- Tham gia
- 4/6/2011
- Bài viết
- 1.570
Từ nhỏ tôi đã thích sống ở thảo nguyên, có núi, có đồi, có những con đường nghiêng theo con dốc, những ngôi nhà nhỏ ẩn mình giữa bạt ngàn cây xanh và cỏ dại. Đến giờ tôi cũng không tìm được lý do tại sao mình lại có sở thích như vậy, chỉ biết mỗi lần nghĩ đến thảo nguyên tôi lại có cảm giác thật bình yên, thật êm đềm.
Ước mơ về một thảo nguyên có lẽ hoàn chỉnh hơn từ khi tôi xem Ỷ Thiên Đồ Long Ký. Tôi thần tượng Trương Vô Kỵ, ngờ nghệch và mộc mạc. Tôi rung cảm trước Triệu Mẫn thông minh và cá tính. Tôi yêu cuộc sống trong phim, say đắm cái kết có hậu. Khi ở đỉnh cao của danh vọng Vô Kỵ sẵn sàng buông kiếm để cầm cây bút lông vẽ chân mày cho Triệu Mẫn mỗi sáng. Điều này mấy ai làm được?
Hà Thành mộng mị quá, ồn ào nữa. Hà Thành lắm đam mê và nhiều đắm đuối, có những lúc tôi mỏi mệt và muốn chạy trốn. Mỗi lần như thế bạn tôi đến với nụ cười nhiều ẩn ý: “Mỗi chúng ta là một sản phẩm của xã hội, được nâng cấp theo định kỳ. Đứng trước nghịch cảnh ông chỉ có ba bước: chấp nhận, đối diện và vượt qua”. Cứ như thế những mỏi mệt đã nuôi tôi lớn. Mặc định, 7h tôi ra đường len lỏi qua các con phố đến cơ quan hoàn thành những nhiệm vụ cũ để rồi nhận những nhiệm vụ mới và trở về lúc nửa đêm. Cuộc sống, công việc cuốn tôi đi khiến tôi quên và đánh mất. Tôi thường hay nhận được tin nhắn kiểu như: “Hôm nay là sinh nhật tao đấy, nhưng mày chưa chúc mừng tao”; “Tối nay lại không ăn cơm nhà hả con?”… Câu: “…, xin lỗi” trở thành câu cửa miệng của tôi và tôi đâu biết người nghe đã buồn thế nào.
Hôm nay chủ nhật, tôi tỉnh dậy lúc 11h trưa. Trên đầu gi.ường có mảnh giấy nhỏ: “Bố mẹ với hai em đi cả ngày con tự lo cho mình, cho John và Rex nhé, đồ ăn có trong tủ lạnh”. Tôi mở tủ lạnh có rau, có thịt nhưng tôi bó tay với những thứ đó. Tôi gọi điện: “Làm ơn! cho tôi ba phần cơm. Địa chỉ…”. Khi mọi thứ trở nên dễ dàng thì có tin nhắn: “Sáng đi sớm mẹ quên chưa giặt quần áo, con giải quyết nhé! ”. Đơn giản, quá đơn giản… và rồi tôi hoảng, tôi không thể khởi động máy và kinh hoàng hơn khi tôi không thể phân biệt được nước xả và nước giặt. Toát mồ hôi, tôi chỉ giải quyết được vấn đề sau 4 cuộc điện thoại, tôi nhận ra một điều là tôi vô dụng lắm nếu không có điện thoại. Đến tối cuối cùng trời cũng tối, bố mẹ tôi về, tất nhiên nhà cửa không bị đảo lộn. Mẹ tôi cười phúc hậu, đến lúc con phải quen bạn gái và kết hôn rồi đấy. Tôi giật mình… tôi mông lung…
Gần đây, thảo nguyên xuất hiện nhiều trong giấc mơ của tôi. Ở đó tôi được ca múa theo giai điệu của bản địa, tôi được cười nói, được cưỡi ngựa bắn tên, tôi hòa mình nơi không có sóng điện thoại, không tạp chí, không truyền hình, không wifi. Và cuối giấc mơ luôn là sự xuất hiện của một cô gái, cô ấy đưa tay ra và tôi nắm lấy. Chúng tôi cùng bước đi trên thảo nguyên. Giấc mơ thật hoàn hảo, nhưng hoàn hảo đến mấy tôi vẫn phải quay về với hiện tại.
Tôi còn 7 tiếng để bắt đầu một tuần mới với guồng quay cũ, tôi thì rượt đuổi. Đôi khi có những lúc tôi tự hỏi: con người ta vất vả cả đời vì điều gì? Với cá nhân tôi, tôi mong muốn sớm hoàn thành sứ mệnh của mình. Lúc đó tôi có thể buông tay để hướng về phiên bản cuối, phiên bản mang tên “Thảo nguyên bình yên”.
(Sưu tầm)
Ước mơ về một thảo nguyên có lẽ hoàn chỉnh hơn từ khi tôi xem Ỷ Thiên Đồ Long Ký. Tôi thần tượng Trương Vô Kỵ, ngờ nghệch và mộc mạc. Tôi rung cảm trước Triệu Mẫn thông minh và cá tính. Tôi yêu cuộc sống trong phim, say đắm cái kết có hậu. Khi ở đỉnh cao của danh vọng Vô Kỵ sẵn sàng buông kiếm để cầm cây bút lông vẽ chân mày cho Triệu Mẫn mỗi sáng. Điều này mấy ai làm được?
Hà Thành mộng mị quá, ồn ào nữa. Hà Thành lắm đam mê và nhiều đắm đuối, có những lúc tôi mỏi mệt và muốn chạy trốn. Mỗi lần như thế bạn tôi đến với nụ cười nhiều ẩn ý: “Mỗi chúng ta là một sản phẩm của xã hội, được nâng cấp theo định kỳ. Đứng trước nghịch cảnh ông chỉ có ba bước: chấp nhận, đối diện và vượt qua”. Cứ như thế những mỏi mệt đã nuôi tôi lớn. Mặc định, 7h tôi ra đường len lỏi qua các con phố đến cơ quan hoàn thành những nhiệm vụ cũ để rồi nhận những nhiệm vụ mới và trở về lúc nửa đêm. Cuộc sống, công việc cuốn tôi đi khiến tôi quên và đánh mất. Tôi thường hay nhận được tin nhắn kiểu như: “Hôm nay là sinh nhật tao đấy, nhưng mày chưa chúc mừng tao”; “Tối nay lại không ăn cơm nhà hả con?”… Câu: “…, xin lỗi” trở thành câu cửa miệng của tôi và tôi đâu biết người nghe đã buồn thế nào.
Hôm nay chủ nhật, tôi tỉnh dậy lúc 11h trưa. Trên đầu gi.ường có mảnh giấy nhỏ: “Bố mẹ với hai em đi cả ngày con tự lo cho mình, cho John và Rex nhé, đồ ăn có trong tủ lạnh”. Tôi mở tủ lạnh có rau, có thịt nhưng tôi bó tay với những thứ đó. Tôi gọi điện: “Làm ơn! cho tôi ba phần cơm. Địa chỉ…”. Khi mọi thứ trở nên dễ dàng thì có tin nhắn: “Sáng đi sớm mẹ quên chưa giặt quần áo, con giải quyết nhé! ”. Đơn giản, quá đơn giản… và rồi tôi hoảng, tôi không thể khởi động máy và kinh hoàng hơn khi tôi không thể phân biệt được nước xả và nước giặt. Toát mồ hôi, tôi chỉ giải quyết được vấn đề sau 4 cuộc điện thoại, tôi nhận ra một điều là tôi vô dụng lắm nếu không có điện thoại. Đến tối cuối cùng trời cũng tối, bố mẹ tôi về, tất nhiên nhà cửa không bị đảo lộn. Mẹ tôi cười phúc hậu, đến lúc con phải quen bạn gái và kết hôn rồi đấy. Tôi giật mình… tôi mông lung…
Gần đây, thảo nguyên xuất hiện nhiều trong giấc mơ của tôi. Ở đó tôi được ca múa theo giai điệu của bản địa, tôi được cười nói, được cưỡi ngựa bắn tên, tôi hòa mình nơi không có sóng điện thoại, không tạp chí, không truyền hình, không wifi. Và cuối giấc mơ luôn là sự xuất hiện của một cô gái, cô ấy đưa tay ra và tôi nắm lấy. Chúng tôi cùng bước đi trên thảo nguyên. Giấc mơ thật hoàn hảo, nhưng hoàn hảo đến mấy tôi vẫn phải quay về với hiện tại.
Tôi còn 7 tiếng để bắt đầu một tuần mới với guồng quay cũ, tôi thì rượt đuổi. Đôi khi có những lúc tôi tự hỏi: con người ta vất vả cả đời vì điều gì? Với cá nhân tôi, tôi mong muốn sớm hoàn thành sứ mệnh của mình. Lúc đó tôi có thể buông tay để hướng về phiên bản cuối, phiên bản mang tên “Thảo nguyên bình yên”.
(Sưu tầm)