- Tham gia
- 18/4/2013
- Bài viết
- 12.616
Hạ đến rồi, tạm biệt cái nắng buồn ủ ê và những cơn mưa xuân ẻo lả, những con ve cao hứng rủ nhau tấu bản dàn đồng giao mùa hạ mở đầu cho khúc nhạc hè sang.
Có phải thế nên bâng khuâng mà nhớ cái thời cùng lũ bạn những trưa không ngủ giấu mẹ đi bắt chuồn chuồn. Nhớ thời học trò tinh nghịch dưới những gốc bàng nhặt lá làm nón che đầu, nhớ những buổi chiều im ắng, tiếng trống ngân dài gọi giờ lên lớp, tiếng ve inh tai mà vẫn thấy…buồn.
Có những trang lưu bút ghi chằng chịt lời yêu thương mà giờ cũng nhạt màu năm tháng. Có cánh phượng ép vội lấm lem trang vở trắng, có đôi mắt đen huyền nào bên ngồi bên cửa sổ hay lơ đãng nhìn ra ngoài trời theo những tiếng ve. Ôi! Những tiếng ve ngày ấy…
Buổi trưa ngày ấy, lũ bạn đuổi nhau dưới sân trường đầy nắng. Những chiếc bóng đổ ngang dưới nền trường nóng hổi như nắng đổ, trán thấm đẫm mồ hôi. Đứa nhảy nhót, rượt đuổi mà gọi tên nhau í ới, có anh chàng chọc nghẹo cô gái nhỏ để hàng mi dài ươn ướt lệ rơi. Tiếng ve inh ỏi khắp sân trường hòa cũng tiếng cười nói của bạn trẻ. Có một thời thân thương đến thế!
Đêm về, cả khu phố lặng im sau giấc mơ đêm khép màu bóng tối để ve về kéo dài lời hát vội mà cũng vội đi. Có cô gái bên khung cửa sổ cầm lá thư tình tủm tỉm cười một mình. Nụ cười sao mà yêu đến thế! Có chàng trai áo trắng đứng dưới sân trường ép những cánh hoa thẹn thùng tặng người yêu. Có đôi bạn trẻ đạp xe đôi mắt bâng khuâng thả hồn cùng những tiếng ve mà lòng phơi phới tình đầu.
Đã qua bao tiếng ve, bao mùa phượng nở, chắc không còn anh bạn nhỏ đứng dưới sân trường, cô gái có đôi mắt huyền lấp lánh nụ cười cũng đã lớn xinh và đi đâu đó. Phượng vẫn nở, ve vẫn hài lòng mà thủy chung với mùa hạ. Nhưng có một mùa hạ đã qua, tiếng ve cũng lớn dần lên, cánh phượng cũng già màu. Chẳng còn ai nữa cả…
Tiếng ve như một người gác cổng thời gian thân thuộc sau cuộc hành trình bốn mùa rồi tuần hoàn mà chung thủy trở về, gợi nhắc những kỉ niệm đã qua và hát cho tôi nghe lời giai điệu của mùa xưa cũ; để biết mình đi qua và ngày càng rời xa tuổi học trò, xa những ngày tháng bình yên tới trường. Thời học trò bao mộng mơ, những bâng khuâng che giấu tuổi mà vùi quên trong dòng thời gian lững thững trôi đi. Đôi khi tiếng ve như một bà mẹ dịu dàng lúc nào cũng cần mẫn, thúc giục hè về để những nhớ thương vươn dài trên trang vở. Ngày của những ước mơ viết dài khát vọng, ngưỡng cửa Đại học và những hành trình đi đến tương lai.
Tiếng ve bây giờ trưởng thành và chững chạc hơn. Qua những bồng bột của thời trẻ dại mà chạy theo tiếng ve ôn lại thời học trò bối rối. Những trang vở dày chữ ghi những lời thầy giảng rồi những tờ giấy trắng “giằng đôi” mà ghi tạm vài ba chữ bâng khuâng ném vội dưới ngăn bàn. Lại một mùa ve nữa đến, lại được nghe những âm thanh da diết và biết mình đang đi qua một mùa ve nữa; biết một nỗi nhớ đã dài thêm, nghe có chút xao xuyến và tiếc nuối.
Tiếng ve kêu rộn ràng khắp phố báo mùa hè đến. Tiếng ve không biết có già đi không mà để năm tháng đang già đi, còn kỉ niệm cứ làm ta xao xuyến thế này…
Theo Khampha.vn
Có phải thế nên bâng khuâng mà nhớ cái thời cùng lũ bạn những trưa không ngủ giấu mẹ đi bắt chuồn chuồn. Nhớ thời học trò tinh nghịch dưới những gốc bàng nhặt lá làm nón che đầu, nhớ những buổi chiều im ắng, tiếng trống ngân dài gọi giờ lên lớp, tiếng ve inh tai mà vẫn thấy…buồn.
Có những trang lưu bút ghi chằng chịt lời yêu thương mà giờ cũng nhạt màu năm tháng. Có cánh phượng ép vội lấm lem trang vở trắng, có đôi mắt đen huyền nào bên ngồi bên cửa sổ hay lơ đãng nhìn ra ngoài trời theo những tiếng ve. Ôi! Những tiếng ve ngày ấy…
Buổi trưa ngày ấy, lũ bạn đuổi nhau dưới sân trường đầy nắng. Những chiếc bóng đổ ngang dưới nền trường nóng hổi như nắng đổ, trán thấm đẫm mồ hôi. Đứa nhảy nhót, rượt đuổi mà gọi tên nhau í ới, có anh chàng chọc nghẹo cô gái nhỏ để hàng mi dài ươn ướt lệ rơi. Tiếng ve inh ỏi khắp sân trường hòa cũng tiếng cười nói của bạn trẻ. Có một thời thân thương đến thế!
Đêm về, cả khu phố lặng im sau giấc mơ đêm khép màu bóng tối để ve về kéo dài lời hát vội mà cũng vội đi. Có cô gái bên khung cửa sổ cầm lá thư tình tủm tỉm cười một mình. Nụ cười sao mà yêu đến thế! Có chàng trai áo trắng đứng dưới sân trường ép những cánh hoa thẹn thùng tặng người yêu. Có đôi bạn trẻ đạp xe đôi mắt bâng khuâng thả hồn cùng những tiếng ve mà lòng phơi phới tình đầu.
Đã qua bao tiếng ve, bao mùa phượng nở, chắc không còn anh bạn nhỏ đứng dưới sân trường, cô gái có đôi mắt huyền lấp lánh nụ cười cũng đã lớn xinh và đi đâu đó. Phượng vẫn nở, ve vẫn hài lòng mà thủy chung với mùa hạ. Nhưng có một mùa hạ đã qua, tiếng ve cũng lớn dần lên, cánh phượng cũng già màu. Chẳng còn ai nữa cả…
Tiếng ve như một người gác cổng thời gian thân thuộc sau cuộc hành trình bốn mùa rồi tuần hoàn mà chung thủy trở về, gợi nhắc những kỉ niệm đã qua và hát cho tôi nghe lời giai điệu của mùa xưa cũ; để biết mình đi qua và ngày càng rời xa tuổi học trò, xa những ngày tháng bình yên tới trường. Thời học trò bao mộng mơ, những bâng khuâng che giấu tuổi mà vùi quên trong dòng thời gian lững thững trôi đi. Đôi khi tiếng ve như một bà mẹ dịu dàng lúc nào cũng cần mẫn, thúc giục hè về để những nhớ thương vươn dài trên trang vở. Ngày của những ước mơ viết dài khát vọng, ngưỡng cửa Đại học và những hành trình đi đến tương lai.
Tiếng ve bây giờ trưởng thành và chững chạc hơn. Qua những bồng bột của thời trẻ dại mà chạy theo tiếng ve ôn lại thời học trò bối rối. Những trang vở dày chữ ghi những lời thầy giảng rồi những tờ giấy trắng “giằng đôi” mà ghi tạm vài ba chữ bâng khuâng ném vội dưới ngăn bàn. Lại một mùa ve nữa đến, lại được nghe những âm thanh da diết và biết mình đang đi qua một mùa ve nữa; biết một nỗi nhớ đã dài thêm, nghe có chút xao xuyến và tiếc nuối.
Tiếng ve kêu rộn ràng khắp phố báo mùa hè đến. Tiếng ve không biết có già đi không mà để năm tháng đang già đi, còn kỉ niệm cứ làm ta xao xuyến thế này…
Theo Khampha.vn