- Tham gia
- 18/5/2013
- Bài viết
- 105
Title: Shuffle Romance
Author: mình(erekaprincess)
Disclaimer: toàn bộ nhân vật là của bác Gosho, thêm một vài phần lời thoại nhỏ "mượn tạm" của bác ý.
Status: đã hoàn thành
Pairings: ShinxRan
Genre:tình cảm(có nhiều thứ tình cảm, không phải chỉ mình tình yêu)
Rating:K+
Summary: đây là fic viết trên ý tưởng vở kịch tại lễ hội văn hóa trường Teitan (tập 26).
Note: Theo tác giả Gosho thì Shinichi sẽ tên là Spade, Ran tên là Heart nhưng mình thấy nó cứ gượng gạo sao ý, nên thôi cứ giữ nguyên nhé. Tuy đây là short fic nhưng mình chưa viết xong, với lại sợ mọi người lười đọc nên sẽ post trong vài chap
Bắt đầu nào
Thu. Những chiếc lá úa tàn rơi rụng. Cả một bầu trời chìm trong sắc đỏ rực rỡ của lá phong. Một cô gái xinh đẹp đứng đó, mái tóc đen dài xõa bay theo gió heo may. Đôi mắt tím biếc đượm buồn, chất chứa bao tâm trạng. Trước mặt cô là một nấm mộ mới xây. Cô quỳ xuống, khẽ đưa tay vuốt lên tấm bia. Đó là mối tình đầu, và là vị hôn thê của cô. Trên tấm bia khắc dòng chữ: hoàng tử vương quốc Mặt Trời.
-Muộn rồi, xin công chúa hãy hồi cung_Tiếng nữ tì vang lên sau lưng cô.
-Ta muốn ở lại thêm một chút.
-Em hiểu tâm sự của công chúa, nhưng người đã chết không thể sống lại được, xin công chúa đừng quá bi lụy.
Công chúa đứng dậy, lưu luyến nhìn tấm bia mộ, thì thầm: “ Em sẽ trở lại, chàng đợi nhé !”. Đoạn cô quay gót cùng người nữ tì, cả hai tiến về phía lâu đài Ban Mai của vương quốc Cầu Vồng. Cô đâu biết rằng, đó là lần cuối cùng cô đến đây…
-Kính chào phụ vương, mẫu hậu !_Cô chào đức vua và hoàng hậu đang ngự trên ngai vàng.
-Ran Mori, con dậy sớm thế ? Không phải lại ra đó đấy chứ ?_Hoàng hậu hỏi, giọng pha chút nỗi lo lắng.
Ran không trả lời. Đức vua dường như không nín nhịn được nữa, ông giận dữ xổ ra một tràng dài mắng nhiếc cô. Bây giờ ông không còn nhớ gì đến địa vị của mình, giờ đây ông là một người cha làm nghĩa vụ với con cái.
-Bao giờ con mới chịu chấm dứt, hả ? Tình hình đất nước đang nguy ngập, chả có thời gian mà lo mấy chuyện không đâu. Tóm lại, theo kế hoạch cũ, con sẽ về làm dâu cho vương quốc Sao Đêm, để tranh thủ đồng minh…
-Không ! Con không đồng ý !_Ran thét lên.
-Bốp !_Cái tát như trời giáng của đức vua làm Ran nảy đom đóm mắt. Nước mắt cô lưng tròng, cô ném một tia nhìn giận dữ về phía nhà vua rồi chạy về phòng. Ran khóc, không thể nào kìm nén được. Cô đã làm gì sai ? Cô chỉ ước cho mình một cuộc sống với những điều hạnh phúc nhỏ nhoi, vậy mà cũng sai ư ? Cô ước gì mình không phải là công chúa, được tự do tự tại như bao con người ngoài kia… Tại sao ? Phụ hoàng lẽ nào chỉ coi cô như một quân cờ của ông, lẽ nào nỡ một lần nữa đẩy cô vào một cuộc hôn nhân chính trị để củng cố quyền lợi và địa vị của ông ? Hoàng hậu gõ cửa. Bà nhẹ nhàng đến bên Ran:
-Ran ! Hôn lễ bất thành, đó là điều không ai mong muốn. Nhưng con là một công chúa, con còn có bổn phận với đất nước. Ba con suy nghĩ chuyện này nhiều lắm, hạnh phúc cả đời của con, ông ấy cũng đâu muốn con buồn khổ. Ban nãy, thấy con như vậy, ông ấy lại hối hận, lại tự dằn vặt bản thân vì đã đánh con. Thật, một vị vua trị vì mấy chục năm, mẹ chưa bao giờ thấy ông ấy suy sụp như vậy. Nghĩ kĩ đi con gái, mẹ thấy hoàng tử Araide cũng là người chung tình, anh ta vẫn còn đợi con đấy
Hoàng hậu cắn môi, rồi rời khỏi phòng. Ran ngồi im trên gi.ường, bất động. “Không, bà không phải là người như thế, ông ta chỉ vì chiếc vương miện trên đầu ông ta mà thôi.” Ran dày vò trong những suy nghĩ miên man, rồi gục đầu xuống và ngủ thiếp đi…
Hoàng hôn buông xuống, bao phủ lên vương quốc một màu thê lương, ảm đạm. Ran không biết rõ mình đã ngủ bao lâu, chỉ biết rằng khi tỉnh giấc, bóng tối đã trùm lên cô. Tiếng nữ tì gõ cửa nhè nhẹ
- Thưa công chúa, có cần thắp đèn lên không ạ ?
-Có_Ran khẽ trả lời
Ánh sáng từ từ được châm lên, nhưng Ran đã ra ngoài, nói là muốn đi dạo một mình. Cô trèo tường lâu đài trốn ra ngoài. Đêm thu thật tuyệt. Hàng ngàn vì sao nhấp nháy trên trời cao như đang mỉm cười với cô. Chúng cười an ủi cô hay đang chế nhạo cô ? Ran bồi hồi. Từng mảng kí ức đan xen nhau lẫn lộn trong tâm trí cô, dần ghép lại. Đã lâu rồi cô không trốn khỏi lâu đài, đã lâu rồi kể từ ngày ấy…
[Flash back]
-Cái gì cơ ạ? Cưới chồng á ?_Ran trợn to mắt lên kinh ngạc.
-Phải, con sẽ cưới hoàng tử Araide Tomoaki của vương quốc Sao Đêm, vì nền hòa bình của vương quốc chúng ta trong tương lai.
Thấy trước nguy cơ bị xâm lược, đức vua đã chủ động cầu thân với Sao Đêm- một vương quốc hùng mạnh qua một cuộc hôn nhân giữa hai hoàng gia, để bảo vệ nền hòa bình của đất nước. Ran hơi thắc mắc vì từ tấm bé, cô đã nghĩ mình phải cưới Kudo Shinichi-hoàng tử duy nhất của vương quốc Mặt Trời. Vương quốc này cũng hùng mạnh chả kém Sao Đêm là mấy. Mãi khi nghe hoàng hậu kể lại chuyện, cô mới biết, hôn ước của cô với Shinichi bị hủy bỏ vì hoàng tử đột nhiên bỏ nhà đi từ nhiều năm trước, đến nay vẫn bặt vô âm tín. Ran còn chưa biết yêu là gì, cô tặc lưỡi nghĩ: “ Ôi dào, thế nào chẳng được” Hoàng hậu còn cho rằng cô sẽ thích Araide, vì vẻ bề ngoài hào hoa lãng tử cũng như nét nam tính dễ mến của anh ta. Ran chán ngấy việc phải nghe mẹ kể về chàng hoàng tử láng giềng, nhưng mặt khác, cô cũng tò mò muốn biết mặt anh chàng đó.
-Haizz, sắp mất tự do rồi_Ran nghĩ và quyết định trốn khỏi lâu đài ra ngoài chơi trước khi “vào lồng”. Cô rảo bước trong đêm cuối đông buốt giá. Tuyết đang tan… Cảnh vật thật đẹp…
Bỗng Ran bị một toán lưu manh chặn đường. Ran định nói cho chúng biết thân phận mình, nhưng sợ biết rồi chúng sẽ sợ tội mà làm liều. Hoặc bắt cóc tống tiền vua, hoặc giết cô diệt khẩu. Ran rùng mình. Trong lúc nguy ngập, cô chỉ biết hét lên : “Cứu tôi với” bằng một nỗi tuyệt vọng khôn tả.
-He he, không có kẻ nào đến cứu cô em đâu
-Ai bảo không ?
End chap 1. Mong được sự ủng hộ và góp ý của các bạn
Author: mình(erekaprincess)
Disclaimer: toàn bộ nhân vật là của bác Gosho, thêm một vài phần lời thoại nhỏ "mượn tạm" của bác ý.
Status: đã hoàn thành
Pairings: ShinxRan
Genre:tình cảm(có nhiều thứ tình cảm, không phải chỉ mình tình yêu)
Rating:K+
Summary: đây là fic viết trên ý tưởng vở kịch tại lễ hội văn hóa trường Teitan (tập 26).
Note: Theo tác giả Gosho thì Shinichi sẽ tên là Spade, Ran tên là Heart nhưng mình thấy nó cứ gượng gạo sao ý, nên thôi cứ giữ nguyên nhé. Tuy đây là short fic nhưng mình chưa viết xong, với lại sợ mọi người lười đọc nên sẽ post trong vài chap
Bắt đầu nào
Thu. Những chiếc lá úa tàn rơi rụng. Cả một bầu trời chìm trong sắc đỏ rực rỡ của lá phong. Một cô gái xinh đẹp đứng đó, mái tóc đen dài xõa bay theo gió heo may. Đôi mắt tím biếc đượm buồn, chất chứa bao tâm trạng. Trước mặt cô là một nấm mộ mới xây. Cô quỳ xuống, khẽ đưa tay vuốt lên tấm bia. Đó là mối tình đầu, và là vị hôn thê của cô. Trên tấm bia khắc dòng chữ: hoàng tử vương quốc Mặt Trời.
-Muộn rồi, xin công chúa hãy hồi cung_Tiếng nữ tì vang lên sau lưng cô.
-Ta muốn ở lại thêm một chút.
-Em hiểu tâm sự của công chúa, nhưng người đã chết không thể sống lại được, xin công chúa đừng quá bi lụy.
Công chúa đứng dậy, lưu luyến nhìn tấm bia mộ, thì thầm: “ Em sẽ trở lại, chàng đợi nhé !”. Đoạn cô quay gót cùng người nữ tì, cả hai tiến về phía lâu đài Ban Mai của vương quốc Cầu Vồng. Cô đâu biết rằng, đó là lần cuối cùng cô đến đây…
-Kính chào phụ vương, mẫu hậu !_Cô chào đức vua và hoàng hậu đang ngự trên ngai vàng.
-Ran Mori, con dậy sớm thế ? Không phải lại ra đó đấy chứ ?_Hoàng hậu hỏi, giọng pha chút nỗi lo lắng.
Ran không trả lời. Đức vua dường như không nín nhịn được nữa, ông giận dữ xổ ra một tràng dài mắng nhiếc cô. Bây giờ ông không còn nhớ gì đến địa vị của mình, giờ đây ông là một người cha làm nghĩa vụ với con cái.
-Bao giờ con mới chịu chấm dứt, hả ? Tình hình đất nước đang nguy ngập, chả có thời gian mà lo mấy chuyện không đâu. Tóm lại, theo kế hoạch cũ, con sẽ về làm dâu cho vương quốc Sao Đêm, để tranh thủ đồng minh…
-Không ! Con không đồng ý !_Ran thét lên.
-Bốp !_Cái tát như trời giáng của đức vua làm Ran nảy đom đóm mắt. Nước mắt cô lưng tròng, cô ném một tia nhìn giận dữ về phía nhà vua rồi chạy về phòng. Ran khóc, không thể nào kìm nén được. Cô đã làm gì sai ? Cô chỉ ước cho mình một cuộc sống với những điều hạnh phúc nhỏ nhoi, vậy mà cũng sai ư ? Cô ước gì mình không phải là công chúa, được tự do tự tại như bao con người ngoài kia… Tại sao ? Phụ hoàng lẽ nào chỉ coi cô như một quân cờ của ông, lẽ nào nỡ một lần nữa đẩy cô vào một cuộc hôn nhân chính trị để củng cố quyền lợi và địa vị của ông ? Hoàng hậu gõ cửa. Bà nhẹ nhàng đến bên Ran:
-Ran ! Hôn lễ bất thành, đó là điều không ai mong muốn. Nhưng con là một công chúa, con còn có bổn phận với đất nước. Ba con suy nghĩ chuyện này nhiều lắm, hạnh phúc cả đời của con, ông ấy cũng đâu muốn con buồn khổ. Ban nãy, thấy con như vậy, ông ấy lại hối hận, lại tự dằn vặt bản thân vì đã đánh con. Thật, một vị vua trị vì mấy chục năm, mẹ chưa bao giờ thấy ông ấy suy sụp như vậy. Nghĩ kĩ đi con gái, mẹ thấy hoàng tử Araide cũng là người chung tình, anh ta vẫn còn đợi con đấy
Hoàng hậu cắn môi, rồi rời khỏi phòng. Ran ngồi im trên gi.ường, bất động. “Không, bà không phải là người như thế, ông ta chỉ vì chiếc vương miện trên đầu ông ta mà thôi.” Ran dày vò trong những suy nghĩ miên man, rồi gục đầu xuống và ngủ thiếp đi…
Hoàng hôn buông xuống, bao phủ lên vương quốc một màu thê lương, ảm đạm. Ran không biết rõ mình đã ngủ bao lâu, chỉ biết rằng khi tỉnh giấc, bóng tối đã trùm lên cô. Tiếng nữ tì gõ cửa nhè nhẹ
- Thưa công chúa, có cần thắp đèn lên không ạ ?
-Có_Ran khẽ trả lời
Ánh sáng từ từ được châm lên, nhưng Ran đã ra ngoài, nói là muốn đi dạo một mình. Cô trèo tường lâu đài trốn ra ngoài. Đêm thu thật tuyệt. Hàng ngàn vì sao nhấp nháy trên trời cao như đang mỉm cười với cô. Chúng cười an ủi cô hay đang chế nhạo cô ? Ran bồi hồi. Từng mảng kí ức đan xen nhau lẫn lộn trong tâm trí cô, dần ghép lại. Đã lâu rồi cô không trốn khỏi lâu đài, đã lâu rồi kể từ ngày ấy…
[Flash back]
-Cái gì cơ ạ? Cưới chồng á ?_Ran trợn to mắt lên kinh ngạc.
-Phải, con sẽ cưới hoàng tử Araide Tomoaki của vương quốc Sao Đêm, vì nền hòa bình của vương quốc chúng ta trong tương lai.
Thấy trước nguy cơ bị xâm lược, đức vua đã chủ động cầu thân với Sao Đêm- một vương quốc hùng mạnh qua một cuộc hôn nhân giữa hai hoàng gia, để bảo vệ nền hòa bình của đất nước. Ran hơi thắc mắc vì từ tấm bé, cô đã nghĩ mình phải cưới Kudo Shinichi-hoàng tử duy nhất của vương quốc Mặt Trời. Vương quốc này cũng hùng mạnh chả kém Sao Đêm là mấy. Mãi khi nghe hoàng hậu kể lại chuyện, cô mới biết, hôn ước của cô với Shinichi bị hủy bỏ vì hoàng tử đột nhiên bỏ nhà đi từ nhiều năm trước, đến nay vẫn bặt vô âm tín. Ran còn chưa biết yêu là gì, cô tặc lưỡi nghĩ: “ Ôi dào, thế nào chẳng được” Hoàng hậu còn cho rằng cô sẽ thích Araide, vì vẻ bề ngoài hào hoa lãng tử cũng như nét nam tính dễ mến của anh ta. Ran chán ngấy việc phải nghe mẹ kể về chàng hoàng tử láng giềng, nhưng mặt khác, cô cũng tò mò muốn biết mặt anh chàng đó.
-Haizz, sắp mất tự do rồi_Ran nghĩ và quyết định trốn khỏi lâu đài ra ngoài chơi trước khi “vào lồng”. Cô rảo bước trong đêm cuối đông buốt giá. Tuyết đang tan… Cảnh vật thật đẹp…
Bỗng Ran bị một toán lưu manh chặn đường. Ran định nói cho chúng biết thân phận mình, nhưng sợ biết rồi chúng sẽ sợ tội mà làm liều. Hoặc bắt cóc tống tiền vua, hoặc giết cô diệt khẩu. Ran rùng mình. Trong lúc nguy ngập, cô chỉ biết hét lên : “Cứu tôi với” bằng một nỗi tuyệt vọng khôn tả.
-He he, không có kẻ nào đến cứu cô em đâu
-Ai bảo không ?
End chap 1. Mong được sự ủng hộ và góp ý của các bạn
Hiệu chỉnh: