- Tham gia
- 15/5/2020
- Bài viết
- 1.461
Chap này sẽ chỉ tiết lộ một chút ít khúc mắc giữa hai anh em thôi.
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.
**********************
Trong làn sương mờ ảo dần hiện rõ kí ức của quá khứ.
- Em ngồi đây đợi anh một lát nhé!
Trong công viên, một cậu bé mái tóc đỏ chừng mười tuổi trên người lấm lén bùn đất đặt tay lên vai cậu bé trông nhỏ tuổi hơn cẩn thận dặn dò.
- Em biết rồi! - Cậu bé kia nhu thuận gật đầu.
- Không được đi đâu đấy! Anh sẽ nhanh trở về thôi! - Sau khi dặn dò xong cậu bé kia chạy đi hướng tiệm bánh gần đó chạy tới.
Hình ảnh ấy bị làn sương mù dần che khuất trở nên trắng xóa. Tiếp theo đó, trong làn sương vọng lên gọi yếu ớt.
- Anh.. hai.. em.. đau.. quá.. anh.. hai...
- Thiên Vũ! Tỉnh dậy đi! - Ôm trong tay cơ thể yếu ớt của em trai, cơ thể chằng chịt vết đòn roi rỉ máu, cái cơ thể nóng như lửa, ướt đẫm mồ hôi, đôi mắt kia đang dần khép lại. Từng giọt nước mắt rơi xuống nhòe đi vết máu đỏ thẫm. - Anh xin lỗi! Em đừng ngủ mà. Anh xin lỗi... tỉnh lại đi! Anh... cầu xin em đó...
- Thiên Vũ! - Trên chiếc gi.ường êm ái màu xanh đen, Giang Thiên giật mình tỉnh dậy. Khuôn mặt sợ hãi dần trấn tĩnh lại. Cậu áp tay lên trán thì thào:
- Lại là giấc mơ đó...
Giang Thiên nhìn ra cửa sổ. Khung cảnh vẫn chìm trong mãn đêm, nó yên tĩnh đến mức khiến cậu phát run. Trong lòng lại dâng lên nỗi bất an không rõ, Giang Thiên rời gi.ường.
Cánh cửa phòng đối diện khẽ mở ra, Giang Thiên lén thở nhẹ khi thấy người đang an ổn ngủ trên gi.ường rồi khép cửa lại.
Đã bảy năm trôi qua, cứ mỗi lần ở nhà là cậu lại luôn bất an, giấc mơ kia không biết đã bao lần xuất hiện. Tưởng chừng như đã quên nhưng vẫn không thể quên được. Có lẽ chính điều đó đã tạo nên rào cản giữa cậu và Thiên Vũ. Cậu đối với Thiên Vũ không chỉ là sự bảo vệ của người anh trai mà có lẽ làm thế để xóa bớt cảm giác tội lỗi, để cảm thấy an tâm hơn.
Sáng hôm sau, vò mái tóc đỏ rối bù xù xuống nhà, Giang Thiên ngáp dài một cái, tối qua gần như không ngủ được.
- Cậu lôi thôi quá đấy hội trưởng! - Giọng nam mang chút châm chọc từ phòng khách.
- Cậu đến đấy sao? Bốn người kia đâu? - Giang Thiên bước xuống ngồi đối diện với chàng trai ăn mặc chỉnh chu, sạch sẽ kia.
- Không biết có nên nói cậu vô tâm hay không. Bốn người bọn họ đều bận hết cả rồi, Minh Nhạc và Đan Bảo đều xách hành lí ra nước ngoài. Tử Phong phải trở về nhà chính, còn Vĩnh Khang thì tham gia một giải đấu bóng rổ. - Kiến Hàm vừa chăm chú nhìn tờ báo trên tay vừa nói.
- Vậy ra là cậu rảnh rỗi mới đến tìm tớ! - Giang Thiên khép hờ mắt nhìn cậu.
- Không phải tớ mà cả cậu cũng thế thôi. Với lại là hai vị phụ huynh của cậu yêu cầu tớ đến phụ giúp cậu.
- Tớ giải quyết xong hết cả rồi! Ba tớ cũng thật lạ.. đi chơi với mẹ tớ rồi quăng một đống công việc cho tớ xử lí. Sao đến bây giờ vẫn chưa phá sản nhỉ? - Giang Thiên hơi nhíu mày.
- Cậu đây là đang trù tập đoàn của nhà mình sao? Đến lúc đó cậu sẽ tay trắng tay đấy. Chẳng lẽ lại không sợ? - Ánh mắt có chút ý cười nhìn Giang Thiên. Kiến Hàm biết Giang Thiên không có hứng thú tiếp quản tập đoàn nhưng cũng không thể buông bỏ đành phải gánh vác. - Cậu và Thiên Vũ sao rồi?
- Vẫn vậy thôi! Nó không cho tớ sắc mặt tốt.
- Cậu cũng có cho người khác sắc mặt tốt đâu! Thả lỏng chút đi. Cậu không cần lúc nào cũng phải lo lắng như vậy.
- Nhưng tớ vẫn không yên tâm. - Giang Thiên dựa người vào ghế, hơi ngẩng đầu lên.
- Giá như đối với hội cậu cũng bỏ nhiêu tâm tư như vậy thì tốt quá rồi.
Giang Thiên im lặng không nói gì rồi bất chợt hỏi:
- Cậu có liên lạc với Khả Vi không?
- Hỏi làm gì? Đừng nói cậu có ý với cô ấy đấy? - Đôi mắt nheo lại đầy nguy hiểm.
- Tớ không phải cậu! - Giang Thiên lười biếng nhìn lại.
- Hôm qua tớ có ghé qua cửa tiệm nhà cô ấy một chút. Tớ có gặp Lam Thanh đang phụ giúp ở đó. Nhưng mà tuy nói là giúp nhưng số bánh mà cậu ấy ăn vụng cũng không ít! - Kiến Hàm mang ý cười nhàn nhạt nói. Đôi mắt khẽ liếc sang Giang Thiên nét mặt hờ hững.
Bất chợt, người làm từ ngoài bưng vào mấy thùng sữa. Cả Giang Thiên và Kiến Hàm đều không khỏi ngạc nhiên.
- Cậu có thêm đứa em sao?
- Cậu điên vừa thôi! Quản gia! - Giang Thiên gọi.
- Có chuyện gì thưa thiếu gia! - Quản gia tác phong nhanh nhẹn xuất hiện.
- Sữa này là sao?
- Là Thiên Vũ thiếu gia yêu cầu mua!
- Thiên Vũ? - Giang Thiên cảm thấy thật khó hiểu. Bình thường thằng nhóc này rất ghét uống sữa bảo nó thật trẻ con sao giờ lại...
- Mang đến rồi sao? Ông làm tốt lắm! - Thiên Vũ đứng trên cầu thang hài lòng nhìn xuống nói.
- Nhóc đổi khẩu vị rồi sao? Muốn làm con nít à? - Kiên Hàm cười cười nói.
Thiên Vũ không đáp, bước xuống lấy một hộp sữa, cắm ống hút uống uống rồi lại bước lên lầu nghiến răng nghiến lợi thầm nghĩ. Chờ đó! Đợi tôi cao lên sẽ cho anh biết tay! Bây giờ bản thiếu gia đành chịu nhục làm con nít để đợi ngày thành người lớn. Quân tử báo thù mười năm chưa muộn.
(shuuya: "Không phải cứ uống sữa là cao lên đâu! Mình đây uống sữa mỗi ngày mà không cao lên được một centimet nào!" *thở dài, buồn *)
- Tớ nghĩ Thiên Vũ càng lớn càng trẻ con. Suy nghĩ cũng rất đơn giản. - Kiến Hàm cười nói.
- Vậy sao? - Giang Thiên thờ ơ nói. Cậu thật sự chẳng hiểu ý nghĩ của em mình nhưng mà nếu Thiên Vũ muốn thế cũng đành với lại nếu là người trong nhà mua thì chắc an toàn.
Kiến Hàm nhìn vẻ mặt mờ mịt của Giang Thiên cười thầm. Ai nói hai người này không phải anh em cậu đi đầu xuống đất. Chỉ tiếc hai anh em cứ mãi như thế. Đã bảy năm rồi mà chưa có cuộc nói chuyện đúng nghĩa. Lúc thì hờ hững, lúc thì gay gắt, thái độ chẳng giống anh em tình thương mến thương cho nên khiến không ít người hiểu lầm. Giang Thiên là người thích tự do, muốn tự quyết định mọi thứ nhưng cậu lại không hiểu chính em trai mình cũng mong muốn như vậy. Giang Thiên luôn nghĩ hành động của mình là đúng. Cậu chỉ quan tâm cảm xúc của mình mà lại quên đặt mình vào vị trí của Thiên Vũ mà suy nghĩ. Thiên Vũ là một cậu nhóc năng động. Cậu là người có ước mơ lớn, muốn được sải cánh trên bầu trời rộng lớn, muốn nhìn thấy thế giới rộng bao la, muốn có nhiều bạn bè nhưng vô tình hành động của Giang Thiên lại khiến Thiên Vũ giống như chim trong lồng, bị cô lập khỏi xã hội. Thiên Vũ lúc đầu thì lại ngoan ngoãn nghe theo với hi vọng sẽ xoa dịu cảm giác có lỗi của Giang Thiên. Điều đó khiến cho hành động bảo vệ của Giang Thiên trở nên gay gắt hơn. Đến khi không cách nào chấp nhận được thì lại không có cách nào nói cho Giang Thiên biết những gì bản thân muốn vì lúc đó khoảng cách giữa hai anh em đã quá lớn. Cảm giác giống như không còn là anh em nữa. Hai người cứ như vậy thì sẽ có lúc chẳng khác nào nhưng người xa lạ. Chuyện này người ngoài như cậu không thể xen vào được. Ba mẹ của Giang Thiên thì cũng không biết làm thế nào. Những lời cần nói đều đã nói cũng không thay đổi được gì. Có lẽ đôi khi quá thân cận lại trở thành bức tường ngăn cách giữa người với người. Cho nên mới nói ngoài tình thân con người còn cần những tình cảm khác để bộc lộ cảm xúc, suy nghĩ của mình. Chính vì vậy cần tìm người có tác động lớn đến hai người bọn họ, cần phải khai thông suy nghĩ, cảm xúc của hai người này.
Kiến Hàm âm trầm nhìn Giang Thiên. Người có tác động với Giang Thiên cậu đã tìm được rồi. Còn đối với Thiên Vũ, cậu không biết. Cậu cần một chút thời gian để quan sát. Nhưng nếu bây giờ chưa có cũng không cần vội, chỉ cần chờ đợi là được. Miễn là không phải chờ đến lúc hai người đầu bạc trắng mới làm hòa thì mọi việc đều ổn cả. Kiến Hàm âm thầm hài lòng với kế hoạch của mình.
Giang Thiên bỗng dưng phát run. Đã lâu không thấy Kiến Hàm cười thế này rồi. Không phải là đang tính kế ai đấy chứ?
- Tuần này tớ sẽ ở đây! - Kiến Hàm bỗng nhiên nói.
- Cậu có nhà không ở đến đây làm gì? - Giang Thiên nheo mắt cảnh giác.
- Một mình trong căn nhà rộng lớn chán lắm! Ở đây vui hơn nhiều!
Nhìn nụ cười trông vô hại như một đứa trẻ lại khiến tiếng chuông báo động của Giang Thiên kêu lên. Không phải đang tính kế cậu đấy chứ?
(Shuuya: "Quả là hội trưởng đại nhân có khác! Anh nghĩ đúng rồi đó! Chúc mừng!")
Buổi tối, Thiên Vũ áp người vào tường đo chiều cao. Sau khi nhìn kết quả, khuôn mặt thiếu niên nhăn lại, rồi ném cây thước trên tay xuống đất bực tức nói:
- Sao không cao lên được mm nào vậy trời. Chắc chắn là sữa kém chất lượng. Phải kiện hãng sản xuất!
(Shuuya: "Làm như thuốc thần không bằng!")
Thiên Vũ nằm xuống gi.ường:
- Chừng nào mới cao lên được. Tới ba mươi centimet. Cùng ăn như nhau sao anh ta lại cao hơn vậy? Chẳng lẽ mình mang gen mẹ nhiều hơn?
Suy nghĩ miên man, tào lao của cậu nhóc bị cắt ngang bớt tiếng chuông điện thoại. Vừa nhìn thấy tên người gọi tâm trạng buồn bực liền có gió xuân phơi phới thổi qua.
- Tớ đây!
-...
- Không cần xin lỗi đâu cậu bận việc mà. Nhưng mà tớ thật sự mong chờ đó. - Giọng Thiên Vũ mang theo chút hờn dỗi trẻ con. Nếu Giang Thiên nhìn thấy nét mặt này của cậu sẽ phản ứng thế nào nhỉ.
-...
- Cậu muốn cùng tớ đi chơi sao? - Mặt dù trong lòng hoa bay phấp phới nhưng Thiên Vũ vẫn cố dùng giọng bình thản nói.
-...
- Ngày mai! Tớ... - Thiên Vũ muốn giơ hai tay đồng ý thì chợt nhớ đến nét mặt lạnh băng của Giang Thiên. Anh ta chắc sẽ không đồng ý. Nhưng lập tức sau đó Thiên Vũ lắc mạnh đầu. Anh ta chỉ là anh trai có phải ba đâu mà mình phải sợ. Cho dù là ba cũng không thể xen vào cuộc sống riêng tư của mình được. Thiên Vũ gật gật đầu cảm thấy rất có lí. Nhưng vẫn thấy chần chừ. Sau đó liền hiện ra một lí do khác để niềm tin thêm vững chắc. Mình đang tuyên chiến với anh ta mà. Phải chống lại chế độ độc quyền.
-...
- À. Tớ nhất định sẽ đến. Nhất định luôn cậu không cần lo. Nhất định sẽ đến. Nhất định đó. - Thiên Vũ lặp lại nhiều từ "nhất định" nhằm cổ vũ tinh thần, thể hiện quyết tâm mạnh mẽ.
Giang Thiên đứng ngoài cửa vừa vặn nghe hết câu chuyện. Cậu đi ngang qua nhưng chợt nghe Thiên Vũ nói chuyện điện thoại nen dừng lại. Kiến Hàm nhìn khuôn mặt lạnh của cậu mỉm cười nói:
- Em cậu có vẻ rất vui. Không biết đó là ai nhỉ? Tớ tò mò thật.
- Cậu tưởng nó sẽ đi được sao? Người bên ngoài tiếp cận nó chắc sẽ không có ý tốt. Tớ chắc chắn sẽ không cho nó ra ngoài khi chưa biết được người đó vô hại. - Giang Thiên nghiêng đầu nói.
- Cậu sao không thử nghĩ theo chiều hướng tốt. Biết đâu là bạn gái thằng nhóc sao? - Kiến Hàm nhướng mày, nụ cười có chút khiêu khích.
- Bạn gái? - Mặt Giang Thiên nghệt ra. - Làm sao có thể? Thiên Vũ giống tớ không thích tiếp xúc với nữ sinh. Với lại vệ sĩ nói nó cũng không có bạn nào thân ở trường.
- Đứa trẻ đáng thương. - Kiến Hàm thương tiếc. Rồi lại nhìn cậu nói. - Nếu giống cậu thì cũng sẽ có cô gái ngoại lệ. Giống Lam Thanh đó!
- Sao lại nhắc đến cô ta? - Giang Thiên nhíu mày lại.
- Chỉ là ví dụ thôi. Nhưng nếu cậu cứ hành động như thế tớ e rằng thằng nhóc này mãi mãi cô đơn chiếc bóng thôi. - Kiến Hàm vỗ vỗ vai cậu nói. Đây là lời khuyên thật lòng. Cậu thật sự rất lo cho hạnh phúc của Thiên Vũ sau này. Vấn đề này phải giải quyết nhanh mới được.
- Vậy ý cậu là tớ phải cho nó đi. Lỡ cô gái đó không tốt thì sao? - Giang Thiên nói.
- Vậy cậu chỉ cần quan sát thử thôi. Sau đó quyết định cũng chưa muộn. - Kiến Hàm cười.
Giang Thiên cẩn thận quan sát ý cười trên mặt Kiến Hàm.
- Ý cậu là chúng ta theo dõi?
- Đoán đúng rồi đó! - Kiến Hàm nói. Xem ra cậu không cần đợi lâu để thật hiện kế hoạch của mình. Cậu sẽ dùng tài ăn nói số một của mình.
*********************
Mọi người thử đoán xem người hẹn với Thiên Vũ là ai? Gợi ý là lạ mà cũng quen. Đoán thử nhé.
Chap tiếp theo: Kế hoạch của Kiến Hàm đã được triển khai. Trùng hợp gặp lại người quen. Buổi hẹn của Thiên Vũ sẽ xảy ra như thế nào? Tò mò thì chờ xem chap kế nha.
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.
**********************
Trong làn sương mờ ảo dần hiện rõ kí ức của quá khứ.
- Em ngồi đây đợi anh một lát nhé!
Trong công viên, một cậu bé mái tóc đỏ chừng mười tuổi trên người lấm lén bùn đất đặt tay lên vai cậu bé trông nhỏ tuổi hơn cẩn thận dặn dò.
- Em biết rồi! - Cậu bé kia nhu thuận gật đầu.
- Không được đi đâu đấy! Anh sẽ nhanh trở về thôi! - Sau khi dặn dò xong cậu bé kia chạy đi hướng tiệm bánh gần đó chạy tới.
Hình ảnh ấy bị làn sương mù dần che khuất trở nên trắng xóa. Tiếp theo đó, trong làn sương vọng lên gọi yếu ớt.
- Anh.. hai.. em.. đau.. quá.. anh.. hai...
- Thiên Vũ! Tỉnh dậy đi! - Ôm trong tay cơ thể yếu ớt của em trai, cơ thể chằng chịt vết đòn roi rỉ máu, cái cơ thể nóng như lửa, ướt đẫm mồ hôi, đôi mắt kia đang dần khép lại. Từng giọt nước mắt rơi xuống nhòe đi vết máu đỏ thẫm. - Anh xin lỗi! Em đừng ngủ mà. Anh xin lỗi... tỉnh lại đi! Anh... cầu xin em đó...
- Thiên Vũ! - Trên chiếc gi.ường êm ái màu xanh đen, Giang Thiên giật mình tỉnh dậy. Khuôn mặt sợ hãi dần trấn tĩnh lại. Cậu áp tay lên trán thì thào:
- Lại là giấc mơ đó...
Giang Thiên nhìn ra cửa sổ. Khung cảnh vẫn chìm trong mãn đêm, nó yên tĩnh đến mức khiến cậu phát run. Trong lòng lại dâng lên nỗi bất an không rõ, Giang Thiên rời gi.ường.
Cánh cửa phòng đối diện khẽ mở ra, Giang Thiên lén thở nhẹ khi thấy người đang an ổn ngủ trên gi.ường rồi khép cửa lại.
Đã bảy năm trôi qua, cứ mỗi lần ở nhà là cậu lại luôn bất an, giấc mơ kia không biết đã bao lần xuất hiện. Tưởng chừng như đã quên nhưng vẫn không thể quên được. Có lẽ chính điều đó đã tạo nên rào cản giữa cậu và Thiên Vũ. Cậu đối với Thiên Vũ không chỉ là sự bảo vệ của người anh trai mà có lẽ làm thế để xóa bớt cảm giác tội lỗi, để cảm thấy an tâm hơn.
Sáng hôm sau, vò mái tóc đỏ rối bù xù xuống nhà, Giang Thiên ngáp dài một cái, tối qua gần như không ngủ được.
- Cậu lôi thôi quá đấy hội trưởng! - Giọng nam mang chút châm chọc từ phòng khách.
- Cậu đến đấy sao? Bốn người kia đâu? - Giang Thiên bước xuống ngồi đối diện với chàng trai ăn mặc chỉnh chu, sạch sẽ kia.
- Không biết có nên nói cậu vô tâm hay không. Bốn người bọn họ đều bận hết cả rồi, Minh Nhạc và Đan Bảo đều xách hành lí ra nước ngoài. Tử Phong phải trở về nhà chính, còn Vĩnh Khang thì tham gia một giải đấu bóng rổ. - Kiến Hàm vừa chăm chú nhìn tờ báo trên tay vừa nói.
- Vậy ra là cậu rảnh rỗi mới đến tìm tớ! - Giang Thiên khép hờ mắt nhìn cậu.
- Không phải tớ mà cả cậu cũng thế thôi. Với lại là hai vị phụ huynh của cậu yêu cầu tớ đến phụ giúp cậu.
- Tớ giải quyết xong hết cả rồi! Ba tớ cũng thật lạ.. đi chơi với mẹ tớ rồi quăng một đống công việc cho tớ xử lí. Sao đến bây giờ vẫn chưa phá sản nhỉ? - Giang Thiên hơi nhíu mày.
- Cậu đây là đang trù tập đoàn của nhà mình sao? Đến lúc đó cậu sẽ tay trắng tay đấy. Chẳng lẽ lại không sợ? - Ánh mắt có chút ý cười nhìn Giang Thiên. Kiến Hàm biết Giang Thiên không có hứng thú tiếp quản tập đoàn nhưng cũng không thể buông bỏ đành phải gánh vác. - Cậu và Thiên Vũ sao rồi?
- Vẫn vậy thôi! Nó không cho tớ sắc mặt tốt.
- Cậu cũng có cho người khác sắc mặt tốt đâu! Thả lỏng chút đi. Cậu không cần lúc nào cũng phải lo lắng như vậy.
- Nhưng tớ vẫn không yên tâm. - Giang Thiên dựa người vào ghế, hơi ngẩng đầu lên.
- Giá như đối với hội cậu cũng bỏ nhiêu tâm tư như vậy thì tốt quá rồi.
Giang Thiên im lặng không nói gì rồi bất chợt hỏi:
- Cậu có liên lạc với Khả Vi không?
- Hỏi làm gì? Đừng nói cậu có ý với cô ấy đấy? - Đôi mắt nheo lại đầy nguy hiểm.
- Tớ không phải cậu! - Giang Thiên lười biếng nhìn lại.
- Hôm qua tớ có ghé qua cửa tiệm nhà cô ấy một chút. Tớ có gặp Lam Thanh đang phụ giúp ở đó. Nhưng mà tuy nói là giúp nhưng số bánh mà cậu ấy ăn vụng cũng không ít! - Kiến Hàm mang ý cười nhàn nhạt nói. Đôi mắt khẽ liếc sang Giang Thiên nét mặt hờ hững.
Bất chợt, người làm từ ngoài bưng vào mấy thùng sữa. Cả Giang Thiên và Kiến Hàm đều không khỏi ngạc nhiên.
- Cậu có thêm đứa em sao?
- Cậu điên vừa thôi! Quản gia! - Giang Thiên gọi.
- Có chuyện gì thưa thiếu gia! - Quản gia tác phong nhanh nhẹn xuất hiện.
- Sữa này là sao?
- Là Thiên Vũ thiếu gia yêu cầu mua!
- Thiên Vũ? - Giang Thiên cảm thấy thật khó hiểu. Bình thường thằng nhóc này rất ghét uống sữa bảo nó thật trẻ con sao giờ lại...
- Mang đến rồi sao? Ông làm tốt lắm! - Thiên Vũ đứng trên cầu thang hài lòng nhìn xuống nói.
- Nhóc đổi khẩu vị rồi sao? Muốn làm con nít à? - Kiên Hàm cười cười nói.
Thiên Vũ không đáp, bước xuống lấy một hộp sữa, cắm ống hút uống uống rồi lại bước lên lầu nghiến răng nghiến lợi thầm nghĩ. Chờ đó! Đợi tôi cao lên sẽ cho anh biết tay! Bây giờ bản thiếu gia đành chịu nhục làm con nít để đợi ngày thành người lớn. Quân tử báo thù mười năm chưa muộn.
(shuuya: "Không phải cứ uống sữa là cao lên đâu! Mình đây uống sữa mỗi ngày mà không cao lên được một centimet nào!" *thở dài, buồn *)
- Tớ nghĩ Thiên Vũ càng lớn càng trẻ con. Suy nghĩ cũng rất đơn giản. - Kiến Hàm cười nói.
- Vậy sao? - Giang Thiên thờ ơ nói. Cậu thật sự chẳng hiểu ý nghĩ của em mình nhưng mà nếu Thiên Vũ muốn thế cũng đành với lại nếu là người trong nhà mua thì chắc an toàn.
Kiến Hàm nhìn vẻ mặt mờ mịt của Giang Thiên cười thầm. Ai nói hai người này không phải anh em cậu đi đầu xuống đất. Chỉ tiếc hai anh em cứ mãi như thế. Đã bảy năm rồi mà chưa có cuộc nói chuyện đúng nghĩa. Lúc thì hờ hững, lúc thì gay gắt, thái độ chẳng giống anh em tình thương mến thương cho nên khiến không ít người hiểu lầm. Giang Thiên là người thích tự do, muốn tự quyết định mọi thứ nhưng cậu lại không hiểu chính em trai mình cũng mong muốn như vậy. Giang Thiên luôn nghĩ hành động của mình là đúng. Cậu chỉ quan tâm cảm xúc của mình mà lại quên đặt mình vào vị trí của Thiên Vũ mà suy nghĩ. Thiên Vũ là một cậu nhóc năng động. Cậu là người có ước mơ lớn, muốn được sải cánh trên bầu trời rộng lớn, muốn nhìn thấy thế giới rộng bao la, muốn có nhiều bạn bè nhưng vô tình hành động của Giang Thiên lại khiến Thiên Vũ giống như chim trong lồng, bị cô lập khỏi xã hội. Thiên Vũ lúc đầu thì lại ngoan ngoãn nghe theo với hi vọng sẽ xoa dịu cảm giác có lỗi của Giang Thiên. Điều đó khiến cho hành động bảo vệ của Giang Thiên trở nên gay gắt hơn. Đến khi không cách nào chấp nhận được thì lại không có cách nào nói cho Giang Thiên biết những gì bản thân muốn vì lúc đó khoảng cách giữa hai anh em đã quá lớn. Cảm giác giống như không còn là anh em nữa. Hai người cứ như vậy thì sẽ có lúc chẳng khác nào nhưng người xa lạ. Chuyện này người ngoài như cậu không thể xen vào được. Ba mẹ của Giang Thiên thì cũng không biết làm thế nào. Những lời cần nói đều đã nói cũng không thay đổi được gì. Có lẽ đôi khi quá thân cận lại trở thành bức tường ngăn cách giữa người với người. Cho nên mới nói ngoài tình thân con người còn cần những tình cảm khác để bộc lộ cảm xúc, suy nghĩ của mình. Chính vì vậy cần tìm người có tác động lớn đến hai người bọn họ, cần phải khai thông suy nghĩ, cảm xúc của hai người này.
Kiến Hàm âm trầm nhìn Giang Thiên. Người có tác động với Giang Thiên cậu đã tìm được rồi. Còn đối với Thiên Vũ, cậu không biết. Cậu cần một chút thời gian để quan sát. Nhưng nếu bây giờ chưa có cũng không cần vội, chỉ cần chờ đợi là được. Miễn là không phải chờ đến lúc hai người đầu bạc trắng mới làm hòa thì mọi việc đều ổn cả. Kiến Hàm âm thầm hài lòng với kế hoạch của mình.
Giang Thiên bỗng dưng phát run. Đã lâu không thấy Kiến Hàm cười thế này rồi. Không phải là đang tính kế ai đấy chứ?
- Tuần này tớ sẽ ở đây! - Kiến Hàm bỗng nhiên nói.
- Cậu có nhà không ở đến đây làm gì? - Giang Thiên nheo mắt cảnh giác.
- Một mình trong căn nhà rộng lớn chán lắm! Ở đây vui hơn nhiều!
Nhìn nụ cười trông vô hại như một đứa trẻ lại khiến tiếng chuông báo động của Giang Thiên kêu lên. Không phải đang tính kế cậu đấy chứ?
(Shuuya: "Quả là hội trưởng đại nhân có khác! Anh nghĩ đúng rồi đó! Chúc mừng!")
Buổi tối, Thiên Vũ áp người vào tường đo chiều cao. Sau khi nhìn kết quả, khuôn mặt thiếu niên nhăn lại, rồi ném cây thước trên tay xuống đất bực tức nói:
- Sao không cao lên được mm nào vậy trời. Chắc chắn là sữa kém chất lượng. Phải kiện hãng sản xuất!
(Shuuya: "Làm như thuốc thần không bằng!")
Thiên Vũ nằm xuống gi.ường:
- Chừng nào mới cao lên được. Tới ba mươi centimet. Cùng ăn như nhau sao anh ta lại cao hơn vậy? Chẳng lẽ mình mang gen mẹ nhiều hơn?
Suy nghĩ miên man, tào lao của cậu nhóc bị cắt ngang bớt tiếng chuông điện thoại. Vừa nhìn thấy tên người gọi tâm trạng buồn bực liền có gió xuân phơi phới thổi qua.
- Tớ đây!
-...
- Không cần xin lỗi đâu cậu bận việc mà. Nhưng mà tớ thật sự mong chờ đó. - Giọng Thiên Vũ mang theo chút hờn dỗi trẻ con. Nếu Giang Thiên nhìn thấy nét mặt này của cậu sẽ phản ứng thế nào nhỉ.
-...
- Cậu muốn cùng tớ đi chơi sao? - Mặt dù trong lòng hoa bay phấp phới nhưng Thiên Vũ vẫn cố dùng giọng bình thản nói.
-...
- Ngày mai! Tớ... - Thiên Vũ muốn giơ hai tay đồng ý thì chợt nhớ đến nét mặt lạnh băng của Giang Thiên. Anh ta chắc sẽ không đồng ý. Nhưng lập tức sau đó Thiên Vũ lắc mạnh đầu. Anh ta chỉ là anh trai có phải ba đâu mà mình phải sợ. Cho dù là ba cũng không thể xen vào cuộc sống riêng tư của mình được. Thiên Vũ gật gật đầu cảm thấy rất có lí. Nhưng vẫn thấy chần chừ. Sau đó liền hiện ra một lí do khác để niềm tin thêm vững chắc. Mình đang tuyên chiến với anh ta mà. Phải chống lại chế độ độc quyền.
-...
- À. Tớ nhất định sẽ đến. Nhất định luôn cậu không cần lo. Nhất định sẽ đến. Nhất định đó. - Thiên Vũ lặp lại nhiều từ "nhất định" nhằm cổ vũ tinh thần, thể hiện quyết tâm mạnh mẽ.
Giang Thiên đứng ngoài cửa vừa vặn nghe hết câu chuyện. Cậu đi ngang qua nhưng chợt nghe Thiên Vũ nói chuyện điện thoại nen dừng lại. Kiến Hàm nhìn khuôn mặt lạnh của cậu mỉm cười nói:
- Em cậu có vẻ rất vui. Không biết đó là ai nhỉ? Tớ tò mò thật.
- Cậu tưởng nó sẽ đi được sao? Người bên ngoài tiếp cận nó chắc sẽ không có ý tốt. Tớ chắc chắn sẽ không cho nó ra ngoài khi chưa biết được người đó vô hại. - Giang Thiên nghiêng đầu nói.
- Cậu sao không thử nghĩ theo chiều hướng tốt. Biết đâu là bạn gái thằng nhóc sao? - Kiến Hàm nhướng mày, nụ cười có chút khiêu khích.
- Bạn gái? - Mặt Giang Thiên nghệt ra. - Làm sao có thể? Thiên Vũ giống tớ không thích tiếp xúc với nữ sinh. Với lại vệ sĩ nói nó cũng không có bạn nào thân ở trường.
- Đứa trẻ đáng thương. - Kiến Hàm thương tiếc. Rồi lại nhìn cậu nói. - Nếu giống cậu thì cũng sẽ có cô gái ngoại lệ. Giống Lam Thanh đó!
- Sao lại nhắc đến cô ta? - Giang Thiên nhíu mày lại.
- Chỉ là ví dụ thôi. Nhưng nếu cậu cứ hành động như thế tớ e rằng thằng nhóc này mãi mãi cô đơn chiếc bóng thôi. - Kiến Hàm vỗ vỗ vai cậu nói. Đây là lời khuyên thật lòng. Cậu thật sự rất lo cho hạnh phúc của Thiên Vũ sau này. Vấn đề này phải giải quyết nhanh mới được.
- Vậy ý cậu là tớ phải cho nó đi. Lỡ cô gái đó không tốt thì sao? - Giang Thiên nói.
- Vậy cậu chỉ cần quan sát thử thôi. Sau đó quyết định cũng chưa muộn. - Kiến Hàm cười.
Giang Thiên cẩn thận quan sát ý cười trên mặt Kiến Hàm.
- Ý cậu là chúng ta theo dõi?
- Đoán đúng rồi đó! - Kiến Hàm nói. Xem ra cậu không cần đợi lâu để thật hiện kế hoạch của mình. Cậu sẽ dùng tài ăn nói số một của mình.
*********************
Mọi người thử đoán xem người hẹn với Thiên Vũ là ai? Gợi ý là lạ mà cũng quen. Đoán thử nhé.
Chap tiếp theo: Kế hoạch của Kiến Hàm đã được triển khai. Trùng hợp gặp lại người quen. Buổi hẹn của Thiên Vũ sẽ xảy ra như thế nào? Tò mò thì chờ xem chap kế nha.