Thơ kể đời sinh viên

vouu_thao_92

Thành viên thân thiết
Thành viên thân thiết
Tham gia
9/2/2011
Bài viết
373
Các chú ạ, cái hồi anh còn là học sinh ấy, cách đây chưa lâu đâu, anh nghe người ta phỉnh phờ rằng:
Thi đậu đại học như tiên
Sướng sung cứ gọi là quên trần đời
Vừa ăn, vừa học vừa chơi
"Lương tháng" cha mẹ tới nơi đều đều
Anh em bạn hữu sớm chiều
Vây quanh, vui vẻ, biết điều sống ngon
Thi cử não chẳng lo... mòn
Cả năm đến lớp, học chơi thì tùy
Chỉ lo lúc đến kỳ thi
Lục tung sách vở xem đi đâu rồi
Mai thi nay vẫn ngồi cười
Đêm nay thức trắng, xem trời, đếm sao
Tiện thể anh nhét chữ vào
Rồi mai kết quả ra sao thì... tùy​
Những lời phỉnh phờ ấy lọt tai anh lắm lắm. Thế là anh quyết chí đi thi đại học, quyết chí thi phải đậu, quyết chí trở thành sinh viên... Cái ngày anh lên đường ra kinh ứng thí ấy, anh vẫn còn nhớ như in...
Đàn gà cha nhốt vào lồng
Gọi ngay hàng chổi bán lông đi liền
Nhà hàng ở tận xã bên
Vội vàng đến hốt cả hen (gà) lẫn lồng
Kiểm tiền, thêm thắt vài đồng
Đủ tiền "ra trận", anh dông lên tàu
Xa dần ngút ngát cánh đồng
Đây rồi thành thị, sao đông thế này​
Xuống tàu, ngơ ngáo... "Ê này!"
Thì ra một bác ra tay giúp mình
"Mày nom như thể học sinh,
Đi thi hử cháu? Thế đinh về đầu? (định về đâu)
"
Lạ đường, anh biết về đâu
Ông bác vồn vã: "Để tau chở vìa"
Trời ơi, thiên hạ tốt ghê
Người phố cũng giúp người quê thế này
Miệng ngoác đến tận mang tai
Xuống xe anh nhót tìm ngay một phòng
"Thằng kia!"... Anh dựng cả lông
"Quỵt tiền ông hử? Chở không đấy à?
Đưa đây "một lít" gọi là
Giữa trưa tao chở hết 3 phố liền
"
Đau lòng, anh móc đủ tiền
Trả ngay không ổng oánh liền cho coi
Cầm tiền chưa được một hồi
Ông bác nói khẽ: "Tới nơi tìm phòng
Ắt mày bị "chém" tan tành.
"
(Ông này mà biết thương anh
Chặt anh trăm khúc làm lành ngay ư?)​
Ngay đây đã có một khu
"Nhà trọ giá rẻ" chữ in rành rành
Ngày thi đã đến rất gần
Nên anh chỉ ở 3 lần ra - vô
3 ngày thấm thoắt thoi đưa
Trả phòng, bả chủ lên cơ tính tiền:
"1 ngày 3 trẳm (trăm) đừng quên
Tiền điện, tiền nước lại thêm tiền gi.ường
Tính tròn một triệu. Bác thương
Chứ không thì cháu ra đường rồi nghe
"​
Anh nghe lòng luống não nề
Trời ơi thành thị, anh về đói meo
Một đàn gà ấp đã teo
Vừa đủ một chuyến anh leo kinh kỳ​
Các chú ạ, sau cái hôm anh vẫy tay chào đô thị thân thương, anh trở về với làng quê yên bình. Bụng thầm cầu giời khấn Phật để anh được... rớt. Nghe có vẻ lạ, nhưng anh nói thật, cái không khí thành phố làm anh muốn nghẹt thở => chết mất, cộng với những "lưỡi dao" sắc bén sẵn sàng "chém" xuống đầu những vị khách lơ ngơ như anh. Anh là anh hãi lắm.
Ấy thế nhưng... Thôi, các chú còn đang thi, hóng chuyện vừa vừa thôi. Mai các chú thi xong, anh lại lẩn nhẩn ngồi kể tiếp chuyện anh cho các chú nghe. Mà cái đoạn về sau này nó mới đáng nghe các chú ạ.
Thế nhá, chào các chú. Anh về. Các chú tiếp tục hành trình đi nhé. Chúc các chú thi tốt!
hi:KSV@10::KSV@10::KSV@10:
 
Ấy, chả hiểu kiếp trước anh ăn ở thế nào mà ông trời ông ý thù anh. Ngay cả cái ước muốn nhỏ nhoi của anh là "được" trượt đại học, ông ý cũng phớt lờ. Vào một ngày u ám, dông gió nổi ầm ầm, anh nhận được giấy báo nhập học của trường đại học. Với danh nghĩa là niềm kiêu hãnh của cả họ mạc, anh gạt nước mắt ra đi. Anh đi đâu? Lên cái chốn phồn hoa đô hội ấy. Để làm gì? Để làm một thằng sinh viên mà để đến bây giờ anh vẫn chưa quên được cái thời hoàng kim đó...
Cái ngày nhập học thì anh
Ba lô một chiếc, phong phanh... quần đùi
Giữa trời nắng gắt mồ hôi
Giữa sân ký túc anh "bơi" về phòng​
Cửa mở anh đứng tồng ngồng
1 anh đối mặt 7 ông... cũ mèm
Cúi đầu chào hỏi rất nghiêm
Bỗng nghe cái "BỤP", anh điên cả người
Thấy ông phòng trưởng mỉm cười:
"Chú mày mới đến nhất thời phải nghe
Rừng thì có luật rừng nhe
Phòng này có luật... Không nghe hả mày?
Chú em nhớ lấy lời này
Mày là út ít, các anh đây nhường
Giặt đồ, xách nước, dọn gi.ường
Toàn việc cao cả đảm đương cả phòng
Xà phòng, dầu gội dùng chung
Thằng nào mới đến phải cung một kỳ
Túi rác này, chú vứt đi
À quên, tối đến, mua mì một cân
Anh thương, anh chẳng cằn nhằn
Chú mày mà bật, anh dùng võ ngay
Em ơi, nhớ lấy câu này
Sang năm chú lại đứng đây dặn người."​
Màn chào hỏi của anh ở phòng mới đã diễn ra như thế đấy. Điều này làm anh ấm ức mãi. Nhưng anh không dám manh động, chỉ thi thoảng, anh hào phóng bỏ ra 500 đồng, mua dăm ba quả ớt. Rồi canh me lúc 7 ông anh đi vắng, anh nhẹ nhàng bổ ớt ra và xát cật lực vào bàn chải đánh răng của mấy ông anh ấy, rồi dông thẳng. Nghĩ cũng hả hê được phần nào.
Nhưng các chú ạ, đời sinh viên, còn nhiều cái khác đáng để kể lắm. Đời còn dài, các chú từ từ để anh lấy hơi anh kể tiếp cho mà nghe.
 
Riêng chuyện ăn cũng lắm gian nan:
Cô bạn nối khố của anh bình thường ăn uống như... (nói nhỏ thôi) em gái Trư Bát Giới, thế mà gần đến ngày thi, nàng lo lắng không ăn được, không uống được đến mức gần như nhịn hẳn. Rồi ngay trước ngày thi, nàng ta lả. Báo hại cha mẹ nàng một phen cuống cuồng tha nàng vào bệnh viện, truyền nước hoa quả hay cái gì ấy. Nàng tỉnh. Nàng lo. Nàng lại nhịn. Suýt lả lần nữa. Hôm ấy, anh ghi vào sổ tay: "Đã có ít nhất một sĩ tử nhập viện trước ngày thi".
Thằng bạn cùng đội bóng cũ của anh lại khác. Quán triệt tư tưởng phải ăn nhiều mới đủ chất, cộng với hiểu rõ rằng những ngày này não bộ phải hoạt động nhiều, suy ra tốn calo. Chàng tăng cường khâu ăn uống. Ăn nhiều, ăn đa chủng loại. Mẹ phanh lại không kịp. Rất may bác sĩ kịp thời rửa ruột, giải phóng cho cậu chàng. Kết quả, là nhờ nó anh lại được ghi thêm vào sổ tay: "Thêm một trường hợp nhập viện trước ngày thi".
Đứa hàng xóm của anh cũng không nằm ngoài hội những người khốn khổ vì ăn uống. Chẳng hiểu nó thu thập ở đâu những bí kíp để tránh trượt, chắc đậu. Nó lên thực đơn hàng ngày bao gồm: chỉ ăn đậu xanh, đậu đỏ, tuyệt đối kiêng chuối, mía, lạc, đậu đen, trứng. Rồi chẳng hiểu suy luận thế nào, ngay trước khi vào phòng thi ngoại ngữ (môn mà nó chắc ăn nhất), nó nhất định phải uống nước mía đánh với... trứng. Nó ngây thơ giải thích: "Em quyết tâm giành điểm 10 môn này" (?!!). Nhìn thằng bé nhắm mắt nhắm mũi nuốt cốc nước, ai cũng có thể hình dung ra cảnh một... chiếc xe cấp cứu xịch đến cổng trường thi - điều mà đến lúc gần đến giờ thu bài đã xảy ra thật. Đến lúc này anh đã viết được dòng thứ 3: "Xe cấp cứu đến trường thi: Lại một sĩ tử phải nhập viện".
Đi thi anh dặn mấy lời
Uống ăn là chuyện cả đời phải lo
Đừng vì mấy cái vẩn vơ
Nhịn ăn, tụt huyết phải bò đi thi
Đừng vì mấy món thần kỳ
Chuyển bại thành thắng mà đi ăn xàm
Đủ chất nhưng phải an toàn
Sức chú phải khỏe, tinh thần phải tươi
Đừng vì mấy thứ "trời ơi"
Mà lo mà lắng chữ rơi khỏi đầu​
Chuyện ôn luyện:
Anh dám chắc 100% rằng trong số những chú ngày mai "lên đường" thì phải có đến ít nhất là 78% chú đang ngồi "tụng kinh gõ mõ" hòng nhét cố được chữ nào hay chữ ấy. Đừng. Anh đảm bảo càng nhồi các chú càng "phê", không "phê" không lấy tiền.
Trong lịch sử các kỳ thi đại học đã ghi nhận không ít trường hợp các sĩ tử nhà ta vì hôm trước "luyện công" thâu đêm mà đến khi vào phòng thi lại: "Ôi, mệt quá! Phải gục đầu xuống một tí mới được. Một tí tị tì ti thôi... i... i...", và cái "tí" ấy kéo dài mãi đến lúc... giám thị thu bài. Lúc bấy giờ thì... ôi còn chi nữa.
Còn gì nữa để mà ôn
12 năm ấy vẫn còn thiếu ư
Đêm nay chú cố ôn bù
Anh sợ mai chú ngủ bù (trong) phòng thi​
Nghe anh dặn tiếp này:
Thị thành "đồ tể" khắp nơi
Cẩn thận kẻo bị "chém" rơi túi tiền.
Áo xanh tìm đến đừng quên
Hỏi nơi ăn ở, cũng nên hỏi đường.
Thị thành cũng giống quê hương
Cò tung cánh đậu "dễ thương" vô cùng
Nhưng này chú hãy coi chừng
"Cò" này lừa đảo, không chừng chết oan​
Phòng thi chớ nói oang oang
Đối thủ bên cạnh sẽ phang vỡ đầu.
Đừng tin mấy kẻ nhắc bài
Diệt mình, tụi hắn nhắc sai là thường.
Thi xong, các chú ra đường
Tránh xa mấy chỗ giải luôn đề mình
Tốn tiền cộng với thất kinh
Vì đáp án ấy khác mình rõ xa
Anh thề anh chẳng nói ngoa
(trước kia anh cũng thế mà, lạ đâu)
Kinh doanh lấy lãi làm đầu
Mặc xác thiên hạ đau đầu, chú ơi!​
*
* *​
Thường ngày anh vẫn ba hoa
Nhưng nay anh lại thật thà. Thề luôn!​
 
×
Quay lại
Top Bottom