[Shortfic sưu tầm] Chỉ có thể là em [Hoàn]

CHAP 1

-Ôi,con gấu này dễ thương quá,chắc tớ phải mua 1 cặp để tặng anh Makoto nữa >”<-Sonoko cầm con gấu bông lên xuýt xoa

Trong nhà sách có rất nhiều đồ,nãy h Ran đi với Sonoko xem 1 lượt vẫn chưa hết.Sonoko rất thích những thứ này,vì cô nghĩ lễ tình nhân năm nào cũng tặng hoa vs chocolate thì nhàm quá,năm nay Sonoko quyết định sẽ mua cái khác.

-Eh,này Ran,cái loại giấy viết thư này giống của cậu mua quá ha-Sonoko chỉ vào một phong giấy viết màu xanh biển nhạt,có viền rất đẹp.

-Ừ,đúng rồi,lúc trc tớ cũng mua loại này,hình như trước hôm mà tớ vs Shinichi đi chơi ở Tropicaland thì phải-Ran ngẫm nghĩ hồi lâu,nói

-Hì,đừng nói cái này cậu dùng để viết thư tình cho Shinichi nha.-Sonoko bụm miệng cười xảo quyệt hỏi-Mà tính đến h là cũng 3 năm rồi,sao hắn vẫn biến đi đâu mất vậy ko biết,thật tình hắn luôn-Sonoko xổ tràng 1 hàng dài trách móc tên thám tử

-Chắc cậu ấy cũng bận ấy mà-Ran xua tay trước cô bạn này luôn-Hơn nữa giấy viết ba tớ đã dùng hết cho các buổi biểu diễn của chị Yoko rồi

-Chậc,bác già này- Sonoko cũng bó tay vs gia đình Ran.Ba mẹ hay làm màu sống ly thân,ko hiểu sao Ran vẫn chịu đc người cha suốt ngày tửu sắc như thế-Ý,cái này nhìn cũng đc quá nè,tớ mua để viết thư cho anh Makoto cũng đc nhỉ-Sonoko dẹp chuyện khác sang 1 bên,cô giơ 1 phong giấy viết thư màu hồng phấn có rất nhiều hình trái tim hỏi ý kiến Ran

-Ừm-Ran cũng gật đầu,Sonoko vui vẻ bỏ nó vào giỏ mua hàng,xem tiếp mấy món khác trong khi đó,Ran vẫn tần ngần mỉm cười nhẹ nhìn chăm chú vào phong giấy viết màu xanh hồi nãy.Bỗng chốc Sonoko lại kéo Ran đi xem tiếp móc khóa đôi,nhẫn cặp…

Lễ tình nhân cũng sắp đến rồi,Sonoko mua cả tá thứ để suy nghĩ xem mình nên gửi thứ nào,hầu như thứ nào cũng rất chọn kĩ,như móc khóa có hình băng cá nhân,gấu bông thì mặc đồng phục Karate,…cô nàng có vẻ rất tươm đắc.Ran đi theo cũng ko mua nhiều,chỉ mua vài cây viết thôi.

-Cảm ơn nhé Ran,ko có cậu chắc tớ cũng ko biết chọn thế nào.Ah đúng rồi,nhớ cái hình chụp sticker cô dâu lúc trc ko,lần này tớ sẽ dán nó vào thư cho anh Makoto hết hồn luôn -Sonoko chắp tay nghĩ đến những điều lãng mạn 1st có thể xảy ra với anh chàng cù lần Kyogoku kia.Ran cũng chỉ cười nhẹ-Hẳn anh ấy sẽ rất vui.

-Đến nhà rồi này Ran,chào cậu nhé-Sonoko vẫy tay chào cô bạn thân,vẫn rất hồ hởi xách 1 bao đồ to tướng về nhà.Ran nhìn theo 1 chút rồi mới vào nhà,vừa đi cô vừa suy nghĩ xa xôi về 1 điều gì đó.

Đẩy cánh cửa phòng,ba cô đang say khướt xem truyền hình về Yoko,tay vẫn cầm lon bia lên hét”Nữa đi Yoko,tiếp đi!”,ông vẫn ko có gì thay đổi só với những năm trc cả,vẫn chè chén như vậy,Ran cũng ko nói lặng lẽ đi về phòng

Cô mở hộc bàn ra,trong đó vẫn còn nguyên phong giấy viết bìa đã phủ bụi,cô phủi nó đi,màu xanh của tờ giấy vẫn còn rất đẹp,có vẻ như thời gian đã ko làm lay chuyển nó.Ran đã nghĩ mục đích sẽ viết lên giấy này,đó là mừng sinh nhật mẹ hay kỉ niệm đám cưới,nhưng cô ko làm thế vì ba mẹ cô hay cãi vả nhau,viết thì chắc gì họ đã chịu chăm chú đọc,nên cô quyết định giữ lại phong giấy này đến h.

“Cạch”Có tiếng người mở cửa,Ran vội giấu ngay vào hộc bàn.Cửa mở,khuôn mặt nhóc Conan uể oải nói-Ran-neechan,em đói quá,chị nấu chút gì đi.

Khuôn mặt nó cũng đã chững chạc hơn nhiều,ko khác mấy so vs Shinichi.Nhớ ngày trc bộ mặt Shinichi khi đói cũng như thế này,bất giác…cô cảm thấy buồn rười rượi,khẽ ho khụ khụ 1 tiếng,cô nói-Lần sau em nhớ phải gõ cửa trc nghe chưa,trời,xem em kìa,mặt mày lắm lem thế này-Ran lấy khăn tay chùi mặt Conan-Ra ngoài phòng khách đợi 1 chút đi chị nấu cho.

-Dạ-Conan khó chịu khi có người lau mặt mình như trẻ con,ờ,mà đúng là hình dáng trẻ con thiệt =”=.Nó lủi thủi cầm cuốn truyện KamenYaiba ra ngoài phòng khách nằm sượt trên ghế sofa.Ran cũng ko nói gì đi vào bếp nấu ăn cho nó.

Một cơn gió thoảng qua,nó làm cô giật mình đánh rớt cái chén trong tay,nó vỡ tan thành từng mảnh.Một số rớt vào trúng chân làm cô chảy máu.Có tiếng cửa mở vội vàng-Ran-neechan,chị vẫn ổn chứ?-Conan hốt hoảng chạy vào,khuôn mặt lo lắng cho cô trong khi cô vẫn còn tâm trí để ở đâu.

Gió,hắn đến rồi đi như 1 cơn gió,1 luồng khí lạnh đã đến lấp đi cơn gió ấm của cô,rốt cuộc hắn đi đâu cơ chứ,nhìn Conan,bỗng chốc khóe mắt Ran lại rưng rưng,Conan thấy có giọt nc nóng hổi rơi xuống tay,bỗng ngước lên-Chị đau à?-Conan đang băng bó cho cô,đang lo rằng cô sẽ thấy đau

-Ừm,1 chút-Ko phải đau chân,mà là đau lòng,cô cuối xuống đỡ Conan dậy-Cảm ơn em,chị ổn rồi,sau đó cô đuổi thằng bé ra khỏi bếp để nấu cho xong nồi cơm sắp cháy khét.Xong rồi,nhìn Conan ăn ngấu nghiến,tâm trạng cô phần nào đỡ hơn 1 chút

Đúng là trẻ con,ăn xong chóng ngủ,Conan nằm gật trên ghế sofa khi ăn no căng.Cô nhẹ nhàng gỡ mắt kính ra,ngắm khuôn mặt giống Shinichi hồi nhỏ như đúc,thở sườn sượt,đắp chăn cho nó rồi bỏ vào phòng.

Lấy cây viết mới mua ra,cô lấy giấy viết thư viết 1 mạch,cô mở ngăn kéo,thấy cuốn sổ màu trắng ở đó,cô thắt lòng,đó là cuốn y bạ,gấp nó xuống,cô lấy giấy viết thư ra viết,1 lá thư dài.

End chap 1 :KSV@10: :D
 
Chap 2:

Vài tháng sau

Trời trở lạnh,thời tiết lạnh cóng người,trong mấy tháng này, Conan phải sang Mỹ với ba mẹ để bắt đầu đối đầu với bọn áo đen, không còn sớm nữa, cậu ko thể sống dưới hình dạng này mãi đuợc.

Đang ngồi bên cạnh bàn làm việc, kính được tháo ra để 1 bên,điện thoại bỗng nhấp nháy

-Alo,Ran hả? Có chuyện gì ko? - Conan nhấc máy lên

-Ừm, Shinichi, lâu quá ko gọi cậu.- Ran đáp nhẹ sau tiếng ho khụ khụ

-Cậu gọi làm gì thế? Trời trở lạnh rồi, nhớ giữ gìn sức khỏe - Shinichi đáp, tay vẫn lật nhanh các tài liệu có thể tìm về bọn áo đen, vai kẹp lấy điện thoại,tay còn lại cầm nơ chỉnh giọng nói (cầm thế này dễ rơi lắm :KSV@05:)

-Không có gì,chỉ muốn nghe giọng cậu - Ran nói khẽ. À, tớ còn mua đuợc cuốn Sherlock Holmes cho cậu nữa, nhớ xem nhé - Ran nhắn nhủ với Shinichi

-Cậu biết tớ đã đọc từ lâu rồi, cậu gửi làm gì cho mất công vậy. Dù sao thì cũng cảm ơn vì cậu đã gửi cho tớ - Shinichi hơi bực dọc nói (KHL: được ran-neechan tặng phải nhận chứ :KSV@07:)

-Ừm,tớ biết rồi, cậu cũng giữ sức khỏe nhé Shinichi - Ran nói những dòng cuối cùng - Tạm biệt - Lần này thì là tạm biệt thật rồi - Ran tắt điện thoại,và…cuối cùng cũng ngã gục,trên nền tuyết trắng

-Em…phải lựa chọn như thế này sao..thật…thật ko đáng - Một người con trai cúi người cầm dù che cho cô gái đã ngã trên nền tuyết, bàn tay lạnh ngắt, đôi mắt còn 1 chút nước mắt, có vẻ như cô ấy đã dùng hết sức để nói những lời tạm biệt cuối cùng

---------------------Flashback---------------------
……………………Mấy tháng truớc Ran đi đến bệnh viện khám bệnh, bác sĩ nói:

-Cô Mori, cô bị ung thư phổi rất nặng, cô bị nhiễm cảm và ăn uống ko đầy đủ, tâm trạng có phiền não gì à? - Nữ bác sĩ gấp quyển hồ sơ bệnh án,nói cho cô trong tình trạng khủng hoảng.

Cô ngồi bất động trong vài giây, sau đó, trước khi bác sĩ mở miệng nói tiếp - Tôi…còn có thể sống được bao lâu nữa?

Tại sao cô ko hỏi chữa trị mất bao lâu? Có thể chữa hết được không, mà lại mở miệng nói thế này? Phải chăng trong lòng cô còn đang nhẩm đếm mình có thể chờ được bao lâu nữa?

Câu hỏi của bác sĩ khiến cô giật mình, bà ta ngạc nhiên nói vẫn còn chữa được nếu cô chịu cố gắng. Cô cảm ơn bác sĩ, lặng lẽ bước về nhà.

Nhưng rốt cuộc cũng không tránh khỏi anh bác sĩ hiền hậu kia. Araide-sensei luôn ở cạnh cô, điều dưỡng cho cô, nụ cười của anh thật ấm áp. Anh luôn dịu dàng với cô,thậm chí mọi người trong bệnh viện, kể cả y tá,ai cũng ghen tỵ với cô, song, ngay cả phương pháp khoa học tiên tiến nhất thế giới cũng không thuyên giảm bệnh cho cô mà càng ngày càng nặng, bệnh đã đến thời kì ung thư cấp tính.

Sonoko 1 lần phát hiện ra, đã tức điên lên mà lùng sục tên Shinichi, nhưng phải chăng Ran đã giấu kĩ quá, hắn cũng không có manh mối gì. Sonoko luôn cố gắng thuyết phục Ran phải vượt qua căn bệnh nhưng tiếng cãi nhau của ba mẹ ngay cả lúc bệnh, Kazuha và Hattori gần nhau hơn nữa,mọi cặp tình nhân đều hạnh phúc bên nhau,hình như những cảnh tượng ấy đã đè cô xuống địa ngục.

Và những lời cuối cùng cô nói với Shinichi hôm đó, cũng là lời tạm biệt. Cô là Angel, và Angel không thể sống trên trần gian được, giống như Akemi, theo 1 lẽ thường tình, Angel phải quay về nơi đã bắt đầu - Thiên đường.

Araide biết điều này, không thể tránh khỏi nhưng lòng anh vẫn thấy chua xót cho cô gái trẻ này. Anh lặng yên quỳ gối trước Ran, nắm lấy bàn tay lạnh giá của cô, vén mái tóc cô sang 1 bên,khuôn mặt hiền dịu chưa bao giờ thay đổi.

Đến phút cuối cùng cô tồn tại trên đời, người ở bên cạnh vẫn không phải là cậu ta.

…No…It has to be you… :KSV@16: :KSV@16:

End chap 2
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
Chap 3:

Ngay sau khi Ran qua đời,Sonoko giận dữ vào phòng tìm những kỉ vật có liên qan đến Shinichi,cô tìm và may mắn là chiếc điện thoại của Ran rơi trúng chân, cô lấy nó và tìm xem số của tên thám tử chết tiệt đó.Ngay đúng cái tên “Shinichi Kudo” ấy,cô phát hiện ra Ran có để 1 dấu “?” không rõ là gì, trong cơn giận dữ, cô nhấn nút gọi, cô gọi rất lâu,hắn mới bắt máy

-Này Ran, tớ ko biết cậu có chuyện gì, nhưng tớ thật sự rất bận đấy! - Giọng hắn hét lên bên đầu dây điện thoại.

Sonoko nuốt cơn tức xuống,bắt đầu lấy giọng hét to:
-Bây giờ mà cậu còn có thể bận bịu được nữa hả.Thôi đi,cậu…là kẻ tệ bạc, còn hơn cả tệ bạc, bây giờ dùng từ ngữ nào tệ nhất cũng ko đáng với cậu, phải, là thám tử cơ mà, thám tử mà bây giờ lại giết 1 mạng người, lại còn là người yêu mình, ở cạnh mình bao lâu nay nữa. SHINICHI, CẬU CÓ THỂ CÒN NHỞN NHƠ SỐNG NỮA HAY SAO? -Sonoko ngăn những dòng nước mắt nói cho ngọn nghẽ trong cơn tức giận tột cùng

-So..Sonoko-Hắn mới bắt đầu thấy ngạc nhiên-Cậu…Cậu vừa nói gì??-Shinichi như ù tai đi,nghe đến mạng người…người yêu mình,hắn bắt đầu buông thõng tay trước những vụ án được đóng thành quyển,những mảnh giấy rơi xuống khắp sàn nhà.

-Bây giờ còn nói gì,đồ lạnh lùng, không nói, không quay lại với Ran,cô ấy vì bạo bệnh đã..đã…-Sonoko nghẹn ở cổ - ĐÃ QUA ĐỜI RỒI - 4 chữ này…Shinichi nghe nó mà…màng nhĩ cũng ko còn rõ nữa

-Sonoko,cậu đừng nói láo,Ran còn gọi cho tớ vào hôm qua cơ mà,làm gì có chuyện đó-Shinichi bực tức bắt đầu hét lên,ai mà tin được chuyện này,mọi việc hắn cố làm hôm nay,đều là vì để gặp lại Ran hết,hắn còn chưa nói đc..hắn yêu Ran cơ mà

-Được lắm Shinichi,Ran đã giấu tăm tích của cậu trong suốt thời gian cô ấy bệnh,tôi ko nói đc cho cậu nghe,giờ thì đã quá trễ rồi.Cậu nghe chưa?Cậu đã cướp người bạn thân nhất của tôi rồi đấy-Sonoko nước mắt vẫn chảy,giọng vẫn ko thuyên giảm sắc khí phẫn nộ

-Không, tôi không tin, cậu có bằng chứng gì không?-Hắn bắt đầu đổ mồ hôi,lạnh cóng cả tay,nhớ đến tiếng ho của Ran tối hôm qua…ko lẽ…

-Cậu…-Sonoko đã điên giờ còn lên đến đỉnh điểm-Cậu…đúng là tệ hại,chết người mà cậu còn đùa được ư? Cậu xem nặng khi nghe thấy chết người mà sao người thân của cậu thì cậu lại xem nhẹ đến mức lông vũ còn nặng hơn vậy.

-Cậu đã vì cái lòng tự trọng chết tiệt của mình mà không nói tình cảm cho cô ấy,vì cái lòng tự trọng chết tiệt đó,cậu hẳn phải viện cớ vì cô ấy là thanh mai trúc mã nên không thể yêu chứ gì.Vậy nếu thế thì tôi cũng là thanh mai trúc mã của cậu đấy,rốt cuộc thì cậu định giấu đến bao giờ.

-Cậu có thật là người ko. Được, muốn bằng chứng hả,cậu về đây đi,cậu hãy xem cho rõ…-Sonoko hét lên,vì tức giận với nước mắt đau khổ mà cô nghẹn họng không nói hết được, cô quăng điện thoại sang 1 bên,thở hồng hộc muốn cắn lưỡi vì tức

End chap 3 :KSV@16:
 
aaaaaaaaaaaauuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuu dám để angel của em đi hả/?????????????????????????
nhưng mà thôi cũng ko sao miễn sao dày vò tên shin đó là ok nhưng nhớ là phải đem angle của me về đó nghe chưa?
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
Chap 4:

Shinichi đứng cạnh điện thoại mắt vô sắc,nghe tiếng bíp bíp rất lâu,đến khi chân hắn khuỵu xuống,hắn mới nhìn vào chiếc tủ.Hắn mở ra,lấy cuốn sách có bìa kẹp hình Sherlock Holmes ở ngoài,nhưng khi mở ra…là bản mới nhất mà vụ án lúc trước cùng với Hattori mà nó đã bị cháy mất (tập 12-13).Hắn hối hận vô ngàn,hắn mở ra đọc rõ ràng,đúng là chỉ mình Ran chỉ mới biết hắn thích gì.Hắn vừa đọc vừa thấy đau như cắt,đọc rất lâu,đến trang cuối cùng thì có 1 phong bì gắn chặt vào.Nhìn phong thư màu xanh thật đẹp cùng với hàng chữ của Ran,hắn run rẩy xé ra xem

Gửi Shinichi.

Tớ viết thư này,trên tờ giấy này,tờ giấy đã mua vào trc 1 ngày chúng ta đi chơi ở Tropical Land.Bao nhiêu ngày tớ chờ cậu,cũng là bao nhiêu ngày tờ giấy này tồn tại.Và nếu như tớ chết đi,tờ giấy này vẫn chưa bị xé nát,thì nó có nghĩa là…tớ luôn chờ và chờ cậu.

Shinichi,tớ đã nói từ này bao nhiêu lần nhỉ.Từ hồi còn nhỏ xíu,đến lúc lớn…Tớ đã quá quen vs nó,còn cậu thì sao,có quen gọi Ran ko 
??? Nếu như câu trả lời là có thì thật tốt biết mấy

Này..tớ hỏi cậu 1 câu nhé,nếu..nếu như…tớ nói yêu cậu,cậu có vì thế mà bỏ tớ,mà lờ tớ đi ko?Tớ…luôn thích cậu Shinichi à,vì thế mà tớ vẫn luôn giữ nó mà ko nói ra,tớ sợ cậu ko thik tớ,thì…khi tớ nói cậu sẽ bỏ tớ mà đi mất.Tớ rất sợ nên khi có ai đó nói tớ là bạn gái cậu,lúc đó tớ đều xua tay phủ nhận,trong lòng rất muốn nhưng..tớ ko sao mở miệng ra đc

Nhiều lần tớ muốn hỏi cậu,nếu tâm trạng cậu..có thật sự giống tớ hay ko?Tớ rất buồn Shinichi à,nhìn thấy Kazuha hay cãi nhau vs Hattori,nhìn Sonoko mua quà tặng cho anh Kyogoku,nhìn chú Shiratori nắm tay cô Kobayashi đi trên đường như đôi chim sẻ nhỏ,nhìn chú Takagi hay băn khoăn lo lắng về cô Miwako,…tất cả…tớ thấy thật ganh tỵ.Tớ vẫn hỏi,liệu..tớ có nên đến với Araide-sensei,để cùng anh ấy như vậy,hay là…làm 1 người bạn thân,người bạn thanh mai trúc mã mãi mãi bên cạnh cậu

Shinichi,tớ đã nói điều này cho Conan nghe rồi,cậu thật sự..thật sự rất tuyệt.Cậu điển trai,vẻ bề ngoài tự tin,giọng nói chững chạc,dũng cảm,biết nghĩ cho người khác,thông minh và quan trọng 1st là..cậu là người bạn tốt,vì thế mà tớ đem lòng thích cậu.Tớ ko muốn yếu đuối như những cô gái khác,nói những câu ngọt ngào,e ấp như những cánh hoa,nhưng tớ cũng ganh tỵ với họ,vì họ đc ở bên cạnh người mình thích,còn tớ thì ko.Ha ha,nói đến đây chắc cậu nghĩ đến những đòn Karate của tớ phải ko?Nói cho cậu biết,cậu chỉ biết đá banh thì làm sao mà bảo vệ ai đc,có tớ bảo vệ cậu thì có.Đó cũng là 1 phần lí do tớ ko muốn thua kém cậu mà đi học Karate đấy.Uhm,cậu cũng nên coi trọng tớ hơn 1 chút đi nhé,đừng nói tớ là con gái và mọi chuyện rất nguy hiểm tớ ko nên đi theo đi đâu.

Người ngốc như cậu chắc chẳng hiểu yêu ghét là thế nào đâu nhỉ?Viết 1 hồi rồi,tự dưng từ thích tớ thấy ghét cậu luôn.Ừ ghét lắm,cậu chắc có bạn gái phương nào phải ko,nên ko thèm về.Này,nếu có thì cậu nói 1 tiếng đi,dù có thể tớ sẽ rất giận lúc đầu,như lần trước vậy,cậu vs cô bé bạn anh Hide ấy..Nhưng mà…nếu như cậu thật sự thích,thì tớ luôn ủng hộ cậu

Shinichi,tớ muốn nghe giọng cậu,cái giọng hào hùng xen kẽ vội vã,cố trở thành Holmes của Nhật Bản ấy,nhưng mà có 1 số chuyện cậu vẫn ko giải hết đc đâu nhé.Vì thế để củng cố kiến thức của cậu,tặng cậu phiên bản mới nhất này.Conan lúc trc cũng rất muốn đọc nó,nó đã tốn rất nhiều h để giải câu hỏi để lấy..nhưng ko may nó bị cháy mất.

Có 1 người bạn của ba tớ cho tớ bản này,rất hiếm,chỉ dành cho người nổi tiếng thôi nhé,cậu nên mà đọc đi,nhỡ đâu bị trộm nữa rồi lúc đó thì tiếc .Ừm,hết mực rồi,mấy trang này viết mỗi ngày 1 ít cũng đủ hết số giấy tớ mua.Cậu cứ mà chờ đấy,tội cậu còn dài lắm

Bên cậu quá lâu,tất cả mọi chuyện đều liên quan đến cậu,khi mà cậu đi,đương nhiên cuộc sống sẽ trở nên lộn xộn.Ngủ dậy cũng ko biết phải kéo ai dậy,đi về cũng ko biết chờ ai,lúc muốn đi chơi cũng ko biết nhờ ai đi cùng,à mà lúc có Sonoko thì chỉ số đáng giá của cậu là 0 nhé).Nhưng mà cậu đi,tớ thấy dường như làm việc gì cũng ko đc suôn sẻ lắm,khi có Conan,đứa bé rất giống cậu,tớ mới cảm thấy đỡ phiền hơn

Tớ đã từng nghi Conan là cậu?Ngốc quá phải ko?Ừm,cũng hơi khó tin nhưng nó giống hệt cậu những 99%,khác 1 điều là ngoại hình tuổi tác thôi.Nhưng nghĩ đi nghĩ lại,câu hỏi đó vẫn còn vướng mắc.
Nếu như cậu thật sự là Conan,thật sự ở bên tớ,thì tớ chân thành cảm ơn.Tớ thấy Conan cũng rất chân tình bên tớ,nó ko để tớ 1 mình,cũng ko để tớ chịu khổ nhiều.Nếu cậu là nó,cậu cũng sẽ như thế chứ?

Những chuyện này ko dễ nói ra,chỉ biết viết như thế này,cậu mà thấy tớ viết thư,chắc lại mắng có gì gọi điện nói thẳng ra chứ viết làm gì cho cực nhọc chứ gì.Ừm,tớ đã nói là muốn nghe giọng cậu lắm,nhưng sợ rằng sẽ ko nói hết đc vì thời gian tớ ko còn nhiều,và cũng sợ rằng khi nghe giọng nói ấm áp của cậu tớ sẽ quên mất những gì cần nói

Haha,chê người ta ẻo lả thì bây h tớ lại biến thư này thành thư tình rồi.Kệ đi,tớ chưa bao h đổ tâm huyết để viết thư dài như thế này,để tớ nói hết đi đã

Cậu..cũng tốt nhưng ko bằng Araide-sensei đâu nhé.Anh ấy rất tốt,luôn ân cần dịu dàng,thậm chí quá tốt vs tớ mà mọi cô y tá đến tiêm cho tớ…à ko đến tiêm cho con bạn tớ khi tớ đến thăm nó đều nói rằng nếu như tớ ko thik anh ta thì tớ đi chết đi.Nghĩ lại chắc tớ đi chết thật rồi .Tớ đây chỉ xem cậu là đòn Karate đỉnh 1st mà khó đạt đc thôi.

Tớ nói là muốn chờ cậu,ừm,tớ chờ để có 1 ngày để nhìn cậu thật kĩ,xem xem nếu có ai khác thì cậu có còn phong độ đc như trc ko.Từ trc cậu hay ăn mặc lôi thôi,ăn uống sơ xài làm tớ đau lắm nghe chưa,nên khi ba mẹ cậu đi,tớ phải ráng dọn chỗ của cậu,kể cả khi cậu đi nữa.

Shinichi,cậu là đồ cá ngốc,câu mãi cũng ko xong.Mà tớ-Ran Mori này mà yêu thằng cá ngốc đến mức sẽ ghen như Kazuha khi mà cá ngốc mắc bẫy của con sói ăn thịt nào đó,ko chừng con sói đó rất xinh đẹp,giỏi giang như cậu vậy.Mà chắc con sói đó hẳn phải rất giỏi mới ăn đc con cá ngố như cậu.

Này,tớ ko hiểu sao ăn bánh thì tớ lại làm bánh chanh hoài nhỉ.Có cách làm rất nhanh này,lấy mứt chanh hộp làm sẵn đó,chỉ cần 15’ là xong.Định chỉ cho cậu,mà cậu phải về mới ăn đc nhé ^ ^.Ôi Shinichi,sao mà cậu phải để tớ lo cho cậu như thế này,ước chi có 1 người nào đó hóa cho tớ mất trí để khỏi phải nhớ con cá ngốc như cậu cho xong.Mà thôi,mất trí thì..cũng ko thể làm gì đc,nên tớ đành ôm con cá ngốc cậu mà mong chờ vậy

Shinichi,cuối cùng,tớ muốn hỏi,cậu có sống tốt ko?Có ai quấy nhiễu ko,có bị mưu sát ko hả?Thám tử nguy hiểm lắm,cậu làm nhà văn như ba cậu có phải hơn ko.Tớ chỉ mong cậu sống đc tốt vì khi cậu im hơi lặng tiếng,tớ thấy lo lắm,dù biết mình ko thể lo cho cậu theo tư cách 1 người bạn gái,nhưng tớ cũng mong chăm cậu đc như cô Yukiko,có khi hơn cả cô Yukiko nữa.

…Cũng hết tờ cuối cùng rồi,viết bao nhiêu đây thôi,trời sắp trở lạnh,cậu nhớ mặc áo khoác thêm nhé
Cô bạn thanh mai trúc mã của cậu,Ran Mori


Những dòng chữ cuối cùng,máu và nước,hình như là nước mắt,thấm đẫm trên trang giấy.Thậm chí đến phút cuối,lá thư của cô vẫn toàn là những nụ cười,cô mạnh mẽ đến vậy sao?Nghe nói cô bị ung thư,có vẻ như là thổ huyết.

Bây giờ Shinichi ngồi yên như 1 pho tượng,cứ như hắn bị mất giác mạc hay sao ấy,ko còn thấy gì nữa,tất cả hắn nhớ,chỉ là 1 bóng người mạnh mẽ,mái tóc dài chẳng bao h chịu cắt tỉa,đôi mắt mơ màng thoáng chút kiên nghị…Cô chưa bao h trách hắn khi bắt cô chờ thật lâu cả.Chỉ cần hắn đến,cô sẵn sàng chờ dù trong hoàn cảnh thế nào..Vậy mà..Vậy mà…hắn đã vì lòng tự trọng mà ko nói rõ cho cô biết,hắn thật tệ,Sonoko nói đúng.

End chap 4
 
Chap 5:

Vào ngày hôm đó,cô đã nắm áo hắn lại,hắn đã nói tâm trạng cũng giống như cô.Cô sẽ đợi hắn chứ?Đúng vậy,bây h vẫn đợi hắn.

Shinichi vội vã đứng dậy chồm lấy áo khoác,hắn đặt chuyến máy bay gần nhất,hắn đến nơi chạy như điên cuồng,hắn bỗng chốc nhớ đến Sonoko,rút điện thoại gọi

-Alo,Sonoko hả?Hiện bây h Ran đang ở đâu.-Shinichi hét lên,hơi thở gấp rút.

-Vẫn đang ở nhà,cô Eri vẫn đang cầu nguyện cho cậu ta-Sonoko nói giọng nhỏ đến mức chỉ cần lơ đễnh là ko nghe đc.

Hắn vội chạy đến,căn phòng quen thuộc như cô ấy vẫn chưa hề đi đâu cả.Hãy nói tất cả là 1 giấc mơ,đúng ko,làm sao mà..cô ấy ra đi nhanh như vậy đc,cứ như lá rụng vậy.Ko đâu,chắc chì là trò ừa,mở cánh cửa này ra,cô sẽ cười vào mặt hắn,đúng ko?

Hắn đẩy mạnh cánh cửa,bà Eri bộ dạng ko mắt kính vs hàng nc mắt dài quay lại nhìn.Hắn muốn quay về cạnh cô vs tư cách là Shinichi nên đã uống thuốc giải,người đầy mồ hôi nhễ nhại.Liệu thực sự…cô ấy sẽ ko way trở về nữa

Trên ghế mà hắn hay nằm là cô ấy,mặt đắp ko trắng,da trắng toát đến thấu xương.Hắn tiến tới chậm rãi,đau lòng,run rẩy đụng vào tay cô ấy

Thật sự …đã chết rồi sao?Mắt hắn chỉ còn tròng trắng,hắn nhè nhẹ tháo khăn xống,khuôn mặt vẫn như vậy,chỉ có đôi môi trở nên tím tái.,hắn cầm tay cô áp lên mặt

-Đến phút chót cậu cũng ko khóc cho Ran 1 giọt nc mắt nào sao?-Sonoko tức giận hét

Phải,lòng tự trọng của hắn cao lắm,hắn sẽ ko khóc đâu nhỉ,làm sao mà nam nhi khóc đc,nhưng bây h,chửi mắng hay gì cũng đc,chỉ cần cô chịu nhấc mắt lên,hắn sẽ đồng ý làm tất cả.

It has to be you.Chỉ có thể là cô ấy.Hắn sẽ ko để ý ai khác,ko ai cả,dù là cô gái nào đi nữa giỏi hơn Ran,nhưng Ran chỉ có 1.Hắn phải chờ bao lâu mới có 1 Ran thứ hai.

-Tớ yêu cậu-Shinichi chảy nc mắt,miệng hắn nói nhỏ.Bây h thực sự hắn ko còn wan tâm ai sẽ chế giễu nữa,cũng ko phải wan tâm có đc đáp lại hay ko

Bà Eri bỏ đi,bà ấy ko chịu đc cảnh tượng thế này.Cô con gái chỉ mới 20 tuổi của bà,bây h tan chảy như tuyết,ko thể nào kéo lại đc.Một cảm giác đau khổ làm sao

Thế mới biết cảm giác của chú Akai khi mất đi Akemi thì đau đến mức nào.Dù bề ngoài có lạnh lùng đi nữa,cũng ko thể nào thoát khỏi sự dịu dàng đầm ấm ấy.

Xin lỗi Ran….những bông hoa tuyết bắt đầu lại rơi,nền tuyết trắng xóa,nhưng bây giờ, ko còn thiên thần nào để lại dấu vết trên chúng nữa

Ngày hôm nay tôi lại lạc về miền ký ức

Và mãi quanh quẩn ở phía cuối con đường

Vòng tay ôm em thật chặt dù chẳng thấy em thêm lần nữa

Bước chân tôi dần lầm đường lạc lối

Nguyện ước cùng trời cao,tôi muốn lại đc nhìn thấy em

Ôm em trong tay

Sẽ ko thể đc nếu người đó ko phải là em

Tôi chẳng là gì nếu thiếu vắng em

Dẫu cho 1 ngày,1 tháng,1 năm trôi đi

Dù tôi phải chịu đựng nỗi đau

Dù tim tôi có đau đớn nhường nào thì cũng đâu hề hấn gì

Vì người tôi yêu duy nhất chỉ có thể là em

Trái tim vỡ nát của tôi vẫn đang thét gào tìm kiếm em
Em ở đâu?Ko thể nghe thấy tôi sao?

Nếu sống hết cuộc đời này,nếu có tái sinh bao nhiêu lần đi nữa

Thì dù chỉ 1 ngày tôi cũng ko thể sống thiếu em

Vì tôi chỉ có thể cảm thấy hạnh phúc khi ở cạnh em


~~~~~~THE END ~~~~~~
Vậy là fic này đã end với kết thú không có hậu :KSV@17: cảm ơn các bạn đã ủng hộ mình :KSV@03:
 
chán quá end rùi à đọc xong buồn quá :KSV@16:
viết hay đấy bạn nhưng bạn viết tắt nhiều quá làm cụt cả hứng đọc cố gắng lần sau viết hay hơn nha :KSV@03:
 
×
Quay lại
Top Bottom