Chap 1: Nhóc đầu tiên: Doyle
Mưa mùa hè, mưa to như trút nước. Dưới một mái hiên một cửa hàng tiện dụng, Shinichi và Ran đang run rẩy đứng trú mưa. Kudo Shinichi vừa xé lớp giấy bóng gói chiếc dù mới mua ra vừa lầm bầm bực bội, cơn mưa đó đã phá hỏng buổi đi chơi của anh và Ran. Từ khi trở về hình dạng ban đầu và đánh bại tổ chức áo đen, anh đã phải lao đầu vào học, làm lại bao nhiêu bài kiểm tra, cố gắng vớt vát điểm hạnh kiểm chỉ để có thể tốt nghiệp cùng Ran, cùng bạn bè. Còn Ran vì không muốn làm phiền anh nên chẳng bao giờ đi chơi với anh vào cuối tuần nữa. Tới tận bây giờ, anh vẫn ám ảnh câu nói của cô mỗi lần anh ngỏ ý muốn cùng cô đi chơi đâu đó: "Đi chơi cái gì? Lo ở nhà học và ôn tập cho tốt đi!" Cuối cùng, anh cũng có thể đi chơi với cô sau hơn một tháng trời vật vã học, học và học. Nếu các bạn đang thắc mắc: "Chỉ là một buổi đi chơi thôi mà? Có cần phải nghiêm trọng hóa vấn đề thế không?" thì xin được giải thích như sau: Đây là buổi đi chơi đầu tiên của Shinichi và Ran với tư cách là người yêu của nhau, nói ngắn gọn thì là đây là buổi hẹn hò đầu tiên. Ngày đầu tiên mà Shinichi có thể công khai dằn mặt mấy tên hay nhìn Ran bằng ánh mắt mà theo anh nhận định là "không bình thường". Ngày đầu tiên mà Shinichi và Ran có thể công khai thể hiện tình cảm mà không sợ bị fangirl của anh nổi sung. Đang tiếc nuối kế hoạch đi chơi đã được soạn thảo kỹ càng đã tan thành mây khói và trôi theo nước mưa của mình, Shinichi bỗng bị giật mình bởi một tiếng động mang tính sát thương rất cao: "Meow!"
-Shinichi, nhìn này!
Ran chìa trước mặt anh một sinh vật khoảng vài ngày tuổi, nhỏ bé, bộ lông màu nâu vàng mịn màng ướt sũng, có hai cái tai vốn phải vểnh lên thì lại cụp xuống, mắt màu xanh ngọc to tròn đang run rẩy đến tội nghiệp. Shinichi nhìn chiếc thùng carton ướt sũng ở cái thùng rác cách đó không xa, chợt hiểu chuyện, anh tặc lưỡi:
-Ai lại nhẫn tâm làm thế cơ chứ?
-Vậy giờ mình đem nó về nhé anh?-Ran vừa nhìn anh, vừa ôm sinh vật nhỏ đó, vuốt ve nhẹ nhàng, trao cho nó chút hơi ấm
Shinichi nhìn trời, trời chắc sắp tạnh mưa rồi. Anh ghé vào cửa hàng tiện dụng lại lần nữa rồi bung dù ra, kéo Ran đang ôm sinh vật bé nhỏ đó vào lòng và nói:
-Đi, về nhà anh. Như vậy gần hơn.
Sau năm phút đi bộ, Shinichi, Ran và sinh vật bé bỏng đó đã yên vị trong nhà Kudo. Ran lấy một cái khăn sạch lau người cho chú mèo đó trong lúc Shinichi cho sữa sơ sinh vừa mới pha ra một cái dĩa trũng. Chú mèo khi được lau người xong thì uống sữa ngon lành. Ran ngắm nhìn chú mèo đáng yêu đó, chợt đùa:
-Shinichi à, nó có mắt giống anh quá! Cứ như cha con ấy!
Shinichi cùng con mèo nhỏ ngước lên, tròn mắt nhìn cô. Anh quay sang con mèo, xoa cái đầu nhỏ của nó mà than thở:
-Doyle à, con xem, mẹ con đúng là đại ngốc mà! Tất nhiên ta là bố con còn cô ấy là mẹ con rồi còn gì nữa!
Dolye nghe liền "meow" lên một tiếng rõ to như tỏ ý đồng tình với "bố".
-Anh đặt tên nó là Doyle... Á! Anh nói gì vậy? Bố mẹ gì ở đây chứ?!
Shinichi nhăn răng cười, giải thích:
-Thì chúng ta nhận nuôi nó, chẳng phải là bố mẹ rồi hay sao?
Ran nhăn nhó, biết không thể cãi anh, cô cũng không chấp anh nữa. Shinichi nói tiếp:
-Ran à, vì em, anh sẽ chấp nhận cảnh "gà trống nuôi con" đấy! Cứ để nó sống ở đây rồi mỗi ngày đến thăm anh và con là được.
Ran vui vẻ gật đầu. Cô biết là nếu cô mang Doyle về nhà mình, bố cô sẽ không bao giờ đồng ý. Dù có phần không an tâm khi giao một người chăm sóc bản thân còn chưa xong như anh chăm sóc cho Doyle nhưng đây là lựa chọn tốt nhất của cả hai. Và thế là buổi hẹn đầu tiên của hai người cũng là ngày cả hai có "đứa nhóc" đầu tiên.
Từ đó, Doyle trở thành bảo vật của Shinichi. Nhờ nó, Ran ngày nào cũng đến nhà anh chơi đến mức ông Mori cũng đòi Doyle sang ở nhà ông chỉ để con gái bảo bối của mình khỏi phải sang nhà bạn trai mãi thế được. Nhưng kiểu gì thì kiểu, Kudo Shinichi không bao giờ để "đứa con báu vật", kiêm "nam châm hút Ran" của mình sang nhà Mori được. Phải nói là, sự cưng chiều của Shinichi dành cho Doyle là cực kỳ lớn. Anh mua cho nó một cái vòng cổ màu đỏ, màu mà anh và Ran thích nhất, mặc cho giá của cái vòng cổ đó thì lại cực kỳ trời ơi đất hỡi, đưa nó đi thú y thường xuyên đến mức cả bệnh viện thú y đó cũng nhớ chính xác mặt chủ lẫn mèo, chỉ cho nó ăn thức ăn Ran mang đến hoặc thức ăn cho mèo đắt tiền. Đặc biệt nhất, anh sẵn sàng cho nó ngủ trong phòng anh, thậm chí, anh còn làm một cái cửa nhỏ trên cửa phòng anh để nó có thể vào bất cứ lúc nào.
Năm năm sau, đám cưới của Shinichi và Ran diễn ra. Cặp vợ chồng đành gửi Doyle cho bà Eri trong vòng một tuần để đi trăng mật. Sau một tuần ở với "bà ngoại", Doyle cũng được đón về và ở cùng với "bố mẹ". Hôm đó, Shinichi và Ran tới đón nó khá muộn, khi về nhà là họ vào thẳng phòng ngủ và không cho nó vào phòng. Thấy cục cưng ở ngoài tội nghiệp, Ran ôm lấy Shinichi, cách rất hiệu quả mỗi khi cô muốn xin anh điều gì đó, rồi thủ thỉ:
-Shinichi à, hay ta cho nó vào đi. Nó đã quen ngủ phòng anh lâu vậy rồi bây giờ cho ở ngoài thì tội nghiệp quá!
Nhưng lần này cái ôm đó không phát huy tác dụng, Shinichi nghe vợ nói mà như nước đổ lá khoai, anh chẳng để tâm chút nào mà lại nói một câu như tạt gáo nước lạnh:
-Doyle lớn rồi. Nó cần phải biết là bố mẹ đang có chuyện quan trọng là không được làm phiền!
Nhưng Doyle là một con mèo có ý chí và dũng cảm chẳng khác gì "bố" và "mẹ". Nó thu mình, phóng một phát qua cánh cửa nhỏ dành riêng cho nó và chứng kiến một cảnh tượng mà nó không nên chứng kiến mà theo góc nhìn của nó là: "Bố" đang ăn hiếp "mẹ". Không thể thế được! Nó phải bảo vệ "mẹ". Nó nhảy phóc lên người Shinichi, nắm chặt lấy cái chỏm tóc nhỏ trên đỉnh đầu "bố" và giựt một cái rõ mạnh khiến Shinichi la lên oai oái. Cũng may là Shinichi đã cắt móng tay cho nó nên nó không thể tấn công anh thêm được nữa.
-Này! Làm gì thế hả?!-Shinichi kéo nó ra khỏi người anh mà mắng
Doyle tròn mắt nhìn anh. Đây là lần đầu tiên Shinichi thực sự to tiếng với nó. Nhưng thay vì tỏ thái độ hối lỗi, nó lại càng bực mình hơn, đã "đè đầu cưỡi cổ" "mẹ" rồi, giờ lại còn to tiếng với nó. Nó bắt đầu gông cổ lên, kêu mấy tiếng rõ to như phản bác. Một cuộc cãi nhau bắt đầu nổ ra ngay trong phòng ngủ, một bên tiếng Nhật, một bên tiếng mèo cãi nhau chí chóe
-Thôi ngay
Ran ngưng cuộc tranh cãi lại và bắt cả hai làm hòa. Thế nhưng, Shinichi lại bỏ Doyle ra khỏi phòng và dán bít luôn cái cửa nhỏ kia. Ran thở dài ngao ngán, bước ra garage. Doyle chỉ lặng lẽ đi theo Ran. Nó buồn, nó sợ Shinichi và Ran sẽ ghét nó, nó sẽ bị bỏ lại một mình như ngày trước mất. Khi Ran lấy ra trong xe một cái thùng carton, nó đã kêu lên tuyệt vọng. Chẳng lẽ cô định bỏ nó thật sao? Nhưng khi cô khui thùng ra, nó thật sự cảm thấy nhẹ nhõm: trong đó là một cái nệm cho mèo. Xếp cái nệm cạnh cửa phòng mình, cô đặt Doyle vào, xoa nhẹ đầu nó mà nói:
-Doyle à, bố không cố ý đâu, con đừng buồn nhé! Đáng nhẽ mẹ nên nghe lời dì Sonoko, mua cái nệm này sớm hơn. Nhưng dù sao thì con cũng nó một cái nệm êm ái rồi nhỉ? Con đừng lo chuyện của bố, bố không thù dai đâu.
Doyle nghe "mẹ" nói, chỉ "meow" nhẹ một cái. May quá, Ran không ghét nó, và nó khá chắc chắn Shinichi cũng sẽ không ghét nó được. Ran cười dịu dàng rồi bước vào phòng.
-Anh vẫn còn giận nó đấy nhé!-Shinichi phụng phịu nằm trên gi.ường mà nói
-Thôi nào!-Ran cười, bước vào gi.ường, ôm lấy chồng, dụi dụi vào người anh mà nói-Đừng giận nó nữa, tội nghiệp mà! Đây, xem như em thay mặt nó, xin lỗi anh.
Ran nhẹ nhàng hôn lên đôi môi lành lạnh của anh. Shinichi phì cười trước sự đáng yêu của vợ. Anh liền đưa tay vặn nhỏ đèn và ôm Ran chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau đúng như Ran nói, Shinichi không giận Doyle nữa, anh còn dành phần xúc xích trong bữa sáng của mình cho Doyle nữa. Dù là mọi chuyện đã êm ấm rồi nhưng Doyle vẫn có một thắc mắc mà cho đến bây giờ không lý giải được: Nó vẫn phải ngủ ở ngoài! Tại sao chứ?! Tất cả nó hiểu được qua lời "bố" bảo rằng nó phải để im cho "bố mẹ" làm việc quan trọng. Nhưng việc quan trọng ấy là việc gì cơ chứ? Người lớn đúng là khó hiểu mà!