- Tham gia
- 18/4/2013
- Bài viết
- 12.616
Tháng tám qua đi! Mang theo hơi thở của thành phố, mang theo nỗi thương nhớ trải dài, mang theo những cuộc tình đã lỡ. Ai có cô đơn mới hiểu tháng tám, hiểu những con đường cô độc lúc về đêm. Tháng tám đi qua, chờ tình yêu gõ cửa, đánh thức mình khỏi giấc ngủ lơ mơ…
Thành phố mùa này có nhũng cơn mưa vội vã đến rồi đi, giống như Sài Gòn đang thổn thức chuyển mùa, giống như một cô gái đôi mươi giận hờn vu vơ, cũng giống như tính cách của Sài Gòn bao lâu nay vẫn thế, vội vã không ngừng…
Tháng tám đã qua!
Tháng ngày cũng đã cũ, tựa như một mối tình vừa qua đi, vẫn còn chút hơi ấm của kí ức đọng lại, lúc êm đềm, lúc thổn thức.
Những đêm còn lại của tháng tám càng khiến cho người ta buốt giá trong sự cô đơn của trái tim, của những mối tình đã lỡ. Vậy đấy, một vài cơn mưa, một chút chạnh lòng nghĩ về cuộc sống hối hả, lo toan này.
Con người, đôi khi không thể hiểu được, cứ mải mê theo đuổi những thứ xô bồ, tiền tài vật chất, nhưng cuối cùng thì họ mới là những người quá đỗi đáng thương. Họ cô đơn giữa bộn bề cuộc sống, nơi mà lòng tin cũng gắn với nghi ngờ.
Tháng tám đã đi qua!
Không biết nên chờ mưa qua hay nắng đến, chỉ biết tự tình với bản thân, với những suy nghĩ vẩn vơ trong đầu không thèm nhắc lại. Vậy đấy, tháng tám khe khẽ đi qua, nhẹ nhàng như ánh bình minh của thành phố, vàng chói, xanh cao rồi úa tàn… cô đơn đến ngây dại.
Tháng tám đi qua!
Những tháng ngày còn sót lại, vấn vương hoài những kỉ niệm cũ, có chút hanh khô của gió, có chút ảm đạm của mưa. Nhưng không thể kiếm ở Sài Gòn này những cơn mưa rả rích như những chiều mưa không ngớt ở Huế. Không thể ngửi mùi hoa sữa ở cái đất Hà thành, mà tháng tám ở thành phố này, chỉ im lặng trôi trong sự cô đơn và thổn thức của những nổi nhớ không thể gọi tên bằng lời. Như tâm tư lạc nhịp của chàng trai, những luyến lưu của cô gái.
Ở cái thành phố chật chội này, người đi người ở lại, có những khoảnh khắc chia li, lại có những khoảnh khắc hạnh phúc. Có những cuộc vui thâu đêm suốt sáng, có những cuộc hẹn sớm tàn. Con người thành phố này cũng thật xa lạ, xa vời như tháng tám lẳng lặng trôi đi. Như giận hờn vô cớ!
Tháng tám qua đi!
Mang theo hơi thở của thành phố, mang theo nỗi thương nhớ trải dài, mang theo những cuộc tình đã lỡ. Ai có cô đơn mới hiểu tháng tám, hiểu những con đường cô độc lúc về đêm, hiểu được một mình làm bạn với thành phố, hiểu được tâm tư vướng bận sầu.
Tháng tám đi qua, không có gì là mãi mãi. Quy luật nghìn năm, dòng đời vẫn thế, tiếc nuối chi những năm tháng đã qua?
Tháng tám đi qua, yêu thương ở lại, ấp ủ, vấn vương trong lòng những ai sống ở Sài Gòn…Tháng tám đi qua, chờ tình yêu gõ cửa, đánh thức mình khỏi giấc ngủ lơ mơ… Dẫu nắng hay mưa, dẫu cô đơn hay đang hạnh phúc thì ít ra, con người ta cũng đã sống thêm một mùa nữa. Mùa của yêu thương!
Thành phố mùa này có nhũng cơn mưa vội vã đến rồi đi, giống như Sài Gòn đang thổn thức chuyển mùa, giống như một cô gái đôi mươi giận hờn vu vơ, cũng giống như tính cách của Sài Gòn bao lâu nay vẫn thế, vội vã không ngừng…
Tháng tám đã qua!
Tháng ngày cũng đã cũ, tựa như một mối tình vừa qua đi, vẫn còn chút hơi ấm của kí ức đọng lại, lúc êm đềm, lúc thổn thức.
Những đêm còn lại của tháng tám càng khiến cho người ta buốt giá trong sự cô đơn của trái tim, của những mối tình đã lỡ. Vậy đấy, một vài cơn mưa, một chút chạnh lòng nghĩ về cuộc sống hối hả, lo toan này.
Con người, đôi khi không thể hiểu được, cứ mải mê theo đuổi những thứ xô bồ, tiền tài vật chất, nhưng cuối cùng thì họ mới là những người quá đỗi đáng thương. Họ cô đơn giữa bộn bề cuộc sống, nơi mà lòng tin cũng gắn với nghi ngờ.
Tháng tám đã đi qua!
Không biết nên chờ mưa qua hay nắng đến, chỉ biết tự tình với bản thân, với những suy nghĩ vẩn vơ trong đầu không thèm nhắc lại. Vậy đấy, tháng tám khe khẽ đi qua, nhẹ nhàng như ánh bình minh của thành phố, vàng chói, xanh cao rồi úa tàn… cô đơn đến ngây dại.
Tháng tám đi qua!
Những tháng ngày còn sót lại, vấn vương hoài những kỉ niệm cũ, có chút hanh khô của gió, có chút ảm đạm của mưa. Nhưng không thể kiếm ở Sài Gòn này những cơn mưa rả rích như những chiều mưa không ngớt ở Huế. Không thể ngửi mùi hoa sữa ở cái đất Hà thành, mà tháng tám ở thành phố này, chỉ im lặng trôi trong sự cô đơn và thổn thức của những nổi nhớ không thể gọi tên bằng lời. Như tâm tư lạc nhịp của chàng trai, những luyến lưu của cô gái.
Ở cái thành phố chật chội này, người đi người ở lại, có những khoảnh khắc chia li, lại có những khoảnh khắc hạnh phúc. Có những cuộc vui thâu đêm suốt sáng, có những cuộc hẹn sớm tàn. Con người thành phố này cũng thật xa lạ, xa vời như tháng tám lẳng lặng trôi đi. Như giận hờn vô cớ!
Tháng tám qua đi!
Mang theo hơi thở của thành phố, mang theo nỗi thương nhớ trải dài, mang theo những cuộc tình đã lỡ. Ai có cô đơn mới hiểu tháng tám, hiểu những con đường cô độc lúc về đêm, hiểu được một mình làm bạn với thành phố, hiểu được tâm tư vướng bận sầu.
Tháng tám đi qua, không có gì là mãi mãi. Quy luật nghìn năm, dòng đời vẫn thế, tiếc nuối chi những năm tháng đã qua?
Tháng tám đi qua, yêu thương ở lại, ấp ủ, vấn vương trong lòng những ai sống ở Sài Gòn…Tháng tám đi qua, chờ tình yêu gõ cửa, đánh thức mình khỏi giấc ngủ lơ mơ… Dẫu nắng hay mưa, dẫu cô đơn hay đang hạnh phúc thì ít ra, con người ta cũng đã sống thêm một mùa nữa. Mùa của yêu thương!
Theo Blog Cafe