- Tham gia
- 20/10/2012
- Bài viết
- 200
Rất nhiều thứ đã có dưới mưa, nhưng chẳng thể giữ bên mình bền lâu. Không phải tại mình. Cũng chẳng phải tại mưa. Có lẽ vì chưa có duyên mà thôi. Những sự gắn bó, bền chặt trong đời này cũng cần một cái duyên riêng nào đó phù hợp mà khó lý giải. Duyên cũng như một hạt mầm, gặp mảnh đất thích hợp, được bón chăm tốt, sẽ nảy nở lên xanh, đơm hoa kết trái. Còn không gặp đất khô cằn, người lại ơ hờ chẳng buồn chăm nom, thì có tưới tắm bao nhiêu cơm mưa, duyên ấy cũng chẳng thể thơm hương.
Tự dưng giờ cứ sợ những ngày mưa… Thấy điều gì đó đặc lại, ủ dột âm thầm lan luyênh loang khắp trời đất. Những cơn mưa không còn mang cái hồn nhiên, tươi mát như ánh mắt thuở học trò. Những cơn mưa rơi vào tuổi 30 nhiều hụt hẫng, trăn trở và âu lo…
Quán trà những ngày mưa…
Ngõ nhỏ dẫn vào sũng nước. Từng mảng thư pháp dán trên tường càng thêm lạnh ngắt, độc hai màu trắng đen. Cô nhân viên trẻ ngồi xếp những vuông giấy ăn trên bàn đơn điệu đếm thời gian trôi, mong ngóng hết ca làm của mình. Những dãy bàn gỗ mộc lặng thinh biết rằng quán đông khách nhất là vào các tối có đêm nhạc. Người ta đến cảm nhận trà bằng vị giác và thính giác cũng cần được phục vụ. Mà cứ mưa gió dầm dề thế này, dĩ nhiên đêm nhạc sẽ phải hoãn lại, khách vắng đìu hiu.
Ông chủ nhỏ thở dài biết rằng lại thêm một ngày kinh doanh thất bát, thu chẳng đủ mà đỡ khoản tiền thuê nhà đắt đỏ giữa chốn Hà thành. Đôi vai lại phải gồng lên. Đôi lúc nản lòng, muốn buông bỏ. Mà tình yêu, sự đam mê khi được giao lưu với rất nhiều người trẻ, nhiều tâm hồn đẹp lại níu kéo. Khi được đứng trên sân khấu dẫn chương trình trong các đêm nhạc, dẫn dắt, chia sẻ cảm xúc từ ưu tư của chính lòng mình, thi thoảng ngẫu hứng cất lên vài giai điệu lời ca, sẽ thấy cuộc đời dịu lại, lòng bình yên, thôi muộn phiền giông bão…
Nỗi nhớ những ngày mưa…
Thứ nước trong lành lạnh của đất trời kia như một nguồn cơn dẫn dụ cho nỗi nhớ nương theo tìm về. Ký ức là bong bóng. Vỡ ngọt ngào bên hiên.
Nhớ gương mặt của mẹ buồn thiu ngồi đợi bên mâm cơm chiều, chốc chốc lại chạy ra he hé tấm phên đan bằng cót che bên ngoài cửa sổ, đợi nghe tiếng chiếc xe đời 67 cũ kỹ của bố đi làm về. Nhớ thằng em trai lớn tiếng cãi lại, bị bố cho một cái bạt tai, ấm ức lao mình ra khỏi nhà khi cơn mưa đang giăng kín trời. Mình chạy theo kéo tay em lại. Nó đẩy mình ngã sóng soài trên sân. Hôm sau mình nằm sốt ở nhà, còn em thì cũng cảm lạnh, nằm bên nhà người quen, vẫn không chịu về. Mẹ lại lặng lẽ qua bên đó chăm cho em khỏi bệnh rồi mới lựa cách giảng hòa giữa hai bố con.
Những ngày mưa cũng là những ngày lớp học nhiều nỗi niềm hơn khi muộn giờ mà chưa thấy giáo viên đến, lớp trưởng chạy lên chạy xuống tìm thầy. Mãi sau mới thấy cái dáng người nhỏ nhỏ của thầy trong chiếc áo mưa vàng nhợt nhạt bì bõm dắt chiếc xe chết máy hiện ra phía cổng trường. Bài giảng hôm ấy cũng ủ dột như những cơn mưa…
Nhớ cô bạn thân cuối tuần hay đi cùng mình lên văn phòng Đoàn nộp sổ đầu bài, nhiều lần gặp trời mưa bay, vẫn hay mỉm cười mà bảo ai đó đã nói rằng, đi dưới mưa tình cảm bền lắm đấy. Mình đem điều ấy nói lại với người con gái mình thương năm thứ hai Đại học. Cô ấy cũng tin như vậy, cũng hay hẹn hò những khi trời mưa, ước mong đoạn đường đồng hành bền lâu… Mà, đến khi ra trường, cũng như sau mỗi cơn mưa gặp ánh mặt trời bừng chiếu, sẽ tan đi, rất nhẹ, rất êm như chưa từng rơi xuống đất trời, sũng ướt đời nhau.
Người ta cứ thích theo cơn mưa đi mãi về những miền hy vọng thấy cầu vồng đời mình hắt ngang…
Trống vắng những ngày mưa…
Là những ngày cảm thấy lạc lõng giữa Hà Nội, cô đơn khủng khiếp. Cuộc sống mệt nhoài cơm áo, khiến con người ta đôi lúc bỗng dưng khựng người, muốn dừng lại, buông bỏ mọi thứ bận rộn quanh mình, đang bám víu lấy mình, để tìm lại một điều gì đó thật yên bình trong ký ức đã đi qua mà nương náu. Và dẫu trời vần vũ mây đen, vẫn cứ lấy xe ra, phóng như bay về phía quê mẹ… Phía ấy là bình yên. Phía ấy là yêu thương. Là những gì ấm êm mà suốt 30 năm qua không bao giờ quên được. Là nơi có cả nụ cười và nước mắt trên từng gương mặt những người mình yêu thương, quyện hòa vào tháng năm, có khi ngủ yên, có khi lại cuộn lên như biển động.
Rồi trời sầm sập đổ mưa. Mưa nặng hạt, ngược chiều xe, quất vào mặt, đau rát. Kệ, chẳng buồn dừng lại trú chân ở một điếm canh, hay một mái hiên khóa im ỉm nào đó bên đường. Cứ phóng xe đi tiếp. Vì một điều gì đó thôi thúc, trong khoảnh khắc này, trong nỗi cô đơn này, thực sự chỉ muốn được gặp, thấy nụ cười chào đón và cả ánh mắt âu lo của người thân dành cho mình. Để biết mình vẫn luôn có một nơi đón đợi, tìm về, cả khi thành hay bại, khi vấp ngã đớn đau hay hoa hồng trải lối. Cả khi mình là người lương thiện hay là một kẻ tàn ác, lầm lạc đánh mất lương tri. Vì sau những cơn mưa, luôn là những nụ cười.
Vì sợ trong đời, có những cơn mưa cản lối, một lúc nào đó sẽ vĩnh viễn cuốn trôi, nuốt chửng một ai đó mà mình thương yêu vào cái thăm thẳm mênh mông đến khôn cùng của nó. Như chuyện của cô bạn thân xa nhà lập nghiệp mãi chốn phương Nam, vì mây đen, gió mưa cản lối nên chuyến bay trễ giờ. Khi về đến Hà Nội rồi, đường từ sân bay về đến ngôi nhà ấu thơ cứ dằng dặc những cơn mưa nặng hạt cản lối, chẳng cho bạn kịp về nhìn mặt cha mình lần cuối trong cơn hấp hối đợi mong.
Những cơn mưa nghẹn đắng cả đất trời…
Những cơn mưa nói lời ly biệt…
Về ngang thành phố bất chợt, rồi mưa đẩy con người ta ra xa nhau hơn.
Hà Nội tiễn mình đi bằng một cơn mưa rào chớp nhoáng ngay trước chuyến bay. Cuốn và cuộn tất cả lại trôi về phía ngày hôm qua đã cũ. Xa nhau rồi. 10 năm với Hà Nội, giờ gửi lại theo mưa. Sài Gòn đón mình cũng bằng một cơn mưa lây rây nhè nhẹ thoáng qua…
“Đi dưới mưa tình cảm bền lắm”. Lại nhớ lời cô bạn thân.
Rất nhiều thứ đã có dưới mưa, nhưng chẳng thể giữ bên mình bền lâu. Không phải tại mình. Cũng chẳng phải tại mưa. Có lẽ vì chưa có duyên mà thôi. Những sự gắn bó, bền chặt trong đời này cũng cần một cái duyên riêng nào đó phù hợp mà khó lý giải. Duyên cũng như một hạt mầm, gặp mảnh đất thích hợp, được bón chăm tốt, sẽ nảy nở lên xanh, đơm hoa kết trái. Còn không gặp đất khô cằn, người lại ơ hờ chẳng buồn chăm nom, thì có tưới tắm bao nhiêu cơm mưa, duyên ấy cũng chẳng thể thơm hương.
Cứ nghĩ vậy đi. Để sau nhiều cơn mưa hụt hẫng, nhiều cơn mưa cô đơn, mất mát, cứ còn niềm tin vào một điều gì đó vẫn có thể bền chặt dưới những cơn mưa. Như nỗi nhớ này, như tình cảm này vậy thôi. Có bao giờ tan. Có bao giờ nguôi đâu.
Nhất là khi những cơn mưa về ngang thành phố, về ngang nhịp ngày…
LƯƠNG ĐÌNH KHOA
Rút từ phần GA TRĂN TRỞ - trong tập Tản văn - truyện ngắn: TUỔI THANH XUÂN ĐÔI CHUYẾN TÀU ĐI LẠC - Ra mắt tháng 11/2014
Tự dưng giờ cứ sợ những ngày mưa… Thấy điều gì đó đặc lại, ủ dột âm thầm lan luyênh loang khắp trời đất. Những cơn mưa không còn mang cái hồn nhiên, tươi mát như ánh mắt thuở học trò. Những cơn mưa rơi vào tuổi 30 nhiều hụt hẫng, trăn trở và âu lo…
Quán trà những ngày mưa…
Ngõ nhỏ dẫn vào sũng nước. Từng mảng thư pháp dán trên tường càng thêm lạnh ngắt, độc hai màu trắng đen. Cô nhân viên trẻ ngồi xếp những vuông giấy ăn trên bàn đơn điệu đếm thời gian trôi, mong ngóng hết ca làm của mình. Những dãy bàn gỗ mộc lặng thinh biết rằng quán đông khách nhất là vào các tối có đêm nhạc. Người ta đến cảm nhận trà bằng vị giác và thính giác cũng cần được phục vụ. Mà cứ mưa gió dầm dề thế này, dĩ nhiên đêm nhạc sẽ phải hoãn lại, khách vắng đìu hiu.
Ông chủ nhỏ thở dài biết rằng lại thêm một ngày kinh doanh thất bát, thu chẳng đủ mà đỡ khoản tiền thuê nhà đắt đỏ giữa chốn Hà thành. Đôi vai lại phải gồng lên. Đôi lúc nản lòng, muốn buông bỏ. Mà tình yêu, sự đam mê khi được giao lưu với rất nhiều người trẻ, nhiều tâm hồn đẹp lại níu kéo. Khi được đứng trên sân khấu dẫn chương trình trong các đêm nhạc, dẫn dắt, chia sẻ cảm xúc từ ưu tư của chính lòng mình, thi thoảng ngẫu hứng cất lên vài giai điệu lời ca, sẽ thấy cuộc đời dịu lại, lòng bình yên, thôi muộn phiền giông bão…
Nỗi nhớ những ngày mưa…
Thứ nước trong lành lạnh của đất trời kia như một nguồn cơn dẫn dụ cho nỗi nhớ nương theo tìm về. Ký ức là bong bóng. Vỡ ngọt ngào bên hiên.
Nhớ gương mặt của mẹ buồn thiu ngồi đợi bên mâm cơm chiều, chốc chốc lại chạy ra he hé tấm phên đan bằng cót che bên ngoài cửa sổ, đợi nghe tiếng chiếc xe đời 67 cũ kỹ của bố đi làm về. Nhớ thằng em trai lớn tiếng cãi lại, bị bố cho một cái bạt tai, ấm ức lao mình ra khỏi nhà khi cơn mưa đang giăng kín trời. Mình chạy theo kéo tay em lại. Nó đẩy mình ngã sóng soài trên sân. Hôm sau mình nằm sốt ở nhà, còn em thì cũng cảm lạnh, nằm bên nhà người quen, vẫn không chịu về. Mẹ lại lặng lẽ qua bên đó chăm cho em khỏi bệnh rồi mới lựa cách giảng hòa giữa hai bố con.
Những ngày mưa cũng là những ngày lớp học nhiều nỗi niềm hơn khi muộn giờ mà chưa thấy giáo viên đến, lớp trưởng chạy lên chạy xuống tìm thầy. Mãi sau mới thấy cái dáng người nhỏ nhỏ của thầy trong chiếc áo mưa vàng nhợt nhạt bì bõm dắt chiếc xe chết máy hiện ra phía cổng trường. Bài giảng hôm ấy cũng ủ dột như những cơn mưa…
Nhớ cô bạn thân cuối tuần hay đi cùng mình lên văn phòng Đoàn nộp sổ đầu bài, nhiều lần gặp trời mưa bay, vẫn hay mỉm cười mà bảo ai đó đã nói rằng, đi dưới mưa tình cảm bền lắm đấy. Mình đem điều ấy nói lại với người con gái mình thương năm thứ hai Đại học. Cô ấy cũng tin như vậy, cũng hay hẹn hò những khi trời mưa, ước mong đoạn đường đồng hành bền lâu… Mà, đến khi ra trường, cũng như sau mỗi cơn mưa gặp ánh mặt trời bừng chiếu, sẽ tan đi, rất nhẹ, rất êm như chưa từng rơi xuống đất trời, sũng ướt đời nhau.
Người ta cứ thích theo cơn mưa đi mãi về những miền hy vọng thấy cầu vồng đời mình hắt ngang…
Trống vắng những ngày mưa…
Là những ngày cảm thấy lạc lõng giữa Hà Nội, cô đơn khủng khiếp. Cuộc sống mệt nhoài cơm áo, khiến con người ta đôi lúc bỗng dưng khựng người, muốn dừng lại, buông bỏ mọi thứ bận rộn quanh mình, đang bám víu lấy mình, để tìm lại một điều gì đó thật yên bình trong ký ức đã đi qua mà nương náu. Và dẫu trời vần vũ mây đen, vẫn cứ lấy xe ra, phóng như bay về phía quê mẹ… Phía ấy là bình yên. Phía ấy là yêu thương. Là những gì ấm êm mà suốt 30 năm qua không bao giờ quên được. Là nơi có cả nụ cười và nước mắt trên từng gương mặt những người mình yêu thương, quyện hòa vào tháng năm, có khi ngủ yên, có khi lại cuộn lên như biển động.
Rồi trời sầm sập đổ mưa. Mưa nặng hạt, ngược chiều xe, quất vào mặt, đau rát. Kệ, chẳng buồn dừng lại trú chân ở một điếm canh, hay một mái hiên khóa im ỉm nào đó bên đường. Cứ phóng xe đi tiếp. Vì một điều gì đó thôi thúc, trong khoảnh khắc này, trong nỗi cô đơn này, thực sự chỉ muốn được gặp, thấy nụ cười chào đón và cả ánh mắt âu lo của người thân dành cho mình. Để biết mình vẫn luôn có một nơi đón đợi, tìm về, cả khi thành hay bại, khi vấp ngã đớn đau hay hoa hồng trải lối. Cả khi mình là người lương thiện hay là một kẻ tàn ác, lầm lạc đánh mất lương tri. Vì sau những cơn mưa, luôn là những nụ cười.
Vì sợ trong đời, có những cơn mưa cản lối, một lúc nào đó sẽ vĩnh viễn cuốn trôi, nuốt chửng một ai đó mà mình thương yêu vào cái thăm thẳm mênh mông đến khôn cùng của nó. Như chuyện của cô bạn thân xa nhà lập nghiệp mãi chốn phương Nam, vì mây đen, gió mưa cản lối nên chuyến bay trễ giờ. Khi về đến Hà Nội rồi, đường từ sân bay về đến ngôi nhà ấu thơ cứ dằng dặc những cơn mưa nặng hạt cản lối, chẳng cho bạn kịp về nhìn mặt cha mình lần cuối trong cơn hấp hối đợi mong.
Những cơn mưa nghẹn đắng cả đất trời…
Những cơn mưa nói lời ly biệt…
Về ngang thành phố bất chợt, rồi mưa đẩy con người ta ra xa nhau hơn.
Hà Nội tiễn mình đi bằng một cơn mưa rào chớp nhoáng ngay trước chuyến bay. Cuốn và cuộn tất cả lại trôi về phía ngày hôm qua đã cũ. Xa nhau rồi. 10 năm với Hà Nội, giờ gửi lại theo mưa. Sài Gòn đón mình cũng bằng một cơn mưa lây rây nhè nhẹ thoáng qua…
“Đi dưới mưa tình cảm bền lắm”. Lại nhớ lời cô bạn thân.
Rất nhiều thứ đã có dưới mưa, nhưng chẳng thể giữ bên mình bền lâu. Không phải tại mình. Cũng chẳng phải tại mưa. Có lẽ vì chưa có duyên mà thôi. Những sự gắn bó, bền chặt trong đời này cũng cần một cái duyên riêng nào đó phù hợp mà khó lý giải. Duyên cũng như một hạt mầm, gặp mảnh đất thích hợp, được bón chăm tốt, sẽ nảy nở lên xanh, đơm hoa kết trái. Còn không gặp đất khô cằn, người lại ơ hờ chẳng buồn chăm nom, thì có tưới tắm bao nhiêu cơm mưa, duyên ấy cũng chẳng thể thơm hương.
Cứ nghĩ vậy đi. Để sau nhiều cơn mưa hụt hẫng, nhiều cơn mưa cô đơn, mất mát, cứ còn niềm tin vào một điều gì đó vẫn có thể bền chặt dưới những cơn mưa. Như nỗi nhớ này, như tình cảm này vậy thôi. Có bao giờ tan. Có bao giờ nguôi đâu.
Nhất là khi những cơn mưa về ngang thành phố, về ngang nhịp ngày…
LƯƠNG ĐÌNH KHOA
Rút từ phần GA TRĂN TRỞ - trong tập Tản văn - truyện ngắn: TUỔI THANH XUÂN ĐÔI CHUYẾN TÀU ĐI LẠC - Ra mắt tháng 11/2014