- Tham gia
- 26/6/2009
- Bài viết
- 2.855
Khi vừa mới đặt chân vào lớp triết, người đầu tiên mà tớ nhìn thấy là cậu. Và sau đó là thấy nụ cười của cậu.
Không hiểu vì sao nhìn nụ cười đó tớ thấy rất vui, có cảm giác như nó rất vô tư, hồn nhiên, không hề gượng ép, không chút giả tạo, và tớ đã mỉm cười theo. Chẳng vì lí do gì cả. Chỉ đơn giản tớ thấy nụ cười thật tự nhiên. Vì thế tớ đã quyết định ngồi trên cậu. Và tớ cũng thật sự bất ngờ khi cậu nói muốn cười ít đi. Trong khi tớ lại muốn cười thật nhiều, cười mà không chút gỉa tạo nào trong đó, giống như cậu, cười mà không phải để ý đến người khác. Bởi hình như lâu lắm rồi tớ cảm thấy nụ cười của mình cứ giả thế nào ấy, nó không phải cảm xúc thật khi đó của tớ. có những lúc trong làng muốn khóc nhưng bề ngoài lại vẫn phải mỉm cười như chưa hề có chuyện gì. Và tớ thật sự ngạc nhiên khi cậu có giọng nói, tính cách, điệu bộ, chữ viết giống bạn tớ.
Tớ đã rất bất ngờ khi cậu hỏi tớ rằng cậu có phải là người giả tạo hay không? Tớ chợt nhận ra người giả tạo thực sự là tớ chứ không phải cậu. từ trước tới nay tớ luôn sống với cảm giác của người khác. Tớ bao giờ cũng cố gắng sống theo những chuẩn mực mà người ta nói, tớ bao giờ cũng sống trong sự sắp đặt của người khác mà chưa một lần nghĩ rằng mình tồn tại vì cái gì? ước mơ của mình là gì? Mình thích làm gì? Mình đã bao giờ tự quyết định một điều gì đó hay chưa? Cậu chính là người đã thức tỉnh tất cả những điều đó cho tớ. Cậu đã làm tớ thay đổi.
Nhưng….
Nhưng tớ thật sự đã rất buồn khi cậu đã không giữ lời hứa với tớ. Cậu đã không kể về em cho tớ nghe khi thi xong, cậu cúng đã không cho tớ đến chỗ em cậu như đã hứa. Hôm đó khi tớ đạp xe ra thì thấy xe buýt cậu lên chạy qua trước mặt. Lúc đó không biết làm gì, đạp xe đi lòng vòng, khóc tu tu một hồi rồi đạp xe về. Chắc cậu không biết cả ngày hôm đó tớ đã rất buồn,.Buồn vì tớ muốn đi, thật sự rất muốn đi. Tớ không thích học ngân hàng nhưng tớ cũng không thể thay đổi.Tớ muốn đi để tìm lại cảm giác năm xưa lần đầu tiên tớ đi thi đại học. Áp lực, tâm lí đã khiến tớ làm bài không tốt. Ngược lại còn thất vọng tràn trề. Tớ muốn một lần nữa được bước vào phòng thi, được có cái cảm giác lo lắng, hồi hộp, được làm lại thật tốt bào thi đại học. Nhưng tớ không thể và cũng không đủ can đảm để thi lại một lần nữa, để theo đuổi ngành nghề mà tớ yêu thích. Vì vậy tớ rất muốn được đi cùng cậu tới chỗ em.
Tớ muốn đi mua thật nhiều quà cho em trai cậu nhưng không biết đường thế là lại phải về. Không biết mua gì cho em. Không biết nên chọn cái gì, bởi vì từ trươc tới nay tớ chưa tặng quà cho ai bao giờ ngoại trừ mẹ. Tớ muốn mua rất nhiều thứ cho em. Bởi em dường như đã là một phần trong cuộc sống của tớ. Dù tớ chưa một lần được gặp em nhưng trong tim tớ luôn có hình bóng của một người em trai có cái tên Tuấn Anh, một cậu bé thông minh, tinh nghịch, và rất sợ anh trai mình nữa.
Nếu sau này cậu đã hứa với ai một điều gì thì hãy thực hiện nó. Nếu không thì cậu đừng nên hứa. Đã hứa rồi mà không làm sẽ đánh mất lòng tin nơi người khác. Và hình như lòng tin của tớ với cậu cũng mất rồi thì phải. Bởi tớ là một người rất coi trọng lời hứa.
Dù sao cũng cám ơn cậu đã cho tớ biết về em trai cậu. Cám ơn vì cậu đã nói đồng ý cho tớ em trai. Mặc dù sẽ chẳng bao giờ em là em thật của tớ và em mãi mãi vẫn là em của cậu.
Tớ không biết món quà này em cậu có thích hay không nhưng tớ vẫn quyết định mua và tặng nó cho em. Nhờ cậu hãy đưa giúp tớ.
Sáng mai tớ phải về sớm không thể về cùng anh em cậu được, cũng không thể vào nhà cậu chơi và gặp em cậu được. Bỏi tớ không có quyền quyết định trong điều này.
Có thể cậu sẽ cho rằng tớ như một người ngớ ngẩn, như một người có vấn đề, như một người điên khi mà làm tất cả những việc này. ừ, chẳng sao cả bởi đó chính là con người thật của tớ. Có thể cậu cũng chẳng thèm đọc những dòng chữ này. Nhưng tớ vẫn quyết định gửi cho cậu. Bởi tớ có rất ít bạn và tớ coi cậu như một người bạn thật sự của mình. Và việc cuối cùng mà tớ muốn nhờ cậu giúp là cho tớ gửi cái ôm thật chặt tới em cậu! và cũng là em của tớ nữa.
Cám ơn vì cậu – người bạn vô tình học chung lớp,đã cho tớ một người em trai, đã cho tớ thấy rất nhiều điều trong cuộc sống này. Good luck.
Còi.
Không hiểu vì sao nhìn nụ cười đó tớ thấy rất vui, có cảm giác như nó rất vô tư, hồn nhiên, không hề gượng ép, không chút giả tạo, và tớ đã mỉm cười theo. Chẳng vì lí do gì cả. Chỉ đơn giản tớ thấy nụ cười thật tự nhiên. Vì thế tớ đã quyết định ngồi trên cậu. Và tớ cũng thật sự bất ngờ khi cậu nói muốn cười ít đi. Trong khi tớ lại muốn cười thật nhiều, cười mà không chút gỉa tạo nào trong đó, giống như cậu, cười mà không phải để ý đến người khác. Bởi hình như lâu lắm rồi tớ cảm thấy nụ cười của mình cứ giả thế nào ấy, nó không phải cảm xúc thật khi đó của tớ. có những lúc trong làng muốn khóc nhưng bề ngoài lại vẫn phải mỉm cười như chưa hề có chuyện gì. Và tớ thật sự ngạc nhiên khi cậu có giọng nói, tính cách, điệu bộ, chữ viết giống bạn tớ.
Tớ đã rất bất ngờ khi cậu hỏi tớ rằng cậu có phải là người giả tạo hay không? Tớ chợt nhận ra người giả tạo thực sự là tớ chứ không phải cậu. từ trước tới nay tớ luôn sống với cảm giác của người khác. Tớ bao giờ cũng cố gắng sống theo những chuẩn mực mà người ta nói, tớ bao giờ cũng sống trong sự sắp đặt của người khác mà chưa một lần nghĩ rằng mình tồn tại vì cái gì? ước mơ của mình là gì? Mình thích làm gì? Mình đã bao giờ tự quyết định một điều gì đó hay chưa? Cậu chính là người đã thức tỉnh tất cả những điều đó cho tớ. Cậu đã làm tớ thay đổi.
Nhưng….
Nhưng tớ thật sự đã rất buồn khi cậu đã không giữ lời hứa với tớ. Cậu đã không kể về em cho tớ nghe khi thi xong, cậu cúng đã không cho tớ đến chỗ em cậu như đã hứa. Hôm đó khi tớ đạp xe ra thì thấy xe buýt cậu lên chạy qua trước mặt. Lúc đó không biết làm gì, đạp xe đi lòng vòng, khóc tu tu một hồi rồi đạp xe về. Chắc cậu không biết cả ngày hôm đó tớ đã rất buồn,.Buồn vì tớ muốn đi, thật sự rất muốn đi. Tớ không thích học ngân hàng nhưng tớ cũng không thể thay đổi.Tớ muốn đi để tìm lại cảm giác năm xưa lần đầu tiên tớ đi thi đại học. Áp lực, tâm lí đã khiến tớ làm bài không tốt. Ngược lại còn thất vọng tràn trề. Tớ muốn một lần nữa được bước vào phòng thi, được có cái cảm giác lo lắng, hồi hộp, được làm lại thật tốt bào thi đại học. Nhưng tớ không thể và cũng không đủ can đảm để thi lại một lần nữa, để theo đuổi ngành nghề mà tớ yêu thích. Vì vậy tớ rất muốn được đi cùng cậu tới chỗ em.
Tớ muốn đi mua thật nhiều quà cho em trai cậu nhưng không biết đường thế là lại phải về. Không biết mua gì cho em. Không biết nên chọn cái gì, bởi vì từ trươc tới nay tớ chưa tặng quà cho ai bao giờ ngoại trừ mẹ. Tớ muốn mua rất nhiều thứ cho em. Bởi em dường như đã là một phần trong cuộc sống của tớ. Dù tớ chưa một lần được gặp em nhưng trong tim tớ luôn có hình bóng của một người em trai có cái tên Tuấn Anh, một cậu bé thông minh, tinh nghịch, và rất sợ anh trai mình nữa.
Nếu sau này cậu đã hứa với ai một điều gì thì hãy thực hiện nó. Nếu không thì cậu đừng nên hứa. Đã hứa rồi mà không làm sẽ đánh mất lòng tin nơi người khác. Và hình như lòng tin của tớ với cậu cũng mất rồi thì phải. Bởi tớ là một người rất coi trọng lời hứa.
Dù sao cũng cám ơn cậu đã cho tớ biết về em trai cậu. Cám ơn vì cậu đã nói đồng ý cho tớ em trai. Mặc dù sẽ chẳng bao giờ em là em thật của tớ và em mãi mãi vẫn là em của cậu.
Tớ không biết món quà này em cậu có thích hay không nhưng tớ vẫn quyết định mua và tặng nó cho em. Nhờ cậu hãy đưa giúp tớ.
Sáng mai tớ phải về sớm không thể về cùng anh em cậu được, cũng không thể vào nhà cậu chơi và gặp em cậu được. Bỏi tớ không có quyền quyết định trong điều này.
Có thể cậu sẽ cho rằng tớ như một người ngớ ngẩn, như một người có vấn đề, như một người điên khi mà làm tất cả những việc này. ừ, chẳng sao cả bởi đó chính là con người thật của tớ. Có thể cậu cũng chẳng thèm đọc những dòng chữ này. Nhưng tớ vẫn quyết định gửi cho cậu. Bởi tớ có rất ít bạn và tớ coi cậu như một người bạn thật sự của mình. Và việc cuối cùng mà tớ muốn nhờ cậu giúp là cho tớ gửi cái ôm thật chặt tới em cậu! và cũng là em của tớ nữa.
Cám ơn vì cậu – người bạn vô tình học chung lớp,đã cho tớ một người em trai, đã cho tớ thấy rất nhiều điều trong cuộc sống này. Good luck.
Còi.