baoan2301
Thành viên
- Tham gia
- 11/4/2025
- Bài viết
- 27
CHƯƠNG 1: XUYÊN KHÔNG PHẾ VẬT TIỂU THƯ
Một luồng ánh sáng trắng xóa lóe lên, cả thế giới như bị xé toạc ra.
Tần Vãn Khanh chỉ cảm thấy đầu óc ong ong, th.ân thể như bị xe tải cán qua mấy lần. Trước mắt nàng, những mảnh ký ức vụn vỡ đan xen: cảnh đồng nghiệp nở nụ cười âm hiểm, bàn tay lạnh lẽo đẩy nàng ngã xuống từ tầng cao chót vót; tiếng xương cốt rạn nứt; máu tươi loang đỏ sàn nhà.
Rồi tất cả chìm vào hư vô.
Đến khi mở mắt ra lần nữa, thứ nàng nhìn thấy lại là… mái nhà gỗ đơn sơ, vách tường lấm tấm vết ẩm mốc, mùi thuốc Đông y thối rữa xộc thẳng vào mũi.
Nàng bật dậy, đau đớn kêu to: “Ai! Con tiện nhân nào dám giở trò… Hả? Đây là đâu?”
Giọng nói trong trẻo, hơi khàn khàn của chính mình vang vọng trong căn phòng cũ nát. Tần Vãn Khanh sững người, tim đập “thình thịch” không ngừng.
Đây tuyệt đối không phải bệnh viện. Cũng không phải nơi nào nàng từng biết.
Ngay lúc nàng còn đang hoang mang, một dòng ký ức xa lạ như lũ lụt tràn vào đầu. Hình ảnh một thiếu nữ mảnh khảnh, yếu ớt, bị đám hầu gái xô ngã xuống hồ sen, bị tiểu thư cùng cha khác mẹ nhục mạ, bị phụ thân lạnh nhạt, bị mẫu thân ghẻ lạnh… tất cả như một bộ phim phát nhanh chiếu trong đầu.
Tần Vãn Khanh ôm trán, run run: “Đừng nói với ta là… ta xuyên không rồi nhé?”
Ký ức xa lạ kia nói cho nàng biết: th.ân thể hiện tại chính là của Tần Vãn Khanh, con gái thứ của Tần gia ở Linh quốc, một trong tứ đại gia tộc danh môn. Nhưng nàng lại là phế vật, từ nhỏ yếu ớt, không thể tu luyện, lại còn bị chê cười là “đồ thừa thãi”.
Nàng vốn là tiểu thư danh môn nhưng sống còn khổ hơn cả hạ nhân.
Mới mấy hôm trước, nguyên chủ còn bị hôn chỉ của hoàng thất ban xuống: gả cho “Ma Đế Lệ Hàn Nguyệt” – kẻ bị thiên hạ gọi là hung tàn máu lạnh, mặt mũi xấu xí, tính tình quái dị, từng một tay đồ sát cả một thành trì. Tin tức vừa truyền ra, cả Linh quốc đều náo loạn, thiên hạ chê cười: “Tiểu thư phế vật gặp quái vật chính là xứng đôi vừa lứa.”
Tần Vãn Khanh trợn mắt, miệng méo xệch: “Cái quái gì? Ta xuyên tới, mở màn đã ép gả cho Ma Đế? Kịch bản này có nhầm lẫn không vậy?!”
Một cơn gió lùa qua khe cửa sổ vỡ nát, thổi bay mái tóc đen rối tung. Nàng chợt nhìn xuống cánh tay gầy trơ xương, trên cổ tay còn vết tím bầm do bị người ta bóp mạnh.
Trong đầu lại hiện lên cảnh tượng cuối cùng của nguyên chủ: bị Tần Nhược Yên – tỷ tỷ cùng cha khác mẹ đẩy ngã xuống ao sen. Lạnh lẽo, tuyệt vọng, không một ai ra tay cứu.
Trước khi chết, nguyên chủ đã thầm gào thét: “Nếu có kiếp sau, ta sẽ không để bất kỳ ai chà đạp ta nữa!”
Đúng khoảnh khắc ấy, linh hồn Tần Vãn Khanh từ hiện đại xuyên tới, nhập vào cơ thể này.
Nàng ngồi thẫn thờ, nửa bi ai nửa buồn cười: “Thật là… ta ở hiện đại vất vả học hành, vùi đầu nghiên cứu đến thăng chức, cuối cùng bị đồng nghiệp phản bội giết chết. Xuyên qua đây thì thành phế vật tiểu thư bị người ta ghét bỏ. Số ta… nó còn rẻ hơn giấy vụn hay sao?”
Bỗng nhiên, ngoài cửa vang lên tiếng cười khúc khích.
“Tiểu thư tỉnh rồi hả? Ôi chao, mạng dai thật, bị dìm nước thế mà vẫn sống sót.”
Tiếng nói chua ngoa, khinh miệt truyền vào. Một nha hoàn mặc y phục xanh nhạt thò đầu vào, ánh mắt đầy vẻ giễu cợt.
Tần Vãn Khanh nheo mắt, khóe môi nhếch lên lạnh lùng: “Ngươi là ai?”
“Ha! Ta là ai tiểu thư cũng không nhớ? Cũng đúng thôi, người phế vật như ngươi thì nhớ được gì chứ. Ta là Xuân Hoa – hầu gái của Đại tiểu thư. Hôm qua tiểu thư còn đích thân sai ta dìm ngươi xuống hồ, ai ngờ ngươi dai như đỉa trâu, vẫn chưa chết.”
Xuân Hoa vừa nói vừa cười khanh khách, miệng toàn lời cay độc.
Trong trí nhớ của nguyên chủ, nha hoàn này thường xuyên bắt nạt, đánh đập nàng.
Tần Vãn Khanh híp mắt lại. Một ngọn lửa phẫn nộ bùng lên trong lồng ngực.
Nàng bước xuống gi.ường, chân còn run rẩy nhưng giọng nói lại lạnh lùng đến mức khiến Xuân Hoa rùng mình: “Ngươi… vừa nói cái gì? Ngươi dám thừa nhận chính tay ngươi dìm ta xuống hồ?”
Xuân Hoa hơi khựng lại, rồi lập tức bật cười: “Thì sao nào? Có ai tin ngươi không? Cả phủ này ai chẳng biết ngươi là đồ phế vật vô dụng, ăn hại. Có chết đi cũng chẳng ai thèm quan tâm. Ngươi nghĩ có thể kiện ta à? Ha ha!”
Tần Vãn Khanh nhếch mép, nụ cười quỷ dị: “Nếu đã vậy, thì ta cũng không cần khách khí.”
Nói dứt lời, nàng bất ngờ chộp lấy cây chổi dựng cạnh gi.ường, quét thẳng vào mặt Xuân Hoa.
“Aaaa! Con tiện nhân này, ngươi dám đánh ta?!”
Xuân Hoa hét toáng lên, ôm mặt.
Tần Vãn Khanh giơ chổi quất liên tiếp, mỗi lần đều dồn hết sức lực: “Đây là cho nguyên chủ! Đây là cho bao nhiêu lần ngươi bắt nạt ta! Đây là cho cái miệng hôi thối của ngươi!”
Xuân Hoa vốn tưởng đối phương yếu ớt, không ngờ hôm nay lại hung hãn như hổ. Chổi tre vun vút quét xuống, chẳng mấy chốc trên người nàng ta đầy vết bầm.
Cuối cùng, Xuân Hoa vừa khóc vừa gào: “Ta… ta đi méc Đại tiểu thư!” Rồi ôm đầu chạy mất.
Tần Vãn Khanh thở hổn hển, ném cây chổi sang một bên, khóe môi cong lên: “Xuyên không thì xuyên không, nhưng đã đến thì ta sẽ sống thật hả hê. Ai dám ức hiếp ta, ta đánh cho răng rụng hết!”
Trong mắt nàng thoáng hiện lên một tia sáng lạnh lẽo.
Đúng lúc ấy, trong đầu vang lên một âm thanh máy móc, xa lạ mà rõ ràng:
“Kích hoạt Hồn Giới Thần Tháp… Ký chủ, xin chuẩn bị tiếp nhận truyền thừa.”
Trong đầu Tần Vãn Khanh, tiếng máy móc kia lại vang lên rõ rệt, lạnh lùng nhưng đầy uy nghiêm:
“Hồn Giới Thần Tháp – chí bảo thất lạc từ Thái cổ, nay lựa chọn ký chủ. Xác định linh hồn dung hợp. Truyền thừa khởi động.”
Ngay sau đó, trước mắt nàng tối sầm lại.
Trong giây lát, toàn bộ thế giới như biến mất. Nàng rơi vào một không gian mờ mịt, vô tận, bầu trời đen kịt, mặt đất mênh mang hư ảo. Giữa khoảng không ấy, một ngọn tháp bạc khổng lồ lơ lửng, cao vút xuyên mây, tỏa ra hào quang mờ nhạt.
Tần Vãn Khanh há hốc miệng: “Úi trời, cái này là… đồ chơi cosplay mới à? Hay ta thật sự xuyên vào một trò chơi?”
Nàng đưa tay định chạm thử thì ngọn tháp bỗng vang vọng tiếng chuông trầm hùng. Cả không gian rung chuyển, một luồng lực lượng như thủy triều ào ạt tràn vào th.ân thể nàng.
Nàng ôm đầu, rên rỉ: “Đau quá! Ai nhà ngươi, muốn giết ta lần nữa hả?”
Trong đầu lập tức hiện ra vô số hình ảnh: những trận đại chiến chém giết trời long đất lở, những linh thú khổng lồ nuốt trăng nuốt sao, những pháp bảo chém gãy cả không gian, những linh văn cổ xưa sáng rực trên trời. Tất cả như muốn nổ tung đầu óc nàng.
Một giọng nói trầm ổn cất lên:
“Ngươi… chính là ký chủ của ta. Hãy nhớ kỹ, từ nay về sau, ngươi là chủ nhân của Hồn Giới Thần Tháp, là Linh Sư duy nhất thiên hạ.”
Tần Vãn Khanh há hốc, miệng méo xệch: “Khoan đã… ta chỉ muốn sống yên ổn, ăn ngon mặc đẹp, đập kẻ nào bắt nạt ta thôi. Linh Sư duy nhất thiên hạ? Ngươi định bắt ta đi làm nữ chính kiểu ‘cứu thế giới’ hả?”
Tháp bạc rung lên như đang cười nhạo nàng.
“Truyền thừa sơ cấp hoàn tất. Ký chủ đạt được năng lực ban đầu: Khai mở Tầng 1 – Linh Dược Điện. Từ nay, ngươi có thể thu thập và luyện chế linh thảo, chế tạo linh dược, dùng để chữa trị hoặc tăng cường tu vi.”
Tần Vãn Khanh trợn mắt: “Khoan đã! Ngươi bảo ta thành… dược sĩ? Ở hiện đại ta đã làm công nhân phòng thí nghiệm đến muốn hói đầu, qua đây còn phải làm? Ta không muốn tăng ca đâu nha!”
Lời nàng vừa dứt, một luồng ánh sáng trắng bao phủ, toàn thân như được gột rửa. Khi mở mắt ra, nàng đã quay lại căn phòng cũ nát. Nhưng trong ngực lại có một khối ngọc ấm áp, ánh sáng nhàn nhạt bao quanh.
Nàng cẩn thận quan sát – đó chính là hình ảnh thu nhỏ của ngọn tháp bạc, khắc sâu vào tâm hồn nàng.
“Được rồi… có bảo vật thì giữ, dù sao đời này cũng phải khác. Hừ, mấy kẻ coi thường ta, chờ đó.”
Nàng siết chặt nắm tay, ánh mắt lóe sáng.
Đúng lúc này, ngoài sân truyền đến tiếng bước chân dồn dập, kèm theo giọng nói chanh chua:
“Vãn Khanh! Ngươi còn chưa chết? Mau ra đây cho ta xem!”
Tần Vãn Khanh nhướn mày. Trong trí nhớ, đó là giọng của Tần Nhược Yên – tỷ tỷ cùng cha khác mẹ, kẻ lúc nào cũng châm chọc, hành hạ nguyên chủ.
Cánh cửa gỗ cọt kẹt mở ra, Tần Nhược Yên trong bộ váy lụa xanh bước vào, dung mạo xinh đẹp động lòng người, đôi mắt cong cong chứa đầy khinh miệt. Sau lưng nàng ta là mấy nha hoàn đi theo, dáng vẻ hống hách.
“Ta cứ tưởng ngươi chết đuối rồi, không ngờ lại sống. Ngươi thật dai như gián ấy, Vãn Khanh ạ.”
Tần Vãn Khanh nở nụ cười nhạt, chậm rãi ngồi xuống ghế, khoanh tay: “Nhờ phúc tỷ tỷ, ta chết thế nào được.”
Tần Nhược Yên nhướng mày, sắc mặt thoáng cứng lại. Lời nói kia rõ ràng mang theo mỉa mai, không giống phong cách nhút nhát, sợ hãi của phế vật Vãn Khanh ngày trước.
“Ngươi… dám nói với ta như thế?”
“Thế ngươi muốn ta phải quỳ dưới chân, gọi ngươi một tiếng đại tỷ vĩ đại sao? Xin lỗi, ta đau đầu lắm, quỳ xuống chắc té xỉu mất.”
Cả phòng im lặng một lúc, mấy nha hoàn sau lưng Tần Nhược Yên kinh ngạc đến há miệng. Vãn Khanh trước đây luôn rụt rè, không dám ho he nửa lời, nay lại dám châm chọc thẳng mặt.
Tần Nhược Yên giận tím mặt, quát lớn: “Ngươi tưởng mình vẫn còn là tiểu thư Tần gia à? Ngươi chỉ là thứ phế vật, một tên vô dụng, còn sắp bị gả cho Ma Đế xấu xí. Ha ha, thật xứng đôi! Một phế vật, một quái vật!”
Tần Vãn Khanh cong môi, ánh mắt lạnh như băng: “Ngươi nói thêm một chữ ‘phế vật’, ta sẽ tặng ngươi vài cái tát để nhớ đời.”
“Ngươi…”
Chát!
Chưa kịp phản ứng, bàn tay nàng đã vung lên, một cái tát giòn tan giáng thẳng vào mặt Tần Nhược Yên.
Cả căn phòng chết lặng.
Mấy nha hoàn mở to mắt, không tin nổi cảnh tượng trước mặt. Đại tiểu thư, người luôn được nuông chiều, được tung hô, lại bị kẻ phế vật đập cho một bạt tai!
Tần Nhược Yên ôm má, gào thét: “Con tiện nhân! Ngươi dám đánh ta?!”
Tần Vãn Khanh hừ lạnh: “Ta không chỉ dám đánh, mà còn đánh cho ngươi nhớ đời. Tần Nhược Yên, ta khuyên ngươi về sau bớt đến gây phiền phức cho ta. Nếu không, ta sẽ trả lại gấp trăm.”
Nói rồi, nàng xoay người, nhấc ấm trà rót nước, làm bộ thản nhiên như vừa gãi muỗi.
Sự thay đổi này khiến tất cả ngây người. Nàng không còn là Tần Vãn Khanh yếu đuối, bị bắt nạt không dám kêu than nữa.
Tần Nhược Yên run rẩy, tức đến nghẹn họng, cuối cùng chỉ có thể nghiến răng bỏ đi, để lại một câu: “Được, ngươi chờ đó! Sắp tới ngày đại hôn, ta xem ngươi làm trò hề thế nào!”
Tiếng bước chân xa dần, trong phòng chỉ còn lại Tần Vãn Khanh.
Nàng đặt chén trà xuống, khóe môi cong lên: “Đại hôn à? Hôn Ma Đế gì đó? Heh, ta chờ xem cái gọi là quái vật xấu xí ấy là thần thánh phương nào.”
Trong lòng, một tia phẫn hận âm ỉ bùng cháy, song song cùng một luồng khí tức phấn khích kỳ lạ.
Tần Vãn Khanh siết nắm tay: “Được rồi… đời này ta sẽ không để ai giẫm đạp mình nữa. Dù cả thiên hạ có cười nhạo, ta cũng sẽ khiến bọn họ phải ngẩng đầu nhìn ta bằng đôi mắt khác.”
Trong lòng ngực, Hồn Giới Thần Tháp khẽ rung, phát ra một tiếng ngân vang như hưởng ứng.