- Tham gia
- 22/4/2011
- Bài viết
- 4.049
MỞ ĐẦU
Chương 1. Làng suối nước nóng u ám
Chương 2. Truyền thuyết về kho báu bị chôn giấu.
Chương 3. Bí mật của ngôi miếu.
Chương 4. Cuộc gặp gỡ đáng tiếc
Chương 5. Bộ mặt thật của hai người lạ
Chương 6. Dòng chữ bí ẩn.
Chương 7. Ayumi sẽ cố gắng
Chương 8. Các bước giải mật mã
Có thứ gì đó nằm giữa những tảng đá đè lên nhau ở bờ hồ. Đó là một chiếc túi nilông. Bề mặt túi khá bẩn, có vẻ như nó đã nằm ở đấy lâu rồi, chứ không phải bị ai vứt ra mới hôm nay hay hôm qua. Chiếc túi là rác, hay là đồ của ai đó bỏ quên? “Nhưng dù là rác, mình cũng không nên để nó lại đây. Mình phải vứt nó vào thùng rác” – Nghĩ vậy, Ayumi nhặt chiếc túi lên. “Giờ thì sao nhỉ: - Cầm chiếc túi trên tay, Ayumi nhìn xung quanh, nhưng không thấy bóng dáng của bạn mình đâu cả. Ở phía xa, khuất sau bờ hồ, nhô cao lên, là mái của chiếc liều trại. Vừa đi một mình vừa mải ngắm cảnh, cô bé đã đi xa hơn mình nghĩ. Ayumi liếc nhìn chiếc túi nilông trước khi quay trở về lều. Miệng túi được buộc chặt. Khi giơ lên trước ánh nắng, cô bé nhìn thấy có thứ gì đó bên trong. Bị trí tò mò thúc giục, Ayumi xé chiếc túi để xem có gì. Có vẻ như chiếc túi cũ lắm rồi, vì cô bé rất dễ dàng xé toạc nó ra… “Keng!” – Có thứ gì đó rơi xuống gần chân Ayumi. Khi nhặt lên, cô bé nhận ra nó giống một viên sỏi tròn. Nó nhỏ hơn quân cờ vậy một chút, với gam màu giữa màu da cam với màu đất, và loáng thoáng phản chiếu ánh mặt trời. Ayumi dụi mắt, nhìn kỹ hơn, và thấy trên bề mặt viên sỏi có chạm khắc hoa văn gì đó. Cũng có thể đó là chữ, nhưng chúng mờ quá, nhìn không rõ… Trong chiếc túi nilông không chỉ có vậy. Từ chiếc túi rách lộ ra quyển sổ tay nhỏ. Nhìn lớp bọc da màu đen bên ngoài đã bạc màu, người ta có thể đoán rằng quyển sổ được dùng nhiều. Cô bé thò tay vào túi lấy cuốn sổ ra, thì thấy một mảnh giấy kẹp ở giữa. Khi mở ra, trên mảnh giấy có khoảng mười dòng chữ viết tay. Cô bé Ayumi nhận ra những từ ngữ đơn giản như “buổi sớm”, “buổi tối”. Cũng có thể đây là một bài thơ… Ayumi nghiêng đầu nghĩ ngợi. - Ayumi! Đến giờ ăn rồi! – Có tiếng gọi từ phía xa. Ayumi thấy bạn mình đứng vẫy tay trước căn lều. - Ừ! – Cô bé trả lời rồi cho hòn sỏi, cuốn sổ cùng chiếc túi nilông vào túi áo ngoài của mình, chạy lại phía lều. Trước căn lều, một chiếc bàn đã được dọn sẵn, và mùi cà ri thơm ngon làm bụng Ayumi sôi réo lên vì đói. - Mời mọi người ăn cơm! – Ai đó nói chưa dứt lời, Ayumi và các bạn đã bắt đầu cắm cúi ăn cà ri. Và khi đã no, Ayumi không còn nhớ đến những vật kỳ lạ mình nhặt được nữa.
- Bác tiến sĩ ơi, bác có thấy lạ không? – Conan hỏi từ ghế cạnh tay lái. - Cái gì lạ kia? – Vừa hỏi, mắt bác tiến sĩ vẫn nhìn thẳng về phía trước vẻ căng thẳng. Đường đi thật kinh khủng. Đó là con đường núi không được lát, mà chỉ toàn sỏi đá rải đầy. Thỉnh thoảng đâu đó lại có vài viên đá to, chốc chốc lại có ổ gà. Bánh xe xóc lên xóc xuống, làm người ngồi trên xe cũng không yên. - Đường đi ấy bác ạ! Có phải bác nhầm đường rồi không? - Đúng đấy! Lúc đi chúng ta có bị xóc thế này đâu! – Mitsuhiko và Ayumi xen vào từ ghế sau. - Vị trí của mặt trời cũng lạ nữa… - Ai vừa nheo mắt nhìn mặt trời từ chỗ ngồi cạnh cửa sổ, vừa khẽ nói như để cho mỗi mình mình nghe – Nếu chúng ta quay về Tokyo, thì mặt trời phải ở sau lưng chứ… Đằng này, bác lại lái xe về phía mặt trời lặn. - Tớ đói bụng quá… - Genta rên rỉ bên cạnh Ai. - Genta lúc nào cũng chỉ kêu đói bụng thôi! – Ayumi phồng má nói. Nhưng cũng đúng thôi. Xe đã chạy liền năm tiếng. Đáng lẽ tất cả phải về đến nhà rồi. Mọi chuyện bắt đầu bằng kế hoạch đi cắm trại trong kỳ nghỉ hè. Những người tham gia kế hoạch, như mọi khi, vẫn là năm thành viên của Đội thám tử nhí: Edogawa Conan, Kojima Genta, Tsuburaya Mitsuhiko, Yoshida Ayumi và Haibara Ai. Và cũng như mọi khi, tiến sĩ Agasa là người đi cùng bọn trẻ. Vì đi mãi một nơi cũng chán, bác Agasa đã đưa chúng đến khu cắm trại mới dưới chân núi Phú Sĩ, bên bờ hồ Motonishi. Đúng như dự đoán, cơ sở vật chấ ở đó còn mới, và khu trại cũng không đông người. Cả nhóm đã có đêm cắm trại rất vui. Vấn đề xảy ra trên đường về… Chiếc xe hiệu Beetle của bác Agasa đang đi lạc vào con đường núi không quen. Bác tiến sĩ giải thích mồ hôi vã ra trên trán: - Bác chưa tới đây lần nào. Lúc đi bác đã rất cẩn thận nhìn bản đồ nên mọi việc đều trót lọt, nhưng khi về bác chủ quan quá… Conan so sánh khung cảnh xung quanh với tấm bản đồ trên tay. Nhưng hai bên đường chỉ là khu rừng kéo dài. Nếu không có dấu hiệu gì, thì nhìn bản đồ cũng chỉ vô ích. - Đã là đường thì phải dẫn đến đâu đó. Ta cứ đi thế này, thể nào cũng ra được chỗ quen thuộc. - Cháu nghĩ ta không có thời gian lang thang thế đâu. – Conan chỉ đồng hồ báo xăng. Chiếc kim đã qua vạch chữ “E(1)¬¬” và ngày càng tiến dần tới vạch xuất phát. Chưa kịp nghĩ gì, thì “phụt”! Với âm thanh như không khí thoát ra, động cơ đột ngột dừng lại. Bác Agasa vội vàng tắt máy. Do quán tính, chiếc xe còn chạy thêm một đoạn nữa lên bờ cỏ bên đường rồi mới dừng lại hoàn toàn. Bác tiến sĩ đẩy cửa ra ngoài và mở nắp thùng xe phía sau để kiểm tra buồng động cơ. Nhưng nguyên nhân khiến xe dừng lại là hết xăng, việc kiểm tra đó chẳng có ích gì. Bọn trẻ cũng theo bác Agasa ra ngoài. - Bác ơi, điện thoại di động đâu ạ? - À, ừ nhỉ! Bác tiến sĩ lần sờ trong túi, và lấy chiếc điện thoại ra, nhưng lại ỉu xìu ngay khi nhìn màn hình. - Có vẻ chúng ta đang ở ngoài vùng phủ sống rồi. - Hả! - Vậy chúng ta sẽ phải đứng chờ ở đây sao? - Làm thế nào bây giờ? Conan lên tiếng trấn an: - Chúng ta đàn hchờ ai đó qua đây thôi. May mà chúgn ta mang theo đồ nghề cắm trại, nên không lo về chỗ trú… Nhưng Ai xen vào: - Cậu nghĩ bao lâu nữa mới có người qua đây? Mấy tiếng rồi tớ có thấy chiếc xe nào chạy qua đâu. Ayumi cũng chỉ vào chiếc hộp giữ đồ đông lạnh: - Chỗ trú thì không lo, nhưng chúng ta không còn nước và thức ăn nữa! - Không còn thức ăn à? – Genta buồn bã ngồi phịch xuống đất. - Đành chịu thôi… Chúng ta cũng có thể đi bộ tìm người tới giúp, nhưng không biết nên tiến tới hay quay lại… - Từ khi vào con đường này, tớ chẳng thấy ngôi nhà nào, chứ chưa nói tới trạm xăng – Mitsuhiko chỉ vào con đường vừa đi qua. - Nhưng có đi tiếp thì cũng không chắc là sẽ thấy gì… - Conan khoanh tay suy nghĩ một lát rồi ngẩng đầu lên quả quyết – Thế này đi. Chúng a sẽ đi tiếp một đoạn nữa. Chỉ còn khoảng một tiếng nữa là mặt trời lặn rồi. Buổi tối đi đường nguy hiểm lắm, nên nếu không thấy gì, chúng ta sẽ quay lại chỗ này và cắm trại đợi trời sáng. - Rõ! – Đội thám tử nhí đồng thanh đáp. Cả nhóm, do Conan dẫn đầu, bắt đầu bước đi. Đường đi thoai thoải một đoạn, rồi càng ngày càng dốc. Càng đi thì bờ bên phải con đường càng dốc xuống. Ở tít phía dưới là một con sông nhỏ đang chảy. Mặt trời chuẩn bị ẩn mình sau rặng núi phía xa. Chẳng bao lâu nữa trời sẽ tối mịt. Cả nhóm lúc đầu còn vui vẻ, nhưng giờ không còn ai nói chuyện, mà chỉ lặng lẽ bước đi. Vì đã có tuổi, người lại hơi béo, nên bác Agasa trông có vẻ mệt nhất nhóm. Bác đi cuối đoàn, vừa thở hổn hển vừa lẩm bẩm “Mấy đứa đi chậm thôi cho bác nhờ nào”. “Đến lúc rồi” – Conan vừa nhìn phía trước vừa nghĩ. Xung quanh vẫn không có ngôi nhà nào. Nếu không quay lại bây giờ, cả nhóm sẽ không thể về nơi chiếc xe trước khi trời tối… - Bác tiến sĩ ơi, cháu nghĩ đã đến lúc… - Conan vừa nói vừa quay lại, nhưng không thấy bác Agasa đâu. Cậu vội vàng nhìn quanh thì thấy bác tiến sĩ đang ngồi sụp xuống bên vệ đường. Ai chạy đến chỗ bác đầu tiên. – Bác tiến sĩ! - Hình như… Bác bị vấp ngã… - Bác Agasa cười làm ra vẻ không có chuyện gì, nhưng mồ hôi vã ra trên trán bác. - Bác ngồi yên nhé – Ai cởi giày và tất của bác ra – Chân bác không sưng lắm, cũng không bị chảy máu trong… Bác có cử động được chân không? Bác Agasa thử động đậy chân, và nhăn mặt. Có vẻ bác đau lắm. - Có chuyện gì thế ạ? - Bác có sao không? Bọn trẻ đứng thành vòng quanh bác Agasa và Ai. - Bác ấy bị trật chân, không nặng lắm, nhưng không đi bộ được tiếp đâu. Nghe Ai nói vậy, Conan liền mở balô, lấy ra một chiếc khăn mặt, xé dọc làm đôi. Ai nhanh nhẹn dùng chiếc khăn cố định chân bác Agasa. Đó là cách sơ cứu đơn giản khi bị trật chân. - Bác xin lỗi, bác làm vướng chân mấy đứa quá… - Bác đừng nói thế… Nhưng chúng ta kẹt ở đây rồi… - Conan nhìn lên phía trên. Bầu trời nhuộm một màu tím; bóng đêm dần buông xuống. Hôm đó là một ngày tháng bảy, nhưng gió thổi qua thật lạnh lẽo. Cùng với mặt trời lặn, không khí trên núi cũng ngyà càng lạnh hơn. Ayumi co ro, khẽ run lên: - Conan ơi, chúng ta làm gì đây? - Ừm… - Conan nghĩ ngợi. - A! – Mitsuhiko lên tiếng, chỉ tay về phía ánh sáng le lói đang tiến lại từ phía xa. Ánh sáng phát ra từ một chiếc ô tô. Genta giơ hai tay lên với vẻ vui mừng và chạy ra giữa đường. - Genta, nguy hiểm đấy! – Conan chạy ra đứng dưới lòng đường cùng Genta, bật công tắc đèn pin gắn trong đồng hồ đeo tay, rồi lia ánh sáng về phía chiếc ô tô. Chiếc xe dần dừng lại. Lái xe thò đầu qua cửa sổ: - Có chuyện gì thế? - Bọn em bị lạc đường… - Conan vừa chạy lại chiếc xe vừa nói. Đó là một chiếc xe tải nhỏ bình thường màu trắng. Trên thành xe có chữ “Nhà nghỉ Kubo”. Một cậu thanh niên khoảng hơn hai mươi tuổi bước xuống. Anh ta khá gầy, nhưng cánh tay lộ ra dưới chiếc áo phông thì rám nắng, khiến người ta có cảm giác đây là một người khỏe mạnh. Anh có mái tóc bù xù có vẻ ít được chải chuốt và gương mặt tươi cười dễ mến. - Mấy đứa là trẻ con mà đi lạc vào tận trong này à? - Không phải đâu ạ - Conan nói và chỉ về phía sau lưng mình. Về phía Conan chỉ, bác Agasa vẫn đang ngồi dưới đất. Bác yếu ớt vẫy tay chào. - Bọn em bị lạc, mà bác ấy lại bị thương, nên không đi được tiếp. - Hả? Bác ấy bị thương à? – Người thanh niên chạy lại chỗ bác Agasa. Anh xốc nách bác dậy – Bác có sao không ạ? - Không có gì nghiêm trọng đâu, tôi chỉ bị trật chân một chút thôi… - Để cháu đưa bác lên xe… Em ơi! – Cậu thanh niên gọi Conan. – Em có biết dựng ghế ở sau xe lên không? Làm thế xe mới chở được nhiều người. - Để em làm cho! – Conan leo lên chiếc xe tải, gập ghế ngồi xuống chui vào buồng chứa đồ. Cậu đẩy đống thùng giấy đựng bát đĩa và hàng tạp hóa vào sâu bên trong, rồi dựng hàng ghế thứ bal ên. Vừa làm xong thì anh thanh niên kia cũng đỡ được bác Agasa vào xe. Anh bảo bác: - Bác bị trật khớp thì phải gác chân lên cao và hạn chế cử động. Nghe lời anh, bác tiến sĩ ngồi phịch xuống ghế. Theo sau bác là bọn trẻ. Genta, Mitsuhiko, Ayumi và Ai ngồi ở hàng thứ hai. Conan leo lên ghế cạnh tay lái. - Mọi người ổn định chỗ ngồi hết chưa? Xuất phát nhé! – Anh thanh niên nói, và chiếc xe bắt đầu lăn bánh. - May quá, thoát rồi… - Bác Agasa nói với lên từ hàng ghế sau cùng, giọng vui tươi hơn hẳn vừa nãy. Bác đúng là một người suy nghĩ đơn giản. - Sao mấy bác cháu lại ở giữa đường thế? - Bọn em đang trên đường từ chỗ cắm trại ven hồ Motonishi về nhà… - Conan giải thích. - À, hóa ra cục sắt vụn bên đường là của mấy bác cháu? Tiến sĩ Agasa lẩm bẩm “Sao dám nói xe của ta là sắt vụn” nhưng Conan phớt lờ. Cậu trả lời: - Vâng, chiếc xe hiệu Beetle màu vàng đó là của bác Agasa. - Đường về Tokyo ở hướng ngược lại cơ. Đường này chỉ dẫn đến một ngôi làng nhỏ thôi. – Anh thanh niên nói thêm rằng đó cũng là nơi cả đoàn sắp tới. Ayumi hỏi: - Chú làm việc cho nhà nghỉ ạ? - Nhà nghỉ ư? À, vì trên xe có chữ phải không? Nói vậy không đúng lắm, nhưng cũng không hẳn là sai… - Anh thanh niên cười như mếu. – Mà sao em lại gọi anh là “chú” chứ? Anh tên là Umesaki Tadao, trông thế này nhưng mới hai mươi sáu tuổi thôi. - Em là Ayumi ạ! - Em là Genta! - Tên em là Mitsuhiko. - Haibara Ai… Bọn trẻ thi nhau xưng tên. Cuối cùng Conan nói: - Còn em là Edogawa Conan. Người bị trật chân là tiến sĩ Agasa, em quen bác ấy cũng lâu rồi… - Quen lâu rồi ư? Nhưng em mới học tiểu học mà. Thấy Tadao có vẻ ngạc nhiên, Conan vội vàng đánh trống lảng: - Lúc nãy anh nói mình không phải người của nhà nghỉ Kubo ạ? - Đúng là anh có liên quan đến nhà nghỉ, nhưng không phải nhân viên. – Tadao mỉm cười. – Công việc chính của anh là truy tìm kho báu. - Truy tìm kho báu ấy ạ? Bầu trời bên ngoài cửa xe đã tối sẫm. Phía trước là một quầng sáng lờ mờ. - Chúng ta tới nơi rồi đấy. Như hiểu ý chủ, đèn pha của chiếc xe rội lên một tấm biển trên đường. Trên biển có dòng chữ: “Chào mừng quý khách đến làng suối nước nóng Kurofuchi”. Mitsuhiko và Ayumi reo lên: - Ở đây có suối nước nóng à? - Ôi, thích quá! Chiếc xe vượt qua tấm biển, tiến vào trong làng. Hai bên đường có nhà ở nhưng không có ai qua lại, cũng chẳng có dấu hiệu gì của con người sinh hoạt. Các nhà trọ có biển báo nhưng lại tắt đèn. Không khí ngôi làng thật u ám. - Làng suối nước nóng gì mà hoang vu thế nhỉ… - Ai lẩm bẩm. - Ừ thì… - Anh Tadao ậm ừ không rõ ràng. Chiếc xe rẽ phải. Cuối con đường có một đốm sáng nhỏ. Tấm biển treo ngoài cổng có chữ “Nhà nghỉ Kubo”. Sau khi qua cổng, Tadao lái xe vào bãi đỗ trước lối vào nhà nghỉ. Anh vừa đặt chân xuống đất thì cánh cửa kính của tòa nhà mở ra. - Anh về rối đấy à? Có mệt không anh? Người ra đón là một cô gái tẻ. Chắc cũng trạc tuổi Tadao, nhưng trông cô có vẻ chững chạc hơn, có lẽ là do bộ Kimono trên người. Conan và mọi người cũng xuống xe. Thấy vậy, cô gái ngạc nhiên: - Ủa? Cô đưa mắt nhìn Tadao vẻ dò hỏi. - À, Sayuki, mấy người này là… Tadao vừa giải thích ngắn gọn việc xảy ra, vừa vòng ra sau xe để đỡ bác Agasa xuống. - Ôi, bác bị thương ạ? – Cô gái tên Sayuki vội vàng chạy đến cạnh bác tiến sĩ. Ai xuống xe, hỏi: - Chị có đá không ạ? - Đá ấy à? – Sayuki dừng chân. - Vâng, bác ấy bị trật khớp, nên phải chườm đá trước. Nếu chị tìm được vải hay gì đó để băng bó thì càng tốt. Sayuki chớp mặt ngạc nhiên trước vẻ điềm tĩnh của Ai, bởi bình thường một cô bé con đâu có cách nói năng người lớn đến vậy. Dù sao thì cô cũng gật đầu và đi vào nhà nghỉ. Theo sau cô là Ai, vác Agasa được Tadao và Genta dìu hai bên, Mitsuhiko tay cầm giày của bác tiến sĩ, và Ayumi. Conan đóng cửa xe một cái “sầm” rồi cũng chạy theo. Nhưng cậu dừng lại trước cửa và ngẩng đầu lên nhìn tòa nhà. Nhà nghỉ gồm hai tầng làm bằng gỗ, không to lắm nhưng trông cũng khang trang, đúng kiểu nhà trọ dành cho khách tắm suối nước nóng. Chỉ có điều, tòa nhà cũng không thoát khỏi vẻ u ám bao trùm khắp làng. Hay đó là vì ngoài cửa chính, không căn phòng nào của nhà nghỉ ságn đèn? Conan bước vào thì thấy Sayuki và bác Agasa đang nói chuyện. - Cháu tên là Kubo Sayuki, quản lý nhà nghỉ này. - Tôi là Agasa…. Hôm nay chúng tôi phiền cô quá… - Bác đừng bận tâm. Nhưng nhà nghỉ chúng cháu chỉ thuê bác sĩ ở thành phố dưới kia, mà hôm nay ông ấy lại về mất rồi… Hay để cháu gọi điện nhờ ông ấy lên đây vậy? - Thôi, tôi đâu có bị thương nặng đến mức đó. Đúng không, Ai? Ngay cạnh cửa ra vào là quầy tiếp tân, tiếp theo đó là một khoảng không gian khá rộng dùng làm phòng sinh hoạt chung. Đồ đạc trông có vẻ cũ kỹ. Bác Agasa đang nằm trên chiếc ghế sofa, chân bị thương duỗi dài. - Xem nào… Nếu bác chịu khó nằm yên thì chắc đến mai là chân đỡ đau rồi. – Ai vừa nói vừa dùng cuộng băng Sayuki đưa cho để cố định chân bác tiến sĩ. Sau đó, cô cho đá vào túi nilông, dùng khăn mặt bọc lấy túi và chườm vào vết thương. - Em còn nhỏ mà giỏi ghê nhỉ. – Sayuki đứng cạnh nhìn Ai làm, vẻ mặt vừa thán phục vừa nghi ngờ. Bác Agasa vội vàng đổi chủ đề: - Tối nay chúgn tôi không biết ở đâu cả, liệu cô có thể cho mấy bác cháu tôi thuê phòng không? - Dĩ nhiên rồi ạ! Mà bác không cần để ý tiền phòng đâu. - Ai lại thế. Giờ đang là mua du lịch, chắc nhà nghỉ bận rộn lắm. - Cháu không nghĩ vậy đâu ạ. – Conan xen vào. Cậu nhìn quanh. – Nhà nghỉ chẳng có vẻ gì là đông khách. Đèn tầng hai lại tắt hết cả. - Em nói vậy làm chị buồn quá, nhưng không thể chối được. Nhà nghỉ của chị hiện tại chẳng có ai ở cả. – Sayuki chau mày. Conan vừa định hỏi tại sao thì có tiếng cửa mở Tadao bước vào, tay bê thùng giấy. - Sayuki, đ6ò ăn cô nhờ tôi mua đây. - Cảm ơn anh. Anh mang nó xuống chỗ Ryouzou dưới bếp được không? - Xong ngay… Mà tôi vẫn là khách của nhà nghỉ đấy nhé, cô đừng có tranh thủ! Cuộc đối thoại của hai người bị ngắt ngang bởi một âm thanh vang vọng khắp phòng. Mọi người quay ra nhìn thấy Genta ôm bụng, mặt thiểu não. Mitsuhiko chán nản: - Vừa rồi là tiếng bụng cậu sôi đấy à Genta? Bụng gì mà kêu to thế không biết… - Ai bảo anh ấy nhắc đến đồ ăn đúng lúc tớ đói! - Tớ cũng muốn ăn gì quá! – Ayumi hùa vào. Thấy bọn trẻ như vậy, Sayuki mỉm cười. - Chắc mấy em chưa được ăn tối, đói bụng là phải. Em cố đợi một chút nhé, chị sẽ nấu gì đó ngay bây giờ! Genta hút một lèo sợi mì từ trong bát vào mồm rồi thở hắt ra: - Ngon quá! - Công nhận! – Ayumi đồng tình – Tớ chưa bao giờ ăn loại mì nào chan nước hầm làm từ đủ thứ rau thế này cả. - Đây gọi là mì thập cẩm. – Conan vừa ăn vừa giải thích. - Mì thập cẩm là đặc sản của Koshu đấy… - Sayuki nói như quảng cáo, tay múc thêm mì từ chiếc nồi bốc hơi nghi ngút vào bát Genta. – Vùng núi có nhiều loại rau khác nhau, nên làm mì thập cẩm ngon lắm… Món ăn này do Takeda Shingen(2) nghĩ ra và rất phổ biến trong thời chiến. - Thế ạ? – Mitsuhiko nhìn vào nồi, có vẻ thích thú. Bên cạnh cậu bé, Ai không nói gì, nhưng tay cầm đũa lùa liên tục. Trong lúc bọn trẻ ăn uống ngon lành ở phòng sinh hoạt chung bên trong nhà nghỉ, bác Agasa đã lui về phòng riêng vì đau chân. - Vội quá nên chị chỉ nấu được món đơn giản thế này thôi. Thấy Sayuki có vẻ áy náy, Ayumi lắc đầu: - Em thấy ngon lắm! Chị Sayuki nấu ăn giỏi quá! Đôi má Sayuki ửng đỏ: - Cảm ơn em, nhưng nồi mì này kh6ong phải do chị nấu, mà do đầu bếp của nhà trọ làm đấy. Anh tên là Kadokura Ryouzou, vừa bê nồi lên lúc nãy đấy. Conan nhớ lại anh thanh niên đó. Anh có mái tóc ngắn, rất ít nói. Anh cũng tầm tuổi anh Tadao, nhưng tính tình lại hoàn toàn trái ngược. Conan bỏ đôi đũa và chiếc bát trống không xuống, hỏi Sayuki: - Chị ơi, chuyện lúc nãy… - Chuyện gì em nhỉ? À, ý em là việc nhà nghỉ không có khách à? – Gương mặt Sayuki nãy giờ vui vẻ giờ đượm buồn. – Đúng như em để ý, chẳng có ai trọ ở nhà nghỉ này cả. - Tại sao ạ? Em thấy nhà nghỉ được đấy chứ. - Ba năm trước thì thế thật… - Ba năm trước ấy ạ??? - Suối nước nóng bị cạn từ ba năm trước rồi. Sayuki khẽ thở dài rồi giải thích. Làng Kurofuchi này không thật sự nổi tiếng, nhưng cũng được biết đến là một địa điểm tắm nước nóng khá tuyệt. Cạnh con phố chính của làng ,các nhà nghỉ liên tục mọc lên. Trong số đó, nhà nghỉ Kubo với phong cách truyền thống được ưa chuộng nhất. Vậy mà ba năm trước, dòng suối nước nóng đột ngột ngừng phun. Dân làng đã rất cố gắng nhưng không tài nào tìm được nguyên nhân. Họ kết luận là nguồn nước nóng đã cạn kiệt do nguyên nhân tự nhiên. Đây đúng là tai họa đối với ngôi làng làm nghề du lịch. Các nhà trọ dần đóng cửa, cuối cùng chỉ còn nhà nghỉ Kubo trụ lại. - Nhưng cũng không lâu nữa đâu. - Sao thế ạ? - Chị cũng đang định hết năm nay sẽ đóng cửa. Đằng nào cũng chẳng có khách tới đâu. – Sayuki cười buồn. “Thảo nào không khí ngôi làng u ám đến vậy…”, Conan nghĩ. Cậu vừa định nói vài lời an ủi thì có tiếng gọi ngoài cửa: - Có ai ở đây không? ---------------------------------- Chú thích: (1) Chữ “E” trên bình xăng viết tắt cho từ “Empty” (trống rỗng) trong tiếng Anh, thông báo xăng trong bình sắp cạn. (2) Takeda Shingen (1521-1573) là một lãnh chúa trong thời chiến quốc của Nhật Bản.
Đứng ở cửa chính là hai người đàn ông trung niên, một cao, một thấp. Người đàn ông thấp hơn có thân hình hơi béo, nhưng trông chắc chắn, vạm vỡ. Ông ta trông nổi bật trong bộ vest màu huỳnh quang. Người đàn ông cao đội chiếc mũ lưỡi trai có hoa văn rườm rà, mắt đeo kính râm dù lúc đó trời đã tối. Người thấp hơn nhăn bộ mặt đầy râu, rồi cất tiếng hỏi giọng khản đặc: - Không có ai ở đây à? - Tôi ra ngay đây ạ! – Sayuki vừa đáp vừa chạy ra. Chào mừng quý khách tới nhà nghỉ. - Cô là chủ chỗ này hả? – Lầnn yà đến lượt người đàn ông cao hơn nói. Giọng người này trầm, có vẻ bình tĩnh. – Chúng tôi muốn ở trọ vài ngày. - Dạ vâng. Qúy khách vui lòng điền thông tin vào quyển sổ này. – Sayuki dẫn hai người lại quầy tiếp tân rồi hỏi chuyện người đàn ông thấp hơn. – Qúy khách tới đây câu cá phải không ạ? - Câu cá gì kia? - Ủa, vì tôi thấy túi đồ trông có vẻ giống đồ nghề câu cá… - Sayuki chỉ chiếc túi người đàng ông đeo trên vai. Đó là chiếc túi làm từ chất liệu nilông, dài nhưng thon gọn, trông đúng là rất giống tụi đựng cần câu. - À, ờ đúng thế. Bọn tôi đi câu cá vược đen ấy mà… - Người đàn ông cao hơn chen vào, rồi chỉ vào quyển sổ trên quầy. – Chỉ cần điền địa chỉ và tên là gọi được à? - Vâng. – Sayuki đưa chiếc bút bi ra. Người đàn ông cầm lấy và nhanh nhẹn viết tên cùng địa chỉ của cả hai người vào sổ. - Ông Kimura Ichirou và ông Tanaka Jirou… Ông là ông Kimura ạ? - Đúng thế. – Người cao hơn khẽ gật đầu. - Vậy đây là ông Tanaka. – Sayuki nói với người đàn ông thấp béo, nhưng ông ta còn đang mải nhìn ngó xung quanh, nên không để ý. Kimura nhắc: - Người ta gọi mày kìa! Người kia giật mình quay lại, cười nhăn nhở: - Hả? À, ờ, tôi là Tanaka. Sayuki gượng cười với ông ta, rồi quay sang Kimura: - Hai vị muốn thuê phòng trong bao lâu ạ? - Tạm thời thì khoảng một tuần đã. Tôi sẽ trả tiền trước. Kimura lấy ví, rút vài tờ tiền ra đưa cho Sayuki. Cô có vẻ ngạc nhiên nhưng cũng nhận tiền và nói: - Cảm ơn quý khách. Tôi sẽ cho chuẩn bị căn phòng có tầm nhìn đẹp nhất ở tầng hai. Nói vậy thôi nhưng thực ra khung cảnh quanh đây cũng chẳng có gì nhiều nhặn. Có lẽ hai ông cũng đã biết, từ khi dòng nước nóng ngừng chảy, nơi này trở nên vắng vẻ, không còn được như trước kia nữa. - Vắng vẻ gì chứ, tôi thấy khá đông vui đấy chứ. Tanaka nhìn bọn trẻ tò mò kéo nhau ra sảnh xem ai đến. - À, mấy em đó là… - Sayuki giải thích ngắn gọn. - Thế chiếc xe màu vàng đỗ bên cạnh đường là của đoàn này à? - Đúng rồi ạ. – Conan gật đầu. Tanaka mỉm cười: - Ồ, tốt quá, thật không uổng công mình mang nó về! - Gì cơ ạ? Conan ngó đầu nhìn ra ngoài nhà nghỉ. Qua cánh cửa ra vào vẫn mở, cậu thấy một chiếc xe đi núi lớn. Núp trong bóng của nó là một chiếc xe nhỏ bé với mui cong và cặp đèn tròn xoe… - Xe của bác tiến sĩ kìa! - Nó được nối vào cái xe to đùng kia bằng một sợi dây! Genta và Mitsuhiko không hiểu từ đâu đã chạy ra ngó nghiêng khoảng trống giữa hai chiếc xe. Conan nhìn Tanaka: - Hai chú kéo nó về tận đây ạ? - Ờ… Đại ca đây là người lái xe. – Tanaka liếc nhìn Kimura. Kimura nheo mày: - Lúc đầu bọn ta cứ nghĩ chiếc xe bị vứt ở đó, nhưng khi nhìn vào bên trong thì thấy chiếc xe có vẻ vẫn có người dùng, nên không muốn bỏ mặc nó lại… À, quên mất. Ông lấy từ trong túi ra một thứ gì đó, ném cho Conan. Cậu vội vàng chộp lấy. Đó là chiếc chìa khóa xe. - Đây là chìa khóa xe bọn cháu ạ? - Ờ, ta thấy nó được cắm nguyên trong ổ… Sao lại bất cẩn thế không biết? - Cháu cảm ơn… - Conan có vẻ bối rối, dù việc quên rút chìa không phải trách nhiệm của mình. Genta và Mitsuhiko đã quay lại, cũng hùa vào: - Bác tiến sĩ chẳng để ý gì cả! - Thảo nào bác ấy bị ngã là phải! - Không chú ý là một chuyện, nhưng… - Tanaka nhìn đôi giày để ở cửa. – Đti đường núi mà dùng đôi giày này thì không bị thương mới lạ. Phải có loại giày kiểu này này. – Ông ta xách đôi giày của mình lên. Đó là loại giày đi núi trông khá hầm hố. Genta và Mitsuhiko mắt sáng rỡ, chạy lại: - Giày đẹp quá! - Đúng là giày chuyên leo núi! - Đi đường núi dễ bị thương ở cổ chân lắm, nên phải dùng loại giày như thế này để bảo vệ chân. – Tanaka có vẻ khoái chí khi được bọn trẻ thán phục. Ông ta cho tay vào hai bên túi áo lôi ra một loạt đồ nghề. – Giày không chỉ là thứ duy nhất cần đầu tư đâu. Ta còn có la bàn, đèn không thấm nước… - Này, khoe vừa thôi! – Kimura cốc đầu Tanaka. - Oái, đại ca nhẹ tay thôi chứ… - Tanaka nhìn lên vẻ hơi giận dỗi, nhưng Kimura vờ như không nhìn thấy. Trông bọn họ giống như cặp đôi diễn viên hài, làm Genta và Mitsuhiko cười khúc khích. Kimura nhìn về phía hành lang, gọi Tadao và Ryozou đang đứng ở đó: - Hai cậu cũng là người của nhà nghỉ hả? Ryouzou im lặng gật đầu. Tadao phẩy tay ý nói không phải: - Không, tôi cũng là một kiểu khách trọ thôi. - “Một kiểu khách trọ” là sao? - Tôi ở đây suốt nên chẳng ai coi là khách nữa. - Làm gì có chuyện đó! – Sayuki phản đối. – Anh nói mình ở đây suốt, nhưng lần này sau một năm anh mới quay lại còn gì. Tôi cứ nghĩ anh đi hẳn rồi cơ. - Thì tôi cũng phải đi làm thêm để trả tiền trọ chứ. - Tiền trọ của anh được ưu đãi thế còn gì. - Đó là vì tôi còn giúp nhà nghỉ làm những việc lặt vặt như đi mua đồ nữa. Thấy hai người trò chuyện có vẻ thân mật, Ayumi hỏi: - Anh Tadao đến đây ở là để gặp chị Sayuki ạ? Hai người im bặt, nhìn nhau. Mặt Tadao đỏ lừ. Anh lắc đầu lia lịa: - Không phải! Anh tới đây là có lý do cả… - Anh Tadao đi tìm kho báu phải không ạ? – Conan xen vào. Tadao có vẻ ngạc nhiên: - Sao em biết? - Lúc đó ở trong xe, chính anh đã tự giới thiệu thế còn gì! - Ừ nhỉ, anh quên mất. Lập tức, Genta và Mitsuhiko reo lên: - Có kho báu sao! - Ở khu vực này có gì quý giá ạ? Không chỉ hai đứa, mà Kimura cũng lại gần Tadao, mỉm cười: - Thú vị đấy. Anh có thể kể rõ hơn được không? - Ừm… Thôi được rồi… - Tadao trả lời với giọng miễn cưỡng nhưng gương mặt lại có vẻ thích thú. - Tôi sẽ đi chuẩn bị phòng nghỉ cho mọi người. – Sayuki nói. Trông cô có vẻ không thoải mái. Cô chào mọi người rồi quay lại. Ryouzou nhìn xoáy vào Tadao một lát rồi cũng bỏ đi theo. Tadao liếc nhìn hai người đi lên cầu thang. Anh khẽ nhúng vai nói: - Tôi sẽ kể chuyện đúng như mọi người yêu cầu nhé. Năm người nhóm Conan ngồi trên bộ ghế trong phòng sinh hoạt chugn chờ nghe chuyện của Tadao. Anh đứng trước bọn trẻ, trông y hệt một thầy giáo. - Xem nào… Nói là kho báu, nhưng kho báu cũng có nhiều loại. Thứ mà anh tìm là một “tài khoản bí mật”. - Chà chà! - Thích quá! Thấy Genta và Mitsuhiko phấn khích, Conan chặn lại: - Các cậu reo hò như thế nhưng có biết “tài khoản bí mật” là gì không? - Dĩ nhiên là có rồi! Đó là tiền và báu vật người xưa chôn dưới đất. Trên TV thình thoảng vẫn nhắc đến mà. Nghe Mitsuhiko giải thích xong, Ayumi nghiêng đầu: - Sao người ta lại đem chôn thứ quý giá xuống đất nhỉ? - Tại sao ư? Đó là vì… Tadao ngập ngừng không biết giải thích thế nào. Conan liền trả lời thay anh: - Ngày xưa không có ngân hàng như bây giờ, nên cách giữ tài sản tốt nhất là chôn chúng dưới lòng đất. Tuy nhiên, cách này có nhược điểm là nếu người chủ chết đi, thì người khác không biết số tài sản ở đâu để tìm, và chúng sẽ bị lãng quên… - Chính xác! – Tadao gật đầu. – Như vậy, có rất nhiều kho báu bị lãng quên đang ngủ sâu dưới lòng đất. Người đi săn kho báu là người đánh thức số báu vật đó và mang nó ra khỏi chỗ chôn giấu. - Nghe như chuyện thần tiên ấy. – Ai nghi ngờ. Tadao cười gượng: - Em đa nghi quá. Nhưng trong thực tế, đã có rất nhiều kho báu lòng đất được phát. – Tadao hít vào một hơi rồi hỏi – Các em có biết nhà thám hiểm người Ý sống ở thế kỷ XIII Marco Polo đã nói gì về Nhật Bản không? - Dạ…? – Genta, Mitsuhiko và Ayumi nhìn nhau. Ai lẩm bẩm như nói một mình: - “Đất nước vàng”. Conan giải thích: - Marco Polo, trong cuốn “Miêu tả thế giới” của mình đã gọi Nhật Bản là đất nước vàng, và kể rằng đây là nơi mà thậm chí các tòa lâu đài cũng được làm bằng vàng. Nhưng thực ra chẳng có gì chứng minh chắc chắn ông ấy đã đặt chân tới Nhật Bản cả. - Đúng thế… “Đất nước vàng” này từ bắc tới nam có rất nhiều kho báu bị chôn giấu dưới lòng đất. Có thể kể đến kho báu gia tộc mà được cho là Yuuki Harutomo đã chôn đâu đó ở phía bắc vùng Kantou, khiến cho mạc phủ Edo mòn mắt tìm kiếm. Chính mạc phủ Tokugawa này sau đó cũng chôn tài sản của mình trên núi Akagi tỉnh Gunma. Hoặc kho báu nổi tiếng khác là số tài sản vốn dành cho quân đội do Toyotomi Hideyoshi giấu trên núi Tadagin tỉnh Hyougo… - Được rồi, tóm lại là nhiều vô kể. Sao cậu không kể về kho báu cậu đang đi tìm đi? – Kimura nãy giờ im lặng khoanh tay đứng dựa vào tường giờ đã lên tiếng cắt ngang Tadao. – Cậu làm tên bạn ta chán tới mức ngủ gật rồi đây này. Ông ta đưa cằm xuống chân. Ở đó Tanaka đã ngồi bệt xuống đất và ngủ gật từ bao giờ. Thấy cổ ông ta cứ gật gù, bọn trẻ cố gắng nín cười. Tadao cụt hứng: - Tôi nghĩ phải kể lần lượt mọi người mới hiểu… Mà thôi, cũng được. Nào, các em có biết ở vùng Yamanashi, Koshu này có một vị tướng rất nổi tiếng thời chiến quốc… - Takeda Shingen phải không ạ! Ông ấy nghĩ ra món mì thập cảm ngon ơi là ngon! – Đúng là Genta, trí nhớ về đồ ăn thì thật không ai bằng. - À, lúc nãy các em vừa được ăn mì thập cẩm đúng không? Genta đỏ mặt gãi đầu. Tadao tiếp tục: - Đúng thế. Shingen không chỉ là vị tướng có tài chỉ huy tài ba với “Đội quân Shingen”, mà còn là người biết cách điều hành đất nước. Shingen luôn dốc lực tìm tòi, phát minh nhằm phát triển quân đội, và ông lấy tiền làm những việc này trên núi vàng Koshu. - Núi vàng sao… - Ở vùng này có vàng ạ? - Thời Shingen thì thế. Hồi đó, ở đây phải có đến hơn mười núi vàng, và những chuyên gia khai thác vàng dưới thời Shingen đã đào được rất nhiều vàng quý. Dấu vết khai thác vẫn còn rải rác ở nhiều nơi… Tóm lại là gia tộc Shingen đã có trong tay lượng vàng rất lớn. Bọn trẻ nín thở khi cảm nhận được câu chuyện đã đến hồi quan trọng. - Khi gia tộc Shingen sắp bị diệt chủng dưới tay Oda Nobunaga, ông đã giấu số vàng này đi với hy vọng sau này có thể xây dựng lại quân đội, lật đổ kẻ thù. Tuy nhiên, rốt cuộc dòng họ Shingen không thể phục hồi, và số tiền kia cũng bị lãng quên… Hay nói cách khác, thứ anh đang tìm là kho báu mà Takeda Shingen để lại ở Koshu này. Thấy Tadao nói xong rồi, Kimura hỏi: - Thế kho báu của Shingen đang ở đâu? - Nếu biết được thì tôi đã chẳng khổ thế này… - Tadao cười. – Shingen đã mở rộng địa bàn của mình ra rất nhiều nơi, nên cũng có rất nhiều địa điểm được cho là chỗ cất giấu kho báu. Kể sơ qua cũng đã có nào núi Keikan, đáy hồ Kawaguchi, rồi khu rừng Aokigahara ở vùng núi Phú Sĩ… - Nhưng anh Tadao nghĩ kho báu nằm ở gần làng Kurofuchi phải không ạ? Nếu không thì anh cứ đến đây mãi làm gì? – Conan hỏi. Tadao gật đầu: - Đúng thế… Nhưng khoan đã. Tadao quay lưng đi về phía quầy tiếp tân. Anh lách vào trong, rồi một lúc sau quay lại với một quyển sổ cũ nát. - Như anh nói lúc nãy, ở Yamanashi có nhiều núi vàng… Người ta nói những người khai thác vàng đã tập trung sống trong cùng một vùng, tạo thành ngôi làng Kurofuchi này. – Anh vừa nói vừa giở sổ, rồi dừng lại ở một trang. - Ở làng Kurofuchi có một truyền thuyết kể rằng, thời Chiến Quốc, đây là ngôi làng nằm trên núi vàng của Shingen. Những người thợ làm việc trong mỏ vàng cũng sống ở đây, xây nên hơn một ngàn ngôi nhà. - “Mò” gì ạ? - Ý anh là họ mò mẫm tìm vàng ấy ạ? - Không phải “mò”, mà là “mỏ”. Mỏ vàng là nơi tập trung rất nhiều vàng dưới đất ấy. Ủa, anh nói đến đâu rồi nhỉ? À… Nơi này thời ấy rất đông vui nhộn nhịp. Nhưng rồi một ngày đột nhiên có lệnh đóng cửa mỏ vàng. Samurai viên quản lý mỏ dẫn những người thở ra bờ vực ngoài làng, rồi dùng gươm giết từng người một. Xác họ bị vứt xuống con sông dưới vực, máu nhuộm đen cả nước sông. Màu đen đó mãi không biến mất… Cuối cùng, để thể hiện lòng thương tiếc với cái chết của những người thơ, người ta đã đặt tên con sông dưới vực là Kurofuchi(3). Đó cũng là nguồn gốc tên ngôi làng này… - Ác quá, sao lại giết những người thợ đó cơ chứ… - Ayumi nhăn mặt. - Theo như mọi người nghĩ thì việc làm đó là để bịt miệng họ, không để Oda Nobunaga tìm ra vị trí núi vàng… Nhưng anh không cho là thế. Những người thợ mỏ đó đã nhận công việc giấu số tiền bí mật, và họ phải trả giá cho bí mật ấy bằng mạng sống của mình. - Thế nghĩa là ở gần đây có kho báu sao? - Đúng là có khả năng đó! - Anh ơi, quyển gì thế ạ? – Conan kệ Genta và Mitsuhiko đang reo hò, chỉ vào cuốn sổ trên tay Tadao hỏi. - À, đây là… Tadao gập nó lại, đưa cho Conan. Đó là một cuốn sổ mỏng, chỉ có khoảng năm chục trang. Trong sổ đầy những dòng chữ li ti, ngoài bìa có ghi tiêu đề “Nghiên cứu về kho báu làng Kurofuchi” bằng mực tàu. Tên tác giả là Kubo Yasuharu. Tadao có vẻ xấu hổ, anh gãi đầu: - Thực ra hầu hết những gì anh vừa nói đều lấy từ chuyện của ông Kubo Yasuharu. - Ông ấy họ Kubo nghĩa là… - Đó là chủ nhà nghỉ này và cũng là bố Sayuki. Rồi Tadao bắt đầu kể về ông Kubo Yasuharu. Ông là người tiên phong nghiên cứu về kho báu ở khu vực làng Kurofuchi này. Từ thời trẻ, ông đã Sayuki mê tìm hiểu về những gia tài được chôn giấu. Là chủ nhà nghỉ Kubo, nhưng nghe nói ông chẳng màng gì đến công việc kinh doanh của gia đình. Việc quản lý nhà nghỉ chủ yếu do vợ ông và cô con gái Sayuki đảm nhận… - Khoảng năm năm trước, vợ ông Yasuharu, nghĩa là mẹ Sayuki, mất vì bệnh. Từ đó, Sayuki trở thành cô chủ trẻ tuổi của nhà nghỉ, một mình gánh vác công việc của gia đình… - Không ngờ ba năm trước suối nước nóng lại ngừng phun, phải không ạ? - Đúng thế… Nhà trọ rơi vào hoàn cảnh cực kỳ khốn khó, nhưng ông Yasuharu không những không quay trở lại lo công việc, mà thậm chí còn chú tâm tìm kiếm kho báu hơn trước. Năm ngoái, ông ấy tuyên bố đã tìm thấy kho báu, rồi bỏ đi đến giờ vẫn chưa quay lại. - Chắc gia đình cũng phải thông báo tìm người chứ? - Trước đây việc ông ấy bỏ nhà đi ba, bốn ngày không phải là chuyện hiếm. Nhưng lần đó phải mười ngày rồi mà ông vẫn không về, nên Sayuki lo quá phải báo cảnh sát. Bên cảnh sát phối hợp với dân làng đã tìm kiếm khắp những con núi quanh đây, nhưng rốt cuộc vẫn không thấy ông Yasuharu đâu cả. - Vậy ông ấy vẫn mất tích đến tận giờ… - Sau khi ông Yasuharu bỏ đi thì anh lại về Tokyo luôn, nên không biết rõ tình hình tìm kiếm khi ấy thế nào… Conan khoanh tay tư lự: - Thảo nào khi nói đến chuyện kho báu thái độ của chị Sayuki lại như vậy… - Ừ, cô ấy ghét chuyện đó lắm, nhưng cũng không trách được… - Cô ta thế nào chả được. Vấn đề là số tiền đó đang ở chỗ nào trong vùng Kurofuchi này? – Giọng Kimura sốt ruột. Tadao có vẻ đã bực mình: - Nếu biết thì tôi đã lấy từ lâu rồi! Giờ chỉ có một điều chắc chắn là kho báu ở trong một cái mỏ, nhưng lối vào mỏ thì vẫn chưa thấy đâu… - Khò… - Có tiếng ngáy vang khắp phòng. Người ngáy dĩ nhiên là Tanaka. Ông ta đã ngủ Sayuki. Như được nhắc, Genta cũng ngáp dài. Tiếp theo cậu bé là Mitsuhiko, Ayumi và cả Ai… Hình như ngáp ngủ cũng lây truyền. Cuối cùng đến cả Tadao, Conan và Kimura cũng phải cố lắm mới ngăn mình khỏi ngáp. Đồng hồ trên quầy tiếp tân đã chỉ quá 11 giờ. - Hôm nay tôi dừng chuyển ở đây thôi, đã đến lúc bọn trẻ phải đi ngủ rồi. Kimura chẳng trả lời Tadao mà chỉ lôi Tanaka dậy. Hai người đi lên tầng hai. - Mấy em đi ngủ đi. - Vâng, chúc anh ngủ ngon! - Ừ, mai lại nói chuyện nhé. Tadao nhìn bọn trẻ lên cầu thang rồi lại ra sau quầy tiếp tân. Anh không dùng phòng ở tầng hai như khách thường mà ngủ cùng khu với nhân viên của nhà nghỉ. Nằm vào chỗ rồi nhưng Conan vẫn trằn trọc. Người cậu đã mệt nhưng đầu óc còn tỉnh táo, nghĩ ngợi liên miên: “Hai người tên Kimura và Tanaka kia… Họ cũng có cái tốt, kéo chiếc xe của tiến sĩ về tận đây, nhưng…” - Haibara, cậu còn thức không? Một lát sau mới nghe tiếng Ai trả lời: - Gì thế? - Cậu nghĩ hai người kia thế nào? - Cậu hỏi thế làm gì? - Hai cái tên “Kimura Ichirou” và “Tanaka Jirou” rõ ràng là tên giả đúng không? - Thì sao nào? Bây giờ nhiều vụ giả danh lắm, họ muốn giấu tên thật khi thuê phòng trọ cũng có gì lạ lắm đâu. - Những kẻ ngoại tình hay những người nổi tiếng đi du lịch có thể dùng tên giả, nhưng họ đâu có vẻ gì như vậy… - Sao chẳng được, cậu để tớ ngủ đi. Cậu không biết thiếu ngủ là kẻ thù lớn nhất của sắc đẹp à? - Gớm ạ, thôi được rồi. Ngủ ngon nhé. Ai không trả lời. Conan khẽ thở hắt ra, đổi tư thế nằm. Nơi rừng núi này không có ánh đèn đường như thành phố, nên sau khi tắt đèn, phòng ngủ thực sự tối đen như mực. Conan nhìn chăm chăm vào khoảng không tối om đó, nghĩ ngợi: “Tạm thời bỏ qua hai người bọn họ, còn chuyện kho báu…” Liệu có một bí mật nào đó bị che giấu ở ngôi làng Kurofuchi có vẻ tầm thường này không? ----------------------------------------- Chú thích (3) Trong tiếng Nhật, “kuro” là đen, “fuchi” là vực. Kurofuchi có nghĩa là Vực Đen.
Sáng hôm sau… Bầu trời nắng trong veo. Mới sáng sớm, nên cơn gió lọt vào phòng khi mở cửa sổ cũng thật tươi mát. Những ai ngày thường hay ngủ muộn có lẽ cũng dễ thức giấc khi ở những nơi như thế này. Hơn 8 giờ, nhóm Conan và hai người Kimura, Tanaka có mặt dưới phòng sinh hoạt chung ở tầng một. Hôm nay bác Agasa cũng có mặt. Trước mặt mỗi người là một chiếc khay bằng gỗ trên có cơm, súp miso, cá khô, trứng tráng, rong biển và dưa muối – theo đúng kiểu bữa sáng truyền thống ở nhà trọ của Nhật. - Cháu mời mọi người ăn cơm ạ! - Ngon quá! – Đội thám tử nhí reo lên. - Anh Ryouzou nấu ăn ngon thật đấy. - Ryouzou là cậu thanh niên bê thức ăn lên lúc nãy hả? Cậu ta còn trẻ mà tay nghề khá thật đấy. – Bác Agasa cũng tấm tắc. Sayuki đang đậy nồi cơm lại, nghe thấy thế liền mỉm cười vui vẻ. - Anh Ryouzou xuất thân ở làng này, chơi với cháu từ nhỏ. Anh ấy có thời gian theo học nấu ăn ở nhà hàng chuyên nghiệp, nên giỏi vậy cũng không có gì lạ. - Chà, thì ra là thế. - Anh ấy về làng vì muốn làm việc cho nhà nghỉ Kubo. Nhờ anh ấy mà khách đến nhà nghỉ ai cũng thích ăn cơm ở đây… Mỗi tội dạo này chẳng có ai đến nữa cả… - Bọn trẻ kể lại là nguồn nước nóng ở đây ngừng phun đúng không? Gay quá nhỉ… - Vâng… Nhưng sáng nay cháu lại được dịp phục vụ mọi người nên vui lắm. – Rồi Sayuki nhìn chân bác Agasa. – Chân bác giờ thế nào rồi ạ? - Nó đỡ nhiều rồi, chỉ còn hơi hơi đau thôi. – Bác tiến sĩ nhăn mặt. - Bác cứ ở lại thêm một hôm nữa cho khỏi hẳn. - Phiền cô quá… - Ấy, bác đừng nói thế, nhà nghỉ là để dành cho khách trọ mà. Nói thật, cháu muốn mọi người cứ ở đây mãi cho vui ấy chứ… - Nếu hôm nào cũng được ăn ngon thế này thì em đồng ý ở lại luôn! Nghe Genta nói, Sayuki bật cười: - Cảm ơn em… Hôm nay các em định làm gì? Ở trong nhà nghỉ mãi cũng chán, các em có muốn đi dạo quanh làng cùng chị không? Ayumi đang mải ăn nghe thấy thế ngẩng đầu lên: - Ở làng có gì ạ? - Rất tiếc là chẳng có gì cả… Nhưng hôm nay trời đẹp thế này, chị nghĩ ăn no xong đi dạo cũng thích. - Với lại, biết đâu chúng ta sẽ tìm thấy kho báu! - Này Genta! – Mitsuhiko cảnh cáo khi thấy Genta nhắc đến từ “kho báu”. Sayuki cười nhưng đôi mày chau lại: - Các em nghe kể về kho báu và chuyện bố chị rồi hả? - Vâng, em xin lỗi… - Chị mới là người phải xin lỗi vì đã tỏ thái độ như vậy tối qua… Em đừng để tâm nhé. Đúng là chị không thích nghe chuyện kho báu thật, nhưng nếu các em muốn thì chị sẽ dẫn cả nhóm đến nơi bắt nguồn truyền thuyết về làng Kurofuchi. - Tôi đi với! – Tadao ngồi ở torng cùng giơ tay. - Hay tôi nhờ anh kể tiếp chuyện kho báu cho mấy em ấy nhé! – Sayuki chỉ Tadao vẻ trêu chọc. Ai ngồi cạnh Tadao, nãy giờ chỉ yên lặng ăn. - Em no rồi. – Cô khẽ nói. – Em không đi đâu. Em không muốn để bác tiến sĩ ở lại nhà nghỉ một mình. – Ai nói tiếp, át tiếng bác Agasa vừa bảo “Bác không sao mà”. – Với lại, đi dạo vào ngày nắng nôi thế này, thì còn gì là da dẻ nữa. - Nếu Ai không đi thì em cũng ở nhà thôi… - Ayumi nói. Mitsuhiko đồng tình nói: - Haibara và Ayumi ở lại chăm bác tiến sĩ, con trai bọn tớ sẽ đi tìm kho báu! - Nhất định bọn tớ sẽ mang cả đống gia tài về. Đúng không Conan? - Ờ… Conan cười yếu ớt, trong đầu nghĩ thầm: “Chúng ta chỉ đi dạo một vòng quanh làng thôi mà…”. - Mọi người đợi lâu không? – Sayuki xuất hiện ở cửa. Cô ăn mặc khác hẳn hôm qua, với chiếc áo phông màu trắng và quần bò mài. Cô cũng buông xõa tóc chứ không búi lên nữa. Trông cô như một người khác hẳn. Genta và Mitsuhiko buột miệng khen: - Trông chị ra dáng quá! - Chị Sayuki mặc gì cũng hợp cả! Mitsuhiko quay sang Tadao bảo: “Anh nhỉ?”. Tadao gật đầu lơ đãng. - Đi thôi! Sayuki dẫn đầu cả nhóm đi ra cổng. Khi đi qua bãi đỗ xe, Conan bỗng dừng chân. Tadao đi sau cùng cũng đứng lại, rồi có vẻ hiểu ra, anh nói: - Em đừng lo về chiếc xe, sáng nay anh đổ xăng cho nó rồi. Bác Agasa khỏi hẳn chân là các em có thể lên đường về nhà ngay. - Không phải thế, em chỉ đang thắc mắc kia có phải xe mà hai chú hôm qua đi không? – Conan quay ra chiếc xe đỗ cạnh xe bác tiến sĩ. - Đúng rồi… Chiếc xe to thật đấy. Phải nói chiếc xe đó lớn thật, đúng là phải loại xe này mới có thể vượt đường núi dễ dàng. - Hai chú ấy không đi dạo ạ? - Họ bảo ở nhà nghỉ thích hơn. Hai người đó tối qua có vẻ quan tâm đến kho báu bị chôn giấu mà hôm nay lại không thèm đi thám thính vùng đất có gia tài này, kể cũng kỳ lạ. “Mình không nghĩ bọn họ là người đi câu…”, Conan băn khoăn. - Conan ơi! - Bọn tớ đi trước bây giờ! Ở trước cổng, Genta và Mitsuhiko đang đứng gọi. Sayuki cũng ngoái đầu lại, vẻ mặt thắc mắc không hiểu có chuyện gì. - A, tớ đến đây. – Conan tạm gác lại nghi vấn về hai người đàn ông và cùng Tadao chạy lại chỗ bạn. Hôm nay ánh mặt trời rực rỡ nhưng làng Kurofuchi vẫn mang vẻ tiêu điều như một ngôi làng ma, chẳng khác gì với ấn tượng tối hôm trước. Quanh làng không một bóng người, chỉ thỉnh thoảng thấy vài con gà được người dân nuôi trong sân. Mitsuhiko nhìn quanh, lẩm bẩm: - Ở đây chẳng có ai cả. Sayuki buồn bã: - Từ khi không có suối nước nóng nữa, hết người này đến người kia bỏ làng đi… Cũng chẳng trách họ được, vì ở lại đây thì chẳng tìm được nghề nào mà sống… - Giờ này những người còn lại chắc đang ở ngoài ruộng hoặc xuống dưới thành phố. – Tadao thêm vào. Cả nhóm ra đến con đường chính của làng thì rẽ phải. Càng đi, nhà ở càng thưa thớt. Cuối cùng, phần đường được trải sỏi cũng kết thúc, chỉ còn con đường mòn dẫn sâu vào rừng. - Làng đến đây là hết rồi. Phía trước là đường ngày xưa người ta vẫn dùng. Nó kéo dài đến tận trên núi mới kết thúc. - Giờ chúng ta phải leo núi ạ? - Muốn thì cũng leo được thôi, nhưng không có đồ nghề gì nhỡ lại sảy chân như bác Agasa thì chết. Hôm nay chúng ta dừng lại ở đây đi. Sayuki quay ngược trở lại con đường vừa đi. Cô rẽ vào con đường cạnh nhà nghỉ. Cả nhóm đi theo một con đường dốc. Dốc càng ngày càng dựng đứng, cuối cùng chuyển thành cầu thang làm bằng đá đã lở vỡ nhiều chỗ, trông rất dễ trượt chân. Những lúc như thế này Genta luôn là người đi chậm nhất. Cậu bé đi cuối cùng, vừa thở dốc vừa gọi: - Mọi người đi chậm lại một chút đi… Conan là người đầu tiên đi hết cầu thang. Cậu nhìn thấy một chiếc cổng lớn làm bằng gỗ, đã khá cũ, nhưng chiếc cột chống thì làm từ khúc gỗ to, còn chắc chắn. - Đây là miếu thờ thần Hachiman(4) của làng Kurofuchi. – Sayuki giải thích khi đuổi kịp. Từ cổng bắt đầu con đường lát đá kéo dài. Bên trái có một tảng đá lờn bằng phẳng, và có một ống tre được cắm xuống đất. Từ ống tre nhỏ ra những giọt nước mát lạnh. - Ôi, thích quá, cứ như được sống lại ấy! – Genta mãi cũng leo tới nơi, bèn khum tay hứng nước uống ừng ực. - Genta, nước đó được dùng để thanh lọc cơ thể trước khi vào miếu, không phải thứ để cậu uống ừng ực vô tội vạ như thế đâu nhé. - Cậu làm gì mà khó tính thế hả Conan? Tadao cười: - Nước suối ở núi Phú Sĩ ngon lắm, uống nhiều một chút chắc thần cũng không phạt đâu. Con đường chỉ kéo dài vài mét rồi kết thúc trước tòa nhà chính – nói là chính nhưng đó cũng chỉ là một ngôi miếu nhỏ. Mitsuhiko vượt trước Conan, tò mò đi lang thang trong khuôn viên. Sayuki gọi với theo: - Em đừng đi vào sâu quá, phía trong đó là vực, nguy hiểm lắm đấy! Nghe Sayuki nói vậy Conan giật mình quay lại: - Vực ấy ạ? Lẽ nào… - Ừ, miệng vực đó là nơi diễn ra sự việc trong truyền thuyết về làng Kurofuchi mà các em được nghe tối qua. – Tadao vẫy tay gọi Conan lại, chỉ phiến đá dựng cạnh chỗ uống nước ban nãy. – Trên phiến đá viết thế này này: “Cầu thánh Hachiman phù hộ cho linh hồn dưới lòng đất”. Bên cạnh thánh Hachiman, miếu này còn thờ thần Bishamonten(5) nữa. - “Linh hồn” ở đây chắc là chỉ những người thợ mỏ xưa kia bị giết hại? - Ừ, anh cũng nghĩ thế. - Sao người ta lại viết là “dưới lòng đất” nhỉ? Đáng lẽ phải là “dưới đấy sông” mới đúng chứ? - Em hỏi thế thì anh biết trả lời thế nào? Mitsuhiko đã đi một vòng quanh miếu bèn nói thêm: - Việc ngôi miếu thờ thánh Bishamonten cũng lạ lắm. Đây là mảnh đất của Shingen, mà kẻ thù của Shingen, Uesuki Kenshin đã chọn thánh Bishamonten làm biểu tượng của mình. - Mitsuhiko nói đúng, nhưng Shingen trước kia rất tin vào thánh Bishamonten và cảnh thánh Hachiman vốn được coi là người bảo hộ cho các cuộc chiến nữa, nên cũng không có gì lạ… Có điều… - Conan ngập ngừng đôi lúc. – Thánh Bishamon trong đạo Hinducó tên là Kubera, là vị thần của cải. - Thần của cải à! - Ở đây có kho báu rồi! – Genta đã khỏe khoắn như trước, giờ nghe vậy càng tươi tỉnh hoơn. - Ờ… - Conan đảo mắt. – Rất có khả năng miếu thờ này liên quan gì đó đến kho báu. Sayuki đứng nghe nãy giờ trầm trồ thán phúc: - Em biết nhiều thứ thật đấy! - Có gì đâu ạ, tại thầy dạy Lịch sử Nhật của em thích mấy chuyện kiểu đó lắm… - Thầy dạy môn Lịch sử Nhật à? - À không, em nhầm, em biết những chuyện đó vì hôm trước vừa xem chương trình “Lịch sử dân tộc” trên TV… - Conan lau mồ hôi. Cậu nghĩ thầm: “Thỉnh thoảng mình lại quên bề ngoài mình mới là học sinh tiểu học… Mà tại sao Hibara chẳng cố gắng giả vờ làm trẻ con nhưng lại không bao giờ bị nghi ngờ nhỉ?” Conan xem xét lại sự việc. Nghĩ kỹ thì truyền thuyết về kho báu chôn dưới lòng đất này có lẽ cũng không hoàn toàn hoang đường. Vậy thì rõ ràng ngôi miếu có một vài điều đáng lưu ý… - Chắc các em đói bụng rồi, chúng ta quay về đi. - Anh đợi một chút, em có vài điều thắc mắc về ngôi miếu này… - Conan ngăn Tadao lại, rồi chỉ vào trong miếu. – Anh có nghĩ miếu dùng làm nơi thờ cúng như vậy có bé quá không ạ? Đúng như Conan nói, cái gọi là “miếu” đó thậm chí còn không cao bằng một người trưởng thành. Chiều cao lẫn chiều ngang của nó trông cũng chỉ bằng Genta. Từ bệ đến mái của miếu đều làm bằng gỗ, trông nhỏ một cách khác thường, làm hòm chứa tiền công đức đặt ở trước trông còn nổi bật hơn. Cổng vào lẫn con đường lát đá đều được làm cẩn thận, càng khiến ngôi miếu không cân xứng, trông như một vật đã bị thu nhỏ. Tadao lắc đầu: - Đúng là nó không to, nhưng điều đó cũng có gì lạ lắm đâu. Genta chạy lại gần ngôi miếu: - Ở trong này có gì không nhỉ? – Cậu bé đặt tay lên cánh cửa. - Em không được mở ra đâu! Mặc kệ lời can, Genta kéo cửa mở. Cùng với tiếng “két” khe khẽ, cửa mở ra một cách dễ dàng. Bên trong miếu đặt một bức tượng thánh màu đen sáng bóng. Đó là tượng thánh Bishamonten, cao khoảng 20cm. - Thế là đủ rồi đấy. Em không đóng vào ngay là thế nào cũng bị thần linh trừng phạt cho xem! – Tadao mắng. Nhưng Conan cũng chạy lại gần miếu, dí sát mặt vào bức tượng: - Lạ nhỉ, bên trong đầy bụi mà tượng lại sạch bong. - Công nhận là lạ thật… - Sayuki cũng nhòm vào. Conan đưa tay ra chạm vào tượng. - Ôi, em không nhấc nó lên được. Đế của nó bị cố định thì phải.. À không, nó xoay được này! Conan quay bức tượng như chơi quay. Cùng với chuyển động đó, tượng ngày càng được nâng lên cao. - Thứ này như ốc vít ấy nhỉ. - Đúng thế đấy. Nó đang giữ một cái gì đó khác. – Giọng Conan giờ không còn là của một cậu bé con nữa. Cuối cùng Conan cũng ngừng tay khi thấy tượng có vẻ lỏng ra. Cậu nhảy xuống đất, đặt tay lên phần đế của miếu. - Genta, Mitsuhiko, hai cậu giúp tớ với! Cho rằng ba cậu bé chưa đủ sức, Sayuki cũng đặt tay lên góc thứ tư của miếu. - Mọi người nhất lên cùng lúc nhé. Một, hai nào! Ngôi miếu nhẹ hơn bề ngoài và dễ dàng bị nhấc lên. Trông bốn người như đang làm nghi thức rước bàn thờ trong các lễ hội. Họ di chuyển sang ngang, rồi chậm rãi đặt miếu xuống chỗ đất bên cạnh. Khi quay lại, mọi người thấy nơi vốn đặt miếu là một phiến đá giống như đá lát xugn quanh, chỉ có điều ở giữa phiến đá này có lỗ tròn đường kính nhỏ hơn bức tượng trong miếu. Bên trong lỗ có các đường chéo của ốc vít. - Đúng là bức tượng đó giống như con ốc vặn mà. Đầu ốc khít với cái lỗ dưới đất này. Khi xoay tượng thì miếu sẽ dần dần tách khỏi vị trí được cố định của mình. Trên mặt phiến đá còn có đính một vòng kim loại. - Conan nhìn đi, có cái vòng gì lạ quá! - Cái gì thế này? - Chắc đây là tay cầm để nâng phiến đá lên. Tớ đoán dưới này có gì đó. Conan và hai bạn luồn tay vào vòng kim loại, định nhấc phiến đá lên, nhưng khác với ngôi miếu, tảng đá rất nặng. Sayuki lại phải ra tay giúp đỡ. Họ chậm chạp nhấc tảng đá lên. Sau một hồi kêu răng rắc, cuối cùng phiến đá cũng tách hẳn khỏi mặt đất. - Đây là… Dưới tấm đá là một khoảng không. Đó là khu hầm bí mật dưới lòng đất. Chiếc hố đủ cho một người lớn chui lọt. Nhìn từ trên xuống, ta có thể thấy hố sâu khoảng 1m, sau đó được mở rộng sang ngang thành cầu nối dài xuống mặt đất. Rõ ràng đây là thứ do con người tạo nên. Genta và Mitsuhiko thi nhau nói: - Kỳ diệu quá! - Dưới này có kho báu chăng? - Không ngờ trong miếu lại có thứ như thế này… - Sayuki cũng kinh ngạc chả kém gì bọn trẻ. Chỉ có Tadao là dửng dưng. - Hừm, cuối cùng thì bí mật cũng lộ rồi. - Anh biết từ trước rồi ạ? – Conan nhìn Tadao. - Ừ… Anh biết từ khoảng một năm trước rồi, khi đó anh cũng có suy đoán giống như em. - Anh Tadao biết mà không nói ra à? Thấy Mitsuhiko và Genta trách móc, Tadao giơ hai tay xin hàng: - Anh xin lỗi! Nhưng anh không có ý định đó đâu. Khi anh tìm kiếm thì dưới hầm chẳng có dấu vết gì của kho báu cả. Với lại, anh nghĩ cũng không nên động vào đất thiêng. - Chúng ta cứ vào trong xem sao. – Nửa thân người Conan đã ở dưới hố từ bao giờ. - A, sao cậu dám vào trước! - Conan toàn tranh thủ lúc mọi người không để ý thôi! Conan cẩn thận bước từng bật một xuống cầu thang bằng đá. Genta và Mitsuhiko theo sau. Cuối cùng, ba cậu bé cũng tới được đáy. Chiều ngang khu hầm rộng khoảng 2m. Hầm vẫn tiếp tục kéo dài như một hành lang. Dĩ nhiên dưới này chẳng có đèn đóm gì cả, có cố gắng cũng không thể nhìn được xa. - Thôi, các em lên đây đi. – Tadao và Sayuki cũng đã xuống tới nửa cầu thang. – Trong này không có đèn, nguy hiểm đấy. - Em có đèn đây rồi. – Conan bật đèn gắn trong đồng hồ đeo tay. Mitsuhiko và Genta cũng bắt chước bật đèn. Sayuki quay sang Tadao: - Mấy đứa không chịu về khi chưa thám hiểm bên trong đâu. - Đành phải chiều theo thôi… Nhưng các em cẩn thận nhé, dưới đó dễ trượt ngã lắm đấy. - Đi nào! – Được cho phép rồi, Genta xông xáo chên lên trước, dẫn đầu cả nhóm tiến vào sâu trong hầm. Ánh đèn soi rõ tường và sàn làm từ những phiến đá chồng lên nhau, phiến nào phiến nấy được cắt cẩn thận, sở vào mát lạnh. Chiều cao của hang đủ để người trưởng thành đứng lên đi lại. - Trong này cứ như Kim Tự Tháp ấy nhỉ. - A, nghĩa là chúng ta sắp tới kho báu rồi hả? - Genta ta, nếu đây là Kim Tự Tháp, thì thứ đợi chúng ta phía trước không phải là kho báu, mà là mộ mới đúng. Đi được khoảng 30m thì cả nhóm nhìn thấy gì đó phía trước mặt, nhưng khi rọi đèn lên thì nó cũng chỉ là bức tưởng. Conan và mọi người không tiến tiếp được nữa, nên đứng một chỗ chiếu đèn pin ra xung quanh. - Đến đây là cụt đường à? - Thế kho báu ở đâu? - Anh đã bảo dưới này không có gì mà. – Tadao nhìn quanh. – Theo như anh đoán thì hầm này ngày xưa được dùng làm kho chứa đồ. Đồ ăn để dưới mặt đất sẽ bảo quản được lâu hơn. Có thể hồi đó ở đây cũng có kho báu, nhưng giờ thì chẳng còn gì nữa đâu. Genta và Mitsuhiko ỉu xìu: - Chán quá! - Chúng ta nhầm nơi rồi! - Thôi, thám thính thế đủ rồi nhé. Conan vẫn chưa chịu khi nghe Tadao gọi. - Khoan đã, em cảm thấy có luồng khí chuyển động… - Có luồng khí à? - Vâng.. .Genta, Mitsuhiko, hai cậu tắt đèn đi. – Nói xong Conan cũng bấm nút tắt đèn pin trên đồng hồ của mình. Cả hầm chìm trong bóng tối. Không hẳn như vậy. Trong màn đêm lờ mờ hiện ra một dải sáng chạy từ dưới sàn lên trần, ở góc giữa bức tường bên trái và bức tường trước mặt. Ánh sáng ở đâu lọt vào đây thế nhỉ? - Lẽ nào… - Tadao nghẹn họng, không nói được nên lời. Cả nhóm đặt ngón tay dọc theo vệt sáng, dùng sức cậy. Lúc đầu bức tường vẫn trơ ra, nhưng một lúc sau, nó bắt đầu chuyển động. - Tường dịch chuyển được kìa! - Cố thêm chút nữa đi! Cùng tiếng “rắc”, bức tường mở hẳng sang một bên, và ánh sáng tràn vào. Hóa ra phiến đá là một cửa kéo bí mật được ngụy trang. Ngay đối diện cánh cửa bí mật đó, ánh sáng bên ngoài rọi qua ô cửa sổ có song sắt. Trước cửa sổ là thứ gì đó trông giống bia mộ. Dưới chân tấm bia… - Ối! Dưới chân tấm bia là một xác chết đã gần trơ xương. --------------------------------- Chú thích (4) Thần Hachiman là một vị thần trong Đạo giáo của Nhật Bản. Thần bảo hộ cho các chiến binh trong chiến tranh cũng như sự ấm no của dân chúng trong thời bình. (5) Thần Bishamonten là một trong bảy vị thần may mắn theo quan niệm của người Nhật.
- Bố…? – Sayuki kêu lên. Conan quay phắt lại: - Hả? - Bộ quần áo nhìn quen lắm… Conan chạy vào trong, quỳ trên mặt đất, bắt đầu kiểm tra cái xác. Cậu phát hiện ra chiếc ví trong túi áo ngực bèn mở ra xem, trong ví có bằng lái xe mang tên Kubo Yasuharu. - Có vẻ đây đúng là ông Kubo Yasuharu. - Đúng bố rồi… - Sayuki khuỵu xuống. Conan tiếp tục xem xét xác chết: “Ông ấy chết ít nhất cũng hơn nửa năm rồi… Theo l9ời anh Tadao thì ông yasu bỏ nhà đi khoảng một năm trước rồi mất tích. Vậy có thể cho rằng ông ấy chết chỉ trong vòng vài ngày từ khi được kết luận mất tích…”. – Conan nhìn ra sau lưng xác chết, cố gắng tránh làm di chuyển xác. “Ở lưng có bùn… Ủa? Trên hộp sọ có vết lõm…” Conan đứng dậy, nhìn quanh. Không gian trong này rông hơn lối vào vừa nãy, tạo thành một căn phòng hình vuông bằng đá. Trên bức tường chính diện có cửa sổ. Qua cửa chỉ nhìn thấy bầu trời, nên có thể đoán cửa sổ hướng ra phía vực. Hướng của đường đi dưới lòng đất cũng khẳng định điều này. Conan đặt tay lên bậu cửa, đu người lên. Cậu thòa đầu qua chấn song ,nhìn xuống dưới. Đúng như cậu nghĩ, cửa sổ nằm ngay giữa vách của vực, rất xa phía dưới là dòng nước màu đen. “Kia là sông Kurofuchi…”. Conan nghĩ rồi thả tay, hạ chân xuống sàn đá. Cậu quay sang ngang khi thấy trước mặt, ngay giữa căn phòng ,là một tấm bia đá nhỏ cao bằng mình. Ngoài ra, thứ đáng chú ý trong phòng có chiếc rương bằng da cũ kỹ. Tadao đã mở nó ra và đang nhìn ngó vào trong. Conan hỏi: - Anh ơi, trong đó có gì ạ? - Toàn tài liệu liên quan đến kho báu được chôn giấu ở làng Kurofuchi. Nhiều giấy tờ lắm, nào là lịch sử hình thàn hcủa khu vực này, rồi đến cả sơ đồ đất đai ngày xưa, và cả những câu chuyện người già ở làng kể lại… - Chắc chúng do ông Yasuharu sưu tầm. - Ừ, chữ torng sổ đều là của ông ấy. Genta và Mitsuhiko nói chuyện với nhau, đầu ngẩng lên: - Con màu đỏ cứ cho là chim đi, còn kia là chó đúng không? - Chó ấy hả? Tớ thấy nó giống ngựa hơn. - Genta, Mitsuhiko, hai cậu nói gì thế? - À, Conan, cậu nhìn cái kia xem. Mitsuhiko chỉ lên mảng tường trên cửa sổ, gần trần nhà. Ở đó gắn một tấm đá màu xanh đã được mài kỹ như gạch sứ, trên đó có hoa văn. - Cậu thấy nó giống con gì? Tớ thì nghĩ nó là con ngựa. Đúng là hoa văn trên tường giống một loài động vật gì đó. Con vật này đứng bằng bốn chân, cổ dài, trông cũng hơi giống ngựa. Nhưng… - Đó là con rồng. Trên những bức tường còn lại cũng có tấm đá như vậy. Tổng cộng trong phòng có bốn tấm, mỗi tấm một màu và hoa văn riêng. Conan chỉ từng tấm, nói: - Đầy là “Thanh Long”. Con chim đỏ kia là “Chu Tước”. Tiếp theo là “Bạch Hổ”, nghĩa là con hổ màu trắng. Tấm đá màu đen cuối cùng là “Huyền Vũ”. Tất cả kết hợp lại thành “tứ thần tương ứng”. - “Tứ thần tương ứng” là sao? Tadao rời khỏi chiếc rương, đứng dậy giải thích cho Genta: - Đó là cụm từ chỉ mảnh đất có bốn linh vật là các loài Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ bảo vệ cho bốn phương Đông-Tây-Nam-Bắc, hay nói cách khác là mảnh đất có vị trí lý tưởng. Nhưng trong trường hợp này, khi bốn linh vật nằm ở bốn góc, thì chúng bảo vệ cho thứ gì đó quan trọng nằm ở chính giữa. - Vậy quan trọng đó là… Cùng với lời nói của Genta, tất cả mọi người nhìn vào tấm bia giữa phòng. - Tấm bia này chắc chắn phải có ý nghĩa gì đó! – Mitsuhiko reo lên. Conan gật đầu: - “Linh hồn dưới lòng đất” mà phiến đá trên kia nói đến có lẽ là cái này. Genta hăm hở vòng ra trước tấm bia nhưng rồi lập tức kêu lên vẻ chán ngán: - Chứ gì mà ngoằn ngoèo như giun thế này? Trên tấm bia là khoảng hơn mười dòng ký tự gì đó có lẽ là chữ viết, nhưng vì các chữ đều nghiêng ngả, không ai có thể biết chúng có phải tiếng Nhật hay không, chứ chưa nói gì đến đọc. - Thế này làm sao mà đọc được. Chắc người viết cái này chữ xấu lắm! - Đây không phải là chữ xấu, mà là kiểu chữ cổ vẫn dùng trong các văn bản ngày xưa. – Tadao nhìn gần hơn vào tấm bia. – Xem nào… “Sáng”, “Ánh”, “Mặt trời”… Hừm… Mấy thứ này phải có thời gian giải mã, chứ không thể cứ thế mà đọc lên được. - Buổi sớm mặt trời chiếu sáng, chiều mặt trời đỏ rực, rơi xuống… Đuổi theo một chú chuột, lấy những gì ở giữa, mọi vật đều sáng tỏ… - Sayuki vẫn đang ngồi dưới đất, lẩm bẩm. - Chị đọc được ạ? – Conan hỏi. Sayuki lắc đầu: - Từ nhỏ bố chị đã đọc đi đọc lại nó rất nhiều lần rồi, nhưng chị chỉ nghĩ đó là câu ông bịa ra… Tadao quay sang chiếc rương: - Ông Yasuharu có lẽ đã phát hiện ra căn phòng đá này từ lâu rồi, và dùng nó làm căn hầm bí mật để nghiên cứu kho báu… - Anh tiếp tục như đang nói một mình. – Tại sao mình lại không tìm thấy chứ? Năm ngoái khi tìm ra con đường dưới lòng đất, mình đã kiểm tra bức tường rồi, mà không hề phát hiện ra khe hở… Trông anh có vẻ bực dọc lắm. Conan an ủi: - Em nghĩ khi anh tìm ra lối đi bí mật này thì cánh cửa đóng chặt, nên anh mới không nhìn thấy kẽ hở. - Sao lại thế? - Anh phát hiện ra đường hầm dưới lòng đất trước khi ông Yasuharu mất tích ạ? - Ừ, trước đó một thời gian. - Khi ông Yasuharu vào trong này, ông đã không đóng thật chặt cánh cửa đá, nên mới tạo thành khe hở. Sau đó, ông ấy trút hơi thở cuối cùng ở đây… Sayuki lảo đảo đứng dậy, tới quỳ trước cái xác: - Bố dại dột quá… Từ thời chị bắt đầu biết nhớ, ông đã suốt ngày nói đến kho báu rồi. Khi mẹ chị mất và chị trở thành quản lý của nhà nghỉ, rồi khi suốt nước nóng cạn kiệt, khách du lịch không tới làng nữa, thậm chí đến khi bác sĩ đã cảnh báo về bệnh tim, ông vẫn chỉ nghĩ đến số tiền bị chôn giấu… - Sayuki bật khóc. – Năm ngoái, bố chị có nói: “Cuối cùng ta đã tìm thấy nó, chỉ cần một chút nữa thôi là nó sẽ thuộc về ta!”. - Tôi cũng nghe ông ấy nói vậy. – Tadao gật đầu. - Bố rời nhà đi và từ đó không về nữa… Có lẽ ông đã lên cơn đau tim mà chết trong này khi vẫn ôm giấc mộng kho báu… Sayuki ôm mặt. Tadao nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô. Conan lặng lẽ nhìn cái xác… - Conan ơi… - Genta hỏi, giọng nhỏ nhưng có vẻ phấn khích. - Gì thế? - Hình như tớ tìm thấy kho báu rồi… - Cái gì? Genta xòe bàn tay ra trước mặt Conan. Trong lòng bàn tay cậu là một viên bi đường kính khoảng 3mm. Khi cầm lên, viên bi nặng hơn bình thường, chắc là vì nó làm từ kim loại. - Cậu tìm thấy cái này ở đâu? - Cạnh bộ xương ấy. Conan quỳ cạnh xác chết, nhìn vào nơi Genta chỉ. Dưới cánh tay trái của cái xác là một viên bi kim loại giống như vậy. Conan lấy khăn tay trong túi ra, nhặt bi lên. - Cậu nhìn cái này đi. Mitsuhiko nãy giờ đang xem xét bên trong rương, thấy hai bạn nói chuyện bèn lại gần vẻ tò mò. - Đây là… - Đạn đấy. - Hả? - Đây là đạn dùng cho súng lục. - Thế không phải kho báu à? – Genta ngán ngẩm. Conan cười: - Cậu khá lắm. Đây không phải kho báu, nhưng là vật chứng rất quan trọng. – Conan quay ra Sayuki. – Ông Yasuharu có súng không ạ? - Không… Chị chưa từng thấy hay nghe bố nhắc đến súng bao giờ. - Thế thì lạ thật, vì trong phòng này có đạn… Chắc chắn những viễn đàn này găm vào người ông Yasuharu rồi mới rơi xuống sàn khi xác bị phân hủy. Sayuki đưa tay che miệng, kinh hãi: - Lẽ nào bố chị chết vì bị bắn… - Để giết người bằng súng thì phải đứng gần nạn nhân. Như thế trên thịt và xương sẽ để lại dấu vết, và số đạn trên cơ thể cũng phải nhiều hơn. Đằng này trên xác ông Yasuharu không có dấu vết gì như vậy cả, nên em nghĩ nguyên nhận trực tiếp gây tử vong không phải do bị bắn đâu. - Thế thì tại sao… - Phải có khám nghiệm pháp y cụ thể mới kết luận được chắc chắn… Nhưng lúc nãy em nhìn thấy hộp sọ có vết lõm, rất có khả năng đây mới là nguyên nhân gây ra cái chết. Dĩ nhiên, gây ra vết lõm ở hộp sọ có thể do ông Yasuharu bị ngã, vì ông ấy vốn có bệnh tim. Nếu không có những viên đạn này thì có thể kết luận ông ấy chết do tai nạn. Tadao xen vào: - Hay là ông ấy bị bắn nên ngã xuống, đập đầu vào đâu đó mà chết? - Cái đó thì chưa biết được… Có điều, nếu ông Yasuharu chết một mình do bệnh tật hoặc tai nạn dưới này, thì sự việc có mâu thuẫn. - Mâu thuẫn ư? - Đó là cái miếu che giấu lối vào bí mật. Một người đàn ông trưởng thành có thể một mình xê dịch miếu và mở cánh cửa hầm, vì khi nãy việc này chỉ cần ba đứa trẻ con bọn em và chị Sayuki. Tuy nhiên, ông ấy không thể tự đóng cửa và chuyển ngôi miếu về vị trí cũ một khi đã ở dưới hầm. Sayuki nghĩ một lúc rồi nói: - Vậy có ai đó đã đặt miếu về chỗ cũ? - Đúng thế… Ông Yasuharu đã bị giết hại bởi người này! Căn hầm bỗng chìm vào im lặng. - Nhưng ai đã… - Sayuki nhìn cái xác. Ông Yasuharu sẽ không bao giờ lên tiếng được nữa, nhưng hai hốc mắt của cái xác vẫn có vẻ như muốn nói một điều gì đó… Trong đầu Conan bỗng hiện lên hình ảnh Kimura và Tanaka. Không hiểu sao hai người đàn ông này lại tới ngôi làng nơi suối nước nóng đã cạn, lại còn muốn ở trọ lâu ngày. Họ bảo tới đây câu các vược, nhưng gần làng Kurofuchi chỉ có cái hồ dưới chân núi nơi nhóm Conan cắm trại là gần nhất, thật kỳ lạ khi họ lại chọn chỗ ở trọ xa như vậy. Hơn nữa, họ còn chuẩn bị sẵn đồ nghề vác xe đi đường núi, rõ ràng mục đích của họ không phải là đi câu. Hai người đàn ông đó mặc loại áo màu huỳnh quang, Kimura còn đội mũ có hoa văn rằn ri. Đó là trang phục của thợ săn. Vậy họ đi săn à? Tanaka còn mang theo một chiếc túi dài. Lẽ nào trong túi không phải cần câu mà là súng săn? Nếu là súng săn thì họ phải ngụy trang như vậy. Vì giờ đang là mùa cấm săn bắn, người nào mang theo súng săn là vi phạm pháp luật. Nói đến súng săn lại nhớ đến những viên đạn rơi gần xác chết. Súng săn cũng dùng được loại đạn đó. Hai người bọn họ có vẻ tò mò nghe chuyện kho báu Tadao kể, nhất là Kimura – gã đàn ông đeo kính râm ngay cả khi trời tối. Cái tên Kimura lẫn Tanaka rõ ràng đều là tên giả. Người dùng tên giả khi đi du lịch chỉ có thể là những kẻ đang ngoại tình, người nổi tiếng, hoặc… Tội phạm. - Chúng ta về nhà nghỉ đi! – Dứt lời, Conan vội chạy ra ngoài hầm.
Sau khi tiễn mọi người đi, Ai và Ayumi quay về phòng. Nói là ở lại chăm bác Agasa, nhưng thực ra hai cô bé cũng chẳng có việc gì làm, vì bác tiến sĩ chỉ nằm dài, ngắm bầu trời bên ngoài cửa sổ, nói vu vơ những câu kiểu như: “Thỉnh thoảng có lúc thảnh thơi thế này cũng thích thú nhỉ”. - Bác tiến sĩ lúc nào chả thảnh thơi. - Ai, sao cháu lại nói thế? Lúc ở nhà bác bận làm việc lắm chứ! - Vâng vâng… - Ai ngồi vắt chân, giở quyển tạp chí thời trang lấy từ dưới phòng sinh hoạt chung lên. Được một lúc thì Ayumi chán. - Ai ơi… - Gì? - Cậu có muốn đi thám hiểm trong nhà nghỉ không? - Tớ muốn ngồi đây thôi… Lâu lắm mới được ngày nghỉ ngơi thư giãn thế này. - Cậu cũng muốn nghỉ ngơi à? Ai mỉm cười: - Khác với bác tiến sĩ, tớ đây thực sự bận rộn lắm đấy. - Sao cháu lại nói thế hả? – Bác Agasa lí nhí. Ayumi nghiêng đầu thắc mắc một chút, nhưng sau đó gật đầu: - Thế thôi, tớ đi một mình vậy! - Ừ, cậu đi cẩn thận nhé. – Ai khẽ vẫy tay. Ayumi cười rồi ra khỏi phòng đóng cửa lại. - Để con bé đi một mình có sao không? – Bác Agasa lo lắng. Ai đã lại nhìn chăm chú vào quyển tạp chí. - Có sao đâu… Ayumi cũng chẳng vấp chân ngã như bác đâu mà lo. Bên ngoài phòng là khu vực để giày. Ayumi xỏ dép đi trong nhà vào, mở cửa ra hành lang. Dọc theo lối đi là nhiều cánh cửa kéo trông giống nhau. Nhà nghỉ Kubo này xếp tất cả các phòng chức năng ở tầng một, còn phòng nghỉ cho khách đặt hết trên tầng hai. Ayumi có muốn thám hiểm, thì tầng trên này cũng hcẳng có gì thú vị. Cô bé xuống cầu thang, và đi dọc hành lang tầng một. Bên tay trái là phòng sinh hoạt chung nơi mọi người đã tập trung ăn cơm hai lần kể từ tối qua. Đối diện với sảnh qua lối đi là nhà bếp. Ayumi ngó vào nhưng không thấy ai. Bên trong phòng có mùi nước dùng thoang thoảng rất thơm. Vừa ăn sáng xong mà Ayumi vẫn nuốt nước miếng thèm thuồng, rồi đỏ mặt dù không có ai nhìn thấy. Cô bé ra khỏi bếp, tiếp tục đi dọc hành lang. Ayumi vô tình đi thật nhẹ, có lẽ là vì trong nhà nghỉ không có bóng dáng người nào, khiến cô bé cảm thấy cần phải khẽ khàng. Trước khi ra đến sảnh, Ayumi giật mình đứng lại. Có tiếng người nói chuyện vọng đến từ phía quầy tiếp tân. - Mày có tìm thấy gì không? - Ở đây chẳng có gì ngoài quyển sách viết toàn những điều khó hiểu. - Hừm, ta cứ nghĩ trong này phải có đầu mối quan trọng về kho báu chứ. - Đáng lẽ chúng ta nên đi tham quan làng cùng bọn nhóc, có khi lại phát hiện ra gì đó. - Mày chỉ toàn nói vớ vẩn! Ở cùng bọn chúng càng lâu chúng ta càng dễ bị nghi ngờ, nhất là khi mày hơi một tí là khoe hết đồ nghề ra. - Đại ca nặng lời quá! Nhưng giờ chúng ta phải làm gì? - Cứ tìm tiếp xem có ghi chú gì về gia tài chôn dưới lòng đất không. - Trong két này liệu có gì không nhỉ? - Hôm qua khi con bé chủ nhà nghỉ mở ra, tao chỉ thấy loáng thoáng vài tờ tiền… Thôi, ta quay lên phòng đã. Thấy có tiếng người, Ayumi vội vàng trốn vào trong bếp. Cô bé nghe tiếng bước chân lên cầu thang. Chắc đó là Kimura và Tanaka. Hóa ra hai người đó là kẻ xấu. Ayumi cởi dép đi trong nhà ra và lên cầu thang thật khẽ. Cô bé dừng ở mấy bậc thang cuối, đặt tay lên góc tường, từ từ thò mặt ra. Hành lang tầng hai không một bóng người. Có vẻ hai tên kia đã vào phòng riêng. “Hôm qua chị Sayuki nói họ thuê phòng trong cùng…” Ayumi nhìn cánh cửa cuối hành lang, nghĩ ngơi. “Làm sao bây giờ”?. Khi Ayumi ra khỏi phòng, Ai đã nhìn theo cười bảo “Cậu đi cẩn thận nhé”. Không ngờ lại có việc này xảy ra. Giờ phải làm sao? Trong đầu Ayumi hiện lên tín hiệu cảnh báo: phía trước nguy hiểm. “Nhưng…” – Ayumi nắm chặt tay. – “Mình là thành viên Đội thám tử nhí cơ mà!”. Cô bé quyết định bước tiếp, rồi rón rén tiến về phía căn phòng cuối hành lang. Ayumi hé mở cánh cửa chỉ vừa đủ để mình lách qua, lẻn vào trong phòng, vì đứng ngoài hành lang chẳng nghe thấy tiếng gì. Vào đến chỗ để giày, cô bé quỳ xuống đất, lắng nghe. - Em dọa con bé chủ nhà nghỉ để nó mở két nhé? – Tanaka đề xuất với vẻ thích thú. Ngược lại, giọng Kimura khá trầm, rất khó nghe: - Xem nào… Nhưng con bé đó chẳng có vẻ gì hiểu biết về kho báu cả… Hình như nó cũng không nghe ông già bố nó kể chuyện gì hết. Tao nghĩ bên trong két chẳng có thứ gì đáng quan tâm đâu. - Hừm… - Thằng trẻ trẻ tên Tadao thì dùng được. Nói vậy thôi nhưng tao thấy thằng đó cũng chưa biết điều gì quan trọng, chắc chỉ bắt nó dẫn đường cho chúng ta là cùng. - Để nó ngoan ngoãn dẫn đường thì phải cần cái này! “Cái gì thế nhỉ?” – Ayumi tò mò, bò lên trước vài bước, rồi ghé mắt vào khe hở giữa tường và cánh cửa kéo. Vật đầu tiên lọt vào mắt cô bé là chiếc túi dài trên sàn, miệng túi mở rộng. Tanaka đang cầm trên tay thứ bên trong túi. Đó là một vật sáng bóng màu đen, làm bằng kim loại… “Ối, súng!” Đó là loại súng chuyên dùng đi săn. Tiếng lắp súng lạch cạch vang lên trong không gian tĩnh lặng. - Mày cất nó đi, nhỡ có ai nhìn thấy là rắc rối to đấy. – Kimura vừa đứng hút thuốc lá cạnh cửa sổ vừa nói. - Em biết rồi mà. – Nói vậy những Tanaka vẫn vuốt ve dọc thân súng một cách trìu mến chứ chưa cất nó đi. Kimura cười khinh khỉnh: - Loại đầu óc đơn giản như mày thì chỉ biết dựa vào súng mà sống thôi. Cố mà dùng nó đúng lúc đấy. - Vâng, việc suy nghĩ em phó mặc cho đại ca đấy! – Tanaka bật cười hô hố. Kimura vứt mẩu thuốc đã hút hết qua cửa sổ, rồi lấy gì đó trong túi ra. - Chúng ta phải chấp nhận rủi ro một chút, một khi đã có trong tay cái này… Hắn soi thứ gì đó ra trước ánh nắng. Trên đầu ngón tay Kimura là một vật màu vàng hình tròn to bằng đầu ngón tay, phản chiếu ánh sáng mặt trời. “A…” – Ayumi bất giác nín thở. Cô bé nhớ đến viên bi kỳ lạ mình tìm thấy ven hồ trong lúc cắm trại. Thứ trên tay Kimura tuy sáng bóng hơn, nhưng cô bé cảm giác nó cũng giống viên bi mình tìm thấy. - Ai ơi, nghe tớ này! Gay rồi! – Vừa chạy vào phòng Ayumi đã kêu lên, nhưng vẫn cố kìm tiếng cho nhỏ để Kimura và Tanaka không nghe thấy. - Suỵt… Im lặng nào. – Cô chỉ bác Agasa đang nằm dài trên sàn. – Mãi bác ấy mới ngủ được đấy, đêm qua bác trằn trọc suốt vì chân đau… Ayumi gật đầu, nhẹ nhàng tiến lại gần đống đồ ở góc phòng. Cô bé lấy chiếc áo khoác của mình ở trên cùng, sờ bên ngoài để chắc chắn trong túi vẫn còn đồ. Ayumi ghé sát vào tai Ai, thì thào: - Cậu lại đây một lát. - Sao cậu nghiêm trọng thế? - Thì chuyện nghiêm trọng thật mà! Ayumi nắm tay Ai, kéo ra ngoài phòng. Cô bé thò mặt ra hành lang, nhìn trái nhìn phải để chắc chắn không có ai ở ngoài. Sau đó, Ayumi lại kéo Ai dọc lối đi và chạy xuống cầu thang. - Yoshida, cậu làm cái gì thế? - Tớ muốn tìm chõ để nói chuyện bí mật mà không bị bọn chúng phát hiện. - Bọn chúng là… - Ai hiểu ngay. - Ở đây chỉ có hai kẻ có thể coi là “bọn chúng”. Cậu nói đến Kimura và Tanaka đúng không? Ayumi gật đầu: - Chúng là kẻ cấu chứ không phải người tốt bụng như tớ tưởng! Ayumi dẫn Ai ra ngoài nhà nghỉ, dáo dác nhìn quanh. Cô bé nhìn thấy chiếc xe quen thuộc trong bãi đỗ. Đó là xe của bác Agasa. Ayumi và Ai chạy lại núp cạnh xe. Nơi này là góc khuất, từ nhà nghỉ nhìn ra người ta sẽ không phát hiện được. Ayumi kể lại những gì mình đã mắt thấy tai nghe về Kimura và Tanaka ban nãy: mục đích của chúng là chiếm đoạt kho báu dưới lòng đất, Tanaka giấu súng trong chiếc túi đi câu, và Kimura có trong tay một viên bi màu vàng… - Giống cái này này. – Ayumi lấy chiếc túi nilông từ trong áo ra và cho bạn xem viên bi. Ai cầm lấy, đảo qua đảo lại, quan sát một lúc, rồi lấy khăn tay ra cọ cọ bề mặt viên bi. Bên dưới lớp khăn, phần bị cọ hiện lên sáng bóng một màu vàng rất đẹp. Ayumi chớp mắt: - Đẹp nhỉ… - Chắc nó là vàng đấy. - Vàng á? - Đúng thế, đây là nguyên tố vàng, ký hiệu Au. Nó được mệnh danh là “kho báu vĩnh cửu” hay “biểu tượng của thịnh vượng và quyền lực”. – Đôi mắt Ai giờ cũng lấp lánh ánh sáng. - Đúng là ở đây có kho báu à? - Về mặt lý thuyết thì khả năng đó rất cao. Ai lấy cả quyển sổ bọc da trogn túi nilông ra. Đầu tiên cô mở tờ giấy gấp làm bốn. - “Buổi sớm mặt trời chiếu sáng, buổi chiều mặt trời đỏ rực, rơi xuống”… Đây là thơ, hay là lời bài hát nhỉ? – Tiếp theo, Ai mở quyển sổ. Chữ trong sổ thật khó đọc. Ai nhìn mấy câu đầu rồi thốt lên. – Cái này…! - Cái gì cậu? Ai quay ra Ayumi: - Quyển sổ này là của ông Kubo Yasuharu. - Ông Kubo Yasuharu… là bố chị Sayuki à? - Đúng thế, ông ấy là chủ cũ của nhà nghỉ Kubo, cũng là người tiên phong trong việc tìm kiếm kho báu chôn giấu ở khu vực làng Kurofuchi này… – Ai mở tờ giấy lúc nãy ra trước mặt Ayumi. – Những câu giống như thơ viế ttrong tờ giấy này là mật mã chỉ vị trí của kho báu cổ, ông Yasuharu đã tìm thấy ở đâu đó. Cô chỉ tiếp vào quyển sổ: - Trong này có cách giải mã. Cách giải của ông ấy không hề sai, bằng chứng là… - Ai dừng lại, đưa viên bi màu vàng cho Ayumi. - Đây là kho báu… - Ayumi nhìn chằm chằm vào viên bi trong lòng bàn tay. Ai đọc tiếp: - “Buổi sớm” là phía Đông, “buổi chiều” là phía Tây, nhưng cụm từ “mặt trời chiếu sáng” chỉ dùng để đánh lạc hướng… Điểm quan trọng là “đỏ rực” và “rơi xuống”… Hiểu rồi… Trong quyển sổ chằng chịt những lời giải mật mã, thỉnh thoảng còn có sơ đồ với những ký hiệu cụ thể. Đó là tất cả những gì ông Yasuharu đã nghiên cứu về kho báu dưới lòng đất, cũng có thể cho đó là toàn bộ cuộc đời của ông. Ai chăm chú dò từng chữ trong quyển sổ bằng đầu ngón tay, còn Ayumi tò mò quan sát bạn. Cả hai đều không để ý đến bóng người đáng ngờ lấp ló sau lưng. Đột nhiên, miệng Ai bị bịt chặt. Cơ thể nhỏ bé của cô bị nhấc bổng lên một cách dễ dàng. Không gian quay mòng mòng. Khi Ai định thần lại, cô thấy mình đã bị ném ra băng ghế sau của ô tô. - Cái…! – Ai định lên tiếng nhưng rồi im bặt. Trước mặt cô là nòng súng đen ngòm thật đáng sợ. Tanaka cầm súng, cười nham hiểm: - Nếu muốn sống thì im mồm đi. Sau lưng Ai, Ayumi cũng bị ném lên băng ghế từ cửa bên kia xe. Kimura sau khi thả Ayumi vào xe, bèn cướp lấy viên bi màu vàng. Hắn lấy viên của mình ra so sánh. - Chà… Hai viên giống hệt nhau! – Hắn nhìn sang Ai. – Mày đưa quyển sổ ra đây. Ai lườm Kimura, nhưng khi thấy gương mặt sợ hãi của Ayumi, cô đành thả tay. Kimura nhặt quyển sổ vừa rơi xuống ghế, lật qua vài trang và huýt sáo thích thú. - Tốt lắm… Ta đã có trong tay bản đồ kho báu! - Thật hả đại ca? - Ờ… Đây là mật mã kèm theo lời giải về vị trí gia tài dưới lòng đất mà lão già để lại. Chỉ cần cái này là chúng ta dễ dàng có được toàn bộ số của cải! Kimura đóng cửa lại cái “rầm”, rồi lên ghế người lái. Hắn vừa cắm chìa vào ổ, vừa đọc trang đầu của cuốn sổ. - Đầu tiên phải đi về phía tây. Ta cứ theo đường núi là được. Chiếc xe đi núi phả ra luồng khói đen sì khi được khởi động. Kimura đặt chân lên bàn đạp, vặn cần lái một cách thô bạo. Chiếc xe vọt lên trước, thẳng tiến ra phía cổng. Vừa lúc Kimura định tăng tốc thì từ bên cạnh cổng hiện ra bóng người nhòm vào sân. Đó là Ryouzou, tay cầm chổi. Có lẽ an quét dọn con đường trước nhà nghỉ từ nãy. Kimura phanh lại theo cảm tính. Gượng mặt đang tò mò của Ryouzou bỗng biến sắc khi nhìn thấy khẩu súng săn trên tay Tanaka và hai cô bé đang ngồi ngay trước nòng súng của hắn. Ryouzou há hốc mồm, định hét lên. Đúng lúc đó chiếc xe tăng tốc đột ngột. Có tiếng va chạm giữa người và kim loại. Kimura không hề biểu lộ cảm xúc nào, cứ thế lao qua cửa. Ra đến đường, hắn lái xe theo hướng lên rừng. Tanaka quay lại nhìn: - Thằng đó chết rồi à? - Ai mà biết? – Kimura châm lửa điếu thuốc rồi đưa lên miệng. – Có điều, chúng ta không thể quay lại được nữa, chỉ còn đường tiến thẳng tới kho báu thôi. Hắn cười khùng khục. Ai nhìn chằm chằm vào gương mặt Kimura phản chiếu trong gương chiếu hậu, tay cô nắm chặt bàn tay đang run rẩy của Ayumi.
Conan qua cổng ngôi miếu, chạy xuống những bậc thang với tốc độ như sắp lăn tới nơi. “Giá mà mình có huy hiệu!” – Cậu nghĩ tới phát minh cùa bác tiến sĩ. Nếu có huy hiệu thám tử thì mọi việc đã đơn giản hơn nhiều: cậu có thể liên lạc với Ai và Ayumi ngay lập tức. Vậy mà huy hiệu lại đang ở nhà bác Agasa. Bác cho rằng đi cắm trại chẳng cần đến nó nên để lại, tiện thể bảo dưỡng. Theo đà, Conan lao xuống dốc, chạy thẳng về nhà nghỉ. Khi gần đến nơi, cậu nhìn thấy một người nằ mbất động trên mặt đất. “Lẽ nào…” – Conan bỗng hoảng, nhưng nhìn kỹ lại, cậu cảm thấy người đó khá lớn, không thể là Ayumi hay Ai được. Chạy đến gần, Conan phát hiện ra đó là Ryouzou, đầu bếp của nhà nghỉ. Anh nằm sấp trên bãi cỏ cạnh cổng, máu từ trên đầu chảy xuống má và nhuộm đỏ cả vùng cỏ bên dưới. Khi Conan đặt tay lên cổ thì Ryouzou khẽ rên lên. - Anh Ryouzou! – Sayuki đứng như trời trồng. - Anh sao không? – Tadao định đỡ anh dậy. Conan ngăn lại: - Đừng! Những lúc như thế này cần tránh di chuyển anh ấy. – Conan gọi Ryouzou. – Anh Ryouzou, anh có nghe thấy không? Anh có nhận ra em không? Ryouzou khẽ gật đầu. - Anh ấy vẫn còn tỉnh, nhịp hô hấp và mạch cũng bình thường. Máu chảy ra hơi nhiều nhưng vết thương thì không sâu lắm. Em nghĩ anh ấy sẽ ổn thôi… - Conan đứng dậy. – Anh Tadao gọi cấp cứu và cản hsát nhé. Chị Sayuki ở lại đây với anh Ryouzou đi. Nói rồi, Conan chạy vào trong. Khi chạy ngang qua bãi đỗ xe, cậu liếc nhìn và thấy chiếc xe đi núi không còn đó nữa. “Có chuyện gì thế không biết?” Vào đến sảnh, Conan sốt ruột cởi giầy rồi chạy vụt lên cầu thang. Mitsuhiko và Genta giờ đã đuổi kịp, theo sát phía sau. - Cảnh sát đấy hả! Tôi ở nhà nghỉ Kubo làng Kurofuchi, ở đây có người bị xe đâm… Không, anh ấy không nguy lắm! Thêm nữa, trong miếu có xác chết… - Có tiếng Tadao đang hét vào điện thoại. Anh đã mất hết bình tĩnh. Bác Agasa vẫn nằm dài trên sàn phòng nghỉ. - Bác tiến sĩ! - Bác có sao không? - Khò… - Bác Agasa ngáy một tiếng như trả lời. - Hóa ra bác ấy chỉ ngủ thôi. - Bác tiến sĩ ơi! – Conan đặt tay lên vai bác, lắc lắc. Cuối cùng bác Agasa cũng tỉnh giấc: - Gì thế? - Haibara và Ayumi đâu rồi ạ? - Ai và Ayumi à? – Bác tiến sĩ vội vàng ngồi dậy, nhìn quanh quất, nhưng dĩ nhiên hai cô bé không có mặt ở đó. – Có chuyện gì xảy ra với hai đứa sao? - Cháu không biết nữa… Genta, Mitsuhiko… - Conan quay đầu lại. – Cậu xuống dưới tìm Haibara và Ayumi xem có ở trong nhà nghỉ không, nhờ cả anh Tadao nữa. - Ừ! - Tớ biết rồi! Genta và Mitsuhiko lao ra khỏi phòng. Conan cũng chạy ra ngoài, nhưng về phía ngược lại của hành lang. Cậu mở cánh cửa phòng nghỉ trong cùng. “Theo mình nhớ thì hai người Kimura và Tanaka ở phòng này…” Căn phòng trống không, ngay cả đồ đạc cũng không còn. Conan kiểm tra toàn bộ phòng cho chắc, nhưng phòng không có ai, thậm chí còn không có dấu hiệu nào cho thấy có người từng ở. Cậu quay ra hành lang. Bác Agasa đã ra khỏi phòng, mặt lo lắng: - Có chuyện gì thế? - Chuyện là… - Conan kể lại ngắn gọn việc phát hiện xác chết, viên đạn và những điều đáng nghi ở Kimura và Tanaka. – Cháu vội vàng quay về nhà nghỉ thì thấy anh Ryouzou bị thương chảy máu đầu nằm ngoài kia, hai tên Kimura và Tanaka biến mất, cả Haibara và Ayumi cũng không thấy đâu… - Liệu có phải hai đứa nó bị hai gã kia bắt đi rồi không? - Cháu không biết… Nhưng tại sao chứ? Trước khi bác ngủ có chuyện gì xảy ra không ạ? - Có một lúc bác lơ mơ, nghe thấy Ayumi kêu lên “gay rồi” hay gì đó, sau đó nó cùng Ai ra khỏi phòng… - Bác Agasa đặt tay lên cằm nghĩ ngợi. - Rồi sao nữa ạ? - Bác chỉ nhớ đến thế thôi. Có tiếng Mitsuhiko từ phía cầu thang: - Bác ơi! Conan ơi! - Mitsuhiko im lặng lắc đầu. - Anh Ryouzou tự ngồi dậy được rồi, đang vào trong nhà nghỉ. - Thế à! Conan cùng Mitsuhiko chạy xuống cầu thang. Bác Agasa lê chân theo sau. Dưới tầng, Ryouzou đang nằm vắt ngang trên ghế sofa trong phòng sinh hoạt chung. Sayuki, Tadao và Genta đứng quanh anh. Nhận ra Conan, Ryouzou lo lắng nhìn lên: - Hai cô bé kia bị hai gã đàn ông đó bắt mất rồi. Chúng có cả súng nữa. “Mình biết ngay mà” – Conan cắn môi. Bác Agasa nín thở. - Anh có sao không ạ? Anh nói được gì nữa không? - Không sao đâu… Anh xin lỗi đã không cứu được bạn em… Anh định chặn xe lại, nhưng… - Anh đừng nói thế. Anh kể lại chuyện xảy ra đi? - Anh đứng quét dọn bên ngoài nhà nghỉ, nên nghe không rõ lắm, chỉ loáng thoáng tiếng hai cô bé nói chuyện trong sân… Khi anh thấy tiếng nói chuyện ngưng lại, thì bỗng có xe vụt ra khỏi bãi đỗ, chạy về phía anh. - Hai bạn ấy nói chuyện gì ạ? - Anh nghe không rõ lắm, nhưng hình như có từ “kho báu” và “mật mã” gì đó… Anh nghĩ hai đứa nghĩ ra trò chơi mới, nên không để tâm lắm. - Vâng… - Conan gật đầu. Genta quay sang Conan, nói lớn: - Conan, thế này là thế nào? - Theo những gì bác tiến sĩ và anh Ryouzou kể lại thì… - Conan khoanh tay, vừa nghĩ vừa trả lời. – Ayumi đã tìm ra đầu mối gì đó liên quan đến kho báu. Đó là đầu mối quan trọng đến mức hai tên kia bắt cóc cậu ấy để cướp. Mitsuhiko chen vào: - Chắc bọn chúng đã ra tay khi Ayumi và Haibara đang mải mê nói về chuyện đó! - Hai cậu ấy gặp nguy rồi! - Sao cảnh sát mãi chưa tới nhỉ! – Tadao ngó ra ngoài sảnh, bực dọc. - Chúng ta không thể chờ tới lúc cảnh sát tới được, phải đuổi theo bọn chúng ngay! Nhưng Mitsuhiko cúi đầu chán nản: - Chúng ta có biết chúng đi đâu đâu… - Chắc chắn chúng tới nơi có kho báu. Và chúng ta đã có gợi ý về địa điểm đó trong tay rồi! - Đúng rồi, cậu nói đến mật mã dưới hấm đúng không? – Mitsuhiko ngẩn đầu lên. Conan gật đầu xác nhận: - Đúng thế… Những dòng chữ trên bia đá chính là mật mã chỉ nơi giấu kho báu! - Mật mã chỉ nơi giấu kho báu… - Tadao lẩm bẩm. Conan quay sang Sayuki: - Chị nói cho em biết cả đoạn văn đi. Sayuki vừa nhớ lại vừa đọc lên một đoạn như ngâm thơ: - “Buổi sớm mặt trời mọc, buổi chiều mặt trời đỏ rực, rơi xuống… Đuổi theo một chú chuột, lấy những gì ở giữa, mọi vật đều sáng tỏ… Điều đúng là bước đi của ngựa, khi tiến gần đến khỉ, có một thứ hiện ra… Ta thấy rắn hay cừu, loài rồng kỳ lạ với cuộc đời bất tử… Bắc đẩu dẫn ta đi đúng hướng… Tiến lên tù màu xanh, đứng ngay ở màu vàng, rơi xuống địa ngục màu đen, ngập trong chu sa màu đỏ… Màu trắng cho ta qua, và kho báu phía trước, là gia tài sánh ngang với vạn ryou vàng một koku gạo…” Đọc xong, ánh mắt Sayuki trở nên xa xăm: - Chị đã nghe những câu này từ khi còn nhỏ… Bố chị luôn nhắc “Đây là những lời cực kỳ đáng giá, quan trọng thứ hai chỉ sau tính mạng của bố”… Thế nên đã lâu rồi mà chị vẫn nhớ kỹ từng lời thế này. Nghe xong, Genta và Mitsuhiko hào hứng: - “Kho báu lớn trên đời” cơ đấy! - Thích quá! Nhưng Tadao thêm: - Anh biết một câu chuyện thế này: “Buổi sớm mặt trời chiếu sáng, chiều mặt trời đỏ rực, dưới đó là ngàn lượng vàng”. Đây là” Truyền thuyết mặt trời”, lưu truyền ở rất nhiều vùng của Nhật Bản. Ngườ ita nói ở những nơi từng xây dựng lâu đài hoặc nhà ở của quý tộc đều có chôn giấu của cải, và ai giải mã được câu nói trên sẽ lấy được gia tài đó, nhưng từ trước đến nay chưa kho báu nào được phát hiện cả. Có ý kiến cho rằng mật mã này không chỉ của cải mà nói về những mỏ kim loại ở dưới đất… - Ý anh là mật mã lần này cũng chỉ là một “truyền thuyết mặt trời” sao? - Rất có thể như vậy. Chúng ta không thể hoàn toàn tin vào nó được. Conan viết những lời Sayuki vừa đọc vào sổ tay, rồi nói: - Nhưng đây là toàn bộ đầu mối mà chúng ta có. Không còn lựa chọn nào khác đâu. Với lại… - Conan liếc nhìn Sayuki. – Ông Yasuharu là một chuyên già về kho báu. Ông ấy cho rằng “quan trọng thứ hai chỉ sau tính mạng”, chắc chắn phải là thật! Tadao im lặng. Genta nhòm vào sổ tay của Conan: - Thế cậu nghĩ ra gì chưa? - Ừm… - Conan nhìn chăm chú vào sổ. – “Buổi sớm mặt trời chiếu sáng?” ám chỉ hướng đông. Cửa sổ của căn phòng bằng đá dưới lòng đất cũng hướng về phía đó. Trên cửa sổ là tấm bảng “thanh long” cũng có ý nghĩa là hướng đông… Phía đông của ngôi miếu có gì chăng? Sayuki trả lời: - Ở ngọn núi bên kia vực có tảng đá lớn khắc hình người. Người ta nói phiến đá đó cũng giống như ngôi miếu, là thứ trấn an linh hồn những người thợ mỏ vàng đã bỏ mạng dưới vực… - Nó là kho báu đấy, Conan! Chúng ta lên đường thôi! Nhưng Tadao lắc đầu: - Anh đã tìm kiếm khu vực quanh đó rất kỹ rồi, chẳng thấy có gì liên quan tới kho báu cả. - Thế ạ… - Genta ỉu xìu. Conan nói: - Cậu đừng vội nản. Một dấu mốc dễ nhận ra như vậy chỉ là đấu mối giả nhằm đánh lừa người đi tìm kho báu thôi. Điều chúng ta cần chú ý là “buổi chiều mặt trời đỏ rực, rơi xuống”… Conan tiếp tục giải thích. Mặt trời mọc và lặn mỗ ngày. Nếu phía đông ngôi miếu có dấu vết nổi bật như tảng đá kia, thì phía tây cũng phải có thứ gì đó tương tự… Cụm từ “rơi xuống” ý nói thứ ở phía tây, phía mặt trời lặn, mới là đầu mối thật sự quan trọng. - Thêm nữa, vị trí đối xứng với phiến đá hình người qua ngôi miếu là nơi đáng nghi nhất. Nếu không thì chẳng có lý do gì người ta đặt phiến đá ở đó cả. - Ừ… Để anh lấy bản đồ. Tadao tiến về quầy tiếp tân. Ryouzou nói: - Chúng ta cần đi theo đường rừng, rồi leo núi một đoạn. - Anh Ryouzou tới đó rồi ạ? - Chưa… Nhưng lần ông chủ Yasuharu đi mãi không về, tôi có hỏi mọi người xem ông ấy thường qua đêm ở đâu… Có người chỉ cho tôi ngôi nhà ở dưới chân núi, cuối con đường rừng. - Ra thế… - Conan quay sang Tadao. – Em nghĩ vị trí cuối đường rừng là chính xác đấy. - Được rồi! – Tadao ra khỏi nhà nghỉ. Một lát sau, từ bên ngoài vọng lại tiếng động cơ ô tô. Conan bảo bác Agasa: - Bác tiến sĩ ở lại đây nhé. Khi nào cảnh sát tới thì bác giải thích mọi chuyện cho họ. - Ừ. – Bác Agasa gật đầu, vẻ mặt căng thẳng. - Với lại… Tớ muốn Genta và Mitsuhiko cũng ở lại đây… - Còn lâu! - Conan lại định đi một mình hả? - Không phải đâu! Các cậu phải nhớ hai tên kia có súng, rất nguy hiểm! - Chúng ta là Đội thám tử nhí, sơ gì súng chứ! Genta và Mitsuhiko nắm chặt tay thành nắm đấm, cãi lại. Conan đành cười vẻ nhượng bộ: - Tới biết hai cậu sẽ nói vậy mà. Được rồi, các cậu có thể đi cùng, nhưng phải nghe theo hướng dẫn của tớ đấy! - Genta và Mitsuhiko giơ hay tay lên trời sung sướng, chẳng rõ có nghe lời Conan dặn không. Hai cậu bé chạy ra ngoài: - Chị cũng đi. – Sayuki xung phong. - Chị Sayuki… - Chị là chủ nhà nghỉ, phải có trách nhiệm bảo vệ khách! Với lại, có thể chị sẽ nhớ ra điều gì đó về bố. Conan gật đầu: - Chúng ta đi thôi! Cậu xỏ chân vào đôi giày thể thao và vọt ra ngoài. Chiếc xe to lớn ngất ngưỡng đi trên đường núi gập ghềnh. Trong xe, không ai nói năng gì, hay đúng hơn, không ai có thể nói gì. Con đường núi đã lâu ngày không người qua lại nên đầy những tảng đá và gốc cây, làm chiếc xe rung lắc dữ dội, người trong xe nếu mở miệng ra nói là có thể cắn vào lưỡi như chơi. Nhưng cuối cùng Tanaka không chịu được yên lặng bèn nói: - Đại ca ơi… Kimura ngồi ở ghế lái, miệng ngậm điếu thuốc lá, không nói gì. - Đại ca ơi, giờ chúng ta làm gì với bọn nhóc? Kimura đành trả lời: - Cứ đưa bọn nó đi cùng đã. - Cứ phải kéo hai đứa nó theo thế này ấy à? - Thế thì cũng khá bất tiện đấy. Để xem quanh đây có chỗ nào khó bị người ngoài phát hiện không… - Lẽ nào.. Ối! – Tanaka đưa tay bị miệng. Hình như hắn vừa cắn vào lưỡi. - Mày đừng nói nữa. – Tanaka dí mẩu thuốc vào gạt tàn đã đầy. Ayumi ngồi cạnh Tanaka ở băng ghế sau. Cô bé khẽ dịch người vào Ai, thì thào: - Ai ơi… Bọn mình sẽ ra sao? - Ừm… Ai không dám nói rất có khả năng cả hai sẽ bị giết, điều đó sẽ chỉ làm Ayumi hoảng sợ hơn. Ai bắt đầu nghĩ ngợi. Mục đích của hai tên này là kho báu. Chúng đã có trong tay đầu mối dẫn đến gia tài. Đây là loại người dám dùng súng trấn áp và tông thẳng xe vào người khác, chắc chắn sẽ không để hai đứa trẻ con sống sót trở về. Dường như cảm nhận được nỗi lo lắng của Ai, Ayumi rùng mình, kéo sát chiếc áo khoác vào người. Khi đó, cô bé vô tình làm rơi chiếc bật lửa dùng lúc cắm trại. Ai nhận ra bèn nhanh chóng nhặt lấy và giấu trong lòng bàn tay. Cô liếc nhìn Tanaka. Khi chắc chắn hắn không để ý đến mình, Ai giấu bật lửa vào túi chiếc váy cô đang mặc. Một hàng rào bằng gỗ chắn ngang con đường rừng. Kimura dừng xe trước hàng rào và nhảy xuống đất. - Đường đến đây là hết rồi… Giờ chúng ta phải đi bộ thôi. - Đại ca nhìn kìa. – Tanaka xuống xe, chỉ sang bên phải. Ở đó có một ngôi nhà nhỏ nấp sau mấy thân cây. – Năm ngoái chúng ta gặp lão già ở đó. - Ờ, chứng tỏ ta đã đi đúng đường. Nào, giờ thì… Kimura giở quyển sổ tay ra. Tanaka cũng ngó vào, vẻ tò mò. “Sầm!” - Ối! – Tanaka kêu lên. Hắn ngã xuống cạnh đường, đúng chỗ dốc. – Á… - Tanaka vừa kêu vừa lăn. Người vừa đẩy Tanaka là Ai. Cô chộp lấy quyển sổ trên tay Kimura khi hắn còn đang ngơ ngác, rồi chạy vào rừng. - Hừ! – Kimura giật mình, vội đuổi theo Ai. Ai vừa chạy vừa gọi với lại phía sau: - Yoshida, cậu chạy đi! - Nhưng… - Nhanh lên! Cậu về báo cho mọi người đi! Nếu không… cả hai chúng ta sẽ bị giết mất! - Ừ… Tớ hiểu rồi! – Ayumi đáp vẻ quyết tâm, rồi chạy ngược lại con đường vừa đi. Bóng Ayumi xa dần. Khi chắc chắn bạn đã biến mất hẳn khỏi tầm nhìn, Ai dừng chân. Sau lưng cô là Kimura đang đuổi theo sát nút và Tanaka lấm lem bùn đất. Ai rút bật lửa từ trong túi ra và dí sát quyển sổ tay vào ngọn lửa. - Mày làm gì thế hả? – Kimura và Tanaka đồng thanh. Trước mắt bọn chúng, quyển sổ cháy thành than, rơi lả tả xuống mặt đất. Tanaka nắm lấy cổ áo Ai, nhấc bổng cô lên: - Tao sẽ giết mày, con nhãi ranh! - Nếu giế tôi, ông sẽ không có được kho báu đâu. – Ai nhìn thẳng vào mặt Kimura. Hăn cũng nhìn đáp lại: - Ý mày là sao? - Tôi đã đọc hết quyển số đó, và nhớ cả cách giải mật mã nữa… Nhưng ông thì mới xem qua mấy trang đầu thôi, đúng không? Kimura lấy tờ giấy ghi mật mã trong túi áo ngực ra nhìn, hắn quay sang Ai, rồi bỗng bật cười lớn. - Đại cả…? - Hay lắm… Mày thả con bé xuống đi. Tanaka miễn cưỡng hạ Ai xuống đất, rồi đưa mắt nhìn con đường rừng: - Thế con bé vừa chạy thì sao? Ai giơ tay ngăn cản: - Tôi sẽ dẫn đường cho các ông tới kho báu, nếu các ông để yên cho bạn ấy. Kimura cười khẩy: - Con bé này gan thật. Tao thích mày rồi đấy… Nhưng nếu mày nói dối thì liệu hồn… Ai mỉm cười: - Lúc đó ông muốn làm gì cũng được. Hai người lườm nhau. Cuối cùng, Kimura đưa mắt nhìn tờ giấy trên tay. - Bắt đầu đi. Trong này có viết “Đuổi theo một chú chuột, lấy những gì ở giữa”… - Đó là… - Ai vừa nói vừa bắt đầu leo núi. Cô không định nói dối, nhưng cũng không định vội vàng làm gì. Trong đầu Ai hiện lên hình ảnh cô bé con ra sức chạy và nhóm bạn đang đợi cô bé ở phía trước. “Nhờ cậu cả đấy, Yoshida. Và cả cậu nữa, Kudo ạ...”.
Dù ở trên núi, nhưng nhiệt độ vẫn tăng dần khi càng gần tới trưa. Ánh mặt trời rọi qua kẽ lá như muốn nướng chảy mặt đường núi, và tỏa nhiệt làm bầu không khí dường như bị bóp méo. Ayumi chạy trên con đường như vậy, một bước, hai bước… Càng ngày cô bé càng chậm dần. Quãng đường lúc đi bằng ô tô có vẻ ngắn đến thế, mà lúc quay lại thì… Ayumi cảm thấy đầu óc đờ đi. Cô bé cố nghĩ: “Lúc tới đây xe đi khoảng bao lâu? Nửa tiếng? Một tiếng? Quãng đường có dài lắm không?”. Nhưng dù quãng đường đó thế nào, thì nó cũng là quá dài đối với sức của một cô bé con mới học tiểu học. Ayumi không còn sức mà chạy nữa, chỉ vét hết sức lực nhấc từng bước một lên phía trước. Cô bé lấy tay quệt mồ hôi trên trán, ngạc nhiên thấy tay mình lạnh toát. Ayumi vấp vào một hòn sỏi và ngã lăn xuống đất. Không gian xung quanh dường như quay cuồng. Ayumi nhận ra mình đang nằm ngửa. Cô bé nheo mắt lại vì chói. Ánh nắng vẫn nhảy múa bên trong mí mắt. “Mình không động đậy được…” – Ayumi nghĩ thầm nếu ngất luôn ở đây có lẽ mọi việc sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều. Nhưng trong đầu cô bé vang lên tiếng Ai: “Cậu chạy đi! Cậu về báo cho mọi người đi! Chúng ta sẽ bị giết mất!”. Ayumi thấy khá hơn một chút, bèn mở mắt ra. Mặt trời đang nấp sau đám mây. Một làn gió mát thổi qua rừng. “Cậu về báo cho mọi người đi!”. “Đúng rồi, mình phải báo cho mọi người. Nếu không Ai sẽ…”. Ayumi nhổm dậy, dùng hết sức đứng lên. Cô bé tiếp tục lảo đảo bước đi… Không rõ bao lâu sau, Ayumi vẫn còn bước. Cô bé giờ không còn nhìn rõ nữa, chỉ thấy toàn ảo ảnh về những người bạn của mình. Trong số đó, dáng một cậu bé hiện ra rõ nhất. Cậu ấy là người rất thông minh, trong bất cứ hoàn cảnh nguy hiểm nào cũng không run sợ, luôn là chỗ dựa cho mọi người… - Ayumi! Tiếng Conan đấy ư? Không thể thế được. Đó cũng chỉ là ảo ảnh… - Ayumi! Ayumi ngẩng đầu lên. Cô bé nhìn thấy một chiếc xe đang chạy về phía mình. Từ cửa sổ bên ghế cạnh tay lái có một người thò đầu ra gọi. - Conan…? Ayumi ngã xuống đất, ngất đi. Khi tỉnh dậy, cô bé thấy trần xe màu trắng, và cảm thấy dưới lưng mình rung rung. Một lúc sau, Ayumi nhận ra mình nằm ở băng ghế sau xe, và chấn động kia là động cơ chiếc xe. Cô bé mở to mắt hơn. Có người lo lắng nhìn. - Conan… Các cậu. Conan đưa bình nước lên miệng Ayumi. Ayumi cầm lấy tu ừng ực, thấy người mình hút lấy nước như một miếng bọt biển. - Cậu bị Sayuki nắng nhẹ, một chút nữa là khỏi hẳn thôi. Ayumi gật đầu và lại nhắm mắt. Trong xe có điều hòa thật dễ chịu. Cô bé thấy sức lực dần trở lại. Tốt rồi… Không! Ayumi ngồi bật dậy. Cô bé lảo đảo, làm Mitsuhiko phải đưa tay đỡ. - Cậu nằm nghỉ thêm một chút nữa đi. – Genta lo lắng. - Giờ không phải lúc nằm nghỉ! Ai đang gặp nguy! Ayumi kể lại mọi việc. - Thì ra Haibara đã lấy mình làm mồi nhử để cậu chạy trốn. - Ừ… Cậu ấy bảo tớ về báo cho mọi người, nên tớ mới chạy đi… Aicó sao không nhỉ? Liệu cậu ấy có bị thương không? Hay… - Ayumi run rẩy. Conan gật đầu trấn an: - Tớ chắc Haibara không sao đâu. Thể nào cậu ấy cũng có kế hoạch nào đó. – Cậu không dám nói thêm rằng mình không chắc kế hoạch đó cầm cự được bao lâu. – Mà cậu nói rõ hơn về cuốn sổ được không? Sao cậu lại có nó… - Trong lúc cắm trại, tớ nhặt được một chiếc túi nilông ở bờ hồ Motonishi, trong đó có cuốn sổ… Khi Ayumi kể đến viên bi vàng, Sayuki ngồi ở ghế trên quay xuống: - Viên bi đó… - Cô lấy chiếc túi đựng bùa trong túi quần bò ra, tháo sợi dây buộc miệng túi, rồi lấy từ trong đó ra một thứ gì đó nhỏ xíu, đưa cho Ayumi. – Trông giống thế này đúng không? Thứ trong lòng bàn tay Ayumi là một viên bi màu vàng. - Đúng rồi! Cái này giống y hệt viên bi em nhặt được, giống cả cái mà tên Kimura đó có nữa! - Em đưa anh xem được không? – Tadao thò tay xuống từ ghế người lái. Anh chộp lấy viên bi trong tay Ayumi, đưa sát lên tận mặt, xoay ngang xoay ngửa một kích chăm chú. - Kích thước và cân nặng đều chuẩn… Trên mặt có chữ “Ichiryou”, người thủ quỹ là “dòng họ Matsumoto”… Đúng nó rồi… - Anh nói gì thế? Tadao không che giấu được vẻ phấn khích của mình, giọng anh sang sảng: - Nó là vàng của Koshu, mỗi viên nặng 15 gram, tỉ lệ nguyên chất trên 80%. Đây là đơn vị vàng đầu tiên của Nhật, do Takeda Shingen làm ra đấy! Genta và Mitsuhiko nhổm dậy, mắt lấp lánh: - Vàng ấy ạ! - Đúng là kho báu rồi! - Ai nói đúng thật… - Ayumi khẽ nói. - 15 gram… Nếu tính theo giá bây giờ thì viên bi này đáng giá khoảng 2 vạn yên. – Conan ước lượng. Tadao nói: - Không phải đâu, theo giới chuyên gia nó là hàng cực hiếm được bán với giá vài trăm vạn yên mỗi miếng đấy! – Gỉa thích xong anh trả miếng vàng cho Sayuki với vẻ tiếc nuối. - Vài trăm vạn yên… - Sayuki nhìn chằm chằm vào miếng vàng trên tay. - Trong mật mã có nói “vạn vàng” đúng không? - Có đến một vạn miếng như thế này á! – Nghe Mitsuhiko nói, Genta kêu lên. Tadao gật đầu: - Nếu có đến một vạn miếng, thì chỉ tiénh riêng theo giá vàng tất cả đã đáng giá khoảng 2 triệu yên rồi. Cộng thêm giá trị khảo cổ nữa… Với số lượng lên đến một vạn miếng thì dĩ nhiên giá cũng giảm, nhưng tính ra cả gia tài cũng lên đến vài chục triệu yên. - Thảo nào có những kẻ muốn chiếm kho báu hco bằng được dù phải vi phạm luật pháp. – Chỉ mình Conan là lạnh lùng, khác hẳn vẻ hào hứng của mọi người. Sayuki vẫn đang nhìn miếng vàng trên tay. - Không ngờ kho báu dưới lòng đất có thật… Nhưng ánh mắt cô thì tối sầm và xa xăm. Chiếc xe chở Conan và mọi người lại chuyển bánh, tiếp tục đi trên con đường rừng. - Anh không cho xe chạy nhanh nữa được à? – Genta phàn nàn. - Thế này là hết cỡ rồi! – Tadao sốt ruột đáp. Khác với xe chuyên đi đường núi của Kimura và Tanaka, cả nhóm đang ngồi trên xe tải thường. Loại xe này nếu đi không cẩn thận trên mặt đường xấu thì lốp xe sẽ long ra, xe có nguy cơ rơi xuống dốc. Tadao lái xe với vẻ căng thẳng. Sau một lúc im lặng, Sayuki cất tiếng: - Miếng vàng này… Một năm trước, ngay trước khi biến mất, bố chị đã nhường lại nó cho chị… Ông nói vậy cùng lúc tuyên bố đã phát hiện ra kho báu. – Cô ngưng lại một lúc, ngước nhìn lên trời như đang nhớ lại điều gì đó. – Bố chị nói… “Con phải luôn giữ nó bên mình. Đây là thứ quan trọng thứ hai chỉ sau tính mạng của bố…”. - Ông ấy nói mật mã cũng là “thứ quan trọng thứ hai chỉ sau tính mạng” cơ mà? - Bố chị có nhiều thứ quan trọng sau tính mạng nhỉ? Nghe Mitsuhiko và Genta nói, Sayuki khẽ cười: - Nghĩ ra thì đúng thế thật… Bố buồn cười quá. - Đối với ông Yasuharu thì thứ quan trọng thứ hai chỉ sau tính mạng là kho báu. Cả mật mã, cả miếng vàng đều là bằng chứng cho thấy kho báu đó là thật, có gì buồn cười đâu. - Cảm ơn Conan… Nhưng chị chưa từng nghĩ đây là vàng thật. Đúng là nó rất đẹp, nhưng chị cứ tưởng nó chỉ là hòn sỏi gì đó ở dưới sông, nên để trong túi bùa mà quên mất đến tận bây giờ. - À, nói đến sông… - Conan chợt nhớ đến dòng chảy cậu nhìn thấy từ cửa sổ căn phòng bằng đá. – Con sông đưới vực Kurofuchi dẫn đến đâu ạ? - Con sông đó hình như nối vào hồ Motonishi. - Đó là chỗ bọn mình cắm trại! – Mitsuhiko reo lên. Conan gật đầu: - Ừ… Ayumi nhặt được quyển sổ tay và miếng vàng ở đó. - A, tớ bắt đầu hiểu ra rồi. - Anh Tadao ơi, thứ vàng Koshu này rất hiếm đúng không ạ? - Ừ, như lúc nãy anh nói, đây là đố rất có giá trị. Với lại, nói là vàng Koshu, nhưng mỗi viên có một dấu ấn khác nhau trên bề mặt, chia thành nhiều loại khác nhau. - Thế viên Ayumi tìm thấy, viên tên Kimura cầm, và viên chị Sayuki được bố để lại không thể giống hệt nhau ạ? - Đúng thế… Ý em là sao? - Cả ba miếng vàng này lúc đầu đều của ông Yasuharu. Ông ấy đã phát hiện ra những miếng vàng thuộc về kho báu ở đâu đó dưới lòng đất một năm về trước. - Theo câu “cuối cùng ta đã tìm thấy nó” của ông ấy thì có vẻ đúng thế thật. Ông còn bảo “chỉ cần một chút nữa thôi là nó sẽ thuộc về ta”, chắc ý muốn nói mình sắp có trong tay toàn bộ kho báu chứ không chỉ ba miếng vàng. - Một miếng chị Sayuki được để lại, một miếng Kimura lấy được bằng cách nào đó. Miếng cuối cùng bị nhét vào túi nilông cùng quyển sổ tay và bị ném từ cửa sổ căn phòng bằn đá nên đã trôi theo dòng sông tới hồ Motonishi và Ayumi nhặt được. Tadao im lặng sắp xếp lại suy nghĩ một lát. - “Cách nào đó” của Kimura có lẽ là thế này… Hai kẻ đó đã bắn ông Yasuharu để cướp lấy miếng vàng, và nhốt ông trong căn phòng bằng đá dưới miếu. Ông Yasuharu khi đó vẫn còn sống nên đã cho miếng vàng cuối cùng và quyển sổ tay giấu dưới hầm vào túi nilông, ném nó xuống sông qua cửa sổ, rồi trút hơi thở cuối cùng… - Đúng là bọn chúng đã ra tay với bố…! – Sayuki nắm chặt bàn tay. - Ừm… Có lẽ vậy… - Conan chìm trong suy nghĩ của riêng mình. Nhưng cậu ngẩng đầu lên ngay: - Điều quan trọng bây giờ là phải tìm thấy Haibara và hai kẻ kia đã. - Làm thế nào bây giờ? Chúng a chỉ biết chúng đi về hướng Tây… Trong khi chúng lại có chỉ dẫn rõ ràng để tới nơi có kho báu! – Mitsuhiko sốt ruột. - Thế thì chúng ta phải tự giải mật mã… - Conan chỉ tay lên đầu. – Bằng cái này này! Tới gần đoạn cuối của con đường rừng, nóc một chiếc xe hiện ra ở phía bên kia con dốc. Đó là xe của Kimura và Tanaka. Tadao dừng xe ngay sau chiếc xe đi núi đó, và nhảy xuống đấ.t Anh rón rén lại gần nhìn vào trong xe của bọn chúng. - Không có ai… Conan cũng đã xuống xe: - Cũng đúng thôi… Xe đi núi cũng không chịu được con đường phía trước. Chắc chúng đi bột về phía Tây rồi. Genta và Mitsuhiko cũng đã xuống theo Conan: - Chắc chúng sẽ quay về chỗ này chứ? - Hay chúng ta mai phục ở đây? Cái đó thì chưa chắc đâu. – Conan nghiêng đầu. – Trong xe không còn đồ đạc, rất có khả năng chúng bỏ hẳn chiếc ở đây rồi. Hoặc biết đâu chiếc xe này là đồ chúng lấy trộm ở đâu đó cũng nên. Với lại, dù chúng có quay lại, ta cũng không chắc chắn chúng mang Haibara theo. Conan quay lại nói với Sayuki trên xe: - Chị Sayuki dẫn Ayumi về làng nhé. Sayuki giơ ta làm dấu đồng ý, nhưng Ayumi kêu lên: - Tớ đi cùng các cậu cơ! - Không được đâu… Cậu mệt rồi. - Đúng đấy! Cậu nên về nghỉ đi! - Cậu để kế hoạch giải cứu Haibara cho bọn tớ! Thấy các bạn đồng lòng như vậy, Ayumi đành gật đầu: - Ừ… Các cậu cố gắng nhé! - Về đến làng chị sẽ dẫn cảnh sát quay lại đây ngay! – Sayuki quay xe, đi ngược lại đường rừng. - Nào… - Conan vòng qua hàng rào gỗ, đứng trước khu rừng. Qua những tán lá rộng, cậu nhìn thấy những dãy núi nhấp nhô ở phía xa. Mặt trời đã quá thiên đỉnh được một đoạn. – Chúng ta đi tìm kho báu thôi!
Cả nhóm Conan nối đuôi nhau đi vào rừng. Tadao, người biết rõ nhất về khu vực này, cầm bản đồ và la bàn đi đầu tiên. Người đi ngay sau anh là Conan, tay cầm ghi chú về mật mã. Tiếp theo là Genta và Mitsuhiko. Ngoài tiếng chim thỉnh thoảng vọng lại từ đâu đó thì khu rừng hoàn toàn tĩnh mịch. Khí nóng tục lại giữa tán cây với mặt đất, làm không khí thật oi bức. Mọi người vừa lau mồ hôi vừa bước đi, không nói với nhau lời nào. Genta mọi khi là người lắm mồm nhất, giờ cũng chẳng than vãn đến một câu, chỉ chăm chăm tiến tới. Có vẻ cậu bé rất lo cho Ai. Khoảng nửa tiếng sau, tầm nhìn phía trước rộng mở. Khu rừng đã kết thúc. - Chỗ anh Ryouzou đánh dấu nằm ở quanh đây thôi… - Tadao cầm bản đồ trên tay, nhìn quanh. - Kia kìa! - Ở hướng Conan chỉ có một thứ gì đó giống như hòn đá hình tròn. Mà nó đúng là đá thật. Trên mặt đất có chôn một phiến đá lớn, trên phiến đá này lại chồng một tảng đá khác to bằng khoảng quả bóng bowling. Cả công trình không quá lớn, nhưng cũng đủ để gọi là tháp. - Cái gì đây? – Mitsuhiko chú ý vào bề mặt tảng đá. – Đây có phải hình người không? Đúng là trên mặt đá có vết lồi lõm tạo thành hình giống như mặt người. Tadao nhìn vào: - À… Chắc đây là phiên bản nhỏ của đá mặt người. - Phiên bản nhỏ ạ? - Ừ, lúc nãy chúng ta có nhắc đến tảng đá mặt người ở phía Đông đúng không? Tảng đá này tuy khác về kích thước và hình dáng… - Nhưng cũng là một tảng đá mặt người của bờ Tây, tương xứng với tảng ở phía bên kia, phải không ạ? Conan lẩm bẩm vẻ hài lòng: - Có vẻ chúng ta đang đi đúng hướng rồi… - Ta nghỉ giải lao đi. Cố đi quá chỉ tổ dễ ngã thôi. – Tadao đề nghị. - Ôi, may quá – Genta ngồi phịch xuống đất, duỗi thẳng chân ra. Cả nhóm đang ở giữa chừng ngọn núi, nơi địa hình tạm thời bằng phẳng. Trước mặt họ là bãi cỏ rộng lớn, còn phía xa, những ngọn núi nhấp nhô cạnh nhau dưới bầu trời xanh. Thấp thoáng giữa khu rừng bên dưới là làng Kurofuchi. - Cảnh đẹp quá! – Mitsuhiko khen. Conan nhìn một lượt khung cảnh rồi lại đọc ghi chú của mình: - Xem nào, tiếp theo là “đuổi theo một chú chuột, lấy những gì ở giữa, mọi vật đều sáng tỏ”… Câu thơ tạm thời ngắt ở đây à? Genta và Mitsuhiko nhìn Conan đang nghĩ ngới với ánh mắt tràn đầy hy vọng. Ngay cả Tadao cũng không dám bắt chuyện. “Chuột trong thời đó… Lấy ở trong… Ủa? Có phải vậy không nhỉ?” Conan ngẩng đầu lên: - Tiếp theo là hướng Bắc. - Conan này, tại sao lại là hướng Bắc? - Thì các cậu cứ nghe theo tớ đi! Hướng Bắc nằm vuông góc với phía mọi người vừa đi. Vì không phải leo núi nữa, nên đường đi có vẻ dễ chịu hơn. Mặt đất dưới chân cũng ít gập ghềnh hơn nhiều so với lúc còn ở trong rừng. - Cậu giải thích đi mà. – Kêu ca vậy nhưng Genta và Mitsuhiko cũng ngoan ngoãn đi theo, chứng tỏ cả hai rất tin tưởng vào Conan. Chỉ Tadao là bán tín bán nghi. - Conan, em đi theo hướng Bắc vì câu “đuổi theo một chú chuột” hả? - Vàng. - Thế là thế nào? – Mitsuhiko và Genta thắc mắc. Tadao giải thích: - Câu tiếp theo trong mật mã là “đuổi theo một chú chuột”. “Chuột” ở đây là “tí”, con vật đầu tiên trong mười hai con giáp. Các em biết mười hai con giáp chứ? - Mỗi năm có một loài động vật tượng trưng riêng phải không ạ? Thứ tự là tí, sửu, dần, mão, thìn, tị, ngọ… - Cái đó tớ cũng biết! Trên bưu thiếp vẽ đầy! - Thời Edo, mười hai con giáp không chỉ dùng để chỉ năm, mà còn chỉ giờ và phương hướng nữa. - Phương hướng ấy ạ? Thế có phải… Tadao gật đầu: - Hướng “tí” là hướng Bắc, hướng chúng ta đang đi bây giờ. – Anh liếc nhìn Conan. Conan nhìn lại anh và cười. - Mật mã này có từ thời Chiến Quốc, nên ta cũng phải suy nghĩ theo cách gọi, cách đếm thời đó. - Đúng thế… Đây là nguyên tắc cơ bản khi nghiên cứu mật mã kho báu. Nhưng Mitsuhiko vẫn không yên: - Tớ hiểu đi về hướng Bắc rồi… Nhưng còn “lấy những gì ở trong, mọi người đều vui mừng” thì có ý nghĩa gì? - Cái đó tớ nghĩ đi một lúc cậu sẽ hiểu ra ngay. – Nói xong Conan im lặng bước. Mitsuhiko đi theo, lẩm bẩm: - Conan lúc nào cũng ít lời. Genta nói: - Mitsuhiko, đường chúng ta đang đi… - Sao cơ? - Tớ thấy dễ đi phết, như là đường người ta làm ấy. Mitsuhiko nhìn xuống đất. Con đường dưới chân đầy cỏ, nhưng đám cỏ có vẻ thưa hơn so với xung quanh. - Ừ nhỉ… Lạ thật. Liệu đây là đường muông thú vẫn đi, hay là đường núi cũ…? - Tớ có cảm giác ta đang tiến gần tới kho báu! – Genta hồ hởi. Cơn gió mát lành thổi dọc theo sườn núi. Mitsuhiko vẫn còn lo cho Ai, nhưng cũng cảm thấy dễ chịu khi cơn gió phả vào mặt. Bỗng cậu bé nhìn thấy cái gì đó cử động trong tầm mắt, bèn dừng chân. Mitsuhiko nhìn thấy một con vật nhỏ bé hiện ra từ bụi cây gần đó. Con vật này nhỏ tới mức có thể nằm gọn trong lòng bàn tay. Hai con, rồi ba con xuất hiện. Chúng có lớp lông sọc sọc và đôi chân ngắn cũn, trông như thú bông. - Ôi, dễ thương quá! – Nghĩ Ayumi và Haibara sẽ thích, cậu chạy lại định bế một con lên. - Nguy hiểm đấy! Conan đẩy mạnh Mitsuhiko, làm cậu bé lăn đi. Một cái bóng to lớn vụt qua, mũi thở phì phò, móng bấu mạnh trên mặt đất. Trước mặt họ là một con lợn rừng khổng lồ. Con lợn đạp đất một cái, rồi quay lại, lần này nhằm vào Conan đang đứng. Đôi mắt dữ tợn của nó nhìn chằm chằm vào cậu, miệng cong lên để lộ răng nanh nhọn hoắt. Con vật có vẻ không muốn buông tha… Conan nhanh nhẹn mở tấm kính chiếc đồng hồ đeo tay ra. Khác với các bạn, đồng hồ của Conan có tính năng đặc biệt riêng: kim tiêm tẩm thuốc mê. Cùng với tiếng “phụt” rất khẽ nghe như không khí bị xịt, chiếc kim đâm thẳng vào trán con lợn. Conan nằm sát xuống đất. Con vật lao ngang qua cậu, đâm sầm vào thân cây. “Rầm!” Con lợn rừng ngã vật ra, rung chuyển cả mặt đất. Conan thở phào nhẹ nhõm, ngồi dậy. Cậu đưa tay cho Mitsuhiko vẫn đang ngồi đờ ra trên đất. - Cậu có sao không? Mitsuhiko nắm lấy tay bạn, đứng lên. - Cậu nhìn đi. – Conan chỉ vào con lợn rừng vừa ngã xuống dưới gốc cây. Những con vật nhỏ bé vừa nãy vây quanh nó. - Đó là… - Lợn rừng con đấy. - Thế à… Chúng dễ thương vậy, mà con lớn thì hung dữ quá nhỉ. - Lợn rừng vốn không tấn công người, nhưng khi con chúng gặp nguy hiểm thì bản năng mẫu tử trỗi dậy, làm chúng rất hung hăng. Cậu phải cẩn thận. - Con lợ nto kia chết rồi à? - Nó chỉ ngất thôi. Chúng ta mau đi đi trước khi nó tỉnh dậy. – Conan vỗ vai Mitsuhiko rồi giải thích với Tadao và Genta vừa chạy lại. Mitsuhiko nhìn ngắm con lợn rừng con một lát, khuôn mặt có vẻ tiếc nuối. Cuối cùng, cậu bé vẫy tay tạm biệt chúng và đuổi theo đoàn. Cây cối bắt đầu nhiều hơn, và trên mặt đất cũng dần xuất hiện những hòn đá lớn. Nhóm Conan tới khu vựt núi nơi có nhiều đá tảng trơ ra. Bên tay trái của họ trông như một xưởng cắt đá, với nhiều phiến đá lăn lóc, hoặc đường chồng lên nhau. Conan nói, dường như trả lời câu hỏi mọi người đang nghĩ trong đầu: - Chỗ này như một khu vườn đá ấy. Nhưng có vẻ nó không tự nhiên mà có… Tadao nhìn quanh rồi nói: - Chắc đậy là nơi được gọi là “hiên đá”. - Hiên đá ạ? - Gần mỏ thường có một khu vực dùng để chất đá đào được, đồng thời là nơi nghỉ ngơi của thợ mỏ. Nhưng anh không biết ở đây lại có… - Đúng như em nghĩ, chúng ta sắp tới điểm tiếp theo rồi. - Hả, sao cơ? Conan không trả lời Tadao mà quay sang bạn mình: - Genta, Mitsuhiko ơi! Từ đây các cậu phải chú ý nhìn hai bên ,nếu thấy cái gì đó giống cái hố, thì báo cho tớ biết! - Ừ! - Hố ấy hả, được rồi! Tadao nhìn Conan: - Liệu có phải em đang tìm… lối vào mỏ? - Đúng rồi. – Conan giơ ngón cái ra. - Nhưng tại sao? Đúng là mỏ dưới lòng đất là nơi thuận lợi để chôn kho báu, nhưng… - Ủa? – Genta lên tiếng từ trên tảng đá chồng chất. - Gì thế? Conan và Tadao cùng chạy lại và leo lên đống đá, đứng cạnh Genta đang ngồi xổm. - Cậu tìm thấy gì à? - Cậu nhìn đi. – Genta chỉ tảng đá dưới chân. Tảng đá này khác hẳn những tảng lở ra từ đất xung quanh. - Trông nó hay nhỉ? Như là miếng bánh khổng lồ ấy. Tảng đá to bằng khoảng một vòng ôm, khá tròn, dày khoảng 15cm, bề mặt nhẵn thín, đúng là giống miếng bánh như Genta tả. - Cái này có liên quan đến kho báu không nhỉ? - Nói là có liên quan cũng đúng. – Tadao giải thích. – Đây là dụng cụ dùng để nghiền nhỏ đá trong mỏ, thường được tìm thấy ở những vùng mỏ trên núi thế này. - Là sao ạ? - Để lấy vàng ra khỏi đá, người ta phải nghiền đá cho đến khi nó thành cát ấy. - Chà, thế trên này có dính vàng phải không ạ! – Genta xoa xoa mặt phiến đá. Conan bật cười: - Cậu làm thế cũng vô ích thôi. Sau khi nghiền đá ra, người ta phải phân ra thành các nhóm khác nhau, dùng lửa để loại bỏ tạp chất, thì mới thu được vàng. Nên trên mặt đá không thể có vàng đâu. - Hừm, chán quá – Genta chán ngán đứng dậy. Lần này Mitsuhiko, người đã chuyển lên đi đầu từ lúc gặp con lợn rừng, gọi: - Conan ơi! - Lại đến lượt Mitsuhiko à? - Tớ thấy cái gì giống hố đây này! - Hả? - Đây đây… - Mitsuhiko vẫy tay gọi bạn lại, mắt vẫn nhìn xuống đất. Ở nơi cậu đang nhìn, đất lõm xuống một khoảng lớn. Bên rìa hố, cây cỏ leo đầy, còn ở đấy hố có một lối vào trông như được tạo ra bằng cách nhấc một phiến đá ra khỏi sườn núi. Tadao trượt xuống dưới sát miệng hố, nhìn vào trong. - Đầy là lối vào mỏ à? - Chắc thế. – Conan chỉ mấy cây leo ở miệng hố. – Vết đứt vẫn còn mới, chứng tỏ có người vừa xuống dưới. - Người nào chứ? – Genta hỏi. Mitsuhiko nói chắc nịch: - Chắc chắn là bọn xấu đã bắt cóc Haibara! - Chúng ta vào đi! – Conan bới đám cỏ, định chui xuống dưới. Tadao ngăn cậu lại: - Khoan đã, Conan. Em trả lời anh một câu được không? - Sao à? - Tại sao em biết chắc quanh đây có mỏ? Làm thế nào em giải được câu “lấy những gì ở giữa, mọi vật đều sáng tỏ?”. - À, cái đó dễ mà. – Conan cười. – Em đã “lấy những gì ở giữa” trong cụm “mọi vật đều sáng tỏ”. - “Mọi vật đều sáng tỏ”, trong câu này bỏ đi tất cả các chữ ở giữa, thì còn “m” và “ỏ”, nối lại là… “mỏ”! - Đúng rồi. Cả câu “Đuổi theo chú chuột, lấy những gì ở giữa, mọi vật đều sáng tỏ” có nghĩa là “Đi theo hướng Bắc, tìm lối vào mỏ”. - Ra là thế… - Tadao há hốc mồm. Nhưng gương mặt anh thể hiện rõ những gì anh đang nghĩ trong đầu. Cậu bé này là ai?
Hiệu chỉnh bởi quản lý: