- Tham gia
- 5/9/2011
- Bài viết
- 4.128
Thằng bé vừa rời khỏi cổng trường mẫu giáo liền chạy vội về phía mẹ, oà lên khóc :
- Con không biết đâu, con bắt đền mẹ đấy. Mẹ đổi tên cho con đi !
- Sao thế con ?
- Mấy bạn cứ trêu con hoài à, con muốn đổi tên cơ. Tụi nó cứ gọi con là "cái chung cái chung" hoài.
Mẩu đối thoại trên tình cờ nghe được ở một trường mẫu giáo giờ tan học. Bật cười. Con nít ấy mà, nhớ hồi bé ta cũng thế, nằng nặc đòi ba đổi tên cho bằng được. Kiểu gì thì cũng không chịu cái tên của mình. "Con ghét tên mình lắm, ba đặt gì xấu ơi là xấu". Con bé ngày xưa đã vừa khóc vừa nói với ba như thế. Giống như đứa trẻ vừa rồi nhõng nhẽo với mẹ vậy. Mặc cho ba giải thích ý nghĩa của cái tên, mặc cho ba dỗ ngọt, ta ngày bé vẫn cứ ghét cái tên làm sao. Lý do thì rất mắc cười : cái tên ta bị nhiều người lầm tưởng là con trai !
Lớn dần thì thôi cũng quen, không ghét tên mình nữa. Vì bạn bè đều gọi ta thế cả, có sao. Thỉnh thoảng vẫn bị thầy cô kêu lầm. Thậm chí lúc đi học Anh văn, cô điểm danh, kêu luôn chữ "Mr.." đằng trước cái tên ta. Cả lớp cười ồ, ngượng ơi là ngượng. Nhưng vẫn không ghét cái tên của mình như ngày xưa nữa.
Ấy là vì ta đã học được, cái tên không làm nên một con người. Tên ta giống con trai thì sao ? Bạn bè vẫn cứ thừa nhận ta nữ tính đầy mình đấy thôi. Điều quan trọng là ta biết mình là ai, biết mình phải sống như thế nào.
Có những cái tên rất đẹp, rất ấn tượng, nhưng người ta chỉ nhớ đến...cái tên. Còn hỏi đến người thì lại lắc đầu, chả nhớ !
Có những cái tên rất bình thường, nghe một lần chẳng nhớ, nghe nhiều lần vẫn nhớ nhầm, ấy vậy mà con người mang cái tên ấy chẳng lẫn vào đâu được.
Vì sao thế nhỉ ?
À, vì con người làm nên sự sống của cái tên. Cái tên vốn dĩ là thứ vô hồn thôi, chỉ có ta - con người với những nhân cách - mới làm nên cái hồn cho nó, khiến nó được nhớ, được quên, được yêu và được ghét. Chẳng cần những chiến tích hào hùng như những anh hùng trong lịch sử, chẳng cần leo đến đỉnh cao của sự thành công như Bill Gates, cái tên của ta vẫn có thể được "sống", được nhiều người nhớ. Ấy là khi :
...Ta sống thật chân thật với mình, với bạn bè. Sống mở lòng và hoà đồng cùng tất cả. Cái tên của ta "sống" và truyền đi trong những cuộc chuyện trò
...Ta dành tình yêu thương cùng sự quan tâm cho gia đình, bè bạn, mọi người xung quanh. Tên ta tồn tại trong tình yêu được cho đi và nhận về.
...Là khi ta giơ tay giúp đỡ mọi người không vụ lợi, giúp vì cái nhân và không cần sự đền đáp, tên ta được nhắc đến qua những lời cảm ơn.
... ...
Còn nhiều, nhiều nữa, những lần ta được gọi tên. Dù là đẹp, hay xấu, nó không quan trọng, quan trọng là cái tên ấy, được gọi lên với những cung bậc xúc cảm nào.
Bạn thì sao ? Bạn yêu hay ghét cái tên của mình ?
Dù thế nào đi nữa, hãy để cho tên của mình được gọi lên cùng sự yêu thương, bạn nhé!
Nguyễn Anh Tuấn (Mr Paul)
- Con không biết đâu, con bắt đền mẹ đấy. Mẹ đổi tên cho con đi !
- Sao thế con ?
- Mấy bạn cứ trêu con hoài à, con muốn đổi tên cơ. Tụi nó cứ gọi con là "cái chung cái chung" hoài.
Mẩu đối thoại trên tình cờ nghe được ở một trường mẫu giáo giờ tan học. Bật cười. Con nít ấy mà, nhớ hồi bé ta cũng thế, nằng nặc đòi ba đổi tên cho bằng được. Kiểu gì thì cũng không chịu cái tên của mình. "Con ghét tên mình lắm, ba đặt gì xấu ơi là xấu". Con bé ngày xưa đã vừa khóc vừa nói với ba như thế. Giống như đứa trẻ vừa rồi nhõng nhẽo với mẹ vậy. Mặc cho ba giải thích ý nghĩa của cái tên, mặc cho ba dỗ ngọt, ta ngày bé vẫn cứ ghét cái tên làm sao. Lý do thì rất mắc cười : cái tên ta bị nhiều người lầm tưởng là con trai !
Lớn dần thì thôi cũng quen, không ghét tên mình nữa. Vì bạn bè đều gọi ta thế cả, có sao. Thỉnh thoảng vẫn bị thầy cô kêu lầm. Thậm chí lúc đi học Anh văn, cô điểm danh, kêu luôn chữ "Mr.." đằng trước cái tên ta. Cả lớp cười ồ, ngượng ơi là ngượng. Nhưng vẫn không ghét cái tên của mình như ngày xưa nữa.
Ấy là vì ta đã học được, cái tên không làm nên một con người. Tên ta giống con trai thì sao ? Bạn bè vẫn cứ thừa nhận ta nữ tính đầy mình đấy thôi. Điều quan trọng là ta biết mình là ai, biết mình phải sống như thế nào.
Có những cái tên rất đẹp, rất ấn tượng, nhưng người ta chỉ nhớ đến...cái tên. Còn hỏi đến người thì lại lắc đầu, chả nhớ !
Có những cái tên rất bình thường, nghe một lần chẳng nhớ, nghe nhiều lần vẫn nhớ nhầm, ấy vậy mà con người mang cái tên ấy chẳng lẫn vào đâu được.
Vì sao thế nhỉ ?
À, vì con người làm nên sự sống của cái tên. Cái tên vốn dĩ là thứ vô hồn thôi, chỉ có ta - con người với những nhân cách - mới làm nên cái hồn cho nó, khiến nó được nhớ, được quên, được yêu và được ghét. Chẳng cần những chiến tích hào hùng như những anh hùng trong lịch sử, chẳng cần leo đến đỉnh cao của sự thành công như Bill Gates, cái tên của ta vẫn có thể được "sống", được nhiều người nhớ. Ấy là khi :
...Ta sống thật chân thật với mình, với bạn bè. Sống mở lòng và hoà đồng cùng tất cả. Cái tên của ta "sống" và truyền đi trong những cuộc chuyện trò
...Ta dành tình yêu thương cùng sự quan tâm cho gia đình, bè bạn, mọi người xung quanh. Tên ta tồn tại trong tình yêu được cho đi và nhận về.
...Là khi ta giơ tay giúp đỡ mọi người không vụ lợi, giúp vì cái nhân và không cần sự đền đáp, tên ta được nhắc đến qua những lời cảm ơn.
... ...
Còn nhiều, nhiều nữa, những lần ta được gọi tên. Dù là đẹp, hay xấu, nó không quan trọng, quan trọng là cái tên ấy, được gọi lên với những cung bậc xúc cảm nào.
Bạn thì sao ? Bạn yêu hay ghét cái tên của mình ?
Dù thế nào đi nữa, hãy để cho tên của mình được gọi lên cùng sự yêu thương, bạn nhé!
Nguyễn Anh Tuấn (Mr Paul)