- Tham gia
- 21/4/2010
- Bài viết
- 1.232
Trước kia, tớ là một cô gái không bao giờ lợi dụng ai điều gì, nhưng những gì tớ trải nghiệm đã khiến tớ phải suy nghĩ lại.
(Ảnh chỉ có tính minh họa)
Đôi khi, sòng phẳng quá cũng thiệt thòi…
Hôm nay, tớ và cậu ấy cãi nhau về chuyện tiền bạc. Cậu ấy nhìn tớ, thở dài: “Cậu thay đổi quá nhiều rồi, trước kia cậu không hề như vậy!”. Lời nói của cậu ấy đã phần nào thức tỉnh tớ, làm tớ suy nghĩ rất nhiều về những việc xưa kia…
Mười sáu tuổi. Tớ hoàn toàn lí tưởng hóa tình yêu và chẳng bao giờ bị vật chất chi phối. Đi ăn với đám bạn, mạnh ai nấy lo. Mượn thằng bạn thân một số tiền, ngày hôm sau tớ vẫn cố gắng xoay sở ngay để trả. Với tớ, đừng bao giờ lợi dụng ai và không bao giờ để bất kì ai lợi dụng mình… Nhưng đôi khi, sự tốt đẹp ấy của tớ không được ghi nhận…
Khi ấy, tớ thích một anh chàng đẹp trai, học giỏi và nói chuyện dễ thương. Với tớ, hắn là một người lí tưởng. Hắn cũng có tình cảm với tớ và cả hai đến với nhau một cách tự nhiên. Nhưng lần đầu tiên đi ăn, tớ đã làm hắn “quê một cục” (hắn nói như vậy), khi tớ là người chủ động trả tiền! Tớ bảo với hắn: “Ai trả thì có gì quan trọng chứ!”. Hắn nói: “Sao lại không? Cậu làm tớ bẽ mặt đến chết được”.
Về sau, hắn tặng quà tớ cũng không dám nhận, vì món quà rất đắt tiền, tớ ngại lấy. Cậu ấy nạp card giùm tớ, dù đã mua sẵn cho rồi, tớ vẫn kiên quyết chối từ. Vài tháng sau, cậu ấy nói lời chia tay với lí do: “Tớ không thích một cô nàng cứng nhắc quá đáng như thế…”
Vượt qua sự đau khổ và hụt hẫng, tớ vẫn khư khư giữ quan điểm của mình. Mang chuyện “chia tay vì quá sòng phẳng” kể cho thằng bạn thân, nó lắc đầu nguầy nguậy bảo tớ: “Bà đúng là…ngốc quá! Thời buổi bây giờ, con trai với con gái đi ăn chung, dù chỉ là bạn bình thường, thì con trai cũng phải có nhiệm vụ trả tiền. Bà làm nó quê là phải!”. Tớ suy nghĩ nhiều về việc đó lắm. Phải chăng con trai luôn muốn thể hiện mình là chỗ dựa vững chắc cho con gái về vật chất? Sự sòng phẳng của tớ vào lúc này là không đúng chăng?
Khi đi ăn cùng những tên con trai, dù bọn hắn bảo: “Để tui trả!”, tớ vẫn cảm thấy rất áy náy và sau đó tự tính cho phần ăn của mình. Nhiều đứa ngán ngẩm lắc đầu. Một số đứa khiến tớ phải khó xử vì bọn nó có dư điều kiện để khao tớ một chầu kem, nhưng sự cứng nhắc của tớ làm bọn nó ái ngại.
Và tớ dần thay đổi quan niệm của mình… Tớ không muốn bị xem là “khác thường”, “cổ hủ”. Nếu một tên con trai tình nguyện trả tiền khi đi ăn uống, và hắn ta vui vẻ trả, thì chẳng việc gì tớ phải dằn vặt. Nhưng nếu tớ là người trả, thì mọi người sẽ cho rằng tớ ở “cõi trên”… Và phải chăng, nếu tớ khắt khe về vấn đề tiền bạc như thế, thì không tên con trai nào dám làm quen với tớ? (vài đứa bạn bảo tớ như vậy)
Sự thay đổi của tớ xem như một bước ngoặt. Mọi thứ trở nên suôn sẻ. Những mối quan hệ dần nhiều hơn, đi chơi cảm thấy thoải mái hơn… Nhưng dần dà, tớ biến thành một cô nàng thực dụng…
Tớ quen một tên con trai (mà hiện tại đang là “nửa kia” của tớ). Cả hai rất hợp nhau về tính tình, quan điểm, trừ chuyện tiền bạc. Với tớ, cậu ấy luôn phải là “chủ chi” trong các cuộc hẹn. Ban đầu, cậu ấy vui vẻ đồng ý (vì đó là chuyện…đương nhiên rồi nhỉ!). Về sau, tớ còn đòi cậu ấy chở đi học mỗi ngày, nạp card giùm, đi mua sắm… Dần dà cậu ấy quá tải, cậu ấy nói rằng: “Cậu có thật sự có tình cảm với tớ, hay chỉ để lợi dụng?”. Tớ giận sôi lên, vì tớ không ngờ cậu ấy nghĩ tớ là người như vậy. Nhưng rồi khi tỉnh lại, tớ thấy, có vẻ tớ đã thay đổi quá nhiều…
Tớ đã suy nghĩ lệch lạc từ khi nào? Và tại sao tớ lại xem chuyện “con trai luôn phải là người chủ động” là chuyện đương nhiên, trong khi trước kia, tớ không hề là người như thế?
Không thể đổ lỗi cho hoàn cảnh, bởi điều quan trọng là ở cách nghĩ và cách hành động của tớ. Có vẻ như, tớ đã trượt dài cho suy nghĩ sai chiều. Đâu phải lúc nào cũng lợi dụng người khác như thế. Hoàn toàn không tốt…
Sau vài ngày suy nghĩ, tớ nhận ra, tớ đã sai thật sự. Và tớ sẽ phải thay đổi, nếu không muốn bạn bè và người yêu rời xa mình…
Đành rằng, với những cuộc vui nho nhỏ, con trai có thể là người chủ động thanh toán hóa đơn. Nhưng nếu quá dựa dẫm và xem người khác là “kho bạc” của mình, thì hơi quá đáng rồi.
Các bạn đừng mắc phải sai lầm như tớ nhé!
(Ảnh chỉ có tính minh họa)
Đôi khi, sòng phẳng quá cũng thiệt thòi…
Hôm nay, tớ và cậu ấy cãi nhau về chuyện tiền bạc. Cậu ấy nhìn tớ, thở dài: “Cậu thay đổi quá nhiều rồi, trước kia cậu không hề như vậy!”. Lời nói của cậu ấy đã phần nào thức tỉnh tớ, làm tớ suy nghĩ rất nhiều về những việc xưa kia…
Mười sáu tuổi. Tớ hoàn toàn lí tưởng hóa tình yêu và chẳng bao giờ bị vật chất chi phối. Đi ăn với đám bạn, mạnh ai nấy lo. Mượn thằng bạn thân một số tiền, ngày hôm sau tớ vẫn cố gắng xoay sở ngay để trả. Với tớ, đừng bao giờ lợi dụng ai và không bao giờ để bất kì ai lợi dụng mình… Nhưng đôi khi, sự tốt đẹp ấy của tớ không được ghi nhận…
Khi ấy, tớ thích một anh chàng đẹp trai, học giỏi và nói chuyện dễ thương. Với tớ, hắn là một người lí tưởng. Hắn cũng có tình cảm với tớ và cả hai đến với nhau một cách tự nhiên. Nhưng lần đầu tiên đi ăn, tớ đã làm hắn “quê một cục” (hắn nói như vậy), khi tớ là người chủ động trả tiền! Tớ bảo với hắn: “Ai trả thì có gì quan trọng chứ!”. Hắn nói: “Sao lại không? Cậu làm tớ bẽ mặt đến chết được”.
Về sau, hắn tặng quà tớ cũng không dám nhận, vì món quà rất đắt tiền, tớ ngại lấy. Cậu ấy nạp card giùm tớ, dù đã mua sẵn cho rồi, tớ vẫn kiên quyết chối từ. Vài tháng sau, cậu ấy nói lời chia tay với lí do: “Tớ không thích một cô nàng cứng nhắc quá đáng như thế…”
Vượt qua sự đau khổ và hụt hẫng, tớ vẫn khư khư giữ quan điểm của mình. Mang chuyện “chia tay vì quá sòng phẳng” kể cho thằng bạn thân, nó lắc đầu nguầy nguậy bảo tớ: “Bà đúng là…ngốc quá! Thời buổi bây giờ, con trai với con gái đi ăn chung, dù chỉ là bạn bình thường, thì con trai cũng phải có nhiệm vụ trả tiền. Bà làm nó quê là phải!”. Tớ suy nghĩ nhiều về việc đó lắm. Phải chăng con trai luôn muốn thể hiện mình là chỗ dựa vững chắc cho con gái về vật chất? Sự sòng phẳng của tớ vào lúc này là không đúng chăng?
Khi đi ăn cùng những tên con trai, dù bọn hắn bảo: “Để tui trả!”, tớ vẫn cảm thấy rất áy náy và sau đó tự tính cho phần ăn của mình. Nhiều đứa ngán ngẩm lắc đầu. Một số đứa khiến tớ phải khó xử vì bọn nó có dư điều kiện để khao tớ một chầu kem, nhưng sự cứng nhắc của tớ làm bọn nó ái ngại.
Và tớ dần thay đổi quan niệm của mình… Tớ không muốn bị xem là “khác thường”, “cổ hủ”. Nếu một tên con trai tình nguyện trả tiền khi đi ăn uống, và hắn ta vui vẻ trả, thì chẳng việc gì tớ phải dằn vặt. Nhưng nếu tớ là người trả, thì mọi người sẽ cho rằng tớ ở “cõi trên”… Và phải chăng, nếu tớ khắt khe về vấn đề tiền bạc như thế, thì không tên con trai nào dám làm quen với tớ? (vài đứa bạn bảo tớ như vậy)
Sự thay đổi của tớ xem như một bước ngoặt. Mọi thứ trở nên suôn sẻ. Những mối quan hệ dần nhiều hơn, đi chơi cảm thấy thoải mái hơn… Nhưng dần dà, tớ biến thành một cô nàng thực dụng…
Tớ quen một tên con trai (mà hiện tại đang là “nửa kia” của tớ). Cả hai rất hợp nhau về tính tình, quan điểm, trừ chuyện tiền bạc. Với tớ, cậu ấy luôn phải là “chủ chi” trong các cuộc hẹn. Ban đầu, cậu ấy vui vẻ đồng ý (vì đó là chuyện…đương nhiên rồi nhỉ!). Về sau, tớ còn đòi cậu ấy chở đi học mỗi ngày, nạp card giùm, đi mua sắm… Dần dà cậu ấy quá tải, cậu ấy nói rằng: “Cậu có thật sự có tình cảm với tớ, hay chỉ để lợi dụng?”. Tớ giận sôi lên, vì tớ không ngờ cậu ấy nghĩ tớ là người như vậy. Nhưng rồi khi tỉnh lại, tớ thấy, có vẻ tớ đã thay đổi quá nhiều…
Tớ đã suy nghĩ lệch lạc từ khi nào? Và tại sao tớ lại xem chuyện “con trai luôn phải là người chủ động” là chuyện đương nhiên, trong khi trước kia, tớ không hề là người như thế?
Không thể đổ lỗi cho hoàn cảnh, bởi điều quan trọng là ở cách nghĩ và cách hành động của tớ. Có vẻ như, tớ đã trượt dài cho suy nghĩ sai chiều. Đâu phải lúc nào cũng lợi dụng người khác như thế. Hoàn toàn không tốt…
Sau vài ngày suy nghĩ, tớ nhận ra, tớ đã sai thật sự. Và tớ sẽ phải thay đổi, nếu không muốn bạn bè và người yêu rời xa mình…
Đành rằng, với những cuộc vui nho nhỏ, con trai có thể là người chủ động thanh toán hóa đơn. Nhưng nếu quá dựa dẫm và xem người khác là “kho bạc” của mình, thì hơi quá đáng rồi.
Các bạn đừng mắc phải sai lầm như tớ nhé!
Twinkle®
Theo Mực Tím
Hiệu chỉnh bởi quản lý: