Tôi yêu

Peace Loving

Tan Vào Gió...
Thành viên thân thiết
Tham gia
15/12/2010
Bài viết
944
Tôi tập yêu cuộc sống lại từ đầu, không phải theo một cách mới, mà yêu theo một lối cũ như trước. Khi tôi nhận ra những thói quen tốt đẹp đang dần rời xa mình, tôi hoảng hốt…

Tập lại một thói quen cũ không phải là một điều khó khăn.

Tôi yêu những buổi sớm mặt trời chưa nhô cao, khi những ánh nắng đầu tiên chưa kịp soi vào mặt người, không gian đầy màu xám. Bầu không khí theo những khoảng thời gian, có khi lạnh nhè nhè, có khi lạnh buốt nhưng đều mang lại cảm giác nhẹ nhàng, phơi phới. Một buổi sớm đẹp.

Tôi yêu những ngày gió lộng, những lo toan, những muộn phiền, những nghĩ suy… dường như trôi theo hướng gió. Dễ chịu lạ.

Tôi yêu tất cả những cành cây, ngọn cỏ, đóa hoa… trên đường về nhà. Mỗi ngày chúng lại khác đi, xinh đẹp hơn, mới lạ hơn và thu hút hơn. Tôi thích chầm chậm đi về nhà trên đoạn đường dài để có thể nhìn hết những thứ xinh đẹp xung quanh mình, để biết rằng mình thật hạnh phúc.

Tôi yêu góc quán tôi hay ngồi một mình, chậm chạp gặm nhấm sự cô đơn, chậm chạp quan sát sự sống trước mắt mình, và chậm chạp suy nghĩ.

Tôi yêu bờ biển của tôi. Lạ. Tình yêu ấy ngày một dầy thêm. Có lẽ biển đã cất giữ quá nhiều những kỷ niệm và những ưu tư của tôi. Những mối dây tình cảm của tôi đều hướng về biển: những mối tình, những lần cô đơn, bạn bè,… Làm sao tôi diễn tả cho hết cảm xúc của mình mỗi lần ngồi ngắm biển hay những lần tôi thả bộ trên dãi cát quyện chặt phù sa. Làm sao mà tôi biết tôi lại yêu biển nhiều đến thế…

Tôi yêu những lần nhói đau. Những lần tôi khóc nức nở vì vấp ngã. Và tôi biết mình hãy còn bé nhỏ lắm, phải cố gắng nhiều hơn nữa, tôi ơi!

Tôi yêu những bài thơ tôi viết, dẫu không hay nhưng làm tôi thỏa ý thích xếp vần và giãi bày cảm xúc. Tôi thích đọc thơ và dễ xúc động trước thơ, dù sự thực tôi học văn không giỏi lắm.

Sẽ không bao giờ kể được hết những điều mà mình yêu, vì cuộc sống có quá nhiều thứ khiến mình phải lưu tâm và lưu luyến. Khi mình còn yêu, nghĩa là mình không hời hợt, không vô tâm và không nhàn nhạt. Tôi tin như thế.

Nói ra những điều mình yêu, để biết sống thú vị như thế nào.
 
Tớ thấy nhiều cái ko thực tế toàn lý thuyết... kiểu này phải thay đổi mới đc,
nếu ai biến lý thuyết thành thực tế thì hay biết mấy Nga nhỉ. hì hì .. !! thay đổi dần dần thôi.... tớ cũng thấy ngộ ra nhiều cái đó,, :KSV@04:
 
Mình ngĩ bạn nên chuyển sang học trường khoa học xả hội và nhân văn thì hơn,vì bạn có tâm hồn nghệ sỉ đó.hee:D
 
:KSV@08: Y cũng có lãng mạng chứ cậu. bs như vậy mới nịnh khéo đc bệnh nhân chứ hà hà :KSV@01:

Nga ơi tớ thích ngành cậu học lắm. .. híc 1 trog những ước mơ của tớ đó nhưng dòng đời đưa đẩy nên ko đc học hì
 
Hì hì .... tại tớ muốn đột phá., vì họ nhà tớ ko có ai làm bs nên tớ từ bỏ ước mơ CNTT và theo Y ..nhưng học rồi cũng thấyy yêu lắm cậu ạ :KSV@03:
 
Vậy à. Yêu nghề là tốt rồi. Mà cậu yêu thơ nhỉ? Cậu là bác sĩ kiêm nhà thơ đấy. Cậu thấy không, trên diễn đàn toàn thấy thơ của cậu thôi. Hôm nay tớ sít nghẹn vì thơ đấy
 
Thui để mình phát biểu thay cho.a hèm:tình trong như đả mặt ngoài còn e:KSV@05:.nếu có câu nào ko chính xác thì mong 2 bạn bỏ qua nha kiki
 
Hì hì ... ^^ vậy lần sau tớ sẽ từ tốn hơn ko kậu nghẹn là chít... hì hì mà tại kậu tiếp thêm hứng khởi cho tớ mà,,, :KSV@03:
 
ừ, tớ nhiệt tình lắm. Post nhiều vào, tớ ủng hộ hết

Mà Tài không thấy bài của cậu mấy nhỉ? Định ấp ủ đến bao giờ
 
Hề hề ...tớ nghĩ quả boom nổ chậm lúc nào cũng nguy hiểm.... mấy humnuwax cậu ấy tung ra lyric đầu tay chắc sẽ gây chấn động cả KSV đó hề hề Nga cứ chờ đi hề hề Tài thấy tớ nói đúng ko :KSV@01:
 
Tài đâu mất rồi. Chắc đang thực hiện kế hoạch. Đang chuẩn bị cho ra đứa con tinh thần. Chắc thế rồi
 
Hà hà.... cả nhà trước khi đọc bài của Tài tớ đề nghị mỗi người nên uống 1 liều digoxin nha (thuốc trợ tim) mà dùng liều cao cao tí ko là sốc nặng đó hà hà :KSV@02:

Thế là VN thua thật... híc :KSV@17:
 
×
Quay lại
Top Bottom