Tự kỉ...

fish_sauce

Thành viên
Tham gia
25/4/2010
Bài viết
17
Phía cuối con đường

Phía cuối con đường có thể sẽ là sự bát ngát, thanh thản của đồng cỏ, có thể là cái bao la, lạnh lẽo của gió tuyết hay cái mênh mông chát mặn của vị biển.....Tôi không biết, tôi cũng không muốn biết, tôi cứ đi, đi mãi như để nuôi sống cái "bảo thủ" trong tôi......như để tìm kiếm một cái gì đó cho riêng mình...

Phía cuối con đường, nơi có cơn mưa trải rộng trên một chặng dài nhưng là trải mãi trong lòng tôi. Cơn mưa buồn, cơn mưa "nướng" cho đến tận cuối chiều , để rồi sau đó biết đâu đấy.... tôi có thể thấy hoàng hôn rực đỏ. Phía ấy, ở xa kia, đôi khi tôi biết những giây phút ấy sẽ chờ tôi bước tới và giữ lấy nó cho riêng mình...

Phía cuối con đường, có giọt nước mắt tôi rơi... Mệt mỏi. Chán nản. Thất vọng. Vì ... Tôi thấy mình chưa đủ mạnh mẽ để đi qua những nỗi buồn đó. Và tôi cũng biết là có những nỗi buồn mà tôi không thể nào khóc cho vơi bớt... Đằng kia, ở xa kia, tôi biết nỗi buồn và nước mắt vẫn đang chờ tôi bước đến, đi qua và cất vào tim...

Phía cuối con đường, có một ngôi sao rất bé. Nó bé nhỏ như tia sáng cô độc giữa bóng đêm mịt mùng. Có chiếc lá khô gượng sức mình liệng đi trong gió, có giọt sương cố đong đưa thêm chút nữa trên lá. Đó là niềm hi vọng, niềm hi vọng ấy cứ tồn tại, cứ sống, cứ thao thức theo thời gian... Ngôi sao ấy sẽ chờ tôi đến và biến nó thành Mặt Trời. Để toả sáng mãi mãi. Chiếc lá ấy sẽ đợi tôi đến và biến nó thành đám mây để lơ lửng, giọt sương ấy sẽ chờ tôi đến và biến nó thành dòng sông xuyên suốt. Để hi vọng trở thành hiện thực. Để ước mơ trở thành là chính ta... Tất cả vẫn ở cuối con đường đợi tôi đi tới ......sẽ đợi tôi như niềm hi vọng chưa bao giờ tắt trong tôi...Để cuộc sống có thêm một phép màu , có thêm một bước ngoặt hay đơn giản chỉ là một điểm nhấn.

Phía cuối con đường, có thể sẽ là Em. Em đứng cạnh tôi, khẽ nắm tay tôi, cùng tôi rẽ qua một con đường khác. Con đường có thể sẽ dài hơn, nhưng đủ rộng, phải không Em? Tôi đã hi vọng như thế, đã mơ ước như thế... Ở phía cuối con đường có hình bóng của em, có nụ cười, có hơi ấm bàn tay em, có cái....... đánh khẽ ...của em lên bờ vai tôi. Ở phía cuối con đường ........ có Em... chờ tôi...

Phía cuối con đường, có thể sẽ là một ai đó khác. Một người nào đó yêu tôi và can đảm hơn em.Một người nào đó có thể nói với tôi rằng "You know that, I always be there, I’ll be your sunshine after the rain...". Một người nào đó đang cầm ô chờ tôi trên con đường trắng cơn mưa. Để khi đi hết con đường, tôi sẽ nhận ra người quan trọng nhất cuộc đời tôi... không phải là...Em ?

Phía cuối con đường, có thể sẽ có một cái gương. Một cái gương để tôi dần dần nhìn thấy chính mình. Để tôi soi vào đó, để tìm lại những gì đã qua, để nhận ra những điều chưa thấy... Để tôi biết rằng tôi đã mạnh mẽ và can đảm như thế nào khi đi hết con đường dài cô độc chỉ để tìm ra chính bản thân mình...Để tôi thấy hơi thở tôi gấp gáp như thế nào....Để tôi trải hồn tôi trên cái chai sạn của mặt đường, cái khô khan của vỏ cây.....

Phía cuối con đường, có thể sẽ chẳng có ai cả. Có thể tôi sẽ đi hết con đường mà không có ai ở đó chờ tôi . Không có Em.Cũng không có một người khác. Không thấy cả chính tôi. Tôi đã hi vọng những niềm hạnh phúc ở nơi xa xăm kia, đã cố gắng chấp nhận những nỗi buồn chưa tới, cái nồng cay đã qua để bước đi, để cố gắng đi hết... Và rồi để nhận ra mình đang đi một con đường vô nghĩa, một con đường xa xăm, con đường không có đích đến... Để rồi tôi nhận ra tôi đã chờ đợi những thứ mãi mãi không xuất hiện. Để rồi nhận ra ngôi sao bé nhỏ không thể biến thành Mặt Trời, chiếc lá không thể bay mãi, giọt sương không thể không tan vỡ. Để rồi nhận ra tôi đã đi một con đường không bao giờ và không khi nào có một ai ở phía cuối đường...ở đó chờ tôi ...

Phía cuối con đường, có thể có những thứ tôi không bao giờ biết. Con đường tôi đang đi, con đường dài, con đường mang tên "No Name", con đường có thể sẽ làm tôi mỉm cười nhưng cũng có thể lấy đi nước mắt tôi ngay sau đó. Có thể sẽ chẳng bao giờ tôi đi được tới chặng cuối cùng... Có thể tôi sẽ dừng lại ở đâu đó, nằm xuống, tựa đầu lên cánh tay và ngủ một giấc thật dài... KHÔNG CẦN AI ĐÁNH THỨC !
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
Vì tôi tin rằng...

Tôi tin rằng
Tình bạn thật sự sẽ tiếp tục phát triển dù khoảng cách không gian có bao xa
Tình yêu cũng vậy

Tôi tin rằng
Tôi có thể làm việc gì đó trong tích tắc nhưng khiến tôi đau lòng cả đời

Tôi tin rằng
Tôi mất một thời gian dài để trở thành hình mẫu tôi mong ước

Tôi tin rằng
Tôi luôn cần nói những lời yêu thương với những người thân yêu, vì khi đó có thể là lần cuối tôi nhìn thấy họ

Tôi tin rằng
Bạn có thể đi thêm được rất xa sau khi bạn nghĩ rằng không thể

Tôi tin rằng
Chúng ta phải chịu trách nhiệm về những gì chúng ta làm, cho dù chúng ta cảm giác ra sao đi nữa

Tôi tin rằng
Hoặc là bạn kiểm soát hành vi của mình, hoặc bạn để mình bị hành vi kiểm soát

Tôi tin rằng
Những anh hùng là người phải làm những việc cần làm, bất kể hậu quả

Tôi tin rằng
Tôi và anh bạn thân có thể làm gì đó hoặc chẳng làm gì hết mà cũng thấy vui

Tôi tin rằng
Có nhiều khi những người mà bạn nghĩ rằng sẽ đá bạn lộn nhào lại là những người giúp bạn đứng lên

Tôi tin rằng
Có lúc khi nổi giận tôi có quyền tức giận nhưng điều đó không cho phép tôi thô lỗ

Tôi tin rằng
Chỉ vì ai đó không yêu thương tôi theo cách tôi mong chờ không có nghĩa là họ không yêu tôi bằng cả tấm lòng

Tôi tin rằng
Sự trưởng thành liên quan đến những kinh nghiệm mà bạn có và bạn đã học được gì từ đó hơn là số lần bạn kỷ niệm sinh nhật

Tôi tin rằng
Người khác tha thứ bạn thôi cũng có khi chưa đủ. Có khi bạn phải học cách tha thứ bản thân mình nữa

Tôi tin rằng
Bạn đau lòng thế nào đi nữa thì thế giới vẫn tiếp diễn

Tôi tin rằng
Hoàn cảnh và cuộc sống có thể định hình bạn là ai, nhưng chúng ta phải chịu trách nhiệm về việc chúng ta trở thành người như thế nào

Tôi tin rằng
Hai người cãi cọ nhau cũng không có nghĩa là họ không yêu thương nhau, và nếu họ không cãi nhau thì cũng không có nghĩa là họ yêu nhau

Tôi tin rằng
Có khi không nên quá phấn khích tìm kiếm một bí mật, nó có thể thay đổi cuộc sống của bạn mãi mãi

Tôi tin rằng
Hai người có thể nhìn cùng một vấn đề và thấy sự việc hoàn toàn khác nhau

Tôi tin rằng
Cuộc sống của bạn có thể thay đổi bởi những người thậm chí không biết bạn là ai

Tôi tin rằng
Ngay cả khi bạn tin rằng không còn gì để cho đi, khi một người bạn cầu khẩn, bạn sẽ tìm được sức mạnh để giúp họ.
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
Đừng trách..!~

Có những tình yêu tự đặt ra cho mình những giới hạn!~
có những yêu thương từ chối ta như thể ta không hề xứng đáng!.~
nên đừng trách...

Là định mệnh ngẫu nhiên chọn ta giữa muôn triệu người để thử thách
tin một người ở trong tim như ta đã từng cố chấp
tin một nụ hôn duy nhất ở giữa trời và đất
tin một ánh mắt mà nếu thiếu ta trong nhãn cầu sẽ cô độc
tin cả vào những tháng ngày ta nâng niu trên tay chỉ toàn là ngờ vực
bởi vẻ đẹp của những giấc mơ...

Chúng ta có thể đã sống đúng cuộc đời của những người trú mưa
tìm thấy một mái hiên rồi đứng chung lặng lẽ
thỉnh thoảng hỏi thăm nhau – nếu lạnh thì nép thêm vào một chút nhé?!.~
thỉnh thoảng cầm tay nhau – cho khác với những người xa lạ!.
thỉnh thoảng trách một lời – lúc cơn mưa bạt thêm vào lòng một chút gió!.
rồi thì nắng lên ở đâu đó ngoài phố
chúng ta mỗi người chỉ để lại được dấu chân...

Đừng trách..!~

khi ta đến trong cuộc đời này với hình hài mà ta ước mong
mỗi ngày qua đều nhận ra không có gì là trọn vẹn
nhưng ta đã yêu thương theo cách những gì con người ta có được
chọn một con người để sẻ chia phần tâm hồn sâu thẳm nhất
tuyệt đối không tin vào những bất trắc
cho đến khi...

Điều đáng sợ trong tình yêu không phải là lúc con người ta yêu thương đã mất đi
mà chính là tình yêu ấy không hề giống như ta tưởng tượng
con người ấy không hề giống như ta vẫn biết
trái tim ấy không hề giống như trái tim ta nằm bình yên trong ngực
và ta quặn đau...

Đừng trách..!~

nếu ta tự nhủ mình vẫn tin vào phép màu
khi ai đó không chọn lựa ta nghĩa là ta thuộc về một chọn lựa khác
nghĩa là từ giây phút này bàn tay ta cần nắm còn đang ở phía trước
nghĩa là tình yêu trong ta chỉ mới bắt đầu cuộc hành trình dài được vài bước
nghĩa là nỗi cô đơn này là vực sâu cần thiết
phải một lần được gieo xuống
trong gió mưa...

Rồi chúng ta sẽ mỉm cười với cái gọi là ngày xưa
làm thế nào biết trước đúng hay sai để mà lo lắng
ta chỉ đủ bao dung khi đi qua được oán hận
nhìn người mình yêu thương nay sống một cuộc đời với người khác
như một niềm vui...

Sao không cho ta thêm một cơ hội để định mệnh giúp ta gặp đúng một con người?!.~

 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
Nụ cười và Nước mắt

Ngày xưa Nụ Cười và Nước Mắt sống cách xa nhau, họ cùng ở trong một ngôi làng nhỏ,nhưng họ không hề biết sự hiện diện của nhau.

Nước Mắt thì suốt ngày u buồn cô ta khóc suốt mùa xuân cũng như mùa đông, mùa hạ cũng như mùa thu.Dẫu một chuyện nhỏ nhất cũng làm Nước Mắt khóc ...suốt một mùa. Còn Nụ Cười thì ngược lại, cô bé vui vẽ và vô tư suốt năm, lúc nào cô bé cũng cười, không có chuyện gì làm cô bé buồn lâu được, khi có ai đó làm cho cô bé rất dau lòng cô bé chỉ một cái nhíu mày, và sau đó sẽ tha thứ và vui cười ngay lập tức.

Một hôm Nụ Cười bắt gặp Nước Mắt đang ngồi khóc cạnh dòng sông, Nụ Cười hỏi: "Sao bạn lại khóc?".Nước mắt trả lời: “Có một người làm cho mình rất đau lòng, người ấy không yêu thương mình. "Oh vậy ah", Nụ Cười nói:"Đơn giản thôi bạn ah, vì người ấy không hiểu bạn, cuộc đời còn nhiều thứ phải lo hơn là tình yêu". Nước Mắt lại khóc:"Mình nghĩ vì mình xấu xí, không đáng yêu, không có nụ cười dễ thương như bạn". “Oh chẳng sao đâu bạn hãy nhìn xuống dòng sông và nghĩ về người ấy lúc ban đầu xem nào". Nước Mắt nhìn xuống cô bé không tin vào mắt mình, một người rất dễ thương với nụ cười chân thật nhìn cô, Nước Mắt hỏi:"Ai vậy?".Nụ Cười trả lời:"Bạn đấy Nước Mắt ạ, vì bạn suốt ngày u buồn nên bạn không biết được mình có một nụ cười tuyệt đến mức nào"

Nước Mắt mừng quá:"Bạn có thể kết bạn với mình không?".Nụ Cười đáp:"Tất nhiên rồi, mình sẽ dạy cho bạn cười, còn bạn hãy dạy cho mình khóc, khi có ai đó làm mình đau lòng mình muốn khóc một lát để lòng nhẹ nhàng hơn".

Và từ đó Nụ Cười và Nước Mắt kết bạn thân đi đâu cũng có nhau, họ chia sẽ cho nhau, nâng đỡ nhau đễ đi hết cuộc đời vốn dĩ nhiều đau khổ hơn niềm vui, nhiều giả dối hơn chân thật,nhưng tin rằng nếu họ cùng nhau vượt qua những đau khổ thì cuộc sống trở nên rất giản đơn và nhẹ nhàng.

Hãy để mọi thứ yên lặng lãng quên, chẳng lẽ bạn có thể nhớ hết những gì xảy ra một năm qua? Nhớ hết những người làm bạn đau lòng? Không, nếu vậy cuộc sống sẽ rất nặng nề và hụt hẫng. Hãy khóc nếu bạn thấy buồn...rất buồn vì người ta làm bạn đau lòng, nhưng hãy tha thứ và vui cười để mọi người được vui vẻ theo bạn.


cre:nghethuatsong.biz
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
Có những điều...!~

- Có những lời hứa cũng vẫn chỉ là lời hứa dù ta có mãi chờ đợi, bởi người hứa đã không còn nhớ nhưng nhờ có nó ta biết hy vọng và mong chờ.


- Có những ước hẹn cũng sẽ chỉ là ước hẹn nếu một mai một người đã bỏ đi, nhưng nhờ có nó đã có những giây phút thật sự tuyệt vời.


- Có những nỗi đau vẫn mãi là nỗi đau một khi ta không thể thoát khỏi chúng, nhưng nhờ có nó ta đã trưởng thành hơn.


- Có những sai lầm sẽ mãi mãi là sai lầm và ta đau khổ khi nhận ra mình sai lầm, nhưng nhờ có nó bỗng giật mình: điều sai lầm duy nhất của ta là phủ nhận những gì trái tim ta thật sự cảm nhận.


- Có những lần tình cờ gặp nhau đơn giản chỉ biết mặt nhau hay thậm chí chẳng để ý tới, nhưng nhờ có nó ta chợt nhận ra: vô tình gặp nhau ba lần đó là nhân duyên.


- Có những người bạn đơn giản chỉ là người quen, nhưng nhờ có họ ta nhận ra tên bạn thân của ta tuyệt vời lắm.


- Có một người sẽ luôn chỉ là một của thế giới nhưng mãi mãi là cả thế giới của một người và nhờ có người ấy ta đã có một tình yêu.


- Có những cuộc tìm kiếm đơn giản chỉ là tìm kiếm, nhưng nhờ có nó ta hiểu ra rằng tình yêu là giữa một biển người vẫn tìm thấy nhau.


- Và sẽ có những người làm nên tất cả vì họ có ước mơ,họ tin vào lời hứa, họ có những lời ước hẹn, họ đã trưởng thành từ nỗi đau, họ nhân ra sai lầm, họ có một người bạn thật sự và vì bên họ còn có một tình yêu.

Sưu Tầm!~
Credit: Forum.vnonline.Biz​
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
Là những khi...!~

Là những khi mệt mỏi mà không dám cúi xuống vì sợ đánh rơi một giọt nước mắt

là những khi cô đơn mà không dám nói ra một lời vì sợ trái tim mình tan nát

là những khi bình yên mà không biết làm cách nào giữ trên môi một tiếng cười thanh thoát

là những khi ngơ ngác không biết mình là ai...

Chúng ta đến trong cuộc đời và điều đầu tiên xin từ chối là những đắng cay

bản năng đâu dạy cho con người biết yêu thương những mất mát!.

nên đi qua một bình minh thì cảm ơn một bình minh vừa tắt

đi qua một ngày mưa thì cảm ơn một ngày mưa nhiều mây xám

sống như mong muốn sống thật lòng!.

Cứ đưa bàn tay ra mà không cần biết ai đó nắm được không

sẽ thấy mình sao tự nhiên gần gũi quá

mặc những người thân quen cố giấu vào trong sự xa lạ

hay người xa lạ cố giấu vào trong những nghi ngờ vội vã

có khác gì nhau..?!~

Nhưng những vết thương thật sự chỉ đến từ phía sau

lúc nhìn thấy người ta cần trong đời bằng một cái nhìn lén

lúc gương mặt ta tin sẽ mang đến trong đời ta hạnh phúc đã nhìn về một hướng khác

lúc tình yêu của một con người ta yêu giờ được một người không phải ta giữ chặt

thì biết phải làm sao...?!~

Để rồi có những khi đớn đau mà không dám làm phiền đến lòng bao dung một chút nào

rồi có những khi lặng im xem như lòng mình đã chết

rồi có những khi ngồi mãi bên hiên nhà như một người lữ khách

rồi có những khi cứ mong cuộc đời chỉ toàn là đêm trắng

để dần sẽ quen…

Chúng ta đã bước đi trong cuộc đời và tiếp nhận những đổi thay

sao vẫn muốn tin tình yêu là bất biến

mỗi phút giây đi qua có biết bao nhiêu lần là những cuộc đưa tiễn

vậy mà cả quãng đời đi qua ta đứng hoài trong phần đời hối tiếc

không nỡ rời xa...

Chỉ là bão giông đó là thứ chúng ta phải trải qua

khóc một lần rồi thêm một lần nữa

mất một lần rồi thêm một lần mất hơn như thế

không sớm thì muộn thôi...

Có khi hãy để cho cuộc đời vay trước chúng ta những niềm vui!~


 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
Những dấu chấm câu !

Có bao giờ bạn để ý những dấu chấm câu trong cuộc sống xung quanh mình? Hãy dành một chút thời gian khám phá nó, ắt hẳn sẽ rất thú vị đấy.
Tất cả dấu câu đều có những ý nghĩa riêng. Mất đi một dấu đồng nghĩa tính cách bạn mất đi phần thú vị.

Bắt đầu từ dấu phẩy. Một ngày đẹp trời nào đó, chẳng may bạn đánh rơi mất dấu phẩy. Bạn sẽ ra sao? Bạn sợ phức tạp, chỉ tìm kiếm cho mình những gì đơn giản. Và đằng sau những đơn giản đó, chắc hẳn cũng chỉ là những ý nghĩ đơn giản.

Sau đó, bạn bỏ quên dấu chấm than. Cuộc sống của bạn chỉ toàn khe khẽ, đều đều, không ngữ điệu và cũng chẳng cảm xúc. Bạn sẽ không cảm thán, không xúyt xoa. Và dĩ nhiên, không còn ai có thể làm cho bạn sung sướng, phẫn nộ được. Bạn vô hồn và thờ ơ với tất cả mọi chuyện.

Dấu chấm hỏi thì sao nhỉ? Bạn mất nó trong một lần vô tình. Từ đó bạn không hỏi bất cứ điều gì. Mọi chuyện xảy ra xung quanh, bạn không thèm thắc mắc. Bạn mất dần khả năng học hỏi. Dẫn theo việc bạn thiếu sự quan tâm tới tất cả mọi người.
Tuần sau, bạn lại lơ đễnh bỏ quên dấu hai chấm ở đâu đó. Thế là mọi chuyện rối tung cả lên. Bạn không liệt kê được, không giải thích được những hành vi của mình. Bạn đổ lỗi cho tất cả, trừ chính bản thân mình.

Các dấu câu cứ thế mất dần, quanh bạn chỉ còn dấu ngoặc kép. Bạn sẽ không còn là chính mình nữa, bạn chỉ biết trích dẫn những lời nói của người khác, bạn không có một chính kiến nào cho riêng mình. Và sau cùng, bạn mất luôn sự tư duy.

Có lẽ, bây giờ cuộc đời bạn chỉ còn dấu chấm hết.


______________________________________

TB: Thiếu dấu chấm câu trong bài văn. Có thể bạn sẽ bị trừ điểm vì bạn làm chính bài văn của mình mất ý nghĩa và súc tích. Nhưng nếu mất những dấu chấm câu trong cuộc đời sẽ không ai trừ điểm của bạn đâu. Mà chính bạn tự trừ điểm chính bạn đấy. Nó làm cuộc đời bạn mất dần đi ý nghĩa.
Hãy cố gắng trân trọng những dấu chấm câu của mình, bạn của tôi ạ!

 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
×
Quay lại
Top Bottom