[Shortfic] Tháng Mười Hai Năm Nào

GinxShiho_love

Lạc vào tương tư, hỏi làm sao thoát..........
Thành viên thân thiết
Tham gia
8/3/2015
Bài viết
343
a.jpg
Đây là fic đầu tiên mình và ss @Fuji Kiyo hợp tác. Mọi người ủng hộ nhé ^^
Title: Tháng mười hai năm nào ( Once upon a december )
Author: Shiho và Fuji Kiyo
Pairings: GinxShiho
Rating: K+
Disclaimer: Nhân vật là của bác AO nhưng trong fic họ là của bọn mình.
Summary:
Chàng là điệp viên đa tài
Nàng là nữ cảnh (sát) chẳng hề kém thua
Nhờ trời duyên phận đẩy đưa
Cặp đôi tài sắc được duyên tơ hồng
Nhưng mà chỉ có một người
Một người nhung nhớ một người lãng quên
Tuy trời đã sắp đặt duyên
Lại chẳng để họ được đi chung đường
Mà trời để họ có duyên
Cho nên tận cuối chân trời gặp nhau
Tình yêu nảy nở trong tim
Cùng nhau xây đắp hạnh phúc sau này
 
Chương I: Cộng sự mới


Ánh trăng bên ngoài rọi qua khung cửa sổ, phủ lên gương mặt hốc hác, ma mị của người đàn ông một lớp nhủ bạc. Gương mặt mang theo một nụ cười tà ác, xen lẫn sự ngạo mạn, khinh bỉ mọi thứ. Trên tay là ly rượu Vodka sóng sánh một màu đỏ, cùng với khói thuốc bay ra và tan vào không khí. Ông ta lại cười, à không! phải nói ra là một cái nhếch môi đầy sự tự tin. Nó nói rằng: Chuyến hàng cuối cùng của ông sẽ thành công...vào ngày mai.

Nhưng ông ta đã lầm! lầm to.

Chuyến hàng mang những gói Heroin tử thần về nước Nhật bị chặn lại, và ông ta- Yamemoto Heshito bị bắt tại trận với những tang chứng, vật chứng tội lỗi. Ngay từ đầu khi tội ác của ông bị phơi bày, ông, tên trùm khét tiếng một thời cầm chắc án tử trong tay. Chẳng thể nào buông!

Thà đừng làm để bây giờ không thể buông.

Thà đừng gây ra tội lỗi để chính bản thân mình mang vết nhơ suốt đời. Không thể rửa sạch.

-Không ngờ người thọc gậy bánh xe ta lại là cô, con chuột bạch yêu quý của ta! - Tới phút cuối cùng, Yamemoto ông vẫn không thành tâm hối lỗi. Vẫn ngạo mạn và cố chấp mỉa mai tất cả. Vì cái gì chứ? Tiền sao? Oh ! Chắc là thế rồi!

Trong màn đêm tĩnh mịch, mọi vật đã bị bao trùm bởi bóng tối. Chỉ có ánh sáng từ mặt trăng hình lưỡi liềm chiếu xuống. Soi sáng một phần gương mặt vẫn đang ngạo mạn nhưng nay có một chút sợ hãi ngự trị trên đôi mắt kia. Đôi mắt màu xám mang đầy sự tội lỗi không thể tha thứ. Một chút cũng không !

Đêm đen, nhưng họ vẫn có thể thấy nụ cười nhếch mép của cô gái đó. Cô gái có mái tóc màu hung, và đôi mắt đầy sự tự tin, cương trực. Nhưng không kém phần liễu lĩnh, trẻ trung.

-Boss, ông thấy tôi diễn có tốt không ? -Cô chau mày, điềm nhiên hỏi kẻ kia. Bàn tay trắng nõn nhưng có vết chai miết nhẹ theo hốc gò má, ra vẻ trêu đùa.

Một ai đó phía sau khẽ chau mày.

Yamemoto hất mạnh tay cô ra khỏi mặt mình, nhổ nước bọt khinh bỉ:

-Sherry của tổ chức Mafia hoá ra là Shiho Miyano của bọn cảnh sát ngu Nhật Bản. Nói đi, những thành viên còn lại đâu? Vodka? Gin?.

Shiho vệt nước bọt trên khuôn mặt mình...không biểu lộ cảm xúc. Ngoại trừ ánh mắt sắp giết người của cô ra. Tất cả đều không còn.

-Whisky, thằng con trai cưng của ông đã bị thành viên cấp cao FBI bắt giữ. Kể ra cũng tội, ai ngờ rầng cái người mang biệt danh "xạ thủ" của tổ chức lại bị một cô gái hạ rất dễ dàng. Còn nữa, Vodka và Rum lại bị tống giam ngay ngày hôm qua, cái ngày mà ông tưởng hai người đó đã hoàn thành nhiệm vụ ông giao. Thế nào ? Thú vị không ?

Yamemoto đứng chết trân nhìn đứa con gái trước mặt. Từ khi nào ông lại bị xoay như chong chóng vậy kia? Từ khi nào ông lại bị qua mặt dễ dàng mà không chút hay biết? Từ khi nào? Từ khi nào?.... Ông tự cười vào mặt mình...cười man rợ...cười điên dại. Vậy là cái thời ông làm cho khắp thế giới phải khiếp sợ, phải rùng mình khi nghe đến "Ông hoàng tội ác" chấm dứt. Giờ đây, Yamemoto ông cũng chẳng khác gì một ông già lẩm cẩm.

-Ông đừng nghĩ mình dễ đối phó, mười lăm năm ở trong tổ chức là khoảng thời gian khiếp sợ nhất đối với tôi. Cũng nhờ vậy mà tôi thấm thía câu nói của cô ấy " Ông là một con người mang dòng máu của quỷ dữ "-Shiho lạnh lùng bấu chặt bàn tay mình vào cằm ông ta, khiến nó rỉ máu và nhỏ giọt xuống cằm.

-Nếu không dùng cách bòn rút từ từ nhân lực của tổ chức các người, e rằng chúng tôi sẽ chẳng bắt ông dễ như vậy - Một giọng nói khàn khàn mà trầm ấm phía sau Shiho vang lên. Nó nhẹ nhàng bay ra không khí...vỡ tan.

-Ngươi ?

-Phải, là tôi. Người đã thâm nhập vào tổ chức, đã được ông tin tưởng từ lúc mới gia nhập vì tài hóa trang của tôi. - Người phụ nữ từ từ bước ra khỏi bóng tối, giọng nói vang vọng khắp phòng. Khuôn mặt dần được chiếu sáng. Đôi môi đỏ tươi bắt đầu di chuyển.
-Một người đàn bà từng là điếm như tôi lại được ông trọng dụng, đau xót nhỉ. Ban đầu, tôi chẳng nghĩ được ông đem về đây dạy dỗ để trở thành một sát thủ. Tôi đã cố gắng không giết những người mà ông hạ lệnh giết mà không thể vì số người quá nhiều, dù cố gắng tôi cũng chẳng thể bảo vệ hết được. Nhưng bàn tay tôi cũng đã nhuốm máu không biết bao nhiêu người vì yêu cầu của ông rồi nhỉ ? - Người phụ nữ giơ bàn tay mình dưới ánh trăng le lói, miệng nở nụ cười chua chát, phỉ vào mặt Yamemoto bằng ánh mắt khinh thường

-Vermouth hay phải gọi là Chris Vinyard đây ? - Hắn cất giọng mỉa mai

-Hừ, ông vẫn như xưa nhỉ ? Giọng nói đanh thiếp pha chút xỉa xối người khác. Vẫn như xưa, vẫn như xưa.

-Cô to gan lắm, dám phản bội tôi. Uổng công tôi đã tin tưởng cô, coi trọng cô. Cánh cứng rồi giờ muốn bay phải không ? Được, để tôi xem cô có đủ sức thoát ra khỏi lòng bàn tay tôi đây hả ?

-Tin tưởng, coi trọng ? Tôi khinh. Ông chưa bao giờ tin tưởng tôi, coi trọng tôi. Ông chỉ xem tôi như một công cụ giết người, một con rối trong tay ông. Ông muốn tôi làm gì, ông dùng lời ngon ngọt dụ dỗ tôi, chỉ cần tôi nói một câu không đồng ý là ông nổi giận, đem cái công ngày xưa ra nhai đi nhai lại quanh lỗ tai tôi. Nhiêu đó là tin tưởng, coi trọng tôi đó ta. Giờ tôi không rỗi hơi ngồi nói chuyện xưa với ông. Chuẩn bị đền tội đi !

Vermouth rút súng, ba tiếng súng vang lên. Hắn khụy xuống, người hắn đẫm máu, máu từ miệng đã chảy ra. Vermouth mỉm cười, chỉa thẳng súng vào đầu hắn. Shiho liền tái mặt, lay tay cô :

-Khoan đã chị ! Chúng ta cần bắt sống ông ta.

-Em đừng lo, người cẩn trọng như hắn thể nào cũng mang lên người cái áo chống đạn.

Vermouth vẫn chỉa súng vào ông ta, chỉ cần ông ta có bất kì một động tĩnh gì mang ý phản kháng. Cô sẽ không ngần ngại tặng thêm cho hắn một viên kẹo đồng...vào đầu. Shiho có thể thấy trong ánh mắt của ver chứa đầy sự hận thù, căm phẫn ông ta

-Hộc...hộc

Yamemoto đứng dậy một cách khó khăn, cả hơi thở thoát ra như có vật gì đè nặng. Rất khó nhọc! Hắn nở nụ cười nhạt, cất giọng nói từng chữ lồng thêm tiếng thở nhọc nhằng:

-Hừ, chỉ.....có......thế thôi....sao ?
-Đừng khiêu khích tôi, tôi sẽ cho ông mau xuống chầu diêm vương thôi.

-Vậy sao.

Hắn gắng hết sức mình chạy về phía Shiho. Shiho bị hắn kẹp chặt cổ, cô không thể cử động, việc hô hấp cũng gặp chút khó khăn. Hắn rút trong túi khẩu Tokarev TT33, dí súng vào thái dương Shiho. Hắn mỉm cười, nói với Vermouth :

-Bỏ súng xuống nếu không cô em nhỏ bé này sẽ xuống diêm vương trước ta đấy.

Vermouth nở nụ cười nhạt, khẩu súng trên tay cô vẫn không di chuyển khỏi mục tiêu. Cứ như cô đã lường trước được điều này. Dường như đối với cô hắn quá dễ đoán, từng hành động của hắn cô điều đã tính sẵn trong trong đầu. Cô cất giọng nhẹ nhàng :

-Ông đã quá tự tin rồi, Yamemoto !

Vermouth dí súng đến cổ tay hắn, một nụ cười khẽ thoáng qua...

Đoàng.

Tiếng súng vang lên, nhanh như cắt. Máu từ cánh tay hắn tuôn ra. Dính lên khuôn mặt của Shiho và rơi xuống nền đất. Một mùi hôi tanh tưởi bốc lên. Lợi dụng thời cơ, Shiho đẩy hắn ra khỏi mình. Vội vã chạy đến bên cạnh Vermouth. Hắn vùng lên định chụp chân của cô lại nhưng bất thành. Cảnh sát đã ập đến, tiếng còi xe, tiếng người...

-Yamemoto ông đã bị bắt!

Các thành viên trong tổ chức nhanh chóng cởi mặt nạ ra khỏi mặt mình. Họ khâm phục tài hoá trang của Vermouth và Lisa

Shiho nhìn khung cảnh trước mặt, nhếch môi cười đắc thắng.

-Ông chẳng thể chạy thoát nữa rồi, mau đầu hàng đi.

-Cô đừng tự đắc nhanh như thế, vẫn chưa xong mà

Yamemoto rút ra con dao găm, phóng thẳng đến phía Shiho. Cô đứng hình vài giây thì có một lực đẩy cô sang một bên. Con dao đi ngang cứa vào tay Shiho, vừa lúc đó cũng có tiếng súng vang lên. Cô quay sang Yamemoto, viên đạn nằm ở đầu hắn. Cô lại quy sang Vermouth. Nòng súng vẫn khói, mùi thuốc vẫn bay.
----------------------------
-Em có sao không Shiho ? - Vermouth suýt xoa hỏi

-Em không sao , chị đừng lo. Chỉ sượt qua thôi mà - Shiho giở tay bàn tay xoa xoa, cười gượng gạo với Vermouth

-Tên này thật nguy hiểm, nếu lỡ còn những tên như thế thì đừng có xin đi theo đấy, lại còn đòi gặp hắn. Em định đi chầu trời trước chị à ?

-Em chỉ muốn theo chị học hỏi thôi mà. Đừng có tức giận với em như thế chứ. Mà lúc nãy chị nói chuyện gì với sếp thế?

-Hừ, được rồi. Sếp trao đổi với chị về một vụ mới. Vụ này nguy hiểm hơn vụ kia rất nhiều.

-Chị cho em đi chứ ?

-Dĩ nhiên là không.

-Gì ?

-Em còn bị thương thế kia mà còn đòi đi đâu.

Thấy Vermouth kiên định như thế, Shiho làm mặt phụng phịu. Cô biết Vermouth chỉ muốn tốt cho cô, nhưng tốt thế nào được khi chỉ bắt cô làm mấy vụ thường như vậy cơ chứ. Vermouth thấy vẻ mặt của Shiho liền lại vỗ vai.

-Đừng vội xịu mặt như thế. Lần này sẽ có người đồng hành cùng em nên chị rất yên tâm.

-Rất yên tâm ? Tên nào thế ?

-Anh ta tên là Melkior, đồng nghiệp thường gọi là Gin. Anh ta là một điệp viên mật của FBI vừa ở Mỹ về, hợp tác với chúng ta để điều tra một vụ mật. Vừa đẹp trai lại lạnh lùng, kĩ thuật về súng anh thì tuyệt vời. Đúng là điệp viên tài năng.

-Chị đã gặp anh ta ?

-Ừ, mới nãy thôi mà nghe nói được sếp khen anh ghê lắm.

-Xời, chị chưa thấy mà đã làm một dãy rồi.

-Thôi, anh ta ở kia kìa, qua đấy chào anh ta một tiếng đi. Em sướng thật, được làm việc với giai đẹp.

-Chị thật là.

-Bye em, chị về trước.

-Vâng. Bye chị

Shiho vẫy tay tạm biệt đàn chị của mình. Ver cũng vẫy tay rồi bước ra chiếc xe Harley V-rod yêu quý của mình. Chiếc xe của cô nhanh chóng khuất dần sau màn đêm tĩnh mịch. Vermouth vươn vai, khẽ thở dài. Chuỗi ngày địa ngục của cô coi như chấm dứt .Cô được trở về với cuộc sống thường nhật của mình, không còn phải thấp thỏm lo âu về những phi vụ giết người mà sếp giao cho. Giờ thì cô thật sự rất thoải mái! .

Shiho bước đến cạnh một anh chàng cao lớn, đôi mắt ngọc lục bảo lạnh lẽo vô cực, mái tóc dài đến eo màu bạch kim, khuôn mặt hình chữ điền, chiếc cằm nhọn hơi nhô ra trên người vận toàn đồ đen theo kiểu goth đang thịnh hành, dựa người vào một chiếc Porsche của Đức, một kiểu xe cổ được sản xuất 50 năm trước. Shiho thầm nghĩ: " Chắc là xe của hắn ta. Đúng là điệp viên chuyên nghiệp có khác, mắt thẩm mĩ không tồi ". Anh ta đang đứng nói chuyện với một viên cảnh sát. Cảnh sát đó vừa đi, Shiho định lên tiếng thì anh ta đã giành lượt :

-Cô là người sếp đã nói ?

-Phải, là tôi đây.

-Không ngờ người ông ta nói lại là một con nhóc như thế này.

-Anh chưa thử năng lực tôi, sao lại vội đánh giá như thế.

Bỗng, một con dao kề cạnh cổ cô. Khiến cô tái mặt.

-Đây là năng lực của cô ? - Anh nhếch mép

-Hừ, được đấy. Anh đủ kĩ thuật để đi với tôi - Shiho gạt con dao ra khỏi cổ, khoanh tay trước ngực, nhìn thẳng vào đôi mắt vô hồn kia.

Gin khẽ cười, cất con dao đi, mở miệng một cách chậm rãi, đưa tay về phía trước như ý muốn bắt tay :

-Dù thế nào cô cũng là cộng sự mới của tôi. Chào, tôi là Melkior, cứ gọi tôi là Gin.

-Chào, tôi là Miyano Shiho. - Shiho đáp trả lại

-Vụ này không biết cô đã có kinh nghiệm chưa, nếu không thì tôi e rằng....

-Tôi sẽ cố gắng, nên anh không cần lo - Chưa để Gin kịp dứt câu, Shiho lên tiếng dứt khoát, trong câu nói của cô còn chứa đựng sự tức giận

-Ok, nếu vậy có thất bại thì tôi sẽ chẳng ngại mà nói hết tất cả sai lầm của cô cho sếp đâu.

-Tùy anh.

Shiho hất mặt về phía anh, quay người bước đi ra con đường lớn. Gin cười, " Con nhóc kiêu kì ". Anh từng làm nhiều vụ nguy hiểm như vậy, đã hợp tác không biết bao nhiêu người, già trẻ phụ nữ đàn ông đều làm chung hết. Thế mà, trong một vụ mang tính nghiêm trọng như thế này lại cho anh làm việc với một con bé mới vào nghề, miệng còn hôi sữa. Anh lắc đầu, bước vào trong chiếc xe đen, rồ ga, lăn chậm trên con đường

-Này, cô định tản bộ giữa đêm khuya à cô Miyanio.

Nghe tiếng nói vọng lên, Shiho khẽ giật người dừng lại, quay đầu phía sau. Thì ra anh ta đang đi xe phía sau cô

-Phải đấy, anh Melkior

Vẻ bướng bỉnh của Shiho lại lộ rõ ra ngoài, Gin cười trừ rồi cất tiếng:

-Thôi, để tạo ấn tượng tốt với người cộng sự mới nên tôi có thể cho cô đi nhờ.

-Cảm ơn anh, nhà tôi không xa gì lắm.

-Vậy sao, chẳng phải nhà cô là số nhà 22 khu 2 Belka, cách đây 5 khu nữa sao ?

Gin châm điếu thuốc, nói tiếng trầm trầm. Shiho đổ mồi hôi lạnh, nhưng cô cố tỏ vẻ thản nhiên.

-Đừng có tỏ vẻ như vậy, đối phương hợp tác dù là ai tôi cũng phải biết sơ qua vài thứ, Nên nếu cô không muốn chân mình mỏi rả rời ra. Giờ này cũng đã 11 : 30 rồi, xe buýt đã ngừng hoạt động từ lâu, taxi thì khó gặp.

Gin đưa ra những dẫn chứng để bắt ép cô phải lên xe mình,tỏ vẻ ngạo mạn. Shiho cười thầm," Tên này không phải dạng vừa ". Vén tóc sau mành tai, Shiho dừng chân lại, thở một hơi rõ dài.

-Lần này tôi thua, tôi sẽ đi chung với anh.

Shiho tiến lại cánh cửa của chiếc xe đã dừng, tiếng ga vẫn còn. Cánh cửa đóng sầm, Shiho ngả người vào chiếc ghế. Bỗng, cô thấy luồng hơi ấm phả vào mặt mình. Cô đưa mắt nhìn, Gin đang áp sát vào người mình. Theo phản xạ, cô giơ tay đánh vào mặt Gin.

Bộp

Gin chụp được tay Shiho đang định "chạm mạnh" vào mặt mình. Hai người đang ở rất gần nhau, ánh mắt cả hai nhìn sâu vào đáy mắt đối phương.

-Tôi chỉ định gài dây an toàn cho cô thôi. Xem ra thì giờ chắc cô không cần rồi.

-Phải, tôi không thích như vậy, tôi có thể tự làm được. Anh không cần gây ấn tượng mà lố lăng thế đâu.

Shiho giật tay lại, xoay mặt đi chỗ khác. Gin không nói thêm lời nào, yên vị tại chỗ mình. Một không khí im lặng bao trùm lên chiếc xe đen, Gin chú tâm lái xe, Shiho đưa đôi mắt lờ mờ nhìn khung cảnh màn đêm tĩnh lặng. Shiho biết mình hơi quá lời, có chút bối rối lúc này. Chỉ là mới quen biết nhau, nhưng cô lại nặng lời với anh như thế thì chẳng ổn chút nào.

-Tôi xin lỗi - Shiho mở lời

-Chuyện gì ? - Gin giữ bộ mặt lạnh lùng

-Tôi có hơi lỡ lời vì chuyện lúc nãy, thực sự thì tôi...

-Tới nơi rồi - Giọng nói lạnh lẽo lại giành lượt của cô

Shiho cất bước, đi đến cửa bất giác quay nửa đầu vài giây nhưng rồi cô lắc đầu đóng cửa lại. Gin nhìn theo rồi cũng leo lên chiếc Porsche, chiếc xe lặng dần. Cuộc gặp mặt tưởng chừng như đơn giản nhưng lại là sự khởi đầu của mọi chuyện, sóng sẽ là một cơn sóng lớn giữa hai con người.Mùa đông cũng bắt đầu, ngày hôm nay đã là ngày đầu tiêng của tháng mười hai rồi.
40527438.jpg






 
CHAPTER 2 : TẺ NHẠT

Ngày mới bắt đầu từ lúc 0:0. Khi những tia nắng ban mai đầu tiên vẫn chưa buông mình bên khung cửa sổ. Gin đã thức dậy.

Anh thức vào lúc 1h30 và đi ngủ vào lúc 20h 30. Nó đã trở thành luật lệ.

Cơ mà hôm nay anh lại dậy sớm hơn, vì đồng hồ chỉ mới thông báo là 1h. Anh thèm Cafe. Anh thèm cái hương vị đắng của thứ chất lỏng màu đen không bỏ đường. Vị đắng đó sẽ bao lấy miệng anh, rồi qua thanh quản khi anh nuốt nó. Đắng mà sao thơm.

Anh lặng lẽ men theo đường cầu thang xuống nhà bếp. Thầm nguyền rủa vì sao căn nhà quá rộng mà chỉ có mình anh. Làm anh cô đơn, nhưng anh quen rồi...

Bởi chính anh cũng không thích ồn ào, không thích có ai bên cạnh làm phiền mình. Một mình và chỉ một mình.

Căn bếp của anh khá lớn, rất gọn gàng và sạch sẽ. Dụng cụ chỉ có một cái muỗng pha Cafe, một cái chén, đũa, muỗng và một cái tô...mỗi thứ chỉ có một cái. Tất cả đều tuyên bố rằng anh chỉ sống một mình.

Bật bếp gas lên, anh nhẹ nhàng đun sôi nước. Thứ ánh sáng màu đỏ, vàng, cam soi sáng một góc căn phòng. Khiến nó ấm lên hơn bao giờ hết. Anh nhìn ngọn lửa đang đun nước rồi quay đi kiếm tập hồ sơ vụ án.

Ánh trăng bạc bên ngoài cửa sổ, hiu hắt rọi vào bên trong. Phủ lên khuôn mặt của Gin một lớp bạc mỏng, bên cạnh anh là tách Cafe nghi ngút khói. Một mùi thơm lừng toả ra xung quanh và tan vào không khí. Tập hồ sơ dày cộm, một đống tư liệu sắp cao hơn núi. Anh khẽ thở dài...lại một vụ án mới.

Vụ án này nếu không nói quá thì là rất nghiêm trọng cũng chẳng sai. Chỉ trong một tuần mà đánh sập ba sở cảnh sát tại Nhật. Nhanh đến nỗi họ từ choáng đến bất ngờ, và sau đó trở tay không kịp, nó kiến anh phải quay về đây. Thế đấy, nó nghiêm trọng đến thế đấy. Mà bắt buột anh phải làm chung với một con nhóc mới vào nghề, chỉ vừa tham gia một vu án lớn. Kinh nghiệm chả có là bao, lại hay liều mạng và cáu gắt vô cớ, nói câu nào với anh cũng thích mỉa mai, lại còn định cho anh một cái đánh khi anh còn định có ý tốt với cô ta.

Phải ! Gin đang nói đến Shiho Miyano - đứa con gái có mái tóc màu đỏ hung. Một ấn tượng không-mấy-tốt.

-Tại sao mình phải làm nhiệm vụ chung với con nhóc đó? Ít nhất cũng phải là...

Một vệt hồng thoáng qua trên gương mặt anh, cùng với cái tên Vermouth. Người phụ nữ có mái tóc màu bạch kim, ánh nhìn sắc sảo đâm xuyên qua màn đêm. Thành tích về các vụ án lớn khiến ai cũng phải nể, cô hăng say với công việc, ai ai cũng mến cô nên đối với anh có ấn tượng tốt cũng chẳng có gì lạ.

Gin có lẽ đã để ý tới Vermouth.

Một con người lạnh lùng, "tảng băng di động" như anh lại để ý tới một cô gái. Anh khẽ bật cười. Akai- thằng bạn chí cốt của anh, và cũng là đối thủ mà anh kính nể chắc sẽ không tin. Kể cả Ran - Cô em gái thông minh, đầy bản lĩnh của Gin. Chắc sẽ cười vào mặt anh và bảo:

-Anh hai, anh nói thật sao? Em nên tin không hả?

Rồi con bé phì cười ha hả, không chú ý đến xúc cảm của anh. Mà anh cũng có biểu lộ chút xúc cảm nào đâu.

Quay lại thực tại, Gin khẽ chau mày. Số thành viên của tổ chức vẫn không có cụ thể, hay về khả năng, sở trường của từng thành viên. Và nhiệm vụ chính của bọn họ sẽ là thu thập thông tin của từng thành viên. Báo cáo, ngăn chặn mọi hành vi của tổ chức.

Những tia nắng đầu tiên bắt nhảy nhót khắp địa cầu, len lỏi qua từng ngõ hẻm, chiếu sáng muôn loài. Gin đứng dậy, đi đến chiếc tủ lạnh to lớn, lấy ra cái bánh sanwish cá hồi anh yêu thích do Ran làm cho anh trước khi anh về đây. Anh lại ngồi xuống chỗ cũ, lại lôi tập hồ ra, xem đi xem lại, nhấm nháp cái bánh. Bỗng âm thanh chói ta vang lên, cái đồng hồ báo thức anh đặt tại bếp để xem giờ đi làm. Gin vội lấy chiếc áo đen khoác đen cũ, đeo lên chiếc kính râm, bước xuống gara, leo lên chiếc xe đen quen thuộc. Chiếc xe khỏi động, lăn ra khỏi gara.

Đi ra con đường lơn ngập tràn ánh nắng, tiếng xe cộ, tiếng người cười nói. Anh chợt dừng lại trước cô nàng xin đi nhờ xe. Kéo chiếc kính râm xuống nửa mặt. Thì ra là con nhóc hôm qua. Anh thở hơi dài, nói giọng trầm trầm :

-Mời cô lên

-Cảm ơn anh - Cô nở nụ cười tươi chào anh.

Bánh xe từ từ chuyển động. Chiếc xe lại lao đi trên đường với tốc độ không quá nhanh.

-Anh ăn sáng chưa ? - Shiho cất tiếng

-Cảm ơn, tôi ăn rồi. - Gin vẫn lạnh

-Anh ăn gì thế ?

-Tôi ăn sanwish.

-Anh ăn thế làm sao đủ sức để làm việc, đi ăn với tôi nhé, thay cho lời xin lỗi của tôi. Đừng lo, tôi khao.

Gin ngạc nhiên, quay sang nhìn Shiho đang tươi cười với anh. Hôm qua, cô ta còn mỉa mai anh, ra vẻ với anh, còn định đánh anh nữa. Mà sao hôm nay cô ta lạ thế.

-Nếu cô đã nói như vậy rồi thì đi thôi, dẫu sao tôi cũng không thích để người cộng sự mới của mình đói.

-Nếu thế thì tuyệt quá.

" Cộng sự mới của mình ? Mình trở thành của hắn ta hồi nào thế ? Nếu như chị Vermouth không mắng mình và bắt mình đi xin lỗi hắn ta thì không đời nào mình lại đi chung với một tên như hắn. "

Chiếc xe dừng trước một quán ăn nhỏ. Tuy nhỏ, nhưng quán trang trí rất đẹp: đơn giản, tao nhã, tạo không gian vui tươi, thu hút người nhìn. Gin cùng Shiho bước vào, ngồi xuống bàn gần cửa sổ. Shiho cầm menu nhìn, hỏi Gin :

-Anh ăn gì thì cứ gọi đi.

- Cô gọi trước đi.

" Nếu cứ nhường nhịn hắn kiểu này mình chết đói mất. Thôi kệ cứ kêu trước ". Shiho giấu cái lườm dưới menu.

-Chị ơi, cho một phần Peanuts buter và bơ dâu tay xanh.

-Ở quán ăn như thế này mà cũng có món này à ?

-Anh đừng tưởng nhỏ như thế mà xem thường, đây là cửa hàng bán đồ ăn của Mỹ. Nếu anh đã sống ở Mỹ một thời gian, đã từng ăn thức ăn bên Mỹ thì nãy giờ xem Menu anh phải nhận ra chứ nhỉ.

Gin hơi ngượng. Shiho khẽ bật cười, cô vẫn thế: mỉa mai, soi mói. Gin còn tưởng hôm nay cô ta tốt bụng với anh vì cảm thấy có lỗi, đâu biết được cô vì Vermouth mới mời anh đi ăn.

-Cô giới thiệu cửa hàng với tôi hay cô chê tôi kém cỏi thế? - Giọng Gin pha chút tức giận, mặc dù miệng vẫn cười

-Tôi không có ý đồ - Shiho vẫn cười khúc khích

-Cho tôi một phần giống cô này.

-Vâng - Cô gái hầu bàn cặm cụi ghi

Năm phút sau, hai phần bánh được đưa ra trước mặt Gin và Shiho. Shiho cầm bánh ăn ngon lành. Gin thử nhấm nháp, bỗng mặt anh tái sắc, gương mặt đổ đầy mồ hôi.

-Trong đây có bơ lạc không ?

-Có. Sao ? Vấn đề gì à?

-Toilet ở đâu vậy ?

-Đi thẳng, quẹo trái.

-Cám...cám....ơn, tôi xin.... phép.

Gin nhanh chóng rời khỏi bàn, bước thật nhanh theo hướng mà Shiho nói. Nhìn Gin như vậy, Shiho không khỏi cười. Xâu chuỗi các biểu hiện của Gin, Shiho có thể dễ dàng biết Gin bị dị ứng với bơ lạc, càng khiến Shiho buồn cười thêm. Cô cười anh không phải vì anh bị dị ứng mà vì phản ứng của anh khiến cô không thể không cười

Shiho định gọi phục vụ thanh toán thì có một người đàn ông bịt kín từ đầu xuống chân đi đến cạnh cô, nắm lấy tay cô kéo lên.

-Đi thôi !

Nghe giọng trầm trầm này thì chỉ có thể là anh chàng bị dị ứng đây. Shiho cũng khá ngỡ ngàng vì mình bị lôi đi, cô níu lại.

-Tôi còn phải trả tiền mà.

-Tôi trả rồi, đi mau.

Anh lôi cô vào chiếc Porsche, khẽ thở phào. Shiho nhìn anh, giơ tay che miệng đang cười khúc khích.

-Cô cười gì chứ ? - Gin tỏ vẻ khó chịu

-Anh có cần bịt kín như thế không ? - Shiho dường như không để ý đến vẻ mặt của anh.

-Đi thôi, chúng ta sắp trễ giờ rồi đó. - Shiho vẫn còn cười, có lẽ bộ dạng của anh quá đỗi buồn cười đối với cô.

-Ôi trời. - Gin xụ mặt.

" Hôn nay xui xẻo thật. Chẳng lẽ con nhóc này là điềm gỡ của mình ? ". Gin thở dài, tỏ vẻ chán nản, lái vô lăng ra khỏi lề đường, đi đến sở cảnh sát Tokyo. Mọi ánh mắt dường như đều đổ dồn về anh chàng bịt kín đi cạnh Shiho. Shiho ngoảnh mặt nhìn anh ta, Gin chẳng tỏ thái độ gì, cứ lẳng lặng để cô dẫn đường đến chỗ sếp cô. Shiho có chút ngạc nhiên nhưng rồi thôi. Cứ men theo hành lang đưa anh ta đến chỗ sếp.

-Chào buổi sáng, sếp James. - Shiho đẩy cửa phòng, cất giọng vui tươi

-Ô, Shiho đấy à, còn đây là... - James vui vẻ ôm Shiho, chợt thấy người đàn ông kì lạ đi cạnh, ông không khỏi ngạc nhiên

-Tôi là Melkior, cứ gọi Gin.

-À, anh là điệp vụ được cử về đây phải không ? Tôi rất vu vì có một người đầy kinh nghiệm như anh đây hợp tác trong vụ này. - Ông đưa tay bắt tay Gin

-Xin lỗi, tôi không.... - Gin từ chối

-Thưa sếp, anh ta... - Shiho vội vàng giải thích.

James bật cười, cố nén tiếng cười của mình khi thấy ánh mắt sắc lạnh của Gin đi thẳng tới mình. James ho lấy giọng, bảo Shiho lấy hồ sơ chi tiết về vụ án mới.

-Đây là một vụ án rất quan trọng có liên quan đến tổ chức ngầm. Tổ chức này chuyên buôn bán vũ khí, ma túy,.... Tổ chức này có rất nhiều chuyên viên máy tính, bất kì thông tin mật nào được dự trữ trên máy tính đều bị đánh cắp. Tổ chức hoạt động trên toàn thế giới, nên vụ này rất nguy hiểm, cần có những người như anh đây tham gia để cùng cảnh sát chúng tôi giải quyết tổ chức này. - James phân tích

-Nếu vụ này đã nguy hiểm như vậy thì đáng lẽ tôi phải cộng tác với một người đã có kinh nghiệm nhiều năm như tôi đây, sao lại để một con nhóc nghiệp dư như vậy đi cùng tôi ? - Gin lườm Shiho bằng ánh mắt lạnh lẽo

-Shiho đây có thành tích học tập rất xuất sắc, lại vừa tham gia vụ án lớn nên chúng tôi đã quyết định cho cô ấy theo anh để học hỏi kinh nghiệm. - James tươi cười giải thích

-Kinh nghiệm ? Trong một vụ án chết người như thế này ? Mấy người làm việc kiểu may rủi như thế này đấy à ? - Gin lớn giọng

-Mong anh bình tĩnh, chúng tôi biết nếu thế này sẽ quá mạo hiểm nên chúng tôi đã phân công thêm một người, người đó cũng có kinh nghiệm không ít, trải qua nhiều vụ án nguy hiểm nên chúng tôi mong anh sẽ vui vẻ tán thành.

-Người đó là ai ? Tại sao sếp không cho tôi biết ? - Shiho ngạc nhiên

-Người này mói được bổ nhiệm hôm qua thôi nên giờ tôi mới cho cô biết được. Anh ta là Hakuba Saguru.

Shiho biến sắt, mặt cô tối sầm lại. Gin ngạc nhiên, đưa mắt nhìn sang cô.

-Xin phép sếp, tôi ra ngoài chút.

Cánh cửa đóng sầm, James thở một hơi rõ dài. Gin khá ngạc nhiên, mở miệng :

-Có chuyện gì sao ?

-Phải, Hakuba có mối quan hệ sâu sắc với Shiho. Cậu ta từng là người yêu cũ của cô ấy khi cô mới vào nghề, không biết có chuyện gì xảy ra giữa hai người bọn họ đã khiến họ chia tay. Họ đã từng là một cặp rất đẹp đôi, lại sắp cưới nhau, nhận được rất nhiều lời chúc phúc. Bỗng dưng, đám cưới bị hủy, Hakuba ra nước ngoài, bỏ lại một mình Shiho. Từ đó, Shiho luôn sống khép kín với mọi người, mãi tới tận 4 tháng trước Shiho chịu bước ra khỏi nhà, trở lại với công việc. Chúng tôi bất đắc dĩ nên mới bổ nhiệm cậu ta vào, cậu ta chỉ mới về nước 2,3 tuần trước. Tôi chỉ mong Shiho không đau buồn chuyện xưa nữa mà bắt đầu lại cuộc sống.

-Thật là rắc rối- Gin khẽ vò mái tóc màu bạch kim của mình sau khi nghe xong câu chuyện. Tự hỏi sao con nhỏ đáng ghét đó lại từng biết yêu chứ?

Gin đâu có ngờ một con nhóc kiêu ngạo như thế lại biết thương, biết nhớ một người khác. Phải, kiểu người suốt ngày chúi đầu vào công việc như anh thì việc không để ý đến cái chuyện yêu đương mà anh cho là vớ vẩn là thường

-Thôi bỏ qua, đây là tài liệu mật về vụ án này. Cậu đưa cho Shiho và cả hai cùng nghiên cứu.

-Tôi biết rồi!

Gin đón nhận xấp tài liệu rồi đi ra ngoài. Anh đảo mắt xung quanh tìm kiếm Shiho, nhưng lại chẳng thấy cô đâu. Khu vực bên ngoài khá ồn ào và anh nghĩ anh nên tránh xa.

-Này! Liếc mắt đưa tình ai thế?

Anh không cần quay lại cũng đủ biết giọng nói chua ngoa này là của ai. Gin khẽ thở dài:

-Tôi kiếm cô vì James mới giao tài liệu. Mà có cô gái ngốc nào lại chạy ra ngoài khiến tôi phải đi tìm đấy. - Gin đưa xấp tài liệu lên trước mặt Shiho, ánh mắt không biểu lộ chút cảm xúc.

-Ồ cám ơn nhé! Mà anh tốt quá nhỉ? Ráng tốt với tôi đi, sau này anh bị đạn bắn tôi sẽ đỡ cho.

Shiho cầm xấp tài liệu, cô nở nụ cười cợt nhả với Gin rồi đi về phía trước. Không quên ném lại cho anh một câu nói đùa quá trớn.

Gin nhìn theo bóng hình của Shiho, anh khẽ nheo mày. Tốt nhất là sau này anh nên tránh xa cô ta, không lại mang hoạ sát thương bởi mấy câu nói đùa quá trớn của Shiho.

"Cô ta không phải mong mình bị đạn bắn sao ? "

-Còn đứng đó làm gì? Mau lên! Chở tôi đến nhà hàng kế bên nhé?

-Tại sao tôi phải chở cô?-Gin thắc mắc.

-Vì....- Shiho chạy lại và ghé sát vào tai Gin -....Chị Vermouth cũng ở đó, anh không muốn đi thật sao ?- Shiho nở một nụ cười ma mãnh, đắc thắng.

"Cá thấy mồi ! "

Gin hơi khựng lại, một tia ngạc nhiên lướt qua. Vermouth sao?

-Anh không muốn gặp chị ấy?

" Nhử mồi "

-Thôi được !

" Cá cắn câu ! "

Bề ngoài trong vô cùng bình thản, nhưng trong tâm của Shiho đang reo mình chiến thắng. Cô không ngờ con cá này lại cắn câu một cách dễ dàng như vậy. Không ngờ kinh nghiệm của chị Vermouth lại có thể sử dụng trong trường hợp này.

-Cô còn đứng đó!

Mãi không để ý, Gin đã đi tới phía cuối hành lang. Anh nheo mày, quay lại nhìn cô một cách khó chịu. Cô vội vã chạy lại bên cạnh Gin. Cô mỉm cười dịu dàng mang ý đắc thắng.

Trong xe, cả Gin và Shiho mãi im lặng không nói gì. Một người chăm chú lái xe, một người lẳng lặng xem xấp tài liệu. Không khí vô cùng tẻ nhạt, và Shiho cũng không có ý định phá đi cái không khí này. Cô rất trầm tư nhớ lại chuyện ban nãy, Hakuba sao? Đã bao lâu rồi cô chưa nghe tới cái tên này. Nó khiến cô nhớ về một khoảng kí ức hạnh phúc trước đây mà cô từng có. " Kí ức đẹp ? " Cô khẽ nhếch mép..trớ trêu thật. Shiho phải làm nhiệm vụ lần này cùng anh ta, hay là cô nên từ bỏ ? Hoặc giáp mặt với anh ta ? " Thật rắc rối ". Cô khẽ vò đầu

-Cô sao thế ?- Gin nhìn Shiho rồi hỏi.

-Kệ tôi !- Shiho không mấy thiện cảm khi tâm trạng cô không tốt, cô đáp trả một cách cộc lốc.

-Tôi hỏi cô sao thế ? Đến nơi rồi mà không chịu xuống.

Shiho bừng tỉnh, nãy giờ do tập trung cao độ mà không để ý, cô đã đến nơi. Shiho cảm thấy hơi ngượng, Gin lắc đầu, quay gót đi vào trong. Shiho cũng nhanh chóng bước ra khỏi xe, lẳng lặng đi cạnh Gin. Shiho khẽ gõ nhẹ vào đầu, nhắc nhở mình phải tập trung, không để quá khứ chi phối. Gin chẳng mấy bận tâm đến một con nhóc lúc nào cũng mỉa mai anh. Cô và anh đi vào một nhà hàng Pháp, một nhà hàng yêu thích của Vermouth.

-Hey, Shiho !

Shiho còn đang đưa mắt tìm Vermouth thì giọng từ xa giúp cô định hướng.

-Chị Ver.

Vermouth ngồi ở chiếc bàn gần cửa sổ. Cô toan giơ tay chào Shiho cùng với nụ cười tươi nhưng người đi bên cạnh Shiho khiến Vermouth khựng lại. Cô đơ người khi thấy Gin, anh chàng khiến cô phải lòng ngay từ cái nhìn đầu tiên. Màu đỏ bỗng dưng hiện lên trên đôi gò má của cô , đôi mắt hơi rũ xuống thể hiện sự bối rối. Gin cũng có chút gượng gạo khi thấy Vermouth, anh có hơi lia mắt về phía cô. Shiho cùng Gin đi lại chỗ Vermouth, cô có thể thấy vẻ ngượng ngùng hiện lên trên mặt cả hai. Shiho cười thầm ra vẻ thích thú

Shiho đi đến ngồi đối diện cô, thấy cô ngây người. Shiho khá ngạc nhiên, vì có bao giờ Shiho thấy cô như vậy. Trong mọi vụ án, cô điều điềm tĩnh đến ngỡ ngàng trước mọi nguy hiểm. Vậy mà giờ đây, lần đầu tiên Shiho thấy Vermouth biết đỏ má, nhưng cô không mấy để tâm gì nhiều, bởi vì tâm trí cô giờ đang phân vân nên hay không chuyện hợp tác cùng Hakuba. Gin ngồi cạnh Shiho, thấy hai người không nói năng gì , anh đành lên tiếng:

-Này ! Hai cô không định gọi gì ăn sao ?

-Anh ăn trước thì cứ gọi đi, bọn tôi ăn gì cũng được. - Shiho vẫn bình thản

-À, anh cứ gọi đi ! - Vermouth nhanh chóng bình tâm, khẽ liếc Shiho vì kiểu ăn nói không mấy gì thân thiện

-Tôi không thể ăn được. Tôi chỉ đưa cô đến đây thôi. - Gin đứng dậy

-Anh sao thế ? Ở lạ ăn vói chúng tôi luôn đi. - Vermouth cố níu anh ở lại

-Tôi bị di ứng nên phải về trước. Chào !

-Ồ vậy à. Chẳng phải anh đến đây để gặp chị Ver sao ? Sao lại phải vội vã về như vậy ? Nhớ nhà à ? - Anh quay người định bước thì giọng nói xuyên trúng tim đen của anh, khiến anh khựng lại.

-Shiho ! - Vermouth gằng từng chữ.

-Em nói đâu có sai đâu, anh ta đưa em đến vì chị mà. - Shiho vẫn đưa ra bộ mặt bình thản, làm cho Vermouth đỏ lên hết cả mặt

Gin im lặng, anh ước gì có hố dưới chân mình chui xuống cho đỡ xấu hổ, anh bước chân nhanh hơn về phía cửa. Thấy Gin đã đi ra ngoài, Shiho bật cười ha hả vì bộ dạng không nói nên lời của của anh, có vẻ như cô nàng rất thích châm chọc Gin.

-Này, em nói thật hả ? - Vermouth gặng hỏi

-Phải, em biết hai người có ý định với nhau mà. Nếu chị và anh ta thành một đôi thì nhớ hậu tạ em đó. - Shiho cười đùa

-Em thật là.

-Ồ, chị cũng biết gượng nữa hả ?

-Thôi, đừng nói chuyện của chị nữa. Em biết chuyện đó chưa ?

-Chuyện đó ?

-À, Hakuba vào làm chung với em trong vụ án lần này đấy.

-Cái đó thì sếp báo em biết rồi.

-Em định tính sao ?

-Em đã quyết định rồi. Quá khứ là quá khứ, hiện tại là hiện đại, em sẽ không để hai thứ đó lẫn với nhau. Em sẽ tham gia.

Shiho đưa mắt ra ngoài cửa sổ. Mặt trời đã lên cao, ánh nắng chói chang hơn giữa dòng người tấp nập. Cái ánh nắng chói chang này cũng giống như cô, sẽ không bao giờ bị chìm trong bất kì thứ nào muốn bao trùm cô, cô dám khẳng định thế
P/s : Đọc đã hơm bà con :3
 
Tò mò nha~ Ss sẽ định lái gin và shiho như thế nào nhỉ? Làm sao để họ có thể tới được với nhau đây? Thôi tất cả chuyện đó giao phó lại cho ss nha~ em sẽ ngồi chơi xơi nước chờ ss:KSV@01:
 
Chap mới :KSV@06::KSV@06::KSV@06:HÚ HÚ
Chương III
Màn đêm bắt đầu buông xuống, bao trùm cả con phố lớn Tokyo. Cơn gió Bấc đã ùa về, làm không khí thêm lạnh. Dòng người tấp nập trên phố, đông đúc, náo nhiệt. Giữa dòng người ấy, một cô gái nhỏ, đi ngược lại dòng người. Cô dừng lại trước một cây to bên đường, cây đã rụng gần hết lá. Cô đưa tay lên sờ bề mặt sần sùi của cây, miệng khẽ mỉm cười, ẩn sâu trong đôi mắt màu xanh lam ấy ánh lên nỗi buồn . " Cái cây vẫn còn nơi đây, mà người đang ở nơi đâu ? ". Cũng ngay tại chỗ này, hai năm trước, những mảng kí ức đẹp hiện về trong cô...

* Flash Back *

Ngày hôm đó,trong trí nhớ của cô là một ngày khá lạnh...

-Shiho !- Cô gái mặc bộ áo nâu, mái tóc đỏ hung khẽ quay lại nhìn người gọi mình.

-A ! Hakuba, anh đến rồi hả ?- Shiho vui mừng như thể bắt gặp những tia nắng còn sót trong ngày giá lạnh

-Chờ anh lâu không ? Anh đã bảo là hẹn hôm khác đi. Hôm nay trời lạnh lắm, mặc có đủ ấm không ? Không chừng là bị cảm lạnh đấy.

Anh lo lắng cho cô, tất cả là sự chân thật, không tí giả dối...

-Anh thật là, em có phải con nít đâu mà anh phải săn sóc như thế chứ. Hắt xì.

-Đấy, anh đã bảo em rồi. Đứng yên.- Hakuba lắc đầu, đứa con gái này, còn quá ngốc.

Anh lấy cái khăn len màu nâu quấn quanh cổ cô một cách cẩn thận. Cô nhìn chằm chằm vào anh, nhìn gương mặt anh, nhìn động tác đang quấn khăn cho cô, rồi bất chợt hai ánh mắt chạm nhau. Dưới cái cây ấy, họ trao nhau nụ hôn say đắm giữa cơn gió rét thổi qua...

* End Flash *

Cô khẽ giật mình bừng tỉnh. Mặt cô tối sầm, một dòng nước ấm chảy dài trên gò má. Kỉ niệm ngọt ngào khi xưa ấy, giờ chỉ còn lại trong cô. Đi qua từng con đường dài lê thê, đi qua từng ngõ hẻm nhỏ,... Mọi cảnh vật xung quanh đều khiến cô nhớ đến anh, hỏi làm sao cô quên được anh. Cô không hề quên, chỉ là cô cố giấu nó tận đáy lòng. Kỉ niệm đẹp đến đâu khiến cô đau đến đó. Nhiều đêm thao thức, cô đã tự hỏi " Không biết trong anh còn chút gì để nhớ..."
-Này, Shiho chan - Một giọng nói diệu nhẹ khiến cô xoay mặt về hướng phát ra giọng nói đó.

-Em không sao chứ ? - Vermouth đặt tay lên vai cô

-Em không sao.

Vermouth chau mày, Shiho em nói dối tệ lắm.

-Em không sao thật mà chị. - Shiho đưa tay gạt giọt nước mắt còn vươn lại trên khóe. Môi cong lên tạo nụ cười không thể nào gượng hơn.

-Chị biết là em vẫn chưa quên được tên đó đúng không ? Tên khốn chết tiệt, hắn muốn dằn vặt em đến bao giờ nữa đây. Gặp lại hắn, chắc chắn chị sẽ cho một trận.- Vermouth không giấu nổi sự tức giận, dù cho cô chưa bao giờ nếm trải mùi vị tình yêu thật sự. Cô cũng biết nó đau tới mức nào. Huống hồ Shiho là một cô gái luôn tỏ ra mạnh mẽ, nhưng trái tim lại rất yếu đuối. Sao có thể chịu nổi chứ.

...Một cơn gió khẽ lùa nhẹ qua,thổi bay nhè nhẹ mái tóc của cả hai trong gió.

-Thôi mà chị, em không sao thật mà. Mà chị đi đâu thế ?- Shiho lảng sang chủ đề khác.

-Cái con bé ngốc ngếch này lúc nào cũng vậy, chị đi mua đồ ăn tối nè, hôm nay chị không nấu được...

Bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên ngắt lời cô.

-Alo

-Vermouth đấy à ?

-Phải

-Tôi, James đây. Cô đến chỗ tôi gấp

-Có chuyện gì hả sếp ? Alo ! Alo ! -Vermouth nhìn vào chiếc điện thoại với ánh mắt bực bội. Cô ghét nhất là chưa nói xong mà cúp máy- Xin lỗi em nha, chị có việc rồi, cầm về giúp chị nhé.
-Vâng.
Vermouth lẫn trong đám đông mất hút, để lại Shiho một mình vởn vơ chốn này. Môi cô khẽ cong lên, tạo nên một nụ cười mờ ảo trong đêm gió.

* Nước Mỹ *

- Yup, đã quá- Ran hét lên trong sung sướng, tiếng nhạc vang lên xình xịch khiến cô không thể nào thích thú hơn.

-Anh hai bồ sang Nhật làm nhiệm vụ, bồ được tự do rồi ha.

Con bạn ngồi bên cạnh cô khuôn mặt đỏ lự, trông ngà ngà say.

-Chứ sao !- Cô vui vẻ nốc hết li rượu.

Từ nhỏ, ba mẹ mất sớm. Ran cùng anh hai tự nương tựa vào nhau mà sống. Tuy vậy, tính cách của cả hai khác nhau một trời một vực, đã thế khuôn mặt cả hai không có tí điểm nào là giống nhau. Mỗi lần bị anh la, cô chỉ biết thầm than trách là tại sao anh cô không biết hưởng thụ. Lúc nào cũng trưng ra cái bộ mặt...Ran rùng mình...không thể nào lạnh hơn.

-Sắp nghỉ hè, bồ muốn sang thăm anh bồ không?- Con bạn lắc lắc li rượu, mắc lờ đờ hỏi.

-Có chứ, sẵn tiện...- Ran nở nụ cười nham hiểm- Kiếm chị dâu cho tôi luôn...kiki.

Hai con nhỏ ngồi kế bên mém sặc. Con nhỏ này quá sức nguy hiểm.

* Nhật Bản *

-Sau này làm ơn đừng quan trọng hóa vấn đề như thế!- Vermouth càm ràm, cô ghét nhất là chuyện nhỏ hóa to. Gì chứ, chỉ là một vụ cướp thôi mà, nạn nhân cũng không bị giết. Chỉ mất tài sản thôi.

-Thế ai là hung thủ? Cô nói tôi nghe xem!- James cũng không vừa, tay chống lên hông, mỉm cười đắc thắng nhìn về phía cô...

Vermouth làm ngơ, bình thản thưởng thức li Cafe nóng hổi. Cô rất thích cái vị đắng, khét của Cafe khi không bỏ đường...

-Cái ngôi biệt thự lớn như vậy, với những trang thiết bị hiện đại và tân tiến bậc nhất. Nếu không hiểu rõ đường đi, nước bước trong nhà. Thì chỉ cần loay hoay một chút là chuông báo động reng lên ngay lập tức. Thế là bị tóm cổ. Vậy ông hiểu chưa ?- Vermouth bắn ánh mắt sắc như dao về phía ông, James chỉ có nước rùng mình. Ông thật sự không hiểu sao ánh mắt của Vermouth có thể lạnh như băng Bắc Cực thế.

-Rồi tóm lại... - Cô đặt tách Cafe xuống bàn,thản nhiên đi lại bàn ông James. Hai tay chống xuống- Hung thủ chắc chắn là người trong nhà hoặc là bạn thân của hai ông bà chủ. Cứ theo đó mà điều tra, tôi còn có việc, xin phép đi trước.

Cánh cửa không thương tiếc đóng lại cái rầm. James cười mà cứ như nuốt nước mắt vào trong, rốt cuộc ai mới là sếp đây?

Shiho ngồi trước bậc cầu thang trước nhà Vermouth. Cô co ro người lại để giữ ấm cho cơ thể.

-Chị ấy cũng thật là, không đưa chìa khóa sao mình vào.- Cô xuýt xoa đôi bàn tay của mình,thổi hơi vào đó và tìm chút hơi ấm.

Trời càng về đêm càng lạnh, Vermouth vẫn chưa về. Cô lại thở dài, có lẽ nên nghĩ về vụ án đó...

Trong tài liệu có đề cập tới vụ buôn bán bạch phiến xuyên quốc gia,nhưng bị thất bại...Shiho chống cằm...tên dẫn đầu sau đó đã bị tổ chức thủ tiêu. Can đảm hơn là bọn chúng dám gửi xác của tên đó đến trụ sở FBI.

-Cô Miyano !

-Gin, anh đến đây làm gì ?- Shiho ngước mặt lên, ngạc nhiên khi thấy Gin đang đứng trước mặt mình.

Đôi mắt sắc bén của anh cũng ngạc nhiên khi thấy cô, con nhỏ anh chả có thiện cảm mấy mà không biết vì sao đi đâu cũng giáp mặt. Anh tự hỏi Nhật Bản này đâu có nhỏ.

‘Anh hai ngốc quá, đó gọi là có duyên.’- Gin bỗng nhớ lại lời nói của em gái mình, có duyên, bớt giỡn đi em gái. Anh không muốn có duyên với cô ta.

-Tôi đưa hồ sơ vụ án mới cho cô ấy.

Anh chìa ra tập hồ sơ. Shiho chụp lấy nó và quan sát. Cô bỗng nhoẻn miệng cười.

-Mấy cái vụ cỏn con này không đến lượt chị tôi tham gia đâu, với lại chuyện đưa hồ sơ này tôi đưa cũng được, anh không cần lộ liễu đến mức tới tận nhà để đưa tận tay đâu.- Cô ném trả lại tập hồ sơ, tiếp tục màn trêu đùa của mình- Mà anh biết không, muốn cua chị tôi anh không có cửa đâu.- Shiho sau một tràng những câu trêu đùa của mình, ôm bụng cười lăng trước mặt thềm. Nhưng không hiểu sao trong lòng cô có chút ghen tị. Cái cảm xúc vừa bùng lên chớp nhoáng rồi lại vụt tắt. Chính cô cũng không thể định hình được đây là mớ cảm xúc gì.

Anh nheo nheo mi tâm của mình, quả nhiên gặp cô ta anh chẳng được gì mà còn xấu hổ thêm. Em gái ơi, đây là duyên hả, xui xẻo thì có.

Ran bỗng hắt xì, ở nước Mỹ xa xôi bây giờ trời đâu có lạnh. Sao cô lại hắt xì…Cô lấy tay gõ vào đầu mình, uống tiếp ly rượu dở cùng đứa bạn…chắc có ai nhắc đến cô rồi.

Quay lại Gin và Shiho. Họ cứ thế, châm chọc giữa ngày lạnh. Không hiểu sao người lạnh lùng như Gin, khi ở bên cô nhóc nhỏ này lại có thể nói nhiều đến vậy.

Bên ngoài hàng rào, mái tóc bạch kim ẩn hiện sau cái cây. Cô cười nhếch môi, thầm nghĩ hai người này cứ như trẻ con, cứ gần nhau là cãi nhau, không đến can ngăn là thể nào cũng có chuyện, cô nên nhanh chân trước khi nó xảy ra.

-Này ! Có chuyện gì mà hai người to tiếng thế ?

-A ! Chị Ver, sao chị không đưa em chìa khóa vào nhà thế ? Làm em ngồi ngoài thềm lạnh cóng luôn rồi này ! - Shiho vội đứng dậy, chạy đến chỗ Vermouth

-Chị xin lỗi ! Đây này mở cửa đi.- Cô quăng chìa cho Shiho, chợt thấy anh chàng lóng ngóng ở kia cô cũng không nhịn cười mà lên tiếng - Gin ! Anh đã đến đây rồi thì vào nhà uống chút trà cho ấm bụng nhé !

-Xin lỗi tôi chỉ... - Gin lắp bắp

-Anh cứ ở lại đi, có gì bàn vụ án với Shiho nhé !

-Gì vậy chị ? - Shiho khó chịu

Đáp lại cái nhìn của Shiho là cái nháy mắt của cô, làm Shiho chỉ biết bực tức bỏ vào nhà, cô nhếch mép, kéo Gin vào trong. Đâu biết một ánh mắt đang dõi theo ba con người đang vui vẻ.

Gin và Shiho ngồi đối diện nhau trên ghế sofa, chẳng ai thèm nhìn mặt nhau, tách trà đã được đưa ra trước mặt nhưng chẳng ai lấy nhấp miệng. Vermouth nhìn thấy, cô khẽ lắc đầu, " Hai người này đúng là... " - Cô khẽ cười

-Shiho này, chị để anh chàng này lại cho em đấy ! tự mà lo liệu đi nhá ! - Quá chán cảnh tượng trước mắt, cô đành phải nghĩ cách đưa hai người gần một chút. Mặc dù cô có cảm tình với Gin nhưng cô không thể để hai người này gặp nhau là cãi nhau, ít nhất hai người cũng phải nói chuyện một cách tử tế chứ.

-Chị ! Chị ! - Shiho gọi với theo bước chân của Vermouth. Cánh của đóng lại. Giờ trong phòng chỉ còn cô với Gin. Thở một hơi dài, cô nhắm mắt, khoanh tay trước ngực. - Tôi không có nhiều thời gian, tôi mong buổi bàn bạc tối nay sẽ mau chóng kết thúc.

-Tôi đồng ý - Gin đan hai tay vào nhau, chống lên bàn, nhìn thẳng vào cô. - Trong tập hồ sơ tôi đem theo cũng có vụ này, tôi xem kĩ rồi. Bọn chúng chủ yếu nhắm tới chữ "Tiền", chúng buôn bán đủ loại dạng phi pháp: ma túy, bạch phiến, vũ khí,... Chúng di chuyển hàng rất khéo và ngụy trang rất tinh vi, cảnh sát thông thường rất khó nhận dạng. Bọn chúng rất táo bạo trong các vụ cướp, nhưng chủ yếu là nhỏ, không lớn vì chúng hoạt động ngầm, chỉ cướp khi cần một khoản tiền để chi cho một số vụ làm ăn. Đồng thời, chúng đang mở rộng địa bàn kinh doanh sang các nước châu Âu, hoạt động mạnh hơn tại phương Đông. Chúng ta thật sự cần phải tiến hành tiêu diệt càng nhanh càng tốt. Vụ này chỉ có ba người đảm nhiệm là tôi, cô và anh chàng mới về nước.

-Anh gặp anh ta rồi sao ? - Shiho gấp lại tập hồ sơ, đặt nó xuống bàn, vơ lấy tách trà kề miệng.

-Phải, tôi gặp rồi. Cũng chỉ là một người mới trở lại sau một thời gian dài thôi, tôi cũng không mấy ấn tượng với anh ta.

-Anh ấn tượng hay không, tôi không quan tâm. Tôi muốn các anh hoạt động hết năng lực, thế thôi. Với lại, vụ này chúng ta nên bắt đầu từ đâu.

-Tôi bàn với James rồi, ông ấy cũng đã đồng ý. Chúng tôi để cô làm mồi nhử.

-Cái gì ? Các anh nghĩ sao vậy ?- Shiho trợn tròn mắt.

-Chẳng phải cô nói muốn có thêm kinh nghiệm sao ? Tôi nghĩ đây là cơ hội tốt đấy chứ.

Gin chống cằm, nhìn cô đầy thách thức

-Hừm, được lắm. Tôi đồng ý làm mồi nhử. Coi như buổi bàn luận hôm nay kết thúc tại đây.-Shiho vươn vai, thoát khỏi anh ta là giúp cô giảm căng thẳng và khó chịu nhanh nhất.

Gin gật đầu, đi ra cửa. Shiho dẹp dọn mấy tách trà, rồi tiễn Gin ra cổng ( theo ý của Vermouth, chứ cô không bao giờ muốn ở cạnh tên đáng ghét này ).


Bên ngoài, tuyết đã rơi dày đến mắt cá chân, cơn gió cũng đã lạnh hơn, thời tiết như thế này chẳng ai muốn ở ngoài lâu. Gin toan đi về, nhưng anh khựng lại, lấy trong túi một chiếc khăn len màu xám đưa cho Shiho.

-Cô đưa giúp tôi, tôi đưa không tiện.

Cô cầm lấy, cười khúc khích trước vẻ mặt đỏ ngầu của Gin. Dù là chẳng thích chút gì anh chàng này, nhưng cô không thể phủ nhận rằng anh cũng là một chàng trai tốt và có chút... nhan sắc.

-Ok, tôi sẽ đưa, nhưng nhớ phải hậu tạ tui đó. - Shiho không quên nở nụ cười mỉa mai anh

-Sao tôi phải hậu tạ cô ? - Gin đáp lại

-Tại vì tôi cũng góp phần làm nên chuyện tình sến súa của hai người.- Cô cố tình nhấn mạnh hai chữ 'sến súa' thật to cho ai đó nghe thấy.

-Hừ, cô thôi đi có được không ?

Anh trừng mắt trước vẻ mặt vởn vơ của cô, anh không thể chịu được những câu nói đùa quá trớn của cô nữa. Anh đã từng nghĩ, nếu cô không phải là một con nhóc mà là một thằng nhóc, anh sẽ không ngần ngại mà đánh một cú móc trái và mặt rồi.

-Nếu cô không đưa thì tôi sẽ đưa ! - Gin đưa tay toan lấy lại.

-Thôi thôi, tôi sẽ đưa mà, anh đừng nóng vội như thế chứ. - Shiho vội giấu chiếc khăn sau lưng, tỏ ý không muốn

Gin không muốn giao một chuyện như thế này cho cô ta tí nào, bất đắc dĩ anh mới đưa cho cô ta. Giờ nghĩ, anh đưa cho cô ta, cô ta lại bày thêm trò gì đó thì sao, anh đâu biết được.

Shiho cũng không muốn đưa lại cho Gin. Đây là dịp tốt để cô có thể trêu anh ta một vố thật đau để xem hình tượng lạnh lùng của anh ta còn giữ nổi không. Cô còn tưởng tượng ra khung cảnh anh van xin cô nữa chứ. Nghĩ đến cảnh đó thôi cũng đủ để cô hào hứng rồi.

Không ai không ai chịu nhường cho ai, tranh giành chiếc khăn len. Không may, Sihho trượt chân bị ngã xuống nền, Gin mất thăng bằng ngã theo. Hai thân hình chồng lên nhau, khuôn mặt anh kề sát mặt cô. Má cô đỏ hẳn lên, mắt mở tròng tròng. Anh lấy lại bình tĩnh, vội vàng đứng dậy đỡ cô lên, ngại ngùng:

-Xin lỗi, nếu cô muốn đưa thì cứ đưa đi, tôi không cản.

Anh nhanh bước ra phía cổng, ngồi trên con Porsche đầy tuyết, khởi động xe mà chạy đi. Để lại cô không kịp mở miệng nói với anh lời nào, cô nhặt lên chiếc khăn, tuyết rơi khẽ dính vào, cô đưa tay phủi nó, khẽ mỉm cười bước vào trong.

Vào trong nhà, Vermouth không khỏi lo lắng cho cô khi đứng ngoài trời tuyết lâu thế. Cô chỉ biết cười, rồi đưa chiếc khăn cho Vermouth. Cô đơ người, khi thấy Vermouth thích thú choàng lên cổ, bấy lâu nay cũng có nhiều chàng theo đuổi chị cô, cũng thấy nhiều anh chàng không ngần ngại mua những món quà đắt tiền tặng chị cô. Nhưng chẳng mấy khi chị cô như thế này. Cô chỉ biết lắc đầu.

Cô đến gần cửa sổ, nhìn những hạt tuyết rơi ngoài trời. Cô thấy lòng sao lâng lâng, trầm tĩnh đến lạ thường, một nụ cười được tỏa sáng trong đêm.
 
Hiệu chỉnh:
*hun gió* wao, yêu chị ghê :KSV@03:
lỗi type duy nhất chị nhé, ngay câu đầu tiên:
màn đêm bắt đầu buôn xuống
buông chị nhé
fic này anh gin hơi sến nha :KSV@05: mới gặp mà đã biết chị ver thích gì, anh thực là cao thủ:KSV@12:còn hai bạn trẻ kia quá bá đạo, gặp nhau là cãi:KSV@08:
nhanh ra chap mới nha ss :KSV@11:
ý quên! *giật tem, cướp phong bì* giờ em đi thật đây :KSV@20:
 
Fic ế độ dzòi bà coan ơi :KSV@17:
CHƯƠNG IV: NGƯỜI YÊU CŨ

PART 1

Một ngày mới bắt đầu. Trời se lạnh mang không khí của mùa đông, bao phủ con đường bằng tuyết trắng. Shiho mang lên mình chiếc áo khoác màu đỏ rực, làm cô nổi bật giữa trời tuyết. Cô đứng ngoài cổng đợi Vermouth đi đến sở làm việc cùng, khẽ run mình vì lạnh.

- Shiho-chan! Xong rồi này, đi thôi. - Giọng Vermouth vang đến tai cô, Shiho quay đầu lại…

Vermouth tươi tắn và trẻ trung trong chiếc khăn len mà Gin tặng, khoác hờ ở ngoài chiếc áo cùng màu, rõ là cô đang rất vui.

- Shiho-chan à, chúng ta đi bộ nhé!

- Haiz, thế thì trễ mất. – Shiho đưa tay xem đồng hồ. Tránh né ánh nhìn vui vẻ của Vermouth.

- Không sao, James không nói gì đâu.

Shiho gật gật, đưa chân cùng nhịp bước với Vermouth đến trụ sở. Một buổi sáng như thế đối với Vermouth là ổn rồi. Cô mỉm cười nhìn những hạt tuyết rơi nhẹ nhàng trên tay mình, nhìn nó bằng ánh mắt trìu mến. Tay khẽ siết chiếc khăn len xám của mình. Đối với Vermouth, có lẽ cô đang hạnh phúc. Từ nhỏ, chưa ai ân cần với cô hoặc tặng cho cô món quà gì. Đây là lần đầu tiên, cô có lẽ đang yêu.

Shiho bỗng cảm thấy có một cảm xúc lạ dâng lên trong lòng. Chỉ là thoáng qua, nhưng cũng đủ khiến Shiho nghĩ đến. “Ghen tị chăng?” – Cô đoán, khẽ nhếch mép, cô cười. Cũng phải thôi, cô cũng đã từng được như thế cơ mà. Từng có người quan tâm đến cô hằng ngày, người đó từng tặng cho cô món quà nhỏ mỗi dịp lễ, cóc nhẹ lên đầu cô khi mỗi lần cô bướng, mắng cô khi cô không quan tâm đến sức khỏe của mình,… “Đã từng…như thế…” Thở một hơi dài, cô ngước lên, nhắm mắt. Cái lạnh của hương gió mùa đông thoảng qua mặt Shiho.

Từng cử chỉ, hành động của Vermouth, Shiho đều tập trung thu vào ánh mắt. Cái cảm xúc mơ hồ khi nãy còn nhen nhóm trong lòng Shiho bỗng dập tắt mất. Mà có lẽ, Shiho đang bị ảnh hưởng bởi sự hạnh phúc của Vermouth.


- Oneesan! Có chuyện gì mà trông chị vui thế? Chắc là vì món quà của hắn đúng không? – Shiho trêu ghẹo

- Em thôi đi đấy. Mau đi nếu không trễ đó. – Má Vermouth đỏ ửng, Shiho hiểu là chị mình đã bị nói trúng tim đen

- Mặt đỏ cả rồi còn chối - Shiho tủm tỉm cười.

Một buổi sáng vui vẻ đối với hai cô gái. Nhưng... nhanh chóng bị dập tắt đi khi họ bước đến trụ sở. Ánh mắt Shiho dừng lại trước một chàng trai. Chàng trai ấy có mái tóc màu vàng óng, khuôn mặt điển trai, phong thái đường hoàng, chiếc áo sơmi trắng xoắn tay đến khuỷu cùng chiếc quần tây đen dài tôn lên vóc dáng cao ráo của người này.

“L…la…là người đó, là người đó đã về.” Mặt Shiho tái xanh. Cố tỏ ra bình tĩnh, Shiho tự trấn tỉnh mình. Cô vốn là người vô cảm, đi theo Vermouth bắt tội phạm, cô chẳng hề sợ hãi mà xông lên đấu súng với chúng. Nay lại tự dưng run rẩy trước một người bình thường, không hề có vũ khí trong tay.

Một nụ cười làm tan chảy tất cả - lướt qua như chưa từng quen biết.

Shiho tối sầm mặt, đôi vai bé nhỏ run run. Cô như muốn khóc thét lên, ghìm chặt mình trong đau đớn. Tay thắt lại thành nắm đấm, đôi chân bủn rũn như không thể đứng lâu được nữa.

Vermouth ôm lấy đôi vai bé nhỏ kia, vỗ về an ủi bằng vài câu thì thầm nhỏ trong tai. Mắt cô lia tia sắc lạnh về người đó, đôi mắt cô vốn lạnh nay lại càng lạnh hơn.

- Lâu không gặp, tôi tưởng cậu chết ở đâu rồi chứ. - Vermouth nhướn mày, câu nói đanh thép đầy chua chát.

- Chị vẫn như thế, chẳng thay đổi tí gì, thế mới xứng đáng là cảnh sát trưởng chứ nhỉ. - Người đó cũng lạnh không kém.

Cô nhếch môi, quay đi một cách dứt khoát. Shiho vụt chạy đi, đưa tay che mặt. Cô không muốn ở đây lâu hơn nữa. Cô không muốn đối mặt với người đó.

Vermouth toan chạy theo, nhưng chân cô khựng lại. Cô cảm thấy “Có lẽ nên để Shiho một mình, con bé nó cần một một không gian để bình tĩnh lại. Tên khốn kiếp! Dám làm con bé sống vật vã trong một thời gian dài. Mình thấy tức thay cho con bé”.

- Nếu đã đi rồi thì đừng nên quay về. Nếu mà có can đảm quay về thì cậu đúng là không biết chữ “nhục” viết sao. – Vermouth không kìm nổi tức giận, buôn thêm một câu nói. Cô đối với Shiho như em ruột, vậy mà lại có người bạo gan làm Shiho tổn thương. Nếu hắn không kịp cao chạy xa bay, chị đã đến đánh hắn một trận cho bỏ tức.

- Chị đúng là không thay đổi chút nào, mỗi câu nói vẫn là những nhát dao làm tổn thương người khác. Chị cũng nên biết điều chút đi, là sếp kêu tôi về đấy. Tôi không rảnh hơi để về đây gặp lại người như chị đâu.

Vermouth trừng mắt, nhưng hắn quay người. Hắn đang lờ đi cái trừng mắt đáng sợ của cô. Cảm thấy ở đây lâu, cô sẽ không nén nổi tức giận mà xảy ra chuyện mất.

“Rầm”. Cánh cửa đóng mạnh.

Cuộc đối thoại kết thúc.

--------------------------------------------------------------------------------------​


“Onii-san!!!!!!!!!!”

Gin đưa chiếc điện thoại cách xa tai mình, giọng nói nhõng nhẽo đặc trưng của đứa em gái khó ưa phát ra làm anh chóng mặt.

“Em buồn hay sao mà đi phá anh?”- Gin xoa xoa thái dương của mình, mắt nhắm mắt mở nhìn vào chiếc điện thoại.

“Oh, onii giỏi quá, em sẽ sang Nhật thăm anh.”- Ran reo mừng hớn hở.

“Em qua làm gì? Anh bận công việc rồi, nói chuyện sau đi.”

Tút....tút...tút

- Anh nói chuyện lâu hơn một chút không được à, lúc nào cũng cụt ngủn như thế, lại ra vẻ gia trưởng nữa chứ. Thật là đáng ghét mà! - Ran bực bội quăng cái điện thoại xuống sofa. Cau có đi qua đi lại - Không cho em cũng qua, coi anh định làm sao với em.

Gin quên em gái mình là một đứa cực kì bướng bỉnh. Dù anh không muốn nhưng một khi Ran đã quyết, thì chẳng ai có cái tự tin đi ngăn cản em gái của anh.

----------------------------------------------------------------------------------------------​

Tâm trạng của Shiho giờ đây rối bời. Dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng khi gặp lại hắn, cô không thể nào cầm lại nước mắt của chính mình. Vị chua xót và đau đớn của ngày ấy như đang trào dâng trong cuống họng của cô. Còn hận là còn yêu. Sau đằng ấy năm, cô vẫn không quên được hắn.

- Cô…khóc à?

Shiho giật mình. Quay đầu về phía âm thanh vừa vang lên. Gin đứng sững nhìn cô, bóng dáng cô độc ở giữa sân, sau dãy phòng hành chính. Mắt đỏ hoe, nước mắt còn vương lại nơi khóe mi, mặt cô nóng ran. Lấy tay quệt giọt nước chực rơi xuống, cô cất giọng lãnh đạm:

- Không phải chuyện của anh.

- Này...này, ai chọc cô thế? - Gin lúng túng. Anh có đứa em gái cũng mau ra nước mắt, nên anh không thể làm ngơ. Anh sợ nhất là nước mắt con gái. Nó như là một loại vũ khí còn nặng hơn cả bom nguyên tử (trích lời Gin-sama) - Cô đang hối hận không muốn làm mồi nhử nữa sao? Nếu thế thì...

- Tôi không sao! - Shiho ngắt lời, khuôn mặt thanh tú vẫn đẫm nước mắt, long lanh như những viên pha lê rơi tỏm xuống đất - Chỉ là tôi cảm thấy hơi mệt một chút?

Gin nhếch mép cười. Rõ ràng là cô ta đang khóc, lại tìm một lí do vớ vẩn để biện minh với anh. “Đúng là con nhóc ngốc.” Gin đứng ngay sau lưng Shiho, thì thầm:

- Cô nghĩ có thể giấu được tôi sao? Là vì người đó đúng không? Hừ, đúng là trẻ người non dạ. Hắn đã tệ bạc với cô như vậy, quên quách hắn đi, cô còn tốn nước mắt như thế làm gì? Cứ giữ khư khư thứ tình cảm vô nghĩa đó có ích gì cho cô đâu.

Giọng nói thanh thoát phát ra từ miệng Gin nghe nhẹ tựa lông hồng, thực chất đầy mỉa mai và trách mắng Shiho. Hình như anh chẳng ý thức được những gì mình đang nói. Có lẽ, nó tuôn theo sự bức xúc của anh. Shiho ngày thường điềm tĩnh, bướng bỉnh nhưng đứng trước mắt anh đây chỉ là một cô gái yếu đuối đến ngô nghê. Chẳng hiểu sao anh lại bức xúc đến mức nói ra những lời đó.

Đáp lại anh, là khoảng không tĩnh lặng. Lát sau, Shiho hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng nói:

- Có thể đối với anh ta, tôi đã là người xa lạ, không quen không biết. Nhưng tôi, lần đầu tiên trao tình cảm chân thành nhất cho một người xa lạ, khiến họ trở thành người quen lại không thể phớt lờ như người đi trên phố. Phải, tôi vẫn còn tình cảm với hắn. Tuy tôi không phải người hiểu biết nhiều về cuộc đời này, nhưng với cảm nhận của tôi, tôi có thể nói rằng: “Tình yêu là cố chấp như vậy, mù quáng như vậy. Không vì lí do gì nhưng cũng không thể buông bỏ được.” Tình cảm đâu phải thứ đồ chơi trẻ con, nói bỏ là bỏ, nói quên là quên ngay được. Nên có thể…tôi vẫn sẽ bị dày vò trong một thời gian sắp tới. Dù sao thì, tôi cũng đã trút được nỗi lòng của mình. Thật sự rất nhẹ nhõm. Cảm ơn anh.

Dứt câu, cũng là lúc giọt nước mắt rơi xuống. Gin ngỡ ngàng nhìn người con gái đáng thương đang đứng trước mặt anh. Nước mắt vẫn rơi, nhưng nụ cười vẫn nở trên môi. Dù biết là đó là một nụ cười gượng gạo, vậy nhưng đối với Shiho –đó là điều tốt nhất cô có thể làm với tâm trạng hiện giờ.

Gin bước đến cô một bước, dùng ánh mắt mà từ trước đến nay, ngoài ánh mắt lạnh như băng, anh chưa từng nhìn ai như thế, với cả em gái anh. Một ánh mắt khác lạ nhìn Shiho:

- Tôi cho cô mượn vai đấy, cứ tựa vào đó mà khóc. Đừng kìm chế nó làm gì, chẳng phải khóc hết nước mắt sẽ chẳng phải khóc vì hắn ta nữa sao? – Gin nói, lấy tay vỗ lên vai.

Shiho đứng ngây người ra đó. Không chần chừ, gạt bỏ lòng tự trọng, cô lao vào vai anh mà nức nở. Gin mỉm cười, tay anh bất giác vỗ nhè nhẹ vào tấm lưng nhỏ bé. Hơi ấm hai người trao nhau giữa mùa đông giá lạnh.

Vermouth đứng từ xa, hành động của Gin và Shiho, cô đều thấy hết. Bất giác cô nở một nụ cười, Shiho - một cô gái luôn tỏ ra mạnh mẽ, không bao giờ yếu đuối trước mặt ai. Nay lại khóc ngon lành trên vai Gin như thế. Sự tổn thương mà con bé phải chịu ngày ấy, cô tưởng tất cả đã nguôi ngoai theo thời gian. Ấy thế mà hôm nay, khi gặp lại người ấy, con bé vẫn khóc, vẫn đau khổ...Vermouth cảm thấy một sự trở ngại rất lớn đang hiện hữu, đó là tình cảm.

- Phải làm sao đây, nhiệm vụ này không phải đơn giản. Shiho đang bị sự trở ngại của tình cảm, e rằng... - Vermouth nhíu mày - Không được, mình không thể để Shiho lơ là như thế. Chắc chắn sẽ gây ra những hậu quả khôn lường. Đây không phải là trò chơi, Shiho đang tập sự, mình không thể để con bé xảy ra thêm bất cứ một chuyện gì nữa. Mình phải tham gia.

Phía đối diện, Shiho đã ngừng khóc. Cô dùng tay lau đi những giọt nước mắt của mình, nở nụ cười nhạt với Gin:

- Cám ơn anh, mà không ngờ một kẻ ngạo mạn như anh cũng có lúc như thế này.

- Cô đang cảm ơn tôi hay mỉa mai tôi thế!

Họ cứ thế, anh một câu, cô một câu. Shiho không còn khóc nữa, cô đang cười, cười một cách vui vẻ. Nước mắt cô giờ đã cạn, cảm xúc đã tàn. Dường như, cô đã hạ quyết tâm một cách trưởng thành.
 
×
Quay lại
Top Bottom