Trái tim có nhiều ngăn hơn ta tưởng

Sun Glare

Tân Sinh Viên
Thành viên thân thiết
Tham gia
26/6/2009
Bài viết
2.855






in_love_by_angrymouse.jpg


Bạn sẽ luôn ngạc nhiên về sức chứa của trái tim mình. Luôn có những ngăn bí mật mới hàng ngày mở ra cánh cửa nhỏ, đón nhận những cảm xúc mới mẻ tinh khôi, dành cho những người mới bước vào cuộc sống bạn.

Giống như một lúc nào đó, bất ngờ bạn phát hiện ra chiếc balô vẫn nảy trên lưng bạn theo nhịp chạy lên cầu thang hoá ra vẫn còn một ngăn bí mật. Bạn ồ lên thích thú! Và chắc chắn bạn chẳng bao giờ để cái ngăn đó trống rỗng. Bạn sẽ đặt vào đó một chiếc lá đỏ bạn nhặt trước cửa lớp khi mùa chia tay sắp đến. Một tấm thiệp vô danh mà bạn nhận được vào ngày Valentine vừa rồi. Cuốn lưu bút mà bạn chuẩn bị đưa cho khắp lũ bạn trong lớp!

Bạn sẽ luôn ngạc nhiên về sức chứa của trái tim mình! Nó đã từng đựng trong mình tình yêu dành cho nụ cười của cha. Vòng tay của mẹ. Cho cả những trò nghịch ngợm của các anh chị em. Cho ngõ nhỏ thân thương dẫn ngôi nhà nhỏ của gia đình bạn. Nó lại chứa đựng thêm cả lũ bạn chia nhau bộ đồ chơi xếp hình hồi mẫu giáo. Cả lũ bạn cấp 1 nhí nhoáy, cấp 2 lỡ cỡ những chuyện của hội mới dậy th.ì...

Rồi ngày bạn mới vào lớp 10, nhìn thấy 50 gương mặt lạ hoắc. Bạn lo lắng tự hỏi có thể yêu quý ngần này "kẻ xa lạ" được chăng! Bạn lo lắng "50 kẻ xa lạ" này sẽ khiến bạn quên mất lũ bạn thân thương hồi lớp 9. Nhưng hoá ra không phải, trái tim của bạn đã làm bạn ngạc nhiên về sức chứa của nó. Bạn có thể yêu quý tràn đầy thêm 50 người bạn mới. Thêm một hội thân ở lớp học thêm. Thêm cả thầy dậy Toán thật hay. Cô dậy Sử hay cười. Bác bảo vệ nghiêm khắc, âm thầm và hồn hậu. Yêu cả cái góc hành lang lộng gió của lớp mới. Cả cây bàng non choẹt mà đứa bạn trước khi đi du học đã trồng vào cái bồn cây bỏ trống, sau này đã thành "cây cưng" của cả lớp... Dường như trái tim đủ sức chứa cả đêm Dạ hội Trưởng thành của các anh chị lớp 12 năm ngoái, trong ánh đèn màu giăng khắp trường như sao, bạn đi tìm một người, và chợt giật mình khi nghe người ấy gọi bạn nhẹ nhàng từ sau lưng...


Bạn sẽ ngạc nhiên sao mình có thể yêu nhiều đến như thế! Dường như trái tim bạn không phải chỉ có bốn ngăn, mà là một cái cây đang lớn, mở rộng tán lá xanh tươi của mình cho tất cả những giọt mưa rơi xuống, những làn gió bay qua, những bóng nắng lung linh nhảy múa! Rung rinh xao động!

Bởi vậy, bạn ơi, đừng lo chúng mình sẽ quên nhau, khi mùa chia tay tới! Bạn là một chiếc lá xanh tươi của trái tim tôi! Với cuộc sống còn dài phía trước, bạn hãy cứ nhiệt thành yêu quý những người bạn mới, những ngôi trường mới, những đồng nghiệp mới... Tôi chẳng bao giờ sợ bạn quên tôi đâu. Bởi tôi biết sức chứa của trái tim bạn là vô tận. Có thể bao nhiêu bận bịu lo toan của thế giới người lớn sẽ cuốn chúng ta đi. Bạn chẳng thể gặp gỡ, thậm chí gọi điện cho tôi mỗi ngày. Nhưng chỉ cần đôi khi nghĩ đến tôi và mỉm cười, chiếc lá của tôi trong trái tim bạn sẽ chẳng bao giờ rụng xuống, sẽ mãi xanh tươi... và chúng ta sẽ là bạn của nhau, bây giờ và mãi mãi!
 
[TEXTAREA]
Bình yên không có chân để chạy cũng chẳng có cánh để bay.Nhưng bình yên không ở yên một chỗ.Vì bình yên gắn liền với người,mà người thì luôn di chuyển.Người đi và tâm hồn người thay đổi kéo cả bình yên đi theo.Thế nên ta đi tìm bình yên, bình yên của ta, cái bình yên đơn giản mà phức tạp, nhẹ nhàng mà dứt khoát!

..Ta tìm bình yên ở trong gió,không phải tự nhiên ta yêu gió.Những luồng không khí chuyển động khắp không trung,không màu,không mùi,không vị nhưng ai cũng cảm nhận được.Gió vô hình nhưng sự hiện diện của gió lại hữu hình.Người ta thấy gió khi tóc ai bay theo cơn gió hối hả về phía chân trời.Người ta thấy gió khi chiếc lá rơi xuống nhảy múa giữa không trung. Người ta thấy gió khi những giọt sương rung rinh trên lá.Gió mang nhiều tâm trạng vì ai cũng gửi những nỗi niềm của mình vào trong gió mong gió sẽ mang đến bên người mình yêu quý. Nhưng chẳng vì thế mà gió nặng lòng, gió vẫn vô tư thoải mái đi khắp chốn cùng nơi.Gió luôn nhẹ nhàng,luôn mát dịu và tình cảm.Đã có những lúc lòng ta trĩu nặng những suy nghĩ không đâu và ta tìm đến gió.Ta tìm một nơi lộng gió,chỉ có gió và ta,chỉ có ta và gió rồi thấy mình như đang bay theo gió.Ta thấy sắc vàng của nắng trong gió,ta nghe âm thanh của nước trong gió, ta ngửi mùi hương của hoa trong gió.Ta phiêu cùng gió và cười,cười vì cái bình yên dịu dàng mà gió mang lại cho ta.


...Ta đi tìm bình yên ở màu đen cô độc.Mọi người nói màu đen mạnh mẽ, màu đen cá tính, màu đen lạnh lùng.Màu đen trong mắt ta lại khác.Màu đen ở trong ta mạnh mẽ bên ngoài mà yếu đuối bên trong.Màu đen của ta lạnh lùng bên ngoài mà nồng ấm bên trong.Màu đen của ta vụng về lắm, tình cảm lắm nhưng không biết thể hiện những rung động của mình.Màu đen của ta ngốc nghếch lắm,cứ luôn tự tin và mạnh mẽ trước mọi người để che đi những vết thương sâu trong lòng,che đi những buồn đau sâu kín trong tim.Khi ta buồn ta hay im lặng và lúc đó,những câu chữ chẳng biết lặn đi đâu trong trí não ta,rồi những suy nghĩ lung tung, những cái gì đó chính ta cũng chẳng hiểu.Tâm hồn ta đó,nghệch ngoạc và xấu xí.Trái tim ta đó,vụng về và rời rạc.Ta đó, phóng khoáng đến mức bộp chộp, thiếu suy nghĩ đến mức vô tâm.Ta không yêu cà phê nhưng dạo này ta hay tìm đến nó.Khi ta cần tĩnh tâm ta sẽ đến bên cốc đen đá.Màu đen sâu thẳm của những giọt nước hoà vào với nhau thành một thể chan chứa tình cảm.Bản thân đen đá không ngọt ngào.Đen đá đắng và chua để khi uống xong trong cổ mới có vị ngọt nhè nhẹ,vị ngọt của chính tâm hồn ta.Và bình yên của ta ở nơi đó!
...Ta tìm bình yên ở blog.Bài đầu tiên của ta là một bài thật ngắn ngủi.Ta viết blog cho chính ta,không cần ai hiểu, không cần ai đọc,viết chẳng để làm gì - ích kỷ và độc đoán.Dần dần Blog của ta dài ra,đôi khi dài đến mức ta cũng chẳng muốn đọc.Dần dần blog của ta nhiều mầu sắc hơn.Ta viết cho bạn ta,những người luôn kêu ca ta chẳng bao giờ tâm sự chuyện gì với chúng nó,luôn trách ta không cho chúng nó hiểu những suy nghĩ trong lòng.Ta viết cho những người ta không quen,những người thật xa lạ nhưng lại có những cảm nhận về cuộc sống giống ta.Ta viết cho một người đặc biệt, một người yêu ta và ta cũng yêu,có lẽ là sau này,có lẽ là không bao giờ.Đối với ta blog mãi mãi vẫn chỉ là những chữ cái được sắp xếp theo một trật tự nào đó,mãi mãi vẫn chỉ là những suy nghĩ vớ vẩn,những cảm nhận vô thưởng vô phạt của ta,mãi mãi vẫn chỉ là một cái cầu nối mỏng manh mà vững chắc giữa ta và những tâm hồn đồng điệu khác.Blog- một nơi bình yên cho ta trải lòng, để ai gần sẽ gần ta hơn và ai xa sẽ xa ta mãi.
Xin bình yên quay về nơi đây!!!
eug2le.jpg

[/TEXTAREA]
 
em rất thích bài này. hay kinh khủng. hình như là trong hoa học trò phải không ak?
 
×
Quay lại
Top Bottom