Tủi thân vì bố mẹ chỉ luôn đem tôi so sánh với người khác

Khuyet Danh

Tôi đi tìm tôi?!
Thành viên thân thiết
Tham gia
19/11/2013
Bài viết
162
Bố mẹ tôi suốt ngày lấy người khác làm gương, nói rồi mắng mỏ tôi còn nhiều hơn cả ăn cơm.

Những ai từng bị bố mẹ mang ra so sánh với người giỏi hơn, rồi lấy người khác ra làm gương đều có thể hiểu rất rõ cảm giác khó chịu, bực bội khi bị như vậy. Tôi cũng vậy, nhưng trường hợp của tôi “khủng khiếp” hơn rất nhiều bởi chuyện bị so sánh đối với tôi bây giờ còn nhiều hơn cả cơm bữa. Nó khiến tôi phát điên và ám ảnh tôi tới mức lúc nào cũng nghĩ đến, thậm chí còn không muốn về nhà, không muốn gặp bố mẹ để thoát khỏi cảnh này.

Tôi là con một trong gia đình. Bố tôi làm trưởng phòng trong một công ty Nhà nước còn mẹ là giáo viên trường cấp 3. Cả bố và mẹ tôi đều có quan điểm sống theo phong cách truyền thống. Ngay từ lúc tôi còn bé, bố mẹ tôi lúc nào cũng đòi hỏi tôi phải ngoan ngoãn, học giỏi, không được để thua kém bạn bè, mà đáng ghét là không được thua kém cả những anh, những chị, bạn của nhà nào nào quen với bố mẹ tôi. Những câu như: "con bác A vừa thi đi thi học sinh giỏi thành phố, ngoan thế cơ chứ" hay "con cô B năm nay đứng đầu lớp, nhà người ta khó khăn thế mà sao đẻ được đứa con giỏi vậy, chả bù nhà mình..." Mà toàn những người ở đâu đâu mà tôi chẳng biết là ai. Tôi không thể hiểu nổi bố mẹ mình nữa.

Mặc dù chán ngắt việc học nhưng tôi vẫn phải cố gắng để không khiến bố mẹ "mang tiếng" theo như lời dạy của mọi người. Nhưng như thế vẫn chưa đủ với bố mẹ. Còn nhớ hồi học cấp 1, tôi đứng thứ 5 trong toàn trường, tôi về khoe với mẹ thì thay vì nhận được lời khen thưởng, mẹ tôi lại quay ra kêu: "Suốt ngày chỉ có ăn với học mà đứng hạng 5 là còn thấp đấy!". Rồi nếu đi gặp bạn bè, người thân, có ai hỏi về tôi, mẹ tôi đều lôi đủ mọi thói hư tật xấu của tôi ra chê bai: "Em chẳng bắt nó làm gì, chỉ có học thôi." rồi "Nó học hành gì đâu, suốt ngày chỉ thích xem tivi với chơi"... Nhiều lúc tôi tủi thân lắm, chẳng nhẽ bao nhiêu nỗ lực của tôi không đáng được một câu khen của bố mẹ à?

KenhSinhVien-qua-met-moi-vi-bi-bo-me-so-sanh-voi-nguoi-gioi-hon-1-a1bbd.jpg


Điển hình nhất là đợt thi Đại học năm ngoái, tôi suốt ngày phải nghe bài ca về anh thủ khoa trường Y:“Nhà thì nghèo, bố mẹ chỉ làm nông dân, không được đi học thêm, toàn phải tự học… Thế mà vẫn đỗ thủ khoa trường Y, lại còn đỗ cả Dược nữa. Đấy, mày không lấy nó mà làm gương. Được bố mẹ cho ăn học đàng hoàng, tử tế như thế này mà không làm được bằng nó thì bố mẹ thất vọng lắm con ạ!”. Suốt một học kỳ, ngày nào bố mẹ tôi nói về cái anh này y như bài ca về một vĩ nhân nào đấy trong khi tôi còn chẳng biết anh ta là ai. Không phải là tôi ghen tị hay ghét gì anh này, nhưng tại bố mẹ tôi nói quá nhiều và mang ra so sánh, bắt tôi phải được thế này, được thế kia, đâm ra tôi ghét lây sang cả cái anh thủ khoa ấy. Phải chi mà anh không giỏi như thế, chắc tôi đã chẳng phải nghe ca thán suốt ngày như thế này.

Tình cờ, năm nay tôi lại học cùng lớp với thằng N. con cô giúp việc hay đến dọn dẹp nhà tôi. Biết nó vốn chăm chỉ, chịu khó, lại là đứa học giỏi từ bé nên ngay từ đầu mẹ tôi đã “dằn mặt” tôi là phải thật chăm chỉ, cố gắng học hành, đừng có mà để nó vượt mặt… Lần nào có bài kiểm tra, mẹ tôi cũng hỏi cô giúp việc xem thằng N. được bao nhiêu điểm rồi mang ra so với điểm của tôi. Nếu lần nào tôi may mắn hơn hoặc bằng điểm nó thì cũng chỉ nhận được cái gật đầu của mẹ. Thế nhưng những môn tôi mà bị điểm thấp hơn thằng N. thì đúng là ác mộng. Mẹ tôi lên phòng ngồi ca một bài suốt một buổi tối hôm ấy, không để cho tôi mở miệng ra nói câu nào. Đến cuối kỳ, mẹ tôi còn xin bảng điểm của nó về để so sánh từng môn giữa tôi với nó. Chỉ cần có một môn thấp hơn là mẹ tôi đã mắng mỏ tôi là suốt ngày chỉ ăn với học mà không nên hồn, lại còn để điểm thấp hơn cả con cô giúp việc…

KenhSinhVien-qua-met-moi-vi-bi-bo-me-so-sanh-voi-nguoi-gioi-hon-2-a1bbd.jpg


Cứ bị so sánh với thằng N. như thế, tôi đâm ra ghét nó kinh khủng, chỉ nhìn thấy mặt thôi đã tức rồi. Lần trước, lúc kiểm tra 15 phút môn tiếng Anh, nghĩ thế nào, lúc nộp bài, tôi giả vờ nộp hộ nó rồi bí mật giấu lại bài nó đi. Lúc trả bài, thằng N. không có bài. Cô giáo và lớp trưởng điều tra và đã tìm ra tôi chính là “thủ phạm” giấu bài kiểm tra của nó. Thế là tôi bị kỷ luật, không những bị phạt lại còn phải mời bố mẹ lên gặp giáo viên chủ nhiệm. Hôm trước, lúc mẹ tôi lên trường gặp cô giáo vì chuyện tôi bị kỷ luật, tôi sợ quá nên trốn sang nhà bà ngoại từ sáng. Đến tối hôm ấy, mẹ tôi đã sang tận nơi và nói tôi một trận không ra gì. Mẹ tôi nói là cho tôi ăn học tử tế như thế, chiều chuộng, không để tôi thua kém ai, không tiếc con cái thứ gì mà có mỗi việc ăn với học thôi cũng không nên hồn lại còn đi gây chuyện. Rồi thì tôi đã làm bố mẹ thất vọng, làm bố mẹ xấu hổ với bao nhiêu người… Thật sự, lúc ấy tôi chẳng có chút gì là hối hận vì lỗi lầm mình đã gây ra mà tôi chỉ tức vì cứ bị so sánh.

Tôi cũng biết là việc bố mẹ so sánh mình với người khác, rồi lấy người ta ra làm gương cũng chỉ là muốn con mình phấn đấu tốt hơn. Thế nhưng bị một vài lần thì không nói làm gì, đằng này đối với tôi nó còn nhiều hơn cả ăn cơm. Sao bố mẹ tôi không nghĩ đến cảm giác của con mình? Tại sao những cố gắng của tôi, những gì mà tôi đã phấn đấu đạt được thì không ai nhìn nhận, lại cứ chăm chăm vào những thứ tôi thua kém người khác để mà phê bình? Tôi mệt mỏi lắm rồi, nhiều lúc ấm ức và tức phát điên. Những lúc ấy tôi chỉ muốn đi phá phách, gây chuyện cho bõ tức. Ai có thể giúp tôi giải quyết chuyện này, để bố mẹ tôi không còn so sánh con mình với người khác như thế nữa không?

Theo PL&XH
 
Thường xuyên bị bố mẹ so sánh vs bạn bè, anh chị mình. Có một thời cũng từng trách móc bố mẹ, cũng thấy chán nản. Nhiều khi bố mẹ có những sự so sánh hơi khập khiễng, rằng mình và chị họ mình, đứa thì suốt ngày chỉ ăn, chơi, học, đứa thì việc gì cũng biết làm, còn đi làm công ty để kiếm tiền được rồi. :3 Trong khi cả 2 cùng tuổi. :3 Thi thoảng thì nói con nhà người ta sáng tự biết nấu ăn cho cả nhà, con nhà mình thì sáng dậy có người chuẩn bị cơm nước tận nơi, còn phải gọi dậy đi học. Chẳng bao giờ bố mẹ nói đến việc mình học hơn người này người kia, mà chỉ nói mình kém họ cái này cái kia. Nhưng trong thâm tâm, bố mẹ hẳn biết con mình giỏi cái gì, và luôn tự hào về con cái mình. :) Nhớ hồi lớp 9, đi họp đội tuyển về, bố chỉ kể duy nhất chuyện cô giáo nói con thiếu hòa đồng, điều đó không thuận lợi cho việc học ngoại ngữ. Hôm sau đến lớp, nghe bạn cùng lớp đội tuyển kể lại, mới biết con được cô khen như thế nào. :D
 
Người làm cha mẹ nếu gia đình có điều kiện kinh tế thì luôn cho con điều kiện học tập tốt nhất: không phải làm gì nhiều, được học thêm này nọ,..... mà không cho con cảm nhận được tình yêu thương rồi lại nói con là cái gì cũng bơn con người ta nhưng học thì lại ngu dốt hơn. Thật sự họ đâu hiểu được những gì chúng ta thực sự vần mà chỉ nghĩ cho con có môi trường học tốt là đủ. Sau lại đem so sánh này nọ làm cho con cái bị tổn thương không nhẹ mà nghĩ rằng so sánh để cho con biết người ta nghèo mà còn hơn mình. :KSV@17:
 
mama và papa lúc nào cũng đem mình ra so sánh hết, lúc điểm kém thì cứ theo đó mà mắng mỏ, còn lúc điểm cao thì ngoảnh mặt làm ngơ, bảo chỉ ăn may thôi. Vậy là từ đầu chí cuối bao nhiêu cố gắng chỉ được đáp lại có nhiêu đấy. Từ nhỏ cái gì cũng răm rắp theo khuôn mẫu hết, bắt buộc cái gì cũng phải hoàn hảo, như con cô A, cô B. Không thể nhịn được, rốt cuộc khi nào mới không bị đem ra so sánh này nọ ><, ai chả có khuyết điểm, sao pa-ma lại phải so đo thế nhờ
 
sherry2111 từ bé muội rất thích quậy nhưng ngày nào cũng được rèn làm thế nào để trở thành học trò ngoan ngoãn gương mẫu, chán hết rồi. Giả tạo lắm, vậy nên giờ muội không còn muốn bày tỏ cảm xúc bằng mặt nữa rồi. Muội càng cố thích nghi thì càng cảm thấy khó chịu, trở thành một con người không phải chính mình thật bức bối
 
Bố mẹ là bố mẹ,ta là chính ta.Ước vọng của ta không thể là của bố mẹ,ước vọng của bố mẹ cũng chẳng phải là của chúng ta.Ai cũng biết là con người chỉ có thể nâng cao được một điểm nào đó,vậy tại sao lại cần đến sự hoàn hảo?
-"Hãy là chính mình"
055.gif
 
khổ thân. bố mẹ mình thì không như thế, hay động viên mình và tùy mình quyết định trong học tập, có thể mỗi bố mẹ đều thương con cái theo cách riêng. bạn cứ cố gắng học tập hết mình còn bố mẹ nối gì mình cũng đừng nghĩ nhiều, nếu bố mẹ làm quá thì bạn nên nc với bố mẹ và nói hết suy nghĩ của mình, bố mẹ nào cũng thương con mà.
 
mình nghe bạn kể mà thấy bực quá :-L:-L:-L
tại sao họ cứ chăm chăm vào lỗi của con cái họ cứ
nếu là mình có khi điên lên mình sẽ hét :TẠI SAO BỐ MẸ SUỐT NGÀY CHỈ CÓ BIẾT TRÁCH CON THÔI CHỨ,CON ĐÃ CỐ GẮNG ĐỂ HỌC THẬT GIỎI CHO BỐ MẸ ,TẠI SAO BỐ MẸ KHÔNG HIỂU CHO CON,BỐ MẸ LÚC NÀO CŨNG BẮT CON HOÀN HẢO ,THẾ BỐ MẸ CÓ HOÀN HẢO,CÓ ĐC NHƯ NGƯỜI TA KHÔNG MÀ BỐ MẸ ĐÒI ? nói xong thì mặc kệ,đến đau thì đến ,tức lm rồi:-L
 
Trc m học cấp 3 cũng hay bị bm so sánh vs ng nọ ng kia lắm. Nào là con nhà cô Hạnh cô Hương thế này thế kia học hành đỗ đặt làm bm tự hào.... Đau hết cả đầu, cả ức chế nữa. Xong r m đỗ ĐH ngon nghẻ điểm cao nên thôi. Đi làm bj h ổn ổn thì lại đến màn giục chống lầy, lại đau hết cả đầu đây mn ạ!
 
bị như vậy thì ai mà chả tủi thân cho được cơ chứ
 
×
Quay lại
Top Bottom