CHAPTER 02: THỪA
Nàng mở mắt, người đầu tiên nhìn thấy chính là nam tử đó.
Chàng cúi xuống, mái tóc dài buông xõa, giữa ấn đường có một vết đỏ mờ mờ, giống như trên sa mạc gồ ghề mọc lên một bong hoa mềm mại đón gió, như trên phố đêm bừng lên một ngọn đèn sáng ấm áp, như giữa màu trắng nhợt nhạt có một vệt màu đậm, làm biến đổi cả nhân gian.
Dường như bị sét đánh trúng, bỗng chốc không biết mình đang ở nơi đâu.
“Nàng tỉnh rồi”. Nam tử lên tiếng, giọng nói ấm êm như nước biếc, tuôn chảy hơi thở của mùa xuân.
Vừa xa lạ lại vừa có vài phần thân thuộc.
Như từng quen biết.
Trong đầu Trường Bình xuất hiện bốn chữ ấy. Nàng giãy giụa, muốn ngồi dậy, khi cơ thể lảo đảo không vững mới phát hiện ra mình đã mất cánh tay trái. Nhưng ngạc nhiên là chỗ vết cắt không đau nữa. Cảm giác đau đớn như kim châm lửa đốt, xuyên thấu tim gan tan biến hết. Nàng đưa tay sờ vai, vết thương đã hoàn toàn liền lại, cơ thịt mới lên da non trơn mịn như da trẻ nhỏ, nàng sững người. Nàng ngước mắt lên, vẫn là đôi mắt ấy, cho dù đang nhìn nàng nhưng vẫn khiến người ta có cảm giác lúc ẩn lúc hiện, không phải đang ở nhân gian.
“Là chàng đã cứu ta?”. Nàng vẫn cảm thấy không thể tin được, rốt cuộc nàng đã hôn mê bao lâu, sao vừa tỉnh dậy vết thương đã liền? Một thanh kiếm đã chặt đứt cánh tay trái của nàng, máu chảy thành sông, nàng gục ngay tại chỗ. Vết thương nặng như vật tại sao bỗng dưng đã khỏi?
“Là nó đã cứu nàng”. Một miếng ngọc bội được thả xuống trước mặt nàng.
Đó vốn là một miếng ngọc không chút tạp chất, vậy mà khi nàng chăm chú nhìn nó, lại thấy nở ra mạng lưới như tơ máu, giống như phút chốc có một đôi mắt thần bí mở ra, yên lặng đối mặt với nàng… Trường Bình cảm thấy đầu đau như muốn nổ tung, lúc mở mắt ra nhìn đã chẳng thấy gì nữa.
Nam tử đó nhìn thấy hết mọi sắc thái khác lạ của nàng, tinh quang lóe lên trong mắt chàng, chàng chậm rãi nói: “Miếng ngọc này có linh tính, có thể trị thương cứu người. Nàng còn chỗ nào cảm thấy không thoải mái không?”.
Trường Bình đưa tay muốn xem kỹ miếng ngọc, nam tử vội nói: “Không, nàng không được chạm vào nó”.
“Tại sao?”
“Chạm vào rồi, nó sẽ làm tổn thương nàng, tổn thương trái tim nàng”.
Trường Bình vội rụt tay lại, hoàn toàn tin lời nam tử đó nói, không chút nghi ngờ. Chỉ nhìn nó nàng đã cảm thấy đầu đau khó chịu, huống chi là chạm vào? Chỉ là không biết hóa ra trên đời này lại có miếng ngọc thần kỳ như vậy, có thể trị bệnh.
Nàng cúi đầu, một hồi lâu mới nói: “Đa… tạ… đã cứu”. Vốn tưởng rằng chết chắc, lại tìm được sự sống trong cái chết, rốt cuộc đây là may mắn hay bất hạnh?
“Nếu không có chuyện gì, vậy dậy đi, ta dẫn nàng đi”. Nam tử cất miếng huyết ngọc rồi đứng dậy, điệu bộ thư thái, nho nhã vô cùng.
Đôi mắt Trường Bình mơ màng: “Chàng là ai?”.
Chàng là ai? Chàng là ai? Rốt cuộc chàng là ai? Nàng dường như bước vào trong làn sương mù, mặc dù không nhìn thấy nhưng vẫn biết phía trước có thứ nàng đang tìm kiếm.
Nam tử quay đầu lại, khẽ nói: “Nàng có thể gọi ta là Phong Thứ”.
Trường Bình đứng dậy, lúc này mới phát hiện ra mình đang đứng dưới gốc cây ngô đồng, bên cạnh thân cây nước chảy uốn quanh, trong tiết xuân se lạnh của tháng ba trên thảm cỏ bên bờ sông nở rộ những bông hoa dại không rõ tên. Mọi thứ đều an lành giống như ở nơi thế ngoại đào nguyên.
“Đây là đâu?”.
“Đây là ngoại ô, cách Tử Cấm Thành chừng trăm dặm”.
Trường Bình cố ý quay đầu lại nhìn về phía Bắc, không nhìn thấy kim lăng vương điện chim oanh gọi bình minh, không nhìn thấy lầu son thủy tạ người ngọc thổi tiêu, chỉ có dải cầu vồng phía chân trời, bảy sắc đỏ cam vàng xanh lam lục tím, đường cong đẹp đẽ ấy dường như đã khái quát tất cả ý nghĩa cuộc đời này của nàng.
“Ta là Chu Trường Bình, là trưởng công chúa của triều Đại Minh”. Nàng nhìn cầu vồng, giọng nói vừa vô cảm vừa lạnh lẽo.
Phong Thứ nhìn nàng, đáp: “Ta biết”.
“Bây giờ chắc chắn bọn Lý Tự Thành(*) đang cho quân lùng sục tìm ta khắp nơi”.
(*) Lý Tự Thành (1606 – 1645): Nguyên danh là Hồng Cơ, lãnh tụ khởi nghĩa nông dân cuối thời Minh, lật đổ nhà Minh năm 1644, tự xưng Đại Thuận hoàng đế, lập ra triều Đại Thuận, chiếm được kinh thành nhà Minh nhưng sau đó bị quân Mãn Châu tiêu diệt.
“Thì sao?”.
Nàng chăm chú nhìn đôi mắt đã khiến nàng rung động, khẽ nói: “Nếu chàng dẫn ta đi, ta sẽ làm liên lụy tới chàng”.
Trong mắt Phong Thứ thoáng sững sờ, nhưng chàng lập tức mỉm cười: “Không sao cả”.
“Nhưng…”.
“Công chúa”. Chàng mở lời, thần sắc vẫn thản nhiên, nhưng vô hình trung khiến người khác tín phục: “Ta sẽ dẫn nàng bình an tới bất cứ nơi nào nàng muốn tới, mong nàng hãy tin ta”.
“Nhưng, tại sao? Tại sao lại giúp ta như vậy?”.
Đôi lông mi còn dài hơn lông mi nữ tử của chàng lại khẽ cụp xuống, che phủ ánh mắt lăn tăn như sóng gợn.
“Sứ mệnh thôi”. Chỉ ba chữ ngắn ngủi, nhưng giọng nói của chàng chứa đầy những thứ vô cùng phức tạp.
Trường Bình không hỏi thêm nữa.
Thực ra cũng không khó đoán, xét cho cùng nàng là công chúa của Đại Minh, trong dân chúng cũng có phản đồ tham sống sợ chết, đầu hàng Lý tặc như Khương Tương, Đường Thông, nhưng cũng có những trung thần đầy cốt khí, thà chết không đầu hàng như Chu Chủ Phùng. Còn chàng, Phong Thứ, chắc cũng là một nghĩa sĩ yêu nước?
“Được rồi, bây giờ nói cho ta biết, nàng muốn đi đâu?”.
Đi đâu? Trong lòng nàng bỗng dưng đau nhói, mẫu hậu thắt cổ tự vẫn, Chiêu Nhân chết dưới kiếm của phụ hoàng, còn phụ hoàng đã ôm quyết tâm sẽ chết từ lâu… Chẳng thể quay về Tử Cấm Thành được nữa, tiếng hát ca bên lầu ngọc đã đành đoạn theo gió. Nàng có thể đi về đâu? Trời đất mênh mang càn khôn u ám kiếp sinh vắng lặng, một nữ tử yếu đuối mất nước như nàng, có thể đi đâu?
Một hồi lâu sau, chợt nhớ tới một cái tên, nàng giống như người chết đuối vớ được cọng rơm cứu mạng trong cơn tuyệt vọng, ánh mắt sáng bừng, nói: “Thế Hiển! Ta muốn đi tìm chàng, ta muốn đi tìm phò mã”.
Chu Thế Hiển(*) là con trai của Tả đô úy, là phò mã mà phụ hoàng đã chọn cho nàng, nếu không phải vì trận chiến loạn này, hai người đã sớm thành thân. Vinh sủng tuyệt thế đã tan thành mây, phú quý ngút trời đã biến thành khói. Còn chàng, chàng là hi vọng và sự gửi gắm cuối cùng của nàng.
(*) Chu Thế Hiển: Có ghi chép gọi là Chu Hiển, là phò mã của công chúa Trường Bình thời Sùng Trinh triều Minh.
Phong Thứ lặng im nhìn nàng, đáp: “Được”.
Chàng sẽ dẫn nàng đi tìm hắn.
~**~**
Bông hoa ấy, đã đứng giữa cô đơn rất nhiều, rất nhiều năm.
Mùa xuân đến, khi mẫu đơn nở hoa, nó không nở.
Mùa hạ đến, khi sen nở hoa, nó không nở.
Mùa thu đến, khi cúc nở hoa, nó không nở.
Mùa đông đến, khi mai nở hoa, nó không nở.
Năm này qua năm khác, không năm nào nở hoa.
Mẫu đơn hỏi: “Tại sao ngươi không nở hoa?”
Nó đáp: “Ta đang đợi”.
Hoa sen hỏi: “Đợi cái gì?”.
Nó đáp: “Đợi một người”.
Hoa cúc hỏi: “Nếu người ấy không đến thì sao?”.
Nó đáp: “Vậy ta sẽ mãi mãi không nở hoa”.
Hoa mai thở dài: “Vậy ngươi đợi đi. Chỉ e…”. Lời chưa nói dứt, nhưng nó hiểu, hoa mai muốn nói chỉ e mãi mãi không đợi được.
Một lời thành tiên tri.
Nó đã đợi rất nhiều, rất nhiều năm, và thực sự không đợi được.
~**~**~
Bánh xe chuyển động, nệm gấm mềm mại, trong xe thoang thoảng một mùi thơm nhè nhẹ. Dường như quay trở lại Thọ Ninh cung, băng phiến và long diên hương(*) đốt trong chiếc lò sư tử, chăn viền kim tuyến trên gi.ường ngà voi tám thước, vinh hoa gấm vóc dường ấy chỉ thuộc về cuộc sống quý tộc vương thất xa hoa.
(*) Long diên hương: Một chất sáp màu xám được tạo ra trong hệ tiêu hóa của cá nhà táng, trước đây được dùng để sản xuất nước hoa, là một hương liệu quý hiếm.
Nhưng chàng kiếm đâu ra cỗ xe ngựa này?
Trường Bình vén rèm, nhìn thấy bóng Phong Thứ đang đánh xe, chàng không dùng roi, chỉ khoanh tay ngồi đó, chú ngựa dường như có linh tính vẫn ngoan ngoãn tiến về phía trước, cần rẽ thì rẽ, cần đi vòng là đi vòng, hoàn toàn không chút nhầm lẫn.
Thật thần kỳ!
Con đường nhỏ quanh co uốn khúc đi về phương xa, hai bên đường cảnh sắc hoang vu, càng đi càng cảm thấy trời đất tĩnh lặng, chỉ còn tiếng vó ngựa.
“Phong Thứ”. Nàng tò mò hỏi: “Chúng ta đang đi đâu?”.
“Giang Nam”.
“Sao chàng biết phò mã ở Giang Nam?”.
Bóng lưng Phong Thứ sững lại, một hồi lâu mới đáp: “Ta biết”.
Trường Bình mím môi, buông rèm xuống. Nàng ngồi tựa vào miếng nệm mềm, nhìn rèm cửa bị gió thổi phất phơ, từng cơn từng cơn, cứ che khuất tầm mắt nàng rồi lại mở ra. Không vui vẻ, cũng chẳng vương vấn, chỉ là một chút hỗn loạn lay động nhẹ cũng làm rối bời trái tim thấp thỏm của nàng.
“Phong Thứ…”. Khi nàng lên tiếng thì giọng nói đã không còn trong trẻo như trước nữa, bỗng nhiên nàng rất muốn thổ lộ điều gì đó, bất luận đối tượng là ai, nhưng mới nói được hai tiếng, xe ngựa đột nhiên dừng lại, cả người chúi về bên phải.
Chuyện gì thế? Trường Bình vén rèm lên lần nữa, thấy phía trước có một người đang nằm. Bóng xanh phía trước cử động, chớp mắt đã không thấy người trên càng xe đâu.
Nàng nhìn thấy Phong Thứ bước tới đỡ người đó lên, hình như cho người đó ăn gì đó, một lúc sau chàng đỡ người đó chầm chậm đi về phía xe. Lại gần mới phát hiện ra đó là một thiếu nữ, đầu tóc bù xù, áo quần rách rưới. Không biết tại sao cô ấy lại nằm ở con đường ít người qua lại này.
Phong Thứ bế cô gái lên xe, Trường Bình nhích sang một bên, mùi chua khó ngửi xộc vào mũi.
“Nàng ta đói nên lả đi”. Chàng nhìn thiếu nữ hỏi: “Nàng cảm thấy đỡ hơn chưa?”.
Thiếu nữ gật đầu, thần thái hoảng loạn lại có chút khó tin.
“Nhà cô nương ở đâu? Ta đưa cô nương về”.
“Ta…”. Thiếu nữ nói một tiếng, khóe mắt hoe đỏ. “Ta… không có nhà. Cha và ca ca đều chết trong chiến loạn, ta và tỷ tỷ sống dựa vào nhau, nhưng tỷ tỷ bị quan binh bắt đi rồi. Ta, ta không biết đi đâu tìm tỷ ấy…”.
Lại là một người không nơi nương tựa. Trường Bình trong lòng thương xót, bèn đưa khăn tay cho thiếu nữ.
Thiếu nữ ngượng ngùng, bất an co mình lại: “Xin lỗi, người tiểu nữ bẩn thỉu, đã làm bẩn xe của hai người…”.
Phong Thứ hơi ngẫm nghĩ một lát rồi đáp: “Cô nương cứ nghỉ ngơi đi”. Chàng lui xuống, đóng cửa xe. Xe ngựa tiếp tục thong dong đi về phía trước.
“Xin lỗi…”. Thiếu nữ vẫn xin lỗi. Trường Bình nhìn thấy cô gái đã vô cùng mỏi mệt nhưng vẫn gắng gượng, bèn nói: “Người ngủ đi. Dù có dự định gì cũng đợi tỉnh dậy rồi nói”.
Thiếu nữ nghe xong cảm thấy an tâm hơn nhiều, liền ngủ say. Trường Bình nhìn dung nhan cô gái khi ngủ, lại nhìn Phong Thứ đang đánh xe.
Người thứ hai.
Đây là người thứ hai chàng cứu sau nàng.
Hóa ra, không chỉ mình nàng, mà nhìn thấy ai chàng cũng ra tay cứu giúp.
Thiếu nữ đó tên Tiểu Dung, người Sơn Đông, khi chiến loạn bắt đầu, thiếu nữ theo tỷ tỷ và dân làng cùng chạy loạn về phía kinh thành, với hi vọng, kinh thành sẽ an toàn hơn, ai ngờ kinh thành cũng bị Lý Tự Thành đánh tan. Tỷ tỷ cô ta dung mạo xinh đẹp, bị thủ hạ của Lý Tự Thành bắt đi, cô ta lấy nhọ nồi bôi lên mặt mới thoát khỏi kiếp nạn. Cô ta mới mười bốn tuổi, không có kỹ năng mưu sinh, trong lúc loạn lạc cũng không xin được thức ăn nên mới đói lả ngất bên đường, nếu không có bọn họ cứu chắc cô ta đã chết đói.
Sau khi tỉnh dậy, đôi mắt buồn bã của cô ta mở to: “Cầu xin hai người, hãy thu nhận tiểu nữ. Đừng đuổi tiểu nữ đi, tiểu nữ sẽ không gây phiền phức cho hai người đâu. Tay của vị tỷ tỷ này bị thương, tiểu nữ có thể hầu hạ tỷ ấy”.
Không biết có phải vì câu cuối cùng mà Phong Thứ giữ Tiểu Dung lại hay không, mà quả thực Trường Bình cũng cần người chăm sóc. Từ nhỏ nàng là lá ngọc cành vàng, ngay cả quần áo cũng không biết mặc, bây giờ lại mất một cánh tay, làm gì cũng khó khăn.
Trời dần tối, xe ngựa dừng lại bên đường, trên xe có chuẩn bị lương khô, cũng chỉ là màn thầu trắng rất bình thường, Tiểu Dung ăn ngon lành nhưng Trường Bình ít nhiều cũng cảm thấy khó nuốt. Nàng xuống xe, thấy Phong Thứ ngồi dưới một gốc cây, đánh xe cả ngày lại ngồi bệt dưới đất, nhưng chàng có cách để quần áo không dính bụi.
Phong Thứ nói: “Ta biết nàng ăn không quen, nhưng tốt nhất nàng nên ăn nhiều một chút”.
“Còn chàng? Chàng không đói à?”.
Chàng cụp mắt, lấy ra một ấm nước, đổ một chút lên bánh màn thầu rồi đưa cho nàng: “Thử nếm xem”.
Trường Bình cắn một miếng, vui mừng thốt lên: “Ngọt quá! Chàng biết làm ảo thuật à?”.
Phong Thứ nhìn nàng, ánh mắt trở nên thâm trầm. Không biết tại sao, Trường Bình cảm thấy giây phút này nhìn chàng rất từ bi. Đúng thế, là cảm giác ấy. Nàng nhớ khi còn nhỏ theo mẫu hậu tới chùa của hoàng gia dâng hương, gương mặt của vị cao tăng tóc bạc phơ sau làn khói nhang, mỗi nếp nhăn đều tràn đầy sự từ bi với trần thế. Nàng vẫn còn nhớ khi gặp nàng, vị cao tăng ấy đã ngạc nhiên: “Công chúa rất có duyên với Phật”.
Khi đó, cuộc sống với nàng mà nói là một sắc vàng chói lọi, còn bây giờ, một đêm mưa gió đã gột nó thành trắng bạch như vôi.
Tiếng tiêu mềm mại vang lên, âm luật bình hòa tao nhã, vọng vào tai, cả con tim cũng theo đó mà bình tĩnh lại. Nàng ngồi xuống, lặng lẽ nghe Phong Thứ thổi tiêu. Trong ráng chiều thế này, trong cơn gió nhẹ thế này, thế tục hồng trần dường như đều trở nên xa vời. Nếu như thời gian có thể ngừng lại ở giây phút này, liệu nàng có cảm thấy đây chính là thiên trường địa cửu? Trong lòng bất chợt xuyến xao, Trường Bình ngoái đầu lại, nhìn Phong Thứ chằm chằm, không thể giải thích nổi ý nghĩ trong giây phút vừa rồi rốt cuộc là như thế nào. Nàng loạng choạng đứng dậy, vội vã trở về xe, trên gương mặt vẻ xanh xao khó giấu.
“Hay quá”. Tiếng thán phục trong trẻo vang lên đã cứu nàng. Nàng nhìn thấy Tiểu Dung nhảy nhót lại gần Phong Thứ: “n công, huynh thổi tiêu hay quá”.
Phong Thứ mỉm cười, buông tiêu xuống.
“Có thể dạy muội không?”. Trong đôi mắt sáng lấp lánh của thiếu nữ ngập tràn sự chờ đợi.
Nhưng chàng đáp: “Muội không hợp”.
Nghe xong Tiểu Dung rất thất vọng, bĩu môi quay lại. Trường Bình không ngạc nhiên khi cô ta bị từ chối như vậy, nhìn bề ngoài Phong Thứ có vẻ dễ tính nhưng trên người chàng toát lên một cảm giác xa lạ, cố tình giữ một khoảng cách nhất định với người khác, người khác vốn không thể nào tiếp cận chàng. Nàng rất muốn hỏi Tiểu Dung rằng tại sao cô ta có thể tự nhiên yêu cầu Phong Thứ như vậy, lẽ nào cô ta không cảm thấy hai người mới quen, chưa hiểu nhiều về nhau sao? Nhưng khi quay đầu lại, nhìn thấy thần sắc trên gương mặt Tiểu Dung nàng hiểu đó là một đứa trẻ mồ côi không nơi nương tựa cuối cùng cũng tìm được chỗ dựa, và hoàn toàn coi đối phương là trời, là đất, là tất cả sinh mệnh. Đột nhiên nàng rùng mình, lẽ nào mình cũng như thế? Nhà tan cửa nát, sau khi tỉnh dậy người đầu tiên nàng nhìn thấy là chàng, suốt dọc đường, dù chàng ít nói nhưng nàng vẫn được chàng chăm sóc chu đáo. Vì thế ban nãy khi nghe thấy tiếng tiêu nàng mới có ảo giác, dường như là bên nhau nơi chân trời, cứ thế mà vượt qua kiếp này.
Trường Bình cắn môi, hạ tấm rèm xoẹt một tiếng che giấu chút cảm xúc hỗn loạn trong lòng.
~**~**~
Bông hoa ấy liên tục lẩm bẩm: “Tại sao chàng không đến nữa?”.
Mẫu đơn khuyên nó: “Đừng ngốc nghếch nữa, ngươi cứ đợi như thế này đến bao giờ?”.
Hoa sen khuyên nó: “Vì một người có thể mãi mãi không bao giờ tới mà lỡ dở, phí hoài đời hoa, sao phải khổ như thế?”.
Hoa cúc khuyên nó: “So với việc chờ đợi không hi vọng như thế này, thà rằng tích cực làm việc gì đó, người ấy không tới thì ngươi đi tìm”.
Mắt nó sáng lên: “Đi tìm chàng?”.
Nhiều ngày sau đó, hoa mai vui mừng chạy tới báo tin cho nó: “Nghe ngóng được rồi, nghe ngóng được rồi! Ta đã nghe ngóng giúp ngươi được rồi! Hóa ra người ngươi chờ đợi vốn không phải là người”.
“Không phải là người? Vậy là gì?”.
“Người ấy là thần”.
Nó sững lại.
Thần… một từ xa xôi quá.
~**~**~
“Trường Bình”. Hắn gọi nàng, ánh mắt dịu dàng.
“Phò mã”. Nàng vui mừng chạy tới.
Chu Thế Hiển đứng dưới những tán cây, vẫn môi đỏ răng trắng, ngọc thụ lâm phong như xưa, trong thiên hạ chẳng thể tìm được trang nam tử thứ hai tuấn tú như thế.
“Trường Bình”. Hắn đón lấy nàng đang lao về phía mình, khẽ mỉm cười. Và thế là mọi nỗi đau khổ của nàng đều tan chảy trước nụ cười của hắn. Nàng muốn kể cho hắn rất nhiều chuyện, muốn kể cho hắn nghe chuyện mẫu thân nàng thắt cổ tự vẫn, Điền phi, Viên phi và Ý An Hậu cũng đi theo mẫu thân nàng, phụ hoàng nhắm mắt vung kiếm giết nàng, kiếm đi chệch đường, chặt đứt cánh tay trái của nàng… Nàng muốn kể cho hắn nghe nhiều chuyện, nhiều chuyện lắm bởi vì nàng biết hắn rất trân trọng nàng, sẽ yêu thương nàng, sẽ đau xót vì nàng.
Chu lang ơi hỡi Chu lang, trên đời này thiếp chỉ còn lại mình chàng, chỉ còn lại mình chàng mà thôi!
Bỗng giây sau đó, Chu Thế Hiển đẩy nàng ra, trở nên vô cùng lạnh nhạt. Hắn nhìn nàng không chút biểu cảm, nói rành rọt từng tiếng: “Chuyện này không liên quan đến ta, từ nay về sau nàng và ta không còn quan hệ gì nữa”.
Lời vừa dứt bóng hắn đã khuất xa, nàng sững sờ đưa tay ra với nhưng chỉ chạm vào khoảng không hụt hẫng.
Trường Bình giật mình tỉnh giấc, trán đầy mồ hôi. Trong xe tối mờ mờ, nàng vén rèm, bên ngoài trăng sáng vằng vặc, chắc đang là giờ Tý. Nàng theo ánh trăng sáng quay đầu lại nhìn, chỗ bên cạnh trống không.
Quái lạ, Tiểu Dung đi đâu rồi?
Ngay sau đó nàng nhìn thấy ở gốc cây phía xa, Tiểu Dung đang nhón chân bước đến cạnh Phong Thứ, khẽ khoác tấm áo lên vai chàng. Cô ta đứng im nhìn Phong Thứ, còn Trường Bình ngồi trên xe lặng lẽ nhìn họ. Ánh trăng bạc mát rượi, đêm tháng ba, hơi lạnh thấm vào d.a thịt. Một lúc sau Tiểu Dung mới quay về xe, đang định rón rén về chỗ thì bắt gặp đôi mắt sáng của Trường Bình, cô ta khẽ khựng lại.
“A, tỷ tỷ, tỷ, tỷ tỉnh rồi?”. Ánh trăng soi rõ vẻ ửng hồng và chột dạ trên gương mặt Tiểu Dung, cô ta nói năng lắp bắp: “Muội, muội cảm thấy trời lạnh thế này, ân công ngủ bên ngoài như thế sẽ lạnh lắm, nên, nên mới tự quyết mang tấm áo ra đắp cho huynh ấy, muội, muội…”.
“Ngủ sớm đi”. Trường Bình trở mình, không nói gì thêm nữa. Đối với nàng bắt gặp cảnh ấy cũng là một chuyện xấu hổ.
Tuy nhiên, nàng khó mà ngủ tiếp được. Dường như có thứ gì đó đã bị nàng lãng quên, vì thế mới cảm thấy mất mát; lại giống như có thứ gì đó bị nàng đè nén, trở thành những tâm sự rối bời. Nàng phát hiện ra bản thân mình bắt đầu không nói rõ được nữa.
Mấy ngày sau đó, Trường Bình cố ý giữ im lặng, khi lăn bánh, chiếc xe đã chở cả những rối ren và thăng trầm của thời đại, suốt dọc đường nàng nhìn thấy cảnh tượng hoang phế và lạnh lẽo sau chiến loạn, nhìn những gương mặt mệt mỏi và khắc khổ của bách tính, họ giống như con rối bóng mà nàng xem khi còn nhỏ, lướt qua trước mắt nàng một cách đờ đẫn và lặng lẽ.
Rốt cuộc là ai sai? Phụ hoàng của nàng? Hay Lý Tự Thành?
Lúc hoàng hôn, khi Phong Thứ bắt đầu thổi tiêu, nàng đột nhiên đi về phía chàng, hỏi: “Chàng có biết thổi khúc ‘Lâm Giang Tiên’ không?”.
Phong Thứ ngẩng đầu lên, Trường Bình hỏi lại lần nữa: “Biết không?”.
Chàng dùng hành động thay cho câu trả lời.
Tiếng tiêu uyển chuyển, Trường Bình bắt đầu múa.
Trưởng công chúa của triều Đại Minh vốn là một tài nữ tinh thông âm luật. Dáng mềm mại và điệu bộ linh hoạt của nàng, đã từng làm rung động cung đình, ngả nghiêng thiên hạ. Nàng là cô con gái được Sùng Trinh đế sủng ái nhất, nàng là viên minh châu sáng rực rỡ nhất trong hoàng thất.
Nhưng bây giờ, nàng chỉ còn một cánh tay.
Một cánh tay mà thôi.
Không quay lại được nữa, trăng sáng vẫn như xưa mà người nay đã khác.
“Khóa vàng trùng lâu hoang uyển vắng. Song ca sầu đối thu không. Thủy hoa bặt nẻo biệt vô tong. Ngọc lâu ca nhạc, tiếng dứt lẫn thu phong. Vầng nguyệt chẳng hay nhân sự đổi, đêm tàn còn rọi thâm cung. Ngẫu hoa cùng hướng giữa đồng chung, thầm thương vong quốc, sương đẫm lệ hoa hồng”(*).
(*) Bài từ “Lâm giang tiên” của tác giả Lộc Kiền Ỷ, thời Ngũ đại, bản dịch của Nguyễn Chi Viễn.
Tiếng ca chợt dứt, Trường Bình ngã vật xuống đất, mái tóc đen dài như nước phủ khắp th.ân thể, nàng run rẩy như đóa hoa tàn.
Phong Thứ buông tiêu xuống bước tới bên nàng. Nàng ngẩng đầu lên, đôi mắt ngân ngấn nước lệ còn chưa tuôn, chuyện cũ đã qua tan thành mây khói trong đôi mắt thu ấy.
Chàng nhìn nàng, lần thứ hai ánh mắt chàng lộ vẻ từ bi.
Thế là nàng túm chặt lấy tay chàng, khàn giọng hỏi: “Phong Thứ, ta biết chàng y thuật cao minh, có thể chữa được vết thương lòng của ta không?”.
Phong Thứ đưa tay ra, vừa chạm vào mái tóc nàng liền rụt lại ngay. Chàng có chút do dự.
“Chàng cũng không chữa được, phải không?”. Nàng thất vọng, hạ giọng thút thít: “Đau quá! Phong Thứ, ta cảm thấy đau quá…”.
Những ngón tay do dự của chàng cuối cùng cũng đặt xuống mái tóc nàng lần nữa, chàng khẽ ôm nàng vào lòng, ánh mắt nhìn xa xăm, cũng rất sâu xa.
Một cái ôm phức tạp, có tư thế dịu dàng nhất; không phải tình ý, nhưng còn hơn cả tình ý; không dám thương xót nhưng rõ ràng là thương xót.
Những giọt nước mắt kìm nén nãy giờ bỗng vỡ òa, nàng nép vào lòng chàng òa lên nức nở, khóc mãi không dứt.
Đau quá, đau vì sự bất lực của quá khứ, đau vì sự mơ hồ của giây phút này, đau vì sự vĩnh biệt của người thân, đau vì sự nhu nhược của bản thân.
Đau hơn nữa là tiếng trái tim đập giữa vạn mối cảm xúc tơ vò, mập mờ vương vấn như không như có, con tim lang thang giữa lời hứa và phản bội, càng bị giày vò hơn.
Tại sao chàng lại có đôi mắt ấy, biểu cảm ấy, bóng dáng ấy? Dường như là kiếp số mà định mệnh đã an bài cho nàng, trốn không được mà bước không qua.
Đau quá!
Phía chân trời xa xa, ráng chiều còn sót lại như ánh lửa, thiêu đốt linh hồn nàng, cũng bất đắc dĩ phủ lên đôi mắt của chàng.
~**~**~
Bông hoa nói chắc như đinh đóng cột: “Ta quyết định rồi”.
Đám hoa hỏi: “Quyết định cái gì? Ngươi nghĩ ra cách gì rồi à?”.
Nó gật đầu, nói rất rõ ràng: “Chẳng phải chàng ấy là thần sao? Vậy muốn gặp được chàng ấy chỉ có một cách”.
“Cách gì?”.
“Đó là ta cũng thành thần”.
Đám hoa đồng loạt buông tiếng thở dài.
Bông hoa nhỏ ngước nhìn bầu trời màu xanh lam, nói chậm rãi và kiên định: “Ta quyết định rồi, ta phải tu luyện thành tiên, ta nhất định phải gặp được chàng ấy”.
~**~**~
Nửa đêm, tiếng huyên ná khiến Trường Bình bừng tỉnh khỏi cơn mơ. Nàng mở mắt, ánh sáng chói mắt bên ngoài khiến người ta tưởng như đang giữa ban ngày. Nàng đang định đẩy cửa bước ra thì nghe thấy tiếng Phong Thứ ghìm giọng nói từ phía ngoài: “Không được ra ngoài”.
Nàng giật mình, vém rèm nhìn ra, thấy có chừng mười người đang cầm đuốc, đứng cách đó không xa, kẻ cầm đầu đang giữ một cô gái, kia chẳng phải Tiểu Dung sao?
Phong Thứ đứng bên xe, giọng lạnh lùng khác thường: “Các ngươi không được làm hại nàng ấy, có chuyện gì cứ nói với ta”.
“Xe, ngựa và tài sản trên xe, đều để lại hết cho bọn ta, còn ngươi cút mau”.
Thổ phỉ! Sắc mặt Trường Bình trắng bệch, nhiều người như vậy, xem ra kiếp nạn này khó thoát.
“Đồ đạc có thể để lại cho các ngươi, nhưng người thì không được. Thả nàng ấy ra”.
Đám thổ phỉ bật cười ha hả, tên cầm đầu đanh giọng nói: “Ngươi cũng không tìm hiểu xem, thứ đã lọt vào tay Bá Thiên Hổ ta thì có thể lấy lại được sao? Ít lời thôi, nếu không ta sẽ giết luôn cả ngươi”.
Phong Thứ cụp mắt xuống, vết sẹo đỏ giữa ấn đường dường như lóe lên, cả khuôn mặt bỗng trở nên nghiêm túc vô cùng. Trường Bình nhìn mà thấy xao động, cảm giác thân thuộc nào đó lại dội về. Chắc chắn nàng đã từng gặp chàng! Chắc chắn thế! Nàng run rẩy nhớ lại một vài khung cảnh nào đó trong quá khứ xa xôi, bỗng nhiên những khung cảnh ấy chợt mờ ảo như sương khói vờn quanh, rồi mau chóng bị tư duy nuốt trọn.
Nàng không tài nào nhớ nổi.
Bên tai mang máng vang lên tiếng thở dài của Phong Thứ: “… Bắt cóc con cái người ta, cướp người cướp của, tổn hại tính mạng, mỗi lần dục vọng chiến thắng một phần, tội ác liền nhiều thêm một phần, biển tội vô biên, quay đầu là bờ”.
Đáp lại lời chàng là một trận cười nghiêng ngả, Bá Thiên Hổ cười khẩy: “Thôi đi, tên tiểu tử kia, cái gì tội với chả không tội, ngươi tưởng ngươi là Bồ Tát giáng Phật chắc?”.
“Đại ca, đừng lằng nhằng với hắn, các huynh đệ trong trại còn đang đợi chúng ta về ăn mừng, chỉ một đao là xong chuyện”. Một tên vừa nói vừa vung đao chém về phía trước, Trường Bình kinh hãi thét lên một tiếng.
Trong khoảnh khắc ấy Phong Thứ né sang trái, ngón tay búng nhẹ lên cổ tay của tên đó, hắn bỗng không cầm nổi đao, “xoảng” một tiếng, thanh đại đao rớt xuống đất.
“Khốn thật, hắn biết võ công”. Đám thổ phỉ bắt đầu hoảng loạn. Trường Bình thấy Phong Thứ có bản lĩnh như vậy trái tim mới thôi thấp thỏm. Nghĩ cũng phải, khi xưa chàng có thể đưa nàng ra khỏi hoàng cung mà thần không hay quỷ không biết, thì sao phải sợ đám quân ô hợp này?
Đột nhiên có một người thét lên: “Trên xe vẫn còn nữ nhân”.
Chết rồi, tiếng thét ban nãy của nàng đã bị bọn chúng phát hiện.
Gương mặt Phong Thứ biến sắc, chàng gằn giọng: “Ta nói lại lần nữa, thả nàng ấy ra”.
Bá Thiên Hổ nheo mắt lại, từ tốn đáp: “Thả ả ta ra? Được”. Tiếng “được” vừa dứt, hắn đạp mạnh vào bụng ngựa, con ngựa đó bị đau liền co cẳng chạy.
Phong Thứ kinh hãi, vội vàng đuổi theo. Mọi việc dường như đã định sẵn, chàng vừa rời đi đám thổ phỉ còn lại liền bao vây xe ngựa, một tên cầm đao phá cửa bước vào, thấy Trường Bình liền cười gian: “Quả nhiên là thượng phẩm”. Nói đoạn hắn liền kéo nàng xuống xe, sau đó đập lưng ngựa, chạy về hướng khác. Như thế, muốn cứu nàng Phong Thứ cũng phải biết thuật phân thân.
“Buông ta ra”. Trường Bình giãy giụa, một cú chặt tay của thổ phỉ giáng xuống gáy nàng, khung cảnh trước mắt chợt tối sầm, nàng hoàn toàn mất tri giác.
Quay đầu lại thấy Trường Bình bị bắt Phong Thứ liền vội quay người, ai ngờ Bá Thiên Hổ vung roi, hét lên: “Tiểu tử, mi chết đi”.
Đầu roi cách đầu chàng ba phân thì đứt thành từng khúc, Bá Thiên Hổ sững sờ, không dám gây chiến tiếp, thúc ngựa bỏ chạy.
Phong Thứ quay đầu lại lần nữa, phát hiện Trường Bình đã biến mất không dấu vết, trong lòng nhói đau, cân nhắc suy nghĩ, chàng đành đuổi theo phía Tiểu Dung rồi tính tiếp. Vừa nghĩ đến đây, cơn giận dâng trào trong mắt.
Bỗng dưng Bá Thiên Hổ cảm thấy có một luồng sức mạnh cực lớn đang ập tới sau lưng, hắn ngã nhào khỏi ngựa, người lộn vòng, lúc đứng dậy đã thấy Phong Thứ đứng ngay trước mặt, ánh mắt lạnh băng. Nếu như ban nãy chàng ôn hòa, vô hại, thì bây giờ chàng trở nên đáng sợ vô cùng, chỉ cần nhìn chàng đã cảm thấy khó thở, tim đập chân run.
Bá Thiên Hổ biết hắn đã chọc giận nhân vật không nên chọc giận, vội lắp bắp: “Đại, đại, đại hiệp tha mạng… nữ nhân này tiểu nhân không cần nữa; đồ, đồ đạc tiểu nhân cũng không cần nữa. Sau này tiểu nhân không dám nữa. Tiểu nhân cũng không còn cách nào khác. Năm nay binh mã loạn lạc, các huynh đệ đều không sống nổi nên mới làm chuyện này…”.
Phong Thứ ngắt lời: “Ngươi cút đi”.
Hả? Coi như tha cho hắn rồi? Bá Thiên Hổ len lén liếc chàng một cái, trong gió đêm khuôn mặt Phong Thứ lúc ẩn lúc hiện, tràn ngập bi thương, giống như đang đau xót cho sự sa ngã của hắn, lại giống như đang cảm khái sự bất lực của bản thân. Gặp ma rồi! Mới nhìn tên tiểu tử này là có cảm giác tội lỗi, dường như muốn buông dao phục thiện ngay. Bá Thiên Hổ lập tức định thần thu ánh mắt lại, ngựa cũng không cần nữa, lật đật tháo chạy cho êm chuyện.
Phong Thứ bước tới cởi dây trói cho Tiểu Dung, gỡ chiếc khăn bông đang nhét trong miệng cô ta ra, dịu dàng hỏi: “Muội không sao chứ?”.
Tiểu Dung vì quá sợ hãi, nước mắt đã đầm đìa, cứ run rẩy không biết nói gì.
Phong Thứ do dự, không thể để cô ta ở đây một mình, nhưng nếu dẫn cô ta theo thì làm sao đuổi kịp Trường Bình? Đang chần chừ suy nghĩ, toàn thân Tiểu Dung đột nhiên run lên rồi ngã khỏi ngựa. Chàng vội lên trước đỡ lấy, phát hiện cô ta đã ngất.
Cơn đau dưới gáy từ từ tan đi, Trường Bình dần tỉnh, bỗng chốc trời đất quay mòng mòng, mãi một lúc sau nàng mới biết mình đang bị vắt ngang trên thân ngựa, nhìn chỉ thấy móng ngựa và đất vàng. Bụi cát bay vào miệng, nàng bắt đầu ho. Một cánh tay lôi nàng dậy, kẹp chặt trong lòng không hề thương tiếc. Cơ thể nàng giống như bị sắt nung ghim chặt, đau đớn khôn tả, mùi mồ hôi và mùi hôi thối lâu ngày không tắm quện lấy nhau cùng sộc vào mũi, mặt nàng trắng bệch, như thể sắp nôn đến nơi. Đúng lúc đó, con ngựa phi qua một cánh cửa, mấy chục giọng nói đồng thanh vang lên: “Nhị đại vương về rồi! Nhị đại vương về rồi!”.
Nàng quay đầu, sợ hãi nhìn đám thổ phỉ đứng vây quanh hai bên, trên gương mặt chúng là sự xấc xược và tham lam mà đời này nàng chưa từng thấy, giống như đám dã thú đang chờ thời cơ, nhìn chòng chọc con mồi sắp dâng tới miệng. Nàng mím chặt môi, mặt không còn sắc máu.
Tên thổ phỉ được gọi là Nhị đại vương nhảy xuống ngựa, thô bạo ôm nàng, dường như muốn bẻ gãy lưng nàng, còn nàng mím môi chờ chết, không la hét, không kháng cự.
“Hừ, sao lại là ả tàn phế!”.Không biết là tên nào trong đám đông mắng một câu. Tên Nhị đại vương nhíu mày, đột ngột tóm chặt cằm Trường Bình, quay mặt nàng ra cho đám đông xem: “Tàn phế thì sao, các người đã từng gặp nữ nhân đẹp thế này chưa?”.
Tiếng cười quái gở tràng sau cao hơn tràng trước vang lên. Không hiểu Trường Bình lấy dũng khí từ đâu, lạnh lùng nói: “Thả ta ra!”.
“Ngươi nói gì cơ?”. Bàn tay đang nắn cằm nàng ấn mạnh hơn, khiến nàng cảm giác xương cằm sắp vỡ vụn đến nơi, nhưng vẫn trừng mắt đanh tiếng đáp: “Ta nói, thả ta ra!”.
“Các huynh đệ nghe xem, mỹ nhân một tay này cũng bướng lắm”. Nhị đại vương thả nàng ra thật, hắn khoanh tay trước ngực nhìn nàng chằm chằm, chắc mẩm nàng không thoát khỏi lòng bàn tay hắn.
Trường Bình hít một hơi thật sâu, ánh mắt lướt qua từng gương mặt, đám người này vốn có thể coi là con dân của nàng, chúng không chịu làm ăn, lại đi cướp bóc chém giết, sự chân thật và lương tri đã sớm bị bào mòn sạch sẽ, chỉ còn lại sự tàn nhẫn, sa ngã, và ngu muội. Lẽ nào nàng thực sự không có lấy mảy may cơ hội tự cứu mình sao?
“Phải thế nào thì các ngươi mới chịu thả ta ra?”.
Có lẽ khi lên tiếng giọng nàng quá bình thản, biểu cảm rất điềm tĩnh, nên hết thảy đám thổ phỉ đều sững sờ. Nữ nhân bị cướp lên núi đều khóc lóc chết đi sống lại, người này quả thật khác biệt.
“Ngươi có rất nhiều tiền?”. Cũng phải, trên người nàng đều là gấm vóc lụa là, dáng vẻ phú quý sang trọng bẩm sinh.
Trường Bình lắc đầu: “Ta không có tiền”. Một người mất nước thì lấy đâu ra tiền?
“Khốn kiếp, vậy ngươi phí lời để làm gì?”.
“Các ngươi tới kinh thành tìm Tống vương hoặc An Định công, họ sẽ đưa các ngươi tiền. Các ngươi muốn bao nhiêu sẽ có bấy nhiêu”. Một người là ca ca của nàng, một người là đệ đệ của nàng, xét cho cùng đều là máu chảy ruột mềm, không thể thấy chết mà không cứu. Hơn nữa, Lý Tự Thành phong vương bái hầu cho họ, hẳn họ sẽ có tiền chuộc nàng.
Ai ngờ Nhị đại vương nghe xong liền nhổ toẹt một bãi nước bọt xuống đất: “Ngươi dám nói giỡn ông a? Bảo ông đi tìm họ khác nào đâm đầu vào chỗ chết?”.
“Ngươi mang khuyên tai của ta đi, họ sẽ không làm khó ngươi đâu…”.
“Bớt nói vớ vẩn đi! Ngươi hãy chấp nhận, kẻ đã lọt vào trại của chúng ta thì đừng hòng sống sót trở về”.
Trái tim Trường Bình nặng trĩu, quả nhiên, quả nhiên không còn cơ hội. Một khi hi vọng bị dập tắt, nàng lại trở nên kiên cường hơn. Nàng quay đầu nói với Nhị đại vương: “Ngươi qua đây, ta có chuyện này muốn nói với ngươi”.
Nhị đại vương không chút nghi ngờ, sán lại gần nàng, cười dâm đãng: “Sao? Nghĩ thông suốt rồi? Chuẩn bị làm áp trại…”, chưa nói hết lời thì “Bốp” một tiếng, Nhị đại vương bị nàng tát thẳng vào mặt. Nhân lúc hắn còn đang choáng váng, nàng rút thanh chủy thủ giắt ở eo hắn, lùi ra sau mấy bước.
“Dừng lại”. Nhìn đám đông đang định xông lên, Trường Bình lùi tiếp mấy bước nhưng đằng sau là tường, không còn đường lùi nữa.
Nhị đại vương sờ mặt, biểu cảm trở nên vô cùng đáng sợ: “Khốn, ngươi dám đánh ông, chán sống rồi hả? Các huynh đệ, bắt nó cho ta!”.
Trường Bình mắt nhắm nghiền, quay ngược dao kề sát cổ mình. Theo lệ trong hoàng thất, thà chết chứ không chịu nhục! Dù sao, nàng cũng nên chết từ lâu rồi, chết thêm lần nữa có sao đâu? Nhưng, trong khoảnh khắc nhắm mắt lại có nhiều khung cảnh hiện lên, giống như những đóa hoa tươi thắm đang bung nở rực rỡ trong đầu, khiến nàng lưu luyến không buông, giống như đang nhắc nhở nàng đã lãng quên thứ quan trọng nhất.
Rốt cuộc nó là thứ gì?
Không kịp để nàng suy nghĩ thêm, cổ tay nàng chợt đau nhói, thanh chủy thủ rơi xuống đất. Nàng mở mắt ra thấy gương mặt hung hãn, méo mó của Nhị đại vương, hắn gườm gườm bóp cổ nàng: “Muốn chết à? Không dễ dàng thế đâu”.
Y phục của nàng bị xé nát, bốn bề vang lên tiếng hò reo hưng phấn của đám thổ phỉ. Rồi những âm thanh ấy trở nên xa xôi, bên tai chỉ có tiếng gió đang u u nghẹn ngào, giống như tiếng tiêu đêm đó, thê lương tột độ. Một khúc “Lâm Giang Tiên”, sương đẫm lệ hoa hồng.
Lẽ nào đây chính là số mệnh của nàng?
Đột nhiên nàng run rẩy, giống như có thứ gì đó đâm mạnh vào tim, đau không muốn sống.
Phản ứng của Trường Bình càng khiến gã nam nhân đang đè lên người nàng hưng phấn hơn. Hắn thở gấp, chỉ muốn mau chóng lột hết xiêm y của nàng. Đúng lúc đó một thanh đao kề vào cổ hắn. Cả thế giới bỗng chốc chìm vào tĩnh lặng, tiếng hò reo của đám huynh đệ đứng bên biến mất. Nhận ra được điều này, sắc mặt Nhị đại vương bỗng nhiên trắng bệch, hắn thả Trường Bình ra, run rẩy đứng dậy.
Thứ đầu tiên lọt vào tầm mắt là một bàn tay với những ngón tay thon dài, đẹp đẽ, khiến người ta cảm thấy bàn tay thế này mà cầm đao thật vô cùng vô cùng khó tin. Tiếp sau đó là một đôi mắt, đôi mắt đen như nhung, khiến ánh mắt chạm phải là tự động quỳ sụp, toàn thân run lẩy bẩy, nhưng không hiểu vì sao. Hắn nhìn chiếc áo choàng màu xanh và đôi giày cùng màu dưới chân người ấy, mặc dù đứng trên mặt đất nhưng dường như xa xôi tận chân trời. Thậm chí hắn còn cảm thấy những ngón tay của người ấy đang ấn trên đầu mình, một cảm giác suy sụp lan tỏa ra bốn phía. Hắn sắp chết rồi sao? Kẻ đó sẽ giết hắn sao? Làm sao bây giờ? Hắn phải làm thế nào? Bàn tay đặt xuống đầu hắn lại thu về, cứ như vậy ba lần, rõ ràng đối phương đang do dự rốt cuộc có nên giết hắn hay không. Hắn muốn xin tha chết nhưng không thốt lên lời; hắn muốn chạy trốn nhưng không nhấc nổi chân. Đây là thứ sức mạnh đáng sợ nào vậy? Người ấy chỉ lặng lẽ đứng đó đã đủ sức phá hủy toàn bộ ý niệm của hắn.
Dường như trải qua quãng thời gian dài như một thế kỷ, hắn nghe thấy một tiếng thở dài khe khẽ: “Ngươi đi đi”.
Cả người bỗng chốc nhẹ nhõm, tứ chi hồi phục lại sức mạnh, hắn không dám ngẩng đầu lên cứ loạng choạng chạy xuống núi.
Đáng sợ quá! Đáng sợ quá!
Nếu không đích thân trải qua thì tuyệt đối không bao giờ ngỡ được trên đời này lại có thứ cảm giác đáng sợ đến vậy, dường như mọi tội ác đã từng phạm phải đều cuồn cuộn đổ về, như những sợi tơ quấn chặt lấy bản thân, khóa chặt, xoắn lại và nuốt trọn.
Người đó là ai? Tại sao lại đáng sợ như vậy?
Phong Thứ đứng lặng lẽ một hồi lâu, cuối cùng chàng cởi áo choàng khoác lên người Trường Bình. Sắc mặt chàng vô cùng, vô cùng khó coi, giống như vừa trải qua nỗi đau khổ cực độ, ngay cả đôi tay bình thường vững chãi là vậy nhưng giờ đây cũng run lên khe khẽ.
Cơ thể Trường Bình lạnh toát. Trên làn da vốn trắng mềm như ngọc đâu đâu cũng là vết thương do bị ngược đãi. Chàng nâng đầu nàng dậy, nhìn sâu vào mắt nàng, đôi mắt nàng hoảng loạn, không có tiêu cự. Trong lòng kinh hãi, như bị lưỡi dao cứa mạnh. Là lỗi của chàng… Tất cả đều là lỗi của chàng. Nếu chàng đến sớm một chút, nếu chàng không đi con đường này, nếu như ban đầu chàng không… Nếu không phải vì chàng, nàng đã không phải chịu nhiều khổ cực thế này, xét cho cùng đều là chàng hại nàng hết. Nàng mãi mãi không bao giờ biết rằng, thực ra mỗi giây đau khổ trên người nàng chính là mỗi giây nghiệp chướng gia tăng trên người chàng. Nàng chịu càng nhiều đau khổ, tội của chàng càng nặng. Chàng bỗng cảm thấy cả đời này chàng chẳng thể nào trả nổi những gì chàng nợ nàng. Bất luận chàng bù đắp thế nào, chuộc lỗi ra sao, đều chẳng thấm vào đâu.
“Trường Bình”. Chàng cẩn thận ôm nàng, cơ thể yếu ớt này làm sao có thể chịu được bao nhiêu giày vò dưới trần thế? Là lỗi của chàng, là lỗi của chàng, là lỗi của chàng.
Phong Thứ hôn lên trán Trường Bình, rồi khẽ an ủi bằng giọng ấm áp: “Không sao rồi. Công chúa, không sao rồi”.
“Phong… Thứ?”. Giọng nói của nàng yếu ớt, dường như rất lâu rất lâu trước đây nàng đã từng gọi chàng như vậy.
“Là ta”. Phong Thứ nắm chặt tay Trường Bình, truyền hơi ấm sang cho nàng.
“Phong Thứ…”. Nàng lại gọi lần nữa, lần này là chắc chắn. Nàng bật khóc, không thành tiếng, chỉ có những giọt nước mắt đang trào ra, lăn trên gò má, rơi xuống áo chàng.
“Ta đây, ta ở đây”.
Nàng vòng tay ôm chàng, ôm chặt lấy chàng, dùng hết sức của bản thân ôm lấy chàng, giống như người chết đuối nắm được mảnh gỗ trôi nổi cuối cùng, quyết không buông tay. “Phong Thứ, Phong Thứ, ta sợ lắm, ta sợ lắm, ta sợ lắm…”.
Ánh mắt Phong Thứ càng nặng nề hơn, giống như phải gánh chịu sự áy náy vô cùng vô tận: “Ưu… Công chúa, xin lỗi, xin lỗi…”.
Trường Bình đưa tay sờ má chàng, nước mắt càng rơi nhiều hơn: “Ta thật ngu ngốc. Tại sao ta lại quên là vẫn còn có chàng. Ta tưởng rằng mình đã không còn hi vọng nên mới quyết định buông xuôi, nhưng sao ta lại quên, ta vẫn còn có chàng mà! Ta vẫn còn có chàng, Phong Thứ, ta vẫn có chàng, phải không?”.
“Đúng thế, nàng vẫn còn có ta”. Lời vừa thốt ra thê lương tới mức đáng sợ.
Nhưng Trường Bình không lưu tâm, nàng chỉ ôm chặt lấy cổ chàng và khóc không dứt. Tại sao nàng chỉ có một cánh tay? Như thế này không đủ, ôm chàng không được chặt, mãi mãi không đủ!
“Suýt chút nữa ta đã chết…”. Nàng thổn thức: “May mà ông trời thương xót, để cuối cùng ta vẫn đợi được chàng”.
Vết đỏ giữa ấn đường của Phong Thứ đột nhiên nứt ra như máu, cả người giật mạnh, chàng vô thức đưa tay giữ trán. Thiên mệnh không thể trái, Phong Thứ, ngươi không thể sai lầm.
“Chàng sao thế?”. Trường Bình ngẩng đầu nhìn chàng.
Phong Thứ từ từ buông tay, ở nơi xa xôi trong đáy mắt có thứ gì đó đang dần vỡ vụn.
~**~**~
Tu luyện ngàn năm, cuối cùng nó cũng tu thành chính quả. Đám hoa lần lượt chúc mừng.
“Tốt quá, ngươi có thể thành thần rồi, sau khi lên trời nhớ đừng quên chúng ta nhé”.
“Chúc ngươi sớm tìm được người ấy, đạt được tâm nguyện”.
“Trong đám chị em chúng ta, ngươi có nghị lực nhất đấy, khâm phục quá”.
“Đúng là si tình, bao nhiêu năm rồi ngươi vẫn không quên được người ấy, còn tìm gặp cho bằng được nữa. Có điều nếu không như vậy chắc ngươi không bao giờ có được thành tựu như hôm nay. Bất luận thế nào, chúc ngươi hạnh phúc”.
Hạnh phúc…
Nó mỉm cười, linh nguyên bay lên, giống như tô từng lớp từng lớp màu trên trang giấy trắng, từ từ biến thành mái tóc đen, đôi môi đỏ, làn da như băng tạc, xương cốt như ngọc mài…
Nữ tử.
Linh thần nó tu luyện được là một nữ tử.
~**~**~
Sau hôm đó, có rất nhiều thứ đã khác.
Mười sáu năm qua, lần đầu tiên Trường Bình cảm thấy rõ ràng sinh mệnh của mình phải nương tựa vào người khác để tồn tại, bởi vì nhìn chàng, nhớ chàng, nghĩ tới chàng đều khiến nàng cảm thấy an tâm đến lạ. Số mệnh đã mở ra một cánh cửa mới cho nàng, sau cánh cửa đó là người cùng chung nhịp thở với nàng… người ấy, hóa ra tên là Phong Thứ.
Nhưng thái độ của chàng lại thay đổi khác thường, lạnh lùng, xa cách, thậm chí có ý né tránh nàng. Rất nhiều lần nàng thấy chàng nói chuyện với Tiểu Dung nhưng nàng vừa đi tới chàng liền kiếm cớ rời đi. Nàng rất muốn hỏi tại sao chàng né tránh, nhưng cánh tay mới đưa ra liền buông thõng xuống, câu hỏi chẳng thốt lên được. Nàng có tư cách gì mà chất vấn chàng? Hoặc là, hỏi rồi thì sao? Nếu như nghe được câu trả lời nàng không muốn thì phải làm thế nào? Nàng, xét cho cùng muốn nghe câu trả lời như thế nào…
Sau vài lần trắc trở hành trình trở nên khó khăn hơn, Trường Bình bắt đầu khao khát mau chóng đến đích. Nhưng từ cửa sổ xe ngựa nhìn ra ngoài, con đường xa thẳm, dường như mãi mãi chẳng bao giờ đi hết.
Làm thế nào? Nàng phải làm thế nào?
Vài tiếng chim kêu xuyên qua giấc mơ sớm, Trường Bình dần tỉnh, vén rèm nhìn ra, bên ngoài xe sương mù đang bao phủ, trắng xóa một màu. Mắt nàng tự nhiên nhìn về phía gốc cây gần nhất, nhưng dưới gốc cây không thấy bóng Phong Thứ đâu cả.
“Phong Thứ?”. Nàng không nén nổi tiếng gọi khẽ, bốn bề tĩnh lặng, chỉ có tiếng gió đáp lại lời nàng.
“Phong Thứ!”. Trong lòng bỗng dưng hoảng loạn, Trường Bình vội xuống xe nhìn khắp bốn bề, trong tầm mắt đều là sương mù, mờ mịt dường như mãi mãi không tan, bỗng chốc chân tay nàng lạnh toát.
Nàng sợ hãi gọi lớn: “Phong Thứ! Phong Thứ! Phong Thứ!”. Tiếng kêu càng lúc càng thảm thiết hơn, ngay cả Tiểu Dung đang ngủ say trên xe cũng bị nàng đánh thức, dụi mắt vươn vai: “Tỷ tỷ, có chuyện gì thế?”.
“Không thấy Phong Thứ đâu”. Dường như bị mất đi thứ quan trọng nhất trong cuộc đời, nàng liên tục lặp lại như người mất hồn: “Không thấy chàng đâu… Chàng đi rồi…”.
Tiểu Dung sững người: “Không thấy tiên sinh đâu?”.
Trường Bình quay người, chạy đi như điên, vừa chạy vừa gọi tên chàng, càng chạy càng sợ hãi, dường như trong cả trời đất này chỉ còn một mình nàng, cô độc một mình. Đột nhiên chân loạng choạng, nàng ngã xuống đất. Chỗ chân trần chợt đau nhói, không tài nào đứng dậy nổi, lòng bàn tay bị đá vụn dưới đất cứa rách, vết thương đau rát như lửa đốt, nhưng tất cả đều không quan trọng, cứ nghĩ tới việc không thấy Phong Thứ, nghĩ tới mọi khả năng khiến chàng không xuất hiện nữa là trái tim nàng không kiềm chế nổi cơn hoảng loạn.
“Đừng… không, đừng…”. Trường Bình đưa tay chải mái tóc rối bù, nước mắt tuôn xuống không gì ngăn nổi. Nàng biết mình sai rồi, nàng biết mình đã đi quá giới hạn, đã có tình ý với chàng, vì thế chàng mới xa lánh. Nàng biết như thế không đúng, nàng biết mình sai rồi. Ông trời ơi, cầu xin người, đừng đối xử với nàng như vậy, đừng dành cho nàng kết cục tàn nhẫn nhất như thế này! Nếu chàng ra đi như vậy, nếu cuộc đời này nàng không gặp được chàng nữa, nàng sẽ điên mất, nàng nhất định sẽ điên mất!
Trường Bình ngồi xuống đất, khóc không ra tiếng.
Một đôi giày từ từ xuất hiện trước mặt nàng, màu xanh nhàn nhạt, không nhiễm bụi trần.
Trường Bình kinh ngạc ngước mắt lên, trong làn sương trắng đang giăng khắp trời buổi sớm, mọi thứ xung quanh cũng trở nên mơ màng, dường như không phải ở nhân gian. Phong Thứ! Phong Thứ áo xanh thanh thoát, tuyệt thế ôn nhã. Là thật sao? Là chàng thật sao? Không phải nàng đang nằm mơ? Không phải là ảo giác? Nàng ngây người nhìn người đứng trước mặt, miệng mấp máy nhưng không thốt lên lời.
Phong Thứ ngồi xuống kiểm tra vết thương cho nàng, chân trái nàng khẽ rụt lại khi những ngón tay chàng chạm vào, trong cơn đau một cảm giác ấm áp lướt qua. Là chàng, đúng là chàng rồi! Vào lúc nàng gặp nguy hiểm nhất, người xuất hiện bên cạnh luôn là chàng. Chàng tồn tại chân thực như vậy, không phải ảo giác.
“Nàng bị trẹo chân, khớp xương chệch rồi”. Phong Thứ nhìn nàng, khẽ thở dài: “Đến lúc nào nàng mới không dễ dàng bị thương như thế này?”.
Trường Bình không dám chớp mắt, sợ chớp mắt một cái chàng sẽ biến mất không dấu vết. Sau đó nàng thấy Phong Thứ lấy miếng huyết ngọc lần trước ra, ngọc sáng lấp lánh, lượn một vòng quanh chân nàng, cơn đau giảm hẳn. Hóa ra viên ngọc này thực sự có công hiệu kỳ diệu như vậy.
“Bây giờ ta sẽ nắn khớp cho nàng, sẽ khó chịu một chút, nếu đau thì kêu lên”. Chàng ấn mạnh tay, một tiếng động vang lên, khớp xương đã về vị trí cũ.
“Đau không?”.
Trường Bình lắc đầu.
“Được rồi, ta cõng nàng về”. Nói xong Phong Thứ liền quay lại, đợi một hồi không thấy động tĩnh gì, chàng bèn quay đầu lại, thấy Trường Bình đang nhìn mình không chớp mắt, biểu cảm có vài phần lơ đãng.
“Nàng sao thế?”.
“Chàng… đi đâu đấy?”. Nàng vẫn cảm thấy bất an, mất bao sức lực mới thốt lên được, nhưng lại chỉ hỏi một câu như vậy.
Phong Thứ thầm thở dài trong lòng, đáp: “Ta đi hái mấy quả nhót, vừa về tới xe ngựa thì Tiểu Dung nói nàng chạy đi tìm ta”.
“Ta… Ta…”. Trường Bình cắn môi, chua xót đáp: “Ta tưởng chàng sẽ không bao giờ quay lại nữa”.
Ánh mắt Phong Thứ sáng lên, chàng khẽ đáp: “Ta sẽ không bỏ rơi nàng đâu”.
“Nhưng… mấy hôm nay chàng rất lạnh nhạt với ta… Ta đang nghĩ, có phải mình đã làm sai điều gì khiến chàng ghét bỏ, thấy ta là nỗi phiền phức lớn. Đúng ra cũng chẳng có ai ép chàng chăm sóc ta, chàng không có nghĩa vụ đối tốt với ta, ta chỉ là một nàng công chúa mất nước mà thôi, có thể nói chẳng có gì cả…”.
Phong Thứ mấp máy môi, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại thôi.
Trường Bình vừa nói vừa lau khô nước mắt, mỉm cười ngại ngùng: “Nhưng chàng trở về là được rồi, là ta đã nghĩ quá nhiều, lúc nào cũng vậy, luôn nghĩ tới mặt không tốt… Chúng ta về đi, Tiểu Dung chắc sốt ruột lắm”.
Phong Thứ vội đỡ nàng, chợt nói: “Công chúa”.
“Sao?”. Nàng dịu dàng nhìn chàng.
Phong Thứ do dự một lát, nói: “Ta đã nói sẽ bảo vệ công chúa tới khi tìm được phò mã thì nhất định nói được làm được. Vì thế, nàng không phải lo lắng là ta sẽ bỏ đi mà không nói một lời từ biệt”. Ý của chàng muốn khuyên nàng yên tâm, ai ngờ nghe xong sắc mắt Trường Bình khó khăn lắm mới khá lên được một chút giờ lại chuyển sang trắng bệch. Nàng không nói gì nữa, ánh mắt lướt nhìn một nơi rất xa rất xa, phò mã… ừ, chẳng có gì thay đổi cả, cho dù chàng không đi, chàng có tìm được nàng một lần nữa, vẫn chẳng có gì thay đổi cả. Vẫn là cảm giác xa cách đó, ngăn giữa chàng và nàng là vực sâu như vậy, nàng bước không qua, còn chàng không muốn bước tới. Phong Thứ, chàng có biết mình đang làm tổn thương ta không? Chàng đang dùng thanh đao mang tên khoảng cách từ từ làm tổn thương ta. Vết thương không thấy máu nhưng còn đau hơn chảy máu cả trăm lần, nghìn lần, vạn lần!
Trường Bình nhắm mắt lại, nghe lời leo lên lưng Phong Thứ, cảm thấy trái tim dường như bị thứ gì đó nghiền nát, đã vỡ vụn không còn hình hài. Phong Thứ cõng nàng chầm chậm đi về phía trước, con đường dài, tĩnh mịch, chỉ nghe thấy tiếng bước chân. Mặt trời lên cao, ánh nắng vàng nhạt phá tan lớp sương mờ đang giăng trên mặt đất, chàng nhìn bóng nàng và bóng mình lồng vào nhau, đổ dài trên mặt đất.
“Phong Thứ”. Trường Bình chợt khẽ gọi tên chàng.
“Ta đây”.
“Không có gì”. Trường Bình đáp: “Ta chỉ muốn gọi tên chàng thôi”.
Bất kể thế nào, chàng vẫn ở đây, cho đến bây giờ chàng vẫn ở bên cạnh nàng. Trường Bình ngẩn ngơ suy nghĩ, thực sự không thể cầu mong thứ gì hơn nữa, cũng không nên cầu mong thứ gì. Vậy thì cứ thế này đi, cho dù chỉ có thể cùng đi một đoạn đường cũng đã là sự ban ơn lớn nhất của trời cao rồi.
Nàng nép mình trên lưng chàng, vì thế nàng không nhìn thấy biểu cảm thoáng qua trên khuôn mặt Phong Thứ, là nỗi đau đè nén đến tận cùng và… sự bất lực.
~**~**~
Hóa ra linh giới là như thế này.
Bông hoa nhỏ ngẩn người đứng nhìn dãy núi mù sương nước gợn lăn tăn. Đẹp quá, nơi này đẹp quá!
Chạy tới bên đầm, mặt nước in bóng nó, không còn là thực vật thân cành mạch lá nữa, mà là một nữ nhân, một nữ nhân xinh đẹp.
Là người, tức là có trái tim rồi.
Mặt nước đột nhiên xuất hiện bảy sắc, vô tình lọt vào tầm mắt nàng, nàng ngẩng đầu lên, nơi trời nước gặp nhau, một dải cầu vồng cong cong, đỏ cam vàng lục xanh lam tím, rực rỡ không phân biệt nổi. Nàng ngây người nhìn dải cầu vồng bảy sắc ấy, gió mây bay nhanh qua người nàng, chỉ là một khoảnh khắc nhưng tựa như ngàn năm đã trôi qua.
Đẹp tới mức có chút tàn khốc! Nàng sững người: Tàn khốc? Sao nàng lại nghĩ tới từ này chứ… Đầu mày chau lại, nàng không nhớ nổi, dường như có nhiều chuyện, những chuyện rất quan trọng, rất quan trọng, đều không thể nhớ nổi.
Cầu vồng biến mất nhanh chóng.
Nàng mất đi chỗ dựa, giống như có thứ quan trọng trong cuộc đời giấu kín tận đáy lòng bị lấy mất, để lại một khoảng không trống rỗng… mấy đời khó mà lấp đầy.
Và, chẳng bao giờ lấp đầy được.
~**~**~
“Tỷ tỷ mau lên”. Tiểu Dung quay đầu lại thúc giục Trường Bình, giọng gấp gáp: “Muộn là không kịp đâu”.
Khi đi qua một tiểu trấn có tên Ngũ Liễu, nghe người đi đường nói hôm nay đúng vào ngày Bát Nhã thiền sư – một vị cao tăng đắc đạo rất nổi tiếng – tới đây khai đàn giảng Phật, một năm một lần. Được Phong Thứ cho phép, Tiểu Dung liền kéo Trường Bình cùng đi xem.
Dọc đường từ kinh thành tới đây đều là cảnh dân cư tiêu điều, đột nhiên thấy nhiều người tụ tập trên núi như vậy, Trường Bình lấy làm ngạc nhiên. Nàng không biết càng loạn thế người ta càng tín Phật, khi bản thân không còn cách nào bảo vệ được thê tử, gia đình, người ta chỉ có thể gửi gắm hi vọng tới Bồ Tát cứu khổ cứu nạn. Nghe nói Bát Nhã thiền sư có cặp mắt thông thiên, biết được họa phúc của con người. Ngay cả người ở mấy trấn bên cạnh cũng ùn ùn kéo đến, vây kín đàn thuyết pháp. Trường Bình và Tiểu Dung khó khăn lắm mới chen lại gần được, buổi thuyết pháp đã bắt đầu từ lâu.
“… Nhân tại ái dục chi trung, độc sinh độc tử, độc khứ độc lai, khổ lạc tự đương, vô hữu đại giả”(*). Giọng giảng đều đều không có cao trào lên xuống, thong thả chuyển vần giữa không trung.
(*) Trích trong “Vô lượng thọ kinh”. Tạm dịch: Trong ái dục, con người sinh một mình, chết một mình. Một mình đến, một mình đi, khổ vui tự chịu lấy, chẳng ai thế cho.
Chúng nhân đều cúi đầu lắng nghe, vẻ mặt thành kính. Trường Bình ngẩng đầu nhìn người đang thuyết pháp, suýt chút nữa kêu thành tiếng. Nàng nhận ra người đó. Mày mi bạc phơ, sắc mặt từ bi, ông chính là trụ trì trong ngôi chùa hoàng gia nàng gặp khi còn nhỏ, người đã nói nàng có duyên với Phật! Nhiều năm không gặp, không ngờ ông vẫn còn ở nhân thế, hơn nữa lại tới một nơi xa xôi hẻo lánh thế này.
Tiểu Dung cầm tay nàng, ghé sát tai thì thầm: “Tỷ tỷ, ông ấy đang nói gì, muội nghe không hiểu”.
Thực ra không chỉ có Tiểu Dung không hiểu, thiền lý tinh thâm huyền diệu như vậy xung quanh có mấy ai hiểu được? Vậy mà Trường Bình lại hiểu, không những hiểu mà từng câu từng từ còn khắc ghi rõ ràng trong trí não nàng, sống dậy theo giọng nói của thiền sư Bát Nhã. Ông chỉ cần nói từ đầu tiên nàng đã biết toàn bộ nội dung phía sau. Nhưng… Rõ ràng nàng chưa bao giờ đọc kinh Phật mà! Sao lại như thế được? Chuyện này là thế nào?
“… Hết thảy chúng sinh, bắt đầu từ không có, vì có ân ái, tham dục, cho nên mới có luân hồi”. Nói tới đây Bát Nhã thiền sư đột nhiên thở dài, đầu hơi ngẩng lên, ánh mắt không thiên không lệch, nhìn thẳng vào Trường Bình.
Trường Bình cảm thấy con tim run lên, dường như mỗi câu mỗi từ ông nói đều nhắm vào nàng, cố ý nói cho nàng nghe.
Bát Nhã thiền sư bỗng đứng dậy, đám đông đứng nghe liền bám theo: “Thiền sư thiền sư, xem cho tôi một quẻ…”. Thì ra nghe Phật lý là giả, xem bói mới là thật.
Tiểu Dung vô cùng thất vọng, giọng chùng xuống: “Cứ tưởng thần kỳ thế nào, hóa ra chỉ là một lão hòa thượng niệm kinh mà thôi”.
Trường Bình bật cười trước câu nói của Tiểu Dung, nàng đáp: “Chúng ta về đi”.
Hai người vừa định ra về thì một tiểu sa di bước về phía bọn họ, hành lễ nói: “Xin nữ thí chủ dừng bước, thiền sư có lời mời”.
Trường Bình kinh ngạc đáp: “Mời ta?”.
“Đúng vậy”.
Nàng quay lại dặn dò Tiểu Dung: “Muội về trước đi, nói với tiên sinh ta sẽ về sau”.
“Vâng, tỷ nhớ về sớm một chút”. Tiểu Dung gật đầu, quay người đi khỏi.
“Nữ thí chủ mời theo ta”. Tiểu sa di dẫn nàng lên đỉnh núi, Bát Nhã thiền sư đang trầm ngâm suy nghĩ trước ván cờ đã tàn trên bàn đá, nghe tiếng bước chân liền ngẩng đầu lên. Ánh mắt ông vẫn dịu dàng như trong hồi ức, nhưng đầy trang nghiêm, ông đứng dậy chắp tay: “Công chúa, đã lâu không gặp”.
“Công chúa lưu lạc nhân gian nhưng chẳng nhuốm phong sương, xem ra có quý nhân ở bên tương trợ”.
Trường Bình lại một lần nữa ngạc nhiên, lẽ nào ông ấy thực sự thần thông đến vậy, có thể nhìn thấy vận mệnh của con người?
“Những lời đại sư nói không sai, liệu đại sư có thể xem giúp ta, ta và quý nhân này có duyên sâu đậm đến đâu không?”.
Bát Nhã thiền sư đưa tay ra: “Mời công chúa ngồi”.
Trường Bình nghe lời ngồi xuống, ai ngờ Bát Nhã thiền sư chỉ nhìn nàng một hồi lâu nhưng không nói gì, nàng không nén được lại hỏi lần nữa.
Bát Nhã thiền sư thở dài: “Công chúa thực sự muốn biết?”.
“Đại sư cứ nói”.
“Theo lão nạp thấy, đối với công chúa mà nói, vị quý nhân này là một ngoại lệ trong cuộc đời”.
Sắc mặt Trường Bình thay đổi: “Ngoại lệ? Có thể nói rõ thêm không?”.
“Bồ đề vốn không cây, gương sáng chẳng phải đài…”(*). Bát Nhã thiền sư miệng đọc kệ, hai mắt bình thản nhìn Trường Bình, chậm rãi đáp: “Kiếm tìm vạn thế, không phải thứ mà thế tục có thể có được, tình cờ gặp gỡ, chẳng qua như hoa trong gương, trăng dưới nước, chỉ là hư ảo”.
(*) Bài kệ của thiền sư Huệ Năng, vị tổ đời thứ sáu của Thiền tông Trung Quốc
Trường Bình chợt run tay, chạm vào bàn cờ đã tàn đó, giật mình lật đổ bàn cờ, quân đen quân trắngơi hết xuống đất.
“Không… Không thể nào… Không thể, không thể nào…”
“Công chúa có biết vì sao hôm nay lão nạp đặc biệt mời công chúa tới đây không?”.
Trường Bình lắc đầu.
Bát Nhã thiền sư nhìn nàng, nói chắc nịch: “Thực ra năm đó lần đầu tiên gặp công chúa, lão nạp đã cảm thấy công chúa có duyên với Phật, vốn định nhận làm đồ đệ nhưng hoàng hậu không đồng ý. Nhưng hôm nay gặp lại công chúa, cảm giác ấy còn mạnh mẽ hơn xưa”.
Trường Bình mở to mắt, giọng run run: “Đại sư, đại sư muốn ta xuất gia?”.
“Công chúa bẩm sinh lan tâm huệ chất, ngàn năm mới gặp, nếu theo lão nạp chuyên tâm tu hành, ắt thành chính quả…”. Lời còn chưa dứt, Trường Bình đã hét lên chạy mất.
Bát Nhã thiền sư nhìn theo bóng nàng, lắc đầu cười khổ. Chúng sinh cũng chỉ thế mà thôi, cứ nghe nói phải xuất gia là sợ hãi quay đầu bỏ chạy. Có điều…. nếu ông thực sự không nhìn nhầm, cho dù lần này nàng có chạy thì cũng không thoát được lần sau. Cô công chúa này rõ ràng đã được định phải bầu bạn với thanh đăng cổ Phật.
Trường Bình chạy xuống núi một cách chật vật, chạy đến phố lớn mới bình tâm được một chút. Đáng sợ quá, sao ông lại thuyết phục nàng xuất gia? Có thể nàng đã từng muốn chết nhưng chưa từng muốn xuất gia, lục căn chưa tịnh, một người còn vương vấn tình cảm làm sao xuất gia được?
Tuy nhiên, nàng không thể nào giải thích nổi tại sao mình lại cảm thấy quen thuộc với kinh văn phật điển, có ký ức và sự lĩnh ngộ bẩm sinh như vậy.
Đang lúc suy nghĩ hỗn loạn, bỗng bên đường có người bán hàng gọi nàng: “Cô nương, mua đồng tâm kết đi”.
Nàng dừng bước, dõi mắt nhìn theo món đồ trong tay người bán, hóa ra đây là đủ loại tâm kết làm từ sợi tơ, tết bằng tay rất tỷ mỉ, tinh tế.
“Đồng tâm kết?”.
“Đúng thế, dùng để tặng cho ý trung nhân. Cô nương một cái, người ấy một cái, buộc lại là mãi mãi đồng tâm đấy”.
Trong lòng Trường Bình xao động, người đầu tiên nàng nghĩ tới là Phong Thứ.
Lúc rời khỏi trấn trời đã chạng vạng, từ xa đã nhìn thấy xe ngựa đỗ bên suối, xung quanh như được mạ vàng, cảm giác thật ấm áp. Hóa ra, không biết từ bao giờ đối với nàng, trở về chiếc xe ngựa này là có cảm giác trở về nhà. Trường Bình vui vẻ tiến về phía xe ngựa, nhưng chưa được mấy bước nàng chợt khựng lại. Phong Thứ và Tiểu Dung đang đứng cạnh xe, hai người tựa sát vào nhau, không biết đang nói gì, sau đó thấy Tiểu Dung lấy miếng huyết ngọc trong tay Phong Thứ ra, đùa nghịch một lúc, lúc đưa lại cho chàng, nàng nhìn thấy rõ sợi dây trên miếng huyết ngọc. Chính là đồng tâm kết mà người bán hàng chào mời nàng trên đường.
“Đúng thế, tặng cho ý trung nhân. Cô nương một cái, người ấy một cái, buộc lại là mãi mãi đồng tâm đấy”.
Lời người bán hàng văng vẳng bên tai, từng chữ như mũi kim đâm, khiến người nàng máu me đầm đìa.
Lẽ nào Tiểu Dung và Phong Thứ?
Nàng nhớ lại ban đầu Phong Thứ đã cứu Tiểu Dung thế nào, Tiểu Dung nửa đêm thức dậy khoác áo cho chàng, mấy ngày hôm nay chàng chỉ nói chuyện với Tiểu Dung… Lẽ nào, chàng và Tiểu Dung…
“Theo lão nạp thấy, đối với công chúa mà nói, vị quý nhân này là một ngoại lệ trong cuộc đời”.
“Kiếm tìm vạn thế, không phải thứ mà thế tục có thể có được; tình cờ gặp gỡ, chẳng qua như hoa trong gương, trăng dưới nước, chỉ là hư ảo”.
Là như thế sao? Chỉ là hoa trong gương, trăng dưới nước, chỉ là hư ảo sao? Thực sự như vậy sao? Lồng ngực đau nhói, giống như có người đang moi tim nàng. Không thể chịu được nỗi đau như xé nát ấy, Trường Bình bỗng cúi gập người co quắp toàn thân. Phong Thứ và Tiểu Dung cùng quay đầu nhìn nàng, Tiểu Dung thì không sao nhưng sắc mặt Phong Thứ có chút thay đổi, chàng vội cầm miếng ngọc Tiểu Dung đưa cho và cất đi, động tác này lọt vào mắt Trường Bình càng trở nên mờ ám.
“Tỷ tỷ, tỷ sao thế?”. Tiểu Dung bước tới bên nàng.
Không, ngươi đừng lại đây, ngươi đừng lại gần ta… Trường Bình đang thầm gào thét trong lòng, nàng hi vọng người chủ động bước tới đỡ nàng lúc này là người khác biết bao. Nhưng người ấy lại đứng im, đôi mắt lạnh băng, hoàn toàn bất động.
“Tỷ tỷ, tỷ ốm à? Sao sắc mặt tỷ xấu thế?”.
Trường Bình ngẩng đầu, nhìn đôi mắt trong veo và biểu cảm quan tâm của Tiểu Dung, mọi đau khổ chợt biến thành chua xót. Tiểu Dung không sai… Cô ta cũng thích Phong Thứ, đây không phải lỗi của cô ta, không nên ghét bỏ hay oán giận Tiểu Dung. Nhưng trong lòng nàng vẫn đau khổ, vẫn cay đắng, không thể kiềm chế được nỗi tủi thân và tuyệt vọng này, chỉ muốn tránh xa cô ta, càng xa càng tốt. Sống trên đời mười sáu năm, đây là lần đầu tiên nàng biết hóa ra đố kỵ với một người đáng sợ đến thế, tranh giành khiến sự bình tĩnh, khoan dung và giáo dưỡng đều biến mất.
Trường Bình vô cùng căm ghét bản thân lúc này, nàng nghiến răng nghĩ: Bỏ đi! Bỏ đi! Bỏ đi! Những thứ vốn không thuộc thuộc về nàng, dù có thích đến mấy cũng vẫn không phải của nàng, không giành được là không giành được, thôi thì cắt bỏ đi vậy, hà tất phải kẹp giữa hai người họ gây áp lực, không chừng những ngày này khi đối mặt với nàng Phong Thứ cũng cảm thấy khó xử? Để chàng phải khó xử chi bằng ta khó xử. Phong Thứ, ta buông chàng, ta để chàng đi, chẳng bao giờ bắt ép chàng theo ý ta nữa! Trường Bình đẩy Tiểu Dung ra, quay người chạy đi, bỏ lại sau lưng tiếng thét và những lời hỏi han.
“Công chúa, người có duyên với Phật”.
Có duyên với Phật.
Hóa ra Bát Nhã thiền sư có đôi huệ nhãn, đã sớm dự liệu được kiếp này của nàng, phú quý chẳng dài lâu, tình duyên khó viên mãn, vì thế mới sắp đặt cho nàng từ sớm, dẫn dắt nàng cứu độ thế nhân. Chỉ vì nàng vẫn lưu luyến hồng trần ngu muội không hiểu ra, rốt cuộc thân đầy thương tích.
Phụ hoàng không còn, mẫu hậu không còn, vú nuôi không còn, Chiêu Nhân cũng không còn… Những người quan trọng trong cuộc đời đều đã bỏ nàng mà đi. Người ở bên nàng bây giờ lại không thuộc về nàng… Còn gì lưu luyến? Còn gì có thể lưu luyến nữa?
Trong cơn mơ hồ, dường như lại thấy phụ hoàng tuốt kiếm hỏi nàng: “Trường Bình, tại sao ngươi lại sinh vào nhà ta?”.
Phụ hoàng, con sai rồi! Con sinh nhầm rồi! Con vốn không nên sinh ra trong hoàng thất, không nên sinh ra ở thời đại này!
Vì tội nghiệt đầy người của con, e rằng con phải dùng hết thảy những ngày còn lại trong đời này để cứu chuộc. Vậy thì, thanh đăng cổ Phật, cà sa kinh kệ, đó mới là chốn về của ta.
“Cốc cốc cốc cốc…”, tiếng mõ vang lên từng nhịp từng nhịp, thanh trong và đơn điệu.
Trường Bình cụp mắt, chẳng hề ngạc nhiên khi cánh cửa của gian trúc xá đẩy ra, người xuất hiện trước cửa là Phong Thứ. Nàng biết, chàng sẽ tới tìm nàng, chàng là người nếu không hỏi rõ ràng sẽ không để yên, nhưng sự việc đã tới nước này nàng làm sao có thể giải thích rõ ràng?
Phong Thứ đứng ở cửa, mãi vẫn không bước vào. Ánh dương hắt chiếc bóng của chàng in lên chiếc mõ. Nhìn bóng hình ấy, bất giác tầm nhìn của nàng bị nhòa đi vì nước mắt.
Vẫn không buông bỏ được sao?
Lẽ nào, Bát Nhã thiền sư nói sau sinh nhật vài ngày mới xuống tóc đi tu cho nàng, là vì ông ấy cũng nhận ra nàng duyên trần chưa dứt. Trường Bình thầm buông tiếng thở dài thê lương.
Không biết bao lâu sau, Phong Thứ lên tiếng: “Nàng không có gì để nói với ta sao?”.
Trường Bình lắc đầu.
“Nhưng nàng không cảm thấy mình nợ ta một lời giải thích?”.
Trường Bình chầm chậm quay đầu lại, chàng đứng ngược sáng, nàng nhìn không rõ mặt chàng, chỉ có đôi mắt sáng như sao, sáng lắm.
“Phong Thứ”. Nàng gọi, “Chàng từng nói sẽ đưa ta tới bất cứ nơi nào ta muốn”.
“Bây giờ nàng định nói đây là nơi nàng muốn đến sao?”. Giọng chàng có chút gấp gáp, không còn dịu dàng như nước, nhẹ nhàng như gió nữa.
Trường Bình cúi mặt: “Đúng thế, ta thay đổi ý định rồi, ta không muốn đi tìm Chu Thế Hiển nữa. Ta muốn ở đây bên cạnh Phật tổ, trọn đời trọn kiếp”.
Chàng lại gần, giằng chiếc mõ trong tay nàng: “Đừng nói những lời ngốc nghếch, nàng vốn không hợp với nơi này”.
Nàng phân bua: “Ai nói thế? Bát Nhã thiền sư nói ta có huệ căn…”
“Người trần mắt thịt như ông ta thì hiểu cái gì, chẳng qua chỉ là một lão hòa thượng có chút danh tiếng”. Một câu nói dài hét lên như xé họng, Phong Thứ giật mình nhận ra mình đang làm gì, còn Trường Bình lần đầu tiên thấy chàng nổi giận mất bình tĩnh thế này, bỗng chốc khựng lại. Vết đỏ giữa ấn đường của chàng dường như có dấu hiệu nứt ra, Phong Thứ vội vàng kiềm chế cơn giận dữ, giọng nói đã có vẻ bình tĩnh trở lại: “Công chúa, nàng nghe ta nói, nàng nhất định sẽ tìm được phò mã”.
“Tại sao?”. Tại sao đến lúc này chàng vẫn muốn nàng đi tìm Chu Thế Hiển? Trường Bình cảm thấy vừa xót xa vừa oán giận trong lòng, nàng lại bắt đầu muốn khóc.
“Bởi vì hắn vẫn không quên nàng, vẫn nhớ hôn sự với nàng, lang thang khắp bờ nam bờ bắc của Trường Giang để tìm nàng”.
“Làm sao chàng biết được?”.
Phong Thứ sững người, lát sau nói với giọng chán nản: “Công chúa, nàng hãy nghe ta một lần, những chuyện khác nàng có thể ngang bướng, chỉ có chuyện này là không được!”.
Ngang bướng! Mặt mày Trường Bình trắng bệch bởi hai chữ ấy. Hóa ra trong lòng chàng luôn nghĩ nàng là người như vậy. Một cô công chúa ngang bướng, một nỗi phiền phức lớn, một gánh nặng trên vai… Mặc dù nàng biết từ nhỏ mình là nhân vật trung tâm, ít nhiều cũng có chút bướng bỉnh, nhưng thực sự nghe chàng nói như vậy nàng vẫn cảm thấy lòng đau đớn như dao cắt, bắt đầu chảy máu lênh láng. Nàng đẩy chàng ra, ôm mặt chạy ra ngoài. Lần này Phong Thứ không bỏ mặc nữa mà đuổi theo nàng.
Chàng túm cánh tay nàng, nói: “Xin lỗi công chúa…”.
“Chàng buông ra, buông ra! Nghe rõ chưa? Buông ra”. Trường Bình vừa giãy giụa vừa khóc lóc: “Đúng thế, ta ngang bướng đấy, chàng có quản được không? Ta muốn xuất gia, muốn xuất gia, muốn xuất gia! Chàng buông ta ra…”.
“Ta không có ý đó, ta xin lỗi nàng, nhưng công chúa, xin nàng hãy nghe lời ta…”.
“Ta không muốn nghe!”. Trường Bình hất mạnh tay chàng, lùi lại phía sau mấy bước: “Chàng thực sự nghĩ ta ngốc nghếch vậy sao, ngốc đến mức không biết chàng muốn nói gì à? Ta không phải con ngốc!”.
“Công chúa!”. Sau lưng nàng là sườn núi, lúc này Phong Thứ rất lo lắng, sợ áp sát lại gần nàng sẽ rơi xuống mất.
Trường Bình hiểu nhầm phản ứng của chàng, cười thê lương: “Phong Thứ, ta không biết rốt cuộc vì nguyên nhân gì mà chàng phải chăm sóc một công chúa mất nước như ta. Ta biết suốt dọc đường đã gây ra không ít phiền phức cho chàng, và cũng vì ta không kiềm chế được nên mới khiến chàng cảm thấy khó chịu, ta biết chàng luôn chịu đựng ta, chiều theo ta. Nhưng, chàng không cần thiết phải hy sinh hạnh phúc của mình để thuận theo ý ta”.
“Hạnh phúc?”. Phong Thứ hơi chau mày, rõ ràng là hơi ngạc nhiên.
“Ta dù kiêu ngạo nhưng cũng hiểu lý lẽ, ta biết trên đời này thứ gì cũng có thể gò ép được chỉ có tình cảm là không. Vì thế, ta không ép chàng…”.
“Nàng đang nói gì thế?”.
Giọng Trường Bình trở nên nghẹn ngào: “Nhưng chàng có biết không? Vào giây phút quyết định từ bỏ, bỗng dưng ta cảm thấy cả thế giới đều trở nên trống rỗng. Thế giới của ta trống rỗng hai lần, lần thứ nhất là phụ hoàng giết ta, nhưng chàng đã cứu sống ta, lấp đầy nó bằng sự chăm sóc tận tâm và dịu dàng của mình, nhưng lần này, bởi vì muốn từ bỏ chàng nó lại trở nên trống rỗng một lần nữa. Cảm giác ấy trải qua một lần đã đủ đau đớn rồi, huống chi hai lần? Ta không dũng cảm, không có cơ hội cũng không có khả năng chờ đợi một người khác tới lấp đầy nó, ta đã bị giày vò tới vỡ vụn rồi… Vì thế, Phong Thứ, ta chỉ có thể lựa chọn xuất gia, ta không có sự lựa chọn thứ hai chàng có biết không?”.
“Nhưng công chúa…”.
Trường Bình không muốn nghe chàng giải thích, nàng tiếp tục nói: “Sao chàng lại nhẫn tâm như thế? Đến bước này rồi chàng vẫn muốn ta đi tìm Chu Thế Hiển. Tìm được hắn thì sao? Bắt ta lấy hắn ư? Chàng biết rõ trong lòng ta chỉ có chàng, nhưng chàng lại ép ta lấy một người khác? Chàng không cảm thấy mình quá tàn nhẫn sao?”.
Đuôi mắt Phong Thứ giật giật, toàn thân rơi vào trạng thái hỗn loạn cực độ, không biết phải trả lời thế nào.
“Chàng có thể không yêu ta nhưng đừng ép ta yêu một người khác, xin chàng, ta cầu xin chàng…”. Trường Bình vừa nói vừa lùi ra sau, đột nhiên nàng hụt chân, cả người ngã ra phía sau.
Hóa ra nàng đã lùi tới mép vách núi tự lúc nào mà không hay, mắt nhìn thấy nàng sắp rơi xuống, Phong Thứ sực tỉnh lao tới ôm nàng, chân phải giậm mạnh, cố gắng xoay người để cứu nàng. Hai người theo quán tính lăn về bên phải một đoạn mới dừng lại.
Trường Bình mở to mắt, vẫn chưa hoàn hồn, nhưng bên tai nghe thấy tiếng trái tim chàng đập mạnh, thình thịch, thình thịch, đập rất nhanh dường như muốn bắn ra khỏi lồng ngực. Lúc ngước mắt lên nhìn, mặt chàng không còn sắc máu, đôi môi run rẩy, rõ ràng sợ hãi đến cực điểm.
Trong lòng cảm thấy không đành, nàng khẽ gọi chàng: “Phong…”. Ai ngờ vừa thốt lên một tiếng, Phong Thứ đã ôm chặt lấy nàng, chặt tới mức nàng không thở nổi.
Nàng đã nhìn thấy sắc mặt hoảng sợ thế này của chàng bao giờ chưa? Mỗi thớ thịt mỗi đường vân mỗi hơi thở đều đang run rẩy, trong đôi mắt đen là ánh lệ thấp thoáng, dù vẫn chưa rơi nhưng cũng đủ khiến nàng rung động. Cho dù lần trước khi bị đám thổ phỉ cướp đoạt suýt thất thân, biểu cảm của chàng cũng chỉ đau đớn, nhưng lần này rõ ràng là hoảng sợ, từ trái tim lan tới toàn thân. Điều này liệu có thể giải thích rằng, thực ra chàng cũng quan tâm tới nàng không? Thực ra không phải chỉ là tình cảm đơn phương của nàng?
“Phong Thứ…”. Nàng dịu dàng gọi tên chàng, dùng bàn tay duy nhất vuốt nhẹ má chàng, từng chút từng chút, tràn đầy nhu tình, xoa dịu sự run rẩy trong chàng. “Ta không sao rồi, Phong Thứ, ta vẫn còn sống, ta không rơi xuống dưới, chàng đừng sợ…”.
Sợ? Là sợ sao?
Cuối cùng Phong Thứ cũng tìm lại được tư duy của mình, trong khoảnh khắc đó trí não chàng hoàn toàn trống rỗng, theo bản năng cứu nàng, nhưng trong hành động bản năng ấy có một ý thức cứ quanh quẩn trong tim, hồi lâu không tan. Nàng không thể chết! Chàng thà lấy thân mình ra thay thế, cho dù thứ chờ đợi chàng là vực sâu vạn kiếp không thể trở lại nhưng chỉ cần nàng không sao, chỉ cần nàng bình an là được rồi.
Hóa ra cảm giác ấy là sợ hãi, đây lần đầu tiên trong đời chàng nếm mùi sợ hãi, thì ra chàng cũng biết sợ… Một giọng nói ầm ầm vang lên bên tai, quen thuộc biết bao: Vì yêu sinh lo, vì yêu sinh sợ, nếu như không yêu, làm gì có sợ, làm gì có lo?
Chàng giật mình, đưa tay sờ lên ấn đường, bỗng chốc như rơi xuống động băng. Vết đỏ ấy, vết đỏ ấy cuối cùng đã phá vỡ giới hạn chịu đựng của nó, nứt vỡ rồi tiêu tan như mây khói. Vết đỏ biến mất, có nghĩa là thời gian chàng và nàng xa nhau đã đến sớm hơn.
~**~**~
Tu luyện ngàn năm, máu, mồ hôi đổ xuống đất, ngưng kết thành ngọc.
Một đôi giày nhẹ bước tới nơi bông hoa ấy từng sinh trưởng, đưa tay ra, miếng ngọc từ dưới đất bay lên, rơi vào lòng bàn tay chàng.
Huyết sắc đậm hơn, chiếu lên khiến làn da cũng nhuốm màu hồng rực rỡ. Chàng thở dài, dường như không nỡ.
Đầu ngón tay khẽ vuốt nhẹ, huyết ngọc chợt run rẩy, giọng nói run run như nữ tử, như chú nai con bị thương:
“Đừng… Đừng, xin người, đừng”.
“Ta vì muốn tốt cho ngươi thôi, muốn thành thần, tất phải đoạn tuyệt với tục niệm, bao gồm…”. Chàng không nói tiếp nữa, khẽ búng ngón tay, một sợ dây bạc ẩn hiện bay vào miếng ngọc, biến mất không thấy dấu.
Bụi trần che phủ.
Cùng khoảnh khắc đó, bông hoa nhỏ ở bên hồ trên linh giới nhìn thấy dải cầu vồng ấy.
Cầu vồng ẩn đi, một niềm tin nào đó trong nàng cũng đã bị mang đi.
~**~**~
Chàng nhìn nàng, ánh mắt trầm tĩnh.
Cửa xe mở rộng, gió xuân thổi rèm cửa bay phần phật không ngừng, Trường Bình ngồi chống cằm nhìn trời, ánh mắt lộ vẻ mỏi mệt, dáng hình gầy yếu, giây phút quay lại bắt gặp ánh mắt chàng, nàng liền mỉm cười khe khẽ. Đó là sự yên bình quay lại sau khi trải qua kiếp nạn, cũng là sự hài lòng khi giấc mơ thành hiện thực. Nụ cười của nàng mới vui vẻ, xinh tươi làm sao.
Phong Thứ cúi đầu, im lặng hồi lâu, rồi chợt nói: “Có muốn cùng ta tới một nơi không?”.
“Có”. Trường Bình vui vẻ xuống xe. Nàng tin chàng như vậy đấy, thậm chí không hỏi sẽ đi đâu.
Trời vừa tang tảng sáng, cứ men theo bờ suối mà đi, mặt trời đỏ đang nhô cao từng chút một phía chân trời, đổ bóng hai người xuống nước, người trước người sau, vô cùng hài hòa và rực rỡ tới kỳ lạ. Phía trước có một con thuyền nhỏ, Phong Thứ bước lên trước rồi quay lại chìa tay về phía nàng.
Trường Bình ngập ngừng, sắc mặt ngại ngùng: “Ta… Ta không biết bơi”.
“Đưa tay cho ta”. Gió thổi bay tà áo xanh, ánh nắng như mạ một lớp vàng tươi trên đôi mày và môi chàng, nhìn bớt đi chút nghiêm nghị thường ngày và thêm vài phần dịu dàng.
Trường Bình không do dự nữa, nàng nắm tay chàng bước lên thuyền.
Phong Thứ cầm sào đẩy thuyền xa bờ, Trường Bình hiếu kỳ nhìn phong cảnh hai bên bờ sông, cuối cùng hỏi: “Chúng ta sẽ đi đâu?”.
Phong Thứ quay người lại, ánh mắt đượm buồn, giống như sương phủ trên lá, giống như mưa rơi trên hoa, cảm giác quen thuộc trong khoảnh khắc chàng quay người lại ùa về. Chắc nàng đã gặp chàng rồi, nhưng tại sao nàng không thể nào nhớ nổi?
Bỗng nhiên Phong Thứ hói: “Công chúa, ước nguyện của nàng là gì?”.
Trường Bình sững người. Đôi mắt co lại, đôi môi khẽ mím, nét ngỡ ngàng trên gương mặt là biểu cảm chỉ phàm nhân thế tục mới có.
Nỗi buồn trong mắt Phong Thứ càng sâu hơn, nàng vốn không phải chịu khổ thế này… vốn không phải thế…
Bỗng nhiên mắt nàng sáng lên: “Ta muốn thấy cầu vồng”.
Cầu vồng? Cảm giác đau đớn đột ngột dội về, thì ra ước nguyện của nàng là thế…
“Từ nhỏ tới lớn vốn chẳng có thứ gì là ta không giành được, đừng nói tới châu báu hay đồ cổ tầm thường, cho dù là người, chỉ cần ta nói thích, phụ hoàng sẽ sốt sắng đưa tới trước mặt ta. Chỉ có cầu vồng, ta vốn không thể nào có được vì thế càng thích, càng muốn có”.
“Tại sao lại thích cầu vồng?”. Phong Thứ nghe thấy giọng nói của mình rạn vỡ giữa không trung, vừa yếu ớt, ngạc nhiên, vừa ngượng ngùng lại tiếc thương, còn có một chút cảm động nữa.
Trường Bình mỉm cười: “Ta cũng không biết, chỉ là đặc biệt thích nó. Luôn cảm thấy đó là cảnh sắc đẹp nhất trên đời này, rất xán lạn, cao cao tại thượng, lại thuần khiết, rực rỡ chói mắt. Nếu nói ta có ước nguyện gì, vậy ta hi vọng có thể thường xuyên nhìn thấy nó. Nếu… có thể chạm vào nó, ta chết cũng cam lòng!”.
Khuôn mặt Phong Thứ thay đổi liên tục, đột nhiên chàng thở dài, không nói thêm gì nữa, quay người tiếp tục chèo thuyền.
Nàng đã nói sai gì sao? Trong lòng Trường Bình cảm thấy bất an… Liệu chàng có cảm thấy mình ương bướng quá không? Vừa ương bướng lại còn không hiểu biết nữa, làm gì có ai chạm tới cầu vồng, đúng là viển vông…
Nàng mím môi, do dự nói: “À, thực ra, ta vẫn còn một ước nguyện nữa…”.
Phong Thứ nhìn nàng, ánh mắt trong veo.
Nàng hạ quyết tâm, cuối cùng lấy hết sức dũng cảm, nhìn chàng, thốt ra câu ấy: “Phong Thứ, thực ra ước nguyện lớn nhất của ta là được ở bên chàng, mãi mãi, mãi mãi bên nhau”.
“Công chúa…”. Giọng Phong Thứ nghèn nghẹn, chàng đột ngột quay lưng lại, bóng chàng in rõ dưới nước, không phải gương mặt thuộc về trần thế nhưng lại mang nét bi thương chỉ trần thế mới có.
Vì nàng mà đau, vì nàng mà thương, vì nàng… mà dấy lên tục niệm.
“Vết đỏ đã đầy, tức là hồng trần đã tận, con phải hiểu rõ điều này hơn ai hết”. Trong không gian tĩnh mịch chỉ vang lên tiếng nói bình thản, hờ hững.
Phong Thứ cúi đầu: “Vâng”.
“Vậy, con đã rõ bước tiếp theo phải làm như thế nào rồi chứ?”.
Phong Thứ nhắm chặt mắt, hồi lâu mới đáp: “Vâng”. Chỉ một tiếng mà giống như khó khăn ép ra từ cổ họng.
“Tốt. Ta đợi con trở về”. Giọng nói ngừng lại một chút rồi tiếp: “Cũng đợi nàng ấy trở về”.
Phong Thứ mở mắt ra lần nữa, trước mắt chỉ thấy bức tường màu xanh, đường xá bằng phẳng, hai bên cây cối tốt tươi.
Đến thành Vô Tích rồi.
Chàng lặng lẽ dựa vào thân xe bất động, nhìn người ra ra vào vào qua cổng thành, mỗi người đều mang trên mình một câu chuyện. Chàng nhìn cảnh tượng hồng trần, bỗng cảm thấy mọi thứ thật xa vời.
Tiểu Dung trong xe không đợi được bèn vén rèm thò đầu ra, hớn hở nói: “Đến rồi đến rồi, tỷ tỷ, chúng ta tới Vô Tích rồi”.
Trường Bình chậm rãi xuống xe, nhìn cảnh sắc tươi đẹp trước mắt, trên khuôn mặt không giấu nổi niềm vui: “Hèn chi cổ nhân nói Giang Nam đẹp, là thật chứ không hề lừa ta”.
“Tỷ tỷ, chúng ta vào thành chơi đi”.
Trường Bình gật đầu, quay lại nhìn Phong Thứ, gương mặt tỏ ý chờ đợi ý kiến của chàng.
Để nàng đi? Hay không để nàng đi? Đầu ngón tay Phong Thứ chợt run rẩy.
“Chàng sao thế?”. Cảm nhận được sự khác lạ của chàng, Trường Bình dịu dàng hỏi. Chàng nghe lại thấy càng đau đớn hơn. Thôi vậy thôi vậy, thiên mệnh không thể trái, sai một lần đã là phạm tội, lẽ nào lại sai lầm nối tiếp sai lầm!
“Tiểu Dung, chăm sóc công chúa cẩn thận”.
Trường Bình hỏi: “Chàng không vào thành với ta sao?”.
“Ta hơi mệt, hai người cứ chơi vui vẻ”.
Tiểu Dung nóng lòng kéo Trường Bình rời khỏi đây, thấy nàng quay đầu lại liên tục, Phong Thứ khẽ cụp mắt xuống. Lần này đi là duyên tận từ đây, đừng buồn đừng thương đừng nhung nhớ…
Trong thành, trăm nghề đang dần hồi phục, mặc dù chiến loạn không xóa đi được vẻ đẹp của phong cảnh thiên nhiên, nhưng lại khiến sản nghiệp cư dân nơi đây hoang tàn đổ nát.
Trường Bình nhìn quanh, khóe mắt ngấn lệ. Trong vòng chưa đầy một năm, vương kỳ trên nóc thành đổi rồi lại thay, bá chủ các lộ thì người vừa hát xong là tới lượt ta lên sân khấu, đầu tiên là Lý Tự Thành, sau đó là Ngô Tam Quế, sau đó nữa là quân Đát Tử… Năm Giáp Thân qua đi trong mưa dập gió vùi, giống như đã trải qua ba đời ba kiếp. Nếu không có Phong Thứ, có lẽ nàng đã chết trong hoàng cung, làm đồ tuẫn tang cho triều đại, hoặc giả nếu tiếp tục sống thì cũng phải chịu nhục nhã như các ca ca đệ đệ, hoặc là phiêu bạt tứ phương, thân cô thế cô không nơi nương tựa… Nếu không có chàng, nàng sẽ chẳng bao giờ là nàng của hiện tại nữa… Chàng cứu nàng, chăm sóc nàng, cho nàng biết cảm giác nhớ nhung một người là như thế nào; cho nàng biết thế nào là ngọt ngào và cay đắng, đau khổ và hạnh phúc; cho nàng ý thức được rõ ràng sự tồn tại của bản thân và sự tồn tại của người mình thương mến. Bao thứ cảm xúc đan xen với nhau khiến nàng cơ hồ không phân biệt được là vì nạn diệt vong của Minh triều khiến nàng và chàng gặp gỡ hay vì muốn nàng gặp được chàng mà ông trời đã tiêu diệt Minh triều?
Đây là cái giá đổi lấy khi trừ bỏ một triều đại…
Nàng bất giác nhìn Tiểu Dung bên cạnh, sao nàng lại ngốc nghếch thế chứ, hôm đó khi nhìn thấy Tiểu Dung tặng đồng tâm kết cho chàng, nàng đã tuyệt vọng đến mức muốn xuất gia? Sao nàng lại ngốc nghếch tới mức từ bỏ chàng như vậy, trao chàng cho người khác? Đây là người nàng phải trả giá bằng một triều đại kéo dài hai trăm hai mươi bốn năm lịch sử, sao nàng có thể bỏ lỡ chàng như vậy được? Không bao giờ thế nữa, không bao giờ rời xa chàng nữa.
Mặt trời lên bằng nửa con sào, hai người mới xách một ít lương khô quay về, vừa ra khỏi thành từ xa đã nhìn thấy đám binh sĩ mặc quân phục kì dị đang vây quanh xe ngựa. Trường Bình sững người, cảm giác bất an dâng lên trong lòng.
Tiếng người huyên náo, một người quay lại nhìn thấy nàng liền hô to: “Chính là nàng ta!”.
Đám người lập tức quay người lại.
“Trường Bình công chúa!”. Người đó bước nhanh về phía trước, cao giọng nói: “Chúng tôi là thân binh của thân vương La Khắc Cần, phụng mệnh Chu công tử đặc biệt tới nghênh đón công chúa về kinh”.
Trường Bình kinh ngạc hỏi lại: “Chu công tử?”.
“Chính là Chu Thế Hiển công tử, không phải công chúa không nhớ công tử là ai chứ?”. Thống lĩnh thần binh nói, rồi quay sang cười với Phong Thứ: “Đa tạ ngươi đã thông báo tung tích của công chúa, sau khi về kinh sẽ có trọng thưởng”.
Tại sao lại là chàng? Chàng tuyệt đối không phải là người tham tiền thưởng, vậy tại sao lại đối xử với nàng như vậy? Trường Bình quay sang nhìn chàng, hỏi trong câm lặng, tại sao?
Nhìn sắc mặt trắng bệch của Trường Bình, bàn tay đang nắm dây cương của Phong Thứ càng siết chặt hơn. Xin lỗi, công chúa, xin lỗi… Bởi vì, tất cả đã kết thúc, đã đến lúc kết thúc rồi. Nhưng chàng biết, nàng sẽ không hiểu. Nàng sẽ không hiểu tại sao chàng lại từ chối nàng nhiều lần như vậy, giằng co giữa tiếc thương và lo lắng, giống như nàng không hiểu rốt cuộc điều gì đã khiến chàng xuất hiện trong cuộc sống của nàng.
Chỉ bởi vì, không có lựa chọn nào khác. Từ trước tới giờ cả hai đều không có con đường thứ hai để bước đi.
Chàng lặng lẽ đứng bên xe ngựa, nàng lặng lẽ đứng trước mặt chàng, cả hai đều im lặng, không nói một lời.
Tên lừa đảo… Phong Thứ, chàng là tên lừa đảo!
Cảnh tượng sáng nay chợt hiện ra trước mắt, ánh mặt trời buổi sớm, nàng tưởng mình đã có được chàng, nàng tưởng họ sẽ không bao giờ rời xa nhau nữa, ai ngờ chàng vẫn không muốn lại gần, tình cảm dịu dàng trong chốc lát chỉ vì muốn thực sự đẩy nàng ra xa. Nếu đã vậy thì tại sao chàng lại cứu ta, Phong Thứ? Tại sao phải quan tâm ta? Để ta làm ni cô cho xong, để ta rơi xuống vực sâu chết cho xong, hà tất phải giày vò ta đến thế! Lồng ngực đau nhói, không khí trong trời đất dường như bị rút sạch, Trường Bình cảm thấy ngộp thở, toàn thân lảo đảo đứng không vững, nàng ngã nhào ra đất.
Đám thân binh sững sờ.
Một bóng xanh vụt qua, ôm người Trường Bình đỡ nàng lên. Nàng nhìn chàng, sắc mặt lạnh lùng: “Ta không đi!”.
Phong Thứ không nói gì cả. Thấy vậy Trường Bình hét lên: “Ta không đi, ta không đi, ta sẽ không đi! Các ngươi về bảo với Chu Thế Hiển, Trường Bình công chúa của triều Đại Minh đã chết rồi, mọi thứ trước đây cũng tiêu tan hết, hắn hãy lấy người khác đi, không cần thiết phải nhung nhớ một kẻ tàn phế, lòng như tro tàn làm gì!”.
Thống lĩnh thân binh đáp: “E rằng… chuyện này không do công chúa quyết định được”.
“Nghĩa là sao?”.
“Thân vương đã dặn, nhất định phải đón được công chúa quay về, nếu không…”. Hắn không nói tiếp nữa nhưng ngữ khí không cho phép người ta từ chối, khiến Trường Bình ý thức được rằng nói là mời mọc nhưng thực chất là cưỡng ép. Nàng nhìn Phong Thứ, ánh mắt thê lương. Đây là con đường chàng chọn cho nàng sao? Để nàng trở về hoàng cung vốn không thuộc về nàng? Để nàng mang danh công chúa nhưng thực chất là tù nhân?
“Được”. Giọng nàng rất khẽ rất nhẹ, cũng dịu dàng khác thường: “Ta đi. Mang xác ta đi”.
Mắt nhìn Phong Thứ không chớp, ngữ khí của nàng càng lúc càng dịu dàng hơn: “Chàng động thủ đi”.
“Công chúa!”. Khóe mắt Phong Thứ giật giật, chàng chợt buông tay loạng choạng lùi lại phía sau.
Trường Bình nheo mắt lại: “Sao? Chàng không dám? Hay là không nỡ?”. Nàng cười lớn: “Cũng có việc chàng không dám sao? Cũng có việc chàng không nỡ sao? Phong Thứ, chẳng phải chàng là người gỗ sao? Không, không, cây cỏ cũng có tình cảm, còn chàng thì không”.
“Còn chàng thì không”. Trường Bình lẩm bẩm lặp lại, giọt lệ trong mắt đã rơi xuống.
Tại sao chàng lại đối xử với nàng như vậy? Suốt dọc đường hai người cùng vượt qua khó khăn hoạn nạn, gian nan trắc trở mới có được ngày hôm nay, trên đời này làm gì có ai gần gũi hơn hai người, dù sống hay chết cũng bên nhau như thế, tại sao chàng vẫn muốn từ chối? Tại sao? Tại sao?
“Đừng ép ta…”. Phong Thứ lên tiếng, giọng chàng còn khẽ và mềm mỏng hơn nàng: “Đừng ép ta”.
“Ta đang ép chàng? Chàng luôn nghĩ như vậy sao?”. Trường Bình lạnh lùng nói: “Được thôi, cho dù ta đang ép chàng, vậy thì sao chứ? Muốn ta trở về, được, trừ khi ta chết!”.
Tay Phong Thứ từ từ nắm chặt lại, chàng đáp: “Công chúa không cần phải chết, người đáng chết là ta”. Lời chưa dứt, trong tay chàng đã xuất hiện một con dao găm, một nhát đâm xuống máu phun như hoa nở!
Trường Bình lặng người nhìn, đám thân binh đưa mắt nhìn nhau, còn Tiểu Dung thét lên, tiếng kêu thảm thiết, dường như xuyên thủng cả tầng mây.
Phong Thứ đổ gục xuống bên chân Trường Bình.
“Chàng… chàng… chàng…”. Trường Bình run rẩy, nàng bò tới nắm áo chàng, cảm thấy cả thế giới như vừa sụp đổ.
“Phong Thứ, Phong Thứ…”. Nàng khóc không thành tiếng.
Phong Thứ hé mắt, nàng nhìn thấy hình bóng mình trong mắt chàng: Hoảng hốt, tuyệt vọng, đó là nỗi mất mát chí mạng.
“Trường Bình… hứa với ta một việc”.
“Không, ta không hứa, ta không hứa với chàng”.
Thật đáng hận. Sao chàng có thể như thế? Tại sao lại có thể như vậy? Sao chàng có thể dùng cách tàn nhẫn này để từ chối nàng?
“Trường Bình, hứa với ta…”
Nàng lắc đầu lia lịa, nước mắt nòe nhoẹta hận chàng, Phong Thứ, ta hận chàng! Chàng đối xử với ta như vậy, đừng mong ta sẽ tha thứ, ta chết cũng không tha thứ cho chàng!”.
Công chúa ngốc nghếch… tại sao nàng không thể lĩnh ngộ? Phong Thứ giơ tay, khẽ vuốt ve mái tóc nàng, từng chữ từng chữ dường như khắc sâu vào tim nàng: “Tiếp tục sống, đi tìm hắn”.
“Ta không đi, ta không đi!”.
“Hãy nghe lời ta, Chu Thế Hiển là lương duyên của nàng…”.
“Chàng có thể lừa ta, chàng cũng có thể lừa gạt bản thân, nhưng ta thì không, ta không thể lừa người dối mình! Phong Thứ, chàng có biết một nhát dao của chàng cũng đã giết chết ta không? Phong Thứ, chàng đã hủy hoại ta!”.
Trong mắt Phong Thứ bỗng dấy lên một màn sương mờ mịt, chàng ngây người nhìn Trường Bình, kỳ thực không phải chàng không hiểu vì sao nàng cố chấp như vậy, điểm hóa không nổi, nhưng chàng đành bất lực. Thiên mệnh khó trái! Trường Bình, thiên mệnh khó trái! Chưa bao giờ có lựa chọn thứ hai.
Biểu cảm trong ánh mắt chàng cuối cùng cũng tối sầm lại, chàng hạ giọng: “Đưa tay ra đây”.
Trường Bình mím môi, run rẩy chìa tay ra trước mặt chàng. Chàng lấy ra một vật, khẽ đặt vào lòng bàn tay nàng. Huyết sắc đỏ thắm, giống như máu tươi của chàng đang chảy.
Trường Bình kinh ngạc: “Chàng từng nói ta không thể chạm vào nó”.
“Nó là của nàng”.
“Của ta?”.
Phong Thứ bất lực gật đầu: “Nó vốn thuộc về nàng. Bây giờ… ta trả nó lại cho nàng…”. Lời đột ngột dứt, tay chàng trượt xuống đất. Trường Bình kinh sợ vội nắm lấy, nhưng không nắm được, chỉ biết giương mắt nhìn cánh tay rơi xuống, không nhúc nhích.
“Phong Thứ?”. Trường Bình đưa tay lên mũi chàng, nàng hét lên: “Phong Thứ! Phong Thứ!”.
Bốn bề tĩnh lặng, chỉ có tiếng gió đang đáp lời nàng. Vi vu vi vu, giống như tiếng tiêu chàng từng thổi. Chỉ trong khoảnh khắc, dường như cả ngàn năm, ngàn năm tương tư, cháy thành tro bụi, chuyện cũ trước đây cũng tan thành mây khói, chẳng bao giờ tồn tại nữa.
Không còn nữa.
Sẽ không còn đôi mắt đen láy nhìn nàng say đắm, sẽ không còn đôi tay ấm áp, nhẹ nhàng đỡ nàng; sẽ không còn giọng nói thanh trong, khẽ gọi tên nàng. Không còn gì nữa.
Thế giới của nàng lại một lần nữa trở về trạng thái trống rỗng.
Trống trải vô cùng.
Huyết ngọc khiến bàn tay nàng như bị thiêu đốt, bỏng rẫy. Quả nhiên không nên chạm vào miếng ngọc này, chạm vào nó là đau lòng, đau đến mức không thể đau hơn.
Nàng lặng người nhìn miếng ngọc trong tay, lần đầu tiên quan sát nó tỷ mỉ. Trên miếng ngọc có khắc một bông hoa chúm chím cực kỳ xinh đẹp, chần chừ mãi không chịu bung nở.
Đột nhiên, có rất nhiều thứ từ từ, từng chút một trở lại trong đầu nàng. Nàng nhìn thấy trong bóng nước dập dềnh, chiếc thuyền nhỏ nhẹ như lông vũ; nàng nhìn thấy bàn tay chèo thuyền thon dài và tao nhã; nàng nhìn thấy tà áo xanh nhẹ bay theo gió, mang theo phong thái thoát tục của chủ nhân.
Thì ra là chàng!
Thì ra là chàng!
Thì ra là chàng!
Mặt Trường Bình trắng bệch, nàng nhìn miếng ngọc sững sờ không tin, đóa hoa đó trùng điệp lồng khít trong mắt nàng, gợi ra tên của nó, tên của nàng.
~**~**~
Đóa hoa ấy đứng cô độc rất nhiều năm rất nhiều năm.
Tên nó là Ưu Đàm.
~**~**~
Một bầy chim bay qua trên bầu trời, đám hoa dại đang nở rực rỡ, những lời đã từng nói, những việc đã từng làm, những người đã từng gặp, đang dần dần diện lên trong trí não.
Những tháng ngày trong mười sáu năm vụt qua như một cái búng tay, những tháng ngày vài ngàn năm giống như phẩm màu rơi trong nước, loang ra từng chút một, nở ra vô vàn màu sắc.
Nàng nhìn thấy gương mặt mình trong ánh sáng khúc xạ trên miếng ngọc, là dung nhan không thuộc về hồng trần, là một bông hoa tuyệt sắc đứng giữa phù thế.
Tên nàng là Ưu Đàm.
Ưu Đàm, ngươi muốn thành thần thì phải trải qua Hằng kiếp.
Tại sao ta phải thành thần? Tại sao phải thành thần?
Đáp án cứ nhảy nhót, tung tăng, giãy giụa, xé tan từng lớp sương mù dày đặc, cảm giác nóng ran ở bàn tay tăng lên, dường như thứ bị xé tan không phải một vật nào đó trong ký ức mà là cơ thể thực tại của nàng. Nhưng Trường Bình không lên tiếng, nàng nghiến răng chịu đựng.
Nàng cần đáp án!
Cuối cùng miếng huyết ngọc tự vỡ, tan chảy thành nước, nhỏ giọt qua kẽ tay nàng, ngấm vào đất và mất hút. Cùng lúc đó mây mù tan hết, nàng nhìn thấy rõ đáp án.
Không phải, hóa ra không phải là người nàng đã theo đuổi ba ngàn năm, mà là chàng. Chàng!
Chàng…
Nàng cụp mắt, nhìn ngắm gương mặt người trong lòng mình, Phong Thứ, Phong Thứ, hóa ra chàng chính là người ấy. Người ấy, người ấy…
“Ta là Mục Túc Tử, đến đưa nàng tới kiếp sau”. Bên hồ nước gợn sóng xanh, chàng rẽ nước mà tới. Khói bụi mờ mịt dáng dấp, mặt nước vẫn không xao động.
Hóa ra là chàng.
Trường Bình ôm chặt lồng ngực, cảm giác mình giống một chiếc cốc đang nứt vỡ từng chút một. Trong lúc vỡ vụn, chạm phải một vật, đưa tay vào lòng lấy ra đồng tâm kết bảy màu. Thực ra hôm ấy nàng cũng mua một cái… đỏ cam vàng lục xanh lam tím, màu của cầu vồng bảy sắc.
Ông trời sao mà tàn nhẫn, lại trêu đùa nàng thế này, để nàng yêu thích cầu vồng bảy sắc nhưng không biết vì sao; để nàng dốc sức thành thần nhưng không biết lý do; để nàng yêu nam nhân này mà cũng chẳng hiểu nguyên do!
Thật sự quá tàn nhẫn…
Nước mắt Trường Bình rơi xuống mặt Phong Thứ, rồi men theo khuôn mặt rớt xuống dưới, giống như chàng đang khóc.
“Công chúa?”. Thấy sắc mặt nàng kỳ lạ, thống lĩnh thân binh bèn lo lắng hỏi.
Trường Bình từ từ quay đầu lại, nhìn hắn, ánh mắt đờ đẫn nhưng trầm tĩnh. Bắt gặp ánh mắt ấy thống lĩnh thân binh sợ hãi giật mình. Ông trời ơi, hắn không nhìn nhầm chứ, đây đâu phải đôi mắt của người sống, rõ ràng là đôi mắt của người chết. Chỉ trong khoảnh khắc, công chúa từng được mệnh danh là đệ nhất mỹ nữ của hoàng thất tiền triều dường như đã già đi mấy chục tuổi.
Thật đáng sợ!
Trường Bình đặt đồng tâm kết vào lòng Phong Thứ rồi loạng choạng đứng dậy, thống lĩnh thân binh vội vàng lên trước đỡ nàng, nàng không phản kháng, cứ để mặc hắn đỡ lên xe.
Không còn nữa, chuyện cũ kiếp xưa đã hóa thành tro bụi, tất cả đã bị hủy diệt, hoàn toàn.
Đời này chấm dứt từ đây.
“Trường Bình công chúa, năm mười sáu tuổi, đế chọn Chu Thế Hiển làm phò mã. Sắp thành hôn, bị tạm dừng vì giặc giã. Thành bị chiếm, đế vào Thọ Ninh cung, công chúa nắm vạt áo đế khóc, đế nói: “Tại sao ngươi lại sinh vào nhà ta?”. Kiếm vung lên, chặt đứt tay trái, rồi lại chém. Chiêu Nhân công chúa ở Chiêu Nhân điện. Năm ngày sau, Trường Bình công chúa tỉnh lại. Năm Thuận Trị thứ hai nhà Đại Thanh, công chúa dâng thư viết: “Thần thiếp thoát chết, cảm tạ trời cao, nguyện quy y cửa Phật”. Hoàng đế không chuẩn y, lệnh cho Hiển tiếp tục thành thân với công chúa, ban thêm cho đất đai phủ đệ vàng bạc ngựa xe. Công chúa khóc. Một năm sau bệnh mất. Ban cho an táng tại Quảng Ninh môn”.
“Minh sử. Công chúa truyện”