- Tham gia
- 18/4/2013
- Bài viết
- 12.616
Mẹ ơi, thế là Tết này con không được về với mẹ rồi...
Mẹ của con,
Thế là lại sắp hết một năm, kể từ sau cái Tết năm ngoái, con phải tạm rời xa gia đình mình, rời xa vùng quê nghèo khó để vào bon chen ở cái đất Sài Gòn xô bồ này. Con cố gắng học hành, vất vả đi làm thêm, dành dụm để bố mẹ bớt khổ. Con cứ đếm từng ngày, tự bảo mình phải cố gắng vượt qua mọi khó khăn, vượt qua nỗi nhớ nhà. Nỗi mong mỏi đến Tết, được về với gia đình càng khắc khoải khi năm mới sắp đến gần. Ở cái chốn xô bồ này, con vẫn cứ mơ về những ngày Tết ở quê mình, đơn giản nhưng yên bình lắm. Ở chốn thành phố, mọi người nô nức kéo nhau đi mua sắm những thứ đẹp nhất, những món ăn ngon nhất. Còn con, con chỉ muốn được ngồi bên nồi bánh thơm nức của nhà mình mỗi năm, chỉ muốn được cùng mẹ, cùng em ngồi thức suốt đêm để làm những mẻ bánh tét mừng xuân. Con nhớ nhà lắm, rất nhớ...
Thế nhưng, năm nay, con không được về với mẹ rồi...
Tuần trước, cô chủ quán nơi con làm việc vừa nói con ở lại làm hàng ngày Tết, cô ấy sẽ trả cho con lương gấp 3 lần so với bình thường. Con cứ băn khoăn mãi, cứ giằng co mãi giữa nỗi nhớ nhà cứ gặm nhấm trong con cả năm vừa rồi và khoản tiền không hề nhỏ so với đứa sinh viên nghèo như con. Nhưng hôm qua, nghe tiếng ho của mẹ trong điện thoại, con đã quyết định nhận lời cô ý rồi. Mẹ ốm đã mấy tháng rồi nhưng cứ tiếc tiền đi khám, lần nào mẹ gọi ra, tiếng ho của mẹ cũng ám ảnh trong đầu con mãi. Con nhớ nhà lắm nhưng con yêu mẹ còn nhiều hơn cả nỗi nhớ nhà âm ỉ trong lòng. Mẹ à, con không về được, mẹ có buồn không mẹ?
Mẹ à,
Con biết là nếu con không về, nhà mình đón Tết sẽ bớt vui. Con ở đây cũng sẽ buồn và nhớ nhà lắm! Mẹ đau yếu như thế thì cứ nghỉ ngơi đi, đừng cố gắng làm mấy việc nặng mẹ nhé! Mẹ cũng đừng tiếc tiền mua thuốc, đừng cố gắng chịu đau như thế. Mẹ phải uống thuốc thì mới có thể khỏi bệnh được. Mà không biết hai đứa em con có thể thay con dọn dẹp nhà cửa, chuẩn bị Tết như mọi năm không? Con nghĩ mà thương cả nhà mình quá mẹ à…
Con nhớ, mới Tết năm ngoái thôi, cả gia đình mình còn sum họp vui lắm! Ngày Tết, chỉ mấy củ dưa hành, đĩa thịt kho đông với cái bánh chưng thôi nhưng vẫn thật vui, mẹ nhỉ. Chỉ nhớ lại thôi cũng đủ làm con cảm thấy hạnh phúc rồi. Năm nay con ở đây thì không có bánh chưng, cũng không có đào Tết nữa rồi. Lại còn chẳng biết ở nhà mình sắm sửa, chuẩn bị các thứ như nào.
Ở trong này thì tấp nập, ngày nào cũng giống Tết cả. Nghe người ta mở bài “Xuân này con không về” mà sao nước mắt con tự nhiên lăn dài. Lúc này, con chỉ mong có bố mẹ và các em ở bên, cho dù không có bánh chưng, không có thịt mỡ dưa hành thì con cũng chấp nhận.
Con nói dối mẹ là con ở lại học thi, ở lại ăn Tết cùng mấy đứa bạn nữa nên mẹ cứ yên tâm. Giọng mẹ buồn mà vẫn động viên con khiến con cũng buôn theo. Thật ra con ở lại là để đi làm thêm và cũng chẳng có đứa nào ở lại ăn Tết cùng con đâu. Chúng nó về quê hết rồi...
Những tâm sự này, con chỉ viết ra để vơi bớt nỗi nhớ nhà, để cảm thấy thoải mái và vui vẻ hơn. Mẹ yên tâm, con ở đây sẽ không buồn đâu. Có mấy anh chị nhân viên cùng chỗ làm cũng ở lại nên con sẽ đỡ tủi thân hơn. Con sẽ đi làm, sẽ có thêm tiền để nộp tiền học và gửi về nhà. Như vậy sẽ vui hơn rất nhiều. Ba ngày Tết cũng sẽ trôi qua nhanh thôi. Con chỉ cầu mong cho gia đình mình ăn Tết vui vẻ, bệnh của mẹ sẽ sớm khỏi, bố đỡ vất vả hơn còn các em thì chăm ngoan học giỏi. Con ở đây sẽ cố gắng dành dụm để Tết năm sau được về với bố mẹ. Con hứa đấy!
Lê Hà - Theo Pháp Luật Xã Hội
Mẹ của con,
Thế là lại sắp hết một năm, kể từ sau cái Tết năm ngoái, con phải tạm rời xa gia đình mình, rời xa vùng quê nghèo khó để vào bon chen ở cái đất Sài Gòn xô bồ này. Con cố gắng học hành, vất vả đi làm thêm, dành dụm để bố mẹ bớt khổ. Con cứ đếm từng ngày, tự bảo mình phải cố gắng vượt qua mọi khó khăn, vượt qua nỗi nhớ nhà. Nỗi mong mỏi đến Tết, được về với gia đình càng khắc khoải khi năm mới sắp đến gần. Ở cái chốn xô bồ này, con vẫn cứ mơ về những ngày Tết ở quê mình, đơn giản nhưng yên bình lắm. Ở chốn thành phố, mọi người nô nức kéo nhau đi mua sắm những thứ đẹp nhất, những món ăn ngon nhất. Còn con, con chỉ muốn được ngồi bên nồi bánh thơm nức của nhà mình mỗi năm, chỉ muốn được cùng mẹ, cùng em ngồi thức suốt đêm để làm những mẻ bánh tét mừng xuân. Con nhớ nhà lắm, rất nhớ...
Thế nhưng, năm nay, con không được về với mẹ rồi...
Tuần trước, cô chủ quán nơi con làm việc vừa nói con ở lại làm hàng ngày Tết, cô ấy sẽ trả cho con lương gấp 3 lần so với bình thường. Con cứ băn khoăn mãi, cứ giằng co mãi giữa nỗi nhớ nhà cứ gặm nhấm trong con cả năm vừa rồi và khoản tiền không hề nhỏ so với đứa sinh viên nghèo như con. Nhưng hôm qua, nghe tiếng ho của mẹ trong điện thoại, con đã quyết định nhận lời cô ý rồi. Mẹ ốm đã mấy tháng rồi nhưng cứ tiếc tiền đi khám, lần nào mẹ gọi ra, tiếng ho của mẹ cũng ám ảnh trong đầu con mãi. Con nhớ nhà lắm nhưng con yêu mẹ còn nhiều hơn cả nỗi nhớ nhà âm ỉ trong lòng. Mẹ à, con không về được, mẹ có buồn không mẹ?
Mẹ à,
Con biết là nếu con không về, nhà mình đón Tết sẽ bớt vui. Con ở đây cũng sẽ buồn và nhớ nhà lắm! Mẹ đau yếu như thế thì cứ nghỉ ngơi đi, đừng cố gắng làm mấy việc nặng mẹ nhé! Mẹ cũng đừng tiếc tiền mua thuốc, đừng cố gắng chịu đau như thế. Mẹ phải uống thuốc thì mới có thể khỏi bệnh được. Mà không biết hai đứa em con có thể thay con dọn dẹp nhà cửa, chuẩn bị Tết như mọi năm không? Con nghĩ mà thương cả nhà mình quá mẹ à…
Con nhớ, mới Tết năm ngoái thôi, cả gia đình mình còn sum họp vui lắm! Ngày Tết, chỉ mấy củ dưa hành, đĩa thịt kho đông với cái bánh chưng thôi nhưng vẫn thật vui, mẹ nhỉ. Chỉ nhớ lại thôi cũng đủ làm con cảm thấy hạnh phúc rồi. Năm nay con ở đây thì không có bánh chưng, cũng không có đào Tết nữa rồi. Lại còn chẳng biết ở nhà mình sắm sửa, chuẩn bị các thứ như nào.
Ở trong này thì tấp nập, ngày nào cũng giống Tết cả. Nghe người ta mở bài “Xuân này con không về” mà sao nước mắt con tự nhiên lăn dài. Lúc này, con chỉ mong có bố mẹ và các em ở bên, cho dù không có bánh chưng, không có thịt mỡ dưa hành thì con cũng chấp nhận.
Con nói dối mẹ là con ở lại học thi, ở lại ăn Tết cùng mấy đứa bạn nữa nên mẹ cứ yên tâm. Giọng mẹ buồn mà vẫn động viên con khiến con cũng buôn theo. Thật ra con ở lại là để đi làm thêm và cũng chẳng có đứa nào ở lại ăn Tết cùng con đâu. Chúng nó về quê hết rồi...
Những tâm sự này, con chỉ viết ra để vơi bớt nỗi nhớ nhà, để cảm thấy thoải mái và vui vẻ hơn. Mẹ yên tâm, con ở đây sẽ không buồn đâu. Có mấy anh chị nhân viên cùng chỗ làm cũng ở lại nên con sẽ đỡ tủi thân hơn. Con sẽ đi làm, sẽ có thêm tiền để nộp tiền học và gửi về nhà. Như vậy sẽ vui hơn rất nhiều. Ba ngày Tết cũng sẽ trôi qua nhanh thôi. Con chỉ cầu mong cho gia đình mình ăn Tết vui vẻ, bệnh của mẹ sẽ sớm khỏi, bố đỡ vất vả hơn còn các em thì chăm ngoan học giỏi. Con ở đây sẽ cố gắng dành dụm để Tết năm sau được về với bố mẹ. Con hứa đấy!
Lê Hà - Theo Pháp Luật Xã Hội