Thưa thầy, em thật lòng xin lỗi...

dakazino

Ngày mai của những ngày mai
Thành viên thân thiết
Tham gia
7/4/2013
Bài viết
1.689
Em đã từng muốn đứng trước mặt thầy để cúi đầu xin tha thứ. Nhưng cuối cùng vẫn không đủ dũng khí để bày tỏ. Em đã để lỡ mất một cơ hội, và cho đến bây giờ vẫn canh cánh trong lòng.
Suốt 12 năm còn là học sinh, suốt quãng thời gian mà cho dù có muốn hay không, đều phải mài mòn quần trên ghế nhà trường, suốt cả một chặng đường từ những đứa trẻ con ngỗ ngược dần trưởng thành lên, bất cứ ai đều có một thời kỳ như thế. Những bóng hình thầy cô lần lượt đi qua mỗi chặng đường đò, có nhiều kỷ niệm đẹp, nhưng cũng không ít những giọt nước mắt nuối tiếc, luyến thương.

Em đã từng muốn đứng trước mặt thầy để cúi đầu xin tha thứ. Nhưng cuối cùng vẫn không đủ dũng khí để bày tỏ. Em đã để lỡ mất một cơ hội, và cho đến bây giờ vẫn canh cánh trong lòng.

Thưa thầy, cho phép em được nói lời xin lỗi…

Dẫu cho em đã từng là một đứa học trò hư, chỉ biết bày trò nghịch dại, luôn không biết nghe lời, thành tích học tập bết bát, không hiểu chuyện để rồi làm thầy phiền lòng.

Em đã từng là một trong những phần tử phá đám, hùa vào những trò đùa ác ý với các bạn, thậm chí là cả thầy. Bởi vì khi đó quá nông nổi, bởi vì muốn mau chóng thể hiện bản thân mình, bởi vì muốn khác người, bởi vì muốn nổi bật, bởi vì rốt cuộc, em của lúc bấy giờ, chỉ là một đứa trẻ ương ạnh, dẫu bề ngoài thì muốn thành người lớn, nhưng lại chần chừ không chịu lớn.

Thứ lỗi cho em, đã từng hơn một lần oán giận, hơn một lần trách móc, rồi rất nhiều lần phản kháng, chống đối. Tuổi trẻ bồng bột luôn chẳng chịu thừa nhận mình làm sai, và sự ngang bướng mỗi khi nhận được sự dạy bảo. Em đã hoàn toàn không hiểu, đằng sau bóng lưng của thầy là những tiếng thở dài, đằng sau những bước chân nặng nhọc là từng nếp nhăn hằn thêm trên trán.

thua-thay-em-that-long-xin-loi-.jpg

Cho đến tận bây giờ, em vẫn chỉ nhớ lại những chuyện trước đây, bóng dáng thầy lặng lẽ đứng trước cửa phòng giám thị “bảo lãnh” mỗi lần em đi học muộn, trốn tiết bị phát hiện, hay là giở trò đùa nghịch nào đấy. Thầy không mắng, thầy chỉ thở dài, và em phát hiện, thầy lại già hơn một chút, tóc lại bạc thêm vài phần. Mỗi lứa học sinh đi qua, chỉ để lại cho thầy những lần bạc tóc như thế.

Em sai rồi, em không nên làm thầy thất vọng, càng không nên cố ý bỏ qua những nỗi lo lắng đè nặng lên vai thầy. Nhưng bây giờ nhận ra thì e rằng đã quá muộn, ngoảnh đi ngoảnh lại, tóc thầy đã bạc trắng mái đầu, và cơ hội để cho em chuộc lỗi chẳng bao giờ đến nữa.

Và rồi mới bắt đầu tự trách mình: Bây giờ mới biết thương thầy, có phải là muộn lắm rồi không? Những giọt nước mắt rơi muộn của em, đâu thể xóa đi những nhọc nhằn đã gây ra cho thầy?

Thời gian trôi, để mỗi đứa học sinh chúng em đều lớn lên, trưởng thành, và nhận ra rằng ngày xưa sao mà quá khờ khạo, sao quá dại dột, luôn vô tình làm tổn thương đến những người chúng em yêu quý nhất, trong đó, luôn luôn có những người thầy, những người cô.

Ai chẳng có những tháng ngày phải khắc ghi đậm sâu trong lòng, với em thì là những tháng ngày được lớn lên trong sự che chở và bao bọc của thầy, để rồi sau này hiểu được giá trị của những năm tháng đó, đối với em, đáng nâng niu và trân trọng đến nhường nào.

Ngày của thầy cô cũng đã đến, những năm tháng cất giữ trong lòng vụt hóa thành những hình ảnh xuất hiện trước mắt, sống động như vừa mới xảy ra. Đứa học trò hư là em chỉ biết cúi đầu và dồn trái tim hướng về phía thầy cô, để không chỉ tri ân bằng lời nói, mà là tri ân bằng cả tấm lòng.

...ST...
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
×
Quay lại
Top Bottom