Luôn bận rộn, tất bật với công việc, con cái nhà cửa, là những lý do tạo nên một khoảng cách im lặng giữa hai vợ chồng tôi. Yêu nhau một thời gian dài rồi chúng tôi mới quyết định cưới nhau, có với nhau hai mặt con, công việc ổn định, thế mà càng ngày chúng tôi càng không thể tìm thấy tiếng nói chung trong cuộc sống hôn nhân. Chúng tôi không còn cùng chia sẻ những suy nghĩ cảm nhận - mỗi người theo đuổi một thế giới của riêng mình, che giấu những suy nghĩ thật trong lòng ngay cả những lúc gần nhau.
Và ngay lúc này đây, khi chúng tôi đang cùng nghỉ ngơi trên bãi biển thơ mộng với quyết tâm cải thiện tình hình, thế mà mọi chuyện có vẻ cũng không khá hơn chút nào. Mỗi người một chiếc ghế bố, đọc sách và trôi theo dòng suy ngẫm mà dường như quên mất "một nửa thương yêu" đang ở chiếc ghế ngay cạnh.
Không biết anh có nhận ra không, chứ tôi thì buồn lắm, vì tôi là phụ nữ mà ! Tôi luôn tự vấn lòng mình "Tại sao lại như vậy ? Tại sao lại xuất hiện một khoảng lặng giữa chúng tôi ? Không thể cứ mãi như thế này được !". Tôi quyết định phá vỡ bầu không khí ngột ngạt này. Tôi hỏi anh : "Hay là vợ chồng mình xây những lâu đài bằng cát đi anh !". Anh buông quyển sách xuống, ngước mắt nhìn qua tôi, hơi ngần ngừ nhưng rồi anh cũng gật đầu đồng ý.
Hai chúng tôi bắt tay vào xây lâu đài cát. Bắt đầu là nến, rồi đến những bức tường cát bao xung quanh. Anh rất khéo tay, bằng những động tác thuần thục, anh xây cho lâu đài những chiếc cầu nhỏ bắc ngang qua để đi vào bên trong. Còn tôi thì trang trí nóc lâu đài bằng những vỏ sò. Lâu đài của chúng tôi cũng có cổng vòm, ban công và cửa sổ bên hông cũng được đắp vỏ sò. .. Cuối cùng thì công trình của chúng tôi cũng hoàn tất. Thật tuyệt vời, trông nó giống như một toà lâu đài của vua chúa ngày xưa vậy !
Đang mãi ngắm nghía và tự tán thưởng mình, thì đột nhiên một con sóng to ập đến, cúôn cả công trình của chúng tôi vào lòng biển. Thế là mọi công sức, tâm huyết đều vô ích. Lại phải bắt đầu từ đầu và lại bị sóng đánh trôi. Cứ thế, chúng tôi mãi miết xây và con sóng vẫn cứ mãi miết cuốn đi tất cả. Chán nản, chúng tôi không tiếp tục cuộc chơi nữa, mệt mỏi quay về khách sạn.
Đã khuya lắm rồi có lẽ mọi người đã chìm vào giấc ngủ. Duy chỉ có tôi là không tài nào chợp mắt. Tôi khoác lên người chiếc áo choàng và bước ra ban công, đứng nhìn về phía biển. Một lát sau, anh cũng theo ra. Anh hỏi :
- Có chuyện gì vậy em ?
- Em đang nghĩ về cuộc hôn nhân của chúng mình. Anh có nhớ lần cuối cùng chúng ta trò chuyện với nhau cách đây bao lâu không ? Em có cảm giác chúng ta giống như hai người xa lạ cùng sống dưới một mái nhà .... Tại sao lại như vậy chứ ? - Tôi nói luôn một mạch, vì e rằng nếu như ngừng lại một chút thôi là tôi không đủ can đảm để nói thật những suy nghĩ lâu nay đã chôn kín trong lòng - " Em thấy hiện giờ chúng mình giống như những lâu đài cát lúc nãy vậy. Cứ mải miết chạy theo những toan tính của cuộc sống hàng ngày để rồi bị chính nó cuốn đi lúc nào không biết !"
Đã rất lâu, hôm nay chúng tôi mới lại nói với nhau về những trăn trở, buồn phiền, về những điều không bằng lòng nhau trong cuộc sống. Chúng tôi cởi mở nỗi lòng dưới sự chứng kiến của những vì sao đang lấp lánh trên bầu trời, trong tiếng sóng rì rào từ biển xa đưa lại.
Anh nói :
- Anh hứa sẽ lắng nghe em nói, và dành nhiều thời gian cho em nhiều hơn !
Và tôi cũng hứa : "Em sẽ bình tĩnh hơn, sẽ ở bên anh nhiều hơn, và sẽ không che giấu những suy nghĩ của mình như trứơc đây nữa !"
Và các bạn có biết không ? Đêm đó, tôi đã ngủ rất ngon, rất sâu trong vòng tay anh.
Buổi sáng hôm sau mới thật là tuyệt. Chúng tôi cùng ra biển lướt sóng, cùng nhau xem những chú cá heo đang quăng mình đùa với sóng nước. Chúng tôi đã cười rất nhiều, mọi ưu phiền lâu nay gần như tan biến. Có lẽ chúng tôi sẽ không bao giờ quên được khoảnh khắc này. Trong niềm hạnh phúc ngọt ngào vừa tìm lại được, tôi như nghe thấy từ sâu thẳm trong tâm hồn có một giọng nói cất lên :
"Khi ngày mai đến và cuộc sống lại bắt đầu, hãy nghĩ về nỗi đau và những giọt nước mắt đã qua để trân trọng và giữ gìn hạnh phúc ngày hôm qua. Và hãy luôn nhớ rằng nụ cười có thể chữa lành mọi vết thương. "
Và ngay lúc này đây, khi chúng tôi đang cùng nghỉ ngơi trên bãi biển thơ mộng với quyết tâm cải thiện tình hình, thế mà mọi chuyện có vẻ cũng không khá hơn chút nào. Mỗi người một chiếc ghế bố, đọc sách và trôi theo dòng suy ngẫm mà dường như quên mất "một nửa thương yêu" đang ở chiếc ghế ngay cạnh.
Không biết anh có nhận ra không, chứ tôi thì buồn lắm, vì tôi là phụ nữ mà ! Tôi luôn tự vấn lòng mình "Tại sao lại như vậy ? Tại sao lại xuất hiện một khoảng lặng giữa chúng tôi ? Không thể cứ mãi như thế này được !". Tôi quyết định phá vỡ bầu không khí ngột ngạt này. Tôi hỏi anh : "Hay là vợ chồng mình xây những lâu đài bằng cát đi anh !". Anh buông quyển sách xuống, ngước mắt nhìn qua tôi, hơi ngần ngừ nhưng rồi anh cũng gật đầu đồng ý.
Hai chúng tôi bắt tay vào xây lâu đài cát. Bắt đầu là nến, rồi đến những bức tường cát bao xung quanh. Anh rất khéo tay, bằng những động tác thuần thục, anh xây cho lâu đài những chiếc cầu nhỏ bắc ngang qua để đi vào bên trong. Còn tôi thì trang trí nóc lâu đài bằng những vỏ sò. Lâu đài của chúng tôi cũng có cổng vòm, ban công và cửa sổ bên hông cũng được đắp vỏ sò. .. Cuối cùng thì công trình của chúng tôi cũng hoàn tất. Thật tuyệt vời, trông nó giống như một toà lâu đài của vua chúa ngày xưa vậy !
Đang mãi ngắm nghía và tự tán thưởng mình, thì đột nhiên một con sóng to ập đến, cúôn cả công trình của chúng tôi vào lòng biển. Thế là mọi công sức, tâm huyết đều vô ích. Lại phải bắt đầu từ đầu và lại bị sóng đánh trôi. Cứ thế, chúng tôi mãi miết xây và con sóng vẫn cứ mãi miết cuốn đi tất cả. Chán nản, chúng tôi không tiếp tục cuộc chơi nữa, mệt mỏi quay về khách sạn.
Đã khuya lắm rồi có lẽ mọi người đã chìm vào giấc ngủ. Duy chỉ có tôi là không tài nào chợp mắt. Tôi khoác lên người chiếc áo choàng và bước ra ban công, đứng nhìn về phía biển. Một lát sau, anh cũng theo ra. Anh hỏi :
- Có chuyện gì vậy em ?
- Em đang nghĩ về cuộc hôn nhân của chúng mình. Anh có nhớ lần cuối cùng chúng ta trò chuyện với nhau cách đây bao lâu không ? Em có cảm giác chúng ta giống như hai người xa lạ cùng sống dưới một mái nhà .... Tại sao lại như vậy chứ ? - Tôi nói luôn một mạch, vì e rằng nếu như ngừng lại một chút thôi là tôi không đủ can đảm để nói thật những suy nghĩ lâu nay đã chôn kín trong lòng - " Em thấy hiện giờ chúng mình giống như những lâu đài cát lúc nãy vậy. Cứ mải miết chạy theo những toan tính của cuộc sống hàng ngày để rồi bị chính nó cuốn đi lúc nào không biết !"
Đã rất lâu, hôm nay chúng tôi mới lại nói với nhau về những trăn trở, buồn phiền, về những điều không bằng lòng nhau trong cuộc sống. Chúng tôi cởi mở nỗi lòng dưới sự chứng kiến của những vì sao đang lấp lánh trên bầu trời, trong tiếng sóng rì rào từ biển xa đưa lại.
Anh nói :
- Anh hứa sẽ lắng nghe em nói, và dành nhiều thời gian cho em nhiều hơn !
Và tôi cũng hứa : "Em sẽ bình tĩnh hơn, sẽ ở bên anh nhiều hơn, và sẽ không che giấu những suy nghĩ của mình như trứơc đây nữa !"
Và các bạn có biết không ? Đêm đó, tôi đã ngủ rất ngon, rất sâu trong vòng tay anh.
Buổi sáng hôm sau mới thật là tuyệt. Chúng tôi cùng ra biển lướt sóng, cùng nhau xem những chú cá heo đang quăng mình đùa với sóng nước. Chúng tôi đã cười rất nhiều, mọi ưu phiền lâu nay gần như tan biến. Có lẽ chúng tôi sẽ không bao giờ quên được khoảnh khắc này. Trong niềm hạnh phúc ngọt ngào vừa tìm lại được, tôi như nghe thấy từ sâu thẳm trong tâm hồn có một giọng nói cất lên :
"Khi ngày mai đến và cuộc sống lại bắt đầu, hãy nghĩ về nỗi đau và những giọt nước mắt đã qua để trân trọng và giữ gìn hạnh phúc ngày hôm qua. Và hãy luôn nhớ rằng nụ cười có thể chữa lành mọi vết thương. "