- Tham gia
- 21/7/2011
- Bài viết
- 4.659
Tìm lại tình yêu
Tôi lao vào học, làm việc để lấp đầy những khoảng trống trong lòng, có nhiều người đến với tôi bằng tình yêu chân thành nhưng tôi khước từ. Tôi chưa tìm được một người thực sự giúp tôi xoa dịu và làm lành đi vết thương cũ. Dù có đôi lúc tôi định buông xuôi chọn ai đó và làm đám cưới theo mong muốn của gia đình, nhưng rồi lại không thể để rồi thời gian trôi đi mà tôi vẫn một mình, vẫn chờ đợi và hi vọng…
Mọi thứ vẫn bình thường, cả hai đều lao vào làm việc, em chẳng biết làm gì ngoài công việc. Em làm việc để quên, để không có thời gian suy nghĩ lung tung, với em công việc lúc đó là niềm vui. Còn anh làm việc như để chuộc lại những gì đã làm, đó là những năm tháng đi học chơi bời phá tiền của gia đình, tóm lại là những lỗi lầm trong cuộc sống mà anh đã trải qua. Anh hối hận và muốn làm để cảm thấy được bù đắp, để lòng mình thanh thản hơn.
Thế rồi chẳng hiểu từ bao giờ anh hay gọi điện nói chuyện, rồi nhắn tin với em ngày càng nhiều. Chúng ta tâm sự rất nhiều, em không ngờ mình lại có thể mở lòng với anh nhiều chuyện thế. Những vui buồn, khó khăn em đều kể và anh là người lắng nghe tuyệt vời, anh cho em những lời khuyên hữu ích, dần dần thân thiết hơn anh còn giúp đỡ ủng hộ em thực hiện những ước mơ bấy lâu nay của mình. Anh biết không, em đã cảm động rơi nước mắt khi rụt rè chia sẻ với anh về mơ ước đó, vì những người xung quanh em đều nói em khùng mới đi làm những việc như vậy, nhưng anh đã ngạc nhiên rồi bày tỏ sự bất ngờ và thích thú.
Ngày em gặp thất bại trong công việc, điều mà em rất hi vọng và cố gắng nhưng đã không thành công, anh gọi cho em và nghe giọng nói khàn đặc, anh biết em khóc, hết giờ làm việc anh xuống kéo em đi mà không nói gì. Anh đưa em đến một gốc cây to bên bờ sông, nhìn toàn cảnh dòng sông ban đêm với ánh sáng của những bóng điện hắt xuống thật lung linh…
- Bác cho nhóc thuê bờ vai của bác đấy, mười nghìn một giờ nhé khóc đi để bác còn lấy tiền- anh nói.
- Em không khóc trước mặt bác đâu, đừng có mơ- em nhăn mặt đáp trả nhưng rồi bỗng ngồi im lặng.
Anh ngồi kể cho em nghe về quá khứ, về những lỗi lầm mà anh đã trải qua, và cả những thất bại anh gặp phải trong quá trình cố gắng chuộc lại lỗi lầm tìm lại niềm tin từ gia đình và những người xung quanh, để rồi khi gặp em anh tìm thấy sự đồng cảm nhưng khác lạ, anh nói em có tâm hồn trong sáng, em vô tư và ngoan, cái mơ ước của em, công việc của em đã làm anh bất ngờ và xúc động, đó chính là việc làm tình nguyện, từ thiện… Anh còn nói nhiều lắm, gió từ sông thổi vào với cái se lạnh của mùa thu làm em rùng mình, cả chúng ta chẳng kịp mang thêm áo khoác hay cái gì cả.
- Anh xin lỗi, nhóc lạnh đúng không?
Anh giật mình lo lắng và nhẹ nhàng ôm chặt lấy em, thấy người em lạnh cóng anh còn suýt xoa đùa là sao chịu lạnh kém thế, rồi anh cứ thế không buông em ra, cũng chẳng nói gì cả. Một cảm giác rất lạ chạy trong tim em, đó là cảm giác ấm áp, hạnh phúc chợt thoáng qua nhưng em lại muốn có cái cảm giác ấy mãi. Rồi cái giây phút anh từ từ buông em ra hôn lên trán em và nói “Anh yêu em”, anh biết em như thế nào không, em không tin, bất ngờ và luống cuống không biết làm gì hết rồi anh phá tan không khí áy bằng giọng nói như ra lệnh, “Anh cho nhóc 3 lựa chọn, một là đồng ý, hai là đồng ý ba chọn cả hai phương án trên”, rồi anh lại ôm lấy em xoa hai bàn tay lành lạnh, anh nói muốn đi nốt quãng thời gian còn lại cùng em, anh muốn em giúp anh vì anh sợ sẽ lại bị lạc đường nếu bên anh không có em. Em đã khóc ướt hết hai vai áo anh, có lẽ vì hạnh phúc hoặc chẳng biết vì sao nữa, nhưng anh ạ, cảm ơn anh đã ở bên em, đã chờ đợi em trong suốt hơn hai năm nay, giờ em biết anh là người chữa lành những vết thương cũ trong em. Chúng ta sẽ hạnh phúc anh nhé.
Tôi lao vào học, làm việc để lấp đầy những khoảng trống trong lòng, có nhiều người đến với tôi bằng tình yêu chân thành nhưng tôi khước từ. Tôi chưa tìm được một người thực sự giúp tôi xoa dịu và làm lành đi vết thương cũ. Dù có đôi lúc tôi định buông xuôi chọn ai đó và làm đám cưới theo mong muốn của gia đình, nhưng rồi lại không thể để rồi thời gian trôi đi mà tôi vẫn một mình, vẫn chờ đợi và hi vọng…
***
Lần đầu gặp nhau em và anh đã cãi nhau chí choé, anh lúc ấy rất giận và em cũng không chịu thua. Ngày đó em ghét anh lắm nhìn anh lúc nào cũng vênh vênh, kiêu kiêu mặt lạnh tanh. Dần dần do công việc và các mối quan hệ nên chúng ta phải tiếp xúc với nhau nhiều hơn, nhưng cũng chỉ là những mẩu đối thoại nhát gừng không đầu không cuối về công việc mà thôi. Thế rồi anh lấy số điện thoại của em để thi thoảng liên lạc xã giao và cùng nhau làm công việc của cả hai được tốt hơn. Có một thời gian khoảng hai tháng em đã tắt điện thoại, lúc đó anh liên lạc mãi không được, hỏi ai cũng không biết lý do, anh đã đi hỏi và cuối cùng phải gọi điện lên cơ quan gặp em...Mọi thứ vẫn bình thường, cả hai đều lao vào làm việc, em chẳng biết làm gì ngoài công việc. Em làm việc để quên, để không có thời gian suy nghĩ lung tung, với em công việc lúc đó là niềm vui. Còn anh làm việc như để chuộc lại những gì đã làm, đó là những năm tháng đi học chơi bời phá tiền của gia đình, tóm lại là những lỗi lầm trong cuộc sống mà anh đã trải qua. Anh hối hận và muốn làm để cảm thấy được bù đắp, để lòng mình thanh thản hơn.
Thế rồi chẳng hiểu từ bao giờ anh hay gọi điện nói chuyện, rồi nhắn tin với em ngày càng nhiều. Chúng ta tâm sự rất nhiều, em không ngờ mình lại có thể mở lòng với anh nhiều chuyện thế. Những vui buồn, khó khăn em đều kể và anh là người lắng nghe tuyệt vời, anh cho em những lời khuyên hữu ích, dần dần thân thiết hơn anh còn giúp đỡ ủng hộ em thực hiện những ước mơ bấy lâu nay của mình. Anh biết không, em đã cảm động rơi nước mắt khi rụt rè chia sẻ với anh về mơ ước đó, vì những người xung quanh em đều nói em khùng mới đi làm những việc như vậy, nhưng anh đã ngạc nhiên rồi bày tỏ sự bất ngờ và thích thú.
Anh là người chữa lành những vết thương cũ trong em... (Ảnh minh họa)
Hai năm trôi qua, chúng ta vẫn thế, vẫn thường nói chuyện đến tận khuya, vẫn động viên và giúp đỡ nhau trong công việc, chúng ta như hai người anh em, như hai người bạn thân và em tự hào vì điều đó, vì với em thế là đủ.Ngày em gặp thất bại trong công việc, điều mà em rất hi vọng và cố gắng nhưng đã không thành công, anh gọi cho em và nghe giọng nói khàn đặc, anh biết em khóc, hết giờ làm việc anh xuống kéo em đi mà không nói gì. Anh đưa em đến một gốc cây to bên bờ sông, nhìn toàn cảnh dòng sông ban đêm với ánh sáng của những bóng điện hắt xuống thật lung linh…
- Bác cho nhóc thuê bờ vai của bác đấy, mười nghìn một giờ nhé khóc đi để bác còn lấy tiền- anh nói.
- Em không khóc trước mặt bác đâu, đừng có mơ- em nhăn mặt đáp trả nhưng rồi bỗng ngồi im lặng.
Anh ngồi kể cho em nghe về quá khứ, về những lỗi lầm mà anh đã trải qua, và cả những thất bại anh gặp phải trong quá trình cố gắng chuộc lại lỗi lầm tìm lại niềm tin từ gia đình và những người xung quanh, để rồi khi gặp em anh tìm thấy sự đồng cảm nhưng khác lạ, anh nói em có tâm hồn trong sáng, em vô tư và ngoan, cái mơ ước của em, công việc của em đã làm anh bất ngờ và xúc động, đó chính là việc làm tình nguyện, từ thiện… Anh còn nói nhiều lắm, gió từ sông thổi vào với cái se lạnh của mùa thu làm em rùng mình, cả chúng ta chẳng kịp mang thêm áo khoác hay cái gì cả.
- Anh xin lỗi, nhóc lạnh đúng không?
Anh giật mình lo lắng và nhẹ nhàng ôm chặt lấy em, thấy người em lạnh cóng anh còn suýt xoa đùa là sao chịu lạnh kém thế, rồi anh cứ thế không buông em ra, cũng chẳng nói gì cả. Một cảm giác rất lạ chạy trong tim em, đó là cảm giác ấm áp, hạnh phúc chợt thoáng qua nhưng em lại muốn có cái cảm giác ấy mãi. Rồi cái giây phút anh từ từ buông em ra hôn lên trán em và nói “Anh yêu em”, anh biết em như thế nào không, em không tin, bất ngờ và luống cuống không biết làm gì hết rồi anh phá tan không khí áy bằng giọng nói như ra lệnh, “Anh cho nhóc 3 lựa chọn, một là đồng ý, hai là đồng ý ba chọn cả hai phương án trên”, rồi anh lại ôm lấy em xoa hai bàn tay lành lạnh, anh nói muốn đi nốt quãng thời gian còn lại cùng em, anh muốn em giúp anh vì anh sợ sẽ lại bị lạc đường nếu bên anh không có em. Em đã khóc ướt hết hai vai áo anh, có lẽ vì hạnh phúc hoặc chẳng biết vì sao nữa, nhưng anh ạ, cảm ơn anh đã ở bên em, đã chờ đợi em trong suốt hơn hai năm nay, giờ em biết anh là người chữa lành những vết thương cũ trong em. Chúng ta sẽ hạnh phúc anh nhé.