tiếng nói từ trái tim

hoa tử vy

Thành viên thân thiết
Thành viên thân thiết
Tham gia
28/10/2014
Bài viết
131
Cơn mưa đến vội vã chiều nay làm em nhớ đến gió..Em bắt gặp dòng người hối hả trên đường, bắt gặp nhũng tiếng nô đùa của lũ trẻ, bắt gặp những ánh mắt chờ mong của những cô gái trtước cổng trường. Em tan tầm sớm, gặp mưa, mang theo ô nhưng không về nhà vội, mà lặng lẽ đứng trên cầu ngắm mưa. Em có sở thích lạ thế đấy, trong dòng người đông đúc, vội vã dưới kia em chỉ muốn một mình, có thể hơi cô đơn nhưng chỉ là để cảm giác mình có thể tự do nghĩ về mọi thứ, tự do nghĩ về gió nhiều hơn.Gió có biết không nhỉ, em rất thích mưa. Mưa đưa em về tuổi thơ nơi cùng lũ bạn nô đùa tắm mưa mặc cha mẹ la mắng, mưa đưa em trở về với vùng đất nơi anh và em đã qua, mưa làm tâm hồn em se lại, những lúc đó em thấy mình bé lại, trong vắt và hồn nhiên.Một ngày mưa, em lại nhớ đến gió, nỗi nhớ ấy hiện hữu mỗi ngày nhưng chỉ có những ngày mưa nó mới cồn cào hơn cả, chỉ tiếc rằng nỗi nhớ ấy hữu hình với em nhưng lại vô hình với gió. Giá như, gió có thể hiểu được trái tim em đã có hình bóng của gió.Em gửi vào mưa nỗi nhớ về gió, đôi lúc đến bất chợt nhưng sâu sắc. Em gửi vào mưa nỗi nhớ về gió, hờ hững nhưng chân thành.
.Giá như gió có thể quay đầu lại, nhìn vào cô gái đang mỉm cười với gió ở phía sau để hiểu được nỗi nhớ ấy.. Em thực sự rất nhớ mà!Dạo này cảm xúc trong em hình như không còn nữa, khi mà những nỗi buồn, những chất chứa trong lòng cứ ngày một nhiều hơn. Biết làm sao để giải tỏa bao tâm sự đây anh? Em hụt hẫng, em chênh vênh trong chính sự hy vọng của em. Đúng là đời này đâu dễ như ý muốn, ai bảo em hay mơ mộng, ai bảo em hay viển vông quá. Lẽ ra em nên nhìn vào thực tại, lẽ ra em đừng nên hy vọng quá nhiều vào những gì mà anh không làm được. Anh biết không, thực sự bây giờ em đang buồn lắm, buồn mà không sao trút ra được, nước mắt em chẳng rơi, vì em cũng nào còn sức mà khóc nữa, muốn níu anh lại, muốn bảo anh đừng đi nhưng em biết là không thể.
 
×
Quay lại
Top Bottom