Tâm sự của tôi..

n3ta1

Thành viên
Tham gia
17/9/2010
Bài viết
8
Chiều sg mưa...lạnh, ngồi nhìn dòng xe chạy tấp nập trên đường...dù sao tất cả điều đó đều quen lắm rồi,
1 năm đã qua rồi, đã là sv cận kề năm 2 rồi đó...không còn thấy cái vẻ lớ ngớ giữa đường sg của một con bé tỉnh lẻ lên thành phố nhập học nữa.....và trời mưa đó làm mình nhớ mọi chuyện
Phải nói là thời gian trôi nhanh thật đó...tưởng chừng nó mới là ngày hôm qua mà thôi......mọi việc xảy ra trong 1 năm, hình như không có gì nổi bật hiết.....có lẽ mình đã bỏ phí 365 ngày tại đây....nghĩ lại mình chỉ thấy ngày ngày lên giảng đường, giảng đường thì đông...ngủ có, nhắn tin có, thật chí mang laptop lên lớp chơi điện tử cũng có...phải chăng lên đh chỉ là thế...mình cố gắng tham gia hoạt động của trường,...tham gia vào một clb mar nhưng "nửa đường đứt gánh" mình bỏ nó vì kết quả học tập thật tệ hại...mình lúc đó phải nói là choáng váng với kết quả mà toàn bộ 12 năm học chưa bao giờ mình nghỉ tới...Tb ...mình cảm giác như trời đất đổ xuống đầu mình...Có lẽ phải 1,2 hay 3 tuần sau, mình mới lấy lại được tinh thần để bước tiếp, hoc ki 2 cũng không có khá hơn, mình vấp ngay với môn tiếng anh, mặc dù mình đã cố gắng đầu tư di học tại 1 trung tâm...nhưng có ai biết những giờ đó mình nghỉ học, trong lớp thì nối chuyện riêng,về nhà mình vất xó những giáo trình anh văn...có ai có thể nghĩ một học sinh giỏi,ngoan ngoãn của ngày xưa lại lười biếng và ham chơi như thế....Gặp bạn bè tụi nó an ủi "do năm 1 thôi mày, yên tâm đi, mày thông minh, lấy lại phong độ, lo gì" nhưng bạn bè đâu biết cả kì 2 mình phải cố gắng lắm mà tình trang vẫn không hơn gì là mấy,......mình đang hồi hồi hộp chờ kết quả của trường, không biết số phận sẽ đi về đâu, mình không dám nghĩ tới...Mình biết chẳng có thể trách ai,từ đâu cũng là do mình........
Đâu phải ai cũng lên dh cũng như mình đâu...họ vẫn giữ được những gì họ làm tốt trong suốt quãng đời sinh viên, vẫn vừa tham gia hoạt động mà vẫn học tập tốt, vẫn tham gia những gì mình thích...
Còn mình thì sao????
không có gì....
Lãng phí thời gian và tiền bạc của bố mẹ....
Mình không bằng cả những đứa em mình ở nhà....
Tính cách mình phải nói là...........không thể chấp nhận...ai lại 19 uhm..không 20 chứ mà y như con nít, giận vờn vô cớ, rắc rối, phức tạp....
bao giờ mình mới lớn được đây...mình không có gì trong tay......không xinh đẹp, không có tài, không gì cả...mỗi việc học là mình có thể...vậy mà.....năm 1 mình đã làm cái gì thế không biết
Ở đây, mình hay bị trách mắng...mình biết mọi người chỉ muốn tốt cho mình...họ so sánh mình với e gai mình....m,ình không muôn để ý....nhưng càng thế nó lại gim vào trái tim mình...m,ình không biết họ nói có thật không...nhưng càng ngày mình càng cảm thấy họ nói đúng..đúng mình không người lớn như e gái, không xinh như em, không cẩn thận, đôi khi mình cứ sợ vớ vẩn về mọi thứ, sợ người ta lắm, sợ so sánh lắm, sợ mọi người ghét mình...uhm có lẽ đung là mọi ngươi yêu quý e gái mình hơn vì tính cách kinh khung như thế này của mình...
Mình ích kỉ qua thì phải...đôi khi muốn ai đó hét lên răng" cậu khùng à?...lúc nào cũng tự hạ thấp mình...cậu với e cậu là hai người khác nhau cơ mà, mỗi người có một thứ gì riêng chứ..." nhưng đôi khi đó không có...à không ít ai nói...họ chỉ chăm chăm vào so sánh...buồn...làm cho mình thấy mình càng ngày càng tệ hơn....đôi khi ước gì được người Cậu thân yêu của mình nói " cháu gái ai cố lên!!đừng lo, cháu giỏi mà" không có..Biết là cậu bận nhưng...ngày nào cũng nói.." mày chẳng bằng e gái mày gì cả" ừ mình ăn hại quá sao???Cậu bảo " tự ái cao quá...nhưng sự thật mày đâu bằng e gái mày đâu, tao lơn hơn mày tao biết chứ!!" ừ cháu biết nhưng chẳng lẽ lúc náo cũng là khuôn đúc thế sao?? cháu không được như e cháu cái đó thì cũng được cái khác chứ...dù sao...mọi người trong nhà ai cũng nói mình " là đồ ăn hại rồi" buồn...càng buồn hơn khi kết quả không như ý muốn...Cậu bảo" suốt ngày coi trọng điểm số" ừ nhưng không có nó sao vào đươc ngành, công việc mình ước mong được...điểm thấp thì măng ham chơi, điểm cao thì bảo ai cũng được như thế, thấp thì buôn cũng không cho vậy thì phải làm sao đây...học ít thì bảo lười học, học nhiều thì bảo " tao hồi trước học ít cũng điểm cao" "lo lắng cho kì thi thì bảo " xem e gái đi nó học không như mày lại tốt hơn...sau này mày khổ hơn nó, cứ chờ mà xem" thế thì chẳng khác la nói mình học cũng bằng thừa sao....mình không hiểu mình là người như thế nào nữa...thực sự ở trường mình thật sự có khả năng về xã hội lẫn tự nhiên, nhưng gia đình họ chỉ nghĩ mình chỉ là con bé...chẳng được tích sự gì...buồn cho mình...ước gì được đối xử bình thường nhi?
Cậu có biết cháu buồn lắm không?
mọi người có biết mình mệt mỏi lắm không?
để được như ngày nay là cả sự cố gắng phấn đấu không????
thôi!! Phải sống thoải mái hơn...kệ đi!!
năm 2 sẽ tốt hơn...
cuộc đời sẽ tươi sáng hơn....
mình khong tin mình cố gắng lại không làm được những ước mơ của mình
mình sẽ chứng tỏ cho người cậu, cho gia đình....mình..rằng
MÌNH SẼ CHIẾN THẮNG......
 
chúc bạn thành công nhá :)
bạn đọc pic "hãy mỉm cười " chưa????
 
Chia sẻ với bạn !
Đọc những dòng tâm sự của bạn mình cảm nhận bạn có hoàn cảnh giông giống mình .Hồi học cấp 3 mình cũng là một học sinh xuất sắc mọi người từ thầy cô, đến gia đình đều rất khen mình, mẹ thì kì vọng rất nhiều với lực học của mình thì mình sẽ có một tương lai sáng lạng , tính cách trầm tĩnh và ngiêm túc của mình bà luôn hi vọng là mình sẽ trở thành là thầy giáo theo nghề của bà nhưng vào phút chót mình lại quyết định không thi ĐHSP mà chuyển thi sang trường ĐH Kinh Tế vì một suy nghĩ ngây thơ là trường đó mà xin được việc thì sẽ dễ có thu nhập cao, Khi vào học mình hoàn toàn thất vọng vì nhận thấy con người mình khó thích hợp với môi trường kinh tế , kết quả học tập cả năm một là TB, mình cảm thấy thất vọng cộng với những lời bình luận so sánh rất nhiều của anh em, bạn bè vì mình giao tiếp kém , tính tình thật thà ,hiền lành, không năng động làm cho mình dao động không còn tự chủ được nữa sẽ nghĩ mình có tương lai ảm đạm, là người yếu đuối mình buông trôi chẳng học hành gì , chỉ lo học đối phó .Kết thúc 4 năm học ra trường với tấm bằng Trung Bình cùng với khả năng giao tiếp và quan hệ kém gia đình lại ở quê bố mẹ quanh năm bán mặt cho đất và bán lưng cho trời nên mình lại thấy bế tắc , qua thằng em con cậu hơn mình một tuổi mình xin đi làm kế toán phụ cho một cty tư nhân nhỏ hàng ngày phụ việc kế toán cho một bà anh em xa đằng ngoại nhà nó , bà sai gì làm đấy rất ngoan ngoãn mà lương lậu chẳng đáng là bao hơn một triệu bạc , nhưng mình xác định là phải cố theo bà và học thêm kế toán tại các trung tâm của trường (Do trước đó mình không học chuyên ngành kế toán nên kiến thức về lý thuyết kế toán còn yếu).Ngày đi làm , tối đi học thêm lóc xóc ở Hà nội mấy tháng trời , vất vả mình chịu được nhưng cái mình cảm thấy đau đớn và buồn phiền vô cùng là bố mẹ , anh em họ hàng so sánh mình với cậu em ruột mình .Nó thì mới học hết lớp 9 rồi đi học nghề chạm khắc gỗ, trời phú cho nó năng khiếu và nó giao tiếp nhanh nhẹn hơn mình nên nó kiếm tiền cũng dc dưới con mắt của họ thì mình học ĐH ra mà chẳng bằng nó thì học làm gì ? nhất là bố mẹ mỗi khi mình về là lại thở ngắn than dài, mẹ thì trách mình chọn nhầm nghề ko phù hợp rồi bà đay ngiến đã không nghe lời bà , bố thì cho rằng nuôi mình bằng phí công (Nói thật bố mình là người bị mắc bệnh thần kinh).Mình xấu hổ và buồn lắm nhưng biết làm sao cứ tự nhủ phái gắng học thêm để biết ít nhất mình cũng lo được cho cuộc sống của bản thân ở trên Hà Nội . Nghĩ như vậy nhưng mình đi làm ở Hà Nội hơn một năm trời mà cũng chẳng ăn thua dù cũng đã xin được vào một chân kế toán vật tư của một xí nghiệp lắp điện nước , Quá chán nản với đồng lương ít ỏi mình lại quyết định thôi ko làm kế toán nữa mà quyết định đi học thêm về Tin Học (lập trình) mong sao biết thêm chút kiến thức nếu có thể học tốt thì chuyển nghề không thì học để bổ trợ cho kế toán ,trong lúc ấy mình vừa học vừa xin làm thêm thu ngân và phục vụ bàn tại một quán coffe nhỏ, dù học không giỏi nhưng mình rất chăm chỉ và quyết tâm , hết một năm mình cũng thấy phấn khởi vì học thế này rất có hi vọng sẽ chuyển được nghề đúng với chất con người phù hợp với dân kỹ thuật của mình tuy nhiên tâm lý mình lại rất lo lắng ko biết có xin được việc nữa không vì lập trình thường cần người phải thật giỏi , và cuộc đời lắm chữ ngờ chẳng may mình bị bệnh đau đầu và suy nhược cơ thể mình mất ngủ hàng tháng trời , đi khám ở bệnh viện tâm thần họ chẩn đoán mình bị trầm cảm nặng nếu tiếp tục hoạt động căng thẳng , lúc ấy mình rất tuyệt vọng thực sự có lúc mình không thiết sống nữa và cảm giác mình muốn tự tử đã hiện ra, có lúc mình đã liên tưởng sẽ mua mấy chục viên thuốc ngủ để uống cho xong, nhiều lúc nằm trong căn phòng ở xóm trọ mình đã khóc và định cầm bút viết lá thư tuyệt mệnh cho gia đình nhưng ý nghĩ mình chết thì vô nghĩa quá, và nếu chết thì gia đình mình rất đau khổ đến bao giờ mới nguôi , ý nghĩ giằng xé hơn một tuần .Cuối cùng mình quyết định gọi điện cho gia đình sẽ về quê tìm việc làm , đối với mình là sự thất bại hoàn toàn sau 8 năm trời trên Hà Nội ,nhưng ít nhất nó vớt mình khỏi việc tự tử ...Vậy là mình về quê để nghỉ ngơi hai tháng và bắt đầu tìm việc làm kế toán cho một xưởng gỗ của doanh nghiệp tư nhân dù thu nhập cũng chỉ đủ sống , tinh thần của mình thấy thoải mái hơn nhiều so với khi ở Hà Nội ,lúc này mọi người trong gia đình ko còn trách mình nữa mọi người đều động viên ,duy chỉ có mẹ là vẫn tỏ vẻ không hài lòng khi mình làm vất vả và trông lại bụi bặm nữa ...làm ở đó gần một năm mình đã thấy vui lên nhiều dù mình vẫn thấy ngại vì bao năm mình vẫn chưa làm được gì . Trong quá trình làm việc ở xưởng gỗ mình cố gắng làm thêm cả buối tối nhất là ngày cuối năm , Khi đi làm ở đây mình cố gắng tìm hiểu và tạo mối quan hệ mới trong số đó có một chú giám đốc một cty xây dựng tư nhân lớn ông bảo rất quý tính tình hiền lành, đạo đức ...nên đã ngỏ ý muốn mình về làm kế toán cho công ty ông ở ngoài thành phố vì làm ở cty của ông có cung cách quản lý khoa học, cùng thu nhập và tính ổn định, có thể sử dụng nhiều kiến thức mình đã học hơn ...Qua thời gian suy nghĩ mình đã quyết định làm cho cty của Chú đó đến nay đã được gần 2 năm và mình rất thích công việc vì có cơ hội phát triển và thu nhập cao hơn. Tuy thành công chưa được bao nhiêu nhưng nghĩ lại mình thấy cuộc sống mình như một giấc mơ bước ra từ bóng tối .
Kết luận lại cuộc sống của mình là do mình thôi chứ mọi người cứ so sánh , tạo quan điểm của họ mình chỉ nên lắng nghe và tham khảo để đưa ra quyết định của mình ko nên sống phụ thuộc vào suy nghĩ của họ .Bài học về cuộc đời mình trải qua không biết bao nhiêu vòng luẩn quẩn mình khuyên bạn nên Chú ý đến mục đích của mình và làm mọi cách để đạt mục đích miễn là cách đó ko vi phạm đến đạo đức xã hội , đừng vì sự so sánh với em bạn mà bạn dằn vặt mình nhiều quá, Hãy mạnh mẽ và chăm chỉ học tập ,làm việc và quan tâm đến mình , quan tâm đến mọi người thì dần dần ai cùng dành cho bạn sự tôn trọng , khi đó bạn có tự tin để dần dần thành công.
Cám ơn mọi người đã chia sẻ tâm sự với mình!
 
SV mà 'sống hết mình,chơi hết mình luôn'.
:KSV@09:
học hành bt,tốt nghiệp muộn với bằng tb.
Lúc ấy hối hận cũng hơi muộn rồi nhỉ..?
:KSV@05:
umk thì nhiều lúc nằm gác tay lên trán,mắt nhìn
thẳng lên trần nhà,mặt ngố ngố..:KSV@18:
suy nghĩ về tất cả những việc đã xảy ra trong quá khứ
hôm qua,hôm nay và ngày mai,
thậm chí cả tương lai nữa.. :KSV@08:
Xoay quanh đó là nỗi lo cơm áo ,gạo tiền...:KSV@09:
giật mình với 1 tin nhắn hoặc cú đt
bật dậy mặc quần áo vội vàng lao đi như bay
trong đầu chỉ có chữ "KỆ" to tướng.Nhe răng cười.!!
:KSV@09::KSV@09::KSV@09:
nhìn thấy bạn bè xung quanh nhiều lúc cũng tủi thật
nhưng sao phải đè nặng tâm lý khi so sánh thế nhỉ..
'mình tự hào khi sinh ra,mình là duy nhất trên đời'
ko đụng hàng nhé..!!!
"họ làm dc,mình cũng làm dc,thậm chí tốt hơn họ nhiều":KSV@08:
:KSV@09::KSV@09::KSV@09:
Ah mà vì tương lai con em chúng ta mà cố gắng thôi...!!!
Good luck for you.
:KSV@03:
 
chúc bạn thành công nhá :)
bạn đọc pic "hãy mỉm cười " chưa????
Cảm ơn tất cả những gì các bạn chia sẻ cho mình.....nghĩ lại trên đời này rất nhiều người còn khổ hơn mình. Mình có đầu óc, có tay, có chân ...sợ gì không làm được việc gì...CỐ GẮNG LÊN THÔI!!
hi vọng những người trẻ hơn mình, sắp thi dh...đừng bỏ phí thời gian như mình nhé...

Chia sẻ với bạn !
Đọc những dòng tâm sự của bạn mình cảm nhận bạn có hoàn cảnh giông giống mình .Hồi học cấp 3 mình cũng là một học sinh xuất sắc mọi người từ thầy cô, đến gia đình đều rất khen mình, mẹ thì kì vọng rất nhiều với lực học của mình thì mình sẽ có một tương lai sáng lạng , tính cách trầm tĩnh và ngiêm túc của mình bà luôn hi vọng là mình sẽ trở thành là thầy giáo theo nghề của bà nhưng vào phút chót mình lại quyết định không thi ĐHSP mà chuyển thi sang trường ĐH Kinh Tế vì một suy nghĩ ngây thơ là trường đó mà xin được việc thì sẽ dễ có thu nhập cao, Khi vào học mình hoàn toàn thất vọng vì nhận thấy con người mình khó thích hợp với môi trường kinh tế , kết quả học tập cả năm một là TB, mình cảm thấy thất vọng cộng với những lời bình luận so sánh rất nhiều của anh em, bạn bè vì mình giao tiếp kém , tính tình thật thà ,hiền lành, không năng động làm cho mình dao động không còn tự chủ được nữa sẽ nghĩ mình có tương lai ảm đạm, là người yếu đuối mình buông trôi chẳng học hành gì , chỉ lo học đối phó .Kết thúc 4 năm học ra trường với tấm bằng Trung Bình cùng với khả năng giao tiếp và quan hệ kém gia đình lại ở quê bố mẹ quanh năm bán mặt cho đất và bán lưng cho trời nên mình lại thấy bế tắc , qua thằng em con cậu hơn mình một tuổi mình xin đi làm kế toán phụ cho một cty tư nhân nhỏ hàng ngày phụ việc kế toán cho một bà anh em xa đằng ngoại nhà nó , bà sai gì làm đấy rất ngoan ngoãn mà lương lậu chẳng đáng là bao hơn một triệu bạc , nhưng mình xác định là phải cố theo bà và học thêm kế toán tại các trung tâm của trường (Do trước đó mình không học chuyên ngành kế toán nên kiến thức về lý thuyết kế toán còn yếu).Ngày đi làm , tối đi học thêm lóc xóc ở Hà nội mấy tháng trời , vất vả mình chịu được nhưng cái mình cảm thấy đau đớn và buồn phiền vô cùng là bố mẹ , anh em họ hàng so sánh mình với cậu em ruột mình .Nó thì mới học hết lớp 9 rồi đi học nghề chạm khắc gỗ, trời phú cho nó năng khiếu và nó giao tiếp nhanh nhẹn hơn mình nên nó kiếm tiền cũng dc dưới con mắt của họ thì mình học ĐH ra mà chẳng bằng nó thì học làm gì ? nhất là bố mẹ mỗi khi mình về là lại thở ngắn than dài, mẹ thì trách mình chọn nhầm nghề ko phù hợp rồi bà đay ngiến đã không nghe lời bà , bố thì cho rằng nuôi mình bằng phí công (Nói thật bố mình là người bị mắc bệnh thần kinh).Mình xấu hổ và buồn lắm nhưng biết làm sao cứ tự nhủ phái gắng học thêm để biết ít nhất mình cũng lo được cho cuộc sống của bản thân ở trên Hà Nội . Nghĩ như vậy nhưng mình đi làm ở Hà Nội hơn một năm trời mà cũng chẳng ăn thua dù cũng đã xin được vào một chân kế toán vật tư của một xí nghiệp lắp điện nước , Quá chán nản với đồng lương ít ỏi mình lại quyết định thôi ko làm kế toán nữa mà quyết định đi học thêm về Tin Học (lập trình) mong sao biết thêm chút kiến thức nếu có thể học tốt thì chuyển nghề không thì học để bổ trợ cho kế toán ,trong lúc ấy mình vừa học vừa xin làm thêm thu ngân và phục vụ bàn tại một quán coffe nhỏ, dù học không giỏi nhưng mình rất chăm chỉ và quyết tâm , hết một năm mình cũng thấy phấn khởi vì học thế này rất có hi vọng sẽ chuyển được nghề đúng với chất con người phù hợp với dân kỹ thuật của mình tuy nhiên tâm lý mình lại rất lo lắng ko biết có xin được việc nữa không vì lập trình thường cần người phải thật giỏi , và cuộc đời lắm chữ ngờ chẳng may mình bị bệnh đau đầu và suy nhược cơ thể mình mất ngủ hàng tháng trời , đi khám ở bệnh viện tâm thần họ chẩn đoán mình bị trầm cảm nặng nếu tiếp tục hoạt động căng thẳng , lúc ấy mình rất tuyệt vọng thực sự có lúc mình không thiết sống nữa và cảm giác mình muốn tự tử đã hiện ra, có lúc mình đã liên tưởng sẽ mua mấy chục viên thuốc ngủ để uống cho xong, nhiều lúc nằm trong căn phòng ở xóm trọ mình đã khóc và định cầm bút viết lá thư tuyệt mệnh cho gia đình nhưng ý nghĩ mình chết thì vô nghĩa quá, và nếu chết thì gia đình mình rất đau khổ đến bao giờ mới nguôi , ý nghĩ giằng xé hơn một tuần .Cuối cùng mình quyết định gọi điện cho gia đình sẽ về quê tìm việc làm , đối với mình là sự thất bại hoàn toàn sau 8 năm trời trên Hà Nội ,nhưng ít nhất nó vớt mình khỏi việc tự tử ...Vậy là mình về quê để nghỉ ngơi hai tháng và bắt đầu tìm việc làm kế toán cho một xưởng gỗ của doanh nghiệp tư nhân dù thu nhập cũng chỉ đủ sống , tinh thần của mình thấy thoải mái hơn nhiều so với khi ở Hà Nội ,lúc này mọi người trong gia đình ko còn trách mình nữa mọi người đều động viên ,duy chỉ có mẹ là vẫn tỏ vẻ không hài lòng khi mình làm vất vả và trông lại bụi bặm nữa ...làm ở đó gần một năm mình đã thấy vui lên nhiều dù mình vẫn thấy ngại vì bao năm mình vẫn chưa làm được gì . Trong quá trình làm việc ở xưởng gỗ mình cố gắng làm thêm cả buối tối nhất là ngày cuối năm , Khi đi làm ở đây mình cố gắng tìm hiểu và tạo mối quan hệ mới trong số đó có một chú giám đốc một cty xây dựng tư nhân lớn ông bảo rất quý tính tình hiền lành, đạo đức ...nên đã ngỏ ý muốn mình về làm kế toán cho công ty ông ở ngoài thành phố vì làm ở cty của ông có cung cách quản lý khoa học, cùng thu nhập và tính ổn định, có thể sử dụng nhiều kiến thức mình đã học hơn ...Qua thời gian suy nghĩ mình đã quyết định làm cho cty của Chú đó đến nay đã được gần 2 năm và mình rất thích công việc vì có cơ hội phát triển và thu nhập cao hơn. Tuy thành công chưa được bao nhiêu nhưng nghĩ lại mình thấy cuộc sống mình như một giấc mơ bước ra từ bóng tối .
Kết luận lại cuộc sống của mình là do mình thôi chứ mọi người cứ so sánh , tạo quan điểm của họ mình chỉ nên lắng nghe và tham khảo để đưa ra quyết định của mình ko nên sống phụ thuộc vào suy nghĩ của họ .Bài học về cuộc đời mình trải qua không biết bao nhiêu vòng luẩn quẩn mình khuyên bạn nên Chú ý đến mục đích của mình và làm mọi cách để đạt mục đích miễn là cách đó ko vi phạm đến đạo đức xã hội , đừng vì sự so sánh với em bạn mà bạn dằn vặt mình nhiều quá, Hãy mạnh mẽ và chăm chỉ học tập ,làm việc và quan tâm đến mình , quan tâm đến mọi người thì dần dần ai cùng dành cho bạn sự tôn trọng , khi đó bạn có tự tin để dần dần thành công.
Cám ơn mọi người đã chia sẻ tâm sự với mình!
Phải nói đọc xong mình thấy nhẹ nhang hơn rất nhièu...đã lâu chưa vào diễn đàn này..nhưng có các bạn ( mặc dù không quen) nhưng thât vui và hạnh phúc khi được chia sẻ...thanks nha...và các bạn (gọi thế này cho thân) cũng cố lên nha!!
 
Cảm ơn tất cả những gì các bạn chia sẻ cho mình.....nghĩ lại trên đời này rất nhiều người còn khổ hơn mình. Mình có đầu óc, có tay, có chân ...sợ gì không làm được việc gì...CỐ GẮNG LÊN THÔI!!
hi vọng những người trẻ hơn mình, sắp thi dh...đừng bỏ phí thời gian như mình nhé...


Phải nói đọc xong mình thấy nhẹ nhang hơn rất nhièu...đã lâu chưa vào diễn đàn này..nhưng có các bạn ( mặc dù không quen) nhưng thât vui và hạnh phúc khi được chia sẻ...thanks nha...và các bạn (gọi thế này cho thân) cũng cố lên nha!!

Mình rất vui được làm quen với bạn ,mình rất thích được các bạn tâm sự chia sẻ những câu chuyện trong cuộc sống hàng ngày đó như một nguồn động viên tinh thần thoải mái quên đi những trắc trở của cuộc đời
 
Mình đang là SV năm 2, năm 1 mình cũng khá giống bạn. 1 cảm giác lạ lẫm lẻ loi cứ hiện diện quanh mình. Qua năm 2, mọi thứ đã đi vào vòng ổn định, và mình đã nắm đc cái vòng ấy. Chúc bạn cũng vậy.
Còn việc so sánh bạn với em của bạn, đừng quá quan trọng chuyện đó, mỗi ng` 1 tính cách và phong cách khác nhau, nên so sánh thế nào thì cũng chỉ muốn bạn tốt hơn thôi. Điều bạn nên làm là hãy làm những j` bạn cảm thấy là đúng và nên chia sẻ tâm sự của bạn với những ng` bạn yêu quý.
Cố gắng và thành công nha!!!!
 
chúng ta là 1 gia đình ^^
buồn thì pm mình :KSV@09:
 
×
Quay lại
Top Bottom