Hạ Khuynh Thành
Thành viên
- Tham gia
- 11/11/2025
- Bài viết
- 5
Ánh nắng yếu ớt của buổi sáng mùa đông đã hoàn toàn bị lu mờ bởi cơn sốt điều tra dâng trào trong lòng Tiến. Sự tuyệt vọng từ cái chết của người thân đã tan biến, thay vào đó là một ngọn lửa lạnh lẽo, sắc bén của ý chí báo thù và khao khát công lý.
"Chúng ta phải đến tỉnh B ngay lập tức," Tiến nói, giọng anh trầm xuống, cứng rắn, như thể anh đã trở lại là con người mà anh đã từng, một chuyên gia điều tra không khoan nhượng. Sự tập trung và quyết đoán trở lại trên gương mặt anh.
Đào gật đầu không do dự, ánh mắt cô ánh lên sự lo lắng nhưng đầy kiên định. Cô đã dự đoán được phản ứng này. "Tôi đã chuẩn bị sẵn xe và đã liên hệ với đồng nghiệp cũ của tôi ở Phòng Điều tra Tội phạm B. Họ có thể cung cấp sơ bộ về nơi giam giữ Tám và các chi tiết về bối cảnh xung quanh vụ tai nạn. Quan trọng là... Tám bị bắt gần một khu công nghiệp cũ, rất gần nơi phát hiện bàn tay của nạn nhân tỉnh B."
Tiến nhìn Đào. Anh nhận ra cô không còn là cô sinh viên tập sự bốc đồng nữa. Cô đã âm thầm điều tra, âm thầm tích lũy thông tin. Cô đã chấp nhận sự nguy hiểm, chấp nhận sự lạnh nhạt của anh chỉ để chờ đợi khoảnh khắc này. Một tia cảm kích vô hình thoáng qua trong mắt anh.
"Cô và tôi sẽ không báo cáo chính thức vụ liên kết này ngay bây giờ," Tiến quyết định, ánh mắt anh lóe lên sự tính toán sắc lạnh. "Nếu báo cáo, thủ tục sẽ kéo dài ít nhất vài ngày. Hắn bị bắt vì tai nạn, không phải vì giết người. Nếu hắn có đồng bọn hoặc bằng chứng hắn giấu kỹ, chúng sẽ có đủ thời gian để tiêu hủy." Anh nghiến răng, sự kiên nhẫn đã cạn kiệt.
"Vậy, ý anh là... chúng ta sẽ tự mình tìm bằng chứng?" Đào hỏi, không chút sợ hãi. Trái tim cô đập nhanh, nhưng adrenaline đã chế ngự nỗi sợ hãi ban đầu.
"Phải," Tiến đáp, giọng anh trầm hẳn. "Bằng chứng trực tiếp nhất. Nơi làm việc của hắn. Chiếc xe hắn lái trước khi gây tai nạn. Và quan trọng nhất: Chiếc kìm mỏ quạ."
Tiến nắm chặt tay, sự căng thẳng khiến các khớp ngón tay anh trắng bệch. "Tôi cần phải tự tay xác nhận mối liên kết này. Đây là tất cả những gì tôi còn lại sau cái chết của Oanh."
Trong vòng hai giờ đồng hồ, họ đã có mặt tại tỉnh B. Tiến dùng mối quan hệ cá nhân với một cựu đồng nghiệp ở Công an tỉnh B để tiếp cận hồ sơ vụ án "Bàn tay Giấu mặt" và danh tính đầy đủ của tên tài xế taxi: Trần Văn Tám.
Tám, 45 tuổi, thợ sửa chữa lặt vặt và lái xe taxi tự do. Hắn có tiền án trộm cắp vặt và hành hung. Đào thu thập thêm thông tin: Tám từng làm thêm tại một bãi phế liệu ô tô nằm sâu trong khu công nghiệp cũ, nơi vắng vẻ và khuất tầm nhìn, rất gần nơi phát hiện bàn tay của nạn nhân tỉnh B.
"Bãi phế liệu," Tiến nghiến răng, giọng đầy căm hận. "Đó là nơi hắn giấu mọi thứ. Chiếc kìm mỏ quạ, mảnh sơn xe màu vàng chanh... mọi thứ đều chỉ về nơi đó. Không thể sai được."
"Em cảm thấy có gì đó rất sai trái ở nơi này, Tiến," Đào thì thầm, cô rùng mình. "Nơi hắn làm việc lại chính là nơi nạn nhân được tìm thấy. Đây không chỉ là trùng hợp."
"Không," Tiến khẳng định. "Đây là sự khinh miệt của hắn. Hắn nghĩ chúng ta sẽ không bao giờ liên kết được hai vụ án."
Đêm buông xuống. Bãi phế liệu ô tô chìm trong bóng tối dày đặc, chỉ được chiếu sáng lờ mờ bởi ánh đèn cao áp xa xôi của khu công nghiệp. Mùi dầu máy, sắt gỉ, và bụi bẩn trộn lẫn trong không khí lạnh lẽo, tạo nên một cảm giác ngột ngạt, cô lập đến rợn người.
Tiến và Đào di chuyển thận trọng giữa hàng núi xác xe cũ, những đống sắt thép chồng chất lên nhau tạo thành mê cung ghê rợn. Tiến dùng chiếc đèn pin chuyên dụng, ánh sáng chỉ soi được một vệt nhỏ. Lòng anh không còn sự sợ hãi của một người bình thường; thay vào đó là sự tập trung sắt đá, sự kích thích lạnh lùng của một chuyên gia săn lùng sự thật.
"Theo hồ sơ, Tám sống ở một căn nhà gỗ tạm bợ, thường dùng làm kho chứa hoặc nơi nghỉ của bảo vệ," Đào thì thầm, cô đi sát phía sau Tiến. "Anh cẩn thận. Em cảm giác có người đang theo dõi chúng ta." Cô nắm chặt trong tay chiếc tuốc-nơ-vít lớn, mũi nhọn đã được mài sắc, món đồ được chuẩn bị cho mục đích tự vệ cá nhân.
Họ tìm thấy căn nhà gỗ ọp ẹp nằm khuất sau một đống lốp xe tải khổng lồ. Căn nhà tối om, không có dấu hiệu của sự sống. Mùi ẩm mốc và hóa chất công nghiệp bốc lên nồng nặc.
"Đây rồi. Chắc chắn là nơi hắn cất giấu bí mật," Tiến nói, giọng anh khàn khàn vì căng thẳng. Anh đưa tay ra hiệu cho Đào đứng lùi lại.
Tiến kiểm tra ổ khóa cũ kỹ bằng kim loại. Anh không phải là trộm cắp, nhưng kinh nghiệm pháp y cho phép anh hiểu về cấu tạo và điểm yếu của khóa. Anh dùng một chiếc kẹp đa năng bẻ khóa. Cạch. Tiếng động vang lên khô khốc, xuyên qua sự im lặng chết chóc của bãi phế liệu, khiến cả hai giật mình.
Họ bước vào. Bên trong, mọi thứ bừa bộn và dính dầu mỡ. Tiến bật đèn pin rọi khắp căn phòng. Căn phòng được chia làm hai khu vực: một khu vực ngủ nghỉ tạm bợ và một góc làm việc.
Tại góc làm việc, một chiếc bàn gỗ cũ nát, dính đầy dầu mỡ và mạt sắt. Bên cạnh là một hộp dụng cụ công nghiệp cỡ lớn.
Trái tim Tiến đập mạnh như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Anh tiến đến, tay run nhẹ vì adrenaline, không phải vì sợ, mà vì sự chờ đợi. Anh mở hộp dụng cụ. Toàn là cờ lê, mỏ lết, búa. Anh lật tầng trên cùng ra.
Ở tầng dưới cùng, bọc trong một mảnh giẻ rách dính dầu nhớt, là một vật thể có kích thước đáng kể. Tiến cẩn thận dùng găng tay chuyên dụng nhấc ra: đó là một chiếc kìm mỏ quạ công nghiệp cũ kỹ, gỉ sét. Tay cầm của nó được bọc cao su dày, đen sì, nhưng một góc cao su đã bị mòn đi, để lộ ra vết kim loại lõm vào.
Tiến đưa chiếc kìm lên. Chiếc kìm này nặng hơn anh tưởng. Phần tay cầm bọc cao su dày này, với kích thước hình chữ nhật và lớp đệm, khớp hoàn hảo với vết bầm tím trên lòng bàn tay Oanh và đầu gối nạn nhân tỉnh B.
"Đây rồi," Tiến thì thầm, giọng anh đầy nghẹn ngào, pha lẫn sự chiến thắng và nỗi đau. Nước mắt anh chực trào ra. "Năm năm... Oanh... anh đã tìm thấy bằng chứng sống này."
Rắc!
Một tiếng động khô khốc, mạnh mẽ vang lên đột ngột ngay sau lưng họ, không phải là tiếng gió.
Tiến lập tức quay lại, ánh đèn pin chiếu thẳng vào ngưỡng cửa.
Một người đàn ông to lớn, vóc dáng vạm vỡ, mặc bộ đồ bảo hộ lao động dính bẩn. Hắn đứng sừng sững, ánh mắt hung tợn như thú dữ bị dồn vào đường cùng. Hắn ta không nói nhiều. Hắn vừa rút ra một con dao phay loại lớn, lưỡi dao sáng loáng phản chiếu ánh sáng đèn pin.
"Mày là ai? Tìm cái gì ở đây?" Giọng hắn khàn đặc, đầy sát khí, như tiếng kim loại rỉ sét cọ vào nhau.
Tiến lập tức nhận ra: Đây không phải Tám, nhưng chắc chắn là đồng bọn, là kẻ được Tám tin tưởng giao phó căn nhà và bí mật.
Tiến đẩy mạnh Đào ra phía sau, che chắn cho cô bằng cơ thể mình. "Đào, lùi lại! Mau!"
Kẻ tấn công không cần lời đáp. Hắn biết rõ họ đang làm gì. Đây là một cuộc tấn công tàn bạo, chỉ nhằm mục đích giết người để bảo vệ bí mật đã chôn vùi. Hắn vung dao chém mạnh xuống. Tiến né được trong tích tắc, con dao găm sâu vào vách gỗ mục nát, làm bụi và mùn cưa bắn ra tung tóe.
Tiến nhanh chóng nắm lấy một thanh sắt gỉ sét nằm chỏng chơ gần đó. Anh không phải là cảnh sát cơ động, nhưng những năm tháng căng thẳng đã tôi luyện anh thành người có phản xạ sinh tồn.
Hắn rút dao ra, gầm lên một tiếng giận dữ. Hắn vung chém theo một đường vòng cung chết người. Tiến dùng thanh sắt đỡ, tiếng kim loại va chạm kinh hoàng, chói tai. Thanh sắt bị lưỡi dao chém sượt qua, tạo ra tia lửa nhỏ và làm tay Tiến tê dại. Sức mạnh của gã đàn ông này vượt trội hơn anh rất nhiều.
"Anh không phải đối thủ của nó, Tiến! Chúng ta phải chạy!" Đào hét lên, khuôn mặt cô trắng bệch, nhưng cô vẫn giữ được sự bình tĩnh đáng kinh ngạc.
"Không! Đào! Lấy cái kìm! Báo cảnh sát!" Tiến hét lớn, tung một cú đá bùi ngùi vào hông kẻ tấn công, khiến hắn lảo đảo.
Đào hiểu ý. Cô nhanh chóng chụp lấy chiếc kìm mỏ quạ, giữ chặt nó trong tay.
Ngay lập tức, kẻ tấn công hoàn hồn, hắn nhận ra vật mà họ muốn lấy. Hắn bỏ qua Tiến, lao thẳng về phía Đào.
"Không được!" Tiến hét lên thất thanh. Anh dùng hết sức lực cuối cùng, nhảy bổ vào lưng hắn, ôm chặt lấy cổ. Cả hai ngã dúi dụi vào một đống lốp xe bẩn thỉu. Chiếc dao phay bị văng ra xa.
Kẻ tấn công nổi điên, hắn dùng cùi chỏ liên tục đánh mạnh vào đầu Tiến. Cảm giác đau đớn dữ dội xé toạc đầu óc. Máu nóng từ vết rách trên trán anh chảy xuống, che mờ tầm nhìn. Tiến cắn răng chịu đựng, hai tay vẫn siết chặt cổ hắn.
"Chạy đi, Đào! Báo cảnh sát! Đây là bằng chứng duy nhất!" Tiến gầm lên, giọng anh khản đặc, gần như kiệt sức.
Đào, dù sợ hãi đến mức đầu gối run rẩy, đã kịp hoàn hồn. Cô không chạy. Cô biết Tiến không thể chống đỡ thêm. Cô lao tới, tay nắm chặt chiếc tuốc-nơ-vít sắc nhọn. Với tất cả sự dũng cảm và lạnh lùng mà nghề nghiệp đã dạy cô, cô nhắm vào vị trí mềm nhất và đâm mạnh vào đùi tên sát nhân.
"Á!" Kẻ tấn công hét lên đau đớn, buộc phải buông Tiến ra để ôm lấy vết thương.
Đó là cơ hội. Tiến bò dậy, khuôn mặt nhuốm máu. Anh lao tới nắm lấy cánh tay Đào, không kịp nhặt con dao phay, mà chỉ kéo cô chạy trối chết ra khỏi căn nhà gỗ.
Họ chạy qua bãi phế liệu, mang theo bằng chứng quan trọng nhất: Chiếc kìm mỏ quạ – vật chứng kết nối Oanh, nạn nhân tỉnh B, và tên Trần Văn Tám.
Cả hai đổ sụp xuống vệ đường cách đó không xa, thở dốc. Tiến ôm đầu, cảm giác đau đớn và buồn nôn ập đến.
"Chúng ta... có bằng chứng rồi," Tiến thều thào, máu vẫn nhỏ giọt xuống vạt áo. Anh ngước nhìn Đào, ánh mắt anh đã không còn sự mờ mịt của năm xưa, ngọn lửa đã rực cháy trở lại.
Đào nhìn anh, khuôn mặt cô trắng bệch vì sợ hãi tột độ, nhưng ánh mắt đầy quyết tâm. Cô đã chứng kiến sự trở lại của Nguyễn Quyết Tiến – người đã sẵn sàng chiến đấu vì công lý. Cô đã cứu mạng anh, và cô đã hoàn toàn bước vào thế giới nguy hiểm của anh, trở thành một chiến hữu không thể thiếu.
"Chúng ta phải đến tỉnh B ngay lập tức," Tiến nói, giọng anh trầm xuống, cứng rắn, như thể anh đã trở lại là con người mà anh đã từng, một chuyên gia điều tra không khoan nhượng. Sự tập trung và quyết đoán trở lại trên gương mặt anh.
Đào gật đầu không do dự, ánh mắt cô ánh lên sự lo lắng nhưng đầy kiên định. Cô đã dự đoán được phản ứng này. "Tôi đã chuẩn bị sẵn xe và đã liên hệ với đồng nghiệp cũ của tôi ở Phòng Điều tra Tội phạm B. Họ có thể cung cấp sơ bộ về nơi giam giữ Tám và các chi tiết về bối cảnh xung quanh vụ tai nạn. Quan trọng là... Tám bị bắt gần một khu công nghiệp cũ, rất gần nơi phát hiện bàn tay của nạn nhân tỉnh B."
Tiến nhìn Đào. Anh nhận ra cô không còn là cô sinh viên tập sự bốc đồng nữa. Cô đã âm thầm điều tra, âm thầm tích lũy thông tin. Cô đã chấp nhận sự nguy hiểm, chấp nhận sự lạnh nhạt của anh chỉ để chờ đợi khoảnh khắc này. Một tia cảm kích vô hình thoáng qua trong mắt anh.
"Cô và tôi sẽ không báo cáo chính thức vụ liên kết này ngay bây giờ," Tiến quyết định, ánh mắt anh lóe lên sự tính toán sắc lạnh. "Nếu báo cáo, thủ tục sẽ kéo dài ít nhất vài ngày. Hắn bị bắt vì tai nạn, không phải vì giết người. Nếu hắn có đồng bọn hoặc bằng chứng hắn giấu kỹ, chúng sẽ có đủ thời gian để tiêu hủy." Anh nghiến răng, sự kiên nhẫn đã cạn kiệt.
"Vậy, ý anh là... chúng ta sẽ tự mình tìm bằng chứng?" Đào hỏi, không chút sợ hãi. Trái tim cô đập nhanh, nhưng adrenaline đã chế ngự nỗi sợ hãi ban đầu.
"Phải," Tiến đáp, giọng anh trầm hẳn. "Bằng chứng trực tiếp nhất. Nơi làm việc của hắn. Chiếc xe hắn lái trước khi gây tai nạn. Và quan trọng nhất: Chiếc kìm mỏ quạ."
Tiến nắm chặt tay, sự căng thẳng khiến các khớp ngón tay anh trắng bệch. "Tôi cần phải tự tay xác nhận mối liên kết này. Đây là tất cả những gì tôi còn lại sau cái chết của Oanh."
Trong vòng hai giờ đồng hồ, họ đã có mặt tại tỉnh B. Tiến dùng mối quan hệ cá nhân với một cựu đồng nghiệp ở Công an tỉnh B để tiếp cận hồ sơ vụ án "Bàn tay Giấu mặt" và danh tính đầy đủ của tên tài xế taxi: Trần Văn Tám.
Tám, 45 tuổi, thợ sửa chữa lặt vặt và lái xe taxi tự do. Hắn có tiền án trộm cắp vặt và hành hung. Đào thu thập thêm thông tin: Tám từng làm thêm tại một bãi phế liệu ô tô nằm sâu trong khu công nghiệp cũ, nơi vắng vẻ và khuất tầm nhìn, rất gần nơi phát hiện bàn tay của nạn nhân tỉnh B.
"Bãi phế liệu," Tiến nghiến răng, giọng đầy căm hận. "Đó là nơi hắn giấu mọi thứ. Chiếc kìm mỏ quạ, mảnh sơn xe màu vàng chanh... mọi thứ đều chỉ về nơi đó. Không thể sai được."
"Em cảm thấy có gì đó rất sai trái ở nơi này, Tiến," Đào thì thầm, cô rùng mình. "Nơi hắn làm việc lại chính là nơi nạn nhân được tìm thấy. Đây không chỉ là trùng hợp."
"Không," Tiến khẳng định. "Đây là sự khinh miệt của hắn. Hắn nghĩ chúng ta sẽ không bao giờ liên kết được hai vụ án."
Đêm buông xuống. Bãi phế liệu ô tô chìm trong bóng tối dày đặc, chỉ được chiếu sáng lờ mờ bởi ánh đèn cao áp xa xôi của khu công nghiệp. Mùi dầu máy, sắt gỉ, và bụi bẩn trộn lẫn trong không khí lạnh lẽo, tạo nên một cảm giác ngột ngạt, cô lập đến rợn người.
Tiến và Đào di chuyển thận trọng giữa hàng núi xác xe cũ, những đống sắt thép chồng chất lên nhau tạo thành mê cung ghê rợn. Tiến dùng chiếc đèn pin chuyên dụng, ánh sáng chỉ soi được một vệt nhỏ. Lòng anh không còn sự sợ hãi của một người bình thường; thay vào đó là sự tập trung sắt đá, sự kích thích lạnh lùng của một chuyên gia săn lùng sự thật.
"Theo hồ sơ, Tám sống ở một căn nhà gỗ tạm bợ, thường dùng làm kho chứa hoặc nơi nghỉ của bảo vệ," Đào thì thầm, cô đi sát phía sau Tiến. "Anh cẩn thận. Em cảm giác có người đang theo dõi chúng ta." Cô nắm chặt trong tay chiếc tuốc-nơ-vít lớn, mũi nhọn đã được mài sắc, món đồ được chuẩn bị cho mục đích tự vệ cá nhân.
Họ tìm thấy căn nhà gỗ ọp ẹp nằm khuất sau một đống lốp xe tải khổng lồ. Căn nhà tối om, không có dấu hiệu của sự sống. Mùi ẩm mốc và hóa chất công nghiệp bốc lên nồng nặc.
"Đây rồi. Chắc chắn là nơi hắn cất giấu bí mật," Tiến nói, giọng anh khàn khàn vì căng thẳng. Anh đưa tay ra hiệu cho Đào đứng lùi lại.
Tiến kiểm tra ổ khóa cũ kỹ bằng kim loại. Anh không phải là trộm cắp, nhưng kinh nghiệm pháp y cho phép anh hiểu về cấu tạo và điểm yếu của khóa. Anh dùng một chiếc kẹp đa năng bẻ khóa. Cạch. Tiếng động vang lên khô khốc, xuyên qua sự im lặng chết chóc của bãi phế liệu, khiến cả hai giật mình.
Họ bước vào. Bên trong, mọi thứ bừa bộn và dính dầu mỡ. Tiến bật đèn pin rọi khắp căn phòng. Căn phòng được chia làm hai khu vực: một khu vực ngủ nghỉ tạm bợ và một góc làm việc.
Tại góc làm việc, một chiếc bàn gỗ cũ nát, dính đầy dầu mỡ và mạt sắt. Bên cạnh là một hộp dụng cụ công nghiệp cỡ lớn.
Trái tim Tiến đập mạnh như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Anh tiến đến, tay run nhẹ vì adrenaline, không phải vì sợ, mà vì sự chờ đợi. Anh mở hộp dụng cụ. Toàn là cờ lê, mỏ lết, búa. Anh lật tầng trên cùng ra.
Ở tầng dưới cùng, bọc trong một mảnh giẻ rách dính dầu nhớt, là một vật thể có kích thước đáng kể. Tiến cẩn thận dùng găng tay chuyên dụng nhấc ra: đó là một chiếc kìm mỏ quạ công nghiệp cũ kỹ, gỉ sét. Tay cầm của nó được bọc cao su dày, đen sì, nhưng một góc cao su đã bị mòn đi, để lộ ra vết kim loại lõm vào.
Tiến đưa chiếc kìm lên. Chiếc kìm này nặng hơn anh tưởng. Phần tay cầm bọc cao su dày này, với kích thước hình chữ nhật và lớp đệm, khớp hoàn hảo với vết bầm tím trên lòng bàn tay Oanh và đầu gối nạn nhân tỉnh B.
"Đây rồi," Tiến thì thầm, giọng anh đầy nghẹn ngào, pha lẫn sự chiến thắng và nỗi đau. Nước mắt anh chực trào ra. "Năm năm... Oanh... anh đã tìm thấy bằng chứng sống này."
Rắc!
Một tiếng động khô khốc, mạnh mẽ vang lên đột ngột ngay sau lưng họ, không phải là tiếng gió.
Tiến lập tức quay lại, ánh đèn pin chiếu thẳng vào ngưỡng cửa.
Một người đàn ông to lớn, vóc dáng vạm vỡ, mặc bộ đồ bảo hộ lao động dính bẩn. Hắn đứng sừng sững, ánh mắt hung tợn như thú dữ bị dồn vào đường cùng. Hắn ta không nói nhiều. Hắn vừa rút ra một con dao phay loại lớn, lưỡi dao sáng loáng phản chiếu ánh sáng đèn pin.
"Mày là ai? Tìm cái gì ở đây?" Giọng hắn khàn đặc, đầy sát khí, như tiếng kim loại rỉ sét cọ vào nhau.
Tiến lập tức nhận ra: Đây không phải Tám, nhưng chắc chắn là đồng bọn, là kẻ được Tám tin tưởng giao phó căn nhà và bí mật.
Tiến đẩy mạnh Đào ra phía sau, che chắn cho cô bằng cơ thể mình. "Đào, lùi lại! Mau!"
Kẻ tấn công không cần lời đáp. Hắn biết rõ họ đang làm gì. Đây là một cuộc tấn công tàn bạo, chỉ nhằm mục đích giết người để bảo vệ bí mật đã chôn vùi. Hắn vung dao chém mạnh xuống. Tiến né được trong tích tắc, con dao găm sâu vào vách gỗ mục nát, làm bụi và mùn cưa bắn ra tung tóe.
Tiến nhanh chóng nắm lấy một thanh sắt gỉ sét nằm chỏng chơ gần đó. Anh không phải là cảnh sát cơ động, nhưng những năm tháng căng thẳng đã tôi luyện anh thành người có phản xạ sinh tồn.
Hắn rút dao ra, gầm lên một tiếng giận dữ. Hắn vung chém theo một đường vòng cung chết người. Tiến dùng thanh sắt đỡ, tiếng kim loại va chạm kinh hoàng, chói tai. Thanh sắt bị lưỡi dao chém sượt qua, tạo ra tia lửa nhỏ và làm tay Tiến tê dại. Sức mạnh của gã đàn ông này vượt trội hơn anh rất nhiều.
"Anh không phải đối thủ của nó, Tiến! Chúng ta phải chạy!" Đào hét lên, khuôn mặt cô trắng bệch, nhưng cô vẫn giữ được sự bình tĩnh đáng kinh ngạc.
"Không! Đào! Lấy cái kìm! Báo cảnh sát!" Tiến hét lớn, tung một cú đá bùi ngùi vào hông kẻ tấn công, khiến hắn lảo đảo.
Đào hiểu ý. Cô nhanh chóng chụp lấy chiếc kìm mỏ quạ, giữ chặt nó trong tay.
Ngay lập tức, kẻ tấn công hoàn hồn, hắn nhận ra vật mà họ muốn lấy. Hắn bỏ qua Tiến, lao thẳng về phía Đào.
"Không được!" Tiến hét lên thất thanh. Anh dùng hết sức lực cuối cùng, nhảy bổ vào lưng hắn, ôm chặt lấy cổ. Cả hai ngã dúi dụi vào một đống lốp xe bẩn thỉu. Chiếc dao phay bị văng ra xa.
Kẻ tấn công nổi điên, hắn dùng cùi chỏ liên tục đánh mạnh vào đầu Tiến. Cảm giác đau đớn dữ dội xé toạc đầu óc. Máu nóng từ vết rách trên trán anh chảy xuống, che mờ tầm nhìn. Tiến cắn răng chịu đựng, hai tay vẫn siết chặt cổ hắn.
"Chạy đi, Đào! Báo cảnh sát! Đây là bằng chứng duy nhất!" Tiến gầm lên, giọng anh khản đặc, gần như kiệt sức.
Đào, dù sợ hãi đến mức đầu gối run rẩy, đã kịp hoàn hồn. Cô không chạy. Cô biết Tiến không thể chống đỡ thêm. Cô lao tới, tay nắm chặt chiếc tuốc-nơ-vít sắc nhọn. Với tất cả sự dũng cảm và lạnh lùng mà nghề nghiệp đã dạy cô, cô nhắm vào vị trí mềm nhất và đâm mạnh vào đùi tên sát nhân.
"Á!" Kẻ tấn công hét lên đau đớn, buộc phải buông Tiến ra để ôm lấy vết thương.
Đó là cơ hội. Tiến bò dậy, khuôn mặt nhuốm máu. Anh lao tới nắm lấy cánh tay Đào, không kịp nhặt con dao phay, mà chỉ kéo cô chạy trối chết ra khỏi căn nhà gỗ.
Họ chạy qua bãi phế liệu, mang theo bằng chứng quan trọng nhất: Chiếc kìm mỏ quạ – vật chứng kết nối Oanh, nạn nhân tỉnh B, và tên Trần Văn Tám.
Cả hai đổ sụp xuống vệ đường cách đó không xa, thở dốc. Tiến ôm đầu, cảm giác đau đớn và buồn nôn ập đến.
"Chúng ta... có bằng chứng rồi," Tiến thều thào, máu vẫn nhỏ giọt xuống vạt áo. Anh ngước nhìn Đào, ánh mắt anh đã không còn sự mờ mịt của năm xưa, ngọn lửa đã rực cháy trở lại.
Đào nhìn anh, khuôn mặt cô trắng bệch vì sợ hãi tột độ, nhưng ánh mắt đầy quyết tâm. Cô đã chứng kiến sự trở lại của Nguyễn Quyết Tiến – người đã sẵn sàng chiến đấu vì công lý. Cô đã cứu mạng anh, và cô đã hoàn toàn bước vào thế giới nguy hiểm của anh, trở thành một chiến hữu không thể thiếu.