Trò chơi 7 ngày (không đọc hơi phí)

Kwon_Ji_Yong

Thành viên thân thiết
Thành viên thân thiết
Tham gia
7/7/2011
Bài viết
278
- Anh thích em!
- Biết
- Thế em có thích anh không ???
- Không rõ
- Mình chơi một trò chơi nhé!
- Trò gì?
- Trò chơi 7 ngày
- Luật chơi thế nào?
- Trong 7 ngày anh sẽ là bạn trai của em và nếu sau 7 ngày em vẫn không thích anh thì coi như anh thua.
- Thế thua thì sao?
- Vĩnh viễn biến mất!


Ngày thứ nhất

“ Sáng nay anh sang chở em đi học nhé!”“Tại sao?” “Vì trò chơi đã bắt đầu.”“Nửa tiếng nữa hãy sang.”
“ Tối nay mình đi ăn kem nha!” “ Tại sao?”“ Vì trò chơi đã bắt đầu.” “7h30”
11pm

“Ngủ ngon…xxx” “Sao không nhắn lại? “Tại sao?”“ Vì trò chơi đã bắt đầu.”“Ừh thì ngủ ngon!”

Anh :hôm nay bọn mình đã bắt đầu hẹn hò, mặc dù anh biết em không hề hứng thú với những việc ấy hoặc thậm chí là cảm thấy anh rất phiền phức nhưng việc em đồng ý bắt đầu trò chơi “vớ vẩn” này của anh thì cũng đã khiến anh rất vui rồi.
Em : chả hiểu tại sao lại tham gia cái trò “ngu ngốc” của hắn ta. Cũng may là chỉ 7 ngày.


Ngày thứ 2

-“Anh đang đứng trước nhà em.”“ Làm gì?”“ Mở cửa rồi sẽ biết.”
-Hâm àh? Sáng sớm sang đây làm gì?
- Mang thức ăn sáng cho em.
- Ai nhờ thế?
- Không ai cả.
- Cứ để đấy!
- Em ăn cho nóng nhé, kẻo nguội lại không ngon.
- Rồi! Thế giờ đi đâu đấy?
- Đi học
- Đi bằng gì?
- Bằng xe
- Ừa, đúng là phiền phức
-Hì hì..........
11pm

“Ngủ ngon….xxx”“G9”

Anh :
hôm nay chắc em bực mình lắm vì anh sang phá giấc ngủ của em. Lúc em ra mở cửa mà mặt mày cau có kinh khủng. Nhưng hôm nay lại vui hơn hôm qua vì em đã cùng anh đi học và đã reply tin nhắn ngủ ngon của anh mà không cần anh phải nhắc.Vui!

Em :
Hắn “hâm” thật, mà kể ra cũng chu đáo phết. Mà con trai lại ít người như thế. Àh, mà hôm nay mới phát hiện hắn ta cười trông cũng...cute ^^!

Ngày thứ 3
“Anh đang đứng trước nhà em.”“Ừh”
- Mua gì đấy?
- Ăn đi rồi biết.

- Ăn cùng đi

- Hì hì…
- Đừng cười như thế nữa, trông ngớ ngẩn lắm!

“ Tối nay lại ăn kem nhé!”“Sao ăn mãi thế?”“Anh thích”“Ừh, thế thì đi ăn một mình đi, bận rồi!”“Oh!”
11pm

“Ngủ ngon….xxx” “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được xin quý khách vui lòng gọi lại sau”
11:15pm
“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được xin quý khách vui lòng gọi lại sau”
11:30pm
“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được xin quý khách vui lòng gọi lại sau”

00:00
-Alo
- Em có bị làm sao không? Sao anh gọi cho em mãi mà không được? Có làm sao không hả em? Có…?Có…?
- Này, có thôi ngay đi không? Sao lại cứ rối rít cả lên thế hả?
- Vì anh lo cho em
- Điên àh? Có gì mà phải lo, đừng có vớ vẩn như thế nữa, trước giờ chả cần ai lo cả.

-Anh xin lỗi! T_T

Anh : hôm nay anh bị trộn lẫn giữa niềm vui và nỗ buồn. Anh vui vì sáng nay em không còn cảm thấy sự xuất hiện của anh là phiền phức nữa và em đã bắt đầu để ý đến anh. Dù em bảo là anh cười rất ngớ ngẩn nhưng điều đó còn khiến anh vui hơn tất cả mọi lời khen. Đến tối thì em từ chối đi ăn kem cùng anh, hơi buồn một tẹo nhưng điều khiến anh buồn nhất chính là những lời nói của em khi anh gọi cho em. Thật sự anh đã rất lo lắng khi gọi mãi cho em mà chẳng được, anh sợ em gặp phải chuyện gì đấy. Em chắc không biết rằng khi nghe giọng nói của em anh đã nhẹ nhõm như thế nào nhưng có lẽ điều đó khiến em khó chịu lắm. Ừh, mà có lẽ anh phiền phức thật.

Em :
điện thoại hết pin thôi mà sao cứ làm ầm ĩ lên thế nhỉ??? Mà lúc nãy….hình như….hắn buồn thì phải….mình làm hắn buồn àh ??? Mà mình đã làm gì cho hắn buồn thế nhỉ ???Nếu như lúc nãy chỉ cần bảo với hắn là điện thoại hết pin thì hắn đã không buồn như thế, mình sợ nhất là làm người khác buồn. =.=!


Ngày thứ 4

“Anh đang đứng trước nhà em.”
- Vào đi!
- Ưm ăn đi!
- Ừh!
- Chở đi học nhé!
- Hôm nay anh muốn đi bộ đến trường.
- Ờ….
“Có muốn ăn kem không?”“ Không em ạh, hôm nay anh mệt và không muốn ra khỏi nhà”“Ừh”

11pm

“Ngủ ngon….xxx”“Ừh, anh cũng ngủ ngon nhé!”

Anh : hôm nay anh thoáng thấy trong người có chút mệt mỏi. Không phải anh ốm mà là cảm giác mệt mỏi của con tim. Tối qua anh đã buồn rất nhiều và sáng nay,khi gặp anh em cũng chẳng biết nên cư xử thế nào. Anh ngốc em nhỉ, chúng ta chỉ đang chơi một trò chơi thôi mà đúng không em? Mà trò chơi thì làm sao lại có nỗi buồn hả em?

Em :
trông hắn hôm nay có vẻ buồn thì phải. Mà hôm nay hắn lạ thật, chẳng sôi nổi như mọi ngày mà cứ sao sao ấy. Hình như mình quen với hình ảnh một chàng trai hay nói hay cười mất rồi thì phải. Có chút lo rồi đấy!

Ngày thứ 5

“Sang chở đi ăn sáng rồi đi học nhé!” …..
“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau” (19 lần trong suốt một ngày)

“Ngủ ngon anh nhé!”…..
(lần thứ 20)

Anh :
cả ngày hôm nay anh đã off máy điện thoại, anh suy nghĩ mãi về hành động này của mình, vì anh chỉ có 7 ngày, 7 ngày để khiến em thích anh nhưng anh lại lãng phí một ngày như thế này có đáng không. Và cuối cùng anh vẫn làm vì anh nghĩ chúng ta cần một dấu “lặng” em àh. Lặng để đủ dũng cảm đi tiếp hoặc là sẽ bỏ cuộc. Lục lọi lại những tin nhắn trong mấy ngày qua, anh chợt phát hiện, mỗi một ngày, tin nhắn ngọt ngào hơn một chút và ngày hôm qua, lần đầu tiên em gọi anh bằng “anh” thay cho cách nói chuyện trống không mọi khi. Một nụ cười giữa những giọt nước mắt.

Em :
hôm nay anh ấy bị gì thế nhỉ? Cả ngày nay chẳng thấy mặt mũi đâu cả. Hôm qua bảo ốm không biết hôm nay đã đỡ chưa nữa? Sao lại không mở cả máy điện thoại thế kia? Hay là chạy sang nhà anh ấy nhỉ? Tự nhiên có một cảm giác là lạ. Ừh, thì lạ, đã quen rồi hình ảnh chàng trai với nụ cười rất...cute cùng gói thức ăn trước nhà mỗi sáng, đã quen với tin nhắn ngủ ngon mỗi đêm…..hình nhừ…..có chút…..nhớ.

Ngày thứ 6

“Anh đang đứng trước nhà em.”
- Làm sao thế? Sao cả ngày qua gọi mãi mà chẳng được? Có thế nào cũng phải nói một tiếng chứ hả.

- Hì hì…..
- Sao lại cười ngớ ngẩn thế kia?
- Hôm qua là một ngày “Lặng” em àh!
- Ngày lặng ???
- Ừh, người ta thường có những ngày “Lặng” như thế khi yêu nhau.
- Để làm gì?
- Để nhận ra sự quan trọng của nhau.
- …..
- Thôi em ăn sáng đi!
- Ừh, thế hôm nay có lại muốn thả bộ đến trường nữa không?
- Hì hì….
- Đồ ngốc!
- Anh ôm em được không?
- Ờ…..
- Thế anh có cảm nhận được gì không?
- Không rõ….
- Chắc là chưa đủ
- Sao?
- Àh, không sao cả. Hết ngày mai trò chơi sẽ kết thúc.
- Ờ…..

11pm


“Ngủ ngon em nhé….xxx”“Ừh, anh cũng ngủ ngon nhé…x”

Anh : hôm nay anh đã cảm nhận được rằng tình cảm em dành cho anh đang thay đổi, mổi ngày nhiêu hơn một chút thí phải nhưng mà liệu tình cảm đó đủ chưa em? Đủ để em thích anh và đủ để chúng ta thành một đôi không em? Ngày mai nữa thôi là trò chơi sẽ kết thúc. Kết quả sẽ là gì hả em??? Anh có phải biến mất không???
Em : lúc anh ấy ôm mình tự dưng lại có một cảm giác là lạ, tựa hồ như có luồng điện chạy ngang, có chút ấm áp. Tự dưng bây giờ lại thèm cái cảm giác ấy, lại thấy chút nhớ. Chuông điện thoại báo có tin nhắn, hộp thư đã chật kín, có nên xóa hết tin nhắn của anh ấy hay không nhỉ? Àh, không, cứ để đấy. Hình như mình thích anh ấy rồi thì phải. Mà có thật là thích không hay cũng chỉ là cảm xúc thoáng qua ??? Mơ hồ quá!

Ngày cuối cùng….

“ Hôm nay anh có một kế hoạch thú vị cho cả 2 chúng ta”“ Gì thế”“ Sang đón anh sẽ rõ.”“Tinh vi”
- Sao? Kế hoạch thế nào?
- Hì hì. Đi xem phim nhé!
- Xem phim???
- Ừh!
- Tại sao lại xem phim?
- Vì đây là ngày cuối cùng của trò chơi.
- Ờ…
- Ăn tối nhé!
- Ăn tối???Ở đâu?
- Nhà anh
- Nhà anh?
- Ừh, anh sẽ nấu cho em một bữa ra trò
- Thế có ăn được không đấy?
- Hì hì…. không chết đâu mà sợ
- Có ngon không ?
- Tạm được
- Thế là không ngon àh?
- Vớ vẩn, đã bảo là tạm được mà.
- Ờ….Anh có thể…..
- Có thể gì chứ?
- Cầm tay em một lần được không ?

- Ờ ….
- Có cảm nhận được gì hay không?
- Không rõ
- Có thể trả lời khác đi được không?
- Không biết nữa
- Có thể ôm anh một lần được không?
- Ờ…
- Có cảm nhận được gì hay không ?
- Uhm….
- Lại là không rõ đúng không?
- Ờ…
- Thôi trể rồi, em về đi.
- Ờ….
“ Trò chơi kết thúc rồi đấy.”
“Ừh”
“Thế em đã thích anh chưa?”
“ Hôm nay mệt nhiều rồi, đi ngủ đi, mai anh sang chở em đi học nhé”
“ Nhưng trò chơi đã kết thúc rồi mà”

“ Đã bảo đi ngủ đi mà, sao bướng thế?”
“ Hì hì …. ngủ ngon em nhé ….xxxx”:KSV@03:
“ Ngủ ngon my love….x”:KSV@12:

 
Dài quá! Đọc mỏi mắt:KSV@08:
MÀ hình như cái này wep mình cũng có rùi í bạn! Thank phát củng cố tinh thần! Tiếp tục phát huy nhé!
 
Dài quá! Đọc mỏi mắt:KSV@08:
MÀ hình như cái này wep mình cũng có rùi í bạn! Thank phát củng cố tinh thần! Tiếp tục phát huy nhé!
Cảm ơn bạn vì đã ủng hộ, mình sẽ cố gắng phát huy :KSV@01:
 
NGhe nick bạn lạ quá hen! Chắc bạn ít khi lên KSV đúng ko?
 
bạn làm mình nghĩ đến câu chuyện này
nếu chưa thỳ hãy đọc thử nhé!!!!!!!!!!!
LỜI NÓI MUỘN MÀNG

Việt và Linh ngồi trên ghế đá công viên, trong 1 đêm ít sao......Cả hai không làm gì cả. ngoài việc ngước lên và ngắm những ngôi sao lẻ loi trên bầu trời, trong khi tất cả những người bạn của họ đang vui vẻ bên một nửa của họ, trong 1 ngày cuối tuần mát mẻ....

- Chán thật đấy_Linh nói. Ước em có 1 người bạn trai để chia sẻ những lúc buồn vui...
- Anh nghĩ chúng là là những kẻ duy nhất cô đơn trên thế giới này, chúng ta chẳng bao giờ hẹn hò cả, ngoài việc suốt ngày đi lang thang trong công viên ngắm sao....Việt đáp lại chán nản

Cả hai im lặng một lúc lâu

- Này! Em có 1 ý kiến, hãy chơi 1 trò chơi đi!_Linh nói
- Trò chơi gì cơ???
- Uhmm, thì cũng đơn giản thôi, anh sẽ là bạn trai của em trong 100 ngày, và em sẽ là bạn gái của anh trong 100 ngày...anh nghĩ sao??

- .....Đ..được thôi....dù sao thì mấy tháng tới anh cũng ko có kế hoạch gì cả_Việt trả lời
- Hì hì, nghe như có vẻ anh đang mong đợi một điều gì đó, vậy thì hôm nay sẽ là buổi hẹn đầu tiên của chúng ta...Thế anh muốn đi đâu nào??
- Em nghĩ sao về 1 bộ phim! Bạn anh nói là nó vừa đi xem 1 bộ phim rất hay với bạn gái nó, hay mình đi xem thử nhé, xem trình độ nghệ thuật của thằng này đến đâu...
- Anh còn chờ gì nữa, mình đi thôi, cũng sắp hết ngày rồi còn đâu

Linh và Việt đi xem phim....buổi hẹn hò đầu tiên ko có gì đặc biệt. vì cả hai vẫn còn ngại....Tất nhiên, từ bạn thân nhảy sang ng iu chỉ sau 5 phút và vài câu nói bâng quơ.

Ngày thứ hai họ đi xem ca nhạc với nhau...Việt mua cho Linh một con gấu bông rất xinh......

Ngày thứ ba Linh rủ Việt đi mua sắm cùng với mấy người bạn, cả hai ăn chung 1 cây kem, và bạn của Linh không khỏi ngạc nhiên....mọi chuyện đến quá nhanh...lần đầu tiên họ ôm nhau

Ngày thứ sáu, cả hai leo lên 1 ngọn đồi và ngắm mặt trời lặn...Khi màn đêm buông xuống, ánh trăng bao trùm con đồi, Việt bảo Linh nằm ngắm sao, vì hôm nay trời rất nhiều sao....Một ngôi sao băng bay qua...Linh ước....

Ngày thứ 25, họ đi chơi trò chơi cảm giác mạnh, chẳng may trong lúc sợ hãi, Linh túm nhầm một ai đó và hét lên.....lúc phát hiện ra cả hai phá lên cười và xin lỗi ông bác "may mắn" nào đó..

Ngày thứ 67, khi vừa đi ăn xong, qua 1 ngôi nhà mà lần trước bạn của Linh nói có 1 bà thầy bói hay lắm...Linh rủ Việt vào xem thử...Bà ta nói với cả hai:"các cháu hãy giữ gìn và trân trọng những giây phút hạnh phúc các cháu đang có"....rồi bỗng nhiên có giọt nước mắt lăn trên má bà

Ngày thứ 84, cả hai đi biển....họ trao nhau nụ hôn đầu tiên, dưới ánh mặt trời nóng bỏng

Ngày thứ 99, Việt nói chỉ muốn có 1 ngày đơn giản....Việt đèo Linh đi loanh quanh, và vào công viên, ngồi trên cái ghế đá mà họ vẫn thuờng ngồi mỗi khi đi lang thang ngắm trăng sao....Lúc đó đã là hơn 12h đêm

1h23
- Em khát quá_Linh nói
- Em ngồi chờ ở đây nhé, anh đi mua cái gì uống..Em thích gì nào??
- Mua cho em 1 chai nước khoáng đi

1h45
Linh ngồi chờ Việt đã quá 20 phút, Việt đi vẫn chưa về.........Một ai đó chạy đến chỗ Linh:

- Này em, vừa rồi ở ngoài kia có 1 người bị oto đâm khi đi ngang qua đường, nếu anh ko nhầm thì đó là bạn của em

Linh chạy đi theo anh chàng lạ, đến 1 chiếc xe cứu thương...Linh thấy Việt mặt đẫm máu, tay cầm một chai nước khoáng....Linh lên xe và đến bệnh viện với Việt.........Linh ngồi ngoài phòng cấp cứu hơn 5 tiếng đồng hồ

11h51 trưa
Ông bác sỹ đeo cặp kính trắng bước ra.
- Tôi xin lỗi, nhưng chúng tôi đã làm hết sức mình. Chúng tôi tìm được 1 lá thư trong túi áo của anh ấy.

Bác sỹ đưa bức thư cho Linh và dẫn cô vào thăm Việt, vì hơn ai hết, ông biết đây sẽ là lần cuối Linh có thể nhìn thấy Việt. Việt nhìn rất yếu nhưng khuôn mặt của anh ấy có 1 cái gì đó thanh thản....Linh bóc bức thư ra và đọc

Linh à, vậy là 100 ngày của chúng ta đã hết rồi nhỉ. Anh rất vui khi có em ở bên những ngày vừa qua, và những gì em làm đã mang lại hạnh phúc cho cuộc đời anh. Anh nhận ra rằng em là 1 cô gái rất dễ thương, cho dù anh đã nhắc bản thân anh rất nhiều lần là ko được nghĩ đến gì khác ngoài 1 trò chơi. 100 ngày hạnh phúc cũng sắp qua, nhưng anh vẫn muốn nói với em 1 điều...anh muốn làm bạn trai của em mãi mãi, anh muốn em luôn ở bên anh. cho anh những ngày hạnh phúc. Linh. anh yêu em!!!

11h58
Việt à..._Linh bật khóc_....Anh biết em đã ước gì khi em nhìn thấy sao băng ko..Em cầu cho em có thể ở bên anh mãi mãi, em biết 100 ngày đã trôi qua, nhưng...nhưng anh ko thể bỏ em..Em yêu anh...hãy quay về với em đi...Em yêu anh...

Đồng hồ chỉ 12h chiều....tim của Việt ngừng đập....và đó là ngày thứ 100.
:KSV@17::KSV@17::KSV@17:
 
bạn làm mình nghĩ đến câu chuyện này
nếu chưa thỳ hãy đọc thử nhé!!!!!!!!!!!
LỜI NÓI MUỘN MÀNG

Việt và Linh ngồi trên ghế đá công viên, trong 1 đêm ít sao......Cả hai không làm gì cả. ngoài việc ngước lên và ngắm những ngôi sao lẻ loi trên bầu trời, trong khi tất cả những người bạn của họ đang vui vẻ bên một nửa của họ, trong 1 ngày cuối tuần mát mẻ....

- Chán thật đấy_Linh nói. Ước em có 1 người bạn trai để chia sẻ những lúc buồn vui...
- Anh nghĩ chúng là là những kẻ duy nhất cô đơn trên thế giới này, chúng ta chẳng bao giờ hẹn hò cả, ngoài việc suốt ngày đi lang thang trong công viên ngắm sao....Việt đáp lại chán nản

Cả hai im lặng một lúc lâu

- Này! Em có 1 ý kiến, hãy chơi 1 trò chơi đi!_Linh nói
- Trò chơi gì cơ???
- Uhmm, thì cũng đơn giản thôi, anh sẽ là bạn trai của em trong 100 ngày, và em sẽ là bạn gái của anh trong 100 ngày...anh nghĩ sao??

- .....Đ..được thôi....dù sao thì mấy tháng tới anh cũng ko có kế hoạch gì cả_Việt trả lời
- Hì hì, nghe như có vẻ anh đang mong đợi một điều gì đó, vậy thì hôm nay sẽ là buổi hẹn đầu tiên của chúng ta...Thế anh muốn đi đâu nào??
- Em nghĩ sao về 1 bộ phim! Bạn anh nói là nó vừa đi xem 1 bộ phim rất hay với bạn gái nó, hay mình đi xem thử nhé, xem trình độ nghệ thuật của thằng này đến đâu...
- Anh còn chờ gì nữa, mình đi thôi, cũng sắp hết ngày rồi còn đâu

Linh và Việt đi xem phim....buổi hẹn hò đầu tiên ko có gì đặc biệt. vì cả hai vẫn còn ngại....Tất nhiên, từ bạn thân nhảy sang ng iu chỉ sau 5 phút và vài câu nói bâng quơ.

Ngày thứ hai họ đi xem ca nhạc với nhau...Việt mua cho Linh một con gấu bông rất xinh......

Ngày thứ ba Linh rủ Việt đi mua sắm cùng với mấy người bạn, cả hai ăn chung 1 cây kem, và bạn của Linh không khỏi ngạc nhiên....mọi chuyện đến quá nhanh...lần đầu tiên họ ôm nhau

Ngày thứ sáu, cả hai leo lên 1 ngọn đồi và ngắm mặt trời lặn...Khi màn đêm buông xuống, ánh trăng bao trùm con đồi, Việt bảo Linh nằm ngắm sao, vì hôm nay trời rất nhiều sao....Một ngôi sao băng bay qua...Linh ước....

Ngày thứ 25, họ đi chơi trò chơi cảm giác mạnh, chẳng may trong lúc sợ hãi, Linh túm nhầm một ai đó và hét lên.....lúc phát hiện ra cả hai phá lên cười và xin lỗi ông bác "may mắn" nào đó..

Ngày thứ 67, khi vừa đi ăn xong, qua 1 ngôi nhà mà lần trước bạn của Linh nói có 1 bà thầy bói hay lắm...Linh rủ Việt vào xem thử...Bà ta nói với cả hai:"các cháu hãy giữ gìn và trân trọng những giây phút hạnh phúc các cháu đang có"....rồi bỗng nhiên có giọt nước mắt lăn trên má bà

Ngày thứ 84, cả hai đi biển....họ trao nhau nụ hôn đầu tiên, dưới ánh mặt trời nóng bỏng

Ngày thứ 99, Việt nói chỉ muốn có 1 ngày đơn giản....Việt đèo Linh đi loanh quanh, và vào công viên, ngồi trên cái ghế đá mà họ vẫn thuờng ngồi mỗi khi đi lang thang ngắm trăng sao....Lúc đó đã là hơn 12h đêm

1h23
- Em khát quá_Linh nói
- Em ngồi chờ ở đây nhé, anh đi mua cái gì uống..Em thích gì nào??
- Mua cho em 1 chai nước khoáng đi

1h45
Linh ngồi chờ Việt đã quá 20 phút, Việt đi vẫn chưa về.........Một ai đó chạy đến chỗ Linh:

- Này em, vừa rồi ở ngoài kia có 1 người bị oto đâm khi đi ngang qua đường, nếu anh ko nhầm thì đó là bạn của em

Linh chạy đi theo anh chàng lạ, đến 1 chiếc xe cứu thương...Linh thấy Việt mặt đẫm máu, tay cầm một chai nước khoáng....Linh lên xe và đến bệnh viện với Việt.........Linh ngồi ngoài phòng cấp cứu hơn 5 tiếng đồng hồ

11h51 trưa
Ông bác sỹ đeo cặp kính trắng bước ra.
- Tôi xin lỗi, nhưng chúng tôi đã làm hết sức mình. Chúng tôi tìm được 1 lá thư trong túi áo của anh ấy.

Bác sỹ đưa bức thư cho Linh và dẫn cô vào thăm Việt, vì hơn ai hết, ông biết đây sẽ là lần cuối Linh có thể nhìn thấy Việt. Việt nhìn rất yếu nhưng khuôn mặt của anh ấy có 1 cái gì đó thanh thản....Linh bóc bức thư ra và đọc

Linh à, vậy là 100 ngày của chúng ta đã hết rồi nhỉ. Anh rất vui khi có em ở bên những ngày vừa qua, và những gì em làm đã mang lại hạnh phúc cho cuộc đời anh. Anh nhận ra rằng em là 1 cô gái rất dễ thương, cho dù anh đã nhắc bản thân anh rất nhiều lần là ko được nghĩ đến gì khác ngoài 1 trò chơi. 100 ngày hạnh phúc cũng sắp qua, nhưng anh vẫn muốn nói với em 1 điều...anh muốn làm bạn trai của em mãi mãi, anh muốn em luôn ở bên anh. cho anh những ngày hạnh phúc. Linh. anh yêu em!!!

11h58
Việt à..._Linh bật khóc_....Anh biết em đã ước gì khi em nhìn thấy sao băng ko..Em cầu cho em có thể ở bên anh mãi mãi, em biết 100 ngày đã trôi qua, nhưng...nhưng anh ko thể bỏ em..Em yêu anh...hãy quay về với em đi...Em yêu anh...

Đồng hồ chỉ 12h chiều....tim của Việt ngừng đập....và đó là ngày thứ 100.
:KSV@17::KSV@17::KSV@17:
Bài này mình đọc rồi, cảm động quá :KSV@15::KSV@16:

:-? Cái này xài dc hok ta
Đảm bảo là được :KSV@05:

Các bạn cố gắng đọc hết nha, hay và ý nghĩa lắm :KSV@01:
 
sao họ ước hạnh phúc bên nhau mà ông trời ko cho nhỉ,hức hức:KSV@17::KSV@17::KSV@17:cả 2 đều yêu nhau tha thiết mà,ông trời bất công quá:KSV@15::KSV@15::KSV@15::KSV@16::KSV@16:
 
tình chỉ đẹp khi còn rang rở thui mà :KSV@09:chứ yêu nhau rùi,cho nhau hết rùi thì lại bình thường quá
 
tình chỉ đẹp khi còn rang rở thui mà :KSV@09:chứ yêu nhau rùi,cho nhau hết rùi thì lại bình thường quá
Còn tùy theo cảm nhận của mỗi người bạn à :KSV@09:
 
Câu chuyện rất hay bạn ạ. Nhất là khi đọc tới ngày thứ 3, khi chàng trai đấy gọi điện cho cô gái nhưng không được (mà lý do là máy hết pin ấy), mình ngày trước cũng vậy nhưng còn ngốc hơn cả chàng trai đấy, có lần không gọi được cho bạn gái (phải hơn chục cuộc gọi không thấy nhấc máy), mà bạn gái mình lại trọ một mình chứ, chả biết như nào mà mình phi cả xe lên nhà cô ấy (lúc đấy cũng 1h sáng ạ, phải cậy cửa trèo tường ra khỏi nhà chứ để người nhà biết chắc chết luôn :KSV@08:), đi được nửa đường thi nhận được tin nhắn của cô ấy "t ngủ quên mất". Bó tay nhưng mà cũng may chứ lên được nhà bạn gái thì cũng chẳng biết làm gì. Điên thật, không hiểu lúc đấy nghĩ gì làm vậy luôn, bị mắng cho là lo lắng vớ vẩn :KSV@17:
 
Câu chuyện rất hay bạn ạ. Nhất là khi đọc tới ngày thứ 3, khi chàng trai đấy gọi điện cho cô gái nhưng không được (mà lý do là máy hết pin ấy), mình ngày trước cũng vậy nhưng còn ngốc hơn cả chàng trai đấy, có lần không gọi được cho bạn gái (phải hơn chục cuộc gọi không thấy nhấc máy), mà bạn gái mình lại trọ một mình chứ, chả biết như nào mà mình phi cả xe lên nhà cô ấy (lúc đấy cũng 1h sáng ạ, phải cậy cửa trèo tường ra khỏi nhà chứ để người nhà biết chắc chết luôn :KSV@08:), đi được nửa đường thi nhận được tin nhắn của cô ấy "t ngủ quên mất". Bó tay nhưng mà cũng may chứ lên được nhà bạn gái thì cũng chẳng biết làm gì. Điên thật, không hiểu lúc đấy nghĩ gì làm vậy luôn, bị mắng cho là lo lắng vớ vẩn :KSV@17:
Mắng iêu đó bạn ạ :KSV@05:

hỳ...........:KSV@08:
Một kiểu spam mới chăng? :KSV@08:
 
câu truyện '' trò chơi 7 ngày'' hình như là phiên bản nam của 1 truyện khác mình từng đọc, còn truyện '' lời nói muộn màng'' thì hay và cảm động lắm, nhưng sao mình không khóc được nhỉ???:KSV@08:
 
câu truyện '' trò chơi 7 ngày'' hình như là phiên bản nam của 1 truyện khác mình từng đọc, còn truyện '' lời nói muộn màng'' thì hay và cảm động lắm, nhưng sao mình không khóc được nhỉ???:KSV@08:
Chính xác đó bạn, mình đã sửa đổi thành phiên bản nam (chỉnh sửa lại cách xưng hô vs 1 vài chi tiết nhỏ cho phù hợp). Mình cảm thấy phiên bản nam sẽ...hợp thời hơn vì dù sao con trai thường là người theo đuổi trước, với lại cũng rất hợp với truyên. :KSV@01:. Mình cũng thấy cảm động nhưng k khóc :KSV@18:
 
wonderful :KSV@18:mà theo như t thấy thì nên giữ cho máy luôn online vì mỗi khi tắt máy là sẽ có ch j đó đang xảy ra, đó là kinh nghiệm đó!
 
×
Quay lại
Top Bottom