- Tham gia
- 2/1/2013
- Bài viết
- 145
Nhìn gương mặt tiếc nuối của mọi người, Thục Nghi cười bảo:
“Thôi nào! Chỉ là rơi khỏi bar Gossi chứ có phải Nghi đi chết đâu mà sao mặt ai ai cũng như đưa đám vậy. Thỉnh thoảng, Nghi sẽ lại về thăm mọi người.”
“Đột nhiên nói nghỉ là nghỉ luôn, đường đột quá chừng.” – Bình Mai tặc lưỡi – “Bộ em có việc làm mới hả hay kiếm được anh nào giàu sụ đấy.”
“Phải đó! Sao nghỉ ngang hông thế? Bất ngờ thiệt chứ.”
Nghe câu hỏi tiếc nuối của Thu Ánh, Thục Nghi chỉ biết mỉm cười, trong đầu nhớ về chuyện đêm qua...
Sau khi chờ Thục Nghi nín khóc và bình tĩnh lại, Tri Đồng liền đề nghị:
“Anh thấy em nên nghỉ làm ở bar. Tính em ương bướng lại dễ bị nói khích thế nào cũng có ngày rước hoạ vào thân. Vả lại, anh thật sự không muốn trông cái cảnh em đứng bàn phục vụ cho mấy tên không ra gì.”
Nấc khẽ, Thục Nghi trả lời ngập ngừng:
“Nhưng không làm PR thì em biết làm gì? Người thất học như em, ở đâu mà chịu nhận.”
“Chuyện đó, anh sẽ nghĩ cách... Nói chung, em đừng làm PR nữa.”
Trông nét mặt nghiêm túc của Tri Đồng, Thục Nghi giấu tiếng thở dài. Vốn dĩ, có ai lại thích làm ở bar, cũng vì hoàn cảnh ép buộc và trên hết là thất học không bằng cấp. Bởi gia đình quá nghèo nên cô phải nghỉ học khi vừa lên lớp bốn. Giờ ngoài việc đọc, viết chữ rồi tính toán đơn giản ra, cô còn làm được gì... Đang rối bời với vô số dòng suy nghĩ ngổn ngang thì chợt Thục Nghi thấy ngay túi áo vet anh chàng thiếu gia mặc có tấm bảng nhỏ màu vàng đề tên công ty ELLE. Tức thì, một ý tưởng mau chóng xuất hiện.
“Đúng rồi! Hay anh cho em vào công ty ELLE của anh làm việc đi!”
“Vào công ty ELLE?” – Tri Đồng nhíu mày – “Nhưng việc tuyển người rất kỹ lưỡng, nếu không có bằng cấp thì...”
“Ngốc ạ! Em có bảo anh cho em làm việc ở văn phòng đâu chứ. Ừm... em làm tạp vụ cũng được mà. Anh là giám đốc, chỉ cần vài ba câu nói chắc sẽ được, nhỉ?”
“Em chịu làm tạp vụ à?”
“Trời! Người không bằng cấp như em được xin làm tạp vụ cho một công ty lớn như thế là may mắn lắm rồi, em nào dám đòi hỏi. Đừng lo, cực mấy em cũng chịu được vì lúc nhỏ em quen đi làm thuê cho người ta.”
Đảo mắt, Tri Đồng có vẻ hơi lưỡng lự. Tuy nhiên, ý này của Thục Nghi không đến nỗi tệ. Dẫu sao trước tiên điều quan trọng là đưa cô ra khỏi bar Gossi, còn các vấn đề khác từ từ tính tiếp...
Bỗng có người lay gọi: “Ê, làm gì thẫn thờ thế? Sao im re vậy?”
Thục Nghi thoáng giật mình, quay qua:
“Hả? À, bận suy nghĩ một số chuyện thôi. Mà sao không thấy Hạ Tuyết với Hà Dương?”
“Hạ Tuyết hình như chưa vào. Còn Hà Dương... Nó kìa, mới nhắc đã có, linh thật!”
Vừa mới thấy Thục Nghi là Hà Dương đã bước đến gần, vẻ mặt vẫn còn ngạc nhiên, hỏi:
“Chị Nghi, nghe nói chị rời khỏi Gossi luôn, có thật không ạ?”
“Ừm, tạm thời mọi người làm việc đi, Nghi muốn bàn riêng với Hà Dương vài chuyện.” – Thục Nghi đưa mắt sang những PR khác, đề nghị.
Những người nọ nhìn nhau rồi lần lượt đứng dậy rời phòng locker. Quan sát xung quanh xong, Thục Nghi mới đảo mắt trở lại cô em gái còn đang ngồi chờ đợi:
“Dương, chị đã biết hết rồi... Chuyện em với Tri Đồng là anh em cùng cha khác mẹ.”
Đối diện, Hà Dương thoáng bất động và chỉ biết mở to mắt nhìn chằm chằm.
Trong khi Thục Nghi đang nói chuyện với cô bé họ Hà thì ở ngoài ngay bàn VIP, Tri Đồng lại gặp Phụng “tỷ”. Chẳng biết nàng PR này muốn làm gì nữa.
“Anh uống với tôi một ly được không?” – Phụng “tỷ” đưa ly thuỷ tinh có chứa chất lỏng màu đỏ ra trước mặt chàng trai, mời mọc.
“Xin lỗi vì chắc tôi phải từ chối.” – Tri Đồng nghĩ mình nên đề phòng cô chị đại này.
Lặng im vài giây, tay vẫn còn giữ ly rượu, Phụng “tỷ” chậm rãi bảo nghe đều đều:
“Đúng là đêm qua tôi không nên làm vậy với Thục Nghi. Tôi thừa nhận mình hơi quá đáng, may là không xảy ra chuyện đáng tiếc. Suy cho cùng, cả hai đã từng là chị em trong một thời gian dài. Giờ nghe tin Thục Nghi rời khỏi Gossi, lòng tôi thấy có gì đấy buồn buồn. Chắc là không còn ai để kiếm chuyện nữa ha ha. Tôi cũng dự định sẽ nói lời xin lỗi nó... Nè, xem như nể tình một chút, hãy cùng tôi uống ly rượu cuối cùng này. Thiết nghĩ, giờ Thục Nghi hết làm ở Gossi rồi, chắc anh ít khi ghé qua đây.”
Nghe câu nói vừa trầm vừa nhỏ nhẹ của Phụng “tỷ”, Tri Đồng hơi ngạc nhiên. Chắc có lẽ chưa bao giờ, anh thấy cô nàng PR chuyên gây sự ấy lại đàng hoàng như vậy.
“Thôi được, dù gì cũng nhờ cô mà tôi và Thục Nghi mới có cơ hội bày tỏ tình cảm với nhau nên tôi sẽ uống ly rượu này!” – Tri Đồng đón lấy chiếc ly thuỷ tinh.
“Cám ơn anh.”
Quan sát Tri Đồng đưa ly rượu lên môi từ từ uống cạn, Phụng “tỷ” kín đáo nở nụ cười thích thú. Rõ ràng cô vẫn đang có âm mưu nào đó chứ chẳng hề tỏ ra hối hận hay nuối tiếc như ban nãy đã “diễn kịch”. Đôi mắt sắc bén của cô cứ chăm chăm vào đáy ly, nơi vừa có một viên thuốc mê hoà tan.
.....
Trở lại cuộc trò chuyện kia, trông dáng vẻ im im từ Hà Dương, Thục Nghi nhẹ nhàng:
“Tuy chị không rõ về việc của bố mẹ em nhưng đấy đã là của đời trước và hoàn toàn không liên hệ gì đến đời sau. Tri Đồng và em, cả hai là anh em ruột. Đó là sự thật không chối bỏ được. Chị không có quyền bảo em phải làm thế này mới đúng hay làm cái kia là sai nhưng chị chỉ mong, em đừng từ chối sự giúp đỡ của Tri Đồng. Anh ấy rất quan tâm và lo lắng cho em. Nếu chị nhớ không lầm, anh ấy còn có ý định đưa em rời khỏi Gossi. Dương, cho Tri Đồng một cơ hội được chứ?”
“Anh ta nhờ chị khuyên em à?”
“Không. Tri Đồng kể mọi chuyện cho chị nghe và chị nghĩ mình nên giúp anh ấy, cũng giống như giúp em.”
“Chị Nghi, em biết chị muốn tốt cho em thế nhưng...” – Hà Dương lắc đầu cười nhạt – “Đây là chuyện của riêng em, em hiểu rõ mình phải làm gì. Với Hoàng Tri Đồng, em cần có thời gian để chấp nhận. Mong chị bỏ qua cho sự cứng đầu của em.”
Nhìn Hà Dương hồi lâu, Thục Nghi tự dưng cười nhẹ:
“Hai anh em đúng là giống nhau thật! Okie, chị hiểu rồi. Chị chỉ khuyên em vài điều thôi, còn quyết định ra sao là tuỳ thuộc vào em. Nhưng chị vẫn mong em sẽ chấp nhận người anh trai này. Ừm... Giờ chị phải đến chào quản lý Khương, nói rõ về việc sẽ nghỉ làm. Em ở đây nếu thấy Hạ Tuyết vào thì bảo Hạ Tuyết chờ chị nhé.”
“Vâng, tất nhiên ạ.” – Hà Dương đứng dậy – “Chị nhớ giữ gìn sức khoẻ! Em sẽ nhớ chị.”
“Biết rồi cô bé, em cũng vậy. Thỉnh thoảng chị nhất định về thăm em và mọi người.”
Sau khi Thục Nghi rời khỏi phòng locker, Hà Dương khẽ thở dài vì bắt đầu suy nghĩ về những điều cô chị vừa bảo...
.....
Nói chuyện với Khương Dung xong, Thục Nghi trở lên sàn để tìm Tri Đồng nhưng không thấy anh chàng đâu. Ngay cả bàn VIP cũ cũng trống trơn. Khó hiểu, cô liền bước đến chỗ Mỹ Cúc đang đứng một mình, hỏi:
“Cúc ơi, bồ có thấy Hoàng thiếu gia, cái anh tên Tri Đồng vừa ngồi ở bàn VIP kia?”
“À có. Ban nãy cách đây gần nửa tiếng, mình thấy anh ta đi với chị Phụng xuống cầu thang phòng VIP. Chắc là đi khách rồi!”
“Lê Phụng sao? Phòng VIP?!”
... Đôi chân bước vội xuống từng bậc thang rồi đi vào lối hàng lang tối hơi hẹp, Thục Nghi mau chóng tìm căn phòng VIP mà Phụng “tỷ” với Tri Đồng hiện đang ở đó. Linh cảm mách bảo cô rằng, người chị đại mưu mô sảo trá đó lại định giở trò với anh chàng thiếu gia. Nhất định, cô tuyệt đối không để chuyện gì xảy ra.
Cánh cửa phòng VIP cuối cùng mở toang, Thục Nghi đứng sững lại khi một cảnh tượng đập vào mắt: Tri Đồng mình trần nằm sấp trên gi.ường, mắt nhắm nghiền. Tuy phần dưới được đắp chăn che phủ nhưng cô biết chàng trai không hề có mảnh vải nào trên người bởi toàn bộ quần áo của anh đều rơi vung dưới sàn. Và điều gây sốc nhất là, bên cạnh Tri Đồng, Phụng “tỷ” trong dáng vẻ loã lồ đang nằm ôm anh và khi nghe tiếng mở cửa, cô chị đại liền đưa mắt nhìn thì thấy Thục Nghi xuất hiện.
“Có biết phép lịch sự gõ cửa không vậy?” – Phụng “tỷ” thở hắt, từ từ dựng người dậy.
“Cái quái gì đang xảy ra thế?” – Thục Nghi nhìn th.ân thể trần truồng của Phụng “tỷ”, hỏi.
Kéo xếch mép, Phụng “tỷ” chậm rãi bước xuống gi.ường, không chút ngại ngùng, bước đến gần cô gái họ Lý.
“Mắt mù hả? Thì chúng tôi đang ân ái còn gì!”
Khẽ đảo mắt về phía Tri Đồng nằm nhắm mắt trên gi.ường rồi Thục Nghi nhìn sang chiếc bàn gỗ nhỏ thấp gần bên, nơi có ly rượu uống dở và một gói giấy...
“Tại sao cô lại giở cái trò đê tiện này ra hả? Định làm gì với Tri Đồng? Cưỡng bức à?” – Giọng Thục Nghi nghe lạnh lùng nhưng có phần chế giễu trong đó.
“Làm gì là làm gì? Tại Hoàng thiếu gia uống say rồi bảo muốn đi khách với tao nên cả hai mới xuống phòng VIP này.” – Phụng “tỷ” hất nhẹ tóc, khoanh tay phía trước ngực.
“Nè, nói dối cũng phải biết cách chứ, học sinh lớp một còn nói dối hay hơn cô đấy.” – Thục Nghi từ từ tiến lại gần chiếc gi.ường nhìn Tri Đồng – “Có ai đời nào muốn đi khách mà lại ngủ say như chết vậy không chứ?”
“Thì anh ta uống say nên lăn đùng ra ngủ.” – Phụng “tỷ” chưng hửng.
Cười nhạt nhẽo, Thục Nghi hơi xoay người qua bên phải, với tay lấy gói giấy cắt dở nằm trên bàn đưa lên xem xét:
“Ồ, thuốc mê? Không ngờ cô lại biết dùng đến thuốc mê đó.”
“Gì? Gói thuốc ấy của ai, sao tao biết. Lỡ như của vị khách trước vừa mới vào thì sao. Xem ra, mày vẫn không tin Hoàng thiếu gia muốn đi khách với tao nhỉ? Xì! Mày tưởng mình là ai mà anh ta chết mê chết mệt mày. Đàn ông đều như nhau cả thôi, rượu vào thì nhà ngói cũng như nhà tranh ấy mà!”
BỐP! Không rõ Thục Nghi tiến đến gần Phụng “tỷ” từ lúc nào và thẳng tay tát vào mặt cô ả PR lẳng lơ ấy. Lần này, cú đánh còn mạnh hơn lần trước vì mặt Phụng “tỷ” gần như muốn méo hẳn sang một bên.
Sau khi hoàn hồn trở lại, đôi mắt Phụng “tỷ” phun trào cơn điên tiết, hai hàm răng nghiến chặt nghe ken két. Không nhiều lời, cô chị đại lập tức vung tay lên định đáp trả nhưng xui xẻo làm sao vì Thục Nghi đã kịp thời giữ tay ả lại.
“Mày... mày... Con quỷ cái! Dám đánh tao hả???” – Giọng Phụng “tỷ” gầm gừ như con hổ bị giam trong chuồng.
Hướng cái nhìn lạnh băng vô cảm vào đối phương, Thục Nghi nói chậm từng chữ:
“Đừng có mang Tri Đồng ra so sánh với lũ đàn ông thối nát của cô! Chưa hết, tôi từng cảnh cáo: Nếu còn dám đụng đến anh ấy một lần nữa thì đừng trách tôi! Cô không nhớ hả? Xem thường lời nói của tôi chứ gì? Giờ tôi cho cô thấy hậu quả!”
“Con khốn! Mày dựa vào cái gì mà lại tin thằng đó dữ vậy? Chắc gì nó tốt như mày nghĩ nào?” – Phụng “tỷ” điên tiết la lớn.
Trông vẻ mặt kích động dữ dội của cô chị đại, Thục Nghi im lặng chốc lát rồi đáp rõ:
“Vì tôi yêu anh ấy!”
Ánh mắt Phụng “tỷ” đứng yên bất động. Nhưng rất nhanh, cô cười lớn đầy khinh miệt:
“Yêu??? Ha ha ha! Mắc cười ghê! Nghe mà buồn nôn!”
Thục Nghi nhìn chằm chằm Phụng “tỷ”...
Mấy phút sau, Phụng “tỷ” bị Thục Nghi ném mạnh ra khỏi phòng VIP. Khỏi nói, cô chị đại phát điên phát khùng đến cỡ nào, miệng không ngừng gào hét đòi xử lý đối phương.
Trong phòng, bỏ mặc cái thứ âm thanh chát chúa ở ngoài kia, Thục Nghi ngồi xuống gi.ường nhìn Tri Đồng vẫn còn nằm ngủ ngon lành, chẳng biết trời trăng mây nước gì. Thậm chí đến cả việc, bản thân anh vừa sắp bị một cô PR “cưỡng ép.”
“Anh đấy, ngốc thật! Lần sau đừng có tin lời cô ta nữa.” – Thục Nghi luồng những ngón tay vào mái tóc đang ngủ yên đó, mỉm cười – “Thế giới bar đáng sợ lắm, anh không biết hết đâu. Nhưng đừng lo, em sẽ bảo vệ anh! Nhất định như vậy!”
Dứt lời, Thục Nghi cúi xuống tựa đầu lên tấm lưng trần của Tri Đồng, thì thầm: “Anh chỉ thuộc về một mình em thôi, nhỉ?”
.....
Mới từ cầu thang phòng VIP đi lên thì Thục Nghi gặp ngay Hạ Tuyết. Ngạc nhiên vì sao cô bạn lại từ đó bước ra nên Hạ Tuyết hỏi ngay:
“Bộ bồ... đi khách hả?”
“Bồ độc mồm thật.” – Thục Nghi đánh mạnh vào lưng bạn – “Chắc có ngày trinh tiết của mình bị bồ phá hết quá.”
Đối diện, Hạ Tuyết bật cười.
“Đùa thôi, ai chứ Lý Thục Nghi thì giữ mình còn hơn gái nhà lành. À mà nghe Hà Dương nói bồ sẽ nghỉ làm ở Gossi. Tìm được việc mới rồi hả?”
“Có thể nói là vậy.” – Thục Nghi nhún vai.
“Sướng nhé, chúc mừng bồ đã sớm rời khỏi thế giới khủng khiếp này để “hoàn lương”. Mình mừng cho bồ! Nhớ nắm bắt cơ hội đó.”
“Ừ rồi, người đẹp.” – Thục Nghi nhìn nụ cười của Hạ Tuyết, trông nó hơi buồn – “Chuyện của bồ với tay Trọng Lâm thế nào? Ổn chứ?”
“Có gì đâu, cũng bình thường thôi. Gần đây anh ta không đến bar nữa thì đỡ cho mình.” – Cố giữ nguyên nụ cười, Hạ Tuyết thở ra bảo.
Biết cô gái họ Hạ không muốn nói đến vấn đề này nên Thục Nghi cũng chẳng ép nữa.
“Ừm, cố gắng lên nhé! Mình sẽ nhớ bồ lắm đấy.”
“Mình cũng vậy. Nhớ giữ gìn sức khoẻ.”
Dứt lời, hai cô gái mau chóng ôm nhau. Cái ôm thật lâu và thật chặt như thể họ không muốn phải rời xa. Và trong bóng tối của bar, mắt cả hai đỏ hoe.
Chợt, có tiếng người gọi Thục Nghi từ phía xa. Hoá ra là những cô PR khác.
“Chắc các chị em lại bắt mình uống hết rượu cho đêm cuối đây mà.” – Đẩy nhẹ bạn ra, Thục Nghi thở dài chán nản.
“Thế thì bổ mau đến với mọi người đi. Làm cú chót trước khi chia tay.”
Bật cười, Thục Nghi gật đầu: “Ừ.”
Dõi theo bóng cô gái họ Lý đang đi đến chỗ mọi người, Hạ Tuyết mỉm cười. Cuối cùng, cũng có một người thoát khỏi vũng bùn này để bắt đầu cuộc sống mới... Rồi, cô chuyển cái nhìn về phía bàn VIP, nơi Trọng Lâm vẫn hay ngồi. Trống trơn. Đêm nay, anh chàng thiếu gia lại không đến Gossi.
“Thôi nào! Chỉ là rơi khỏi bar Gossi chứ có phải Nghi đi chết đâu mà sao mặt ai ai cũng như đưa đám vậy. Thỉnh thoảng, Nghi sẽ lại về thăm mọi người.”
“Đột nhiên nói nghỉ là nghỉ luôn, đường đột quá chừng.” – Bình Mai tặc lưỡi – “Bộ em có việc làm mới hả hay kiếm được anh nào giàu sụ đấy.”
“Phải đó! Sao nghỉ ngang hông thế? Bất ngờ thiệt chứ.”
Nghe câu hỏi tiếc nuối của Thu Ánh, Thục Nghi chỉ biết mỉm cười, trong đầu nhớ về chuyện đêm qua...
Sau khi chờ Thục Nghi nín khóc và bình tĩnh lại, Tri Đồng liền đề nghị:
“Anh thấy em nên nghỉ làm ở bar. Tính em ương bướng lại dễ bị nói khích thế nào cũng có ngày rước hoạ vào thân. Vả lại, anh thật sự không muốn trông cái cảnh em đứng bàn phục vụ cho mấy tên không ra gì.”
Nấc khẽ, Thục Nghi trả lời ngập ngừng:
“Nhưng không làm PR thì em biết làm gì? Người thất học như em, ở đâu mà chịu nhận.”
“Chuyện đó, anh sẽ nghĩ cách... Nói chung, em đừng làm PR nữa.”
Trông nét mặt nghiêm túc của Tri Đồng, Thục Nghi giấu tiếng thở dài. Vốn dĩ, có ai lại thích làm ở bar, cũng vì hoàn cảnh ép buộc và trên hết là thất học không bằng cấp. Bởi gia đình quá nghèo nên cô phải nghỉ học khi vừa lên lớp bốn. Giờ ngoài việc đọc, viết chữ rồi tính toán đơn giản ra, cô còn làm được gì... Đang rối bời với vô số dòng suy nghĩ ngổn ngang thì chợt Thục Nghi thấy ngay túi áo vet anh chàng thiếu gia mặc có tấm bảng nhỏ màu vàng đề tên công ty ELLE. Tức thì, một ý tưởng mau chóng xuất hiện.
“Đúng rồi! Hay anh cho em vào công ty ELLE của anh làm việc đi!”
“Vào công ty ELLE?” – Tri Đồng nhíu mày – “Nhưng việc tuyển người rất kỹ lưỡng, nếu không có bằng cấp thì...”
“Ngốc ạ! Em có bảo anh cho em làm việc ở văn phòng đâu chứ. Ừm... em làm tạp vụ cũng được mà. Anh là giám đốc, chỉ cần vài ba câu nói chắc sẽ được, nhỉ?”
“Em chịu làm tạp vụ à?”
“Trời! Người không bằng cấp như em được xin làm tạp vụ cho một công ty lớn như thế là may mắn lắm rồi, em nào dám đòi hỏi. Đừng lo, cực mấy em cũng chịu được vì lúc nhỏ em quen đi làm thuê cho người ta.”
Đảo mắt, Tri Đồng có vẻ hơi lưỡng lự. Tuy nhiên, ý này của Thục Nghi không đến nỗi tệ. Dẫu sao trước tiên điều quan trọng là đưa cô ra khỏi bar Gossi, còn các vấn đề khác từ từ tính tiếp...
Bỗng có người lay gọi: “Ê, làm gì thẫn thờ thế? Sao im re vậy?”
Thục Nghi thoáng giật mình, quay qua:
“Hả? À, bận suy nghĩ một số chuyện thôi. Mà sao không thấy Hạ Tuyết với Hà Dương?”
“Hạ Tuyết hình như chưa vào. Còn Hà Dương... Nó kìa, mới nhắc đã có, linh thật!”
Vừa mới thấy Thục Nghi là Hà Dương đã bước đến gần, vẻ mặt vẫn còn ngạc nhiên, hỏi:
“Chị Nghi, nghe nói chị rời khỏi Gossi luôn, có thật không ạ?”
“Ừm, tạm thời mọi người làm việc đi, Nghi muốn bàn riêng với Hà Dương vài chuyện.” – Thục Nghi đưa mắt sang những PR khác, đề nghị.
Những người nọ nhìn nhau rồi lần lượt đứng dậy rời phòng locker. Quan sát xung quanh xong, Thục Nghi mới đảo mắt trở lại cô em gái còn đang ngồi chờ đợi:
“Dương, chị đã biết hết rồi... Chuyện em với Tri Đồng là anh em cùng cha khác mẹ.”
Đối diện, Hà Dương thoáng bất động và chỉ biết mở to mắt nhìn chằm chằm.
Trong khi Thục Nghi đang nói chuyện với cô bé họ Hà thì ở ngoài ngay bàn VIP, Tri Đồng lại gặp Phụng “tỷ”. Chẳng biết nàng PR này muốn làm gì nữa.
“Anh uống với tôi một ly được không?” – Phụng “tỷ” đưa ly thuỷ tinh có chứa chất lỏng màu đỏ ra trước mặt chàng trai, mời mọc.
“Xin lỗi vì chắc tôi phải từ chối.” – Tri Đồng nghĩ mình nên đề phòng cô chị đại này.
Lặng im vài giây, tay vẫn còn giữ ly rượu, Phụng “tỷ” chậm rãi bảo nghe đều đều:
“Đúng là đêm qua tôi không nên làm vậy với Thục Nghi. Tôi thừa nhận mình hơi quá đáng, may là không xảy ra chuyện đáng tiếc. Suy cho cùng, cả hai đã từng là chị em trong một thời gian dài. Giờ nghe tin Thục Nghi rời khỏi Gossi, lòng tôi thấy có gì đấy buồn buồn. Chắc là không còn ai để kiếm chuyện nữa ha ha. Tôi cũng dự định sẽ nói lời xin lỗi nó... Nè, xem như nể tình một chút, hãy cùng tôi uống ly rượu cuối cùng này. Thiết nghĩ, giờ Thục Nghi hết làm ở Gossi rồi, chắc anh ít khi ghé qua đây.”
Nghe câu nói vừa trầm vừa nhỏ nhẹ của Phụng “tỷ”, Tri Đồng hơi ngạc nhiên. Chắc có lẽ chưa bao giờ, anh thấy cô nàng PR chuyên gây sự ấy lại đàng hoàng như vậy.
“Thôi được, dù gì cũng nhờ cô mà tôi và Thục Nghi mới có cơ hội bày tỏ tình cảm với nhau nên tôi sẽ uống ly rượu này!” – Tri Đồng đón lấy chiếc ly thuỷ tinh.
“Cám ơn anh.”
Quan sát Tri Đồng đưa ly rượu lên môi từ từ uống cạn, Phụng “tỷ” kín đáo nở nụ cười thích thú. Rõ ràng cô vẫn đang có âm mưu nào đó chứ chẳng hề tỏ ra hối hận hay nuối tiếc như ban nãy đã “diễn kịch”. Đôi mắt sắc bén của cô cứ chăm chăm vào đáy ly, nơi vừa có một viên thuốc mê hoà tan.
.....
Trở lại cuộc trò chuyện kia, trông dáng vẻ im im từ Hà Dương, Thục Nghi nhẹ nhàng:
“Tuy chị không rõ về việc của bố mẹ em nhưng đấy đã là của đời trước và hoàn toàn không liên hệ gì đến đời sau. Tri Đồng và em, cả hai là anh em ruột. Đó là sự thật không chối bỏ được. Chị không có quyền bảo em phải làm thế này mới đúng hay làm cái kia là sai nhưng chị chỉ mong, em đừng từ chối sự giúp đỡ của Tri Đồng. Anh ấy rất quan tâm và lo lắng cho em. Nếu chị nhớ không lầm, anh ấy còn có ý định đưa em rời khỏi Gossi. Dương, cho Tri Đồng một cơ hội được chứ?”
“Anh ta nhờ chị khuyên em à?”
“Không. Tri Đồng kể mọi chuyện cho chị nghe và chị nghĩ mình nên giúp anh ấy, cũng giống như giúp em.”
“Chị Nghi, em biết chị muốn tốt cho em thế nhưng...” – Hà Dương lắc đầu cười nhạt – “Đây là chuyện của riêng em, em hiểu rõ mình phải làm gì. Với Hoàng Tri Đồng, em cần có thời gian để chấp nhận. Mong chị bỏ qua cho sự cứng đầu của em.”
Nhìn Hà Dương hồi lâu, Thục Nghi tự dưng cười nhẹ:
“Hai anh em đúng là giống nhau thật! Okie, chị hiểu rồi. Chị chỉ khuyên em vài điều thôi, còn quyết định ra sao là tuỳ thuộc vào em. Nhưng chị vẫn mong em sẽ chấp nhận người anh trai này. Ừm... Giờ chị phải đến chào quản lý Khương, nói rõ về việc sẽ nghỉ làm. Em ở đây nếu thấy Hạ Tuyết vào thì bảo Hạ Tuyết chờ chị nhé.”
“Vâng, tất nhiên ạ.” – Hà Dương đứng dậy – “Chị nhớ giữ gìn sức khoẻ! Em sẽ nhớ chị.”
“Biết rồi cô bé, em cũng vậy. Thỉnh thoảng chị nhất định về thăm em và mọi người.”
Sau khi Thục Nghi rời khỏi phòng locker, Hà Dương khẽ thở dài vì bắt đầu suy nghĩ về những điều cô chị vừa bảo...
.....
Nói chuyện với Khương Dung xong, Thục Nghi trở lên sàn để tìm Tri Đồng nhưng không thấy anh chàng đâu. Ngay cả bàn VIP cũ cũng trống trơn. Khó hiểu, cô liền bước đến chỗ Mỹ Cúc đang đứng một mình, hỏi:
“Cúc ơi, bồ có thấy Hoàng thiếu gia, cái anh tên Tri Đồng vừa ngồi ở bàn VIP kia?”
“À có. Ban nãy cách đây gần nửa tiếng, mình thấy anh ta đi với chị Phụng xuống cầu thang phòng VIP. Chắc là đi khách rồi!”
“Lê Phụng sao? Phòng VIP?!”
... Đôi chân bước vội xuống từng bậc thang rồi đi vào lối hàng lang tối hơi hẹp, Thục Nghi mau chóng tìm căn phòng VIP mà Phụng “tỷ” với Tri Đồng hiện đang ở đó. Linh cảm mách bảo cô rằng, người chị đại mưu mô sảo trá đó lại định giở trò với anh chàng thiếu gia. Nhất định, cô tuyệt đối không để chuyện gì xảy ra.
Cánh cửa phòng VIP cuối cùng mở toang, Thục Nghi đứng sững lại khi một cảnh tượng đập vào mắt: Tri Đồng mình trần nằm sấp trên gi.ường, mắt nhắm nghiền. Tuy phần dưới được đắp chăn che phủ nhưng cô biết chàng trai không hề có mảnh vải nào trên người bởi toàn bộ quần áo của anh đều rơi vung dưới sàn. Và điều gây sốc nhất là, bên cạnh Tri Đồng, Phụng “tỷ” trong dáng vẻ loã lồ đang nằm ôm anh và khi nghe tiếng mở cửa, cô chị đại liền đưa mắt nhìn thì thấy Thục Nghi xuất hiện.
“Có biết phép lịch sự gõ cửa không vậy?” – Phụng “tỷ” thở hắt, từ từ dựng người dậy.
“Cái quái gì đang xảy ra thế?” – Thục Nghi nhìn th.ân thể trần truồng của Phụng “tỷ”, hỏi.
Kéo xếch mép, Phụng “tỷ” chậm rãi bước xuống gi.ường, không chút ngại ngùng, bước đến gần cô gái họ Lý.
“Mắt mù hả? Thì chúng tôi đang ân ái còn gì!”
Khẽ đảo mắt về phía Tri Đồng nằm nhắm mắt trên gi.ường rồi Thục Nghi nhìn sang chiếc bàn gỗ nhỏ thấp gần bên, nơi có ly rượu uống dở và một gói giấy...
“Tại sao cô lại giở cái trò đê tiện này ra hả? Định làm gì với Tri Đồng? Cưỡng bức à?” – Giọng Thục Nghi nghe lạnh lùng nhưng có phần chế giễu trong đó.
“Làm gì là làm gì? Tại Hoàng thiếu gia uống say rồi bảo muốn đi khách với tao nên cả hai mới xuống phòng VIP này.” – Phụng “tỷ” hất nhẹ tóc, khoanh tay phía trước ngực.
“Nè, nói dối cũng phải biết cách chứ, học sinh lớp một còn nói dối hay hơn cô đấy.” – Thục Nghi từ từ tiến lại gần chiếc gi.ường nhìn Tri Đồng – “Có ai đời nào muốn đi khách mà lại ngủ say như chết vậy không chứ?”
“Thì anh ta uống say nên lăn đùng ra ngủ.” – Phụng “tỷ” chưng hửng.
Cười nhạt nhẽo, Thục Nghi hơi xoay người qua bên phải, với tay lấy gói giấy cắt dở nằm trên bàn đưa lên xem xét:
“Ồ, thuốc mê? Không ngờ cô lại biết dùng đến thuốc mê đó.”
“Gì? Gói thuốc ấy của ai, sao tao biết. Lỡ như của vị khách trước vừa mới vào thì sao. Xem ra, mày vẫn không tin Hoàng thiếu gia muốn đi khách với tao nhỉ? Xì! Mày tưởng mình là ai mà anh ta chết mê chết mệt mày. Đàn ông đều như nhau cả thôi, rượu vào thì nhà ngói cũng như nhà tranh ấy mà!”
BỐP! Không rõ Thục Nghi tiến đến gần Phụng “tỷ” từ lúc nào và thẳng tay tát vào mặt cô ả PR lẳng lơ ấy. Lần này, cú đánh còn mạnh hơn lần trước vì mặt Phụng “tỷ” gần như muốn méo hẳn sang một bên.
Sau khi hoàn hồn trở lại, đôi mắt Phụng “tỷ” phun trào cơn điên tiết, hai hàm răng nghiến chặt nghe ken két. Không nhiều lời, cô chị đại lập tức vung tay lên định đáp trả nhưng xui xẻo làm sao vì Thục Nghi đã kịp thời giữ tay ả lại.
“Mày... mày... Con quỷ cái! Dám đánh tao hả???” – Giọng Phụng “tỷ” gầm gừ như con hổ bị giam trong chuồng.
Hướng cái nhìn lạnh băng vô cảm vào đối phương, Thục Nghi nói chậm từng chữ:
“Đừng có mang Tri Đồng ra so sánh với lũ đàn ông thối nát của cô! Chưa hết, tôi từng cảnh cáo: Nếu còn dám đụng đến anh ấy một lần nữa thì đừng trách tôi! Cô không nhớ hả? Xem thường lời nói của tôi chứ gì? Giờ tôi cho cô thấy hậu quả!”
“Con khốn! Mày dựa vào cái gì mà lại tin thằng đó dữ vậy? Chắc gì nó tốt như mày nghĩ nào?” – Phụng “tỷ” điên tiết la lớn.
Trông vẻ mặt kích động dữ dội của cô chị đại, Thục Nghi im lặng chốc lát rồi đáp rõ:
“Vì tôi yêu anh ấy!”
Ánh mắt Phụng “tỷ” đứng yên bất động. Nhưng rất nhanh, cô cười lớn đầy khinh miệt:
“Yêu??? Ha ha ha! Mắc cười ghê! Nghe mà buồn nôn!”
Thục Nghi nhìn chằm chằm Phụng “tỷ”...
Mấy phút sau, Phụng “tỷ” bị Thục Nghi ném mạnh ra khỏi phòng VIP. Khỏi nói, cô chị đại phát điên phát khùng đến cỡ nào, miệng không ngừng gào hét đòi xử lý đối phương.
Trong phòng, bỏ mặc cái thứ âm thanh chát chúa ở ngoài kia, Thục Nghi ngồi xuống gi.ường nhìn Tri Đồng vẫn còn nằm ngủ ngon lành, chẳng biết trời trăng mây nước gì. Thậm chí đến cả việc, bản thân anh vừa sắp bị một cô PR “cưỡng ép.”
“Anh đấy, ngốc thật! Lần sau đừng có tin lời cô ta nữa.” – Thục Nghi luồng những ngón tay vào mái tóc đang ngủ yên đó, mỉm cười – “Thế giới bar đáng sợ lắm, anh không biết hết đâu. Nhưng đừng lo, em sẽ bảo vệ anh! Nhất định như vậy!”
Dứt lời, Thục Nghi cúi xuống tựa đầu lên tấm lưng trần của Tri Đồng, thì thầm: “Anh chỉ thuộc về một mình em thôi, nhỉ?”
.....
Mới từ cầu thang phòng VIP đi lên thì Thục Nghi gặp ngay Hạ Tuyết. Ngạc nhiên vì sao cô bạn lại từ đó bước ra nên Hạ Tuyết hỏi ngay:
“Bộ bồ... đi khách hả?”
“Bồ độc mồm thật.” – Thục Nghi đánh mạnh vào lưng bạn – “Chắc có ngày trinh tiết của mình bị bồ phá hết quá.”
Đối diện, Hạ Tuyết bật cười.
“Đùa thôi, ai chứ Lý Thục Nghi thì giữ mình còn hơn gái nhà lành. À mà nghe Hà Dương nói bồ sẽ nghỉ làm ở Gossi. Tìm được việc mới rồi hả?”
“Có thể nói là vậy.” – Thục Nghi nhún vai.
“Sướng nhé, chúc mừng bồ đã sớm rời khỏi thế giới khủng khiếp này để “hoàn lương”. Mình mừng cho bồ! Nhớ nắm bắt cơ hội đó.”
“Ừ rồi, người đẹp.” – Thục Nghi nhìn nụ cười của Hạ Tuyết, trông nó hơi buồn – “Chuyện của bồ với tay Trọng Lâm thế nào? Ổn chứ?”
“Có gì đâu, cũng bình thường thôi. Gần đây anh ta không đến bar nữa thì đỡ cho mình.” – Cố giữ nguyên nụ cười, Hạ Tuyết thở ra bảo.
Biết cô gái họ Hạ không muốn nói đến vấn đề này nên Thục Nghi cũng chẳng ép nữa.
“Ừm, cố gắng lên nhé! Mình sẽ nhớ bồ lắm đấy.”
“Mình cũng vậy. Nhớ giữ gìn sức khoẻ.”
Dứt lời, hai cô gái mau chóng ôm nhau. Cái ôm thật lâu và thật chặt như thể họ không muốn phải rời xa. Và trong bóng tối của bar, mắt cả hai đỏ hoe.
Chợt, có tiếng người gọi Thục Nghi từ phía xa. Hoá ra là những cô PR khác.
“Chắc các chị em lại bắt mình uống hết rượu cho đêm cuối đây mà.” – Đẩy nhẹ bạn ra, Thục Nghi thở dài chán nản.
“Thế thì bổ mau đến với mọi người đi. Làm cú chót trước khi chia tay.”
Bật cười, Thục Nghi gật đầu: “Ừ.”
Dõi theo bóng cô gái họ Lý đang đi đến chỗ mọi người, Hạ Tuyết mỉm cười. Cuối cùng, cũng có một người thoát khỏi vũng bùn này để bắt đầu cuộc sống mới... Rồi, cô chuyển cái nhìn về phía bàn VIP, nơi Trọng Lâm vẫn hay ngồi. Trống trơn. Đêm nay, anh chàng thiếu gia lại không đến Gossi.