- Tham gia
- 7/4/2013
- Bài viết
- 1.689
Có bao nhiêu tan vỡ trong toàn vẹn thì sẽ có bấy nhiêu mạnh mẽ trong yếu mềm. Có lẽ số phận đã an bài cho mỗi chúng ta. Điều thú vị nhất trên đời này chính là niềm vui của đời sống trong lòng phố thị.
Trong buổi sớm khi tia nắng hồng đã rực rỡ trên từng hàng cây ta có thể nhìn thấy được hơi thở của cuộc sống tràn căng trong lòng phố thị. Đó là những người già uống trà ngồi lại gần nhau nói chuyện về đời sống nhân sinh và chú mèo lười biếng ngồi dưới chân họ mắt lim dim gật gà ngủ, là những người lười biếng đang nằm phơi nắng, có người tán gẫu, có người ngồi ôm ghi ta nghêu ngao hát những khúc đứt quãng không thành bài, ly cafe sóng sánh ánh nâu trong đôi mắt hấp háy cười.
Những mảng xanh rêu bám phủ, mấy bụi hoa giấy đã thò ra khỏi đầu tường tỏa bung hương sắc như tô thắm vào vẻ đẹp trang nhã của phố thị. Tiếng cười nói ồn ào của góc chợ, tiếng lách cách của chiếc xe đạp cổ hàng ngày được chủ nhân lau chùi như một kỷ vật cần giữ cho sáng trong không để bụi nhuốm màu. Tất cả diễn ra hàng ngày, trong mỗi buổi sáng tinh sương như một thói quen, như một nếp nghĩ, như một nỗi niềm hiển hiện lên trong lòng phố thị. Mọi thứ đó là hơi thở, là không khí mang theo cả những ồn ào, cả những tĩnh lặng như một tư thế chậm chạp thong thả lướt qua ngày.
Với nguyên vị ấy khiến người ta bước những bước theo tiết tấu của đời sống. Dù người đến, người đi có dừng chân trước phố chỉ là ngắm khung cảnh của phố thị thì vẫn luôn có những người muốn có một chốn để quay về trong cuộc đời. Để khi đi xa rồi sẽ nhớ da diết mùi ẩm mốc của bức tường rêu xám, ly cafe nhàn nhạt, bản tình ca dang dở đứt gãy, sẽ mặc cho những đôi cánh bay xa ngàn dặm cũng sẽ quay trở về với phố thị quen thuộc, được ngồi kể lại những câu chuyện đi qua cuộc đời để bồi đắp những kỷ niệm dày thêm.
Có quá nhiều lý do để những nỗi niềm trong lòng phố thị gác lên những hanh hao rồi đặt trong lòng phố thị một góc nhỏ của trái tim thật ngọt. Chẳng biết từ khi nào ta đã quen với việc say đắm một bài hát, yêu ý vị của ta từ, yêu giai điệu của ca khúc cất lên trong lòng phố thị. Dù ban ngày hay là ban đêm đứng bên bờ của phố thị ta đều có cảm giác không gian và thời gian đang giao thoa.
Ta đã yêu phố thị này, thương mến từng mái hiên, từng viên ngói, từng hạt bụi, từng bức tường rêu trong lòng phố thị. Dù trong bức tường này có thể sờ thấy những gì? Xuyên qua sự lạnh lẽo của đá tảng để chạm vào sự ấm áp, xuyên qua đường vân gạch để tái hiện những sự việc đã trôi qua trong lòng phố thị. Để yêu những dung dị mà đời thường, yêu từng dấu chân, yêu từng ngọn cỏ đang vươn mình lên song hành với ánh sáng, đặt trong lòng phố thị những cơn gió ngọt lành mà không nỡ đặt những ủ rũ vấn vương.
Nếu có thể đặt cược được thời gian của phố thị tôi sẽ đặt cược cả vốn liếng của mình để bản thân đắm chìm trong phố thị, không cần thề hẹn, quên đi tháng năm để đón nhận quãng thời gian hạnh phúc này. Không để mỗi chặng được qua lưu lại dấu tích, không để bất kỳ ký ức nào của phố thị tan tác thành tro bụi.
Trên con đường đang bước có người thấu hiểu từ rất sớm, có người lại nhận ra quá muộn. Người cảm tính sẽ nói có bắt đầu rồi mới có kết thúc, người phóng khoáng sẽ nói có kết cục rồi mới có bắt đầu. Cho dù bạn thuộc về kiểu nào đều có thể coi là hiểu rõ cuộc hành trình của mình. Bạn hãy nhìn xem thời gian trôi trong phố thị vẫn hiển hiện còn đó, thứ trôi qua chỉ là những nhân vật xoay chuyển trong thời gian của phố thị thôi.
Có bao nhiêu tan vỡ trong toàn vẹn thì sẽ có bấy nhiêu mạnh mẽ trong yếu mềm. Có lẽ số phận đã an bài cho mỗi chúng ta. Điều thú vị nhất trên đời này chính là niềm vui của đời sống trong lòng phố thị.
Dẫu tháng đổi năm dời, dù trong lòng phố thị sự phồn hoa đã trở thành chiếc bóng của quá khứ thì những câu chuyện của phố thị vẫn tiếp diễn, vẫn để lại rất nhiều những bài ca không lời, để lại những hồi ức sâu đậm bên chúng ta, trong lòng phố thị để ta mỉm cười giữa những bản hòa ca của tâm hồn.
***
Trong buổi sớm khi tia nắng hồng đã rực rỡ trên từng hàng cây ta có thể nhìn thấy được hơi thở của cuộc sống tràn căng trong lòng phố thị. Đó là những người già uống trà ngồi lại gần nhau nói chuyện về đời sống nhân sinh và chú mèo lười biếng ngồi dưới chân họ mắt lim dim gật gà ngủ, là những người lười biếng đang nằm phơi nắng, có người tán gẫu, có người ngồi ôm ghi ta nghêu ngao hát những khúc đứt quãng không thành bài, ly cafe sóng sánh ánh nâu trong đôi mắt hấp háy cười.
Những mảng xanh rêu bám phủ, mấy bụi hoa giấy đã thò ra khỏi đầu tường tỏa bung hương sắc như tô thắm vào vẻ đẹp trang nhã của phố thị. Tiếng cười nói ồn ào của góc chợ, tiếng lách cách của chiếc xe đạp cổ hàng ngày được chủ nhân lau chùi như một kỷ vật cần giữ cho sáng trong không để bụi nhuốm màu. Tất cả diễn ra hàng ngày, trong mỗi buổi sáng tinh sương như một thói quen, như một nếp nghĩ, như một nỗi niềm hiển hiện lên trong lòng phố thị. Mọi thứ đó là hơi thở, là không khí mang theo cả những ồn ào, cả những tĩnh lặng như một tư thế chậm chạp thong thả lướt qua ngày.
Với nguyên vị ấy khiến người ta bước những bước theo tiết tấu của đời sống. Dù người đến, người đi có dừng chân trước phố chỉ là ngắm khung cảnh của phố thị thì vẫn luôn có những người muốn có một chốn để quay về trong cuộc đời. Để khi đi xa rồi sẽ nhớ da diết mùi ẩm mốc của bức tường rêu xám, ly cafe nhàn nhạt, bản tình ca dang dở đứt gãy, sẽ mặc cho những đôi cánh bay xa ngàn dặm cũng sẽ quay trở về với phố thị quen thuộc, được ngồi kể lại những câu chuyện đi qua cuộc đời để bồi đắp những kỷ niệm dày thêm.
Có quá nhiều lý do để những nỗi niềm trong lòng phố thị gác lên những hanh hao rồi đặt trong lòng phố thị một góc nhỏ của trái tim thật ngọt. Chẳng biết từ khi nào ta đã quen với việc say đắm một bài hát, yêu ý vị của ta từ, yêu giai điệu của ca khúc cất lên trong lòng phố thị. Dù ban ngày hay là ban đêm đứng bên bờ của phố thị ta đều có cảm giác không gian và thời gian đang giao thoa.
Ta đã yêu phố thị này, thương mến từng mái hiên, từng viên ngói, từng hạt bụi, từng bức tường rêu trong lòng phố thị. Dù trong bức tường này có thể sờ thấy những gì? Xuyên qua sự lạnh lẽo của đá tảng để chạm vào sự ấm áp, xuyên qua đường vân gạch để tái hiện những sự việc đã trôi qua trong lòng phố thị. Để yêu những dung dị mà đời thường, yêu từng dấu chân, yêu từng ngọn cỏ đang vươn mình lên song hành với ánh sáng, đặt trong lòng phố thị những cơn gió ngọt lành mà không nỡ đặt những ủ rũ vấn vương.
Nếu có thể đặt cược được thời gian của phố thị tôi sẽ đặt cược cả vốn liếng của mình để bản thân đắm chìm trong phố thị, không cần thề hẹn, quên đi tháng năm để đón nhận quãng thời gian hạnh phúc này. Không để mỗi chặng được qua lưu lại dấu tích, không để bất kỳ ký ức nào của phố thị tan tác thành tro bụi.
Trên con đường đang bước có người thấu hiểu từ rất sớm, có người lại nhận ra quá muộn. Người cảm tính sẽ nói có bắt đầu rồi mới có kết thúc, người phóng khoáng sẽ nói có kết cục rồi mới có bắt đầu. Cho dù bạn thuộc về kiểu nào đều có thể coi là hiểu rõ cuộc hành trình của mình. Bạn hãy nhìn xem thời gian trôi trong phố thị vẫn hiển hiện còn đó, thứ trôi qua chỉ là những nhân vật xoay chuyển trong thời gian của phố thị thôi.
Có bao nhiêu tan vỡ trong toàn vẹn thì sẽ có bấy nhiêu mạnh mẽ trong yếu mềm. Có lẽ số phận đã an bài cho mỗi chúng ta. Điều thú vị nhất trên đời này chính là niềm vui của đời sống trong lòng phố thị.
Dẫu tháng đổi năm dời, dù trong lòng phố thị sự phồn hoa đã trở thành chiếc bóng của quá khứ thì những câu chuyện của phố thị vẫn tiếp diễn, vẫn để lại rất nhiều những bài ca không lời, để lại những hồi ức sâu đậm bên chúng ta, trong lòng phố thị để ta mỉm cười giữa những bản hòa ca của tâm hồn.
...Theo BlogRadio