- Tham gia
- 13/5/2015
- Bài viết
- 2.356
Thế giới của em nhỏ bé lắm. Nhỏ bé đến nỗi chỉ có thể chứa một mình em bên trong mà thôi. Thế nhưng, em vẫn tổn thương mỗi khi người ta khăng khăng kéo cái vỏ ốc ra khỏi mình em, em vẫn tổn thương mỗi khi người ta quay lưng lại với em và nói rằng: “cứ giữ cái vỏ ốc ấy mà sống đi”.
Dạo gần đây, em lại rất hay nằm mơ. Những giấc mơ của em, những ám ảnh của em, những gương mặt cũ, những con người cũ đã lâu không nghĩ đến lại đột nhiên xuất hiện thật rõ ràng. Cứ như thể, trí não em chưa bao giờ bỏ quên họ dù em nói rằng, đừng nên nghĩ đến họ nữa. Bởi vì, cuối cùng, có thế nào, em cũng sẽ lại đứng phía sau nhìn bóng lưng họ rời đi mà thôi.
Cảm giác bị bỏ lại trong mỗi giấc mơ khiến cho trí não khi tỉnh táo của em đều xuất hiện một loại bi thương đầy khó chịu. Thế nhưng, mỗi khi khoác lên người một bộ quần áo, khi bước ra con đường đầy bon chen khói bụi, khi bước vào căn phòng lạnh lẽo khí điều hòa kia, em lại mỉm cười.
Người ta nói, em hợp với hài kịch, em tốt nhất nên đi làm diễn viên. Người ta nói, lúc nào em cũng cười, lúc nào cũng thấy em vui vẻ khiến mọi người quanh em cảm thấy thoải mái. Thế rồi, ngày nào em cũng đeo gương mặt tươi cười ấy đối diện với mọi người, phản xạ tự nhiên khiến em cho rằng, mình cũng đang thực vui vẻ.
Mỗi ngày, sau khi kết thúc công việc học tập, em sẽ lại về nhà. Mệt mỏi thì có thể ghé vào gi.ường chợp mắt đôi chút, khỏe thì đi tắm rửa, nấu cơm, ngồi vào góc quen với một ly coffee. Những hôm nào phải đi làm chương trình tối muộn, những ngày cuối tuần bò ra mà làm báo cáo trong lúc đầu óc mệt mỏi thì có thể tự nói với bản thân: “cố lên, làm xong là có thể được ngủ rồi”. Thế nên, khi kết thúc, chỉ mong được chui lên gi.ường mà ngủ.
Cuộc sống của em quá đơn giản phải không? Đi làm rồi về nhà. Mỗi ngày trôi qua trong cái vòng luẩn quẩn đó khiến em chợt nhận ra, mình đã thay đổi rồi, thay đổi thật nhiều.
Nếu trước đây, em hoạt bát sôi nổi một cách thực tâm và mỉm cười thật lòng thì giờ đây, em biết mình cười giả tạo thế nào, bình lặng ra sao. Nếu trước đây, em sẽ không chịu được sự buồn chán thì giờ đây, em hài lòng với sự tĩnh lặng của chính mình.
Thực ra thì, chính em cũng không hề nhận ra sự tẻ nhạt trong cuộc sống đó, cho đến một ngày mưa. Em nói với bạn rằng: “mưa thật kỳ cục, mưa lúc nào cũng thật kỳ cục, thế nên lại điên rồi”. Cứ mỗi khi trời mưa, em sẽ không kiềm chế được cảm xúc bộc phát của mình, thế nên, em mới nhận ra rằng, đã quá lâu rồi em không đi chơi với ai, không trò chuyện với ai một cách tự nguyện và thật lòng.
Ngẫm nghĩ lại một cách thật cẩn thận, em không biết phải nói chuyện với ai, chẳng biết phải đi chơi với ai, cũng chẳng biết ai là bạn bè thật sự của mình nữa. Thế giới của em phảng phất chỉ có một mình em tồn tại. Em mơ màng mà sống, em mơ màng để từng ngày trôi qua. Em có lẽ đã quá quen với việc ở trong thế giới của mình mà để trái tim thật bình lặng, không buồn, không vui, không cảm xúc, không h.am m.uốn cũng không dễ dàng có phản ứng với chuyện gì nữa.
Em vẫn có thể hò hét hưởng ứng nhiệt tình những câu nói đùa của người khác, em vẫn có thể trêu chọc người nọ người kia, vẫn tinh nghịch và cá tính như người ta vẫn nhìn em… nhưng trong sâu thẳm tâm hồn, em vẫn thấy thật bình lặng, như một mặt hồ phẳng không hề có chút gợn sóng. Phảng phất, thế gian xung quanh em như không tồn tại, còn em cũng thật mơ hồ trước thế giới bên ngoài kia. Em thậm chí còn không ý thức được mình đã làm gì trong những ngày qua.
Bạn mắng em thật nhiều. Bạn nói: cứ như thế thì không ổn đâu. Bạn nói em phải nói chuyện đi, nói chuyện chứ không phải là nhắn tin hay chat. Bạn nói em đừng tự kỷ như thế nữa, đừng ngược đãi chính mình. Bạn nói em đừng tiểu thuyết hóa cuộc sống, đừng ảo diệu như thế, cũng đừng tự bi kịch hóa kiểu khổ khổ. Bạn nói em đừng phí hoài tuổi trẻ. Bạn nói em phải đi ra ngoài nhiều vào, giao lưu nói chuyện, lần đầu không quen rồi dần dần…
Bạn nói nhiều đến mức, em phải cầu xin bạn đừng nói nữa. Bạn đừng xem em như một đứa điên khùng, như thể bạn hiểu rõ những cảm giác của em và dạy dỗ em phải sống giống như bạn. Em chỉ muốn chia sẻ cảm xúc của mình chứ không muốn bạn phải thương hại em một cách khốn kiếp như thế.
Thực ra thì, bạn không hiểu. Thực ra, bạn không biết gì hết. Công việc vẫn khiến em phải giao tiếp, vẫn phải chủ động tìm kiếm thông tin và nếu không giao tiếp tốt sẽ không có bất cứ thứ gì. Công việc vẫn luôn khiến em đối diện với những con người mới, những sự kiện mới và bản thân phải thích ứng để đối phó với bất kỳ thay đổi xảy ra. Em có thể nào chui được vào trong một cái vỏ ốc hay không?
Em dù muốn cũng không thể. Em vẫn là một người thân thiện, nhiệt tình và thậm chí là nói nhiều. Thế nhưng, cái em giấu họ là con người tĩnh lặng của em. Em không tự kỷ, cũng không phải đang ngược đãi chính mình. Em rất rất rất hài lòng với cuộc sống bình lặng này mà thậm chí không cảm thấy cô đơn, cũng không cảm thấy có bất kỳ bất thường gì cả. Nếu họ muốn tìm em nói chuyện, nếu họ muốn đi chơi, em vẫn sẽ đáp ứng… nhưng hình như, khoảng thời gian qua, họ cũng đâu có nhớ đến em.
Nghe em nói có vẻ chua xót, đúng không? Nhưng không hề, cảm xúc đã sớm bình lặng theo thời gian rồi. Em biết ai cũng bận rộn, ai cũng có công việc, ai cũng có cuộc sống của riêng mình. Nếu họ không có thời gian cho em, thậm chí là nghe em nói thì cũng không sao đâu. Dù nước mắt em có rơi thì kỳ quái là em vẫn thấy mình ổn một cách hoàn toàn. Em đã sớm quen với việc một mình rồi.
Em cũng hoàn toàn có thể chăm lo cho cuộc sống của mình, hoàn toàn tự lập và xoay xở được. Em thậm chí không muốn ai can thiệp vào cuộc sống đấy và khuấy đảo nó lên. Em thấy họ thật phiền phức, sự quan tâm của họ đôi lúc khiến trái tim em cảm động đến mức khó chịu. Em không muốn mình phải xao động vì bất cứ cái gì. Em thích sự bình tĩnh đến lạnh lùng của mình dù rằng em cũng rất ghét nó.
Em mâu thuẫn đúng không? Cảm xúc của em có thể thay đổi liên tục nhưng quan trọng là, chỉ cần nghỉ một chút thôi, tất cả sẽ dần chìm xuống. Đau đớn thể xác, tổn thương tinh thần, những giận hờn, cảm động, vui vẻ, buồn bã… đều trộn lẫn với nhau thành một thứ hỗn độn đến mức không thể nhận ra bản chất thật của cảm xúc nữa rồi.
Có những lúc, em đột nhiên cũng nảy ra ý định nói chuyện với ai đó. nhưng rồi lại thật lười, nhưng rồi lại nghĩ, có ai sẽ thực tâm chia sẻ với em? Cảm giác ấy chỉ thoáng qua trong một lát rồi lại có việc cuốn em đi, em lại có thể cân bằng bản thân một cách nhanh chóng.
Đôi lúc, em thậm chí cũng muốn kích thích mình, cũng muốn ném một tảng đá thật lớn xuống mặt hồ phẳng lặng, nhưng mà cuối cùng… em vẫn là mặc nhiên bỏ qua, vẫn lười với chính bản thân mình. Em cũng đã cố rồi mới nhận ra, mình vẫn không thể làm được.
Chính em cũng biết, như thế lâu dài sẽ không ổn. Em sẽ đánh mất khả năng hưởng thụ cảm xúc, khả năng vui vẻ và khả năng chia sẻ suy nghĩ của mình. Nhưng những lời bạn nói về tiểu thuyết hóa cuộc sống mới khiến em nhận ra, em không sao nữa rồi. Nếu bạn không thể nghe em nói, thì em có thể viết. Nếu bạn không đi chơi với em, em vẫn có thể tự nhắm mắt và du hành một mình trên thế giới này. Em không phải đứa vô dụng, không sống được nếu không có người khác ở bên. Cứ coi như, em đang ở trong cuốn tiểu thuyết cuộc đời mình đi. Đã không sao nữa rồi.
Em, từ bên trong thế giới tĩnh lặng của mình, vẫn muốn những người bạn của em, những người mà em từng quan tâm có được sự vui vẻ, hạnh phúc dù rằng không có em. Nếu bắt họ phải làm bạn với một người chán ngấy như em thì đi chơi với những người vui vẻ khác sẽ tốt cho họ hơn chứ, phải không?
Dạo gần đây, em lại rất hay nằm mơ. Những giấc mơ của em, những ám ảnh của em, những gương mặt cũ, những con người cũ đã lâu không nghĩ đến lại đột nhiên xuất hiện thật rõ ràng. Cứ như thể, trí não em chưa bao giờ bỏ quên họ dù em nói rằng, đừng nên nghĩ đến họ nữa. Bởi vì, cuối cùng, có thế nào, em cũng sẽ lại đứng phía sau nhìn bóng lưng họ rời đi mà thôi.
Cảm giác bị bỏ lại trong mỗi giấc mơ khiến cho trí não khi tỉnh táo của em đều xuất hiện một loại bi thương đầy khó chịu. Thế nhưng, mỗi khi khoác lên người một bộ quần áo, khi bước ra con đường đầy bon chen khói bụi, khi bước vào căn phòng lạnh lẽo khí điều hòa kia, em lại mỉm cười.
Người ta nói, em hợp với hài kịch, em tốt nhất nên đi làm diễn viên. Người ta nói, lúc nào em cũng cười, lúc nào cũng thấy em vui vẻ khiến mọi người quanh em cảm thấy thoải mái. Thế rồi, ngày nào em cũng đeo gương mặt tươi cười ấy đối diện với mọi người, phản xạ tự nhiên khiến em cho rằng, mình cũng đang thực vui vẻ.
Mỗi ngày, sau khi kết thúc công việc học tập, em sẽ lại về nhà. Mệt mỏi thì có thể ghé vào gi.ường chợp mắt đôi chút, khỏe thì đi tắm rửa, nấu cơm, ngồi vào góc quen với một ly coffee. Những hôm nào phải đi làm chương trình tối muộn, những ngày cuối tuần bò ra mà làm báo cáo trong lúc đầu óc mệt mỏi thì có thể tự nói với bản thân: “cố lên, làm xong là có thể được ngủ rồi”. Thế nên, khi kết thúc, chỉ mong được chui lên gi.ường mà ngủ.
Cuộc sống của em quá đơn giản phải không? Đi làm rồi về nhà. Mỗi ngày trôi qua trong cái vòng luẩn quẩn đó khiến em chợt nhận ra, mình đã thay đổi rồi, thay đổi thật nhiều.
Nếu trước đây, em hoạt bát sôi nổi một cách thực tâm và mỉm cười thật lòng thì giờ đây, em biết mình cười giả tạo thế nào, bình lặng ra sao. Nếu trước đây, em sẽ không chịu được sự buồn chán thì giờ đây, em hài lòng với sự tĩnh lặng của chính mình.
Thực ra thì, chính em cũng không hề nhận ra sự tẻ nhạt trong cuộc sống đó, cho đến một ngày mưa. Em nói với bạn rằng: “mưa thật kỳ cục, mưa lúc nào cũng thật kỳ cục, thế nên lại điên rồi”. Cứ mỗi khi trời mưa, em sẽ không kiềm chế được cảm xúc bộc phát của mình, thế nên, em mới nhận ra rằng, đã quá lâu rồi em không đi chơi với ai, không trò chuyện với ai một cách tự nguyện và thật lòng.
Ngẫm nghĩ lại một cách thật cẩn thận, em không biết phải nói chuyện với ai, chẳng biết phải đi chơi với ai, cũng chẳng biết ai là bạn bè thật sự của mình nữa. Thế giới của em phảng phất chỉ có một mình em tồn tại. Em mơ màng mà sống, em mơ màng để từng ngày trôi qua. Em có lẽ đã quá quen với việc ở trong thế giới của mình mà để trái tim thật bình lặng, không buồn, không vui, không cảm xúc, không h.am m.uốn cũng không dễ dàng có phản ứng với chuyện gì nữa.
Em vẫn có thể hò hét hưởng ứng nhiệt tình những câu nói đùa của người khác, em vẫn có thể trêu chọc người nọ người kia, vẫn tinh nghịch và cá tính như người ta vẫn nhìn em… nhưng trong sâu thẳm tâm hồn, em vẫn thấy thật bình lặng, như một mặt hồ phẳng không hề có chút gợn sóng. Phảng phất, thế gian xung quanh em như không tồn tại, còn em cũng thật mơ hồ trước thế giới bên ngoài kia. Em thậm chí còn không ý thức được mình đã làm gì trong những ngày qua.
Bạn mắng em thật nhiều. Bạn nói: cứ như thế thì không ổn đâu. Bạn nói em phải nói chuyện đi, nói chuyện chứ không phải là nhắn tin hay chat. Bạn nói em đừng tự kỷ như thế nữa, đừng ngược đãi chính mình. Bạn nói em đừng tiểu thuyết hóa cuộc sống, đừng ảo diệu như thế, cũng đừng tự bi kịch hóa kiểu khổ khổ. Bạn nói em đừng phí hoài tuổi trẻ. Bạn nói em phải đi ra ngoài nhiều vào, giao lưu nói chuyện, lần đầu không quen rồi dần dần…
Bạn nói nhiều đến mức, em phải cầu xin bạn đừng nói nữa. Bạn đừng xem em như một đứa điên khùng, như thể bạn hiểu rõ những cảm giác của em và dạy dỗ em phải sống giống như bạn. Em chỉ muốn chia sẻ cảm xúc của mình chứ không muốn bạn phải thương hại em một cách khốn kiếp như thế.
Thực ra thì, bạn không hiểu. Thực ra, bạn không biết gì hết. Công việc vẫn khiến em phải giao tiếp, vẫn phải chủ động tìm kiếm thông tin và nếu không giao tiếp tốt sẽ không có bất cứ thứ gì. Công việc vẫn luôn khiến em đối diện với những con người mới, những sự kiện mới và bản thân phải thích ứng để đối phó với bất kỳ thay đổi xảy ra. Em có thể nào chui được vào trong một cái vỏ ốc hay không?
Em dù muốn cũng không thể. Em vẫn là một người thân thiện, nhiệt tình và thậm chí là nói nhiều. Thế nhưng, cái em giấu họ là con người tĩnh lặng của em. Em không tự kỷ, cũng không phải đang ngược đãi chính mình. Em rất rất rất hài lòng với cuộc sống bình lặng này mà thậm chí không cảm thấy cô đơn, cũng không cảm thấy có bất kỳ bất thường gì cả. Nếu họ muốn tìm em nói chuyện, nếu họ muốn đi chơi, em vẫn sẽ đáp ứng… nhưng hình như, khoảng thời gian qua, họ cũng đâu có nhớ đến em.
Nghe em nói có vẻ chua xót, đúng không? Nhưng không hề, cảm xúc đã sớm bình lặng theo thời gian rồi. Em biết ai cũng bận rộn, ai cũng có công việc, ai cũng có cuộc sống của riêng mình. Nếu họ không có thời gian cho em, thậm chí là nghe em nói thì cũng không sao đâu. Dù nước mắt em có rơi thì kỳ quái là em vẫn thấy mình ổn một cách hoàn toàn. Em đã sớm quen với việc một mình rồi.
Em cũng hoàn toàn có thể chăm lo cho cuộc sống của mình, hoàn toàn tự lập và xoay xở được. Em thậm chí không muốn ai can thiệp vào cuộc sống đấy và khuấy đảo nó lên. Em thấy họ thật phiền phức, sự quan tâm của họ đôi lúc khiến trái tim em cảm động đến mức khó chịu. Em không muốn mình phải xao động vì bất cứ cái gì. Em thích sự bình tĩnh đến lạnh lùng của mình dù rằng em cũng rất ghét nó.
Em mâu thuẫn đúng không? Cảm xúc của em có thể thay đổi liên tục nhưng quan trọng là, chỉ cần nghỉ một chút thôi, tất cả sẽ dần chìm xuống. Đau đớn thể xác, tổn thương tinh thần, những giận hờn, cảm động, vui vẻ, buồn bã… đều trộn lẫn với nhau thành một thứ hỗn độn đến mức không thể nhận ra bản chất thật của cảm xúc nữa rồi.
Có những lúc, em đột nhiên cũng nảy ra ý định nói chuyện với ai đó. nhưng rồi lại thật lười, nhưng rồi lại nghĩ, có ai sẽ thực tâm chia sẻ với em? Cảm giác ấy chỉ thoáng qua trong một lát rồi lại có việc cuốn em đi, em lại có thể cân bằng bản thân một cách nhanh chóng.
Đôi lúc, em thậm chí cũng muốn kích thích mình, cũng muốn ném một tảng đá thật lớn xuống mặt hồ phẳng lặng, nhưng mà cuối cùng… em vẫn là mặc nhiên bỏ qua, vẫn lười với chính bản thân mình. Em cũng đã cố rồi mới nhận ra, mình vẫn không thể làm được.
Chính em cũng biết, như thế lâu dài sẽ không ổn. Em sẽ đánh mất khả năng hưởng thụ cảm xúc, khả năng vui vẻ và khả năng chia sẻ suy nghĩ của mình. Nhưng những lời bạn nói về tiểu thuyết hóa cuộc sống mới khiến em nhận ra, em không sao nữa rồi. Nếu bạn không thể nghe em nói, thì em có thể viết. Nếu bạn không đi chơi với em, em vẫn có thể tự nhắm mắt và du hành một mình trên thế giới này. Em không phải đứa vô dụng, không sống được nếu không có người khác ở bên. Cứ coi như, em đang ở trong cuốn tiểu thuyết cuộc đời mình đi. Đã không sao nữa rồi.
Em, từ bên trong thế giới tĩnh lặng của mình, vẫn muốn những người bạn của em, những người mà em từng quan tâm có được sự vui vẻ, hạnh phúc dù rằng không có em. Nếu bắt họ phải làm bạn với một người chán ngấy như em thì đi chơi với những người vui vẻ khác sẽ tốt cho họ hơn chứ, phải không?