- Tham gia
- 7/4/2013
- Bài viết
- 1.689
Trước những cơn mưa, tôi là một cành hoa nhỏ bé, cố vươn mình lên mà hứng niềm vui sống. Trước những cơn mưa, tôi là một chú chim nhỏ bé, nép mình trước những phong ba. Trước những cơn mưa, tôi ngây ngô nhìn về phía chân trời xa xa, nơi có cung điện, có những niềm vui thơ bé. Trước những cơn mưa, tôi bé nhỏ mong manh!
Có người nói rằng, hạnh phúc là một buổi sáng tỉnh dậy nghe thấy tiếng lách tách, vội ra bật tung cửa sổ, chợt thấy mưa đang rơi, vừa êm đềm lại vừa hứng khởi. Thế còn cơn mưa đêm, có phải chăng cũng là niềm hạnh phúc. Giữa bộn bề công việc, tiếng mưa rơi nhè nhẹ như đồng hành cùng ai trong đêm tối cô đơn.
Còn với tôi, những cơn mưa không chỉ là niềm hạnh phúc hứng khởi, không chỉ là người bạn đồng hành cô đơn, mà đó là cả tuổi thơ, cả miền ký ức dài hạnh phúc. Tôi nhớ cơn mưa rào nặng hạt đổ từ mái nhà ông bà nội xuống khiến giàn hoa giun mảnh khảnh như muốn ngã quỵ. Tôi - tóc ngắn - đôi mắt trong veo - ngồi khép nép trong lòng ông ấm áp, nhìn ra ngoài mà vô lo, vô nghĩ. Giờ đây, mỗi lần đứng trước căn nhà trống, lòng tôi cũng trống trải không ngừng. Những cơn mưa rào vẫn ghé đến mà chẳng có ai, chỉ còn giàn hoa giun vẫn nở hoa đều đặn mỗi khi hè về, run lên trĩu nặng khi có mưa.
Tôi nhớ những cơn mưa rào chập chờn trong giấc ngủ. Pha lẫn vào đó là cả tiếng reo hò của những pha bóng đá mùa World Cup. Tôi trở mình giữa tiếng mưa, tiếng reo hò hỗn tạp, chau mày một chút. Bàn tay mẹ vuốt nhẹ lên tóc tôi, dìu dịu đưa tôi vào giấc ngủ.
Tôi nhớ cơn mưa rào những tháng ngày tôi đi mẫu giáo. Cứ ngỡ rằng đó là những giọt mưa cổ tích xa xôi, rằng tôi sẽ đi đến đó và tìm kiếm cung điện của mình. Giấc mơ trẻ con ấy khiến tôi đắm chìm và gom thật nhiều tiền mừng tuổi để thực hiện nó. Giờ đây mỗi lần nhớ lại, tôi thấy mình thật quá ngây thơ.
Tôi nhớ cơn mưa rào đổ lên đôi vai chị. Những ngày ấy, tôi còn ở cái tuổi ăn chưa no lo chưa tối, chỉ mê mẩn với những trò đùa nghịch cùng lũ bạn. Mưa, chị tôi phóng xe át những giọt mưa rơi nhanh, cuốn chặt tôi vào chiếc áo mưa ni lông đơn giản, rồi lại tất tả đi về.
Tôi nhớ cả những cơn mưa rào nặng hạt rơi ngoài khung cửa sổ, tiếng mưa rơi như muốn át cả tiếng cô giảng bài. Lũ chúng tôi mê mưa, cứ mong trời mưa để tắm mưa, để lội nước mà chẳng để ý đến bài học ấy.
Tôi đã trải qua biết bao cơn mưa, có niềm vui gắn liền trong từng cơn mưa ấy, có những nỗi niềm trải theo tiếng mưa rơi. Vui rồi, buồn rồi, hạnh phúc rồi, khổ đau rồi, nhưng mỗi lần đứng trước cơn mưa, tôi thấy mình thật ngây thơ và nhỏ bé, chẳng thể nào hiểu được những ẩn giấu đằng sau giọt nước trong veo ấy.
Trước những cơn mưa, tôi là một cành hoa nhỏ bé, cố vươn mình lên mà hứng niềm vui sống.
Trước những cơn mưa, tôi là một chú chim nhỏ bé, nép mình trước những phong ba.
Trước những cơn mưa, tôi ngây ngô nhìn về phía chân trời xa xa, nơi có cung điện, có những niềm vui thơ bé.
Trước những cơn mưa, tôi bé nhỏ mong manh!
***
Có người nói rằng, hạnh phúc là một buổi sáng tỉnh dậy nghe thấy tiếng lách tách, vội ra bật tung cửa sổ, chợt thấy mưa đang rơi, vừa êm đềm lại vừa hứng khởi. Thế còn cơn mưa đêm, có phải chăng cũng là niềm hạnh phúc. Giữa bộn bề công việc, tiếng mưa rơi nhè nhẹ như đồng hành cùng ai trong đêm tối cô đơn.
Còn với tôi, những cơn mưa không chỉ là niềm hạnh phúc hứng khởi, không chỉ là người bạn đồng hành cô đơn, mà đó là cả tuổi thơ, cả miền ký ức dài hạnh phúc. Tôi nhớ cơn mưa rào nặng hạt đổ từ mái nhà ông bà nội xuống khiến giàn hoa giun mảnh khảnh như muốn ngã quỵ. Tôi - tóc ngắn - đôi mắt trong veo - ngồi khép nép trong lòng ông ấm áp, nhìn ra ngoài mà vô lo, vô nghĩ. Giờ đây, mỗi lần đứng trước căn nhà trống, lòng tôi cũng trống trải không ngừng. Những cơn mưa rào vẫn ghé đến mà chẳng có ai, chỉ còn giàn hoa giun vẫn nở hoa đều đặn mỗi khi hè về, run lên trĩu nặng khi có mưa.
Tôi nhớ những cơn mưa rào chập chờn trong giấc ngủ. Pha lẫn vào đó là cả tiếng reo hò của những pha bóng đá mùa World Cup. Tôi trở mình giữa tiếng mưa, tiếng reo hò hỗn tạp, chau mày một chút. Bàn tay mẹ vuốt nhẹ lên tóc tôi, dìu dịu đưa tôi vào giấc ngủ.
Tôi nhớ cơn mưa rào những tháng ngày tôi đi mẫu giáo. Cứ ngỡ rằng đó là những giọt mưa cổ tích xa xôi, rằng tôi sẽ đi đến đó và tìm kiếm cung điện của mình. Giấc mơ trẻ con ấy khiến tôi đắm chìm và gom thật nhiều tiền mừng tuổi để thực hiện nó. Giờ đây mỗi lần nhớ lại, tôi thấy mình thật quá ngây thơ.
Tôi nhớ cơn mưa rào đổ lên đôi vai chị. Những ngày ấy, tôi còn ở cái tuổi ăn chưa no lo chưa tối, chỉ mê mẩn với những trò đùa nghịch cùng lũ bạn. Mưa, chị tôi phóng xe át những giọt mưa rơi nhanh, cuốn chặt tôi vào chiếc áo mưa ni lông đơn giản, rồi lại tất tả đi về.
Tôi nhớ cả những cơn mưa rào nặng hạt rơi ngoài khung cửa sổ, tiếng mưa rơi như muốn át cả tiếng cô giảng bài. Lũ chúng tôi mê mưa, cứ mong trời mưa để tắm mưa, để lội nước mà chẳng để ý đến bài học ấy.
Tôi đã trải qua biết bao cơn mưa, có niềm vui gắn liền trong từng cơn mưa ấy, có những nỗi niềm trải theo tiếng mưa rơi. Vui rồi, buồn rồi, hạnh phúc rồi, khổ đau rồi, nhưng mỗi lần đứng trước cơn mưa, tôi thấy mình thật ngây thơ và nhỏ bé, chẳng thể nào hiểu được những ẩn giấu đằng sau giọt nước trong veo ấy.
Trước những cơn mưa, tôi là một cành hoa nhỏ bé, cố vươn mình lên mà hứng niềm vui sống.
Trước những cơn mưa, tôi là một chú chim nhỏ bé, nép mình trước những phong ba.
Trước những cơn mưa, tôi ngây ngô nhìn về phía chân trời xa xa, nơi có cung điện, có những niềm vui thơ bé.
Trước những cơn mưa, tôi bé nhỏ mong manh!