Sức mạnh của tình yêu thương

heokool

Cà rốt, trứng hay hạt cà phê?
Thành viên thân thiết
Tham gia
22/9/2011
Bài viết
14.934
- Tôi đã chứng kiến sức mạnh của một siêu người hùng, không phải trong sách vở mà là trong chính những cuộc chiến đấu hàng ngày, với "vũ khí" duy nhất là tình yêu thương vô bờ bến.

Nụ cười tươi tắn và đôi mắt lấp lánh là những điều tôi chú ý đầu tiên ở cậu ấy. Cậu ấy là một "thủ thư part-time" ở thư viện thành phố, tên cậu ấy là Mark Heinz.

Cậu ấy rất yêu công việc, cậu ấy chào hỏi mọi-bạn-đọc, cứ như thể họ là những người quan trọng nhất từng xuất hiện trên Trái Đất này. Chỉ vài lần gặp gỡ, chúng tôi đã là bạn thân, và tôi thường tranh thủ đến thư viện vào đúng ca làm của Mark.

Có những lần, tôi đến thư viện chỉ để dựa vào quầy thủ thư, nghe không biết chán những tin tức mà cậu ấy đọc trong báo rồi "biên tập" và kể lại theo một kiểu cực thú vị khiến không ít lần tôi... bật cười to giữa thư viện.

Tôi còn hỏi ý kiến cậu ấy về những cuốn sách mình định mượn, vì dường như chẳng có cuốn nào là Mark chưa đọc. Mark nói rằng cậu ấy thích nhất loại truyện về những siêu anh hùng, kiểu truyện mà tụi con trai thích đọc.
542757-343245.jpg
Khi thân nhau hơn, tôi nhận ra là sau nụ cười vui, Mark có vẻ mệt mỏi triền miên. Vẫn tán gẫu vui vẻ, nhưng tôi không thể dứt khỏi nỗi nghi ngờ rằng có điều gì đó bất ổn trong cuộc sống của Mark. Đến một hôm, tôi buột miệng:

- Có chuyện gì không ổn thế, Mark?

Hơi bất ngờ, nên Mark cũng bật trả lời:

- Mình mới đưa mẹ mình vào viện.

Mẹ của Mark bị bệnh ALS. Đó là một bệnh mà các dây thần kinh không điều khiển các cơ được nữa, và vô phương cứu chữa. Tôi đứng lặng. Hoá ra Mark đã luôn giữ "bí mật" về gia đình mình đằng sau những câu chuyện hài hước, nội dung những cuốn sách, những tin tức thú vị... Tôi không thể ngăn nổi nước mắt.

Mark là con trai cả. Mẹ của cậu bị mắc bệnh từ sau khi sinh cậu em út. Khả năng ngôn ngữ của bà ngày càng giảm, trong khi những người mẹ khác dạy con mình tập nói, thì mấy anh em Mark lại phải tự "phiên dịch" những câu nói ngày càng lộn xộn và ngắn ngủi của mẹ.

Còn bây giờ, mẹ Mark đã hoàn toàn không nói được, và họ phải quy ước với nhau theo kiểu một hoặc hai cái nháy mắt có ý nghĩa là "Có" hoặc "Không".

Sau khi làm việc ở thư viện, Mark phải lao như bay về nhà để làm bài tập, chuẩn bị bữa tối, rồi giúp các em học hành, sau đó là một đêm dài bên mẹ. Để chăm sóc một người bệnh ALS đòi hỏi một tình yêu thương vô tận.
542757-257103.jpg

Mỗi tối, sau khi giúp mẹ làm vệ sinh và chuẩn bị đi ngủ, Mark sẽ ngồi bên gi.ường mẹ để kể lại những tin tức và những câu chuyện mà cậu đọc được hoặc nghe được trong ngày.

Sau khi mẹ đã thiếp đi, Mark kê một cái gi.ường xếp nhỏ ngay cạnh mẹ và cứ mỗi tiếng, cậu tỉnh dậy một lần, giúp mẹ trở người để máu lưu thông. Có khi cậu sẽ ngồi hàng giờ để xoa bóp chân cho mẹ, giúp mẹ không bị quá đau đớn.

Đến sáng, Mark lại dậy từ lúc bình minh để chuẩn bị bữa sáng cho các em và đưa chúng đi học, còn cậu đến trường, rồi hết giờ học lại tới thư viện làm thêm.

Đến bây giờ, bệnh tình của mẹ Mark vẫn như vậy, và Mark vẫn sống những ngày như thế. Tôi cảm thấy mình như nhận được một món quà, khi được trở thành một phần trong cuộc sống của cậu bạn thân, được lắng nghe và chứng kiến sức mạnh của một siêu người hùng, không phải trong sách vở mà là trong chính những cuộc chiến đấu hàng ngày, với "vũ khí" duy nhất là tình yêu thương vô bờ bến.


 
×
Quay lại
Top Bottom