- Tham gia
- 28/1/2012
- Bài viết
- 618
Có một điều khiến tôi cảm thấy đau đơn nhưng vẫn phải chấp nhận. Có lẽ con người ta dù yêu đến mấy, tình yêu vốn dĩ vẫn xếp sau gia đình và cái gọi là lợi ích cá nhân
Gần đây, dạo chơi và đọc những bài viết của mọi người tôi cảm thấy tình yêu quả thật rất đẹp, nó khiến con người ta trở nên đáng yêu quá. Nhưng rồi nhìn đến thực tại, tôi lại nghĩ, tình yêu dù có thiết tha mấy, dù có yêu đến mức kinh tâm động phách, đến lúc khi phải lựa chọn, tình yêu đó vẫn phải xếp sau gia đình và lợi ích cá nhân. Là do thực tế phũ phàng hay vì tôi quá cực đoan?
Khoan ném đá, tranh cãi về điều tôi vừa nói. Để tôi trải lòng một chút về những suy ngẫm của mình. Chúng ta ai cũng có quan điểm, cách nhìn riêng. Không thể nói đến đúng sai được. Hãy cùng nhau chia sẻ góc nhìn và suy nghĩ của mình
Có thể bạn sẽ nói tôi chưa yêu, không biết thứ gọi là ái tình thật sự. Biết nói sao nhỉ, tôi có lẽ trải qua một vài mối tình và cũng có lúc tưởng chừng đó là điểm dừng chân cuối của mình. Nhưng rồi… sự đời mà, ai nói trước được điều gì?
Tôi nghĩ, dù bạn yêu ai, tình yêu đó có đưa bạn đi đến chân trời góc bề nào thì…Gia đình vẫn luôn là nơi bạn quay trở lại mỗi khi mệt mỏi, ở đó luôn có người đợi chờ bạn. Nếu phải lựa chọn tôi không thể ích kỷ vì tình yêu cá nhân mình mà hy sinh, phản bội lại gia đình. Nơi có cha, mẹ, người đã để tôi có mặt trên cõi đời này. Xưa này chẳng phải vì giữa chữ tình và chữ hiếu vẫn luôn xảy ra bao chuyện dở khóc dở cười đó sao.
Tình yêu nào có thể vượt qua tất cả, thậm chí cả bản thân mình. Đúng khi yêu ta tưởng như có thể làm tất cả có thể vì người mình yêu. Nhưng khi đứng giữa lằn ranh “sống chết”, khi phải lựa chọn, khi đứng giữa biết bao song gió, có phải tình yêu nào cũng vượt qua?
Hoặc có thể vì chúng ta đã mất niềm tin và nghi ngờ mọi thứ, ngay cả trong tình yêu cũng vậy. Có lẽ thời gian là thứ lấy đi mất niềm tin ở trong ta, chúng ta cứ đi, mỗi ngày học thêm nhiều điều và cũng đánh rơi mất nhiều thứ. Lúc trẻ ta dễ khao khát, nhiều hoài bão, ước mơ, ta yêu cháy bỏng, yêu cuồng nhiệt, nhưng rồi trải qua vài mối tình, bước qua vài nỗi đau ..ta dường như đa nghi hơn, thực tế hơn. Ta không còn sống, hành động bằng con tim nữa, mà bằng lý trí. Nó khiến ta khi yêu, khi phải lựa chọn ta bồng nhiên ích kỉ, vì ta đã mất niềm tin.
Hoặc giả vì tôi chưa tìm được cho mình tình yêu thật sự khiến tôi có thể buông bỏ tất cả những nguyên tắc, triết lý sống của bản thân. Giũ bỏ tất cả để yêu say đắm, và chấp nhận hy sinh?
Tôi không biết, cũng có kẽ không thể biết được, vì con người vốn dĩ rất khó hiểu, họ dễ thỏa mãn, dễ bao dung những cũng dễ trở nên xấu tính ích kỉ. Đứng ở mỗi thời điểm họ sẽ có những lựa chọn khác nhau, những suy nghĩ khác nhau…
Read more: https://tapchi.guu.vn/myguu/helen.howard.9275/tinh-yeu-dung-thu-may-EcgiEyoX7MyMj.html#ixzz2rQDIDiME
Gần đây, dạo chơi và đọc những bài viết của mọi người tôi cảm thấy tình yêu quả thật rất đẹp, nó khiến con người ta trở nên đáng yêu quá. Nhưng rồi nhìn đến thực tại, tôi lại nghĩ, tình yêu dù có thiết tha mấy, dù có yêu đến mức kinh tâm động phách, đến lúc khi phải lựa chọn, tình yêu đó vẫn phải xếp sau gia đình và lợi ích cá nhân. Là do thực tế phũ phàng hay vì tôi quá cực đoan?
Khoan ném đá, tranh cãi về điều tôi vừa nói. Để tôi trải lòng một chút về những suy ngẫm của mình. Chúng ta ai cũng có quan điểm, cách nhìn riêng. Không thể nói đến đúng sai được. Hãy cùng nhau chia sẻ góc nhìn và suy nghĩ của mình
Có thể bạn sẽ nói tôi chưa yêu, không biết thứ gọi là ái tình thật sự. Biết nói sao nhỉ, tôi có lẽ trải qua một vài mối tình và cũng có lúc tưởng chừng đó là điểm dừng chân cuối của mình. Nhưng rồi… sự đời mà, ai nói trước được điều gì?
Tôi nghĩ, dù bạn yêu ai, tình yêu đó có đưa bạn đi đến chân trời góc bề nào thì…Gia đình vẫn luôn là nơi bạn quay trở lại mỗi khi mệt mỏi, ở đó luôn có người đợi chờ bạn. Nếu phải lựa chọn tôi không thể ích kỷ vì tình yêu cá nhân mình mà hy sinh, phản bội lại gia đình. Nơi có cha, mẹ, người đã để tôi có mặt trên cõi đời này. Xưa này chẳng phải vì giữa chữ tình và chữ hiếu vẫn luôn xảy ra bao chuyện dở khóc dở cười đó sao.
Tình yêu nào có thể vượt qua tất cả, thậm chí cả bản thân mình. Đúng khi yêu ta tưởng như có thể làm tất cả có thể vì người mình yêu. Nhưng khi đứng giữa lằn ranh “sống chết”, khi phải lựa chọn, khi đứng giữa biết bao song gió, có phải tình yêu nào cũng vượt qua?
Hoặc có thể vì chúng ta đã mất niềm tin và nghi ngờ mọi thứ, ngay cả trong tình yêu cũng vậy. Có lẽ thời gian là thứ lấy đi mất niềm tin ở trong ta, chúng ta cứ đi, mỗi ngày học thêm nhiều điều và cũng đánh rơi mất nhiều thứ. Lúc trẻ ta dễ khao khát, nhiều hoài bão, ước mơ, ta yêu cháy bỏng, yêu cuồng nhiệt, nhưng rồi trải qua vài mối tình, bước qua vài nỗi đau ..ta dường như đa nghi hơn, thực tế hơn. Ta không còn sống, hành động bằng con tim nữa, mà bằng lý trí. Nó khiến ta khi yêu, khi phải lựa chọn ta bồng nhiên ích kỉ, vì ta đã mất niềm tin.
Hoặc giả vì tôi chưa tìm được cho mình tình yêu thật sự khiến tôi có thể buông bỏ tất cả những nguyên tắc, triết lý sống của bản thân. Giũ bỏ tất cả để yêu say đắm, và chấp nhận hy sinh?
Tôi không biết, cũng có kẽ không thể biết được, vì con người vốn dĩ rất khó hiểu, họ dễ thỏa mãn, dễ bao dung những cũng dễ trở nên xấu tính ích kỉ. Đứng ở mỗi thời điểm họ sẽ có những lựa chọn khác nhau, những suy nghĩ khác nhau…
Read more: https://tapchi.guu.vn/myguu/helen.howard.9275/tinh-yeu-dung-thu-may-EcgiEyoX7MyMj.html#ixzz2rQDIDiME