Tác phẩm:Tình yêu từ tro tàn-Chương 2: Cú Hích Từ Băng Giá

Hạ Khuynh Thành

Thành viên
Tham gia
11/11/2025
Bài viết
5
Tiến lái xe về căn nhà nhỏ của mình.

Căn nhà vẫn giữ nguyên thiết kế và cách bài trí mà Oanh đã chọn. Mọi đồ vật đều được phủ một lớp bụi mờ của thời gian, nhưng không phải của sự lãng quên. Anh đã từ chối thuê người dọn dẹp thường xuyên, thích tự mình làm, vì đó là cách anh cảm thấy vẫn còn kết nối với cô. Mọi thứ trong nhà đều tuân theo một trật tự bất biến, giống như các quy trình pháp y anh áp dụng: chính xác, lạnh lùng, và bất di bất dịch.

Tiến vào bếp, bắt đầu nghi thức của mình. Anh lấy bột, làm nhân, và bắt đầu gói sủi cảo. Công đoạn này luôn là một cực hình tinh thần. Oanh luôn cười khi thấy những chiếc sủi cảo méo mó, biến dạng của anh. Anh nhớ lại hương vị của cô ấy, nồng ấm, thanh thoát. Anh luôn cố gắng gói thật đẹp, nhưng chúng vẫn cứ méo xệch.

Anh luộc sủi cảo. Mùi thơm lan tỏa khắp căn nhà lạnh lẽo, mang lại chút ấm áp giả tạo. Anh ngồi xuống bàn ăn, nơi đã từng đặt hai chiếc bát, giờ chỉ còn một. Anh cắn một miếng. Vị ngon quen thuộc, nhưng cảm giác cô đơn thì quá đỗi sắc lạnh, như một vết cắt không thể liền sẹo.

Anh mới ăn được vài miếng thì tiếng chuông cửa vang lên, dồn dập và đột ngột, phá vỡ sự tĩnh lặng thiêng liêng. Anh nhíu mày, cảm xúc bực bội trào dâng như một dòng điện. Không thể nào. Mọi người, từ bố mẹ anh đến Lâm, đều biết rằng vào ngày này, anh cần sự yên tĩnh tuyệt đối. Họ biết nghi thức của anh. "Ai dám làm phiền vào lúc này?" Anh gần như gầm gừ.

Anh bước tới cửa, nhìn qua khe. Là Đào.

Đào đứng đó, dưới ánh đèn hiên nhà yếu ớt. Cô khoác chiếc áo khoác dày, trên tóc và vai phủ một lớp nước mỏng của cơn mưa lất phất vừa tan. Đôi mắt cô đỏ hoe, sưng húp, không giấu được dấu vết của sự khóc lóc. Trên tay cô là một chiếc túi giấy đựng mấy chai rượu.

Trong lòng Tiến, một hỗn hợp cảm xúc trào dâng. Vừa lạc lõng, vì sự riêng tư bị xâm phạm, lại vừa bực bội, vì sự bốc đồng và thiếu tế nhị của cô gái này. "Tại sao cô ấy lại tìm đến đây? Cô ấy lấy địa chỉ ở đâu?" Anh gần như gầm gừ trong đầu. Anh chưa từng nói địa chỉ nhà cho cô. Bình thường cô có vênh váo, có thiếu sót trong công việc thế nào, anh cũng mặc kệ, coi đó là vấn đề nghiệp vụ. Nhưng vào ngày này, tại sao cũng không để người ta được yên nữa?

Anh không mở cửa. Anh muốn giả vờ mình không có nhà. Thế nhưng, tiếng gõ cửa không ngừng, từng hồi, kiên nhẫn một cách đáng sợ, chứng tỏ cô ấy biết rõ anh đang ở bên trong.

Cuối cùng, anh kéo mạnh cửa ra. Anh không muốn dành cho cô bất cứ một sự ưu ái, một lời chào hỏi xã giao nào. Anh muốn cô thấy sự bực bội tột cùng của anh.

Cửa vừa mở, Tiến đã sững sờ. Đào đứng đó, không còn vẻ bướng bỉnh hay tự tin thường ngày. Cô co ro trong gió lạnh, hai mắt đỏ hoe, rõ ràng vừa trải qua một cơn khóc dữ dội. Trên tay xách túi rượu, không phải rượu rẻ tiền, mà là rượu Mẫu Sơn.

"Cô đến đây làm gì? Ai đã cho cô địa chỉ?" Tiến buột miệng, giọng anh khàn đặc và cứng nhắc, mang theo sự lạnh lẽo của nhà xác.

Mắt mũi cô vẫn đỏ hoe nhìn anh, không nói lời nào. Cô chỉ khẽ run rẩy, đưa tay quệt ngang gò má lấm lem. Sự im lặng của cô, lần đầu tiên, không khiến anh bực bội, mà khiến anh cảm thấy có chút gì đó nghẹn lại. Anh thở hắt ra, sự tức giận lắng xuống bởi sự thương cảm thoáng qua.

"Vào đi. Đứng ngoài đó sẽ ốm." Anh nói khẽ.

Đào bước vào, run rẩy và có chút dè dặt, ngồi thẫn thờ trên chiếc sofa đã cũ kỹ. Anh vào bếp rót một cốc nước nóng cho cô. Khi quay lại, anh hắng giọng một tiếng, cố lấy lại vẻ nghiêm nghị thường ngày. Cô mới giật mình tỉnh lại, như vừa thoát khỏi một cơn mê man.

"Sao cô lại đến đây? Cô làm sao thế? Tôi đã dặn không ai được làm phiền ngày hôm nay," Tiến hỏi, giọng anh dịu đi một chút, sự tò mò nghề nghiệp đã bắt đầu lấn át sự bực bội.

Anh biết, cô không nói thì anh cũng đoán được. Chỉ có vài người biết địa chỉ nhà anh. Bạn bè chung giữa anh và Oanh, nay là bạn bè chung giữa anh và Đào, lại càng ít. Chắc chắn chín mười phần Lâm đã nói. Và nhìn thấy cô ấy khóc đến nỗi này, chắc chắn cũng là do Lâm đã kể chuyện về Oanh và bi kịch của anh.

Đào qua quýt quệt vội nước mắt. "Tôi... tôi xin lỗi, anh Tiến. Tôi đến tìm anh ở cơ quan thì họ nói hôm nay anh không đi làm. Tôi liền đi tìm anh Lâm..."

Quả nhiên là Lâm. Tiến thở dài, sự thất vọng dâng lên, như một cơn sóng ngầm kéo đi mọi sự riêng tư mong manh của chính mình.

Đào tưởng anh không bằng lòng, liền vội vàng giải thích, giọng cô lắp bắp vì lạnh: "Anh đừng trách anh Lâm. Vốn dĩ anh ấy không chịu nói với tôi, bảo tôi đừng đến làm phiền anh. Do tôi ép anh ấy... nói cho tôi biết."

Tiến nửa đùa nửa thật, giọng anh khô khốc, không giấu được sự chua chát: "Nhưng cô vẫn đến làm phiền tôi?"

Không ngờ Đào trầm xuống. Cô cúi đầu suy nghĩ, rồi ngẩng lên, ánh mắt nghiêm túc, chứa đầy sự thấu hiểu bất ngờ.

"Anh Tiến, có rất nhiều chuyện không nên giữ trong lòng. Nó sẽ mục ruỗng anh. Giống như tôi, lúc nào có tâm sự đều thích uống rượu, uống say rồi trút hết ra. Chỉ là... anh khác tôi. Anh lại chọn cách tự cô lập mình." Cô nói, giọng quả quyết, không còn chút bốc đồng nào.

Nói rồi, Đào mở một chai Mẫu Sơn. Cô tưới phần nước còn lại trong cốc quanh cây trầu bà xanh tốt trong góc phòng – cây trầu bà mà Oanh đã trồng, một cử chỉ tưởng như vô tình nhưng lại vô cùng tinh tế, cho thấy cô đã tìm hiểu về Oanh. Cô rót cho hai người mỗi người một cốc rượu rồi dúi vào tay anh.

Tiến lắc nhẹ chiếc cốc. Rượu là rượu ngon, ước chừng Mẫu Sơn cũng trên 3 năm. Anh không có mong muốn dốc bầu tâm sự, và Đào cũng im lặng một cách lạ thường. Sự im lặng của cô không phải là sự bốc đồng, mà là sự tôn trọng không lời, một sự tôn trọng mà anh đã không cảm nhận được trong suốt năm năm qua.

Họ cứ thế, cùng nhau uống rượu tới nửa đêm trong sự vô vị tẻ nhạt, nhưng không hề cô độc. Tiến cảm thấy sự hiện diện của Đào không còn là sự phiền phức, mà là một bức tường chắn ngăn anh rơi vào cơn cô độc tuyệt đối. Đến lúc anh đi rót thêm rượu, Đào đã ngủ gật trên sofa, đầu nghiêng một góc khó coi.

Tiến thở dài. Anh đắp cho Đào một chiếc chăn mỏng, sau đó cẩn thận quay đầu cô về đúng vị trí để tránh bị khó thở. Vào thời khắc quan trọng thì tố chất nghề nghiệp bác sĩ pháp y cũng nên có. "Mình không muốn có thêm một 'nạn nhân' nào trên chiếc sofa này," anh tự nhủ với một chút hài hước đen tối.

Sáng hôm sau, Tiến tỉnh dậy sớm. Ánh nắng yếu ớt của buổi sáng mùa đông rọi qua cửa sổ, làm nổi bật những hạt bụi lơ lửng trong không khí. Đào vẫn ngủ say trên sofa, gương mặt cô lấm lem nước mắt đã khô.

Tiến vào bếp, làm nóng phần sủi cảo còn lại từ đêm qua. Anh đã quen với sự im lặng, nhưng sự hiện diện của Đào khiến anh cảm thấy có chút xáo trộn nghiệp vụ, một sự xáo trộn bất đắc dĩ nhưng dễ chịu.

Khi Tiến quay ra phòng khách, Đào đã tỉnh dậy, ngồi co ro. Cô nhìn anh với vẻ bối rối tột độ.

"Anh Tiến... tôi xin lỗi," cô lí nhí, ôm lấy chiếc chăn. "Đêm qua tôi... thất lễ quá. Tôi không nên đến làm phiền anh."

"Không sao," Tiến đáp cộc lốc, đặt một bát sủi cảo nóng hổi trước mặt cô. "Ăn đi. Tôi không thích lãng phí đồ ăn."

Đào cúi đầu ăn. Không khí lại chùng xuống.

"Thực ra," Đào đột ngột ngẩng lên, hai mắt cô vẫn còn nét sưng húp nhưng ánh nhìn đã kiên quyết hơn, sự bốc đồng đã biến mất, thay vào đó là sự tập trung sắc bén của một người làm nghề điều tra. "Đêm qua tôi đã nói dối một phần. Anh Lâm không phải là lý do duy nhất khiến tôi đến đây. Tôi đã cố gắng kìm nén, nhưng... tôi không thể."

Tiến nhìn cô, ánh mắt không chút dao động, chờ đợi. Anh biết, sự xuất hiện của Đào không thể chỉ vì một cơn say sưa cảm xúc. Cô là một điều tra viên, và điều tra viên không hành động bốc đồng đến thế.

"Tôi... tôi đã tìm hiểu rất kỹ về vụ án của chị Oanh," Đào nói, giọng cô run nhẹ, nhưng nội dung thì lại vô cùng cứng rắn. Cô nuốt khan, như đang vật lộn với cảm xúc và sự thật. "Khi còn là sinh viên pháp y, tôi đã tham gia một buổi báo cáo chuyên đề về những vụ án chưa có lời giải ở địa phương. Vụ án của chị Oanh được nhắc đến. Các đồng nghiệp của anh đã phân tích bàn tay, nhưng có một chi tiết, mà có lẽ, vì quá đau buồn, anh đã bỏ sót... và tôi cũng suýt bỏ qua."

Đào kéo túi xách lại gần, lấy ra một chiếc phong bì cũ kỹ, chứa một bức ảnh đã ngả màu: ảnh chụp lại lòng bàn tay bị đứt lìa của Oanh.

"Anh có nhớ vết xuất huyết dưới da hình chữ nhật, đường viền như được hình thành bởi một lớp đệm nào đó không?" Đào chỉ vào vết bầm tím mà anh đã ám ảnh suốt năm năm. Anh gật đầu, sự tập trung đã hoàn toàn chiếm lấy anh, đẩy lùi cơn đau và sự mệt mỏi. Anh đưa tay ra, gần như muốn chạm vào bức ảnh.

Đào đưa cho Tiến một bức ảnh khác: bức ảnh chụp gần đầu gối của một nạn nhân trong một vụ án tương tự xảy ra ba năm sau vụ Oanh, nhưng ở một tỉnh xa, mang tên "Bàn tay Bí ẩn".

"Đây là hồ sơ tối mật. Bác sĩ pháp y tỉnh B đã có cùng một vết thương này trên đầu gối nạn nhân," Đào nói, giọng cô tràn đầy sự khẩn cấp. "Họ đã kết luận, đây là dấu vết để lại của một loại kìm mỏ quạ công nghiệp lớn, loại thường dùng trong cơ khí hoặc xây dựng, nhưng được bọc lại bằng một lớp cao su dày ở phần tay cầm để tránh trượt."

"Kìm mỏ quạ công nghiệp..." Tiến lẩm bẩm, sự lạnh lùng của một nhà khoa học trở lại, đối đầu với cơn bão cảm xúc. Một vật dụng hoàn toàn xa lạ với những vụ án thông thường, nhưng lại khớp hoàn hảo với vết bầm tím bí ẩn trên tay Oanh.

Đào tiếp tục, giọng nói dồn dập, chứng tỏ cô đã nghiền ngẫm những thông tin này rất lâu: "Nhưng đó chưa phải là tất cả. Sau khi bị khống chế, nạn nhân ở tỉnh B đã vùng vẫy và làm rớt một vật gì đó rất nhỏ tại hiện trường. Sau khi giám định, đó là một mảnh sơn xe ô tô màu vàng chanh, loại sơn công nghiệp rất đặc trưng, thường được dùng để sơn các chi tiết kim loại cỡ nhỏ bên trong cabin xe tải cũ hoặc máy móc công trường."

Mảnh sơn xe màu vàng chanh. Taxi cũ kỹ. Tiến đứng bật dậy, chiếc ghế đổ rầm, phá tan không khí tĩnh lặng. Tất cả những mảnh ghép rời rạc trong đầu anh – sự vụng về của tên tài xế, sự thành thạo trong việc cắt khớp xương – đột nhiên có một sự liên kết đáng sợ. Mắt anh sáng lên, không phải vì rượu, mà vì sự thật.

"Quan trọng hơn," Đào đưa cho Tiến một tờ báo cáo cũ. "Vụ án ở tỉnh B chưa được phá, nhưng một tuần trước, tên Trần Văn Tám – nghi can hàng đầu trong vụ án của chị Oanh – đã bị bắt ở tỉnh B vì liên quan đến một vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng. Họ đang giữ hắn trong trại tạm giam."

Máu trong huyết quản Tiến như sôi lên. Mảnh sơn xe màu vàng chanh. Vết thương do kìm mỏ quạ. Trần Văn Tám. Năm năm bị đè nén, giờ đây anh cảm thấy như một sợi dây bị kéo căng đến cực hạn.

"Tôi tin rằng hai vụ án này có liên quan," Đào nhìn thẳng vào anh, ánh mắt của một đồng nghiệp thực thụ, không còn sự sợ hãi. "Và đây là cơ hội duy nhất để chúng ta sửa chữa sai lầm năm xưa, tìm lại công lý cho chị Oanh. Anh Tiến, anh sẽ làm gì tiếp theo?"
 
Quay lại
Top Bottom