Chap 2: Cậu là....
Thanh ngước đôi mắt trong sáng của mình nhìn vào khuôn mặt chàng trai trước mắt, bầu không khí giữa hai con người xa lạ lần đầu gặp mặt trở nên gượng gạo. Chàng trai kia ngại ngùng bắt chuyện
-Xin lỗi cậu, làm hư chậu hoa của cậu rồi…
-Không sao đâu – Thanh đáp lại
-Cậu tên gì vậy?... tớ thấy cậu lạ lạ, chắc mới chuyển đến – Chàng trai ấp úng hỏi tiếp.
-Tớ á?... Ngọc… Ngọc Thanh… còn cậu?
-Nam Hoàng – Chàng trai giới thiệu
-Cậu…. – Ngọc Thanh định bắt chuyện tiếp thì một giọng nói khác vang lên
-Hoàng ơi… đi thôi nào! – Một cậu thanh niên khác vẫy gọi.
Bóng lưng cao gầy của Nam Hoàng rời đi, từng tia nắng của một buổi chiều tháng chín như tô điểm thêm cho vẻ đẹp của chàng trai ấy trong mắt Ngọc Thanh.
Bóng hình anh như để cho Ngọc Thanh một cảm giác lâng lâng khó tả, Thanh đứng yên tại chỗ, đầu óc chỉ nghĩ đến cảm giác lúc nãy.
-“Ngọc Thanh, vào mẹ nhờ con chút”- Giọng nói vội vã của bà Trinh đã đánh thức cô gái ấy
Đến đêm, khi cả nhà đã say giấc nồng, Ngọc Thanh giờ đây mới chuẩn bị xong xuôi cho buổi khai giảng ngày mai. Cô bước những bước chân nặng trĩu mệt mỏi lên gi.ường. Trong căn phòng mát lạnh bởi điều hòa, cô nằm trên chiếc gi.ường êm ái, dưới chiếc chăn ấp áp.
Lòng cô không nguôi ngoai khi nhớ về khoảnh khắc chạm mặt với Nam Hoàng, lòng thầm có ấn tượng sâu sắc với chàng trai mới gặp mặt.
-“ Trời ơi, 6h30 rồi…. Dậy nhanh thôi!!” – Ngọc Thanh ngày đầu đi học đã dậy muộn khiến cô rất lo sợ
-“ Ngọc Thanh!! Con có dậy đi học không hả?” Tiếng gọi sốt sắng của bà Trinh khi thấy con gái thức dậy muộn hơn thường ngày.
-Ngọc Thanh: “ Con đi đây mẹ, muộn mất rồi.”
-“ Ơ, không ăn sáng à con?”- Bà Trinh hỏi lại con gái
Ngọc Thanh : Tí lên căng tin trường con ăn sau cũng được, con muộn học rồi !
Bà Trinh : …Ừ…vậy cũng được, đi đường cẩn thận con nhé !
Ngọc Thanh vội vã đến trường, khắp quãng đường cô đi qua ngập tràn không khí đầu năm học. Những chú bé tươi cười khoác cặp đến trường, đàn chim hót líu lo dưới ánh nắng vàng buổi sớm.
Bước vào cổng trường, Thanh thở phào nhẹ nhõm « Phù… may vẫn kịp giờ ! », cô từ từ đi tìm lớp của mình, trong lòng không khỏi hồi hộp, hơi lo lắng khi lần đầu bước tới ngôi trường xa lạ ở một nơi hoàn toàn mới.
Cô vừa đi vừa nghĩ bụng « Không biết ngôi trường này sẽ có gì thú vị nhỉ ? ». Chính lúc ấy, cô va phải một bóng lưng to lớn của một chàng trai, chàng trai ngoảnh lại
-Cậu là….. - Cô ngạc nhiên…. !
Thanh ngước đôi mắt trong sáng của mình nhìn vào khuôn mặt chàng trai trước mắt, bầu không khí giữa hai con người xa lạ lần đầu gặp mặt trở nên gượng gạo. Chàng trai kia ngại ngùng bắt chuyện
-Xin lỗi cậu, làm hư chậu hoa của cậu rồi…
-Không sao đâu – Thanh đáp lại
-Cậu tên gì vậy?... tớ thấy cậu lạ lạ, chắc mới chuyển đến – Chàng trai ấp úng hỏi tiếp.
-Tớ á?... Ngọc… Ngọc Thanh… còn cậu?
-Nam Hoàng – Chàng trai giới thiệu
-Cậu…. – Ngọc Thanh định bắt chuyện tiếp thì một giọng nói khác vang lên
-Hoàng ơi… đi thôi nào! – Một cậu thanh niên khác vẫy gọi.
Bóng lưng cao gầy của Nam Hoàng rời đi, từng tia nắng của một buổi chiều tháng chín như tô điểm thêm cho vẻ đẹp của chàng trai ấy trong mắt Ngọc Thanh.
Bóng hình anh như để cho Ngọc Thanh một cảm giác lâng lâng khó tả, Thanh đứng yên tại chỗ, đầu óc chỉ nghĩ đến cảm giác lúc nãy.
-“Ngọc Thanh, vào mẹ nhờ con chút”- Giọng nói vội vã của bà Trinh đã đánh thức cô gái ấy
Đến đêm, khi cả nhà đã say giấc nồng, Ngọc Thanh giờ đây mới chuẩn bị xong xuôi cho buổi khai giảng ngày mai. Cô bước những bước chân nặng trĩu mệt mỏi lên gi.ường. Trong căn phòng mát lạnh bởi điều hòa, cô nằm trên chiếc gi.ường êm ái, dưới chiếc chăn ấp áp.
Lòng cô không nguôi ngoai khi nhớ về khoảnh khắc chạm mặt với Nam Hoàng, lòng thầm có ấn tượng sâu sắc với chàng trai mới gặp mặt.
-“ Trời ơi, 6h30 rồi…. Dậy nhanh thôi!!” – Ngọc Thanh ngày đầu đi học đã dậy muộn khiến cô rất lo sợ
-“ Ngọc Thanh!! Con có dậy đi học không hả?” Tiếng gọi sốt sắng của bà Trinh khi thấy con gái thức dậy muộn hơn thường ngày.
-Ngọc Thanh: “ Con đi đây mẹ, muộn mất rồi.”
-“ Ơ, không ăn sáng à con?”- Bà Trinh hỏi lại con gái
Ngọc Thanh : Tí lên căng tin trường con ăn sau cũng được, con muộn học rồi !
Bà Trinh : …Ừ…vậy cũng được, đi đường cẩn thận con nhé !
Ngọc Thanh vội vã đến trường, khắp quãng đường cô đi qua ngập tràn không khí đầu năm học. Những chú bé tươi cười khoác cặp đến trường, đàn chim hót líu lo dưới ánh nắng vàng buổi sớm.
Bước vào cổng trường, Thanh thở phào nhẹ nhõm « Phù… may vẫn kịp giờ ! », cô từ từ đi tìm lớp của mình, trong lòng không khỏi hồi hộp, hơi lo lắng khi lần đầu bước tới ngôi trường xa lạ ở một nơi hoàn toàn mới.
Cô vừa đi vừa nghĩ bụng « Không biết ngôi trường này sẽ có gì thú vị nhỉ ? ». Chính lúc ấy, cô va phải một bóng lưng to lớn của một chàng trai, chàng trai ngoảnh lại
-Cậu là….. - Cô ngạc nhiên…. !