- Tham gia
- 22/4/2025
- Bài viết
- 59
Chương 23: Đêm nhiệt thành (18+ tạm ẩn)
Chương 24: Dư âm và diễn biến mới
Ánh nắng ban mai nhẹ nhàng xuyên qua khe cửa sổ, khẽ lay động hàng mi cong vút của Thiên An. Cô khẽ cựa mình, cảm nhận sự ấm áp và mềm mại của chiếc chăn quen thuộc. Một nụ cười nhẹ nhàng hé nở trên môi cô khi những dư âm ngọt ngào của đêm qua ùa về trong ký ức.
Cô chậm rãi mở mắt, nhìn quanh căn phòng ngủ nhỏ quen thuộc. Bên cạnh, chiếc gi.ường vẫn còn hơi ấm, nhưng Lãng Phong đã không còn ở đó. Một chút hụt hẫng thoáng qua trong lòng cô, nhưng rồi nhanh chóng tan biến khi cô nghe thấy tiếng động khe khẽ phát ra từ phòng bếp.
Thiên An khẽ ngồi dậy, chiếc áo ngủ mỏng manh trượt nhẹ xuống vai. Cô đưa tay vuốt nhẹ mái tóc rối bời, rồi chậm rãi bước xuống gi.ường. Đôi chân cô vẫn còn cảm thấy hơi mỏi sau đêm qua, nhưng trong lòng lại tràn ngập một cảm giác hạnh phúc và thỏa mãn khó tả.
Cô nhẹ nhàng mở cửa phòng ngủ, bước ra ngoài. Ánh nắng sớm mai tràn ngập phòng khách, chiếu rọi lên bóng lưng quen thuộc đang đứng bên bếp. Lãng Phong đang lúi húi chuẩn bị bữa sáng, tiếng xào nấu nhẹ nhàng vang lên trong không gian yên tĩnh.
Hương thơm dịu nhẹ của cà phê và món trứng ốp la quen thuộc lan tỏa khắp căn nhà, đánh thức mọi giác quan của Thiên An. Cô khẽ mỉm cười, chậm rãi tiến về phía anh, lòng tràn ngập một niềm hạnh phúc bình dị và ấm áp.
Sau bữa sáng ấm cúng tại căn hộ, Lãng Phong và Thiên An cùng nhau quay trở lại quán cà phê đối diện tòa nhà Bitexco. Bước vào quán, Thiên An như mang theo cả ánh bình minh rạng rỡ. Đôi má cô ửng hồng tự nhiên, tươi tắn như cánh hoa đào vừa hé nở, một dấu hiệu ngọt ngào còn vương lại sau đêm ân ái. Ánh mắt cô trong veo, lấp lánh niềm hạnh phúc và sự mãn nguyện, như mặt hồ phẳng lặng phản chiếu ánh nắng ban mai. Nụ cười nhẹ nhàng luôn thường trực trên môi cô, tươi tắn và rạng rỡ hơn mọi ngày, thỉnh thoảng lại hé lộ chiếc răng khểnh duyên dáng. Mái tóc đen dài của cô có lẽ đã được chải lại cẩn thận, nhưng vẫn giữ được độ mềm mại tự nhiên, vài sợi tóc mai khẽ rủ xuống, phất phơ trên khuôn mặt xinh xắn và càng tôn thêm vẻ quyến rũ nhẹ nhàng. Bước chân cô uyển chuyển và nhẹ nhàng hơn, toát lên một vẻ thư thái và mãn nguyện khó tả.
Khi cả hai ngồi vào chiếc bàn quen thuộc bên cửa sổ, Lãng Phong không khỏi mỉm cười trìu mến nhìn Thiên An. Vẻ tươi tắn, rạng rỡ của cô sau một đêm ngọt ngào là câu trả lời rõ ràng nhất cho tình yêu và sự hòa quyện giữa hai người.
Lãng Phong ngắm nhìn Thiên An say đắm, ánh mắt anh không thể rời khỏi vẻ rạng rỡ và xinh đẹp của cô. Hôm nay, cô chọn một chiếc chân váy màu kem nhẹ nhàng, kết hợp cùng áo sơ mi tay dài màu trắng tinh khôi. Tay áo được cô khéo léo sắn lên đến khuỷu tay, để lộ làn da trắng mịn và chiếc lắc bạc nhỏ nhắn anh tặng vẫn lấp lánh dịu dàng trên cổ tay. Anh đặc biệt chú ý đến dáng vẻ thanh thoát và nữ tính của cô trong bộ trang phục này. Dưới lớp vải áo sơ mi, thấp thoáng những đường gân hằn tinh tế của bộ đồ lót, gợi lên một vẻ quyến rũ kín đáo. Ánh mắt anh dừng lại lâu hơn một chút ở phần mông đầy đặn của Thiên An, đường cong mềm mại ấy luôn thu hút sự chú ý của anh một cách kỳ lạ.
Anh quay sang nhìn an: "hôm nay em đẹp lắm"
Thiên An khẽ mỉm cười, đôi má ửng hồng thêm một chút. Ánh mắt cô lấp lánh nhìn Lãng Phong, chứa đựng sự yêu mến và tình cảm ngọt ngào.
"Cảm ơn anh," cô khẽ đáp, giọng nói dịu dàng như tiếng gió thoảng. "Có lẽ... có lẽ là vì em rất vui."
Cô cúi nhẹ đầu, khẽ mân mê tách cà phê trên bàn, cố gắng che đi sự bối rối ngọt ngào đang lan tỏa trong lòng. Một thoáng im lặng dịu dàng bao trùm không gian giữa hai người, chỉ có tiếng nhạc du dương khe khẽ và tiếng trò chuyện râm ran của những vị khách khác trong quán.
Thiên An ngước mắt nhìn Lãng Phong, trong ánh mắt có chút thắc mắc và sốt ruột. "Vậy... cứ ngồi ở đây đợi thôi hả anh?"
Lãng Phong khẽ cười, một nụ cười nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa sự suy tư. "Ừ, em. Đi câu cá mà cứ ngồi chờ vậy, biết đâu cá lớn lại cắn câu."
Họ ngồi bên nhau, thời gian chậm rãi trôi qua. Buổi trưa nắng gắt rồi dịu dần sang buổi chiều tà. Thiên An mở chiếc laptop, miệt mài tìm kiếm thêm thông tin về số điện thoại bí ẩn kia. Nhưng kết quả vẫn không có gì mới, ngoài trang web chính thức của công ty. Sự thất vọng hiện rõ trên gương mặt cô.
Cả hai cùng nhau trở về căn hộ nhỏ, sự mệt mỏi hiện rõ trên từng cử chỉ. Lúc đứng lên ra về, Lãng Phong khẽ lẩm bẩm như nói với chính mình: "Mồi này không thơm rồi..."
Buổi tối diễn ra bình lặng như mọi ngày. Hai người cùng nhau dùng bữa cơm đạm bạc trong không gian ấm cúng. Sau đó, họ ra chiếc ghế đá quen thuộc trước hành lang. Dưới ánh đèn vàng nhạt, Lãng Phong lại nhẹ nhàng gảy những phím đàn, giai điệu du dương êm ái ru vào lòng Thiên An những cảm xúc khó tả.
Thiên An ngồi bên cạnh Lãng Phong, ánh mắt không rời khỏi những ngón tay điêu luyện đang lướt trên phím đàn. Trong ánh đèn vàng dịu nhẹ, gương mặt cô hiện lên thanh tú và dịu dàng. Đôi mắt trong veo như mặt hồ thu, phản chiếu ánh sáng lung linh và chứa đựng một tình cảm sâu lắng, say đắm dành cho người con trai đang dâng tặng cô những giai điệu êm ái.
Thiên An mặc một chiếc váy lụa màu xanh nhạt, mềm mại như làn nước mùa thu, ôm nhẹ lấy cơ thể thon thả của cô. Chất liệu lụa óng ánh lay động theo từng cử động nhỏ, tạo nên vẻ thanh thoát và nữ tính. Chiếc váy có thiết kế đơn giản, cổ tròn kín đáo và tay lỡ, nhưng chính sự tối giản ấy lại làm nổi bật lên vẻ đẹp tự nhiên và thuần khiết của cô.
Phần eo được nhấn nhá nhẹ nhàng, tôn lên vòng eo thon gọn. Chiều dài váy vừa qua đầu gối, để lộ đôi chân trắng mịn và thon dài. Cô đi một đôi sandal bệt màu trắng kem, thoải mái và nhẹ nhàng, phù hợp với không gian yên tĩnh trước hành lang.
Trên cổ tay trái của Thiên An, chiếc lắc bạc nhỏ nhắn mà Lãng Phong tặng vẫn lấp lánh dịu dàng, một kỷ vật ngọt ngào nhắc nhớ về tình yêu của họ. Mái tóc đen dài của cô được buông xõa tự nhiên, vài sợi tóc mai khẽ rủ xuống trên khuôn mặt, tạo thêm vẻ mềm mại và quyến rũ.
Ánh mắt Thiên An không chỉ đơn thuần là nhìn, mà còn là sự chiêm ngưỡng, sự ngưỡng mộ và cả một chút gì đó mơ màng. Cô như đang lạc vào thế giới âm nhạc mà Lãng Phong đã mời cô tham gia vào trong thế giới ấy, chỉ có anh và những cảm xúc dịu dàng đang trào dâng trong trái tim cô. Nụ cười nhẹ nhàng thỉnh thoảng khẽ nở trên môi cô, như một lời cảm ơn thầm lặng gửi đến người con trai đang dùng âm nhạc để bày tỏ tình yêu.
Tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên, phá tan bầu không khí êm dịu. Trên màn hình điện thoại của Lãng Phong hiện rõ dòng chữ: "Chị Ngọc - thân chủ".
Lãng Phong và Thiên An chợt giật mình, ánh mắt họ chạm nhau trong thoáng chốc, mang theo sự tò mò và một chút lo lắng. Anh nhanh chóng bắt máy.
"Alo, em nghe chị Ngọc."
Giọng của chị Ngọc ở đầu dây bên kia có vẻ gấp gáp nhưng cũng đầy hy vọng. "Phong à, chị có danh sách học sinh rồi. Đúng là có tên Nguyễn Thị Trang, nhưng..." Giọng chị Ngọc trùng xuống. "Con bé đã nghỉ học và bảo lưu kết quả một năm nay rồi."
Một sự im lặng ngắn ngủi bao trùm lấy Lãng Phong. Anh khẽ nhíu mày, nhìn sang Thiên An.
Chị Ngọc tiếp tục, giọng khẩn thiết: "Chị biết đây là thông tin không mấy khả quan, nhưng chị thật sự rất lo lắng. Chị khẩn thiết nhờ em tiếp tục điều tra giúp chị. Có lẽ em ấy còn liên lạc với bạn bè cũ hoặc có thông tin nào đó mà trường không nắm được."
Lãng Phong hít một hơi sâu, ánh mắt anh trở nên kiên định. "Vâng, chị Ngọc. Em hiểu rồi. Em sẽ tiếp tục điều tra. Chị cứ yên tâm."
Anh cúp máy, trả lại sự tĩnh lặng cho không gian. Lãng Phong và Thiên An nhìn nhau, sự lo lắng hiện rõ trong ánh mắt cả hai. Vụ việc này có vẻ phức tạp hơn họ nghĩ.
Lãng Phong im lặng bỏ cây đàn guitar vào bao, động tác chậm rãi hơn thường lệ. Anh lấy bao thuốc lá trong túi áo ra, châm một điếu, làn khói trắng lững lờ tan trong không khí tĩnh mịch.
Thiên An nhìn anh, đôi mắt ánh lên vẻ lo lắng không giấu giếm. Cô lên tiếng, giọng trầm xuống: "Vậy... là Trang đã nghỉ học hơn một năm rồi sao anh? Vậy thì... làm sao chúng ta tìm được chị ấy đây anh?"
Lãng Phong im lặng, ánh mắt đăm chiêu nhìn xa xăm vào màn đêm. Điếu thuốc trên tay anh cháy lụi dần, tàn thuốc rơi nhẹ xuống đất. Anh không đáp lời Thiên An ngay, dường như đang chìm trong những suy nghĩ riêng.
Bất ngờ, anh nhẹ nhàng đặt tay lên vai Thiên An, kéo cô tựa vào người mình. Cảm nhận được sự ấm áp và vững chãi từ anh, Thiên An rúc sâu hơn vào lồng ngực anh, tìm kiếm sự an ủi. Trong khoảnh khắc ấy, không gian xung quanh như ngừng lại, chỉ còn lại sự im lặng đồng điệu và hơi ấm lan tỏa giữa hai người. Sự lo lắng vẫn còn hiện hữu, nhưng có lẽ, sự gần gũi này là lời trấn an tốt nhất vào lúc này.
Thiên An khẽ ngước mặt lên nhìn Lãng Phong, trong ánh mắt vẫn còn vương chút lo âu. Cô khẽ gật đầu, giọng khẽ khàng: "Vâng... em đi ngủ trước nhé. Anh... đừng thức khuya quá."
Lãng Phong khẽ mỉm cười, một nụ cười dịu dàng xoa dịu đi nỗi lo lắng trong lòng cô. Anh nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy mái tóc mềm mại của Thiên An, đặt lên đó một nụ hôn ấm áp và trìu mến.
"Ừ, em ngủ ngon. Anh ngồi đây một chút thôi," anh khẽ nói, giọng trầm ấm như một lời hứa.
Thiên An khẽ rời khỏi vòng tay anh, chậm rãi đứng dậy. Cô nhìn anh lần nữa, ánh mắt chứa đựng sự quan tâm và yêu thương, rồi nhẹ nhàng quay người bước vào nhà. Bóng dáng cô khuất sau cánh cửa khép hờ, để lại Lãng Phong một mình với điếu thuốc đang cháy dở và những suy tư miên man trong đêm tĩnh lặng.
Sáng ngày hôm sau, Thiên An khẽ khàng đẩy cánh cửa phòng ngủ, bước ra ngoài với khuôn mặt còn vương chút ngái ngủ. Ánh mắt mơ màng của cô chạm ngay đến hình ảnh Lãng Phong đang ngồi trên chiếc sofa quen thuộc, anh đang nói chuyện điện thoại. Tò mò, cô nhẹ nhàng tiến lại gần hơn, lắng nghe câu chuyện.
"...dạ dạ," giọng Lãng Phong trầm ấm vang lên, có vẻ như anh đang trao đổi với chị Ngọc. "Vậy chút nữa mình gặp nhau, em sẽ trình bày rõ hơn về những gì đã tìm hiểu được."
Thiên An dụi nhẹ mắt, vẻ mặt nũng nịu nhìn Lãng Phong khi anh vừa kết thúc cuộc gọi. "Anh đi đâu vậy?" cô khẽ hỏi, giọng còn pha chút ngái ngủ. "Em có được đi chung không?"
Lãng Phong quay sang nhìn Thiên An, khẽ mỉm cười trước vẻ đáng yêu của cô. Anh dừng lại một giây, ánh mắt thoáng chút suy nghĩ rồi nhìn cô đầy yêu chiều.
"Được thôi, bé con," anh nói, giọng cưng nựng. "Nhưng mà..." Anh dừng lại, nghiêng đầu, đưa má về phía Thiên An với một nụ cười tinh nghịch. "Thơm anh một cái thật kêu, lát anh cho đi theo."
Thiên An nhoẻn miệng cười, đôi mắt cong cong đầy tinh nghịch. Cô chậm rãi tiến lại gần Lãng Phong, hai tay ôm nhẹ lấy khuôn mặt anh. Đôi môi mềm mại của cô khẽ chạm vào má anh, tạo nên một nụ hôn nhẹ nhàng nhưng ấm áp và ngọt ngào.
"Xong rồi đó," cô khẽ nói, giọng lí nhí nhưng đầy vẻ hài lòng, rồi nhanh chóng rụt tay lại, chờ đợi phản ứng của anh. Ánh mắt cô lấp lánh, vừa có chút mong đợi, vừa có chút e dè.
Lãng Phong đứng dậy, đôi mắt anh dịu dàng nhìn sâu vào mắt Thiên An, như muốn đọc thấu những suy nghĩ trong lòng cô. Hai bàn tay anh đặt nhẹ lên bờ vai mềm mại của cô, khẽ vuốt ve. Rồi anh cúi xuống, trao cho cô một nụ hôn phớt nhẹ, ấm áp lên vầng trán mịn màng.
Sau đó, anh nhẹ nhàng xoay người Thiên An về phía phòng ngủ. Bàn tay anh tinh nghịch đánh nhẹ một cái vào bờ mông tròn trịa và gợi cảm của cô, kèm theo một giọng nói trầm ấm, pha chút trêu chọc: "Em thay đồ đi, mình đi liền đó. Gần tám giờ rồi, không khéo chị Ngọc lại đợi."
Chiếc xe dừng lại êm ái trước một quán cà phê mang tên "Đà Lạt Phố", nép mình trên con đường Trường Sơn nhộn nhịp của khu cư xá Bắc Hải. Thiên An nhẹ nhàng bước xuống xe, bộ quần tây đen ống đứng kết hợp cùng chiếc áo sơ mi trắng dài tay được cô khéo léo sắn lên đến khuỷu tay, tạo vẻ thanh lịch mà năng động. Lãng Phong cẩn thận tháo chiếc nón bảo hiểm cô đưa, rồi cả hai cùng nhau bước vào không gian của quán.
Khi bước vào, Thiên An khẽ đảo mắt nhìn quanh, vẻ mặt cô có chút hồi hộp và tò mò. Đây là lần đầu tiên cô chính thức tham gia vào công việc điều tra cùng Lãng Phong, lại sắp được gặp gỡ thân chủ - người có thể nắm giữ những manh mối quan trọng. Ánh mắt cô hơi căng thẳng, nhưng vẫn ánh lên sự quyết tâm và háo hức muốn giúp đỡ. Cô khẽ chỉnh lại cổ áo sơ mi, một động tác nhỏ thể hiện sự cẩn trọng và chuyên nghiệp.
Lãng Phong quan sát vẻ mặt của Thiên An, khẽ mỉm cười động viên. Anh đặt tay nhẹ lên lưng cô, dẫn cô đến một chiếc bàn gần cửa sổ, nơi có thể vừa quan sát được không gian bên ngoài, vừa đảm bảo sự riêng tư cho cuộc gặp gỡ sắp tới.
Ánh nắng nắng dịu dàng len lỏi qua những khung cửa kính lớn, chiếu rọi vào không gian quán, tạo nên những vệt sáng ấm áp trên sàn nhà lát gạch bông cổ điển. Không khí trong quán thoáng đãng và dễ chịu, thoảng hương thơm nồng nàn của cà phê Arabica nguyên chất đang được pha chế.
Những bộ bàn ghế gỗ vẫn giữ nguyên vẻ trầm ấm, nhưng nay được điểm xuyết thêm những bình hoa nhỏ với những đóa cẩm tú cầu hoặc hoa dã quỳ tươi tắn, mang đậm dấu ấn Đà Lạt. Tiếng nhạc Trịnh buổi sáng có phần tươi vui và nhẹ nhàng hơn, tạo cảm giác thư thái và khởi đầu một ngày mới tốt lành.
Khách hàng lúc này đa phần là những người trẻ tuổi, có lẽ là sinh viên hoặc nhân viên văn phòng tranh thủ ly cà phê sáng trước khi bắt đầu công việc. Tiếng trò chuyện râm ran, tiếng cười nói nhẹ nhàng hòa quyện với tiếng máy xay cà phê tạo nên một không khí nhộn nhịp nhưng không quá ồn ào.
Thiên An ngồi xuống chiếc ghế gỗ, ánh mắt vẫn không ngừng quan sát xung quanh. Sự hồi hộp hiện rõ trên khuôn mặt xinh xắn của cô. Đôi má ửng hồng nhẹ, không phải vì ngượng ngùng mà là vì sự mong đợi và một chút lo lắng trước cuộc gặp gỡ quan trọng này. Cô khẽ siết chặt chiếc túi xách nhỏ trên đùi, ngón tay hơi run nhẹ. Ánh mắt cô thỉnh thoảng lại liếc về phía cửa ra vào, như đang chờ đợi sự xuất hiện của thân chủ. Mặc dù cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, nhưng sự căng thẳng và háo hức vẫn ánh lên trong đôi mắt trong veo của cô. Cô muốn thể hiện sự chuyên nghiệp và giúp đỡ chị Ngọc một cách tốt nhất.
Chương 24: Dư âm và diễn biến mới
Ánh nắng ban mai nhẹ nhàng xuyên qua khe cửa sổ, khẽ lay động hàng mi cong vút của Thiên An. Cô khẽ cựa mình, cảm nhận sự ấm áp và mềm mại của chiếc chăn quen thuộc. Một nụ cười nhẹ nhàng hé nở trên môi cô khi những dư âm ngọt ngào của đêm qua ùa về trong ký ức.
Cô chậm rãi mở mắt, nhìn quanh căn phòng ngủ nhỏ quen thuộc. Bên cạnh, chiếc gi.ường vẫn còn hơi ấm, nhưng Lãng Phong đã không còn ở đó. Một chút hụt hẫng thoáng qua trong lòng cô, nhưng rồi nhanh chóng tan biến khi cô nghe thấy tiếng động khe khẽ phát ra từ phòng bếp.
Thiên An khẽ ngồi dậy, chiếc áo ngủ mỏng manh trượt nhẹ xuống vai. Cô đưa tay vuốt nhẹ mái tóc rối bời, rồi chậm rãi bước xuống gi.ường. Đôi chân cô vẫn còn cảm thấy hơi mỏi sau đêm qua, nhưng trong lòng lại tràn ngập một cảm giác hạnh phúc và thỏa mãn khó tả.
Cô nhẹ nhàng mở cửa phòng ngủ, bước ra ngoài. Ánh nắng sớm mai tràn ngập phòng khách, chiếu rọi lên bóng lưng quen thuộc đang đứng bên bếp. Lãng Phong đang lúi húi chuẩn bị bữa sáng, tiếng xào nấu nhẹ nhàng vang lên trong không gian yên tĩnh.
Hương thơm dịu nhẹ của cà phê và món trứng ốp la quen thuộc lan tỏa khắp căn nhà, đánh thức mọi giác quan của Thiên An. Cô khẽ mỉm cười, chậm rãi tiến về phía anh, lòng tràn ngập một niềm hạnh phúc bình dị và ấm áp.
Sau bữa sáng ấm cúng tại căn hộ, Lãng Phong và Thiên An cùng nhau quay trở lại quán cà phê đối diện tòa nhà Bitexco. Bước vào quán, Thiên An như mang theo cả ánh bình minh rạng rỡ. Đôi má cô ửng hồng tự nhiên, tươi tắn như cánh hoa đào vừa hé nở, một dấu hiệu ngọt ngào còn vương lại sau đêm ân ái. Ánh mắt cô trong veo, lấp lánh niềm hạnh phúc và sự mãn nguyện, như mặt hồ phẳng lặng phản chiếu ánh nắng ban mai. Nụ cười nhẹ nhàng luôn thường trực trên môi cô, tươi tắn và rạng rỡ hơn mọi ngày, thỉnh thoảng lại hé lộ chiếc răng khểnh duyên dáng. Mái tóc đen dài của cô có lẽ đã được chải lại cẩn thận, nhưng vẫn giữ được độ mềm mại tự nhiên, vài sợi tóc mai khẽ rủ xuống, phất phơ trên khuôn mặt xinh xắn và càng tôn thêm vẻ quyến rũ nhẹ nhàng. Bước chân cô uyển chuyển và nhẹ nhàng hơn, toát lên một vẻ thư thái và mãn nguyện khó tả.
Khi cả hai ngồi vào chiếc bàn quen thuộc bên cửa sổ, Lãng Phong không khỏi mỉm cười trìu mến nhìn Thiên An. Vẻ tươi tắn, rạng rỡ của cô sau một đêm ngọt ngào là câu trả lời rõ ràng nhất cho tình yêu và sự hòa quyện giữa hai người.
Lãng Phong ngắm nhìn Thiên An say đắm, ánh mắt anh không thể rời khỏi vẻ rạng rỡ và xinh đẹp của cô. Hôm nay, cô chọn một chiếc chân váy màu kem nhẹ nhàng, kết hợp cùng áo sơ mi tay dài màu trắng tinh khôi. Tay áo được cô khéo léo sắn lên đến khuỷu tay, để lộ làn da trắng mịn và chiếc lắc bạc nhỏ nhắn anh tặng vẫn lấp lánh dịu dàng trên cổ tay. Anh đặc biệt chú ý đến dáng vẻ thanh thoát và nữ tính của cô trong bộ trang phục này. Dưới lớp vải áo sơ mi, thấp thoáng những đường gân hằn tinh tế của bộ đồ lót, gợi lên một vẻ quyến rũ kín đáo. Ánh mắt anh dừng lại lâu hơn một chút ở phần mông đầy đặn của Thiên An, đường cong mềm mại ấy luôn thu hút sự chú ý của anh một cách kỳ lạ.
Anh quay sang nhìn an: "hôm nay em đẹp lắm"
Thiên An khẽ mỉm cười, đôi má ửng hồng thêm một chút. Ánh mắt cô lấp lánh nhìn Lãng Phong, chứa đựng sự yêu mến và tình cảm ngọt ngào.
"Cảm ơn anh," cô khẽ đáp, giọng nói dịu dàng như tiếng gió thoảng. "Có lẽ... có lẽ là vì em rất vui."
Cô cúi nhẹ đầu, khẽ mân mê tách cà phê trên bàn, cố gắng che đi sự bối rối ngọt ngào đang lan tỏa trong lòng. Một thoáng im lặng dịu dàng bao trùm không gian giữa hai người, chỉ có tiếng nhạc du dương khe khẽ và tiếng trò chuyện râm ran của những vị khách khác trong quán.
Thiên An ngước mắt nhìn Lãng Phong, trong ánh mắt có chút thắc mắc và sốt ruột. "Vậy... cứ ngồi ở đây đợi thôi hả anh?"
Lãng Phong khẽ cười, một nụ cười nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa sự suy tư. "Ừ, em. Đi câu cá mà cứ ngồi chờ vậy, biết đâu cá lớn lại cắn câu."
Họ ngồi bên nhau, thời gian chậm rãi trôi qua. Buổi trưa nắng gắt rồi dịu dần sang buổi chiều tà. Thiên An mở chiếc laptop, miệt mài tìm kiếm thêm thông tin về số điện thoại bí ẩn kia. Nhưng kết quả vẫn không có gì mới, ngoài trang web chính thức của công ty. Sự thất vọng hiện rõ trên gương mặt cô.
Cả hai cùng nhau trở về căn hộ nhỏ, sự mệt mỏi hiện rõ trên từng cử chỉ. Lúc đứng lên ra về, Lãng Phong khẽ lẩm bẩm như nói với chính mình: "Mồi này không thơm rồi..."
Buổi tối diễn ra bình lặng như mọi ngày. Hai người cùng nhau dùng bữa cơm đạm bạc trong không gian ấm cúng. Sau đó, họ ra chiếc ghế đá quen thuộc trước hành lang. Dưới ánh đèn vàng nhạt, Lãng Phong lại nhẹ nhàng gảy những phím đàn, giai điệu du dương êm ái ru vào lòng Thiên An những cảm xúc khó tả.
Thiên An ngồi bên cạnh Lãng Phong, ánh mắt không rời khỏi những ngón tay điêu luyện đang lướt trên phím đàn. Trong ánh đèn vàng dịu nhẹ, gương mặt cô hiện lên thanh tú và dịu dàng. Đôi mắt trong veo như mặt hồ thu, phản chiếu ánh sáng lung linh và chứa đựng một tình cảm sâu lắng, say đắm dành cho người con trai đang dâng tặng cô những giai điệu êm ái.
Thiên An mặc một chiếc váy lụa màu xanh nhạt, mềm mại như làn nước mùa thu, ôm nhẹ lấy cơ thể thon thả của cô. Chất liệu lụa óng ánh lay động theo từng cử động nhỏ, tạo nên vẻ thanh thoát và nữ tính. Chiếc váy có thiết kế đơn giản, cổ tròn kín đáo và tay lỡ, nhưng chính sự tối giản ấy lại làm nổi bật lên vẻ đẹp tự nhiên và thuần khiết của cô.
Phần eo được nhấn nhá nhẹ nhàng, tôn lên vòng eo thon gọn. Chiều dài váy vừa qua đầu gối, để lộ đôi chân trắng mịn và thon dài. Cô đi một đôi sandal bệt màu trắng kem, thoải mái và nhẹ nhàng, phù hợp với không gian yên tĩnh trước hành lang.
Trên cổ tay trái của Thiên An, chiếc lắc bạc nhỏ nhắn mà Lãng Phong tặng vẫn lấp lánh dịu dàng, một kỷ vật ngọt ngào nhắc nhớ về tình yêu của họ. Mái tóc đen dài của cô được buông xõa tự nhiên, vài sợi tóc mai khẽ rủ xuống trên khuôn mặt, tạo thêm vẻ mềm mại và quyến rũ.
Ánh mắt Thiên An không chỉ đơn thuần là nhìn, mà còn là sự chiêm ngưỡng, sự ngưỡng mộ và cả một chút gì đó mơ màng. Cô như đang lạc vào thế giới âm nhạc mà Lãng Phong đã mời cô tham gia vào trong thế giới ấy, chỉ có anh và những cảm xúc dịu dàng đang trào dâng trong trái tim cô. Nụ cười nhẹ nhàng thỉnh thoảng khẽ nở trên môi cô, như một lời cảm ơn thầm lặng gửi đến người con trai đang dùng âm nhạc để bày tỏ tình yêu.
Tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên, phá tan bầu không khí êm dịu. Trên màn hình điện thoại của Lãng Phong hiện rõ dòng chữ: "Chị Ngọc - thân chủ".
Lãng Phong và Thiên An chợt giật mình, ánh mắt họ chạm nhau trong thoáng chốc, mang theo sự tò mò và một chút lo lắng. Anh nhanh chóng bắt máy.
"Alo, em nghe chị Ngọc."
Giọng của chị Ngọc ở đầu dây bên kia có vẻ gấp gáp nhưng cũng đầy hy vọng. "Phong à, chị có danh sách học sinh rồi. Đúng là có tên Nguyễn Thị Trang, nhưng..." Giọng chị Ngọc trùng xuống. "Con bé đã nghỉ học và bảo lưu kết quả một năm nay rồi."
Một sự im lặng ngắn ngủi bao trùm lấy Lãng Phong. Anh khẽ nhíu mày, nhìn sang Thiên An.
Chị Ngọc tiếp tục, giọng khẩn thiết: "Chị biết đây là thông tin không mấy khả quan, nhưng chị thật sự rất lo lắng. Chị khẩn thiết nhờ em tiếp tục điều tra giúp chị. Có lẽ em ấy còn liên lạc với bạn bè cũ hoặc có thông tin nào đó mà trường không nắm được."
Lãng Phong hít một hơi sâu, ánh mắt anh trở nên kiên định. "Vâng, chị Ngọc. Em hiểu rồi. Em sẽ tiếp tục điều tra. Chị cứ yên tâm."
Anh cúp máy, trả lại sự tĩnh lặng cho không gian. Lãng Phong và Thiên An nhìn nhau, sự lo lắng hiện rõ trong ánh mắt cả hai. Vụ việc này có vẻ phức tạp hơn họ nghĩ.
Lãng Phong im lặng bỏ cây đàn guitar vào bao, động tác chậm rãi hơn thường lệ. Anh lấy bao thuốc lá trong túi áo ra, châm một điếu, làn khói trắng lững lờ tan trong không khí tĩnh mịch.
Thiên An nhìn anh, đôi mắt ánh lên vẻ lo lắng không giấu giếm. Cô lên tiếng, giọng trầm xuống: "Vậy... là Trang đã nghỉ học hơn một năm rồi sao anh? Vậy thì... làm sao chúng ta tìm được chị ấy đây anh?"
Lãng Phong im lặng, ánh mắt đăm chiêu nhìn xa xăm vào màn đêm. Điếu thuốc trên tay anh cháy lụi dần, tàn thuốc rơi nhẹ xuống đất. Anh không đáp lời Thiên An ngay, dường như đang chìm trong những suy nghĩ riêng.
Bất ngờ, anh nhẹ nhàng đặt tay lên vai Thiên An, kéo cô tựa vào người mình. Cảm nhận được sự ấm áp và vững chãi từ anh, Thiên An rúc sâu hơn vào lồng ngực anh, tìm kiếm sự an ủi. Trong khoảnh khắc ấy, không gian xung quanh như ngừng lại, chỉ còn lại sự im lặng đồng điệu và hơi ấm lan tỏa giữa hai người. Sự lo lắng vẫn còn hiện hữu, nhưng có lẽ, sự gần gũi này là lời trấn an tốt nhất vào lúc này.
Thiên An khẽ ngước mặt lên nhìn Lãng Phong, trong ánh mắt vẫn còn vương chút lo âu. Cô khẽ gật đầu, giọng khẽ khàng: "Vâng... em đi ngủ trước nhé. Anh... đừng thức khuya quá."
Lãng Phong khẽ mỉm cười, một nụ cười dịu dàng xoa dịu đi nỗi lo lắng trong lòng cô. Anh nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy mái tóc mềm mại của Thiên An, đặt lên đó một nụ hôn ấm áp và trìu mến.
"Ừ, em ngủ ngon. Anh ngồi đây một chút thôi," anh khẽ nói, giọng trầm ấm như một lời hứa.
Thiên An khẽ rời khỏi vòng tay anh, chậm rãi đứng dậy. Cô nhìn anh lần nữa, ánh mắt chứa đựng sự quan tâm và yêu thương, rồi nhẹ nhàng quay người bước vào nhà. Bóng dáng cô khuất sau cánh cửa khép hờ, để lại Lãng Phong một mình với điếu thuốc đang cháy dở và những suy tư miên man trong đêm tĩnh lặng.
Sáng ngày hôm sau, Thiên An khẽ khàng đẩy cánh cửa phòng ngủ, bước ra ngoài với khuôn mặt còn vương chút ngái ngủ. Ánh mắt mơ màng của cô chạm ngay đến hình ảnh Lãng Phong đang ngồi trên chiếc sofa quen thuộc, anh đang nói chuyện điện thoại. Tò mò, cô nhẹ nhàng tiến lại gần hơn, lắng nghe câu chuyện.
"...dạ dạ," giọng Lãng Phong trầm ấm vang lên, có vẻ như anh đang trao đổi với chị Ngọc. "Vậy chút nữa mình gặp nhau, em sẽ trình bày rõ hơn về những gì đã tìm hiểu được."
Thiên An dụi nhẹ mắt, vẻ mặt nũng nịu nhìn Lãng Phong khi anh vừa kết thúc cuộc gọi. "Anh đi đâu vậy?" cô khẽ hỏi, giọng còn pha chút ngái ngủ. "Em có được đi chung không?"
Lãng Phong quay sang nhìn Thiên An, khẽ mỉm cười trước vẻ đáng yêu của cô. Anh dừng lại một giây, ánh mắt thoáng chút suy nghĩ rồi nhìn cô đầy yêu chiều.
"Được thôi, bé con," anh nói, giọng cưng nựng. "Nhưng mà..." Anh dừng lại, nghiêng đầu, đưa má về phía Thiên An với một nụ cười tinh nghịch. "Thơm anh một cái thật kêu, lát anh cho đi theo."
Thiên An nhoẻn miệng cười, đôi mắt cong cong đầy tinh nghịch. Cô chậm rãi tiến lại gần Lãng Phong, hai tay ôm nhẹ lấy khuôn mặt anh. Đôi môi mềm mại của cô khẽ chạm vào má anh, tạo nên một nụ hôn nhẹ nhàng nhưng ấm áp và ngọt ngào.
"Xong rồi đó," cô khẽ nói, giọng lí nhí nhưng đầy vẻ hài lòng, rồi nhanh chóng rụt tay lại, chờ đợi phản ứng của anh. Ánh mắt cô lấp lánh, vừa có chút mong đợi, vừa có chút e dè.
Lãng Phong đứng dậy, đôi mắt anh dịu dàng nhìn sâu vào mắt Thiên An, như muốn đọc thấu những suy nghĩ trong lòng cô. Hai bàn tay anh đặt nhẹ lên bờ vai mềm mại của cô, khẽ vuốt ve. Rồi anh cúi xuống, trao cho cô một nụ hôn phớt nhẹ, ấm áp lên vầng trán mịn màng.
Sau đó, anh nhẹ nhàng xoay người Thiên An về phía phòng ngủ. Bàn tay anh tinh nghịch đánh nhẹ một cái vào bờ mông tròn trịa và gợi cảm của cô, kèm theo một giọng nói trầm ấm, pha chút trêu chọc: "Em thay đồ đi, mình đi liền đó. Gần tám giờ rồi, không khéo chị Ngọc lại đợi."
Chiếc xe dừng lại êm ái trước một quán cà phê mang tên "Đà Lạt Phố", nép mình trên con đường Trường Sơn nhộn nhịp của khu cư xá Bắc Hải. Thiên An nhẹ nhàng bước xuống xe, bộ quần tây đen ống đứng kết hợp cùng chiếc áo sơ mi trắng dài tay được cô khéo léo sắn lên đến khuỷu tay, tạo vẻ thanh lịch mà năng động. Lãng Phong cẩn thận tháo chiếc nón bảo hiểm cô đưa, rồi cả hai cùng nhau bước vào không gian của quán.
Khi bước vào, Thiên An khẽ đảo mắt nhìn quanh, vẻ mặt cô có chút hồi hộp và tò mò. Đây là lần đầu tiên cô chính thức tham gia vào công việc điều tra cùng Lãng Phong, lại sắp được gặp gỡ thân chủ - người có thể nắm giữ những manh mối quan trọng. Ánh mắt cô hơi căng thẳng, nhưng vẫn ánh lên sự quyết tâm và háo hức muốn giúp đỡ. Cô khẽ chỉnh lại cổ áo sơ mi, một động tác nhỏ thể hiện sự cẩn trọng và chuyên nghiệp.
Lãng Phong quan sát vẻ mặt của Thiên An, khẽ mỉm cười động viên. Anh đặt tay nhẹ lên lưng cô, dẫn cô đến một chiếc bàn gần cửa sổ, nơi có thể vừa quan sát được không gian bên ngoài, vừa đảm bảo sự riêng tư cho cuộc gặp gỡ sắp tới.
Ánh nắng nắng dịu dàng len lỏi qua những khung cửa kính lớn, chiếu rọi vào không gian quán, tạo nên những vệt sáng ấm áp trên sàn nhà lát gạch bông cổ điển. Không khí trong quán thoáng đãng và dễ chịu, thoảng hương thơm nồng nàn của cà phê Arabica nguyên chất đang được pha chế.
Những bộ bàn ghế gỗ vẫn giữ nguyên vẻ trầm ấm, nhưng nay được điểm xuyết thêm những bình hoa nhỏ với những đóa cẩm tú cầu hoặc hoa dã quỳ tươi tắn, mang đậm dấu ấn Đà Lạt. Tiếng nhạc Trịnh buổi sáng có phần tươi vui và nhẹ nhàng hơn, tạo cảm giác thư thái và khởi đầu một ngày mới tốt lành.
Khách hàng lúc này đa phần là những người trẻ tuổi, có lẽ là sinh viên hoặc nhân viên văn phòng tranh thủ ly cà phê sáng trước khi bắt đầu công việc. Tiếng trò chuyện râm ran, tiếng cười nói nhẹ nhàng hòa quyện với tiếng máy xay cà phê tạo nên một không khí nhộn nhịp nhưng không quá ồn ào.
Thiên An ngồi xuống chiếc ghế gỗ, ánh mắt vẫn không ngừng quan sát xung quanh. Sự hồi hộp hiện rõ trên khuôn mặt xinh xắn của cô. Đôi má ửng hồng nhẹ, không phải vì ngượng ngùng mà là vì sự mong đợi và một chút lo lắng trước cuộc gặp gỡ quan trọng này. Cô khẽ siết chặt chiếc túi xách nhỏ trên đùi, ngón tay hơi run nhẹ. Ánh mắt cô thỉnh thoảng lại liếc về phía cửa ra vào, như đang chờ đợi sự xuất hiện của thân chủ. Mặc dù cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, nhưng sự căng thẳng và háo hức vẫn ánh lên trong đôi mắt trong veo của cô. Cô muốn thể hiện sự chuyên nghiệp và giúp đỡ chị Ngọc một cách tốt nhất.