21 tuổi.Nó thử quay lưng nhìn lại về tất cả những gì trải qua và mĩm cười nhận ra.Ồ! Thì ra nó mất rất nhiều thứ, bình thường-có, trung bình-có, và có giá trị-cũng có....nhưng đổi lại, nó cũng nhận được rất hiều thứ.
18 tuổi.Khăn gói lên Sài Gòn học, ở trọ cùng chị, được chị lo từ A đến Z.1 tháng đi shopping 2 lần, quần áo, giày dép thay đổi liên tục theo mốt, chưa bao giờ thiếu thốn, chưa bao giờ ăn mì tôm, ăn cơm toàn rau là rau như trên báo hay " ca ngợi" về sinh viên.Nhưng đổi lại cái sung sướng đó là, thời gian, bạn bè và kể cả sở thích của nó đều bị bó buộc và quản lý của chị.gần 2 năm nó cô đơn và buồn chán nhưng cũng ngần ấy thời gian cũng đủ để nó " cặp kè" với 1 chàng cùng quê dù cách xa nhau 250km.Rồi chị về quê làm, nó bắt đầu tách khỏi cuộc sống sung sướng trước đây, sống cùng 1 con bé chung lớp.
Không có chị, chàng hay lên thăm nó, chàng rất yêu thương nó và quan tâm nó nhiều.Ngây thơ và dại dột.20 tuổi nó trao cho chàng cái quí giá nhất của đời nó.Nó đã làm cái mà những sinh viên vướng vào đều ít có kết quả tốt.Tin chàng có người yêu khác vượt 250km bay đến tai nó.Đón chuyến xe sớm nhất về quê.Nó nhìn chàng để xác định sự thật.Chàng im lặng như 1 câu trả lời đau đớn.Gạt nước mắt nó đưa chàng món quà sinh nhật nó đã làm từ lâu.Chàng khóc!Cầu xin nó tha thứ, cầu xin làm lại từ đầu.Tất cả nó đều tha thứ được nhưng phản bội...thì never.Nó chấp nhận mất đi thứ quí giá, mất luôn chàng.Biết là đau đớn nhưng quyết không níu kéo.Nhưng chàng cứ khóc.Băn khoăn...sắp yếu lòng mất....tin nhắn của bạn " không có người đó, sẽ có tui, tui sẽ ở bên, sẽ làm tất cả cho heo cười .Hứa đấy!"
Nhìn lên bầu trời rộng bao la.Nó hết thấy đau đớn.Nó còn người bạn thân và bạn bè.Nó chưa mất hết.Nó chấp nhận mất chàng.....
Nó muốn bắt đầu mọi thứ lại, gạt bỏ yêu đương và học hành.Nó đi dạy kèm.Nó vui lắm.Làm ra tiền bằng sức mình,xài tiền của mình thích hơn nhiều.Nhưng không phải mọi chuyện như nó nghĩ được.Nó bị đuổi vì lý do....thằng bé nó dạy bị ốm và nó được cho là thủ phạm sau khi nó cho thằng bé 1 cây kẹo mút(!?).Nó khóc! Thất bại đầu đời làm nó thấy mình vô dụng.Bạn vẫn ở cạnh , chia sẽ và lắng nghe.Lâu nay vẫn thế.Bạn ở cạnh nhà trọ.Chuyện gì liên quan đến nó, bạn đều biết trước.Rồi 1 ngày, bạn say rượu về nhà.Lôi nó ra ngoài, lè nhè nói nhớ nó, nói thương nó.Nó không tin, cứ nói say rồi về thôi.Bạn ôm lấy nó.Nó không tin được.Bạn đẹp trai lắm, khá nhiều cô gái xinh xắn theo.Nó có là gì, chẳng qua chỉ là người hay phiền bạn khi buồn.Bạn cứ nói hãy tin bạn.Ngày mai hết say, bạn sẽ quên thôi, nó tự nhủ.Nhưng không, ngày mai bạn vẫn nói thế, ngày kia rồi ngày tiếp theo, bạn vẫn nói thế.nó tin rồi nhưng nó không thể.Nó còn gì chứ, còn gì xứng đáng với ai...Nó nói thẳng với bạn về quá khứ của nó hy vọng bạn sẽ quên đi.Nhưng bạn đã không rời bỏ nó.Bạn nói bạn chấp nhận hết vì bạn cần nó.Nó hạnh phúc lắm.Bạn là 1 niềm vui nữa trong cuộc sống của nó.
Bây giờ nó có bạn.2 người cùng nhau sẽ chia tất cả.Nó hết tiền đã có bạn và ngược lại.Nhiều lúc cả 2 cùng hết, ăn mì cũng có, nhịn cũng có.Nhưng nó không bao giờ thấy mệt mỏi và muốn bỏ tay nhau ra.Vì nó biết bạn cũng cần nó như nó cần bạn.Nó cũng đi dạy, cũng lại bị đuổi, cũng khóc nhưng rồi nó biết ai mà không có thất bại, vấp ngã, hay sai lầm, nhất là sinh viên nhưng quan trọng biết đứng dậy và đi tiếp không thôi.Chỉ cần biết được như vậy thì có thể trưởng thành được rồi.
Và nó 21 tuổi, có thể tự nói với mình là nó trưởng thành thật rồi!
18 tuổi.Khăn gói lên Sài Gòn học, ở trọ cùng chị, được chị lo từ A đến Z.1 tháng đi shopping 2 lần, quần áo, giày dép thay đổi liên tục theo mốt, chưa bao giờ thiếu thốn, chưa bao giờ ăn mì tôm, ăn cơm toàn rau là rau như trên báo hay " ca ngợi" về sinh viên.Nhưng đổi lại cái sung sướng đó là, thời gian, bạn bè và kể cả sở thích của nó đều bị bó buộc và quản lý của chị.gần 2 năm nó cô đơn và buồn chán nhưng cũng ngần ấy thời gian cũng đủ để nó " cặp kè" với 1 chàng cùng quê dù cách xa nhau 250km.Rồi chị về quê làm, nó bắt đầu tách khỏi cuộc sống sung sướng trước đây, sống cùng 1 con bé chung lớp.
Không có chị, chàng hay lên thăm nó, chàng rất yêu thương nó và quan tâm nó nhiều.Ngây thơ và dại dột.20 tuổi nó trao cho chàng cái quí giá nhất của đời nó.Nó đã làm cái mà những sinh viên vướng vào đều ít có kết quả tốt.Tin chàng có người yêu khác vượt 250km bay đến tai nó.Đón chuyến xe sớm nhất về quê.Nó nhìn chàng để xác định sự thật.Chàng im lặng như 1 câu trả lời đau đớn.Gạt nước mắt nó đưa chàng món quà sinh nhật nó đã làm từ lâu.Chàng khóc!Cầu xin nó tha thứ, cầu xin làm lại từ đầu.Tất cả nó đều tha thứ được nhưng phản bội...thì never.Nó chấp nhận mất đi thứ quí giá, mất luôn chàng.Biết là đau đớn nhưng quyết không níu kéo.Nhưng chàng cứ khóc.Băn khoăn...sắp yếu lòng mất....tin nhắn của bạn " không có người đó, sẽ có tui, tui sẽ ở bên, sẽ làm tất cả cho heo cười .Hứa đấy!"
Nhìn lên bầu trời rộng bao la.Nó hết thấy đau đớn.Nó còn người bạn thân và bạn bè.Nó chưa mất hết.Nó chấp nhận mất chàng.....
Nó muốn bắt đầu mọi thứ lại, gạt bỏ yêu đương và học hành.Nó đi dạy kèm.Nó vui lắm.Làm ra tiền bằng sức mình,xài tiền của mình thích hơn nhiều.Nhưng không phải mọi chuyện như nó nghĩ được.Nó bị đuổi vì lý do....thằng bé nó dạy bị ốm và nó được cho là thủ phạm sau khi nó cho thằng bé 1 cây kẹo mút(!?).Nó khóc! Thất bại đầu đời làm nó thấy mình vô dụng.Bạn vẫn ở cạnh , chia sẽ và lắng nghe.Lâu nay vẫn thế.Bạn ở cạnh nhà trọ.Chuyện gì liên quan đến nó, bạn đều biết trước.Rồi 1 ngày, bạn say rượu về nhà.Lôi nó ra ngoài, lè nhè nói nhớ nó, nói thương nó.Nó không tin, cứ nói say rồi về thôi.Bạn ôm lấy nó.Nó không tin được.Bạn đẹp trai lắm, khá nhiều cô gái xinh xắn theo.Nó có là gì, chẳng qua chỉ là người hay phiền bạn khi buồn.Bạn cứ nói hãy tin bạn.Ngày mai hết say, bạn sẽ quên thôi, nó tự nhủ.Nhưng không, ngày mai bạn vẫn nói thế, ngày kia rồi ngày tiếp theo, bạn vẫn nói thế.nó tin rồi nhưng nó không thể.Nó còn gì chứ, còn gì xứng đáng với ai...Nó nói thẳng với bạn về quá khứ của nó hy vọng bạn sẽ quên đi.Nhưng bạn đã không rời bỏ nó.Bạn nói bạn chấp nhận hết vì bạn cần nó.Nó hạnh phúc lắm.Bạn là 1 niềm vui nữa trong cuộc sống của nó.
Bây giờ nó có bạn.2 người cùng nhau sẽ chia tất cả.Nó hết tiền đã có bạn và ngược lại.Nhiều lúc cả 2 cùng hết, ăn mì cũng có, nhịn cũng có.Nhưng nó không bao giờ thấy mệt mỏi và muốn bỏ tay nhau ra.Vì nó biết bạn cũng cần nó như nó cần bạn.Nó cũng đi dạy, cũng lại bị đuổi, cũng khóc nhưng rồi nó biết ai mà không có thất bại, vấp ngã, hay sai lầm, nhất là sinh viên nhưng quan trọng biết đứng dậy và đi tiếp không thôi.Chỉ cần biết được như vậy thì có thể trưởng thành được rồi.
Và nó 21 tuổi, có thể tự nói với mình là nó trưởng thành thật rồi!