Trang kuteee
Thành viên
- Tham gia
- 7/6/2025
- Bài viết
- 4
Chương 4: Những buổi tập đầu tiên
Từ sau buổi hội thảo, Rain và Taew bắt đầu đến gara thường xuyên hơn để học lái xe cơ bản và tìm hiểu về đua xe. Ban đầu, Rain rất hào hứng nhưng cũng không ít lần khiến cả nhóm... hú vía.
Trong buổi tập đầu tiên, Rain vừa ngồi lên xe đã đạp nhầm chân ga khiến xe giật mạnh, đâm nhẹ vào lốp dự phòng. Phayu thở dài, khoanh tay dựa vào tường:
– “Nếu em muốn chết sớm thì cứ lái kiểu đó.”
Rain bĩu môi, lẩm bẩm:
– “Người gì đâu vừa khó tính vừa đáng ghét…”
Dù nói thế, nhưng khi Rain lúng túng không biết gài số, chính Phayu là người bước lại, cúi xuống sát tai Rain và nói nhỏ:
– “Phải cảm nhận được tiếng máy. Lắng nghe nó. Xe cũng có nhịp đập, giống như con người vậy.”
Giọng nói trầm ấm ấy khiến Rain bỗng đỏ mặt, tim đập loạn xạ.
Ở một góc khác, Au đang hướng dẫn Taew cách kiểm tra dầu nhớt và áp suất lốp. Dù nghiêm khắc, nhưng cử chỉ của Au không che giấu được sự quan tâm lặng lẽ.
– “Cậu làm tốt hơn tôi nghĩ đấy.”
– “Anh nghĩ tôi là kiểu sinh viên không biết gì à?” – Taew cười nhẹ, ánh mắt tinh nghịch.
Dù mới chỉ vài ngày, nhưng khoảng cách giữa hai tay đua và hai sinh viên dần được rút ngắn, từng chút một. Không ai nói ra, nhưng dường như trong lòng mỗi người, một thứ cảm xúc mới đã bắt đầu len lỏi.
Từ sau buổi hội thảo, Rain và Taew bắt đầu đến gara thường xuyên hơn để học lái xe cơ bản và tìm hiểu về đua xe. Ban đầu, Rain rất hào hứng nhưng cũng không ít lần khiến cả nhóm... hú vía.
Trong buổi tập đầu tiên, Rain vừa ngồi lên xe đã đạp nhầm chân ga khiến xe giật mạnh, đâm nhẹ vào lốp dự phòng. Phayu thở dài, khoanh tay dựa vào tường:
– “Nếu em muốn chết sớm thì cứ lái kiểu đó.”
Rain bĩu môi, lẩm bẩm:
– “Người gì đâu vừa khó tính vừa đáng ghét…”
Dù nói thế, nhưng khi Rain lúng túng không biết gài số, chính Phayu là người bước lại, cúi xuống sát tai Rain và nói nhỏ:
– “Phải cảm nhận được tiếng máy. Lắng nghe nó. Xe cũng có nhịp đập, giống như con người vậy.”
Giọng nói trầm ấm ấy khiến Rain bỗng đỏ mặt, tim đập loạn xạ.
Ở một góc khác, Au đang hướng dẫn Taew cách kiểm tra dầu nhớt và áp suất lốp. Dù nghiêm khắc, nhưng cử chỉ của Au không che giấu được sự quan tâm lặng lẽ.
– “Cậu làm tốt hơn tôi nghĩ đấy.”
– “Anh nghĩ tôi là kiểu sinh viên không biết gì à?” – Taew cười nhẹ, ánh mắt tinh nghịch.
Dù mới chỉ vài ngày, nhưng khoảng cách giữa hai tay đua và hai sinh viên dần được rút ngắn, từng chút một. Không ai nói ra, nhưng dường như trong lòng mỗi người, một thứ cảm xúc mới đã bắt đầu len lỏi.