- Tham gia
- 19/11/2013
- Bài viết
- 162
Cảm giác lạc lõng và sợ hãi giữa chốn đông người cũng không còn tồn tại lâu hơn được nữa. Một thứ gì đó mới mẻ đến với em, đến với tâm hồn non trẻ tuổi 20. Mọi kỷ niệm về anh, em để dành và cất giữ.
Con người thường sợ cô đơn. Nhưng khi đã quá quen với nó, em lại sợ ồn ào, sợ chốn đông người mà chẳng có lấy một người quen. Em gói mọi cảm xúc của mình vào hai từ “cô độc”.
Là những ngày vắng anh, cuộc sống của tuổi 20 rẽ sang một con đường mới, một con đường chỉ đi mà chẳng biết sẽ dừng chân ở điểm nào. Những chiều lang thang một mình với xe bus, quen với cảnh chen chúc trên xe, nhìn ngó phố phường tấp nập những toàn người là người, toàn xe là xe, em thấy lòng bỗng an nhiên lạ kì. Có phải do nỗi nhớ anh hôm nay đã khác nỗi nhớ anh hôm qua, con đường em đi hôm nay khác với con đường hôm qua em tới?
Cô gái tuổi 20 anh từng biết, hay cười và hay buồn. Cô gái ấy bây giờ cũng vậy, chỉ khác là đã dám bước đi một mình. “ Cuộc đời có bao nhiêu mà hững hờ” . Em chẳng muốn phí hoài tuổi trẻ của mình nơi căn phòng nhỏ bé xinh xắn, em cũng chẳng muốn tiêu tốn thời gian của mình vào việc nhớ anh, hoặc nhớ nhà, hoặc nhớ một điều gì xa xôi lắm. Em đã biết bắt những chuyến xe, đi thật xa, rồi lại quay về khi trời đã quá tối, nhìn ngắm thứ ánh sáng lung linh nơi các shop, nơi phố phường, nơi đèn đường, nhìn ngắm bóng dáng hao gầy của một cô bán bánh mỳ nào đó, hay đơn giản là bà cụ bán rong mời chào mua một phong kẹo nơi điểm dừng xe bus. Có người bảo, đó toàn là lừa đảo. Con người ta thường có xu hướng ích kỷ và đa nghi. Nhưng nếu cứ ích kỷ và đa nghi mãi như thế, liệu rằng có tìm được hạnh phúc?
Em đa nghi tình cảm mà em dành cho anh, không rõ là yêu, là thương hay chỉ đơn thuần là quý mến? Em ích kỷ giấu anh sự chờ đợi của bản thân – chờ đợi một người đã bước ngang qua đời em để rồi xa mãi, để rồi em chỉ biết ngóng trông. Tình cảm giống như một vòng tròn, và chúng ta là những điểm A, B, C nào đấy trên đó, cách xa nhau một khoảng và cứ đuổi theo nhau mãi. Em quen dần với việc có anh ở bên, có anh chăm sóc, có anh lo lắng, để rồi tự đánh mất sự mạnh mẽ của chính mình. Cứ như thế, em dựa cả vào anh .
Quyết định rời xa anh là điều em đã đắn đo từ lâu lắm. Em không thể bé bỏng như thế này mãi được. Em phải lớn lên, phải trưởng thành, dẫu giờ đã là một cô gái 20. Một cô gái 20 thì phải biết tự lập đúng không anh?
Bây giờ, em chỉ còn một mình, và mọi thứ đang dần thay đổi theo một hướng tích cực nào đó. Em không còn sợ tiếng của những chú mèo trên mái tôn ngoài cửa sổ mỗi đêm mất ngủ, cũng không còn sợ những âm thanh bất thường giữa không gian vắng lặng. Em đã biết tự lo cho chính mình, tự bước chân ra đường và đến những nơi cần đến, chẳng nhờ ai đón đưa. Cảm giác lạc lõng và sợ hãi giữa chốn đông người cũng không còn tồn tại lâu hơn được nữa. Một thứ gì đó mới mẻ đến với em, đến với tâm hồn non trẻ tuổi 20. Mọi kỷ niệm về anh, em để dành và cất giữ.
Năm đó, có một chàng trai muốn ở lại thành phố này vì em. Năm đó, có một chàng trai rời nơi đây cũng chỉ bởi vì em. Em xin lỗi, nhưng em tin quyết định của mình là đúng, em không muốn nơi ngực trái thêm một lần nào phải thổn thức, phải đa nghi và ích kỷ. Em cần an nhiên, cho dù là sự an nhiên trong cô độc.
“ Là vì tôi cô đơn giữa đường phố thân thuộc
Là vì tôi hôm nay cô đơn giữa đời trôi …”
Là vì tôi hôm nay cô đơn giữa đời trôi …”
Con người thường sợ cô đơn. Nhưng khi đã quá quen với nó, em lại sợ ồn ào, sợ chốn đông người mà chẳng có lấy một người quen. Em gói mọi cảm xúc của mình vào hai từ “cô độc”.
Là những ngày vắng anh, cuộc sống của tuổi 20 rẽ sang một con đường mới, một con đường chỉ đi mà chẳng biết sẽ dừng chân ở điểm nào. Những chiều lang thang một mình với xe bus, quen với cảnh chen chúc trên xe, nhìn ngó phố phường tấp nập những toàn người là người, toàn xe là xe, em thấy lòng bỗng an nhiên lạ kì. Có phải do nỗi nhớ anh hôm nay đã khác nỗi nhớ anh hôm qua, con đường em đi hôm nay khác với con đường hôm qua em tới?
Cô gái tuổi 20 anh từng biết, hay cười và hay buồn. Cô gái ấy bây giờ cũng vậy, chỉ khác là đã dám bước đi một mình. “ Cuộc đời có bao nhiêu mà hững hờ” . Em chẳng muốn phí hoài tuổi trẻ của mình nơi căn phòng nhỏ bé xinh xắn, em cũng chẳng muốn tiêu tốn thời gian của mình vào việc nhớ anh, hoặc nhớ nhà, hoặc nhớ một điều gì xa xôi lắm. Em đã biết bắt những chuyến xe, đi thật xa, rồi lại quay về khi trời đã quá tối, nhìn ngắm thứ ánh sáng lung linh nơi các shop, nơi phố phường, nơi đèn đường, nhìn ngắm bóng dáng hao gầy của một cô bán bánh mỳ nào đó, hay đơn giản là bà cụ bán rong mời chào mua một phong kẹo nơi điểm dừng xe bus. Có người bảo, đó toàn là lừa đảo. Con người ta thường có xu hướng ích kỷ và đa nghi. Nhưng nếu cứ ích kỷ và đa nghi mãi như thế, liệu rằng có tìm được hạnh phúc?
Quyết định rời xa anh là điều em đã đắn đo từ lâu lắm. Em không thể bé bỏng như thế này mãi được. Em phải lớn lên, phải trưởng thành, dẫu giờ đã là một cô gái 20. Một cô gái 20 thì phải biết tự lập đúng không anh?
Bây giờ, em chỉ còn một mình, và mọi thứ đang dần thay đổi theo một hướng tích cực nào đó. Em không còn sợ tiếng của những chú mèo trên mái tôn ngoài cửa sổ mỗi đêm mất ngủ, cũng không còn sợ những âm thanh bất thường giữa không gian vắng lặng. Em đã biết tự lo cho chính mình, tự bước chân ra đường và đến những nơi cần đến, chẳng nhờ ai đón đưa. Cảm giác lạc lõng và sợ hãi giữa chốn đông người cũng không còn tồn tại lâu hơn được nữa. Một thứ gì đó mới mẻ đến với em, đến với tâm hồn non trẻ tuổi 20. Mọi kỷ niệm về anh, em để dành và cất giữ.
Năm đó, có một chàng trai muốn ở lại thành phố này vì em. Năm đó, có một chàng trai rời nơi đây cũng chỉ bởi vì em. Em xin lỗi, nhưng em tin quyết định của mình là đúng, em không muốn nơi ngực trái thêm một lần nào phải thổn thức, phải đa nghi và ích kỷ. Em cần an nhiên, cho dù là sự an nhiên trong cô độc.
Thành phố à, có cần sự chở che
Có cố níu những tâm hồn đi lạc ?
Có cố níu những tâm hồn đi lạc ?
Thanh Thúy
Theo MASK online
Theo MASK online