Truyện ngắn mới viết chưa biết đặt tên là gì (P1)

Bily Ben

Thành viên thân thiết
Thành viên thân thiết
Tham gia
16/12/2014
Bài viết
64
Từ nhỏ ba nó đã bỏ mẹ con nó đi theo một ngươi phụ nữ khác. Lớn lên cùng với những giọt nước mắt của mẹ! Nó căm thù kẻ đã làm nước mắt mẹ nó rơi! Một vài lần ba nó có về thăm hỏi xem tình hình mẹ con nó thế nào, rồi cho tiền nó nhưng nó chẳng bao giờ lấy. Nó thường xua đuổi vì nó không muốn nhìn thấy mặt ba. Và càng không muốn thấy mẹ nó khóc khi nhìn thấy ba. Một thằng đàn ông phụ bạc. Năm nay đã là năm cuối cấp của nó. Cánh cửa đại học đang thênh thang rộng mở với nó. Nó hồi hộp đón chờ cái ngày đó! Rồi còn chuyện học phí nữa. Từ khi ba nó bỏ đi tất cả gánh nặng đều dồn lên vai mẹ nó! Là chị cả nó phải kiên cường phụ giúp việc nhà! Thằng út năm nay học lớp 8. Hồi nhỏ nó quậy lắm. Nhưng lớn lên nó cũng dần nhận thức được vấn đề nó không còn ham chơi nữa. Nó trở thành một người đàn ông thực sự so với cái lứa tuổi của nó! Mỗi buổi chiều khi má đi làm về nó đều lon ton chạy ra đón và nhìn xuống chiếc xe đạp cũ kĩ mà mẹ nó đi! Mỗi lần hư nó đều phải tự sửa vì chẳng ai ở chỗ nó ở có thể sửa cả họ luôn than rằng xe này thì vứt đi chứ làm sao mà sửa được chứ. Nó dắt xe về nhà lòng hậm hực với mẹ nó, người ta không chịu sửa mẹ ạ! Nó phải tự sửa lấy nó cũng bực tức y như mấy cái ông sửa xe vậy. Xe cũ quá rồi sao mẹ không bán đi mua chiếc mới mà đi! Nhưng mẹ nó chỉ cười. Chắc nó cũng hiểu. đi đồng nát thì kiếm được bao nhiêu tiền mà mua xem mới! Ăn còn thiếu thì làm sao mà mua được. Giờ nếu nó đậu đại học. Nó sẽ phải học xa nhà. Không thể phụ giúp mẹ được nữa. Không chăm em được. Ai sẽ chỉ bài cho thằng út! Nhưng nó biết rằng nó chỉ có thể thay đổi cuộc đời nó bằng việc đi học. Sau này nó có thể cho mẹ nó một cuộc sống tốt hơn và lo cho thằng út. Ngày nó đậu đại học Bách Khoa Tp HCM. Mẹ nó mừng lắm, nhưng thoảng trên gương mặt mẹ là một nỗi buồn mà chỉ có nó mới thấy được! Thằng út cũng vui lắm. Nó đi khoe hết bạn bè của nó! Chị nó đậu đại học! oai lắm nó cũng muốn được như chị nó! Ngày nó lên xe vào Sài gòn học. Ba nó có gé qua đưa cho nó một số tiền để nó đóng học phí và lo tiền ăn ở. Nhưng nó không lấy, nó không muốn lấy tiền của một thằng phụ bạc dù người đó có là ba nó! Vào sài gòn nó bỡ ngỡ lắm, Nó không giống như ở quê. Nó sẽ đi làm thêm để giảm gánh nặng cho mẹ nó! Cũng có thể dàm giụm để tết về mua cho thằng út mấy bộ quần áo! Út đang tuổi ăn tuổi lớn. Mấy bộ đồ mẹ mua cho nó đã chật nít. Nhưng nó không đòi mẹ nó mua bộ khác. Nó thương chị lắm. Có lẽ ai ở hoàn cảnh của nó mới có thể hiểu được! Mẹ nó tiễn nó ra đón xe. Thằng út cũng muốn đi theo nhưng mẹ nó không cho! Trước khi đi mẹ nó dặn nó rất nhiều. Nỗi lo của một người mẹ lo cho con học xa nhà! Từ xa chiếc xe dần dần tiến lại gần chỗ nó hơn! Bước lên xe mà trong lòng nó chất đầy những hoài bão, niềm kì vọng của mẹ và thằng út. Và cả những lo lắng nơi đất khách quên người.Nó đi làm thêm cho một quán cafe ở gần trường với mức lương 1tr5 ngàn/tháng. Số tiền lương đó đủ cho 3 tháng ăn ở nhà! Nhưng ở Sài gòn số tiền đó chỉ đủ cho cuộc sống thôi! Nhưng với tính siêng năng chịu khó tiết kiệm. Mỗi tháng nó đều gửi về nhà 300 ngàn để mẹ lo cho thằng út! Một ngày nó đi ra bưu điện gửi tiền về cho mẹ nó! Nó vô tình chạm phải một người mà có lẽ đến bây giờ nó sẽ chẳng bao giờ quên được! Anh cao hơn nó một cái đầu. học cùng trường cũng gần quê với nó! Ấn tượng đầu tiên là một người cao ăn mặc giản dị với cặp mắt kiếng dày cộp. Hồi học cấp 3 hễ thấy ai mà đeo kính nó đều gọi là mọt sách cả! mà cũng ngộ thật tại sao lại có cái tên đó nó cũng không biết nữa. Nó đoán những người đeo kiếng đều học giỏi! nó xin lỗi anh rồi nhanh chóng ra về. Sáng mai đến lớp nó lại gặp anh! Có thể gọi đây là duyên chăng. Nó học đã được nửa học kì rồi mà chưa lần nào nó gặp anh cả! Anh làm quen với nó! 2 người nói chuyện học! Nó chẳng hiểu sao nó lại có thể kể chuyện của mình cho Anh nghe. Khi mà anh với nó chỉ mới là hai con người xa lạ! có lẽ do cùng quê nên cũng dễ cảm thông, Nó kể cho anh nghe về ước mơ nhỏ bé của nó. Lo cho thằng út học đại học. Phụ giúp mẹ có thể nói nó đảm đương trách nhiệm của một người cha, một người chồng! Từ trước tới nay nó ít khi nói chuyện với ai cả, và cũng chẳng hay kể chuyện về gia đình. Anh không nói gì khi nghe nó kể cả. Vì anh cũng không biết phải nó gì cả. Chỉ lặng im lắng nghe. Hoàn cảnh nhà anh tốt hơn nhà nó rất nhiều không phải lo lắng về chuyện tiền bạc nhưng anh cũng giống nó cũng muốn làm một người tự lập. Anh giới thiệu nó tới làm chỗ của anh! Một công việc nhẹ nhàng hơn nhưng rất phù hợp với ngành học của nó! Nó có thể áp dụng những gì đã được học vào công việc. Sau mỗi buổi học anh và nó đều ra ghế đá cùng bàn về chuyện học hành, công việc. Nó có hỏi về quá khứ của anh nhưng anh không kể. anh không muốn nhắc đến. anh chỉ nói một câu quen thuộc “Hôm nay là quá khứ của ngày mai” và vì những cái gì nó qua rồi thì hãy để nó qua đi! Nó chỉ cười vì nó thích cái suy nghĩ của anh! Có lẽ nếu nó cũng có suy nghĩ giống anh! Nó đã không sống trong nỗi căm gét ba nó! Vì dù ba nó có bỏ đi với một người phụ nữ khác nhưng ba nó vẫn lo cho chị em nó! Nhưng nó lại luôn luôn từ chối! Anh và nó hai người giống như cục nam châm dính chặt lấy nhau! Khi ở trường cũng như đi làm! Rồi những buổi đi chơi chỉ có anh và nó! Nó bắt đầu để ý đến cách ăn mặc của mình! Nó thấy nó quê quá. Nó bắt đầu tiết kiệm tiền mua sắm cho mình một số đồ cần thiết. 19 tuổi nó đã biết ăn diện là thế nào đâu! Nó ăn diện nhưng vẫn theo kiểu riêng của nó! Không phải là khoác lên mình những bộ đắt tiền! Mà là những kiểu mà nó thích, Nhưng cũng không quá mắc tiền, Nhiều lúc Anh thấy nó mặc nhiều bộ mắc cười quá mà không dám cười, Chỉ trêu 1 câu hôm nay có 1 con công lòe loẹt quá. Nó xị mặt ra, bực tức. Nhưng lúc nào Anh cũng có cách làm cho nó cười ngay lập tức. Sau 5 tháng quen nhau, Anh đã ngỏ lời với nó. Em ak! 5 tháng rồi chúng ta cũng đã hiểu nhau được khá nhiều, Chúng mình quen nhau nhé. Nó hơi bất ngờ, Nó có gì tốt đâu chứ, Nó không xinh, không biết ăn diện, và tính tình cũng hơi nóng nảy. Anh chỉ cười, tình yêu đâu phải là như thế đâu Em. Uhm Em không xinh không biết ăn diện, Nhưng ở bên cạnh Em Anh cảm thấy rất yên bình. Anh muốn nó dọn về ở chung với Anh ở một nơi khác để tiện cho việc Anh chăm sóc nó hơn. Nó hơi bối rối vì nói nghĩ đến lời dặn của Mẹ nó. Nhưng rồi nó cũng nhận lời Anh! Bước vào căn phòng của Anh nó hơi bất ngờ, Chỗ Anh ở không quá sang trọng như thật sự nó rất ngăn nắp và gọn gàng sạch sẽ, Thật sự hơn cả 1 đứa con gái như nó. Nó cảm thấy hơi ngại, 1 căn phòng nhỏ nhưng đầm ấm, Nó tự nhủ đây sẽ là căn phòng mà từ đây nó sẽ cùng Anh xây dựng 1 mái ấm gia đình hạnh phúc, Mà phải công nhận Anh là 1 người nấu ăn rất ngon, ngon hơn cả mẹ nó nấu, Anh có nhiều tài lẻ thật, Con trai mà nấu ăn rất ngon, đảm đang nữa. Quả là duyên trời xắp đặt. Mỗi buổi sáng bắt đầu Anh luôn là người dậy sớm hơn nó. Đi chợ nấu cơm, Nó bảo sao không để em làm cho. Anh mỉm cười rồi nói. Để Anh làm cho,Anh quen rồi mà, Lát nhớ rửa bát là được rồi, Mỗi người một việc. Nó cười. Anh mà cứ thế này Em hư cho mà xem. Ăn sáng song cả 2 người cùng dạo bước đến trường đi qua mấy con đường, Mùa đông rồi lạnh thật cũng may là có Anh luôn ở bên cạnh nó. Luôn cho nó hơi ấm. Nó bất giác nhớ về quê, giờ này mẹ nó chắc đã đi làm rồi, Mùa đông rồi mẹ có mặc áo ấm khi ra ngoài không. Nó chợt buồn, Anh có hỏi nhưng nó không nói. 3 ngày sau nó nói với anh, Em muốn về quê thăm mẹ em với thằng út. Anh có thể đi cùng với Em không, Em muốn giới thiệu anh với mẹ Em.

Một chút lưỡng lự anh trả lời nó: Anh xin lỗi bây giờ chưa được Em ak! Minh còn trẻ mà, Anh cũng chưa có công việc làm ổn định nữa. Chúng ta còn cả tương lai phía trước mà Em. Mặt nó xị ra với câu trả lời của Anh, Chắc Anh cũng không biết phải có bao nhiêu tình cảm dành cho Anh nó mới đề nghị như thế, Nó trả lời uhm! Rồi rảo bước ra phố một mình, Mùa đông đến rồi, không biết Mẹ và thằng út thế nào, Sắp tới cũng được nghỉ gần 1 tuần, nó định về quê thăm mẹ và thằng út cùng Anh, nhưng anh đi cùng với nó được, Nó sẽ về một mình.

Ngày nó đi Anh tiễn nó ra bến xe, nhìn Anh nó có cảm giác nuối tiếc, Nhưng nó nên về nhà, Mái nhà đã che chở cho nó 18 năm trời. Gia đình là món quà ý nghĩa nhất đối với nó. Dù rằng ba nó không ở chung với nó. Nhưng ít ra nó cũng có 1 mái ấm. Có những người ước ao được như nó mà còn không được nữa là.

Trên chuyến xe đường dài từ sài gòn về nhà nó. Cảnh vật đã đổi khác đi nhiều. Không biết có đúng không nữa, đợt nó vào sài gòn là lúc tối nó cũng không nhìn rõ lắm. Nhưng cũng hơn 1 năm rồi nó mới về thăm nhà được. Nó háo hức lắm được gặp mẹ và thằng út, lòng nó bâng khuâng 1 cảm giác khó tả.

Về tới nhà, Mái nhà xưa đã thay đổi cái hàng rào ngày ấy đã thay bằng tường gạch, 2 cây hoa giấy trước cổng đã không còn nữa. Nó gọi to! Út ơi! Út ơi ra mở cửa cho chị! Thằng út từ trong nhà chạy ra, A a a Chị 2 đã về. Mẹ ơi!! Chị 2 đã về rồi mẹ ak! Mẹ nó ở dưới bếp cũng đi ra! Mẹ nó đã gầy đi nhiều kể từ ngày nó đi! Cái vẻ lam lũ vân như xưa!!

Chị 2 để út xách hành lý giùm cho! Bước vào nhà, cũng có 1 vài sự thay đổi nhỏ, Nhưng nó cũng để ý thấy, Nó hỏi mẹ

Mẹ ak! Sao nhà mình thay đổi nhiều thế. Con ak! Ở quê mình có chương trình xóa đói giảm nghèo từ hội phụ nữ. Mẹ được mọi người giúp đỡ cho vay vốn, làm mô hình kinh tế nhỏ. Cuộc sống gia đình mình cũng khá hơn trước rồi con. Tiền con gửi về mẹ cũng không có dùng đến. Em con nó sắp vào cấp 3 rồi. Mẹ tính đến lúc đấy cũng đủ tiền cho Em con mua 1 cái máy tính. Rồi mọi khó khăn nhà mình cũng sẽ ổn thôi con à. Nó nghe song mà hai hàng nước mắt rưng rưng! Muốn khóc thật to. Nhìn thằng út đang tuổi ăn tuổi lớn. Nó cũng da dáng 1 người đàn ông thực thụ rồi còn gì nữa!

Út này sau này Em muốn làm nghề gì. Út muốn theo ngành công nghệ thông tin chị 2 à! Út sẽ cố gắng học thật giỏi để không phụ lòng của chị 2 và mẹ.

Uhm! Út có chí thế chị 2 cũng mừng! Chị có mua quà cho út nè! Út vào mặc thử xem có vừa không? Con mua cho mẹ ít bổ. Dạo này con thấy mẹ gầy đi nhiều.

Con đi xa về chắc mệt rồi. Con ở trên nhà ngồi nghỉ đi! Mẹ xuống bếp nấu ăn lát nữa còn có cái gì ăn mừng con về nữa chứ!

Thằng út thay đồ chạy từ trong buồng ra.Chị 2 thấy út mặc cái áo này thế nào! Đẹp lắm út ak! Út của chị nhìn bảnh trai quá. Chắc sau này sẽ có nhiều cô theo lắm ak!

Hihi! Chị 2 cứ nói quá lời, thôi chị 2 nghỉ đi! Út đi học bài đã, Mai út có bài kiểm tra rồi.

Được về nhà gặp mẹ gặp thằng út. Sao nó thấy cô đơn trống trải quá giá mà có Anh ở bên nó lúc này! Cũng không biết Anh đang làm gì nữa. Muốn liên lạc với Anh nhưng cũng không được, Nó không có điện thoại!

Nó lấy đồ đi tắm, đi xe về được tắm thật thoải mái.Bữa cơm tối tuy đạm bạc nhưng rất đầm ấm, Bữa cơm tràn ngập tiếng cười, thằng út luyên huyên đủ điều. Mẹ chỉ cười. Lâu rồi nó cũng không thấy mẹ cười. Mẹ nó phải chịu bao nhiêu đau thương nhưng vẫn vượt qua! Nếu là mẹ không biết nó có thể làm được không?

Ăn cơm song nó xin phép đi dạo 1 lát. ở quê thật yên tĩnh, Mấy tàu láu khẽ lay trong gió, gió hiu hiu! Cái hương vị của quê hương, cái cảm giác khó tả.

Ở nhà được 5 ngày. Nó xin phép mẹ lên Sài Gòn. Trước khi đi mẹ nó vẫn không quên nhắc nó. Lên Sài Gòn nhớ giữ mình con nhé! Con gái chỉ có 1 lần thôi. Nó dạ 1 tiếng rồi lên xe. Thằng út vẫy tay tạm biệt. Lòng nó lâng lâng, Chiếc xe bắt đầu chạy về hướng Sài Gòn. Mẹ và thằng út ngày càng nhỏ giần rồi nó không thể nhìn thấy được nữa. Nó thoáng nghĩ lại điều mẹ nó nói! “Nhớ phải giữ mình”. Nó và Anh đã ở chung cũng khá lâu! Nhưng cũng chưa để chuyện đó xảy ra! Nó biết và nó cũng đã nói với Anh điều đó. Anh cũng hiểu và cũng chưa bao giờ đòi hỏi nó về chuyện đó cả. Sau 5 giờ xe cũng tới bến! Nó gọi Anh ra đón. Tất nhiên là nó có thể về phòng trọ 1 mình nhưng lúc đi mẹ có bắt đem theo ít đồ, nhẹ thôi nhưng khá là cồng kềnh. Với lại có người yêu để những lúc thế này chứ đâu nữa.

Chà chà. Anh nói, đi có mấy ngày mà hành lý nhiều quá vậy! Nó bĩu môi. Con gái mà lại. cũng phải đem ít đặc sản quê hương lên cho anh nữa chứ. Không lại bảo là không có quà. Hjhj Nó cười tươi mắt ti hí. Tôi biết rồi, Gớm thôi để Anh vác 2 cái bao này cho, Em mang balo lên trên kia đi! Về đến phòng nó lăn ra ngủ,

Anh bảo! này thế không tắm rửa đi à! Tắm đi rồi ngủ, mấy cái đồ này Anh sắp xếp giùm cho! Nó cũng chẳng để ý ngủ 1 giấc cho khỏe cái đã ngày mai bắt đầu đi làm lại. Anh lắc đầu, rồi cũng thu xếp hành lý.

Sáng ra vẫn như mọi ngày Anh đánh thức nó dậy ăn sáng rồi cùng đi học! Cũng sắp vào mùa thi cử rồi. Phải chăm chỉ ôn bài không thì phải thi lại rất mệt. Nó cười, thế có con mọt sách đây rồi còn lo gì nữa. hjhj Anh ôn bài giúp Em với nhá!!! Anh cười thế, có trả công gì không. Nó bĩu mỗi, Mới nhờ có tý đã bắt trả công rồi.

Sau này mà cưới về không biết sẽ ra sao! Anh cười lúc đấy làm việc miễn phí khỏi trả công. Vì có cục nợ đây rồi còn gì nữa. Có trả chắc cũng không hết được đâu.

Ghê chưa! Thui ăn cơm đi rồi đi học!

Buổi chiều đi làm Anh về phòng trước, nó thì đi làm. Công việc cũng không có gì. Nhưng mà đúng chuyên ngành nên cũng tốt. sau này ra trường cái đi làm được ngay!

Tối về vẫn là mâm cơm đang được đợi sẵn ở phòng. Nó thích ăn đồ ăn Anh nấu. Rất ngon, Bữa cơm hôm nay ngon hơn ngày thường hay sao ấy nó cảm thấy thế.

Em à! Anh có chuyện này muốn nói với Em. Vâng anh nói đi! Tuần sau ba anh lên thăm anh! Anh không biết phải làm sao nữa! Anh muốn giới thiệu Em với Ba Anh. Anh có kể qua về em với Ba Anh rồi và Ba rất muốn gặp Em nà.

- Gặp coi mắt hả, Nhưng bây giờ đã có gì âu Anh. Công việc hem có thì phải làm sao. Thôi Em ngại lắm để khi khác đi anh. Ra trường rồi gặp cũng được mà.

- Anh trả lời: Chỉ là gặp mặt bình thường thôi mà Em. Sao em căng thẳng thế, Ba anh cũng dễ tính mà. Chắc chắn ba sẽ thích Em ngay thôi.

- Em xin lỗi nhưng Em không thể anh ak! Mong anh hiểu cho Em. Nó bối rối trả lời

- Ngày mai Em qua ở nhờ nhà bạn. Khi nào Ba anh về quê thì Em sẽ về nha! Đừng buồn Em nha anh.

- Gương mặt Anh méo sẹo đi cũng chẳng biết làm sao để thuyết phục nữa. Anh buồn lắm, nhưng cũng không muốn ép buộc nó. Anh hiểu nó nên cũng không đề cập vấn đề đó nữa. Bữa cơm bỗng có không khí nặng nề lúc nào không hay.

- Nó cũng không để ý nữa , ăn cơm nhanh rồi còn đi tắm giặt đồ sau 1 ngày dài mệt mỏi.

Rồi ngày ba Anh lên cũng tới nó chuyển qua ở nhờ phòng nhỏ bạn thân từ hôm qua. Nó không ghé qua phòng xem anh thế nào vì nó sợ chạm mặt với Ba anh. Nó sợ lắm, nó chưa sẵn sàng làm việc đó.

7h sáng Ba anh đã có mặt ở bến xe. Anh đã đợi từ 6h30 sáng. Khi xe vừa cập bến. Ba anh bước xuống. 1 con người chững chặc nét mặt nhìn khá dữ dằn. Có khi nếu đem so với bọn đầu gấu thì hơn luôn. Ba anh không cười mà từ từ tiến lại gần Anh con trai

- Đợi lâu chưa con

- Chưa ba. Anh trả lời.

- ủa sao mày bảo muốn giới thiệu con dâu tương lai với Ba mà. Thế nó đâu sao không thấy

- Hôm nay cô ấy mắc đi học rồi ba ơi – Anh trả lời.

- Ừ. Để lúc khác thôi mình về đi con. Ba hơi buồn ngủ, đi xe không chợp mắt được tý nào cả.

- Về đến phòng Anh xách đồ cho Ba anh. Bước vào căn phòng nhỏ. Ba anh đảo mắt 1 lúc rồi nói.

- 2 đứa mày sống chung với nhau ak! Mày có biết nghĩ không hả, Lỡ có chuyện gì với con bé đó thì cả nhà mang tiếng nghe con.

- Không có chuyện gì đâu Ba. Con biết nên làm gì mà Ba. Con không làm ba thất vọng đâu

- ừ. Bay tính làm sao thì làm. Nhưng mà đừng có làm xấu mặt tao nghe chưa? Mày còn phải nghĩ cho nó nữa. còn đi học mà xảy ra chuyện đó không hay đâu. Thế bao giờ nó mới về

- Để con gọi hỏi xem đã. Anh bối rối trả lời

- 2 đứa mày ở chung mà không biết lịch học của nhau ak! Lạ thế, Hay là nó không muốn gặp ba. Mày nói thật đi.

Anh lúng túng trả lời:

- Dạ! Cô ấy chưa sẵn sàng ba à. Con khuyên rồi nhưng không được

Ba hiểu rồi.

- Thôi đi kiếm gì ăn sáng đi rồi chiều đi thăm quan thành phố nữa mày. Ở quê có biết cái gì đâu. À cái này má mày bảo tao đem lên cho mày. Đúng món mày thích nha! 2 con gà quay

ở đây đâu có thiếu đâu ba. Bỏ tiền ra là có ngay mà.

Gà ở đây là gà công nghiệp sao so với gà thả vườn được chứ. Mày để lại 1 con cho con bé kia nha! Để phần cho nó.

Con tưởng Ba giận người yêu con chứ.

- Mày ngỉ ba mày nhỏ nhen thế à. Con bé đó chắc là chị 2 trong nhà đúng không.

- Sao ba biết Anh trả lời.

- Thì nếu là chị hai trong nhà thì mới giử kẽ thế thôi. Mày không hiểu gì hả con. Con bé đấy được đấy. Có hình không cho ba coi được rồi

- Ba đợi con tý. Con lấy hình. Anh trả lời

Con bé nhìn xinh xắn quá. Mày có phước đấy con. Ráng mà giữ đi, sau này mất lại hối tiếc.

Sau khi đưa Ba đi ăn sáng. Anh đưa Ba về lại phòng trọ. Để ba anh ngủ. Anh khóa cửa lại rồi gọi ngay cho cô. Anh kể lại toàn bộ cuộc nói chuyện với cô. Ánh mắt cô long lanh như sắp khóc.

Nhưng nó vẫn không đủ can đảm để gặp.

- Thôi anh về đi. Lỡ ba tỉnh dậy không thấy anh lại lo lắng. Mà lại không ra ngoài được. Em xin lỗi nha!

- Anh hơi buồn khi nghe thấy thế. Nhưng anh không giận cô, A khẽ thở dài rồi ra về.

Vừa về đến phòng anh mở cửa ra thì gặp ngay ánh mắt của Ba.

Mày đi gặp con bé đấy à. Sao không nói gì với tao hả. Tao dậy mà không ra ngoài được. Nó không muốn gặp thì thôi mày làm gì phải làm thế hả con.

- Con…

- Thôi không cần phải nói. Tao hiểu rồi, chắc tao thấp kém quá nên nó không muốn gặp chứ gì

- Đâu có đâu ba. Tại cô ấy chưa sẵn sàng thôi ba ạ.

- Mày đấy cứ bênh nó cho lắm vào. Rồi cưới về nó đè đầu cưỡi cổ cho mà xem. Mày xem má mày đó. Tao nói 1 tiếng là phải nghe.

- …

- Thôi ngày mai dắt tao đi thăm quan thành phố rồi mua ít đồ về cho má mày nữa. dạo này má mày cứ đau hoài. Nghe bảo trên này có tiệm thuốc bắc rất nổi tiếng. tao tính cắt cho mẹ mày mấy thang thuốc.

- Vâng. Thôi để con đi chợ về nấu ăn cho ba. Ba cứ nghỉ đi.

- Ăn cái gì cũng được không cần mua nhìu đâu.

- Dạ

Đi chợ mà nhiều thứ ngổn ngang trong đầu anh. Vì sao ư một con người khác trong anh lên tiếng. người yêu mày làm như thế có đúng không? Không lẽ gặp ba anh cũng khó khăn đến thế sao

Mọi suy nghĩ cứ hiện lên trong đầu anh. Anh đi đâu anh cũng chẳng biết nữa giờ tâm trí anh chẳng còn quan tâm xem mình đang ở đâu.

Ầm. Anh thấy choáng váng. 1 bóng đen dang đứng trước mặt anh. Nói gì đó mà anh không còn nghe rõ nữa. Anh thấy khó thở. Rồi anh ngất lịm đi.

Lúc anh tỉnh dậy. đầu anh rất đâu và chẳng có ai bên cạnh anh cả. 1 lúc sau anh mượn điện thoại gọi cho ba và người yêu.

- Nửa tiếng sau Ba anh đã có mặt ở bệnh viện.

- Mày có làm sao không con. Ba anh nói

- Con không sao ba à. Con thấy hơi đau đầu chút thôi.

- Thế kia mà không sao à. Mà làm sao mà bị thế này

- Con không biết nữa đang đi thì Ầm 1 cái con cũng không biết sao nữa tỉnh dzậy con đã nằm đây rồi.

- Nhìn mày thảm quá con à. Mày cẩn thận từ nhỏ mà sao lại thế. Làm gì tới mức mà bị người ta đụng vào hả.

- Con mải suy nghĩ nên không nhìn đường. Anh trả lời áp úng

- Mày lại suy nghĩ về con nhỏ đó chứ gì. Tao biết thừa rồi

- Anh không trả lời mà mặt đả ửng đỏ lên thừa nhận

Ngoài cửa 1 bóng người đang lấp ló. Không dám vào, anh thấy bóng người đó rất quen.

Em à. Có phải em đó không? Đến rồi sao không vào đi. Ba anh có làm gì em đâu. Em không cần phải ngại ngùng gì cả.

Con vào đi. Bác có chuyện muốn nói với con

- Cô bước thật chậm vào phòng. Trong ánh mắt của Ba dò xét của anh.

- Con làm gì phải ngại ngùng thế. Con là người yêu của con bác à.

- Dạ cô trả lời mà mặt đỏ ngượng lên khác hẳn với cái tính cách vốn có của cô

- Bác nghe thằng H nó nói. Giờ gặp mới biết.

- Biết gì hả bác. Cô ngạc nhiên

- Con dễ thương đáng yêu hơn thằng H nói nhiều. Mà sao con lại sợ gặp bác như thế

- Con ngại với lại con sợ bác phản đối

- Phải đối cái gì chứ. Tụi bây yêu nhau ai cản được. Bác không cấm 2 đứa yêu nhau nhưng muốn đến với nhau thì phải coi tụi bây làm ăn thế nào chứ.

- Dạ cái đó con biết. Cô hơi ngượng

- Biết là tốt rồi. Giờ con đi mua cái gì cho thằng H nó ăn đi. Nhìn cái mặt méo xệch của nó là bác biết nó đói lắm rồi. còn ông già này nữa này. Đã có hạt cơm nào vào bụng đâu. Đang nằm ngủ thì nó gọi điện bảo đang nằm trong viện

- Dạ con quên mất. Con đi mua ngay đây ạ.

- Nhớ đi cẩn thận đấy. giống thằng H là bác không lo được đâu

- Con nhớ rồi. Nó trả lời mà mặt nó ngô ngô rất trẻ con. Nó không ngờ ba anh lại như thế. Mà cũng đúng mà, gặp mặt thôi chứ có gì đâu.

- Ba thấy sao ba. Anh hỏi

- Sao với trăng cái gì. Tao chưa hỏi tội nó là may đấy

- Ba! Sao ba lại thế lỗi do con mà. Anh đáp

- Thôi dẹp giùm tao đi. Má mày mà biết thì không song đâu. Mày coi làm sao thì làm. Nhớ giữ gìn cho nó nghe chưa? Thế mày đã gặp nhà nó chưa?

- Con chưa ba à! Con ngại với lại con thấy sao sao á.

- Mày đúng là giống y như ông nội mày nhát như cáy ấy. phải như tao này. Gặp má mày tao bảo là lấy anh nhé. Haha ba anh cười giòn

- Rồi má con trả lời sao ba. Anh hỏi dồn

- Thì má mày đồng ý chứ sao hỏi gì mà dốt thế. Không thế mà có mày được à.

- A thì ra là thế. Công nhận ba cũng liều gớm. Bây giờ mà thế thì vỡ mặt

- Làm gì mà vỡ mặt. thời đấy có người hỏi cưới là mừng lắm nha mày. Không có mà ế chỏng vó ra. Nhưng mà tao thương má mày thật.

Đang nói chuyện thì cô bước vào cười khúc khích. Đồ ăn của bác và của anh đây ạ. Cháo trắng cho Anh. Anh mau lành bệnh nha! Còn cơm cà này của Bác.

Cơm cà à. Cái này Bác thích ăn lắm. Cái gì lạ miệng cũng ăn được nhiều. Ơ thế con ăn gì chưa?

- Con ăn rồi bác ạ. Cô đáp

- Nhìn cái mặt đó mà ăn cái gì. Đây con ăn chung với bác đi. Còn thằng kia không ăn hết tô cháo đấy thì liệu hồn.

- Thế sao được bác. Con không dám Cô ngập ngùng

- Thì mỗi người ăn một nửa. còn trái cây nữa kìa. Ăn cho song bữa.

- Dạ

Bữa cơm 3 người luôn tràn ngập tiếng cười. Cơm song cô xin phép về đi học. tối còn phải đi làm. Sáng mai vào thay ca cho Bác.

Phải công nhận là con bé này được. Nhưng mà thiếu cho đáo chút. Nhà mình gốc bắc nên như thế này khó con à.

Sao khó hả ba. Anh đáp

Thì mày thấy má mày sao. Thì con dau phải có tý gì giống mới được. gặp họ hàng mà nó như thế là bị đánh giá đó

Con biết rồi Ba à. Còn dài mà ba. Còn phải học nhiều mà Ba.

Sáng nào nó cũng mang cháo vào cho anh. Rồi mới đi làm. Nó biết vì nó mà anh vào viện. nó hiểu anh nhất. anh là người lúc nào cũng suy nghĩ. Có lẽ ba anh nói gì đó nên anh suy nghĩ nên mới bị tông xe

2 tuần nằm viện. cuối cùng bác sĩ cũng cho anh về. Nó mừng lắm, giờ thì ngày nào nó cũng được ở bên anh rồi. Ba a cũng đã về quê. 2 đứa lại có thể tung tăng.

Đố ai biết được nó đang nghĩ cái gì. Tình yêu của 1 cô bé ngây ngô. Nó hiếu được rằng vì cái cố chấp mà tý nữa nó đã mất anh mãi mãi. Nó biết nó cố chấp nhưng nó sẽ vì anh mà thay đổi. Tương lai phía trước đang chờ anh vs nó cùng đi tới

Dù tính cách khác nhau nhưng nó biết không có khoảng cách nào che lấp được khi nó có anh bên cạnh. Nó yêu anh và anh cũng yêu nó. Khó khăn nào cũng sẽ vượt qua.
 
SyNhI Mình đang viết tiếp P2 đây. Dạo này đi làm bận rộn nên cũng ít thời gian viết tiếp được
 
×
Quay lại
Top Bottom