Teenstory - Scorpio

Cuonlennho

"Cuộc đời yên ổn, năm tháng bình yên."
Thành viên thân thiết
Tham gia
5/3/2010
Bài viết
1.776
Tôi gặp cô ấy lần đầu tiên vào một ngày cuối tháng mười. Một ngày rất bình thường, chẳng có gì đặc biệt ngoài việc nó là ngày đầu tiên tôi gặp cô ấy. Cô gái kì lạ nhất, cuốn hút nhất mà tôi từng biết.
Tôi vẫn còn nhớ, ngày hôm đó rất nhiều gió. Thứ gió hanh hao mang theo chút hơi lành lạnh, vi vút trên sân trường vắng tanh, lâu lâu thổi tung vài chiếc lá khô mới rụng. Một vài tia nắng hiếm hoi, yếu ớt lặng lẽ chiếu xuyên qua tầng lá dày của cây trứng cá nằm lẻ loi một góc sân trường. Vạt hoa cảnh không được chăm sóc héo hắt, dần ngả màu vàng úa. Bên cạnh vạt hoa ấy, phía dưới cây trứng cá cô đơn là một chiếc ghế đá.
Góc sân trường có cây trứng cá, vạt hoa cảnh lụi tàn và chiếc ghế đá là một nơi kín đáo. Nó nằm khuất sau dãy nhà đã cũ, những sinh viên mới vào trường hoặc những người chưa bao giờ đi vòng ra phía sau chắc chắn không bao giờ biết đến chỗ này. Nếu chơi trốn tìm, có lẽ đây là một chỗ trốn hoàn hảo.
Nhưng tôi chưa bao giờ chơi trốn tìm ở trường đại học, và tôi cũng không có ý định tránh né ai. Tôi thường tìm đến chiếc ghế đá khi cần có một chỗ yên tĩnh học bài, một chỗ nghỉ trưa, hay như hôm ấy, vì không chịu nổi giọng nói đều đều của cô giáo Triết, tôi bỏ lớp học định ra đó ngồi ngắm trời ngắm đất đếm mây bay. Thế nhưng lại có người ngồi ở chiếc ghế đá ấy trước rồi. Chiếc ghế đá của tôi.
Là cô ấy.
Cô ấy đang ngủ.
Cô ấy đang ngủ, nhưng trong tư thế ngồi. Cô mặc một chiếc cardigan mỏng mầu lông chuột có mũ, đang được kéo sụp xuống che đôi mắt. Ba lô để bên cạnh, hai tay vòng ôm một con cừu bằng bông có điệu cười nhăn nhở phía trước, đầu hơi ngửa về phía sau. Lại gần hơn, tôi nhận ra một bờ môi mềm mại, một sống mũi thanh, ngoài ra thì phần lớn khuôn mặt đều được che phủ khéo léo bởi mái tóc dài đen mượt. Có vẻ như cô ấy ngủ rất sâu, và rất thoải mái. Cũng giống như tôi, cô ấy quen với nơi này lắm rồi, một góc trốn thật kín đáo và an toàn.
Cô gái không ngồi hết cả băng ghế mà ngồi nép vào góc phía trong, để trống cả một khoảng rộng bên ngoài.
Vậy là tôi ngồi xuống. Thật nhẹ nhàng để cô ấy không tỉnh giấc. Tôi ngước lên nhìn tán cây trứng cá lá lúc nào cũng xanh rợp bất chấp mùa hè mùa đông. Rồi tôi ngó sang vạt hoa bên cạnh, nhìn kĩ hóa ra là những bụi cánh bướm, nhưng rất tiếc hoa đã lụi cả, chỉ còn vài chiếc lá héo. Tôi nhìn xuống chân mình, thấy dây giày đã tuột. Lúi húi buộc lại xong, tôi lại tiếp tục công việc nhìn ngó tứ phía như thế, và sau một lúc tôi chợt nhận ra, tự lúc nào, tôi đang nhìn cô ấy.
Cái dáng vẻ của cô ấy thật nhẹ nhàng. Cái cách cô ấy ngủ cũng vô cùng thanh thản. Như một cô bé con. Dường như những khó khăn, những xô bồ của cuộc sống bên ngoài đều đã dạt cả sang một bên. Nhìn cô ấy ngủ, tôi thực sự thấy nhẹ nhõm trong lòng.
…..
Tôi nghe thấy tiếng gió thổi bên tai. Hình như còn có tiếng của ai thì thầm nữa. Tôi mở mắt, ánh sáng làm mắt tôi chói lòa, chớp liền mấy cái. Rồi tôi nhận ra có một khuôn mặt đang nhìn tôi, ở khoảng cách rất gần. Đôi mắt đen sâu thăm thẳm.
Vậy đấy. Từ việc ngồi nhìn cô ấy ngủ, chính tôi đã ngủ quên. Và bây giờ thì cô ấy đang nhìn lại tôi, rất chăm chú. Và khẽ cười.
- Xin lỗi, chắc tại vì tôi thổi vào tai cậu nên cậu tỉnh phải không?- cô vẫn cười, tay siết chặt con cừu bông.
- Ơ..không… cậu tỉnh từ lúc nào thế?
- Không tỉnh. Vì tôi đâu có ngủ.- cô ấy nhún vai.-Tôi chỉ nhắm mắt và nghĩ ngợi thôi.
- Thế mà…
- Thế mà sao? Haha, lúc cậu ngồi xuống hay nhìn tôi, tôi biết cả đấy. Cậu mà định làm gì là biết tay tôi. Ai dè ngó một lúc đã lăn ra ngủ.
- Làm gì là làm gì?
- Cầm nhầm ba lô của tôi, hoặc lấy em cừu của tôi chẳng hạn-cô ấy cầm con cừu lúc lắc, cười ngất.
Mặt tôi nghệt ra, không thể nói nổi một lời nào.
Đột nhiên có tiếng chuông điện thoại. Thằng bạn ngồi cạnh tôi. “Mày vào nhanh lên cô điểm danh rồi kìa”, tôi chỉ kịp nghe thấy thế là vơ vội cặp sách. Cả buổi đi học chỉ vì mấy phút này, bây giờ mất điểm danh thì thà ở nhà từ đầu cho xong. Tôi đã phải học lại môn này lần 2, nếu học lại lần nữa chắc tôi chỉ có nước chết. Cô ấy chăm chú nhìn tôi thu sách vở với ánh mắt rất kì lạ, như có chút gì háo hức ( không hiểu cô ấy thấy có gì hứng thú trong việc này chứ?)
- Chúc may mắn- cô ấy vẫy vẫy con cừu có điệu cười nhăn nhở khi tôi bắt đầu chạy đến chân cầu thang. Tôi chỉ kịp gật đầu.
…..
Lần đầu tiên gặp cô ấy đã diễn ra một cách kì lạ và không kém phần nhạt nhẽo như vậy đấy. Lúc sau khi đã ngồi yên vị trong lớp rồi, tôi tự hỏi tại sao mình lại biến hóa thành thằng ngốc tài tình như thế. Nhưng rồi nghĩ lại, tôi lại thấy trong hoàn cảnh ấy, dưới tán cây ấy, đối diện đôi mắt ấy, cả thế giới này rồi cũng sẽ thành thế giới của những người ngốc như tôi thôi. Cuối giờ, tôi có đảo lại qua chỗ tán cây trứng cá có vạt hoa héo vàng. Vừa đi tôi vừa tự nhủ, gần tối rồi, chắc chẳng có ai ngồi đấy nữa đâu. Và rồi khi nhìn thấy băng ghế đá trống không, tự nhiên lại có chút gì hụt hẫng…
14df5f377ccb1fa8945e863825e57a17dc2.jpg


(Ảnh minh họa)
Bạn có tin vào duyên số?
Trước đó tôi không hề tin. Mà không riêng gì tôi, hầu như thằng con trai nào cũng thế. Chúng tôi có nhiều cái để quan tâm trên đời hơn là ngồi tìm hiểu về số phận hay tương lai của bản thân mình. Thật trái ngược hẳn với con gái. Các bạn ấy thích, không, yêu điều ấy thì đúng hơn. Tôi thấy không phải hầu như nữa, mà là tất cả con gái trong lớp tôi đều thuộc nằm lòng cung Horoscope của mình, rồi thì ngày sinh âm, ngày sinh dương, giờ giấc…, bao nhiêu thứ rắc rối dài dòng. Tết đến, các nàng ấy còn rủ nhau đi xem bói, đi chùa Hà cầu duyên…Trí nhớ của bọn con gái về lĩnh vực này thật đáng nể, khiến bọn con trai chỉ biết tròn mắt lên nhìn vừa thán phục mà cũng vừa ngạc nhiên. Tại sao các bạn ấy lại làm được như thế? Đơn giản vì họ là con gái- “một câu hỏi lớn không lời đáp”.
Thế nhưng khi cô ấy nói với tôi: “Tôi nghĩ có lẽ chúng ta có duyên với nhau”, trong lần thứ hai gặp mặt, thì tôi nghĩ hình như là như thế thật. Tôi bắt đầu tin vào những cái trước giờ tôi chẳng bao giờ để tâm.
Lần thứ hai tôi gặp cô ấy chỉ cách lần đầu tiên có đúng 5 ngày, khi Hà Nội đã bắt đầu bước sang những ngày đầu tiên của tháng 11. Tháng 11 chào đón người ta bằng những đợt gió lạnh đầu mùa, chưa đến mức cắt da cắt thịt, nhưng cũng đủ độ rét buốt để khiến bọn sinh viên lười biếng không muốn tỉnh dậy vào lúc 6h sáng, không muốn co ro đằng sau tay lái ngoài đường khi gió thổi hun hút bên tai. Nhưng nếu là đi trà bát bảo, đi café vỉa hè, thì thời tiết thế này lại thích hợp nhất.
Hôm ấy lại là một ngày bình thường, cũng bởi vì chẳng có lý do biến nó thành một ngày đặc biệt. Một ngày trong tuần gió mùa, đến lớp đúng giờ nhưng rốt cuộc lại được tin giảng viên cho nghỉ học, ngại về nhà, thế là rẽ vào quán café bên đường. Vì đang là đầu giờ chiều, lại chẳng phải cuối tuần nên vắng teo không một mống khách. Chỉ có mấy cụ ông nhàn nhã nhìn café phin chảy từng giọt, rầm rì kể lại những chuyện ngày xưa. Không rõ ngày các cụ còn trẻ như tôi bây giờ, ở Hà Nội đã có văn hóa café bệt vỉa hè hay chưa…
Tôi ngồi xuống chiếc ghế nhựa đỏ dựng dựa vào bức tường hoen ố lấm tấm rêu, ở phía trên là một cây si có tán rộng, lòng thòng những rễ giả. Chợt nhận ra bên cạnh đấy, có một người đang ngồi một mình. Trên chiếc ghế xanh.
Là cô ấy. Một lần nữa, tình cờ chúng tôi lại ngồi cạnh nhau.
Không phải là chiếc cardigan màu xám mà là một chiếc hoodie đen. Nhưng vẫn là chiếc mũ sụp kín, tất nhiên là không kín đến mức che kín cả mắt, và con cừu bằng bông. Nó nằm vắt vẻo bên cạnh chiếc ba lô, đầu ngóc ngóc lên nhìn ngó, vẫn cái điệu cười nhăn nhở đáng ghét ấy. Còn chủ nhân của nó thì đang trầm ngâm nhìn dòng xe qua lại hối hả trước mặt.
- Ah…- tôi ngạc nhiên.
Cô gái quay sang, đôi mắt đen sâu thẳm khẽ nhếch lên.
- Chào- cô nói thật nhanh. Khác với lần trước, lần này cô không hề cười. Bộ mặt lạnh tanh, lòa xòa những lọn tóc đen.
- Cậu ngồi đây chỉ có một mình à?- tôi hỏi, sau một lúc im lặng. Bầu không khí đang trầm trầm một cách kì lạ.
- Ừ. Tôi nghĩ có lẽ chúng ta có duyên với nhau đấy.- cô ấy trả lời gọn lỏn nhưng câu nói có sức mạnh không ngờ. Trong khi trống ngực tôi tự nhiên đập lên loạn xạ thì cô ấy lại quay về hướng cũ, gương mặt vẫn lạnh tanh. Cô gái với nụ cười nhẹ hôm trước dường như chưa bao giờ tồn tại.
Tôi lặng im nhìn từng giọt cà phê rơi xuống, đầu óc nghĩ ngợi lung tung, không dừng lại ở một chủ đề nào nhất định. Rồi đột nhiên cô ấy hỏi tôi:
- Cậu có biết tại sao lúc nào tôi cũng mang con cừu theo không?
Tôi nhún vai.
- Để nó cười hộ cho tôi, những lúc tôi không muốn cười.-lần này đến lượt cô nhún vai.
Tôi nhìn lại con cừu đang nằm dựa vào ba lô với điệu cười nhăn nhở. Hóa ra nó nhăn nhở vì nó còn cười thay cho cả cô gái này.
Tôi và cô ấy ngồi bên cạnh nhau một lúc lâu. Quán café lớn bên cạnh bật nhạc, những giai điệu theo gió mùa bay sang, rồi hòa cùng với sự ồn ào của xe cộ ngoài phố.
“Yours is the first face that I saw
I think I was blind before I met you
Now I don't know where I am, don't know where I've been
But I know where I want to go”
( Gương mặt em là điều đầu tiên mà anh nhìn thấy
Anh nghĩ rằng có lẽ anh đã mù trước khi gặp được em
Giờ đây anh không biết mình đang ở đâu, hay mình đã từng ở đâu
Nhưng anh biết nơi mà anh muốn đến)
Đột ngột cô ấy đứng dậy. Xách chiếc ba lô lên. Nhét con cừu vào trong. Và trả tiền.
- Này- tôi cố gắng lắm mới thốt lên được một từ
- Huh?- vừa mở ví, cô gái ngó nhìn tôi. Cô ấy đang đứng, và tôi thì đang ngồi.
- Sao hôm nay cậu trầm ngâm thế, khác hẳn với hôm trước..
- Vì tôi đang học thuộc. Nửa tiếng nữa lớp tôi thi Triết rồi. Chào.
Và lần này cô ấy là người đi trước, tôi ngồi lại phía sau, nhìn theo bóng cô gái mặc hoodie đen với chiếc ba lô to đùng đang chứa một con cừu có điệu cười nhăn nhở.
Kể từ hôm ấy, bẵng đi cả tháng trời, tôi không hề gặp lại cô ấy. Đôi lúc mỗi khi tôi ngồi ở chiếc ghế đá dưới cây trứng cá, hay cùng bạn bè café vỉa hè, thoáng đâu đây hình ảnh của cô gái có đôi mắt đen thăm thẳm lại khẽ len lỏi hiện lên. Rồi bỗng nhiên, từ những hình ảnh mơ ảo thoáng chốc, tôi buột miệng hỏi thằng bạn bên cạnh:
- Này Trung, mày có biết ở trường mình có bạn nào hay mặc áo khoác kéo sụp mũ, đeo ba lô và cầm theo một con cừu bông không?
Thằng bạn ngó lên nhìn tôi. Y như thể tôi đến từ hành tinh khác. Hoặc câu nói tôi vừa phát ngôn mang tính đả kích chính trị hay không phù hợp văn hóa thuần phong mỹ tục không bằng.
- Sao tự nhiên mày hỏi về con bé ấy?
- Không có vấn đề gì, chỉ là tự nhiên tao nhớ ra thì tao hỏi thôi.
- Ủa, thế mày biết nó à?
- Cũng có nói chuyện hai lần- tôi không rõ như thế có được tính là nói chuyện hay không nữa, nhưng cũng trả lời bừa.
- Ghê nhỉ, thế mà giờ mới nói. Mày làm thế nào mà con bé đó nói chuyện với mày thế?
- Tao đang là cái đứa hỏi chuyện mày cơ mà.- tôi ngạc nhiên.
Thằng bạn gật gù ra chiều hiểu biết lắm. Nó giảng giải:
- Con bé đó, biết nói làm sao nhỉ, học khóa dưới mình, quả là một thách thức lớn đối với con trai khối mình nói riêng và con trai trong-ngoài trường nói chung.
Mặt tôi lại nghệt ra.
- Thế là mày không biết gì thật hả? Này nói cho tao biết, từ đầu năm tới giờ mày đến trường làm gì, hay mày mắc chứng không thích con gái?
- Ơ…
- Cô gái và con cừu- Đấy là tên mà bọn con trai đặt cho con bé đấy. Tao thì chưa tiếp xúc bao giờ, nhưng nghe nói nó hầu như chẳng nói chuyện với ai, lúc nào cũng im im. Trông cũng kháu, nhiều thằng khối mình định cưa mà cuối cùng “gãy cưa” cả, chạy cả loạt.
- Mày có người yêu rồi mà còn để ý mấy chuyện này à?
- Không biết gì như mày mới là thằng chập ấy, mày biết không- Thằng bạn vừa nói vừa cười lớn, đập vào vai tôi đau điếng.
Thế phải chăng là tôi bị “chập”, đúng như lời thằng bạn tôi nói?
Tôi thì hoàn toàn không nghĩ giống như nó. Từ trước tới giờ, thực sự là ngoài “cô gái và con cừu”, thế giới con gái đối với tôi là một ẩn số lớn mà tôi mù tịt. Có lẽ đó là một lĩnh vực quá khó khăn và mơ hồ, không dành cho những thằng như tôi. Nào là ngố, đần, đụt, nào là nhát gái, toàn những biệt danh của tôi cả. Nhưng đấy đâu phải là lỗi của tôi khi mà một thằng con trai luôn bị tim đập chân run hoặc bị ngu hóa mỗi lần nói chuyện hay đơn giản chỉ là đứng cạnh con gái?
Nhưng “cô gái và con cừu” lại là một ngoại lệ. Cô ấy khiến tôi tò mò, và cô ấy có một sức hút đến ám ảnh.
Cho đến lần gặp thứ ba, thì có lẽ tôi có thể chắc một điều: tôi không thể nghĩ đến ai khác ngoài cô ấy.
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
Kì 2: Số phận


Cái gọi là số phận (trời đất, từ lúc nào tôi đã tin vào mấy điều này không biết) không hiểu đang “âm mưu” điều gì, nhưng rõ ràng nó đang kéo gần tôi và cô ấy lại với nhau.

Đến lần thứ ba, thì tôi phải thú thực một điều: tôi chắc chắn giữa tôi với “cô gái và con cừu” có một mối liên hệ nào đó. Cái gọi là số phận (trời đất, từ lúc nào tôi đã tin vào mấy điều này không biết) không hiểu đang “âm mưu” điều gì, nhưng rõ ràng nó đang kéo gần tôi và cô ấy lại với nhau.
346SummerLoveCicadasWallPackbyRaindropmemory.jpg

(Ảnh minh họa)
Theo các bạn, con trai có được quyền mê truyện tranh hay không?
Ở Nhật thì tôi không nói, số mangaka và otaku là nam thậm chí còn đông hơn nữ rất nhiều.
Nhưng ở Việt Nam, các cậu con trai dù thích mê truyện tranh nhưng cách biểu lộ tình cảm thường không được “cuồng nhiệt” như các cô gái. Đơn giản vì người ta vẫn thích chụp mũ, con trai đọc truyện đánh đấm thì con nít, đọc truyện tình cảm thì…không đàn ông.
Tôi rất thích truyện tranh, dù bình thường chắc hiếm khi bạn thấy tôi cầm một quyển truyện, nhưng nếu hiểu về tôi kĩ hơn một chút, bạn sẽ nhận ra rằng không phải lúc nào đôi mắt bạn cũng nhìn thấy sự thật. Và sự thật, tôi là một con mọt truyện tranh- một manga and anime’ fan, chứ tôi cũng không dám nhận mình là otaku.
Gần nhà tôi có một của hàng cho thuê truyện tranh, không lớn lắm nhưng đã mở từ rất lâu với số đầu truyện rất phong phú. Càng sợ con gái bao nhiêu, thì tôi lại càng mê truyện tranh bấy nhiêu ( nghe có vẻ không liên quan, nhưng tôi nghĩ so sánh như thế là hợp lý với tình trạng của tôi hiện tại). Hồi học lớp 1, khi cầm trên tay quyển Doraemon- cuốn truyện tranh đầu tiên của cuộc đời, tôi đã biết “Thế là xong”. Tôi đọc, tôi tìm hiểu, tôi say mê, và tôi vẽ. Những quyển vở nháp, những bìa vở, thậm chí là cả…sách giáo khoa, đã trở thành những chỗ tuyệt vời để tôi múa bút. “Tuổi trẻ oanh liệt” của tôi là những chuỗi ngày lập nhóm vẽ truyện tranh thi thố, đêm khuya tô vẽ tẩy đồ mực, cả những hội cosplay tưng bừng. Vậy mà không hiểu sao cuối cùng tôi lại có tên ở một trường kinh tế thay vì mỹ thuật. Dù thế, các ngày cuối tuần, phần lớn thời gian rảnh tôi dành ở hàng cho thuê truyện. Mê truyện tranh thì tất nhiên là sẽ mua truyện tranh, nhưng fan truyện tranh nào cũng “tim to” thích nhiều truyện đến mức không thể mua hết tất cả, vì thế, có cung phải có cầu, những hàng thuê truyện đã ra đời.
Hàng thuê truyện ưa thích của tôi có một điểm rất thú vị. Thay vì ghi vào sổ, mỗi quyển được đính một tờ bìa cứng ở mặt sau ghi tên người thuê và ngày thuê, giống hệt như thẻ sách của những thư viện cũ ngày xưa. Những khách ruột thậm chí còn được tự ghi tên cho mình bằng những nickname ( để tránh việc tên bạn quá dài hoặc quá nhiều người trùng tên với bạn). Tôi thì quen đến mức được cầm truyện về nhà, thích ghi tên thì ghi, không thì thôi, bác chủ hàng tin tưởng 100%. Có lúc tôi vừa ngồi đó đọc truyện, vừa trông hàng ghi tên hộ bác luôn nữa ấy chứ.
Sáng chủ nhật đó, khi tôi đang dựng xe bên cạnh cửa hàng thì một bóng dáng “có phần quen thuộc” bước ra. Tôi vừa kịp ngẩng đầu lên để nhận ra đó là cô ấy thì “cô gái và con cừu” đã nhảy lên xe phóng đi mất tiêu. Hôm nay là một chiếc cardigan màu xanh rêu, mũ không được kéo lên, để lộ cả mái tóc dài lòa xòa đến giữa lưng. Vẫn chiếc ba lô ấy, và lấp ló cả điệu cười nhăn nhở của con cừu bông.
Bác chủ đang ghi ghi chép chép gì đó, vừa nhìn thấy tôi đã hồ hởi:
- A, trông hàng hộ bác một lúc nhé. Bác phải đi lấy truyện mới mà bọn nhỏ đi hết không còn ai coi hàng.
- Ai vừa vào cửa hàng thế hả bác?- Tôi hỏi
- Ai cơ?
- Cô gái vừa đi ra khỏi đó đó.
- À, khách quen đấy mà. Nó đến trả một đống truyện đây này.
- Ơ sao khách quen mà cháu chả thấy bao giờ là sao ạ?
- Con bé thuê truyện qua điện thoại, bác lấy sẵn chỉ đi qua rồi lấy thôi. Mỗi lần nó thuê nhiều lắm, một tuần mới qua có một lần, giờ giấc thì lung tung. Cháu không gặp là phải. Mà nó mới thuê ở đây độ hai tháng thôi.
Tôi gật gù, chợt thấy đống truyện còn lộn xộn để đầy trên bàn.
- Truyện vừa trả đây hả bác?- tôi viện cớ hỏi
- Ừ, xếp lên giá hộ bác nhé. Bác phải đi đây, tí về tha hồ truyện mới.
Bác chủ cửa hàng vừa đi, tôi đã cầm ngay mấy tập truyện lên xem xét. Truyện cô ấy vừa trả, nghĩa là tên người thuê trên thẻ cuối cùng sẽ là tên cô ấy, xem nào. “blacksheep”-vừa nhìn tôi đã biết chắc đó chính là cô ấy. Chậc, nhưng sao cái tên này quen quá, không hiểu tôi đã nhìn thấy ở đâu rồi. Xếp hết đống truyện phải đến hơn 50 quyển lên giá, tôi bắt đầu lấy ra vài cuốn đọc giết thời gian. Toàn là những bộ cũ mà tôi rất thích, trong lúc chờ truyện mới thì tôi lấy ra đọc lại thôi. Rồi bất giác, tôi làm một việc mà trước đây chả mấy khi làm: lật bìa sau kiểm tra thẻ tên. Và một trong những cái tên gần đây nhất, đúng như tôi dự đoán, chính là “blacksheep”. Lấy thêm vài quyển tôi rất thích khác, tôi càng ngạc nhiên hơn. “blacksheep” xuất hiện ở TẤT CẢ các cuốn truyện mà tôi đọc ở đây. Ngày thuê còn mới, vậy là cô ấy mới đọc chúng gần đây. Vậy nghĩa là sao? Tại sao những bộ truyện chúng tôi đọc có thể giống-nhau-đến-chừng ấy?
Lần thứ ba. Tôi chỉ nhìn thấy cô ấy trong đúng trong 3 giây. Nhưng tôi đã nghĩ về cô ấy trong liền 3 ngày. Trừ một lần cố ngồi tìm ra lời giải cho một vụ án trong Conan ra, chưa bao giờ tôi nghĩ về một điều gì lâu đến như thế.

Lần thứ tư
Lần thứ năm

Lần thứ n
Không rõ tôi đã gặp cô ấy tổng cộng bao nhiêu lần. Khi thì ở cổng trường, khi thì trong canteen, lúc ở ngoài hàng photo. Lần 5 giây ( nhìn thấy cô ấy đi lướt qua ngoài cổng trường), lần 1 phút ( đứng chờ đèn đỏ bên cạnh), lần 15 phút ( do xếp hàng chờ thang máy quá lâu). Có lẽ có người bảo tôi bị dở, toàn những cái không ra đâu vào đâu mà cũng tính là gặp này gặp nọ, nhưng họ đâu có ở trong hoàn cảnh của tôi. Một khi đầu óc bạn bị cái gì đó xâm chiếm, bạn sẽ nhận ra dấu hiệu của nó ở tất cả mọi nơi bạn đi đến, trên tất cả các sự vật hiện tượng đang diễn ra xung quanh bạn. Vậy đấy.
Rồi tôi nhận ra sau mỗi lần gặp, dù dài hay ngắn, dù có nói chuyện hay không, tôi đều biết thêm ít nhất một điều về “cô gái và con cừu”.
Cô ấy đi xe máy màu da cam.
Cô ấy thích ăn chè thập cẩm nhưng không được có đỗ đen đỗ đỏ. Cô ấy đã dặn chị bán hàng trong canteen 3 lần về điều này, tuy nhiên cuối cùng sau khi nhận cốc chè, vẫn thấy cô ấy mặt lạnh tanh kiên nhẫn ngồi gảy từng hạt đỗ.
Cô ấy hay đi giày oxford. Có lẽ thời gian đứng chờ thang máy rất thích hợp giúp chúng ta làm khảo sát loại giày gì đang là mốt trong giới sinh viên.
Cô ấy đang học tiếng Tây Ban Nha . Cái này do nhìn sách mà cô ấy photo.
Hầu như tất cả những chiếc áo cô ấy mặc đều có mũ. Toàn là những màu tối. Và cô ấy thích để tóc xõa.
Cho đến khi tôi chợt nhận ra mình đang vẽ hình của cô ấy lên bìa sau quyển vở Triết, thì tôi quyết định rằng, sớm hay muộn gì tôi cũng sẽ phải nói cho cô ấy biết: Tôi thích em.
Lần thứ n+1
Tôi gặp lại cô ấy ở quán café hôm nào. Lần này là cô ấy nhận ra tôi trước.
- Chào- lúc nào cũng thế, cô ấy cũng chỉ nói mỗi một từ “chào”.
- Chào- tôi gật đầu. Cô ấy kéo chiếc ghế ở phía xa lại gần. Tôi tin nổi không đây.
- Cậu đi một mình hả? Nếu đi một mình thì ngồi xuống đây đi, nói chuyện cho đỡ buồn.
Tôi răm rắp làm theo lời cô ấy. Thật ra tôi rẽ vào quán này chỉ để đưa mấy thứ cho thằng bạn như đã hẹn, và nó đã về từ lúc nãy.
- Này, cái hôm mà tôi gặp cậu ở chỗ cái ghế đá ấy. Hôm ấy là sinh nhật tôi đấy.
- Thật thế hả?
- Ừ, thật chứ sao không.
Thằng bạn ngồi bên cạnh tôi mà biết, tôi đang nói chuyện với “cô gái và con cừu”, hơn thế nữa lại là cô ấy bắt chuyện trước, thì không hiểu nó sẽ nghĩ gì. Nếu không được nhìn tận mắt, đảm bảo nó sẽ nói tôi đọc nhiều truyện tranh quá sinh chứng hoang tưởng. Mà đúng vậy thật, đến tôi cũng đâu có thể tin nổi.
- Này, sở thích của cậu là gì?- cô ấy hỏi.
- Tôi ấy hả?
- Ừ, không cậu thì ai.
- Tôi thích truyện tranh, vẽ, chụp ảnh, quay phim, những cái tương tự như vậy. Ghi lại hình ảnh, cậu biết đấy.
- Còn nhạc thì sao?
- Punk.
- Ra là vậy- cô ấy lại trầm ngâm, nhưng không giống cách trầm ngâm lúc học thuộc Triết lần trước. Cô ấy cho thêm một chút đường vào cốc café đen sóng sánh. Ngoáy thật đều, rồi dừng lại.- Tôi thích mùi café lắm, nhất là café đen. Nhưng lại không uống được, chỉ uống được loại có nhiều sữa một chút. Buồn nhỉ?
- Thế sở thích của cậu là gì?- tôi hỏi lại. Nãy giờ tôi đã trả lời lần lượt các câu hỏi của cô ấy, ngoan ngoãn như thí sinh trả lời ban giam khảo. Có lẽ cũng đã đến lúc thay đổi một chút.
- Tôi ấy hả? – cô ấy nhíu mày. Cái nhíu mày kéo dài 5s. Rồi cô ấy quay sang, nhìn liếc vào mắt tôi, cái nhìn lạnh cả người, trả lời gọn lỏn- tôi thích trả thù.
Tôi đã trông chờ một câu trả lời không giống ai. Và đã nhận được cái còn hơn tôi mong đợi. Tôi chỉ biết ngây người nhìn cô ấy.
- Cậu đừng sốc quá như thế - Cô ấy cười- ừ, đúng là tôi thích trả thù.
- Thế nghĩa là sao?
- Là trả thù chứ sao. Tôi sẽ đối xử với người ta theo đúng cách mà người ta đối xử với tôi, không tốt hơn cũng không tồi hơn. Vì thế đương nhiên, nếu họ chơi xấu tôi, tôi sẽ trả thù. Nếu cậu không làm điều gì tội lỗi với tôi, cậu yên tâm đi, tôi chẳng làm gì cậu đâu haha. Thật ra đó chỉ là quan niệm sống thôi.
- Tôi tự hỏi nếu hôm đó tôi lấy trộm con cừu của cậu, không hiểu chuyện gì đã xảy ra..
- Tôi không nghĩ là kết quả sẽ hay lắm đâu- cô ấy nhăn mặt. Có lẽ tôi sẽ tìm ra cái gì quý giá nhất với cậu, rồi đánh cắp nó. Thế là hòa.
- Hòa? Vậy con cừu là thứ quý giá nhất của cậu?
- Hiện thời là thế. Đâu phải lúc nào chúng ta cũng tìm ra một thứ luôn sẵn sàng cười hộ mình trong mọi hoàn cảnh đúng không? Nhất là trong cuộc sống này…-cô ấy vừa nói vừa lấy ngón tay ấn ấn đầu chú cừu, như thể là con cừu đang gật đầu đồng ý. Và nó vẫn đang cười nhăn nhở- Toàn những điều giả tạo.
Tôi không biết nên trả lời thế nào trong tình huống này. Nó hoàn toàn vượt ngoài khả năng của tôi. Trước giờ tôi có cách sống và suy nghĩ, chắc hẳn cũng không phải hời hợt nông cạn và đơn giản, nhưng vấn đề này thì tôi không dám có ý kiến.
Điện thoại rung. Tôi cho tay vào cặp tắt máy. Và chợt chạm vào một thứ. Một thứ mà hầu như mấy ngày nay đi đâu tôi luôn để trong cặp. Và tôi quyết định đưa nó cho cô ấy.
- A truyện tranh- Mắt cô ấy đang cụp xuống, bỗng chốc sáng bừng. Đúng là phản ứng của dân ghiền truyện có khác, sao lúc nãy cô ấy không nó sở thích của cô ấy là truyện tranh nhỉ. Cô ấy đón lấy tập truyện mỏng từ tay tôi, ngước lên hỏi- nét vẽ tay, truyện cậu tự vẽ đấy hả?- cô ấy cười, nụ cười thực sự rạng rỡ, như một đứa trẻ khi nhận được quà sinh nhật.
- Ừ- tôi gật đầu- dù sao thì…tôi cũng vẽ nó cho cậu mà. Coi như quà sinh nhật từ một người lạ đi.
- Cảm ơn- cô ấy nói, và ngay lập tức giở truyện ra. Hãy đọc đi nhé, cô gái và con cừu. Tôi vẽ nó dành cho cô, tất cả là dành cho cô đấy. Lâu lắm rồi tôi mới lại cầm lấy chiếc bút sắt, mới lại thức đêm tỉ mẩn vẽ, vẽ mà không biết rằng ai sẽ đọc nó. Tôi đã nghĩ là vẽ xong sẽ đem xuống đáy tủ cất đi, sau này về già lôi ra coi lại, ngẫm nghĩ cũng có một thời mình thế này. Nhưng rồi, cũng có thể gọi may mắn, nó đã đến được tay người cần đọc. Thật tình cờ.
…….
Cô ấy gấp lại trang truyện cuối cùng. Trầm ngâm. Rồi cô ấy nhìn tôi. Tôi gần như nghẹt thở.
- Vậy ra là…- cô ấy cúi đầu- cậu thích tôi?
Tôi gật đầu. Gần như đã bị cấm khẩu, tôi không nghĩ là mình có thể nói gì được bây giờ.
- Mặc dù tôi có sở thích là trả thù?
Đành gật đầu vậy chứ biết làm sao.
- Mặc dù mọi người đều nói rằng tôi là đồ kì quặc, và hầu như chẳng có đứa con trai nào ưa nổi tôi?
Tôi gật đầu.
- Mặc dù sẽ có những bí mật mà không bao giờ, hoặc rất lâu sau đó tôi mới có thể nói với cậu?
Quái, sao lại có câu này ở đây nhỉ. Nhưng vậy cũng đâu có sao, tôi gật đầu.
Cô ấy thở dài. Nhìn tôi, nhưng ánh mắt không hề lạnh sống lưng như ban nãy.
- Được, vậy thì cứ thế đi.
Tôi nghĩ là hồn tôi đã không còn ở nơi này nữa rồi.
Vậy là…người con gái tôi thích, bây giờ đã là bạn gái của tôi.
“Cô gái và con cừu”- là bạn gái của tôi.
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
Kì 3: Trả thù


“Nếu mày có bạn gái thuộc cung Thần Nông, mày hãy cẩn thận. Bọn nó thu hút con trai lắm đấy, rồi tha hồ mà khổ vì giữ người yêu. Tất nhiên là cũng chẳng vì bọn nó thích, nhưng hữu xạ tự nhiên hương mà. Mà chiều mấy đứa con gái cung Thần Nông cũng ghê cơ, bọn nó không giống như con gái bình thường đâu, khó tính lắm, mà lúc thế này lúc thế khác, cứ tán như mấy em bình thường thì cứ gọi là mơ. Tốt nhất là mày đừng bao giờ có ý định nói dối hay phản bội, xác định rõ là yêu thật thì mới ngỏ lời nghe chưa. Nói dối là bọn nó phát hiện ra ngay, tinh lắm. Con gái Thần Nông thù dai, và trả thù cũng kinh nữa, nên đừng có dại. Biết nói sao nhỉ, chuẩn bị sẵn tinh thần đi thằng ngố ạ”
( Nguyên văn lời bà chị tôi tư vấn cho thằng bạn thân qua điện thoại mà tôi tình cờ nghe thấy)
Chị gái tôi hơn tôi chỉ một tuổi, đứng cạnh tôi thì không khác gì em gái, nhưng xét về độ “bà cụ non” thì tôi có tu mười kiếp nữa mới được như bà ấy.
- Con gái Thần Nông là cái gì mà nghe ghê gớm thế hả chị?- tôi vừa gặm chiếc bánh mì vừa hỏi.
- Mày nghe lỏm điện thoại của chị đấy hở?- chị tôi vừa rót sữa ra cốc vừa nhìn xéo.
- Chị nói to thế ai mà chả nghe thấy. Nhưng rốt cuộc con gái Thần Nông là gì? – tôi tò mò.
- Là con gái có ngày sinh thuộc cung Thần Nông. Hỏi gì mà ngu- chị tôi nói, bảo tôi ngu mà thậm chí còn không buồn ngẩng mặt lên nhìn.
- Chả hiểu.
- Bọn nó gọi mày là đụt cũng phải mà. Là tụi con gái sinh vào ngày từ 24/10 đến 22/11, mày không biết gì về mấy cái này thì bảo sao đến giờ chưa tán nổi em nào.
Chị tôi còn nói gì đấy một lúc lâu nữa, nhưng tất cả chỉ lùng bùng bên tai tôi. Tôi còn đang mải nghĩ. Cô ấy nói ngày tôi gặp cô ấy ở chiếc ghế đá là sinh nhật cô ấy, hôm ấy là ngày 28/10. Tôi chép miệng. Ra là thế. Vậy là tôi đang yêu một cô gái Thần Nông. Rồi tôi cũng lại chợt nhận ra, chính bà chị tôi cũng là con gái Thần Nông, bà ấy sinh đầu tháng 11 mà. Vậy là, tôi vốn bị bao quanh bởi những cô gái Thần Nông từ bao lâu nay mà không hề biết.
Mặc dù cùng sinh dưới chòm sao mang hình con bọ cạp, giữa chị gái tôi và “cô gái và con cừu” chỉ có một điểm chung duy nhất theo như tôi quan sát: cả hai đều kì quặc đến khó hiểu, nhưng kì quặc theo những cách rất khác nhau. Cô ấy thì các bạn đã biết, còn bà chị tôi, bà ấy mê tất cả những gì thần bí bí ẩn. Hồi mẫu giáo, khi các bạn gái cùng lớp thích chơi búp bê và yêu chiều cưng nựng, bà ấy chỉ dán mắt vào xem mấy phim ma búp bê rồi về bắt tôi giúp làm phép trừ tà ( toàn học theo phim cả, rút kinh nghiệm, sau này tôi sẽ kiểm soát con tôi chặt chẽ về khoản xem TV). Các bạn thích được làm cô tiên, làm công chúa, thì bà ấy thích làm phù thủy, pháp sư. Rồi thì bói bài, chiêm tinh học, cái gì bà ấy cũng đọc và học một ít. Ghê gớm thì chẳng ai bằng. Vậy mà bọn con gái con trai bạn chị tôi vẫn ùn ùn kéo đến nhờ bà ấy tư vấn tình cảm, nếu tiện thì còn “bói một quẻ” xem tương lai thế nào. Những cô gái sinh dưới chòm sao Thần Nông, họ luôn khiến chúng ta phải đau đầu !
Tôi và “cô gái và con cừu” chính thức quen nhau đã được ba tháng. Cô ấy lúc nào cũng thế, vẫn luôn là cô gái khó hiểu đến quyến rũ. Lần đầu tiên thấy chúng tôi đi cạnh nhau, bọn bạn tôi đã há hốc mồm. Tất nhiên làm sao chúng có thể tin nổi “thằng đụt nhát gái” và “cô gái và con cừu” lại có thể thích nhau. Nhưng thắc mắc lớn nhất là bọn chúng không hiểu tôi và cô ấy nói chuyện với nhau lúc nào, và căn bản là làm thế nào cô ấy lại nói chuyện với tôi. Khi thằng Trung ngồi cạnh hỏi như vậy, tôi chỉ biết lắc đầu. Nó bảo tôi làm gì mà phải giấu, anh em với nhau cả, trông chú mày tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi. Nhưng chính các bạn cũng biết đấy, nếu không lắc đầu thì tôi phải làm gì?
“Cô gái và con cừu” là con người của sự bí ẩn. Có lúc tôi cảm thấy cô ấy ở rất gần tôi, nhưng cũng có khi tôi không hiểu tâm hồn cô ấy đang ở chốn nào. Thi thoảng cô ấy ngồi trầm ngâm như quên hết thế giới xung quanh, không chớp mắt, nghĩ về một điều gì đấy. Cô ấy nói chuyện về cuộc sống khó hiểu đến mức tôi cho rằng nếu cô ấy có được điểm A môn Triết cũng không có gì lạ, nhưng những khi cô ấy cười và ăn kem, lại hiền lành như một chú cừu non. Tôi hầu như không bao giờ đoán được cô ấy muốn điều gì hay đang nghĩ gì.

0fetrinabyectheliand32iywe.jpg

Cô ấy đã từng nói với tôi:
- Anh có điều gì muốn hỏi về em không?
- Nếu viết ra, chắc sẽ dài 10 trang giấy đấy.
- Thế sao anh không hỏi?
- Khi em không kể, nghĩa là em không muốn nói, phải thế không?
Cô ấy cười, rồi hít một hơi thở sâu, mắt nhắm nghiền. Chúng tôi đang đứng ở hồ Tây vào lúc 5h30 sáng, một ngày cuối tháng 12, nhiệt độ ngoài trời hiện tại xấp xỉ 12 độ. Sóng hồ cuồn cuộn như sóng biển, gió rất mạnh. 4h30, cô ấy gọi điện bảo tôi xuống nhà, rồi kéo bằng được ra đây.
- Anh thật hiểu em.
- Anh nghi ngờ điều ấy.
- Anh rất hiểu em, nếu không không bao giờ có chuyện em lại đứng đây với anh đâu.
- ……
- Em không phải là người thích giải thích mọi chuyện. Cái gì đến tự khắc nó sẽ đến, điều gì anh cần biết rồi dần dần anh cũng sẽ biết thôi. Anh chỉ cần biết em yêu anh, thế thôi. - Cô ấy nói mà không nhìn tôi, mắt nheo lại nhìn vầng mặt trời mọc muộn đỏ ối đang dần dần lộ ra khỏi mặt nước.
- Ừ. Anh cũng yêu em.
- Em biết.- cô ấy xiết tay tôi. Tôi chỉ cần cô ấy đứng cạnh tôi như lúc này, thế là đủ. Nếu có những bí mật khiến tôi và cô ấy không thể đứng bên cạnh nhau, thì tôi cũng không cần biết. Đây là lần đầu tiên chúng tôi nói yêu nhau, bằng lời.
Ngày hôm ấy, cô ấy lại gọi điện bảo tôi xuống nhà một lần nữa. Nhưng mà là lúc 11h đêm. Tôi không hiểu cô ấy làm gì ở ngoài đường vào giờ này, trong thời tiết này. Cô ấy lúp xúp trong chiếc khăn len to sụ tôi tặng hôm Giáng Sinh với con cừu vắt vẻo bên cạnh, dúi vào tay tôi một bắp ngô nướng nóng ran còn phảng phất mùi than.
- Quà cho anh vì sáng nay đã đi với em. Còn bây giờ đi ngủ đi, sáng đã dậy sớm rồi. – Tôi còn đang đứng chết trân không hiểu chuyện gì xảy ra thì cô ấy đã đi rồi.
Cô ấy là con người của sự bí ẩn, những bí ẩn ngọt ngào đến chết người.
……
Cuối tháng 1.
Mọi người trong trường quen tôi đều biết tôi và cô ấy là một đôi. Tôi không kể, cô ấy không kể, nhưng mọi người đều biết. Chúng tôi cũng không che giấu hay phủ nhận, và dần dần thì tất cả cũng tự đi vào đúng trật tự của nó.
Trung là thằng bạn ngồi cạnh tôi. Nó là bạn của tôi từ hồi cấp 3, lên đại học tình cờ lại vào cùng một lớp, nên thân nhau cũng là điều dễ hiểu. Nếu như mọi người gọi tôi là “thằng đụt nhát gái” vì lại vinh danh nó là “cục nam châm hút gái”. Con gái cứ nhìn thấy nó là đổ dù nó chưa hề mở miệng nói lấy một câu. Thằng bé cũng rất khó tính, mãi giữa năm ngoái mới chính thức có người yêu, nghe đâu xinh đẹp, sắc sảo, con nhà danh giá.
Sắp tới là sinh nhật nó. Khi nó mời mấy thằng con trai đi café thay vì hẹn nhau ở quán điện tử như mọi năm, tôi đã thấy là lạ. Ai ngờ đến cuối nó phun ra một câu:
- Nhớ dắt người yêu đi đấy. Thằng nào có mà không giới thiệu, mày biết rồi đấy-nó nhấn mạnh mấy chữ cuối khi nói với tôi. Biết gì mới được ?
Nó vỗ vai tôi rồi đi thẳng. Là bạn thân, tất nhiên là tôi sẽ tới. Nhưng còn cô ấy… Cô ấy rất ghét những chỗ đông người, ồn ào, nhiều con trai. Vốn không phải là người dễ dàng bộc lộ cảm xúc, cô ấy rất ngại tiếp xúc với người lạ, và thường bị mọi người hiểu nhầm là kiêu căng hay lập dị. Vì thế nên tôi quyết định, vẫn nói chuyện này, nhưng nếu cô ấy không muốn thì cũng không sao, tôi sẽ đi một mình.
Thế nhưng lại đến lượt cô ấy làm tôi bất ngờ. Khi nghe tôi kể chuyện, cô ấy nheo mắt:
- Trung nào?
- Thằng bạn thân của anh, anh cũng kể cho em mấy lần rồi đấy. Em không muốn thì cũng không sao đâu. Anh chỉ nói thế thôi.
- Haizzz.
-
- Ai mà biết được các anh ấy sẽ làm gì anh?- cô ấy lại nhíu mày, vẻ mặt rất lạ- lâu lâu thay đổi một chút chắc cũng chẳng chết. Được rồi, em sẽ đi.
- Em không cần phải thế đâu.
- Sẽ ổn thôi, ổn thôi- cô ấy cười xòa.
Liệu có ổn thật không?
….
Quán café tối giữa tuần ấm cúng và yên ả. Những ánh đèn vàng cùng tiếng nhạc du dương của nhạc công phía trên dễ dàng kéo người ta vào giấc ngủ. Tôi biết thằng bạn tôi thích những chỗ như thế này. Có đôi lúc nếu không ngồi café vỉa hè, tôi và nó vẫn thường vào những nơi có nhạc công chơi nhạc như thế, uống café hay trà, ngồi nói những chuyện không đâu. Không gian này khiến mọi người gần nhau hơn, tất cả như những người bạn lâu ngày gặp lại.
Hôm nay là lần đầu tiên tôi nhìn thấy người yêu Trung. Đúng như lời đồn, cô ấy rất xinh, tóc nâu loăn xoăn, đôi mắt biết cười và nụ cười rạng rỡ. Linh là tên cô ấy- cô gái đang mặc một chiếc đầm đỏ rất quyến rũ. Nhưng có điều gì ở Linh khiến tôi thấy không thích lắm. Và “cô gái và con cừu” của tôi, dù không nói ra, nhưng tôi biết cô ấy cũng nghĩ như thấy. Hôm nay cô ấy mặc một chiếc váy toàn những bông hoa nhỏ li ti ,bên ngoài là một chiếc áo khoác ( lại có mũ. Tôi không biết tại sao cô ấy thích áo có mũ đến thế, dù tóc cô ấy khi xõa ra rất đẹp, nhưng hầu hết áo của cô ấy đều có mũ). Cô ấy chào mọi người rồi ngồi im lặng, không có vẻ gì là không thoải mái. Thậm chí, nếu tôi không nhầm thì cô ấy còn cười với Trung, trước giờ cô ấy rất ít khi cười với người lạ. Tuy nhiên, nhìn ánh mắt của cô ấy hướng về phía Linh, dù không biết cô ấy nghĩ gì, nhưng tôi chắc một điều hai người sẽ không thể trở thành bạn của nhau. Những cô gái khác cũng rất dễ thương, và đây là lần đầu tôi được gặp nhiều cô gái dễ thương ở khoảng cách gần đến thế. Mọi người giới thiệu nhau theo vòng tròn. Linh làm quen với mọi người rất nhanh, xởi lởi và thân thiện. Hầu như tất cả các chàng trai có mặt trong quán, ai cũng một lần liếc mắt về phía Linh. Trung không có vẻ gì là khó chịu trước điều ấy, mặt nó còn có vẻ gì đó ngạo nghễ và tự hào.
Đến lượt người yêu tôi. Đúng như tính cách của mình, cô ấy chỉ nói tên, rất vui được làm quen với mọi người, rất nhanh gọn rồi lại im lặng. Mọi người đều nhìn cô ấy, và cô ấy cười, như thể muốn bù đắp cho sự kiệm lời của mình. Hôm nay, cô ấy để con cừu ở nhà.
- Vậy ra đây là cô gái và con cừu nổi tiếng khắp trường anh đây hả Trung?- Linh đột nhiên cất lời. Linh nhìn người yêu tôi một lượt, ánh mắt như chiếc máy quét- Sao cậu có vẻ ngại ngùng thế, thoải mái lên đi- Linh nhìn cô ấy và cười khích lệ. Hình như có vẻ gì khinh khỉnh.
- Cảm ơn, tính tôi vốn vậy- người yêu tôi gật đầu.- không phải không thoải mái gì đâu, mọi người đừng lo.
Linh chép miệng, ngả đầu vào vai Trung. Thằng bé thì thầm gì đó vào tai Linh, Linh cười tươi và đứng dậy. Cô bước đến cạnh cây đàn piano ở góc quán, chiếc váy đỏ bên cạnh chiếc dương cầm đen bóng, càng nổi bật.
- Quà sinh nhật cho anh- Linh vừa ngồi xuống vừa nhìn Trung. Mọi người vỗ tay hưởng ứng. Có vẻ như Linh đã rất quen với việc trình diễn trước đông người. Cô rất tự tin, hai cánh tay nhấc cao dứt khoát, rồi đột nhiên rất nhẹ nhàng, những ngón tay thon dài hạ xuống phím đàn. Những nốt nhạc như mơ âm vang khắp căn phòng nhỏ, giai điệu ngọt ngào và êm ái. Linh đánh đàn với một sự say mê hiếm thấy, thậm chí đôi lúc mắt cô nhắm nghiền, nhưng những ngón tay vẫn lướt đi, đôi lúc như không chạm phím mà âm nhạc vẫn đều đặn vang lên.
Bản nhạc kết thúc. Tất cả bọn tôi, và tất cả khách trong quán, mọi người đều im lặng đến hàng chục giây, rồi những tiếng vỗ tay như vỡ òa. Linh lại nở nụ cười rạng rỡ như nắng, ngồi xuống cạnh Trung. Rồi đột nhiên, Linh quay sang người yêu.
- Bạn không phiền nếu chơi tặng chúng tôi một bài chứ?- Linh nói, rõ ràng và rành mạch. Tôi đang uống cốc chanh muối mà tí phụt ra, may mà kiềm chế lại được. Không thể tin nổi vào tai mình! Từ trước tới giờ, chưa bao giờ tôi thấy “cô gái và con cừu” chơi bất cứ nhạc cụ gì, chứ đừng nói là đàn piano. Và hình như là cô ấy cũng bất ngờ không kém gì tôi. Mắt cô ấy mở to, có chút ngỡ ngàng trong khoảng một giây, rồi lại lạnh tanh.
- Xin lỗi, tôi không biết chơi piano.- cô ấy từ tốn trả lời. Tự nhiên tôi thấy sao tất cả giống trong cảnh của một bộ phim quá vậy.
- Ủa, sao có người nói với tôi bạn đàn rất giỏi nhỉ- Linh nháy mắt- tiếc thật, hữu danh vô thực.
- Linh- Trung đột ngột ngắt lời. Linh yên lặng, nhưng khuôn mặt vẫn đầy khiêu khích. Tôi không hiểu nổi chuyện gì xảy ra, sao tự nhiên Linh lại có thái độ như vậy. Tôi nhìn Trung, thằng bé cũng nhún vai không hiểu. Tôi lại nhìn người yêu tôi, nhưng cô ấy cũng không tỏ thái độ gì. Thậm chí còn có phần dửng dưng. Bạn gái của một thằng bạn khác xung phong hát tặng một bài, chắc hẳn muốn làm dịu đi sự căng thẳng. Khi mọi người đều đã đang chú ý đến cô bạn kia rồi, thì tôi chợt nghe thấy tiếng người yêu tôi thì thầm:
- Này, anh có thích những trò vui không?
- Trò vui?
- Ừ, vui. Trò vui xuất hiện khi em thực hiện sở thích của em.- cô ấy vẫn thì thầm, không nhìn tôi. Ánh mắt của cô ấy lạnh như băng, nhìn rợn cả người. Tôi không biết cô ấy đang nghĩ gì, không thể biết, nhưng ánh mắt đấy dành cho cô gái mặc chiếc đầm đỏ đang ngồi đối diện.
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
Kì 4: Tin


Để thực sự tin tưởng một điều gì, chúng ta cần dành cho nó cả trái tim... Và tôi đã tin tưởng cô ấy như thế đấy, có chút gì đó mù quáng, nhưng đơn giản là tôi tin.
@font-face { font-family: "Courier New";}@font-face { font-family: "Wingdings";}@font-face { font-family: "Calibri";}p.MsoNormal, li.MsoNormal, div.MsoNormal { margin: 0in 0in 10pt; line-height: 115%; font-size: 11pt; font-family: "Times New Roman"; }p.MsoListParagraph, li.MsoListParagraph, div.MsoListParagraph { margin: 0in 0in 10pt 0.5in; line-height: 115%; font-size: 11pt; font-family: "Times New Roman"; }p.MsoListParagraphCxSpFirst, li.MsoListParagraphCxSpFirst, div.MsoListParagraphCxSpFirst { margin: 0in 0in 0.0001pt 0.5in; line-height: 115%; font-size: 11pt; font-family: "Times New Roman"; }p.MsoListParagraphCxSpMiddle, li.MsoListParagraphCxSpMiddle, div.MsoListParagraphCxSpMiddle { margin: 0in 0in 0.0001pt 0.5in; line-height: 115%; font-size: 11pt; font-family: "Times New Roman"; }p.MsoListParagraphCxSpLast, li.MsoListParagraphCxSpLast, div.MsoListParagraphCxSpLast { margin: 0in 0in 10pt 0.5in; line-height: 115%; font-size: 11pt; font-family: "Times New Roman"; }div.Section1 { page: Section1; }ol { margin-bottom: 0in; }ul { margin-bottom: 0in; }Cô bạn kia vừa kết thúc bài hát, mọi người lại vỗ tay rất nồng nhiệt. Không phải là vì hát quá hay, mà bởi vì nhờ cô ấy, DƯỜNG NHƯ hai cô gái kia đã tạm thời quên đi sự căng thẳng. Nhưng tôi biết, chỉ có vẻ là vậy thôi. Tôi hiểu người yêu tôi. Khi cô ấy đã nhận cái gì, thì chắc chắn cô ấy sẽ trả lại y nguyên như thế. Và không bao giờ có chuyện cô ấy để yên việc mình bị biến thành mục tiêu cho người khác cười cợt. Những nhạc công phía trên bắt đầu chơi một bài hát mới, không gian lại dịu dàng trầm lắng như lúc đầu.
- Linh này…- nghe cô ấy nói mà tôi giật cả mình. “trò vui” của cô ấy bắt đầu rồi sao?
- Gì cơ? – Linh đang uống ly rượu vang, dừng lại ngước lên.
- Ai bảo với bạn là tôi đàn piano rất giỏi vậy?
- Một người bạn, tôi cũng không nhớ nữa.
- Vậy thì….- “cô gái và con cừu” của tôi cười, nụ cười nửa miệng- một là bạn nghe nhầm, hai là bạn nghe phải tin vịt rồi.
- Ừ, điều này thì tôi biết rồi- Linh lại cầm ly rượu lên.
- …bởi vì, tôi chơi guitar chứ không chơi piano.- cô ấy trả lời, nhấn mạnh từng chữ . Và đứng dậy.
Dưới cái nhìn ngỡ ngàng của tôi, và của cả mọi người, cô ấy nhẹ nhàng bước lên sân khấu phía chỗ các nhạc công. Cô ấy khẽ nói gì đó, và cầm lấy cây acoustic của anh chàng nhạc công, nhìn Linh:
- Tôi chỉ hợp với loại đàn dân dã này thôi, chứ còn loại đàn kia…- cô ấy hất về phía chiếc dương cầm nằm bệ vệ ở góc phòng- người bình dân như tôi không dám.
Rồi cô ngồi xuống. Chiếc acoustic kê phía trên đầu gối. Và cô ấy bắt đầu gảy đàn. Tôi còn chưa kịp hoàn hồn vì quá bất ngờ, thì cô ấy hát. Trời đất, bốn tháng quen nhau, tôi chỉ nghe thấy cô ấy hát nghêu ngao tếu táo, chưa bao giờ thấy cô ấy hát tử tế bao giờ. Và tôi lặng người đi. Vì giọng cô ấy. Như tiếng hát của một nàng tiên cá.
“Remember the time you drove all night
Just to meet me in the morning
And I thought it was strange, you said everything changed
You felt as if you'd just woke up
And you said, "This is the first day of my life.
I'm glad I didn't die before I met you.
But, now I don't care, I could go anywhere with you
And I'd probably be happy."
(Anh vẫn còn nhớ ngày mà em đã lái xe suốt đêm
Rốt cục chỉ để gặp anh vào buối sáng
Và anh đã nghĩ điều ấy thật kì lạ
Nhưng em nói rằng, mọi thứ đã thay đổi rồi anh
Em cảm thấy như thể mình vừa thức giấc
Và em nói: “Đây là ngày đầu tiên của cuộc đời em.
Em vui vì em đã không chết, trước khi mình gặp mặt
Nhưng bây giờ thì em không còn quan tâm nữa
Em có thể đi khắp mọi nơi cùng anh
Và em nghĩ, chắc rằng em sẽ hạnh phúc thôi)

Bài hát mà chúng tôi đã nghe thấy trong lần thứ hai gặp nhau ở quán café vỉa hè. Tôi chợt nhận ra, cô ấy luôn là một ẩn số quá lớn với tôi.
Đến lúc này thì tất cả bọn con trai ở đây, không còn lén lút như lúc nhìn Linh, mà công khai nhìn “cô gái và con cừu” với ánh mắt đầy ngưỡng mộ. Trong chiếc váy hoa và chiếc cây đàn guitar trên tay, cô ấy vừa dịu dàng lại vừa mạnh mẽ. Rồi đột nhiên, cô ấy chuyển bài hát. Một bài hát trẻ em vui nhộn. Và bắt nhịp. Mọi người cười xòa, vui vẻ hát theo. Bầu không khí vẫn ấm cúng, nhưng đã khác hẳn, thật sự thân thiện và tươi tắn với một làn gió mới. Cô ấy vẫn đàn, mọi người vẫn hào hứng hát theo. Thậm chí thằng Trung còn mượn nhạc công một cây guitar khác, lên cùng đệm đàn với cô ấy. Chưa bao giờ tôi thấy cô ấy như thế, chưa bao giờ. Một người hoàn toàn không có vẻ gì là bí ẩn.
773TheThingsWeDontSaybyProdigyBombay.jpg

Rồi đột nhiên cố ấy dừng lại. Nhìn về phía Linh:
- Này cô bạn giỏi piano, lên đây đi.
Linh nhìn cô ấy không hiểu.
- Tôi và bạn cùng chơi bài “Happy birthday” nhé, để mừng sinh nhật bạn Trung. Bạn đánh đàn đi, tôi sẽ đệm theo.
- Xin lỗi, nhưng…nhưng…- mặt Linh tự nhiên đỏ bừng, lúng túng.
- Sao vậy, chỉ một chút thôi mà.
- Nhưng nhưng…..- Linh lúng búng, gương mặt xinh đẹp lại đỏ hơn nữa. Rồi trong sự ngạc nhiên của mọi người, cô ấy cầm túi xách đứng lên chạy ra ngoài. Trung xin lỗi mọi người rồi chạy theo. Coi như tàn tiệc.
Cô ấy đến bên cạnh tôi, lúc này vẫn ngỡ ngàng vì chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì thầm :
- Về thôi anh.

Một lúc sau thì cô ấy đã ngồi đằng sau tôi, khẽ dựa vào lưng. Tôi đi nhưng đầu vẫn lùng bùng những thắc mắc, cố gắng giải thích mọi chuyện mà tất cả rối vào nhau như một mớ bòng bong. Chợt cô ấy lại nói, tiếng nói nhẹ nhàng sát vào vành tai tôi:
- Anh suy nghĩ làm gì. Linh là bạn học của em hồi cấp 2. Ban đầu không nhận ra, dạo này nó khác quá, nhưng khi nghe nó đàn, em biết ngay là nó.
- Bạn cấp 2 ? Thế tại sao lại…
- Em đâu có biết. Em với nó hồi trước học cùng lớp piano. Em không thích nhưng bị bố mẹ ép học, còn nó thì chẳng có tài nhưng vẫn cứ cố.
- Không có tài ? Cô ấy đánh hay vậy mà…
- Nếu như là hồi em học cùng nó, thì nó chỉ biết đánh mỗi bài ấy thôi. Nhà nó giàu, bố mẹ nó muốn nó học, nhưng không hiểu sao con bé học mãi không được. Cuối cùng nó cố gắng học chơi một bài duy nhất, một bài thật khó, và chỉ biết chơi một bài đó thôi, đi đâu cũng đánh đúng một bài. Em nghĩ là sau từng ấy năm có lẽ nó sẽ khá hơn, ai ngờ… “Happy birthday” thôi mà.
- Vậy lúc ấy mà cô ấy lên đánh cùng em thì sao?
- Thì chẳng sao, em chỉ muốn kiểm tra lại xem có đúng vậy không thôi. Nếu không thì đã bảo bài khác, chứ ai lại chọn “Happy birthday”.
- Em có thấy là….hơi tội nghiệp cô ấy không?
- Haha, ai bảo cô ta tự nhiên bày ra trò đó đấy chứ. Em thích trả thù, nhưng không bao giờ thích sỉ nhục người khác. Chẳng qua là cô ta đã chọn sai đối thủ mà thôi. – cô ấy phá lên cười.
Tôi không nói nữa. Và cô ấy lại gục lên vai tôi. Tôi biết cô ấy hôm nay đã cố gắng rất nhiều, đã gạt bỏ cả những thói quen cá nhân để đi cùng tôi. Nhưng cô ấy cũng khiến tôi vô cùng bất ngờ, đi hết từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Liệu đến bao giờ tôi mới hiểu hết được con người cô ấy?
- Có lẽ là không bao giờ đâu anh ạ, hoặc là rất lâu nữa- cô ấy thì thầm, và lại cúi xuống.
Tối hôm ấy, không hiểu sao trong giấc ngủ chập chờn, tôi thấy cô ấy đang đàn, nụ cười nhạt nhòa, bên cạnh đó là ánh mắt của Trung...

Sau “sự kiện” đó, mọi chuyện lại bình thường như cũ, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra. Tôi và Trung vẫn là bạn thân, nó vẫn vỗ vai tôi “ Chào thằng đụt” khi gặp mặt. Không thấy nó nhắc gì đến Linh, cũng không hỏi gì về người yêu tôi. “Cô gái và con cừu” thì từ trước tới giờ vẫn khó hiểu như thế, cô ấy lại vừa nghĩ ra một ý kiến mới, ấy là sáng mai muốn đi chợ hoa từ lúc bình minh.
- Để cho anh chụp ảnh, còn em thì mua hoa- cô ấy chốt hạ một câu trước khi dập máy.
Tôi không bao giờ làm trái ý cô ấy. Không phải vì tôi “sợ” người yêu, mà vì tôi biết, cô ấy muốn tôi làm điều gì thì đều có lý do cả, và thường nếu làm những điều ấy, tôi sẽ khám phá ra thêm rất nhiều điều thú vị về người yêu mình. Từng bước, từng bước, cô ấy muốn tôi hiểu hơn về mình, nhưng không phải bằng cách nói thẳng, mà là phải tự thân vận động. Như một trò chơi đi tìm kho báu, kể cả khi có được kho báu trong tay rồi, thì bạn vẫn phải tiếp tục cuộc hành trình.
Và cuộc hành trình của tôi vẫn tiếp tục, cho đến một ngày, tôi nhận được một cuộc điện thoại lúc khá muộn. Của Linh. Nghe giọng nói bức xúc, tôi có thể tưởng tượng ra gương mặt xinh đẹp đang tức giận. Cô ấy nói rất nhiều chuyện, nhưng hầu như chẳng có gì lọt vào tai tôi, ngoại trừ câu nói cuối cùng:
“Anh về xem lại người yêu mình đi. Đi cướp người yêu của người khác thì không có gì đáng để cao ngạo như vậy đâu.”
Linh dập máy một lúc rồi nhưng tôi vẫn đứng bần thần. Bỗng chốc tôi lại nhớ đến những hình ảnh chập chờn hôm ấy, người yêu tôi với nụ cười nhạt nhòa bên cây đàn và ánh mắt của Trung. Tất cả đều mụ mụ mị mị, thắt chặt rồi lại tháo rời, xáo trộn lại tạo thành một đống hỗn độn. Nhưng rồi tôi lại nhớ đến cái cách cô ấy xiết tay tôi, cái cách cô ấy dựa vào vai tôi mỗi lần đi chơi về muộn… Tôi mỉm cười. Những lời nói của Linh đáng bận tâm sao? Nhất là sau những gì đã xảy ra? Kể cả Trung có thích người yêu tôi thật, thì tôi biết rằng cô ấy cũng sẽ không bao giờ để điều ấy xảy ra.
Tối hôm sau, tôi và cô ấy đang ngồi ở băng ghế một sân chơi trẻ em. Vì cô ấy nói đột nhiên muốn chơi cầu trượt, tôi đưa cô ấy đến đây. Và bây giờ cô gái với con cừu lúc lắc bên cạnh đang nhún nhún chân dưới chiếc xích đu, thi thoảng cười giòn như trẻ nhỏ. Ở bên cạnh cô ấy, thật yên bình.
- Này, hôm trước anh có nghe một chuyện.
- Chuyện tốt hay chuyện xấu?
- Chuyện xấu.
- Nó có ảnh hưởng gì đến anh hay em không?
- Không.
- Vậy thôi anh đừng kể.- cô ấy vẫn khẽ đẩy chiếc xích đu, mắt ngước lên nhìn mảnh trăng non đầu tháng cuối bầu trời.
- Này…
- Sao ?
- Anh tin em.
Cô ấy dừng lại. Quay sang nhìn tôi. Im lặng. Rồi cô ấy cười, nụ cười nheo mắt quen thuộc, đôi mắt đen thăm thẳm đã thu hút tôi ngay từ lần gặp đầu tiên. Cô ấy đặt tay lên tay tôi, rồi quay lại.
- Thế thì em yên tâm rồi.
- Em biết không?
- Biết gì?
- Em hát rất hay.
- Haha
- Này
- Huh?
- Hát đi. Cho mình anh nghe thôi.
Tối hôm ấy, cô ấy đã hát cho tôi nghe. Đến thật khuya.
Mảnh trăng non đầu tháng sáng vặc nơi cuối trời.

Để thực sự tin tưởng một điều gì, chúng ta cần dành cho nó cả trái tim.
Chúng ta cũng cần trí não nữa, vì tình cảm cần đi đôi với cả sự tỉnh táo.
Và tôi đã tin tưởng cô ấy như thế đấy, có chút gì đó mù quáng, nhưng đơn giản là tôi tin.
Cho đến một hôm.
Lớp tôi vẫn thường học chiều, còn lớp cô ấy học sáng. Những ngày trong tuần, nếu muốn đi chơi với nhau, chỉ có hai cách. Một là đi buổi tối, hai là một trong hai người bùng học, và số lần bùng học của cả tôi và cô ấy đều nhiều ngang nhau. Chẳng phải lần đầu gặp nhau cũng là một hôm tôi bùng học đấy sao? Có vẻ như bó gối trong các lớp học, với cả tôi và cô ấy, đều không phải là một điều gì dễ chịu cho lắm.
Ngày hôm nay tôi lại được nghỉ tiết. Trong tình yêu, thật tốt khi hai người lúc nào cũng ở bên cạnh nhau. Nhưng với tôi và cô ấy, chúng tôi vẫn cần có những khoảng thời gian riêng biệt, làm những việc mình thích, giao lưu với bạn bè mình. Cuộc sống xung quanh có vô vàn người, chúng ta đâu thể chỉ sống mà biết mỗi mình nhau?
Hôm nay tôi không gọi điện hỏi cô ấy có rảnh không. Tự nhiên tôi thấy nhớ những buổi sáng ngồi một mình ở quán café vỉa hè, lặng lẽ nhìn dòng người qua lại. Cuộc sống của tôi rất yên bình, chầm chậm trôi qua như thế, cho đến ngày cô ấy xuất hiện cùng con cừu có điệu cười nhăn nhở, dần dần phủ những mảng màu rực rỡ khác nhau lên bức tranh vốn toàn những màu trung tính. Nhưng đến hôm nay, bắt đầu xuất hiện một mảng màu tối, rất tối.
Ấy là khi tôi bước vào quán café quen thuộc. Ngồi vào chỗ quen thuộc dưới cây si già toàn rễ giả. Thì chợt tôi nghe thấy một tiếng cười. Một tiếng cười cũng vô cùng quen thuộc, mà có nhắm mắt bịt tai thì tôi cũng biết, đó là cô ấy. Và cô ấy không ngồi một mình. Vì chẳng có ai ngồi cười một mình như thế, trừ phi bạn có vấn đề thần kinh. Có một người khác cũng đang cười. Cũng rất quen thuộc. Trời đất, không biết tôi đã sử dụng bao nhiêu từ “quen thuộc”, nhưng tôi biết sẽ phải dùng nó một lần nữa. Vì người ngồi cạnh cô ấy, quen thuộc không kém, là Trung.
Hai người mà tôi những tưởng đối với nhau không khác gì hai người lạ, đang cười và nói chuyện như những người bạn thân, thậm chí rất thân. Vì thực ra, rất ít khi tôi thấy cô ấy cười nhiều như thế, không phải những nụ cười lạnh mà cười giòn tan, vô cùng thoải mái. Chỉ khi ở bên những người rất đặc biệt, cô ấy mới cười như thế. Và nếu theo sự hiểu biết của tôi, cô ấy và Trung mới chỉ gặp nhau một lần. Hai người rất thân mật, Trung mang theo chiếc guitar của nó, và cô ấy thì đang hí hoáy ghi gì đó ra giấy. Tôi chợt nhớ đến cuộc điện thoại của Linh.
Tôi đã rất tin cô ấy mà.
Tại sao?
Tiếng cười đột nhiên dừng lại. Hai người đã nhìn thấy tôi. Trung giơ tay chào. Còn cô ấy gật đầu. Không hề có một chút ngượng ngùng, chỉ có một vẻ mặt rất dửng dưng. Tôi gật đầu chào hai người rồi bước ra. Đôi chân nặng trĩu. Mảng màu tối đã lan quá rộng rồi.
Buổi tối. Cô ấy gọi điện cho tôi.
- Em không định giải thích gì đâu.
- Bình thường em vẫn vậy mà.
- Ừ. Vì việc tìm ra câu trả lời là của anh.
- Tại sao anh lại phải tìm?
- Nếu như anh vẫn còn muốn tin.- cô ấy dập máy.
Tôi tự hỏi: “Tôi có còn muốn tin?”
Nhìn con cừu cười nhăn nhở trên bàn học, tôi nghĩ tôi đã biết câu trả lời. Cô ấy đã tặng nó cho tôi vào tối hôm ngồi ở sân chơi trẻ em. “dạo này, anh cần giả vờ cười nhiều hơn em”- cô ấy đã thì thầm vào tai tôi như thế
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
Kì 5: Bí mật của sự thật



Tôi định gọi cho cô ấy, nhưng rồi lại thôi. Cả hai chúng tôi đều có những cái tôi rất lớn, đôi lúc lớn đến mức ích kỉ. Tất nhiên là tôi biết điều ấy, nhưng nó thuộc về bản tính con người, rất khó thay đổi, và bởi chính chúng tôi không hề có ý định thay đổi. Chính vì thế, trong trường hợp này, cái tôi không cho phép tôi gọi điện cho cô ấy. Chắc chắn cô ấy cũng nghĩ vậy, vì điện thoại của tôi từ hôm qua đến giờ vẫn im lìm.
9daAttheParkbyFAYNT.jpg

(Ảnh minh họa)
Sáng hôm sau đến lớp, tôi gặp Trung. Nó vẫn cười nhăn nhở như thường ngày, nhưng khi nó định vỗ vai tôi, tôi đã cố tình tránh sang một bên. Thằng nhóc nhìn tôi rất kì cục, như thể nó biết một điều gì đó nhưng cố tình trêu ngươi tôi vậy. Ánh mắt đấy có phần gì đó thương hại, và tôi không thích điều này. Tôi không định nói chuyện với nó, nhưng Trung vẫn ngồi xuống cạnh tôi. Rồi sau đó, trong khi cả lớp hỗn loạn vì có thông báo sắp tăng học phí từ kì sau, thì nó nói với nhỏ với tôi:
- Cô ấy bảo mày có một tuần.
Tôi vẫn còn giật mình vì câu nói ấy, thì nó lại nói tiếp:
- Nếu mày không tìm ra ấy, có khi tao…- Trung nói lấp lửng. Rồi nó dừng lại, và nháy mắt với tôi.
- Đừng có đùa. Còn Linh thì sao?
- Haha, thật ra ngay tối hôm sinh nhật tao tao với Linh đã chia tay rồi. Tao đã cảm thấy không hợp từ trước, nhưng con bé cứ dai quá. Dù sao thì mình vẫn còn là người trẻ độc thân, tội gì.
- Mày…
- Nhưng mà đến lúc tiếp xúc với cô ấy của mày… Thì có lẽ tao không muốn làm người độc thân mãi nữa. Thế nên nhanh lên, tao không kiên nhẫn lắm đâu.- Trung tặc lưỡi.
Còn tôi, đang bơi giữa một rừng những câu hỏi. Cô ấy bảo tôi phải đi tìm, nhưng là tìm những gì mới được chứ? Câu trả lời cho tất cả những vấn đề này, những bí mật của cô ấy, lý do cho những hành động của cô ấy hay sao? Nếu vậy có khi tôi sẽ mất cả đời, chứ đừng nói một tuần.
Mà tại sao cô ấy lại nhờ Trung nói điều này với tôi thay vì nói thẳng. Như vậy mối quan hệ giữa cô ấy và Trung là gì? Thật sự, “cô gái và con cừu”- em thật sự là bí ẩn lớn nhất đời tôi.
Khi bạn gặp những vấn đề khó khăn cần giải quyết càng nhanh càng tốt, nhưng thậm chí bạn còn không biết phải bắt đầu từ đâu, bạn sẽ làm gì ? Suy nghĩ, tìm người xin lời khuyên, ăn, gào thét? Còn tôi, tôi đọc truyện tranh.
Truyện tranh có tính giải trí rất cao. Đúng. Nó tạo ra trong mình cả một thế giới ảo, nơi biến những điều không thể thành có thể, nơi trí tưởng tượng của bạn được thả phanh bay nhảy. Nhưng truyện tranh không chỉ để giải trí. Thật ra, có rất nhiều câu hỏi của cuộc sống, tôi đã tìm được câu trả lời qua những trang truyện. Và lần này cũng thế, tôi đã không phải thất vọng.
Tôi đã ngồi ở cửa hàng thuê truyện ấy rất lâu. Một nửa thời gian là đọc, một nửa thời gian là nhìn tên cô ấy xuất hiện trên những thẻ sách. Thằng bé con bác chủ hàng nhìn tôi, nó vừa xếp truyện vừa ngó, áng chừng như muốn hỏi điều gì. Rốt cục không nén nổi tò mò, nó hỏi tôi:
- Anh bị thất tình à?
Cái mặt tôi lúc đó trông giống thất tình lắm hay sao? Tôi hơi chột dạ.
- Không. Mày nói vớ vẩn gì thế?
- Em biết thừa. Cứ ngồi nhìn chằm chằm đọc nửa tiếng không xong quyển truyện. Anh em hồi trước cũng thế.
- Nhưng anh thì không. À cho anh hỏi, dạo này cái chị này có hay đến thuê truyện nữa không?- tôi vừa hỏi vừa chỉ dòng chữ bé tí xíu cho thằng nhóc. Nó căng mắt ra nhìn.
- Ah, cái chị blacksheep hay đeo con cừu bên người phải không? Cũng có, nhưng không được nhiều như đợt trước. Anh hỏi làm gì ạ?
- À ừ, vì tự nhiên anh thấy tên của chị ấy ở nhiều quyển truyện quá nên tò mò thôi.
- Chị ấy là bạn anh à?
- Sao em biết? Ừ, là bạn anh- “thậm chí còn hơn cả bạn ấy chứ”- tôi tự lẩm bẩm.
- Hôm đầu tiên mới đến đây thuê truyện, chị ấy hỏi về anh nhiều lắm.
- Hỏi về anh?- tôi ngạc nhiên. Mọi chuyện bắt đầu trở nên thú vị hơn rồi đây.
- Hôm ấy em trông hàng cho mẹ mà. Chị ấy hỏi em có biết anh không, rồi bảo là bạn anh. Chị ấy hỏi em anh thích truyện gì. Em bảo em không biết, chỉ biết loại truyện mà anh hay đọc thôi. Thế là…
- Thế là sao?
- Từ hôm ấy chị ấy thuê truyện, thuê rất nhiều. Tất cả những quyển thuộc thể loại anh thích. Chị ấy còn ngồi ghi tên mình vào tất cả những thẻ sách đằng sau nữa. Có hôm chị ấy còn ngồi từ sáng đến chiều chỉ để viết tên.
- Trời đất.
- Hic, mà chị ấy đọc truyện cũng nhanh khủng khiếp. Như cái máy đọc ấy, thế mà dạo này lại ít đến, tiếc ơi là tiếc.
- Tiếc gì? Mất khách ruột à?- tôi cười, bẹo tai thằng bé. Thằng nhỏ cười bẽn lẽn. Nó không biết điều nó vừa làm có ý nghĩa như thế nào với tôi đâu. Dường như vào lúc bế tắc nhất, thì đột nhiên ánh sáng lại xuất hiện ở cuối đường hầm vậy. Tốt, có được manh mối đầu tiên, mọi chuyện có vẻ khả quan hơn hẳn. Dù sao thì, khám phá những bí mật cũng là một sở thích của tôi. Và tôi đang phải đối diện với những câu hỏi lớn nhất từ trước đến giờ trong suốt 20 năm cuộc đời.
Những câu chuyện tưởng chừng như không có chút gì liên quan đến nhau, vậy mà đôi khi chúng lại tình cờ có chung những nút thắt. Trái Đất này thực tế thật nhỏ bé, những người mà số phận đã sắp đặt phải gặp nhau, chắc chắn bằng cách này hay cách khác, dù nhanh hay chậm, họ cũng sẽ gặp nhau.
Tôi đã gặp cô ấy. Cô ấy đã gặp tôi. Và chúng tôi đã gặp rất nhiều người. Những người mà tôi không hề ngờ đến.
Buổi tối hôm ấy, bố mẹ đi đến nhà bạn, chỉ có tôi và bà chị ở nhà ăn tối cùng nhau. Bà già này đanh đá, nhưng được cái nấu ăn cũng không đến nỗi dở, nếu không hai chị em lại dắt díu nhau ra ngoài hàng rồi. Tôi cũng vào bếp phụ chị nhặt rau, nếu không chắc bả cho nhịn luôn.
- Này, mày với con bé ấy thế nào rồi?- đang gọt khoai tây, nghe thấy chị tôi hỏi, tôi tí nữa thì cho bay luôn cả con dao.
- Con bé….con bé nào cơ hả chị?
- Mày làm như mày không nói thì tao không biết chắc. Đúng là đụt, người yêu mày chứ ai?
- Ơ, bình thường.- tôi trả lời, lặng lẽ gọt tiếp vỏ củ khoai tây béo múp.
- Con bé ấy tốt ha, đệ tử tao mà- chị tôi vừa chiên cá vừa hồ hởi.
- CÁI GÌ CƠ ! ÁI!!- lần này thì không có tí nữa gì hết, con dao chính xác đã hạ cánh vào ngón tay tôi. Nhưng tôi không hề chú ý đến việc máu bắt đầu chảy tùm lum, miệng vẫn lắp bắp- Đệ…đệ tử?
- Cái thằng hâm này, có gọt củ khoai mà cũng không xong. Chờ đấy- chị tôi ấn tôi ngồi xuống ghế rồi đi kiếm urgo. Nhưng thực sự, trong đầu tôi không hề có ý thức gì về việc mình bị đứt tay.Không hề đau, có lẽ vì dây thần kinh cảm giác cũng đang bị tê cứng vì bất ngờ.
- Chị nói ai là đệ tử của chị? – tôi dò hỏi khi chị tôi lúi húi buộc thêm một miếng băng bên ngoài ngón tay- chảy máu có tí, không phải kĩ thế đâu chị.
- Không buộc vào tí nó lại phọt ra bây giờ. Chỗ ấy có mạch máu đấy mày biết không, ngu rồi thì cứ yên đi đừng có ý kiến. Ừ, người yêu mày là đệ tử của tao.
- Đệ tử lĩnh vực gì chứ? Ai mà nhận chị là tiền bối?
- Zời đất, chị mày nổi tiếng thế mà mày không biết gì sao? Em với chả út thế đấy. Tao với nó là chị em kết nghĩa từ hồi tao học cấp 3 cơ ngu ạ. Nó phục tao lắm lắm về khoản bói bài với lại đọc cung hoàng đạo. Chuyện của bọn mày hầu như về cơ bản nó đều kể cho tao hết, hé hé.
Tôi không thể tin nổi những gì mình đang nghe thấy. Vậy ra người hàng ngày ăn chung một phòng sống chung dưới một mái nhà với tôi, người mà tôi vẫn tưởng là chẳng biết tí gì về đời tư thằng em, nay hóa ra lại đang có nguy cơ là một trong những “điệp viên” , “tay trong” hàng đầu, kẻ góp tay tạo nên những điều bí ẩn xung quanh con người của “cô gái và con cừu” đó sao?
Thấy tôi ngồi đờ đẫn, chị tôi chỉ cười thương hại.
- Nó biết mày từ lâu hơn mày tưởng đấy em ạ. Còn nhiều điều mày chưa biết về nó đâu, tao chỉ có thể nói nó là một đứa em tốt, rất tốt, và chỉ có thằng ngu mới để mất nó thôi. À, mà tao quên, mày là thằng ngu nhỉ- chị tôi cười khích bác. Nhưng khi thấy tôi hằm hằm bỏ lên phòng, thì bà ấy lại nói với theo: “Cố lên thằng đụt”. Thậm chí trước giờ đi ngủ, bà ấy còn ngó sang phòng tôi, ném cho một tờ giấy.
Tờ giấy ghi một địa chỉ trang web. Tôi mò mẫm đánh lại dòng địa chỉ dài dằng dặc. Đúng là bà già thích hành người, nếu muốn bà ấy chỉ cần online send link là xong, còn bày đặt viết giấy như này. Enter. Chờ load độ 5s, và trước mắt tôi hiện ra blog của một người. Là cô ấy. Lý do cô ấy không bao giờ viết note trên facebook, không phải là vì cô ấy không thích viết lách, mà hóa ra là vì cô ấy đã có riêng cho mình một trang blog, sử dụng một email hoàn toàn khác, và hầu như không có mấy khách viếng thăm.
Đêm hôm ấy, tôi đã đọc, đọc mãi. Cho đến khi những tiếng rao buổi sớm đầu tiên xuất hiện, thì tôi đã kết thúc ở entry cuối cùng. Cô ấy viết rất nhiều, những entry dài có, ngắn có, đôi lúc là cả những câu chuyện, có khi lại chỉ là một dòng ghi lại cảm xúc. Những gì cô ấy nghĩ, những gì cô ấy biết, dần dần được hé lộ. Tôi bắt đầu hiểu hơn những lý do cho những ý nghĩ hay những hành động kì quặc của cô ấy. Những mẩu tâm hồn vụn vặt, đang dần liên kết lại với nhau.
Và tôi biết rằng, cô ấy đã biết đến tôi từ lâu lắm. Từ trước khi tôi nhận ra sự hiện diện của cô ấy trên đời. Tên của tôi thi thoảng lại xuất hiện, đặc biệt nhiều ở những bài được viết trong lúc ôn thi đại học. Mọi chuyện đã dần sáng tỏ hơn, duy chỉ còn hai thắc mắc lớn mà tôi không biết tìm câu trả lời ở đâu: cô ấy biết đến tôi như thế nào, và mối quan hệ giữa cô ấy với Trung là gì?
Hôm nay đã là ngày thứ tư trong thời hạn một tuần.
Ngày thứ năm.
Cả ngày đi học vừa chính vừa phụ, lúc thì gật gù vì đêm thiếu ngủ, lúc thì sôi tiết vì thằng bạn bên cạnh thi thoảng lại quay sang cười cợt. Nó có vẻ khoái lắm khi nhìn thấy tôi trong tình cảnh như thế, nhưng điệu bộ như thể là muốn trêu chọc hơn là khiêu khích. Một ngày dài tựa thiên thu, khi tôi lết được về tới nhà thì trời đã nhập nhoạng, chị và mẹ tôi đã nấu cơm tối gần xong rồi. Có lẽ vẻ mặt cộng thêm cái sự thiểu não đã dồn sức viết lên mặt tôi chữ “CHÁN ĐỜI” hay sao đó mà cả mẹ và chị tôi đều nhìn tôi với ánh mắt rất chi là thương tâm cám cảnh. Mẹ tôi rối rít hỏi đã đến kì thi chưa mà học hành có vẻ khổ sở thế hả con, chị tôi thì cứ ngồi vừa nhặt rau vừa cười, cười hết đợt này đến đợt khác, và tức nhất là nhìn bà ấy cười hả dạ thế nhưng tôi lại hoàn toàn không thể mở miệng ra nói nổi lấy một câu.
Buổi tối, sau một ngày làm sinh viên chăm chỉ, tôi quyết định sẽ gạt hết sách vở sang một bên. Vậy là chỉ còn một ngày thôi nhỉ, haizz. Tự mình chấp nhận điều này, đâm lao thì phải theo lao thôi. Dù sao thì tôi cũng không hề muốn mất cô ấy một chút nào, kể cả trong những trường hợp xấu nhất như rất có thể tôi sẽ phải chống mắt lên nhìn thằng bạn THÂN và người yêu CŨ của mình thành một đôi.
Tôi quyết định vào facebook chơi bời một chút để giảm thiểu cái sự chán chường. Tôi lại vào facebook cô ấy, nhìn thấy con cừu cười nhăn nhở trên avatar mà chạnh lòng. Dù mọi người đều biết chúng tôi là một đôi, nhưng trên facebook cả hai vẫn chưa hề thay relationship status, đơn giản là để tắt chế độ này đi. Không giống như nhiều bạn trẻ khác, chúng tôi rất ít khi thể hiển tình cảm của mình ở đây. Nói một cách ngắn gọn hơn, nếu không phải là bạn của chúng tôi mà chỉ là một người bình thường nhìn vào, facebook của chúng tôi chẳng khác nào của những người độc thân.
Kéo xuống một chút, tôi thấy cô ấy bị tag vào một bức ảnh. Ồ, một bức ảnh từ hồi bé xíu, chắc chỉ khoảng lớp 3 lớp 4. Rất nhiều đứa đã giữ gìn những bức ảnh của cả lớp qua từng năm rất cẩn thận, khi bạn bè hỏi xin thì kêu mất rồi, nhưng chờ một ngày đẹp trời lại up lên “dìm hàng”, bởi trong những bức ảnh ấy, bạn hầu như sẽ khó nhận ra đứa bé đang cười toét đến tận mang tai hay đang làm một hành động gì đó ngốc nghếch kia lại chính là mình. Những bức ảnh thuở nhỏ luôn là những đề tài được ưa thích và khiến nhiều người tò mò. Tôi nhìn tấm ảnh mà tự mỉm cười. Hồi bé cô ấy trông khác bây giờ quá, cũng mặc váy đồng phục màu xanh như tất cả các bạn ( nếu được chọn chắc chắn cô ấy sẽ mặc váy màu đen haha), tóc không dài mà cắt ngắn, ôm gọn lấy khuôn mặt bầu bĩnh. Và cũng đang cười toe toét. Tôi tiện tay xem luôn cả album, rất may là người bạn này đã để chế độ tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy. Những cô bé cậu bé mà giờ đây đều đã lớn, đã trưởng thành, đang chật vất đối đầu với vô vàn những vấn đề đủ loại của cuộc sống, cũng đã từng có thời nhỏ xíu, cười tươi rạng rỡ trong sáng thế này đây.
Rồi đột nhiên, tôi nhìn thấy một bức ảnh. Đọc caption, tôi chỉ biết há hốc mồm nhìn màn hình máy tính. Không thể tin nổi, không thể tin nổi. Tôi với tay lấy chiếc di động, ấn số, thật là nhanh.
….
Ngày thứ sáu
Quán café vỉa hè. Lần này là một ngày cuối tuần. Nhưng lại là buổi sáng khá sớm, vì thế nên vẫn vắng như thường. Như mọi khi thì chắc tôi cũng còn nằm nướng trên gi.ường thêm một hai tiếng nữa chứ còn lâu mới mò ra đường giờ này, nhưng trong hoàn cảnh này thì khác. Tôi thậm chí còn đến sớm hơn giờ hẹn. Nóng ruột, bồn chồn. Và cuối cùng thì người nhận cuộc hẹn cũng đến. Thằng bạn thân của tôi, thằng bé mà vừa thấy từ đằng xa nó đã giơ tay làm động tác “Chào thằng đụt” rồi.
- Có chuyện gì mà mày hẹn tao sớm thế này? Mới hơn 8h. Ah, nếu mày định đầu hàng luôn thì cũng được.- Trung vừa ngồi xuống đã hồ hởi.
- Mày cứ ngồi yên đi đã được không- tôi yêu cầu. Đến giờ này mà nó vẫn làm cái điệu bộ đó được.
- Thế có chuyện gì?
- Thì mày cứ gọi café đi đã, rồi từ từ kể hết mọi chuyện cho tao là được- tôi thủng thẳng.
- Chuyện gì?
- Mày đóng kịch giỏi lắm thằng lỏi. Vẫn còn hỏi tao chuyện gì được cơ đấy. Tao phục tài đóng kịch của mày luôn rồi-tôi cười. Trung nhìn tôi nghi hoặc. Nhưng tôi biết, lần này tôi đã thắng.
- Mày biết rồi hả?- thằng bé hể hả.
- Ừ.
- May ghê nhỉ. Qua thêm một ngày nữa là đi rồi đấy.
- Cũng nhờ mày cả đấy thằng dở người. May mà thằng Phong nó tag mày vào đó, không chắc tao đến kiếp sau cũng không biết được cái âm mưu lừa bạn dối bè của mày đâu.
Trung cười ngất. Nó gật gù ”ra là vậy, ra là vậy, hóa ra là vì cái ảnh”. Nó cười, rồi nó lại im lặng, rồi nó trầm ngâm, và nó quyết định nói. Ngày hôm ấy nó đã kể cho tôi tất cả, chưa bao giờ nó nói với tôi nhiều đến thế. Tôi chỉ ngồi và nghe, những bí mật cuối cùng cũng được bật mí. Tôi thở phào.
….
Ngày thứ bảy. Kết thúc thời hạn một tuần.
Tôi thấy lòng nhẹ bẫng, và thanh thản. Vì tôi biết lòng tin của mình đã đúng, và vì tôi biết, mọi rắc rối chỉ còn là chuyện của ngày hôm qua.
Tôi đến trường nhưng không vào lớp, không phải tôi bùng, mà là vì hôm nay tôi đâu có phải đi học. Cả trái tim và trí não tôi đều giục giã, hãy đến trường đi.
Tôi đi vòng qua dãy nhà cũ. Trời đã sang xuân, những đợt gió không còn hanh hao như trước mà âm ẩm hơi nước, những bức tường phủ đầy những rêu. Bầu không khí hơi đặc lại, phảng phất hương hoa và mùi lá non. Tán cây trứng cá vẫn ở đấy, lúc nào cũng xanh và dầy, xòe như một chiếc ô rộng. Vạt hoa phía dưới không còn vàng úa như ngày nào, chuyển màu xanh mướt, thậm chí còn lấm tấm vài nụ hoa. Ghế đá vẫn ở đó, dù xung quanh có thay đổi đến thế nào, thì nó vẫn luôn ở đó.
Và cả cô ấy nữa. Giống như lần đầu tiên, cô ấy đang ngồi đấy, đợi tôi. Hôm nay cô ấy lại mặc chiếc cardigan màu lông chuột dành cho những ngày gió nhẹ, chiếc mũ vẫn được kéo lên che sụp cả đôi mắt.
- Anh biết em ở đây à?
- Không. Là tự nhiên đi qua đây thôi.
- Đúng là chúng ta có duyên với nhau mà. Ngồi xuống đi anh.
Tôi ngồi xuống bên cạnh cô ấy. Gió tháng hai vụt qua, thổi tung mái tóc lòa xòa, che kín gần hết khuôn mặt. Cô ấy cười, nụ cười nhẹ nhàng lành lạnh.
- Thế nào, anh đã tìm được những gì rồi?
- Cũng đủ để có thể ngồi đây được với em.
- Kể cho em đi.
- Ừ.
Tôi kể cho cô ấy nghe chuyện về thằng nhóc ở hàng thuê truyện, chuyện về bà chị tôi, và cả chuyện của Trung nữa. Cô ấy chăm chú lắng nghe, đôi lúc xoắn xoắn những lọn tóc dài trước mắt.
- Vậy là anh biết gần hết rồi ha. Nhưng mà toàn được người khác giúp thôi nhé.
- Tại anh đến đúng chỗ đúng thời điểm gặp đúng người đấy chứ, haha. Người tốt mà, zời thương.
- Thế được rồi, may cho anh đấy.
- Sao ngay từ đầu em không nói cho anh biết Trung là anh họ của em?
- Đâu có cần thiết phải nói ra đâu. Nó chẳng ảnh hưởng gì đến anh và em cả.
- Ừ, không, hai anh em nhà em đóng kịch giỏi lắm. Cũng khổ thân cô Linh kia, dính phải hai anh em nhà này.
- Không làm thế làm sao cô ta chịu bỏ anh Trung chứ? Với lại anh không biết chuyện thì nó mới giống thật, chứ biết rồi có khi lại mất hay.
- Vậy ra đấy mới là trò vui thật sự của em đấy hả?
Cô ấy cười, giòn tan và thoải mái. Nụ cười chỉ xuất hiện khi cô ấy ngồi cạnh những-người-đặc-biệt.
- Anh xin lỗi.
- Vì?
- Vì có lúc đã nghi ngờ em.
- Được, chấp nhận. Em cũng xin lỗi, vì cái tính không thích kể ra tất cả của em. Đôi lúc em bị mắc vấn đề về ngôn từ, em không giỏi bộc lộ cảm xúc bản thân.
- Lần này em chấp nhận lời xin lỗi dễ dàng thế ư? Không còn sở thích kia nữa sao?
- Sao không? Thế anh nghĩ một tuần vừa qua với anh là gì vậy?
Vậy ra một tuần khổ sở vừa qua, đơn giản là sự trả thù mà cô ấy dành cho tôi. Lần đầu tiên, tôi biết được cảm giác là một nạn nhân cho sự trả thù của “cô gái và con cừu”. Sự trả thù mà, nếu như tôi không vượt qua được, thì có lẽ, tôi đã đánh mất cô ấy, mãi mãi.
- Này, hát cho anh nghe đi.
- Hát cái gì?
- Bài hát em và Trung sáng tác ấy. Hai người hóa ra học guitar từ lâu vậy rồi hả?
- Được, em sẽ hát. Với một điều kiện.
- ?
- Anh để tóc dài đi, và nhuộm tóc trắng nữa.
- Trời đất, em lại đang nghĩ đến cái gì nữa đây? Thế thôi, hát “First day of my life” thôi vậy.
Cô ấy nhún vai, làm động tác như muốn nói”không chịu thì thôi nhé”. Ôi, “cô gái và con cừu” của tôi.
Ngày hôm nay, tôi lại đứng bên cạnh cô ấy, hồ Tây sóng nước dạt dào, và ngoài kia, mặt trời đỏ ối đang từ từ lặn xuống. Cô ấy đang thì thầm những câu hát vu vơ như thường lệ, rồi lại hít một hơi dài làn gió tháng hai, ngẩng đầu lên nhìn vầng trăng mọc sớm lấp ló cuối chân trời.
Vẫn còn một bí mật mà tôi chưa được biết, đó là vì sao cô ấy biết, và để ý đến tôi. Từ lâu, rất lâu, trước khi tôi nhận ra cô ấy là người đặc biệt mà số phận đã sắp đặt cho tôi gặp mặt. Nhưng tôi không hỏi, vì có lẽ, hãy để mọi chuyện như vậy đi. Nếu không có những bí mật, thì “cô gái và con cừu” không còn là cô ấy của tôi nữa rồi.
“Ngày hôm nay thật đặc biệt. Mình đã nhìn thấy anh ấy tận mắt. Tận mắt, tin nổi không? Giống hệt như những nét vẽ của anh ấy, anh ấy thật tuyệt vời. Mình đã đứng cạnh, thậm chí còn chụp được một tấm ảnh với anh ấy nữa Nhưng chắc anh ấy cũng không biết đâu, vì hôm nay có lẽ anh ấy đã chụp ảnh với hàng chục người. Mình thì lại đeo mặt nạ và ăn mặc quái đản như này. Chắc còn lâu anh ấy mới biết đến mình- con bé vẫn chăm chỉ hàng tháng mua tạp chí để vote cho truyện của anh được “cây bút vàng” , rồi tối lôi truyện ra ngắm đâu nhỉ.
Hội chợ truyện tranh năm nay hoành quá, dân cosplay cũng tụ tập rõ đông. Bọn mình đã chuẩn bị hết sức có thể, cố gắng hết sức có thể, nhưng vẫn thua đội của anh ấy. Mình nghĩ cũng phải thôi, chỉ riêng một Sesshoumaru như anh ấy cũng đủ đánh bại hết các đội khác rồi. Tóc giả mà hợp thật, dài trắng, rõ là mượt. Cả cái đuôi lông quanh cổ nữa, không xác xơ như mấy bộ khác. Không rõ anh ấy đặt cái kiếm ở đâu, trông có vẻ nặng… Nói chung là ổn. Quá ổn. Mà hôm trước tình cờ mình lại gặp chị gái của anh ấy trên ACC nữa. Chị ấy cũng giỏi, hic, ngưỡng mộ quá đi mất.
Có lẽ mình viết entry này rồi sẽ để private, cho mình mình đọc thôi. 360 sắp đóng cửa rồi, không biết mình nên chuyển blog về đâu. Nếu không được viết, mình không biết sẽ xả stress vào đâu nữa. Mình không có những đứa bạn đủ thân để kể hết mọi điều, mà đơn giản là có những bí mật mình không hề muốn ai biết. Nhưng dồn nén trong lòng thì nhiều quá, mình không thể chịu nổi. Gần đây lại có những tin đồn về mình, nhiều người có vẻ vẫn cho rằng mình là một đứa cao ngạo, lập dị, khó gần. Nhưng kệ thôi, ai nghĩ gì thì tùy. Miễn là sống với đúng bản thân mình là được. Mình là một Thần Nông, mình phải mạnh mẽ lên. Mình mệt mỏi với những lời lẽ giả tạo khách sáo lắm rồi, sao người ta không sống thật với mình cho đời thanh thản nhỉ?
Hôm nay mình đã nghe First day of my life có lẽ đến hai mươi lần, vừa nghe lẩm nhẩm. Và nghĩ đến anh ấy. Hi vọng là có một ngày chúng ta gặp lại nhau. Mà không, mình phải gặp lại anh ấy. Một cô gái Thần Nông sẽ không ngồi đó và chờ đợi những điều kì diệu tự đến với mình. Và mình tin, rồi anh ấy sẽ nhận ra mình thôi. Vì anh ấy cũng là một Thần Nông.”
( Trích blog của blacksheep)
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
mọi rắc rối chỉ còn là chuyện của ngày hôm qua
lâu rồi mới đọc 1 câu truyện như này
hay
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
Hì ! mình định đăng truyện nì lên...mà bạn đăng rồi...may mà mình có lượn 1 vòng để tham khảo..hì hì...chứ ko lại trùng bài...cảm ơn bạn...câu truyện rất hay
 
×
Quay lại
Top Bottom