[Shortfic] Windy day

shinichikudo275

Về với gió ngàn thu....
Thành viên thân thiết
Tham gia
25/11/2010
Bài viết
2.989
Nguồn: https://conan.yourme.net


Fanfic Conan : WINDY DAY
Author : Pelun_96
Summary : Conan và Haibara quyết định sang Mĩ. 3 năm sau, cả 2 cùng trở về Nhật Bản dưới hình dáng là Shinichi Kudo và Shiho Miyano đồng nghĩa là thuốc giải đã được Shiho bào chế thành công. Tuy nhiên việc về Nhật công khai quả là một hành động mạo hiểm. Liệu đằng sau chuyến trở về Nhật có điều gi ?
Trong khi đó, tại Nhật Bản, sau 3 năm chuyển ra sống riêng, vừa làm vừa học, Ran Mori đang là sinh viên ngành luật ưu tú tại một trường ĐH có tiếng ở Tokyo. Và sau 3 năm ấy, Ran Mori đã trở nên mạnh mẽ và quyết đoán hơn.
Cuộc gặp gỡ sau 3 năm sẽ xảy ra như thế nào ?
Câu chuyện tình của Shinichi và Ran sẽ đi đén hồi kết ?
Hãy cùng dõi theo Windy day.
Note : Trong fanfic Windy day chỉ đề cập chủ yếu đến câu chuyện xoay quanh Shinichi và Ran sau 3 năm gặp lại.





Chapter 1 : Windy day 1



Tiếng chuông gió leng keng. Trong veo.



Một ngày đầy gió. Những cơn gió cuốn tung tất cả. Xáo trộn những mảnh vụn của kí ức. Những hình ảnh tưởng chừng đã bị bụi thời gian phủ mờ giờ đây bỗng chốc bừng tỉnh.



- Cô..hãy rời khỏi Kudo. Đừng làm phiền đến cậu ta.

- ….

- Tôi hiểu cái nhìn của cô. Yên tâm, tôi không phải là gì của Kudo cả. Chỉ cần cắt đứt mối quan hệ. Thế sẽ tốt cho cả hai.


Không gian lại chìm vào yên lặng. Chỉ còn tiếng gió bên tai. Hai con người đứng đối diện với nhau. Khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc.


- Tôi..tôi hiểu. Tôi sẽ suy nghĩ._ Tiếng nói trong veo như tiếng chuông gió.

- Tôi xin lỗi vì đã đưa ra lời đề nghị này. Nhưng nó rất cần thiết. Tôi rất tiếc nếu làm tổn thương…



Đôi mắt tím nhìn cô.Ôi, cái màu tím sao mà buồn đến thế. Cô đã chuẩn bị tinh thần hứng chịu hàng tá câu hỏi tại sao, cả trận mưa nước mắt hay là cái nhìn căm phẫn. Nhưng tuyệt nhiên, cô chưa từng nghĩ mình lại phải đối mặt với ánh mắt tím biếc tĩnh lặng này. Đã lâu rồi không gặp Ran. Trước mặt cô là một Ran Mori 20 tuổi bình thản, bản lĩnh. Cô ấy đã mạnh mẽ hơn thật.



Dợm chân quay về, bước chân Shiho như bất động

- Shiho , thật ra cô mới đáng thương hơn tôi…_ Vẫn là tiếng nói thì thầm ấy, cái chất giọng nhẹ tênh kia thoáng chút buồn bã.




Shiho rời khỏi con đường mòn, bởi nếu cô ở lại lâu hưn chút nữa. Thì có khi, cô sẽ chịu thua người con gái ấy. Có lẽ, Ran Mori thật sự đã nhìn thấu tâm can cô. Một cô gái quả thật không tầm thường.




Cái dáng mỏng manh trong chiếc vày trắng vẫn đứng lặng nhìn Shiho đến khi khuất hẳn, Đứng giữa không gian ấy, hoàng hôn tím biếc buông xuống sau lưng cô. Gió vẫn thổi rạp những cây hoa dại, Mái tóc đen nhánh tung bay. Đẹp hệt như một bức tranh . Bức tranh mang vẻ đẹp buồn đến khôn tả.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Tiếng chuông gió vẫn vang lên đều đều.

Ran ngước mắt lên, mân mê chiếc chuông màu tím biếc nhỏ. Đôi mắt hướng về một phía xa ngoài cửa sổ.


Nơi ấy có một khúc sông nhỏ. Bên kia sông là cả một hàng cây hoa nở trắng muốt. Gió mơn man, vuốt ve. Hoa rơi, bay chấp chới trong gió, hệt như những bông tuyết . Trắng muốt, mong manh…

Ran nhoài người ra ngoài cửa sổ, rướn người để hứng những cánh hoa…

- Ran !!! Cẩn thận !!!

Tiếng kêu cắt ngang.
Ran giật mình như người mộng du vừa tỉnh dậy.
Chớp mắt.
Ngoài cửa sổ vẫn là những tòa nhà cao ốc.
Đường sá vẫn chật cứng người đi đường.


- Ran…Cậu ổn chứ ?_ Sonoko dìu Ran vào_ Cậu vừa ốm dậy, đứng đứng ngoài gió nhiều thế.

- Tớ..không sao_ Vẫn là đôi mắt tím buồn hướng vào một điểm vô định ngoài khung cửa.
Gương mặt bần thần.

- Tại sao cậu lại ra nông nổi này chứ ?_ Tiếng Sonoko như nấc lên. Cô bạn vui vẻ của cô đâu rồi ? Giờ Ran chỉ lặng im, hàng mi dài chỉ mệt mỏi rủ xuống.

Đưa bàn tay gầy , xanh xao nhẹ vuốt tóc Sonoko_ chỉ là..tớ cần suy nghĩ một số việc..

- Nhưng…

- Tớ hứa tớ sẽ tự chăm sóc mình mà._ Đôi môi nhỏ bé nhoẻn miệng cười. Nụ cười hiền đến nỗi Sonoko nhìn bạn mà suýt bật khóc. Ran tội nghiệp của cô…

- Nào,..giờ thì tớ cần nghĩ ngơi tí…_ đôi mắt hấp háy cười với bạn.

- Thôi được rồi. Định đuổi khéo tớ chứ gì ?_ Sonoko bật cười_Vậy tớ về đây, cậu nghỉ ngơi nhé !



Cạch…Âm thanh khô khốc vang lên. Nụ cười hiếm hoi tắt hẳn trên môi Ran.


Căn phòng rỗng.
Không gian hẹp.
Đầy ắp tiếng chuông gió….
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Ánh sáng bàng bạc len lỏi vào căn phòng.
Rọi vào khuôn mặt lặng lẽ bên khung cửa sổ.

Tiếng chuông gió vẫn khe khẽ vang lên âm thanh trong vắt.

Gió đã nhẹ hơn buổi chiều rất nhiều. Chỉ còn sót lại những cơn gió vẫn luyến tiếc ở lại,khẽ đung đưa, quấn lấy tạo ra âm thanh leng keng từ chiếc chuông gió tim tím.

Gió nhẹ đến nỗi Ran không cảm nhận được gió đang vuốt ve lên làn da xanh xao của cô. Hôn lên mái tóc mềm.

Hình ảnh dòng sông hiền hòa với hàng cây nở hoa trắng xóa cả vùng trời lại hiện lên trước mặt Ran.

Khẽ đưa tay lên vào khoảng không vô định, như đang cố nắm bắt điều gì đó. Gió nhẹ nhàng luồn qua những ngón táy Ran. Một cảm giác thật quen thuộc.


Shinichi cũng như cơn gió kia.
Luôn ở bên cô.
Luôn yêu thương , quan tâm đến cô.
Tình cảm của anh luôn hiện hữu.
Cô biết.
Những cũng như gió, cô không thể chạm đến anh, không thể nắm bắt anh, không thể giữ anh lại bên cô mãi được….

Cô phải làm sao đây ??
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Gió lớn !
Tiếng chuông gió xao động.
Bầu trời ảm đạm càng làm tăng thêm nỗi buôn vốn đã đong đầy trong đôi mắt tím biếc kia.
Bước đi một cách vô thức.
Đôi mắt dáo dác tìm kiếm một bóng hình.
Cái dáng người cao dong dỏng ấy.
Nụ cười tự đắc ấy.
Đôi mắt xanh thẳm cương trực ấy…




Tí tách..
Những hạt mưa nhỏ tí vương trên mái tóc đang rối tung vì gió. Cô đứng lặng trên con đường hôm trước. Vắng vẻ. Quạnh hiu.


Đôi mắt tím vẫn chăm chú tìm kiếm một bóng hình.


Mưa ngày càng nặng hạt.
Gió vòng tay ôm lấy cô trước cơn mưa quất vào rát cả mặt.
Gió vẫn ở bên cạnh cô.
Một đôi mắt xanh thẳm vẫn luôn dõi theo bóng cô.
Đôi mắt xanh kia cũng chất chứa những nỗi đau không lời giải bày như cô.




- Shinichi ! Mau ra đây đi !!_ Tiếng gió gầm vang át đi tiếng thì thầm của Ran.Nó không còn là một lời thỉnh cầu mà là một lời đề nghị, một mệnh lệnh bắt buộc.


- Tớ biết tất cả đồ ngốc ! Và nói cho cậu biết. dù có kề dao vào cổ thì tớ nhất định cũng không buông tha cậu đâu . Có làm ma tớ cũng sẽ đeo bám theo cậu. Nhất định sẽ không rời xa cậu. Nhất định sẽ đi tìm cậu dù cậu có trốn ở đâu_ Tiếng Ran nhỏ dần, khuôn mặt trắng bệch , tưởng như cô đang lịm dần giữa màn mưa lạnh lẽo, vô tình_ Shinichi Kudo, cậu không hiểu sao ? Tớ..tớ..yê..


Ran như khóc nấc lên. Đôi mắt tím long lanh, đong đầy nước mắt.


Shinichi đứng trước cô.
Mỉm cười.
Vẫn là nụ cười của shinichi ngày trước.
Không phải nụ cười đắc ý, dương dương tự đắc của cậu thám tử thiếu niên.
Cũng không phải nụ cười vui vẻ của Conan.
Mà là một nụ cười thật hiền, thật đẹp, nụ cười chỉ dành riêng cho cô mà thôi.


Ngón tay cậu đặt lên đôi môi lạnh rung của Ran ngăn không cho cô nói tiếp.
Cậu có thể cảm nhận được đôi môi cô đang run lên từng hồi .



- Ngốc quá ! Sao lại làm vậy hả ?_ Đôi mắt xanh dịu lại khi thấy một nụ cười chiến thắng trên khuôn mặt đang ướt lem nhem_ Hây…Không ngờ cậu lại giở cả chiêu này cơ à ? Được rồi, tớ chịu thua cậu đấy_ Shinichi vẫn mỉm cười. Nụ cười mà đã 3 năm rồi cô chưa được nhìn thấy. Cậu đã trưởng thành hơn rất nhiều. Có lẽ cả hai đều đã trưởng thành hơn rất nhiều.


- Nhưng..Shin..



Suỵt..


- Lại còn định giành với tớ nữa hả ?_ Shinichi rút tay về, luồn vào mái tóc ướt , bàn tay hạ dần xuống cổ Ran_ Câu này phải để tớ nói chứ !



Cậu áp nhè nhẹ lên đôi môi lạnh cóng của Ran.
Hơi nóng lan tỏa.
Ấm áp.



Tớ yêu cậu Ran Mori. Chưa từng ngừng yêu cậu và mãi mãi sẽ không ngừng yêu cậu.


Một nụ hôn nhẹ nhàng. Phớt qua như một cơn gió nhưng đọng lại nhiều dư âm ngọt ngào.



Mưa tạnh dần, gió nhẹ nhàng tung bay, xoay tít cánh hoa dại giữa trời.
Đâu đó lại nghe tiếng chuông gió reo vang…




Nhưng không ai trong số họ biết được, sau cơn gió hiền hòa mát mẽ sẽ là một cơn giông lớn.
Nhấn chìm tất cả….
 
Chapter 2 : Windy day 2



Hôm nay là một ngày lặng gió. Cô bỗng thấy nhớ cái âm thanh trong trẻo hàng ngày. Cô thấy lòng mình như thiếu vắng cái gì, một cảm giác trống trải bao trùm lấy cô.


Cộc…cộc..
Cộc..cộc..



-….._ Một thoáng ngạc nhiên nhưng Ran nhanh chóng nở một nụ cười xã giao_ Chào Shiho. Mời vào.

- Tôi không làm phiền cô chứ ?_ Shiho lịch sự bước vào.
Cho đến khi Ran đã đóng cửa cẩn thận. Shiho hướng ánh mắt màu rêu về hướng Ran. Ánh mắt sắc sảo long lên;

- Cuối cùng cô đã lựa chọn con đường ấy. Cô có biết là đang dấn thân vào một con đường vô cùng nguy hiểm không ?

- Tôi…_ Đặt cốc trà trước mặt Shiho, Ran nhẹ mỉm cười_ Tại sao lại không ? Ít nhất tôi cũng có thể sống-nguy-hiểm, đúng không ? Miễn là được ở cạnh Shinichi. Đó chẳng phải là điều cả tôi và Shiho đều muốn sao ? Chỉ có điều, tôi khác Shiho, và Shinichi cũng khác anh ấy…???

Đôi mày Shiho khẽ nhíu lại. Cô ấy nói vậy nghĩa là sao ?? Cô ấy thực sự biết điều đó ?? Liệu cô ấy có…

- Shinichi không biết điều đó và tôi cũng sẽ không nói đâu_ Ran nhẹ nâng cốc trà lên nhấm nháp.

Đôi mắt tím ấy cứ như đọc được mọi suy nghĩ của người đối diện.

Thoáng chốc Shiho cảm thấy mục đích cô đến đây hoàn toàn là dư thừa. Ran Mori thực sự đã khác so với 3 năm trước. Không còn là một cô nàng mít ướt, hành động theo cảm tính, một cô bé bình thường. Ran Mori quả thật đã làm cô bất ngờ.

- Còn Shiho , Shiho đã tìm được con đường riêng cho mình chưa ? _ Ran đẩy tách trà về phái Shiho ra hiệu cô nên uống nó.

- Tôi…_Shiho đón lấy tách trà_ Tôi..sẽ suy nghĩ về điều đó. Cảm ơn cô .

- Vâng…_ Ran bước đến cạnh chiếc chuông gió vô hồn, lặng lẽ, thổi nhẹ tạo nên những âm thanh leng keng ngắn ngủi.


Khụ…khụ…

Mặt Ran bỗng tái xanh lại. Bàn tay thon gọn ôm chặt lấy ngực, bấu chặt vào chiếc áo đã nhăn dúm. Cô khuỵa xuống đất. Mái tóc không còn chút sinh khí bết vào khuôn mặt vã đầy mồ hôi.Đôi mắt tím biếc đau đớn khép lại….
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Khẽ nhíu mày lại để quen với ánh sáng, Ran chớp mắt nhìn quanh. Ai đưa cô vào gi.ường thế này ??
Cơn đau vẫn còn âm ỉ…

- Mori, cô tỉnh rồi à ??_ Shiho bước đến ngồi bên cạnh Ran, đôi mắt đượm buồn. Giọng nói của Shiho trầm đục như người đã chết rồi_ Mori, bệnh án của cô…cô có biết…cô sẽ….

- Đừng…xin Shiho.._ Ran khó nhọc ngồi dậy, giọng nói đứt quãng_ Đừng nói…Đừng nói gì….

Đôi mắt tím biếc nhìn cô van nài.




Tại sao…Tại sao số phận lại đối xử tệ bạc với cô ấy như thế ? Ran Mori hoàn toàn xứng đáng được hưởng một cuộc sống hạnh phúc, một cái kết đẹp như cổ tích…

Nhưng có lẽ, vì cuốc sống vốn dĩ đã không dành cho cổ tích. Vì cuộc sống vốn dĩ đã khắc nghiệt như thế. Vì cuộc sống đã ra một Shiho như cô, tạo ra tổ chức áo đen và tạo ra cô ấy, một Ran Mori với đôi mắt tím nhuốm màu bất hạnh….


Ran vẫn hướng ánh mắt đợi chờ câu trả lời của Shiho. Tờ bệnh án bị vò nát trong tay Shiho. Vòng tay qua người Ran, Shiho vùi đầu vào mái tóc đen nhánh mang mùi hương của cỏ dại đồng nội.

Cô khóc.

Sherry không khóc.

Nhưng Shiho đã khóc.

Giọt nước mắt trong veo hệt như ngày cô khóc cho người chị quá cố- Akemi Miyano.







Tít…Tít…

- Shiho…Là cậu à ?

- Uh…Là tôi.

- Thôi nào, đừng có khuyên tôi về Ran nữa. Tôi đã quyết định rồi. Tôi sẽ….

- Cậu đến trường tiểu học Teitan đi !

- Hả ????

- Ý tôi là…không phải hẹn với tôi. Là với Ran Mori.

- Có…có chuyện gì xảy ra à ?? Hay là công dụng phụ của thuốc giải làm cậu mất trí ??

- Này, tôi không nói dài dòng. 30 phút nữa. Ran Mori đang đợi cậu ở đó. Liệu mà đến ngay đi !

Tút..tút…

- Chuyện…Chuyện gì thế này ??_ shinichi gãi đầu giã tai nhưng vẫn ngoan ngoãn bắt taxi đến.





- Shinichi !_ Ran vẫy tay ra hiệu cậu ngồi xuống khi thây Shinichi tất tả chạy đến_ Vì tớ rủ Shiho đến đây một tí. Tớ có kể cho cậu ấy nghe về kỉ niệm của tụi mình thế là cậu ấy một mực gọi cậu đến đây….

- Không sao.._ Shinichi ngồi xuống, thở phì phò rồi quay sang Ran mỉm cười ranh mãnh_ Này, sao cứ xưng là cậu tớ mãi thế ?? Gọi Shinichi là anh đi !

- Shinichi !!?_ Khuôn mặt bình thản khi nói chuyện với Shiho giờ đây đỏ bừng vì câu trêu chọc của cậu bạn trai lắm chiêu_ Gì chứ , cậu đừng nói bừa. Sao lại gọi Shinichi là anh …???

- Thì bạn gái phải gọi bạn trai là anh chứ ???_ Shinchi tỉnh bơ trả lời mặc cho cô bạn của mình mặt đã đỏ lựng_ Đi mà…Gọi Shinichi là anh đi mà !!!!!!!!

- Không…Không được ! Shinchi ăn hiếp tớ. Shinchi không phải bạn trai tớ. Trả Shinichi về Mĩ, không thèm nói chuyện nữa_ Ran mặt giận dỗi, toan bỏ đi.

- Này này, hôm qua còn khóc lóc, bảo sẽ không bao giờ buông tha cho tớ. Thế mà mới hôm nay đã đòi giũ bỏ không thương tiếc rồi !??_ Shinchi chạy theo, giả vờ tủi thân_ Mà nè, đây là hàng bán rồi không hoàn trả, không hoàn lại tiền. Quyết định muộn màng rồi. Ráng mà chịu đi !

Vẫn cái giọng châm chọc ấy. Tiếng cười giòn tan trong veo. Hệt như 3 năm trước. Hệt như Shinchi và Ran của những ngày tháng bình yên, sống vô tư lự…..




Sau cả buổi sáng yên tĩnh. Gió bắt đầu vi vu khắp nơi. Gió mang cái se se lạnh đến, choàng lên vai mỗi người một lớp mưa mỏng.
Tí tách..
Mùa này thế đấy. Mưa nhỏ dai dẳng nhưng hễ có gió lên là thể nào cũng được một trận mưa lớn ra trò cho xem..!


Khụ..khụ..

- Ran à,…cậu trông không được khỏe. Hay cậu về nhà đi nhé !

- Sao cơ ??_ Ran vẫn ho sặc sụa. Cô thở hổn hển một cách mệt nhọc.

- Đây này, cậu dùng dù này đi. Không khéo lại đổ bệnh đấy !_ Shinichi cười hiền_ Tớ không tiện đến đó…

- Nhưng còn cậu…?

- Tớ không sao..đùng lo !_ Shinichi nhày mắt rồi ghé vào tai Ran thì thầm làm mặt cô nàng đỏ bừng _ Em đi về cẩn thận nhé ! Lát nữa anh sẽ gọi cho em….!

- Đáng ghét !_ Ran đấm thùm thụp vào người Shinichi còn anh chàng thì cười vang khoái chí.

- Thế nhé !_ Shinichi chạy băng qua cơn mưa trắng xóa. Hình ảnh cậu mờ dần trong màn mưa….




- Ran ..Cậu lấy dù của tớ về đi !_ Shinichi cười toe, chìa cây dù về phía Ran
- Nhưng…còn cậu ???
- Tớ là thám tử mà. Đương nhiên tớ biết trời hôm nay sẽ mưa nên tớ có đem theo dù dự phòng rồi_ Shinichi chống cằm ra vẻ đang suy nghĩ mông lung lắm_ Mà cậu không định để cô Kisaki đợi chứ ?? Đi mau lên đi !
- À..Ừ….Vậy…
- Vậy tớ đi trước nhé !_ Shinichi chạy băng vào màn mưa.
Cái lạnh lẽo của mưa quấn chặt lấy cậu. gió quất lên cứa thêm cái buốt giá. Mưa tạt vào rát cả mặt. Đau lắm chứ . Lạnh lắm chứ. Nhưng cô nào hay biết. Đôi môi mỉm cười tủm tỉm một cách hạnh phúc.
Và thế là cậu cứ rời xa cô theo cách đó.
Giữa màn mưa ấy….




- Em gái. Em quên mang dù à ?? Dùng dù của chị nhé !_ Ran cúi xuống trò chuyện với một cô bé cũng có đôi măt tím.
Nhưng đôi mắt to tròn trong veo ấy hãy còn hồn nhiên, ngây thơ lắm. Hệt như cô ngày trước. Những ngày mà đôi mắt ấy chưa vương phiền muộn, chưa nếm trải những bất hạnh của cuộc đời.

- Vâng..nhưng còn chị? Mưa lớn thế, chị sẽ bị ướt mất.

- Đừng lo. Chị sẽ ổn thôi_ Đôi mắt tím tủm tỉm mỉm cười. Cô chạy thật nhanh, băng qua màn mưa lạnh buốt_ Vì chị đã có anh ấy !





- Ran ??! Cậu làm gì vậy ??_ Shinichi bất ngờ khi thấy cô thình lình nắm lấy tay mình.

- Tớ…Tớ sẽ đến nhà cậu một chuyến. Gần 2 tuần rồi tớ chưa đến đó dọn dẹp

- Đồ ngốc. Thế thì để hôm khác. Cơ thể cậu yếu thế này sao lại dầm mưa thế hả ? Sao không dùng dù..?_ Shinichi lo lắng gắt lên.

- Nhưng…_ Ran vẫn bướng bỉnh cãi lại nhưng chưa kịp nói gì đã bị cậu nhấc bổng lên _ Oái…Shinichi! Thả tớ xuống !!!

- Thôi nào…Đừng có nghịch. Đi thế này thể nào cũng ngát xỉu. Tớ cũng phải bế cậu về thôi. Chi bằng bây giờ bế trước !_ Shinichi tặc lưỡi nhìn Ran_ Tớ sợ cậu thật rồi đây. Đành quay về nhà tớ vậy.

Shinichi bế cô xuyên qua màn mưa buốt giá. Xuyên qua cái lạnh cắt da cắt thịt. Gió quanh quẩn bên họ, tạt mưa sang hướng khác…
Đôi măt tím hạnh phúc ngắm nhìn chàng trai của mình rồi khoan khoái rúc đầu vào bờ ngực rộng lớn và ấm áp. Một cảm giác thật bình yên…….





- Cậu có cần gì nữa không ??_ Shinichi bước vào căn phòng của cô- nói đúng hơn là phòng của cậu nhưng đã bị cô chiếm dụng .
Hệ quả của cơn mưa dai dẳng không ngớt thế nên Ran ngủ ở phòng cậu còn cậu thì ôm chăn gối ra sopha nằm tạm !

- Shinichi này…_ Ran bước đến ban công, mở tung cửa. Lạnh tanh, mưa vẫn rơi rả rít. Trăng nằm tít sau đám mây đen tỏa ánh sáng tù mù, mờ ảo_ Lại đây ngồi với tớ một chút nhé !

Shinichi tiến đến bậc cửa, ngồi xuống cạnh Ran. Ánh mắt xanh thẳm nhìn bâng quơ ra bên ngoài

- Cậu biết không? Dạo này tớ luôn nhìn thấy một cảnh tượng rất lạ. Đó là một khúc sông nhỏ êm đềm. Bên kia sông là một hàng cây nở hoa trắng muốt. Những bông hoa đẹp như những bông tuyết dưới ráng chiều đỏ thắm.Rất rực rỡ nhưng cũng rất đáng sợ….

- Thế à ?_ Shinichi ừ hử đáp.

Cậu vẫn chăm chú nhìn vào tia sáng mờ ảo. Thứ ánh sáng yếu ớt trong đêm tối tĩnh mịch có gì mà thu hút ánh mắt cậu đến thế ??

Những dòng suy nghĩ quấn lấy cậu.

- Cậu có điều gì giấu tớ à ??_ Ran hướng đôi mắt trong vắt lên nhìn Shinichi.
Phản chiếu ánh sáng bàng bạc kia, đôi mắt Ran trở nên thăm thẳm , đôi mắt không đáy. Đôi mắt mang nỗi buồn vô tận.

Cả hai im lặng. Mưa vẫn rả rít rơi.

Ran nhẹ buông một hơi thở dài. Cô ngả đầu vào bờ vai Shinichi, thủ thỉ :



- Đừng bảo vệ tớ bằng cách tách tớ ra khỏi cuốc đời cậu. Hãy để tớ sống. Cùng với cậu. Hoặc là chết.




Tiếng nói nhỏ dần. Hơi thở đều đều vang lên.

Và Shinichi cứ ngồi ở bậc cửa ấy suốt cả đêm, Bên cạnh là cô gái đang dựa vào vai cậu thiếp đi.

Gió quấn quýt bên họ, ánh trăng ló khỏi đám mây đen. Rọi ánh sáng bàng bạc dịu nhẹ ấy lên vạn vật.



Ước mơ cuộc đời cứ êm đêm trôi qua như thế.
Ước mơ cô cứ dựa vào vai cậu mãi như thế.
Ước mơ khoảnh khắc này sẽ kéo dài vĩnh viễn.
Nhưng ước mơ cũng chỉ là những thứ không thể thành hiện thực
Bởi cuộc sống vốn dĩ đã là một cơn ác mộng với họ.
Và cơn ác mộng sẽ thành hiện thực khi ánh mặt dương chói chang thay thế cho thứ ánh sáng bạc dịu dàng này.
Khi ánh dương mang bông tuyết trở lại thiên đàng.
Người con gái mang vẻ đẹp của một bông tuyết sắp tan chảy ấy rồi cũng sẽ phải như thế….
Gió sẽ mang bông tuyết xinh đẹp ấy…Bay đi….Mãi mãi…….
 
Chapter 3 : Windy day 3



Gió không thể nào nắm bắt được.
Không một ai, thứ gì hay thế lực nào có thể cướp mất sự tự do của gió.
Gió lạnh lùng.
Gió lao theo ý thích của mình.
Gió giang đôi cánh vô hình, tung bay
Gió có thể đến tất cả nơi nào mà gió muốn
Tuy nhiên…
Gió sẽ không bao giờ quay trở lại những nơi mà gió từng đi qua….



Giữa cánh đồng hoa cỏ. Những bông hoa li ti rung rinh trong gió.
Gió mệt mỏi trườn dài, lần đến mái tóc cô gái trẻ.
Không gian vắng lặng
Mùi máu sộc lên nồng nặc.



Cả Heji và FBI đều đã đến.
Tất cả như hóa đá.
Đau đớn.
Xót xa.

- Kudo !_ Heji gầm vang lên. Cậu như một con một con sư tử lồng lộn lên.

Bộp !

Một bàn tay nắm chặt lấy cậu, ngăn không cho cậu chạy vào.

- Đừng…Đừng vào đó !_ Giọng nói lọt thỏm giữa không gian . Khuôn mặt Jodie không chút biểu cảm. Đôi lúc, khi con người phải đối mặt với nỗi đau quá lớn thì họ cũng không ngờ mình lại bình tĩnh đến thế.

- Nhưng…Ít nhất cũng phải…_ Những lời nói như nghẹn lại trong cổ họng chàng thám tử trẻ tuổi.

Chàng trai trẻ bỗng nhận ra trong đôi mắt xanh lơ kia là sự cương quyết mạnh mẽ. Cứ như cô ta sẵn sàng bắn cậu ngay nếu cậu vẫn một mực vào trong đó. Trong phút chốc, ngọn lửa trong lòng cậu như bị ánh mắt kia dập tắt. Không phải vì sợ, chỉ đơn giản là vì cậu cảm thấy Jodie đã đúng.

- Hãy để…họ được ở bên nhau…

Giọng nói như chìm vào không gian vắng lặng. Gió thổi lồng lộng nhấn chìm tất cả. Để trả lại không gian riêng cho 2 con người bất hạnh.

- Nào, đi thôi. Chúng ta còn có việc._ Jodie khẽ liếc nhìn về phía họ.

Nhanh tay quệt đi giọt nước mắt nóng hổi vừa rơi ra. Một cách nhanh chóng, khuôn mặt lại trở về vẻ lạnh tanh ban đầu.
Duy chỉ có nỗi đau đớn là vẫn còn đong đầy trong đôi mắt xanh lơ càng làm người khác nhận ra con người thật của cô không chỉ đơn giản là vẻ nhí nhảnh bên ngoài.




- Chào cậu Kudo ! Quả là nhìn cậu dưới hình dáng này mới công nhận cậu rất đẹp trai , rất ư là quyến rũ…_Jodie tíu tít khi thấy cậu” học trò” đến.
- Ha ha…_ Shinichi chỉ biết cười trừ trước sự nhí nhố của bà cô này !
- Mà này, cô cậu sinh viên của tôi. Hôm qua thế nào rồi ???_ Vẫn là cái giọng trêu ghẹo kèm theo cái náy mắt đầy ngụ ý.

Shinichi chỉ biết tặc lưỡi rồi cười trừ

- Thôi được rồi, vào chuyện chính nhé !_ Jodie đổi chủ đề. Từ trong bếp nói vọng ra đủ cho cả 2 nghe_ cậu có ý định gì à ?

Shinichi đứng dựa vào tường. Đôi mắt xanh thăm thẳm như tìm kiếm điều gì đó.


- Cậu uống chứ ?_ Jodie chìa ra một lon bia cho Kudo, còn mình thì tu một hơi lon còn lại.
Shinichi cầm lấy lệ. Hai người lại im lặng nhìn ra phía ngoài khung cửa sổ. Cả hai đều đuổi theo dòng suy nghĩ của riêng mình.


- Là chuyện của bọn chúng à ?
- Vâng…
….

...
..
.
- Dù là loại tối tân thì sớm muộn bọn chúng cũng phát hiện. Với lại làm sao dễ dàng gài bẫy được…??
- Có thể bọn chúng sẽ biết nhưng nếu ta không cho bọn chúng cơ hội để phát hiện. Vụ việc này nhất định phải thực hiện thật nhanh. Nếu bắt sống thì có thể lần ra tên đầu sỏ còn nếu không, ta cũng chặt đứt được cánh tay thân cận của tổ chức Còn việc gài bẫy thì….em đã tính trước….
….

..
.
- Cậu định như vậy thật sao ? Chúng ta còn có cách khác mà. Có thể là khi khác, có thể là một ai khác….
- Mồi nhử bọn chúng hiểu quả nhất chính là em. Với lại nên bây giờ thì hơn…

Một khoảng im lặng trôi qua

- Nhưng như thế chẳng khác nào là tự sát…?
- Không sao, vốn dĩ em cũng không thể sống lâu hơn. Tốt nhất nên làm điều gì đó cần thiết._ Một nụ cười hiền vụt qua môi cậu cậu thám tử trẻ tuổi_ Dù sao khi chất độc trong người phát tán , thì,,,
- Ý cậu là…_ giọng Jodie run lên
- Vâng, thuốc giải cũng như là thuốc độc. Độc tính trong người em ngày càng nhiều, nó đang phá hủy dần các tế bào, đến lúc nào đó…Không chịu đựng nổi nữa thì…
Đôi mày thanh tú nhíu lại, cậu không đủ sức để đứng nữa mà phải ngồi phịch xuống ghế sopha. Hơi thở đứt quãng. Mồ hôi lấm tấm trên khuôn mặt điển trai nhưng xanh xao.
Cơn đau đang giày vò, hành hạ cậu từng ngày, từng giờ.
Nỗi đau mà cậu đang phải chịu đựng là quá sức với một chàng trai 20 tuổi.
Sống với ngần ấy chất độc trong người…
Cậu ta quả thật rất đáng khâm phục . Nhưng cũng thật đáng thương…

- Nhưng nếu có thể…._ Shinichi thôi không nhìn về phía ngoài cửa sổ nữa. Đôi mắt xanh thẳm như xoáy vào tâm can cô_ Nếu có thể, hãy đến sớm một chút…..sớm một chút…
- Tôi hứa._ Giọng Jodie vang lên .




Akai bước đến bên cạnh . Khẽ đặt tay lên bờ vai đang run lên từng hồi.
Đôi mắt xám bạc lãnh lẽo. Anh vòng tay qua ôm lấy thân hình nhỏ nhắn.

Chứng kiến cái xác cậu nằm bất động làm Jodie không khỏi đau lòng.

Tại sao cô không ngăn cản cậu lại khi nghe về kế hoách điên rồ ấy ?
Tại sao cô không can thiệp kịp thời ?
Cô đã bồn chồn ở nhà cả ngày nhưng tại sao, tại sao không đến ứng cứu họ ?
Vì cô cũng muốn tiêu diệt tổ chức ấy .
Có phải cô ích kỉ quá không ???

Nỗi đau đớn, dằn vặt như nuốt chửng, bủa vây tâm hồn cô.

- Em không định làm sự hi sinh của họ bị vô nghĩa chứ ?_ Akai cất giọng trầm buồn. Đôi mắt xám bạc nhìn cô thật hiền.

Jodie quay lại nhìn họ một lần nữa.

Tôi xin lỗi Kudo. Nhưng …có lẽ, điều cô bé mong muốn nhất lúc này là được ở bên cậu. Và cô bé cũng là học trò mà tôi yêu quí nhất. Đó là điều duy nhất tôi có thể làm cho cô bé, và cả cậu nữa, Kudo. Cậu hiểu cho tôi nhé !

Một giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên đôi môi mỉm cười. Nụ cười đầu tiên kể từ ngày gia đình cô bị sát hai. Nụ cười của Jodie Starling dành riêng cho Shinichi Kudo và Ran Mori !

- Cảm ơn cậu Kudo. Giờ thì mọi chuyện hãy để chúng tôi lo _ Jodie lần theo thiết bị nhỏ . Cả đoàn xe phóng theo hướng chấm đỏ di chuyển_Nhất định tôi sẽ phải tiêu diệt cho bằng được các người_ Jodie gầm lên.

Môi mím chặt đến nỗi rách toạc. Bật máu. Vị tanh nồng của máu càng làm cô điên cuồng như một con sư tử khát máu.

Nợ máu sẽ phải trả bằng máu !






Gió yếu ớt len lỏi vào mái tóc xổ tung.
Đôi mắt tím biếc bất động.


Trong đôi mắt tím biếc kia, hình ảnh về cuộc chiến không cân sức vụt qua như một thước phim quay chậm.

Bọn người điên cuồng xả đạn vào cô.

Cậu ôm cô thật chặt.Hàng chục viên đạn xuyên qua lớp áo sơmi trắng. Máu bắn lên khuôn mặt thất thần của cô.Đó là máu của cậu .

Đạn vẫn tuôn không ngừng , đến khi cả hai gục xuống. Đến khi máu đã thấm vào đất, máu đã nhuốm đỏ cả một vùng hoa.

Gió dữ dội hất tung những chướng ngại. Gió lao đến bên họ. Gió cuốn phăng tất cả nhằm cứu vãn điều gì đó.
Nhưng gió đã không thể làm gì được.
Cũng như không ai có thể can thiệp vào…

Tiếng chuông gió va đập vào nhau hỗn loạn như báo một điềm dữ.
Và gió của cô….Đã rời xa cô rồi…





Nhẹ kê đầu cậu vào lòng mình. Bàn tay gầy xanh xao lần theo góc cạnh khuôn mặt của chàng thanh niên trẻ. Vuốt nhẹ mái tóc rối bù của cậu.
Khuôn mặt vẫn không bộc lộ cảm xúc. Đôi mắt tím long lanh ngày nào giờ đây trống rỗng .
Gió bỗng chốc mạnh lên. Đè rạp những cây hoa dại. Gió như muốn giang rộng đôi cánh của mình, ôm lấy 2 con người bất hạnh này và mang họ đến nơi chỉ dành riêng cho 2 người.


Những vết máu trên chiếc váy trắng mỏng manh quằn quại. 3 vết đạn. Máu cứ âm ỉ chảy.
Chàng trai trẻ nằm trong lòng cô cả người bê bết máu. Cậu đã hứng cả trận mưa đạn từ bọn chúng. Cậu ngã gục. Máu khô loang lỗ trên những cánh hoa dại xung quanh. Máu của hai người trộn lẫn vào nhau.
Một sắc đỏ thật đẹp, thật rực rỡ dưới ráng chiều.


Tớ yêu cậu , Ran Mori. Chưa từng ngừng yêu cậu và mãi mãi sẽ không ngừng yêu cậu.


Em..em cũng yêu anh, Shinichi Kudo. Em thật sự rất yêu anh, yêu hơn bất kì thứ gì trên đời.

Đôi mắt tím biếc bất chợt long lanh.
Đôi mắt đẹp đến mê hoặc lòng người những cũng buồn khôn tả
Cúi xuống thấp hơn, cô nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cậu.

Đôi khi, tình yêu chỉ đơn giản là vậy…


Gần đến rồi, Shinichi. Em đã có thể thấy thiên đường rồi. Nơi ấy có một khúc sông nhỏ. Bên kia sông là cả một hàng cây hoa nở trắng muốt. Những bông hoa trắng mong manh bay ngập trời trong gió. Tiếng chuông gió ngân lên trong veo….
Đợi em nhé, Shinichi….


Mái tóc mệt mỏi bết vào khuôn mặt xanh xao, đầy máu. Cô nhắm mắt lại. Những giọt lệ chậm chạp tràn qua hàng mi dài rồi lăn đến đôi môi mềm mại….


Vù..vù…
Tuyết ?
Tuyết rơi vào một ngày trời lộng gió. Tuyết rơi trắng xóa. Những bông tuyết thực sự rất đẹp. Tuyết vương trên mái tóc người thiếu nữ trẻ. Đôi môi vẫn còn phảng phất nụ cười hạnh phúc. Đôi mắt tím biếc xinh đẹp kia đã mãi mãi, mãi mãi khép lại. Cả cánh đồng ngập tràn tròn tuyết.


Gió ngưng bặt. Chuông gió lặng im. Không còn âm thanh trong veo ấy nữa. Cũng chẳng thể nhìn thấy ánh mắt tím biếc buồn man mác kia nữa.
Sắc đỏ của ráng chiều và sắc đỏ của máu trên nền tuyết trắng.
Một cảnh tượng thật rực rỡ !

Gió đã mang cả hai đi rồi.
Không gian trở nên vắng lặng. cô liêu.

Năm ấy, Shinichi Kudo và Ran Mori vừa tròn 20 tuổi.
Cuối cùng, cả hai cũng đã tìm được hạnh phúc cho họ.



Bởi vì gió sẽ không bao giờ quay trở lại những nơi mà gió từng đi qua.
Nên tiếng chuông gió kia xin nguyện sẽ đi theo gió, để được ở bên cạnh gió.
Để rồi, âm thanh trong veo kia sẽ lại vang lên trong một ngày lộng gió….

WINDY DAY
 
thiệt là làm vader cảm động quá đi! cuối cùng thì shin và ran cũng được ở bên cạnh nhau rùi nhỉ. nhưng mà vader cũng không thích vậy đâu:KSV@16:, muốn anh shin và chị ran sống cơ. dù sau thì cũng thanks bạn nhìu lắm:KSV@11:à, bạn nè, đọc thử fic ''chúng ta đám cưới'' của vader coi sao nhá.
 
Ha ha...Còn đang lẩm bẩm sao trong này sưu tầm lắm fic thế, không biết có fic mình không nhỉ thì thấy thằng bé chui trong hốc này ! =].
Chỉ tiếc là hem up nhạc được nhỉ, tớ rất thích bài Forever và tớ ** nghĩ ** mọi người cũng sẽ thích bài ấy !^^. Cơ mà tớ thấy cái kết cũng đâu đến nỗi đau bùn lắm đâu nhỉ ?!^^. btw, tks vì đã comt nhận xét cho tớ !^^
@ anh/chị Shinichikudo275 : Hì, em cảm ơn anh/chị vì đã quan tâm đến fic của em ** thật sự rất cảm ơn ** nhưng em sẽ vui hơn rất nhiều nếu anh/chị pm cho em một tiếng trước khi post sang !^^.
@ cc : Yah, đi nói xấu tớ á ? >.<. Tớ ém fic gì bao giờ ? =.=. Lo cái đống fic dang dở của cậu đi kìa, đừng có mà "đem con bỏ chợ " nhá, he he ! =]
 
Tác giả vào com rồi đó ! :KSV@05::KSV@05:
Cơ mà tớ ngóng fic cậu nên mới nói vậy thôi mà ! :KSV@17::KSV@17: Cậu thực sự độc ác lắm ......... :KSV@16::KSV@16: khi bắt tớ mòn mỏi chờ đợi thế này .................................................................................................... đúng là một sự tra tấn ......................................... :KSV@16::KSV@16: Hic hic .... đợi chờ là hạnh phúc nhưng hạnh phúc bao giờ cũng ẩn chứa khổ đau ....................... Trải qua một cuộc bể dâu. Những điều trông thấy mà đau đớn lòng. :KSV@01::KSV@01:
 
×
Quay lại
Top Bottom