[Shortfic] Nhật ký vô hình

panda_koala

GreenK
Thành viên thân thiết
Tham gia
28/6/2013
Bài viết
70
picture_zpsab31a419.jpg


Author: panda_koala, chiho, S_Shin-Ran_R, Rika_DC

Disclaimer: Nhân vật thuộc quyền sở hữu của bác Aoyama Gosho. Một số thuộc quyền của au.
Một vài nhân vật sẽ mang tính OOC kha khá :3

Rating: K+


Status: hoàn thành

Vui lòng tôn trọng Au và fic, tuyệt đối không spam và war trong topic. Những ai không thích fic này có thể BACK.

Warning: Vui lòng tôn trọng bản quyền tác giả, không re-post, không đạo fic dưới mọi hình thức.

Notes: chuẩn bị tinh thần khi đọc chap đầu tiên!!!

Summary:

Tại một hòn đảo xa xôi, bốn bề giáp biển, trải dài một màu xanh bạt ngàn êm dịu, có một ngôi làng xinh đẹp nho nhỏ, quanh năm cây cối tốt tươi, con người và muông thú sống hòa hợp, yên bình với nhau.

Mọi chuyện cứ kéo dài, dài mãi trong khúc ca hùng vĩ của đất, nước, con người và sinh vật, một giai thoại mộc mạc nhưng chứa đựng đầy những nghĩa tình khăng khít.

Nhưng một chuyện đã xảy ra, ngay lúc con người hạnh phúc.

Vào một đêm trăng tròn tháng tám, tại ngôi làng xinh đẹp đã xuất hiện một toán người lạ mặt, chúng có vũ khí đầy người, trên mình tỏa ra luồng khí hắc ám như muốn hủy diệt tất cả. Chúng lạnh lẽo và cư xử lạ lùng, khác hẳn với nếp sinh hoạt của người dân nơi đây, phóng khoáng và yêu thương hết thảy, đã được truyền từ xa xưa, từ thời con người mới hình thành và hỗn mang xây dựng trời đất.

Xung quanh nơi ở của chúng, hàng loạt âm thanh không bình thường mà ngày nào cũng phát ra, rồi nội bộ lục đục, phá hoại lẫn nhau hay đọ sức với nhau mọi lúc mọi nơi,...

Người ở gần vì thế càng xa lánh..

Người dân hoang mang lo sợ, chẳng biết chống trả ra sao, vì họ sức cô thế yếu, đành chấp nhận tất cả.

Nhưng đến một hôm, nhiều tin đồn bắt đầu lan ra, có một âm mưu to lớn nào đó đang được thực hiện, bởi chúng, những con người kì lạ và không bình thường.

Hàng loạt bài báo đưa tin trong nhiều ngày liên tiếp, và người dân truyền tay nhau, họ luôn canh cánh theo sát mọi hoạt động của toán người kì lạ đó.

Lớn kể trẻ, trẻ đọc cho già, già truyền tai cho con nít, không một ai trong ngôi làng không biết và lo lắng về ngày mai của nơi xinh đẹp màu mỡ này.

Và cuối cùng ngày đó đã đến, chúng đã từng bước thực hiện kế hoạch.

Những ám hiệu xuất hiện mỗi ngày một lần, nhanh gọn và đầy bí ẩn, mang theo âm mưu và chi tiết hoạt động của chúng. Nhưng thật không may, những ám hiệu đó chỉ những người trong số chúng hoặc biết về loại mật mã phức tạp đó mới có thể hiểu được.

Ám hiệu được lưu trong một quyển Nhật ký vô hình, gồm bốn trang, được phân tán tại bốn nơi khác nhau mà khi nhập lại, một điều gì đó sẽ xảy ra, một thứ mang đầy những bí ẩn mà chưa ai chạm vào được, thứ mà người dân nơi đây chưa từng biết đến...

Một lần nữa, người dân lâm vào tình trạng hoang mang không cách chống trả.

Kế hoạch được bắt đầu...

Trang một: Vũ khí-kì lạ

 
Hiệu chỉnh:
tem, hóng chap (vì có Ri nên hi vọng fic này chất lượng good) mà cái phần sum chữ hình như ko đc đẹp và hơi khó nhìn (theo em thôi, mắt cận nặng) nên nếu đc au edit lại nhé
 
Note: sau khi đọc summary, vui lòng chuẩn bị tinh thần đọc chap 1
Chúc vui ^^


chap1_zps4f79f4d1.png


Chào mọi người, đầu tiên xin được phép giới thiệu người đang ghi âm cái đoạn dài dòng dở tệ sến súa này là tôi, Bourbon, một sát thủ. Và tôi vẫn hài lòng dù là bị ép buộc, nếu các bạn gọi tôi là Bon-sát-tình, theo cách gọi của một số người mà để-ý-thì-sẽ-biết.

Tôi là sát thủ, dĩ nhiên, tôi có súng, có thuốc nổ, hay đại loại là vũ khí chiến tranh có khả năng làm con người chảy máu và tắt thở, đầy ắp ở nhà tôi đây.

Nhà tôi, à, tôi có hai nhà chính, một là sào huyệt của tổ chức tôi đang làm việc, mà chẳng biết ai đã đặt cái tên Áo đen, rồi BO gì đấy. Chúng tôi thường mặc đồ đen, nhưng cái tên ấy làm tôi liên tưởng tới quạ đen hay ma cà rồng, thiết nghĩ sao mọi người không gọi cái tên liên quan đến rượu chẳng hạn, bọn tôi vốn có bí danh là những cái tên từ những loại rượu ngon. Mà thôi, sao cũng được, không khéo lại thành một công-ty đào tạo kẻ bám đuôi và khát máu cũng không chừng.

Chuyển sang nhà thứ hai nào. Chính xác hơn nó là một căn hộ cao cấp ở Tokyo, một căn hộ đúng nghĩa. Có hai tầng lầu và tầng trệt, một mảnh vườn vừa phải và một hồ bơi ở phía trước, hàng rào chống đột nhập xung quanh và cái cổng hoàn toàn tự động. Vẫn hoan nghênh các bạn đến thăm, nhưng nên nhớ, đừng dại dột cố vào nếu quá cuồng nhiệt hoặc tò mò, lỡ như vào được, có vài con chó Ngao Tây Tạng đứng trước mặt thì làm ơn, rút lui trong im lặng, bởi vì, chạy là chết! Thú cưng của nhà tôi đấy.

Đó là bên ngoài, còn chi tiết bên trong ư. Có thể nói một người hay lo xa nhìn rộng và nhiều lần suýt chết như tôi, có lẽ kính chống đạn năm li là hợp lí, cứ như một pháo đài bất khả xâm phạm, dĩ nhiên, nghiêm cấm thành phần ném bom cảm tử từ trong. Tôi có đặt biển thông báo hẳn hoi ở trước cổng. "Please don't use bomb, you will die, not me!"

Tại sao ư, đơn giản vì tôi có súng và bom nhiều hơn, và đừng giỡn với sát thủ, bạn sẽ gặp rắc rối đấy, tôi cam đoan là vậy.

Nhà tôi có một phòng khách ở tầng trệt, một phòng ăn và sáu phòng ngủ, hai tầng trên mỗi tầng ba phòng. Tất cả đều rộng rãi thoáng mát và đầy đủ tiện nghi, dám nghĩ là khách sạn vài sao ấy chứ.

Có lẽ một vài người sẽ thắc mắc nếu là một mình tôi thì xây một ngôi nhà rộng để làm gì, "Anh dư tiền à", "Tên này định thay đổi không khí mỗi ngày ngủ một phòng sao?" hoặc rất gọn "Tên hâm", tôi nhớ là mình nghe rất nhiều, mà cái đầu sát-thủ-vô-tình của tôi chỉ nhớ bấy nhiêu thôi.

Còn phe thứ hai, thắc mắc tại sao BO nhiều thành viên đến vậy, mà lại đi nghỉ mát ở gần, rồi nhồi nhồi nhét nhét trong căn hộ sáu-phòng-ngủ. Ôi, thề có Chúa, nếu tôi biết người nào nói ra câu đó, dám chắc tôi cho hắn ngồi chơi hẳn một ngày với con chó Ngao của tôi. Không bao giờ tôi ở cùng một khuôn viên dưới hai trăm mét vuông với cái bọn đen từ đầu tới chân ấy, cứ như tôi sống cùng mấy con gián hôi lâu năm, tôi thỉnh thoảng vẫn mặc áo màu, thay áo và giặt giũ cẩn thận. Một sát thủ cực kỳ sạch sẽ thơm tho, quyến rũ và đa tài, một chàng trai lịch lãm.

Lại giận rồi, cứ nghĩ đến bọn chúng là tôi lại thấy ớn, chúng chẳng có tí nào gọi là mang hương vị ngọt ngào cho cuộc sống cả, lạnh lùng, tôi không thích.

Vậy tôi xin kết luận và giới thiệu, ngôi nhà này, là của gia đình tôi, một vợ, một chồng, đồng lòng một con. Thế đấy.

Vợ tôi, à, thực ra chúng tôi yêu nhau, ai cũng biết, chúng tôi có con với nhau, đứa bé rất đáng yêu, ai cũng hay, chỉ có điều, bố mẹ cô ấy thì không nói gì, còn bố mẹ tôi, thực tình tôi đã xém chút tưởng rằng Gin là anh trai mình và Vermouth là mẹ ruột, chết thật.

Về Kirill, tên vợ tôi, người yêu của tôi, cô ấy đẹp, hầu như tên con trai nào cũng nói vậy sau khi tiến tới gần. Các bạn biết không, chúng cũng suýt chết như khi tôi làm nhiệm vụ, tôi nhìn chúng, rút súng ra, đưa thẳng vào đầu, và thề có Chúa, chúng ngã vật ra đất hoặc khen thứ vũ khí của tôi rất đẹp rồi bỏ chạy. Thế là cô ấy khoác tay tôi, tiếp tục cất bước.

Một lần khác, gia đình tôi đang ở nhà. Tôi, sát-thủ-vô-tình đang-cắt-cỏ!!! Địa điểm, ngay trước sân nhà, thời gian, khoảng tám giờ sáng.

Ừ thì tôi nuôi chó, chó Ngao Tây Tạng, chứ không nuôi bò, thú vui là vẹt, tôi không nuôi bọ, nhưng vợ tôi nhất quyết không thuê người làm vườn, cho nên công việc đầy trọng trách đó được giao cho tôi.

Tôi đang cắt, cắt, và cắt. Rồi một nhóm con trai tay cầm hoa, tay cầm ô, tay dắt xe đạp, tay dẫn xe máy, đến trước cổng nhà tôi. Thú thật sẽ không có tiếng động bất thường nào phát ra trong khu phố này nếu bọn chúng không cười cười nhăn nhở trưng ra cái mặt sáng rực rỡ với hai chữ "mê gái" trên đó.

Tôi đang cắt cỏ, vẫn tiếp tục cắt cỏ.

Vợ tôi đang lau dọn nhà, vẫn tiếp tục lau dọn nhà.

Hai phút, bốn phút, năm phút trôi qua. Cô ấy có mặt trước cổng, lướt qua tôi nhẹ nhàng, vâng, vợ tôi lúc nào cũng nhẹ nhàng, và nhẹ nhàng nháy mắt với tôi.

Tôi lãnh đạm, tôi là sát thủ, lúc nào cũng lãnh đạm.

Cô ấy đến và nói chuyện với chúng, vẫn rất nhẹ nhàng.

Hai phút, ba phút. Không đến phút thứ tư.

Tôi rời bụi cỏ, tiến thẳng đến chỗ người bạn, thì thầm vào tai cậu ta thật khẽ. Tôi vẫn lãnh đạm.

Nhẹ nhàng và lãnh đạm, người bạn của tôi đến trước cổng, nơi bọn con trai và vợ tôi đang đứng.

Một phút. Có tiếng gầm thật lớn vang lên.

Một phút rưỡi. Có tiếng thét vang lên.

Một tiếng thét duy nhất. Là bọn kia, chúng thật đồng thanh đến ngạc nhiên. Rồi im bặt.

Người bạn tôi, Ngao-kun hí hửng lè lưỡi trêu chọc rồi "tay trong tay" đi vào nhà với vợ tôi. Họ cực kì hài lòng, và tôi vẫn lãnh đạm.

Hừm, bớt giận nào. Nói về phụ nữ nhé, những đóa hoa của trái đất.
Vẻ đẹp chính là món quà quý nhất mà người phụ nữ mang lại cho thế giới, theo tôi là vậy. À có một điều, đừng đánh đồng đẹp với quyến rũ nhé, với tôi hai thứ đó hoàn toàn khác nhau. Ví dụ như...
..........các bạn thấy không, một cô gái cực kỳ quyến rũ vừa đi ngang qua tôi đây, thân người gợi cảm và mảnh dẻ, và...thật hút hồn nha...
A, thôi chết, tôi đang ghi âm, vợ à, đó...đó chỉ là...một...một...con rôbốt! Thế nhé, anh không muốn ở ngoài cổng qua đêm đâu, please!!!

E hèm...

Bởi vì cô ấy đẹp và thông minh tốt bụng nên tôi mới yêu. Cũng bởi vì tôi đẹp và thông minh lãnh đạm nên cô ấy mới thích. Có lẽ vậy!!!

Chuyện tình của chúng tôi, ngọt-ngào không để đâu cho hết ấy chứ.

Lần đầu tiên tôi gặp cô ấy, tôi đang trên đường làm nhiệm vụ.

Tôi đang chạy xe, cô ấy băng ngang, tôi thắng xe, xe chưa kịp dừng lại, tiếng phanh ken két vang lên. Tôi đâm vào gốc cây, tôi vào bệnh viện. Tôi gãy tay trái.

Lần thứ hai tôi gặp Kirill, vẫn lái xe, nhưng chạy chậm, cô ấy trước mặt không xa, tôi thắng xe định bước xuống làm quen. Tôi đạp thắng, xe vẫn chạy, tôi vào bệnh viện, tôi suýt chết đuối. Tôi đã lao xuống sông.

Lần thứ ba, tôi đến chở cô ấy đi chơi, chúng tôi hẹn hò lần đầu tiên. Tôi cầm hoa hồng, ăn mặc tỏa sáng. Tôi lại vào bệnh viện. Nguyên nhân à, hình như tim tôi đập quá nhanh mà trước đó nó từng tổn thương do nghề nghiệp.

Và ngày cưới của chúng tôi, chỉ hai chúng tôi, cô ấy vào bệnh viện. Tôi có con, tôi hạnh phúc vô cùng.

Giờ đây, ngôi nhà ba người luôn đầy ắp tiếng cười, à, dĩ nhiên không thiếu tiếng mắng-yêu của cô ấy cho cả hai bố con tôi. Nhưng dù sao tôi đã có gia đình cho riêng mình.

Hằng ngày, tôi đưa con đi học, đưa vợ đi làm, đưa bạn tôi đi tỉa lông, rồi tự đưa mình đến căn cứ và hành động. Lặp lại mãi cho đến khi chúng xuất hiện...
Một bóng trắng...
Một bóng đen...
Một sinh vật phá hoại, nhất là với tôi...
Một động vật hay quên, nhất là tên vợ tôi...

Thôi kệ đi, dù gì tôi thừa sức đối phó bọn chúng. Tôi có súng và thuốc nổ, tôi sát tình và thông minh. Tôi là Bourbon hoàn hảo.

Bạn cho rằng tôi quá tự tin???

Ồ không, không đâu, tôi tự hào vì có lý do. Và lý do đó tôi đúc kết được từ khi vừa đặt chân lên khu phố xinh đẹp này.

Ngày đầu tiên chúng tôi đến, nhìn quang cảnh mà lòng vui khôn tả, cuộc sống yên bình như một bức tranh thơ mộng.

Nhưng thật kì lạ, có điều gì đó khiến người dân nơi đây cư xử lạ lùng, họ lấm lét nhìn tôi trong khi mắt tôi phải mở trừng trừng nhìn họ, cũng do mắt yếu, họ lảng tránh, còn tôi chẳng hiểu gì.

Tôi hay có thói quen dẫn thú cưng đi dạo vào mỗi buổi chiều. Lần đầu tiên, thú thật là chúng tôi nổi bật giữa phố, không một con chó nào ở đây to lớn và đẹp đẽ như anh bạn của tôi. Chú chó Ngao có bộ lông đen nhánh điểm vàng và một cái bờm như sư tử, thoạt nhìn có vẻ hung tợn nhưng con trai tôi vẫn thích chơi với nó mà.

Tôi đang dắt nó đi, nhiều người trầm trồ và hiếu kỳ hết mức, họ đến gần và cưng nựng nó, tôi cười. Để đáp lại, tôi xoa xoa đầu bảo nó chào hỏi họ. Ừ thì động vật nào đều có cách riêng của chúng, Ngao-kun nghe lời tôi, lập tức nhe hàm răng trắng muốt và gừ lên một tiếng rõ to cho mọi người đều nghe, tôi cười với họ, thật nhẹ nhàng theo cách làm quen. Vài giây trôi qua không tiếng động, tôi và Ngao-kun vẫn tươi cười, còn họ, à, vài người nằm bẹp dưới đất và một số hét lên rồi chạy. Tôi chẳng hiểu gì, chúng tôi chỉ chào thôi mà.

Từ đó, cứ chiều đến, tôi dắt bạn tôi đi dạo, vô cùng ngạc nhiên khi thấy nhà nhà đều đóng cửa và đường phố vắng hoe. Chúng tôi ung dung bước tiếp, hài lòng một con đường rộng rãi.

À, còn nữa, nhà tôi có một phòng thí nghiệm khá lớn, với mục đích để tôi bào chế đạn dược. Tôi có treo biển báo "Nguy hiểm, cấm vào", vậy mà người vào không ai khác lại là đứa con tôi, thằng bé luôn hiếu kì với những thứ hóa chất. Nó làm lộn xộn mọi thứ, thay cái này, đổi cái kia, có lần còn lấy con Ngao-kun ra làm thí nghiệm, đến khi tôi phát hiện thì nhà cửa thì mù mịt trong khói, con chó kêu ư ử thảm thiết và ôi Chúa ơi, nó rụng sạch lông!!!

Thằng nhóc ắt hẳn không bình thường như mấy đứa trẻ khác, nó làm tôi đến loạn óc, vậy nên việc tốt nhất tôi có thể nghĩ ra, là tìm một người thầy riêng cho nó. Ừm, để xem, không chừng hắn ta được đấy chứ, tôi sẽ bàn lại với Kirill.

Mấy ngày nay không biết tôi đã làm gì, nhưng khi ra đường, nhiều cặp mắt nhìn tôi với vẻ dè chừng và lo lắng. Hay ngay đây, vào lúc này cũng có người đang cố nghe lén cuộc ghi âm của tôi, mấy tên nhà báo cũng lấp ló sau bức tường đằng kia.

Hừm, có gì mà họ quan tâm thế nhỉ, chỉ là dạo này tôi có một việc quan trọng đang chuẩn bị, và cái ghi âm này là thứ tôi gửi đến người đó, vào một ngày không xa.

Nói thế nào nhỉ, câu nào hay nhất, làm sao để gọn gàng, đầy đủ nhưng hoàn hảo đây...

Tôi quyết định rồi, hít sâu nào...

Là...là...

"Chúc mừng sinh nhật vợ yêu!!!"
 
Hiệu chỉnh:
Chúng tôi thường mặt đồ đen
Lỗi type :-B
Vợ tôi, à, thực ra chúng tôi yêu nhau, ai cũng biết, chúng tôi có con với nhau, đứa bé rất đáng yêu, ai cũng hay, chỉ có điều, bố mẹ cô ấy thì không nói gì, còn bố mẹ tôi, thực tình tôi đã xém chút tưởng rằng Gin là anh trai và Vermouth là mẹ, chết thật.
Câu này không hiểu lắm :-B Gin và Vermouth là ai? Bố mẹ tôi/cô ấy?? :-B

Giọng văn chậm, hài hước và khá lôi cuốn. Phải công nhận là anh Bon sát tình trong fic này hơi... OOC, nhưng vì readers đã khá quen với couple BonxKir cũng như cái tên Bon-sát-tình, nên cũng không cần chuẩn bị tâm lí trước khi đọc fic nhiều lắm. :-B
Mình vẫn chưa tìm được mối liên hệ giữa phần sum và chap 1. Au mang lại cho người đọc một sự tò mò không hề nhẹ rồi. :-B Lúc đầu nghĩ đây là fic trinh thám + hành động, nhưng chap 1 lại là hài hước + lãng mạn! Thật sự cái sum với title chap 1 khá lừa tình. :-B
Mong chap sau của Au tiếp theo! :-B
P/s: Cover đẹp, nhưng hình anh Bon nhỏ quá, ngắm không đã...
P/s2: "BT&GT.net"... mình hơi điên và đã lên GG search thử xem có trang này hay không :-B
 
Lỗi type :-B

Câu này không hiểu lắm :-B Gin và Vermouth là ai? Bố mẹ tôi/cô ấy?? :-B

Giọng văn chậm, hài hước và khá lôi cuốn. Phải công nhận là anh Bon sát tình trong fic này hơi... OOC, nhưng vì readers đã khá quen với couple BonxKir cũng như cái tên Bon-sát-tình, nên cũng không cần chuẩn bị tâm lí trước khi đọc fic nhiều lắm. :-B
Mình vẫn chưa tìm được mối liên hệ giữa phần sum và chap 1. Au mang lại cho người đọc một sự tò mò không hề nhẹ rồi. :-B Lúc đầu nghĩ đây là fic trinh thám + hành động, nhưng chap 1 lại là hài hước + lãng mạn! Thật sự cái sum với title chap 1 khá lừa tình. :-B
Mong chap sau của Au tiếp theo! :-B
P/s: Cover đẹp, nhưng hình anh Bon nhỏ quá, ngắm không đã...
P/s2: "BT&GT.net"... mình hơi điên và đã lên GG search thử xem có trang này hay không :-B
Hóng comt nãy giờ ớ :"> Ờ thì đã cảnh báo những hai lần là nên chuẩn bị tinh thần trước khi đọc chap 1 rồi cơ mà :"> Cái sum với chap, thật sự thì nó cũng có chút xíu lan quyên đấy chứ :))
BT&GT.net search trên Google có không cô :))
P/s: mong reader chuẩn bị tinh thần vì mức độ OOC nhân vật sẽ tăng dần theo cấp số nhân :))
(Tiện PR luôn) hi vọng mọi người tiếp tục dõi theo bước 2: Lối sống bất thường.
Cám ơn vì đã đọc ^^ Have fun ^^
 
Có một sự bất ngờ không hề nhẹ =)) Ngoài ra thì không biết nói gì hơn vì đang mải cười bởi sự bá đạo của anh chồng :">

Ví dụ như...
..........các bạn thấy không, một cô gái cực kỳ quyến rũ vừa đi ngang qua tôi đây, thân người gợi cảm và mảnh dẻ, và...thật hút hồn nha...
A, thôi chết, tôi đang ghi âm, vợ à, đó...đó chỉ là...một...một...con rôbốt! Thế nhé, anh không muốn ở ngoài cổng qua đêm đâu, please!!!

Anh muốn làm sao đây anh ơi ;)) Nằm đất, hay là ra sân ngủ cùng với Ngao-kun =))

Có vẻ chuyện tình của đôi ta vướng phải trở ngại lớn nhất là cái bệnh viện :)) Nhưng tại sao lại tổ chức đám cưới trùng với ngày sinh con nhỉ. Em vẫn luôn ao ước được một lần mặc váy cô dâu đứng giữa một rừng hoa cải cơ =))
 
BT&GT.net search trên Google có không cô :))
Không có! :-B Vậy mà thêm đuôi nờ-e-tê làm mình đi search...
Rika_DC nói:
Cái sum với chap, thật sự thì nó cũng có chút xíu lan quyên đấy chứ :))
Chắc phải đọc đến chap cuối mới hiểu được ý đồ của các cô quá :-B Hẳn là có lan quyên nhưng không đoán ra mà thôi. :-BNhưng chắc còn 3 trang nhật kí của Shin, Kid, Heiji?
Au giải thích hộ mình đoạn này được không? :-B Không hiểu lắm :-B
panda_koala nói:
Vợ tôi, à, thực ra chúng tôi yêu nhau, ai cũng biết, chúng tôi có con với nhau, đứa bé rất đáng yêu, ai cũng hay, chỉ có điều, bố mẹ cô ấy thì không nói gì, còn bố mẹ tôi, thực tình tôi đã xém chút tưởng rằng Gin là anh trai và Vermouth là mẹ, chết thật.

Kirill Rùa nói:
Nhưng tại sao lại tổ chức đám cưới trùng với ngày sinh con nhỉ.
Bác sĩ bắt cưới :-B
 
emyeuconan anh Bon là sát thủ, cũng như những người khác trong BO, câu đó là anh Bon tưởng nhầm Vermouth là mẹ mình, Gin là anh trai, và Bon không biết bố là ai cả :3 túm lại là anh ấy không biết gì về thân phận mình :v
cảm ơn cô về cái comt đầu tiên *hun hun* :))
 
chap2_zps1e89a158.png




Rè… rè…

Bốp!

E hèm… À vâng, xin chào mọi người. Xin được tự giới thiệu, tên tôi là Heiji Hattori. Sở dĩ tôi phải thu âm cái đoạn tự sự kém chất lượng này là do cái máy ghi âm yêu quý sắp đến tuổi về hưu… Vâng, mọi người thấy đấy… Nên tôi buộc lòng phải cho nó hoạt động hết công suất một lần cuối cùng để nó ra đi không uổng phí.

Thực ra thì tôi cũng có nhiều thứ để nói lắm đấy. Thế này nhé, tôi là chàng sinh viên mang trong người một trái tim đầy nhiệt huyết, tạm rời xa quê hương Osaka xinh đẹp để đến Tokyo học đại học. Nếu bạn muốn tham quan nhà của tôi, hãy tìm đến đây, căn hộ sang trọng và kiên cố bậc nhất Tokyo với hai tầng lầu và tầng trệt, một mảnh vườn xanh mướt, một hồ bơi nho nhỏ. Rồi, bạn có nhìn thấy cái hàng rào chống trộm bao xung quanh và cánh cổng hoàn toàn tự động không? Tôi cá là các bạn đang trầm trồ kinh ngạc. Bây giờ hãy nhìn sang bên tay phải, có thấy một căn nhà nho nhỏ như cái kho có vài mảng tường bị bong tróc không? Đấy, đây mới thực là nhà tôi, còn căn biệt thự kia chỉ là nhà hàng xóm thôi. Nói cho dễ hình dung ấy mà.

Tôi là một chàng trai dễ chịu, ít nhất là tôi dễ dàng chấp nhận và yêu quý nơi ở của mình. Căn nhà mà tôi đang sống có đầy đủ tiện nghi, vô cùng thoải mái, tất nhiên là trừ phần mái nhà hơi xuống cấp một chút, nhưng nếu để ý cẩn thận tránh xa chỗ nguy hiểm thì ít nhất nó cũng không bị sập. Một căn nhà tuyệt vời, giá rẻ đến bất ngờ. Sau khi chuyển đến đây được vài tháng, tôi bắt đầu hiểu ra vì sao những người chủ trước lại đồng ý bán lại nhà cho tôi với giá rẻ như vậy. Có khả năng là do họ vô cùng khao khát muốn trốn khỏi cuộc sống bất thường nơi đây. Phải nói là quá bất thường. Kể cả một chàng trai có sức chịu đựng tốt như tôi mà cũng đang dần dần cảm thấy bực bội. Nhưng tôi sẽ không bỏ chạy như những người chủ trước đâu.

Tất cả cũng tại cái gia đình nhà hàng xóm đang ghét kia.

Một gia đình bất thường có căn hộ bất thường, người chồng bất thường, đứa con bất thường, cả con vật cưng cũng không được bình thường nốt.

Tuy nhiên, những cái bất thường đặt cạnh nhau sẽ trở nên bình thường.

Và cái bình thường lẫn trong những cái bất thường sẽ tự nhiên trở nên bất thường.

Tôi bắt đầu không hiếu nổi câu nói của chính mình mình rồi…

Ấy là tôi muốn nói đến người vợ của cái gã bất thường kia, cô ta có cái tên thật khó nhớ: Kirir, Kirril, Kiril, Kirlyn, hay cái gì đấy đại loại như thế. Cô ta trẻ, đẹp, và không đáng ghét như người chồng xã hội đen. Hay là do tôi chưa được tiếp xúc nhiều nên không hiểu hết? Tóm lại, cái gã được gọi là Bourbon-sát-tình kia chẳng có gì hay ho, chỉ thích hăm dọa và dùng cái mặt có chút xíu hút hồn để quyến rũ các cô gái nhẹ dạ. Chỉ có thế thôi là đã không ưa được rồi.

Nếu còn tiếp tục nói về họ thì không biết tôi sẽ nói đến bao giờ mới vơi được nỗi bực bội trong tôi nữa. Nói về chuyện khác đi. Hôm nọ nhà tôi gặp một sự việc hết sức là kì dị. Các bạn biết không? Đêm hôm khuya khoắt, trong lúc tôi đang cuộn người trong chăn ấm, mơ màng nghĩ về tương lai, thì đột nhiên vang lên một tiếng “Rắc” như có cái gì bị gãy. Liền sau đó là tiếng “Bộp” và tôi có cảm giác bị chấn động. Thật kỳ lạ, không lẽ lại động đất sao? Tôi bừng tỉnh khỏi những suy tưởng lung tung, vội vàng định thần tìm chỗ trốn. Nhưng ngay lập tức, tôi lại phủ nhận những suy đoán của mình.

Ừ thì có chấn động, nhưng nhìn mà xem, trên trời cao kia, mặt trăng đang sáng vằng vặc đến bất ngờ, vây quanh nó là những vì tinh tú lung linh huyền hoặc, chẳng có dấu hiệu nào chứng tỏ một thảm họa sắp xảy ra. Cảnh thiên nhiên, bầu trời đẹp mê đắm khiến tôi bất giác nở nụ cười. Bây giờ mà ra ngoài ngắm trăng thì tuyệt biết mấy!

Nhưng nếu tôi nhớ không lầm thì mình đang nằm trên gi.ường cơ mà?

Vài giây sau, tôi bỗng thấy nặng nề và hoang mang đến nỗi không đứng lên được. Có một vật thể trắng trắng ấm ấm đè lên tôi từ phía sau. Lúc đó hồn vía tôi như bay cả lên mây. Cái vật thể đó khẽ rên rỉ, và từ từ, từ từ buông tôi ra. Đến lúc ấy trí não tôi hồi phục nhanh như điện xẹt khiến tôi chợt hiểu ra vấn đề. Tôi bật dậy, vơ vội cây chổi để bên gi.ường trước khi tên trộm chết tiệt đó bỏ chạy. Trong bóng đêm thăm thẳm, tôi lờ mờ nhận ra hắn là một gã trai cao ráo, mặc áo choàng trắng phất phơ trong gió, đeo một miếng miểng chai sáng lóa trên mắt. Dù đã phi cây “thần chổi” với tốc độ âm thanh, nhưng hắn đã thoắt một cái biến mất khỏi tầm mắt tôi theo vận tốc ánh sáng, hệt như con bồ câu thoát khỏi móng vuốt mèo. Hừ, mong rằng đây sẽ là lần cuối cùng ngươi để ta bắt gặp.

Cảnh hành động thật kịch tính đến nỗi tôi cứ ngỡ mình đang đóng phim, và vài giây sau, não tôi thình lình hô “Cắt!” khiến tôi đang từ trên mây rớt cái đùng xuống đất, trí não bắt đầu vận hành tiếp.

Một sinh viên như tôi thì có gì đáng giá để cho hắn trộm cơ chứ? Trừ khi… Trừ khi hắn có mục đích khác. Lẽ nào hắn có ý định s… s…

Không! Nhất định là ăn trộm lén leo lên mái nhà, không may bước nhầm phải chỗ bị mục nát, thật đáng đời! Và theo như tôi suy luận, đích thị là hắn nhằm vào nhà-bên-kia.

Chết tiệt, cái nhà hàng xóm đó cứ liên tục ảnh hưởng đến tôi.

Mỗi buổi sáng, khi ra ngoài tập thể dục, bao giờ tôi cũng bắt gặp tên Bourbon-sát-tình ấy. Hắn đi cùng phía và cùng mục đích với tôi. Trời đang trong, nắng đang đẹp, phong cảnh hữu tình đều bị cái nụ cười xảo quyệt của hắn phá tan nát. Trong những cuộc chạy thi ngầm, hắn luôn không thua, và tôi thường không thắng. Điều đáng hận hơn cả là hắn thu hút mọi ánh nhìn từ bốn phía. Những lúc ấy, tôi như người từ trên núi xuống. Đôi lúc tôi thầm nghĩ có phải vì hắn mà đến tận bây giờ tôi vẫn còn độc thân? Những cô bạn gái khi đến nhà tôi đều nhìn căn hộ của hắn, và nhìn căn hộ của tôi, cuối cùng nhìn tôi với vẻ ái ngại sâu sắc.

Không chỉ có hắn, cả con trai hắn cũng khiến tôi xui tận mạng. Không biết vì lý do gì, nó có niềm đam mê đặc biệt với súng đạn. Mỗi lần tôi thấy quần áo của mình treo trên dây phơi bị thủng lỗ chỗ, thì đích thị là do nó. Có lần trên con đường trước nhà, tôi làm quen được một bạn gái khá xinh, nhưng nó đã từ đâu chạy ra ôm chân tôi và gọi tôi một tiếng hãi hùng: “Bố!”.

Tôi muốn rầy nó lắm, nhưng cứ nghĩ đến ánh mắt hăm dọa của Bourbon và con thú cưng “đáng yêu” mặt mày dữ tợn lông lá lùa thùa nhà hắn, tôi lại thấy gai cả sống lưng.

Thật bực bội và khó chịu.

Xin thề, xin thề là tôi sẽ không bao giờ giao du với họ, càng không có chuyện bước chân vào nhà họ, nếu gã Bourbon-sát-tình đó không cố ý quyến rũ tôi. À không, ý tôi là món tiền của hắn, hắn cam đoan là món tiền không-hề-ít-đối-với-một-sinh-viên kia sẽ thuộc về tôi, nếu tôi… Ờ, nếu tôi đồng ý làm gia sư cho đứa con trai nghịch ngợm của hắn. Không hiểu lý do tại sao, thằng nhóc nằng nặc đòi tôi dạy học cho nó. Thực chất thì tôi là một con người khá thực tế, và việc dạy dỗ kia cũng không khó khăn gì mấy, cho nên tôi đã dặn lòng tự quên đi những chiếc áo bị thủng như tổ ong và những cô “bạn gái hụt” để qua nhà hàng xóm làm gia sư. Thằng bé khá thông minh, nhưng công việc thì cực kỳ… À mà thôi, không có sao hết, chẳng có gì đáng để nói ở đây cả, ngoài việc tôi thỉnh thoảng bị lạc trong căn nhà to như cái chiến hào, và vài vụ rắc rối với bếp núc, mật ong – hóa chất, vân vân và mây mây, “giúp” cho căn nhà nhỏ bé của thôi phải tu sửa mấy lần. Không không không, không nhắc lại nữa, kẻo cái gì đó xung quanh đây sẽ bị tôi gián tiếp đưa vào bãi phế thải mất.

Nếu tôi không lỡ nhận tiền của hắn và lỡ xài gần hết… Thì tôi sẽ không bao giờ… Xin cho tôi quay lại quá khứ, một lần này thôi…

Tôi không lấy gì làm lạ khi đoạn ghi âm này bất đắc dĩ trở thành nơi để tôi trút giận. Quả thực cuộc sống của tôi bị gia đình họ ảnh hưởng khá nhiều. Tôi rất ít nói chuyện với vợ chồng họ, nhưng mở miệng ra là lại quên tên cô vợ, mỗi lần như thế, Bourbon nhìn tôi như muốn ăn tươi nuốt sống. Thật quá đáng! Trên đời này còn bao nhiêu thứ đáng nhớ, sao tôi phải bỏ thời gian nhớ tên một cô gái chứ. À mà cô ta tên gì nhỉ? Kirir hay Kirlyn?

Tóm lại thì cô ta cũng khá là tử tế, tuy đôi lúc hơi nhăn nhó vì bị tôi gọi sai tên. Cô ta hay đi chợ, đi mua sắm, đưa con đến trường, nhưng không bao giờ tôi thấy cổ nói chuyện với đàn ông lạ. Cùng lắm là cười với họ vài cái, những chuyện còn lại do chồng cô ta giải quyết. Một con người rất sòng phẳng, hay đền đồ đạc mới cho tôi sau khi đồ cũ bị con cô ta quậy phá tan tành. Một gia đình kỳ cục nhưng có vẻ hạnh phúc.

Ờ, tôi thấy họ hạnh phúc thật mà. Lý do khiến họ đến giờ chỉ có một đứa con, chắc là do… Thằng nhóc quậy phá có kể với tôi rằng, vào mỗi đêm, khi vạn vật ở nửa vòng trái đất đang chìm sâu trong giấc ngủ, nó thường len lén chui vào phòng ba mẹ để được… nằm giữa. Nguyên nhân chắc là muốn tìm hơi ấm tình thân và tạo nên bức rào chắn mềm mỏng để duy trì ngôi vị trung tâm của gia đình. Cái thằng nhóc mới tí tuổi đầu… Nếu tôi có con trai, tôi sẽ không bao giờ nuôi dạy nó giống như vợ chồng tên Bourbon đã làm đâu. Nhưng chắc đó là chuyện của nhiều năm sau. Bây giờ có lẽ do phải sống trong một môi trường đầy rẫy nguy hiểm, tiếp xúc với những kẻ vô cùng bất thường, nên cơ thể tôi đã hình thành kháng thể. Thật là một việc đáng mừng mà. Hằng đêm tôi không còn phải giật mình vì ngỡ nhà bị sập hoặc vì nghe tiếng nhóc con nghịch ngợm bắn đạn bay vèo vèo vào dây phơi quần áo nữa.

Bố mẹ tôi lại không nghĩ thế. Nhiều lần họ gợi ý cho tôi việc chuyển nhà, rằng họ có thể thuê cho tôi một căn khác, tuy có đắt tiền hơn, nhưng tuyệt đối không có việc đau đầu vì hàng xóm. Nhưng không hiểu sao, những lúc ấy, tôi lại cảm thấy sống ở đây cũng không đến nỗi tệ.

Ít ra tôi có thể yên tâm về tiền thuê nhà mà không làm bố mẹ lo lắng.

Ít ra tên trộm đáng ghét kia không chôm chỉa gì của tôi.

Ít ra tên Bourbon-sát-tình cũng trở thành đối thủ bất đắc dĩ của tôi trong những cuộc tập chạy buổi sáng. Bao giờ chưa hạ gục hắn, tôi quyết không cam tâm.

Ít ra con của hắn cũng làm nhà cửa của kẻ độc thân như tôi bớt tẻ nhạt hơn, dù nó chỉ biết phá phách, nhõng nhẽo khiến tôi rượt nó chạy vòng vòng.

Ít ra cô Kirill gì kia cũng khá là dễ thương.

Khoan, tôi có cảm giác tên Bourbon đang lườm mình.

Và… Hình như tôi gọi đúng tên cô ta rồi thì phải?

Hừm, cái gia đình đó sẽ tiếp tục bất thường hơn nữa, tôi nghĩ vậy. Nhưng lo gì chứ, tôi dư sức đối phó, phải không? Tôi là Heiji Hattori cơ mà.

Gì nữa đây… Tôi có thư. Không, là bưu thiếp. Để xem nào… Thiệp mời sinh nhật cô Kirill à?

Theo mọi người nghĩ thì tôi có nên đi không?
 
Hiệu chỉnh:
“giúp” cho căn nhà nhỏ bé của thôi phải tu sửa mấy lần
Lỗi type duy nhất :D

________________

Đã thấy thấp thoáng bóng dáng anh Kid. :x :x :x Tội Heiji quá, không ngờ anh lại là một sinh viên... hơi bình thường. :'( Cái tính kiêu căng và lòng tự cao ngang trời đâu rồi a~~~
Thằng bé nhà BonKir tên gì vậy ta? Tui khoái thằng nhỏ này lắm á, bé tý mà đã biết chuyện ghê, còn ranh mãnh và nguy hiểm không ngờ =))

Chap này cũng như chap trước đều mang tính hài hước. Vậy các nhân vật có thể là hàng xóm của nhau. Tuy vậy, vẫn chưa hiểu giữa mấy trang nhật kí khá hài hước và đời tư này có liên quan gì đến phần sum rất kịch tính và nghe hơi "nguy hiểm" kia.
Hóng chap sau. :D
 
Lỗi type duy nhất :D
Mắt anh tinh ghê. Bọn em 8 mắt nhìn vô còn chẳng thấy ;))

Tội Heiji quá, không ngờ anh lại là một sinh viên... hơi bình thường. :'( Cái tính kiêu căng và lòng tự cao ngang trời đâu rồi a~~~
Trong fic này các nhân vật bị OOC nặng anh ạ. Bọn em để "note" rồi mà. Hy vọng mọi người không quá "sốc" trước sự thay đổi của các nhân vật tiếp theo.

Thằng bé nhà BonKir tên gì vậy ta? Tui khoái thằng nhỏ này lắm á, bé tý mà đã biết chuyện ghê, còn ranh mãnh và nguy hiểm không ngờ =))
À, bé nó tên "Shin" anh ạ. Thằng nhỏ còn quậy dài dài.

Những cái khác chắc anh và mọi người ráng chờ đến chap cuối nha. Mọi thứ sẽ được "giải đáp" ;))
 
O.o Bé Shin... =)) =)) =))
Quậy và ranh hơn Shinnosuke nhiều nha =)) Đúng là quậy kiểu thiên tài nó phải khác :3
Mắt anh tinh ghê. Bọn em 8 mắt nhìn vô còn chẳng thấy ;))
Vì lúc đó anh đang đọc, còn bọn em là đang soát lỗi :D Chắc sẽ khác nhau :D Vì fic này k phải đọc lướt lấy tình tiết như thể loại hành động hay trinh thám mà :D
 
chap3_zpsa3a7e025.png

Hắ...t x...iiiii...

Rè... rè...

Cạch!

À, à, xin lỗi vì sự cố vừa rồi. Chẳng là tôi đang ở một nơi khá cao, nhưng cũng không cao, nói chung tôi đang ở một độ cao, cao nhưng lại không cao. Ấy, lại bắt đầu lan man rồi, tóm lại tôi đang ở trên mái một ngôi nhà cũ nát. Không những cũ mà còn nát, vừa dơ vừa bẩn, tôi chưa thấy ngôi nhà nào tồi tàn như vậy. Đúng là tôi đã sai lầm khi chọn một nơi an tọa cho bộ đồ trắng tinh tươm của mình.

Mà khoan, lo giới thiệu cái nơi khỉ ho cò gáy này nên tôi quên mất giới thiệu bản thân rồi. Tôi, một con người với hai cái tên, Kaito Kuroba nổi tiếng trong giới doanh nhân và Kaito Kid, trên trộm lừa bĩnh tất cả trái tim các thiếu nữ. Từ trước đến nay nếu tôi ra tay thì không một người con gái nào có thể cưỡng lại được.

Ây da, nhắc đến lại càng thêm bực bội. Chả là cách đây vài năm, khi tôi đang quen một cô nàng rất xinh đẹp, tôi yêu cô ta và cô ta cũng yêu tôi nồng thắm thì hắn xuất hiện. Trông hắn khá là thư sinh giống tôi, nhưng khuôn mặt lại cực kì đáng ghét, hắn hào hoa phong nhã với phái nữ giống y chang tôi. Ở đời có gì ghét hơn gặp kẻ giống mình chứ. Nhưng hắn tán ai không tán lại nhắm đúng bạn gái tôi. Cô ta, à Kirill, sau vài lần trò chuyện với hắn đã đá bay tôi mà không thèm ngó ngàng gì nữa. Nhưng điều tồi tệ không dừng ở đó, một tháng sau hắn đã gửi đến nhà tôi một tấm thiệp đỏ. Thiệp cưới của hắn và Kirill.

Bạn nghĩ tôi không làm gì ư? Không hề, tôi đã chuẩn bị rất công phu, nào là cho thuốc vào đồ ăn và thức uống của bữa tiệc, thay chai sâm banh của hai người đó thành một chai xiro chua. Tưởng chừng mọi việc trót lọt thì vào phút thứ tám chín, hắn đi đến chỗ tôi đang đứng, vẫn cái khuôn mặt bình thản vô tội đó, đưa cho tôi một tấm vé đi London kèm câu nói “Đi hoặc ở lại chơi với nó”. Nó mà hắn nói chính là khẩu súng ngắn tự động nho nhỏ hắn để trong túi áo. Thề có chúa, lúc đó tôi thà đi còn hơn ở lại cướp cô dâu với một tên chơi với súng đạn.

Và tôi giờ đây, sau vài năm đi chơi xa nhờ tấm vé ưu đãi của hắn đã trở về, lần này tôi quyết phá hoại cuộc sống của gia đình chết tiệt đó. Nhưng nói gì thì nói, đây đã là lần thứ....thứ...thứ mấy ấy nhỉ, chắc phải đếm bằng tập hợp số tự nhiên cộng thêm một, ấy vậy mà cái gia đình khó ưa đấy vẫn bình thường một cách bất thường. Khoan, bạn đừng tưởng nhầm là tôi thất bại, chỉ là những lần trước tôi gặp phải những kẻ dở hơi.

Lần thứ nhất là vào một buổi tối đẹp trời, trăng thanh gió mát, tôi thả hồn theo từng cơn gió để chiếc tàu lượn của mình vi vu đến nhà hắn thì... Tai họa, một bên cánh của tôi bị rách. Rồi đấy, bạn nghĩ sau đó tôi ra sao, tôi vẫn đến được nhà hắn, thậm chí đáp xuống vườn nhà hắn. Nhưng điều đáng nói ở đây là nơi tôi tọa lạc lại là chuồng chó. Một cái chuồng được gắn biển Ngao-kun. Khi nhìn tấm biển đó, tôi đã phải cố gắng nhịn cười, chưa bao giờ tôi thấy ai thêm Kun cho một con chó. Gia đình này đúng là bất bình thường. Nhưng điều tồi tệ chỉ mới bắt đầu, chú chó ngoan hiền nhìn tôi một hồi lâu không hề sủa, tôi thích thú lấy tay xoa xoa đầu nó và nhẹ nhàng nói "Dễ thương thật" thì...Trời ơi, nó nhảy bổ đến cắn tay tôi, lúc đó tôi đã la lớn, la thất thanh, la như chưa bao giờ được la, và thật may đã có người chạy ra. Người chạy ra này có dáng vóc thật nhỏ nhắn, tôi chưa thấy nó bao giờ. Nó đi đến, xoa xoa đầu con chó và khẽ thì thầm gì đó rồi quay sang tôi mỉm cười, nụ cười này làm tôi liên tưởng đến hắn. Và... chỉ sau vài phút, tôi cũng có thể rời khỏi hang quỷ đó với vài vết thương trên người.

Lần thứ hai cũng chẳng khá hơn là mấy. Lần này tôi rút kinh nghiệm sẽ đột nhập từ mái nhà bên cạnh. Nhưng khi tôi còn đang bận ngồi trên mái loay hoay bày mưu tính kế thì... Rắc... tôi cảm thấy phần mái mình đang ngồi biến mất để lộ một khoảng không đen ngòm phía dưới. Và, bạn biết điều gì xảy ra rồi đấy. Lại một lần nữa tôi được bay tự do không dùng tàu lượn. Thề có chúa, tôi chưa từng ăn ở thất đức với ai, nếu có cho tôi rơi xuống gi.ường người lạ thì ít ra cũng phải là một cô nàng bốc lửa hay cái gì đại loại như thế. Nhưng không, tôi lại rơi xuống gi.ường của một tên con trai da ngăm, thậm chí trong màn đêm tôi còn nhận ra da của hắn đen xì. Và điều tồi tệ sau đó, hắn tỉnh giấc, nhìn lên mái nhà khẽ lẩm bẩm “trăng sáng thật” sau đó quay sang nhìn tôi cười, tất nhiên tôi cũng cười đáp lại. 1s, 2s, 3s... sau, hắn la lên, vớ lấy cái chổi đánh tôi tới tấp. Hên là tôi nhanh tay chạy đi, không thì chắc tôi chết thật rồi.

Lần thứ ba và cũng là lần kinh khủng nhất. Tôi đột nhập nhà hắn an toàn. Hôm đó nhà tối đen, không còn con chó Ngao chết người hay thằng nhóc ác quỷ đó nữa, tất nhiên hắn và Kirill càng không. Có lẽ gia đình ma quỷ này ra ngoài ăn tối, đã thế tôi sẽ thừa cơ hội quậy một trận tưng bừng. Tôi đi loanh quanh nhà, tìm nơi thích hợp để bày trò quậy phá, và cuối cùng tôi đã tìm ra. Đố các bạn đó là gì? Một căn phòng nhỏ đặt giữa hai bức tường, dù chủ nhân của chúng có cất giữ cẩn thận thế nào thì làm sao qua mắt được tôi. Chỉ sau vài giây mài mò mở khóa, cánh cửa bé nhỏ được mở ra, và tôi thong thả bước vào với dáng vẻ chiến thắng. Thế nhưng, chính vào lúc đó, trong bóng đêm bao trùm căn phòng, một sinh vật với đôi mắt nâu đỏ nhìn tôi đầy vẻ sát khí. Tôi bước lùi lại, vô tình tay quơ trúng công tắc đèn và căn phòng bật sáng. Mắt chữ A mồm chữ O, tôi liếc nhìn một lượt quanh phòng. Cả đời tôi chưa bao giờ thấy nhiều súng, bom, lựu đạn đến vậy. Chẳng lẽ gia đình này tàng trữ súng trái phép. Đúng là một gia đình nguy hiểm. Nhưng có lẽ thứ nguy hiểm nhất chính là vật đang ở trước mặt tôi. Con chó Ngao hôm trước đang nhìn tôi chằm chằm, không gian yên tĩnh bao trùm lên tôi và nó, và thật chậm, nó lao đến chỗ tôi. Chuyện xảy ra sau đó thế nào thì bạn có thể tự do tưởng tượng, tôi không muốn nhắc lại nữa. À, nếu bạn muốn biết tại sao tôi có thể thoát ra khỏi con chó chết người đó thì, à... ừm... chả là Kirill và tên Bon đó đã về đúng lúc và giải vây cho tôi. Thật là nỗi nhục nhã cho một siêu trộm.

Rồi bỗng một ngày đẹp trời nào đó, tôi lại vào nhà hắn, đang lấp ló đằng sau cánh cửa, thấy thằng nhóc con hắn ra ngoài, tôi lại rút sâu ra sau cánh cửa, vì kinh nghiệm mấy lần trước cho tôi biết thằng bé Shin này cũng không bình thường như tên bố sát tình khó ưa của nó. Tôi đang chắp tay cầu nguyện cho hàng xóm được yên thân nếu gặp phải mấy trò nghịch thiếu I-ốt cá biển của nó, thì thình lình nghe tiếng la oai oái thảm thiết, tôi vội nhìn ra, ôi Chúa ơi, có...có...có một con chó sún răng!!! Nó trông cực kỳ tức giận và lao đến chỗ sinh vật vừa gây họa kia, chẳng khó gì để tôi phát hiện ra khẩu súng trên tay thằng nhóc. Các bạn biết đấy, Kaito Kid là kẻ trộm hào hoa và tốt bụng, vậy nên trong tình huống mạng ai nấy giữ hồn ai nấy cầm này thì tôi cũng cố gắng nặn ra một ít từ bi nhân hậu mà cứu thằng bé, ba chân bốn cẳng chạy đến lôi nó ra khỏi móng vuốt tử thần. Cứu xong tôi mới biết mình bị rách áo, thiệt là làm ơn mắc oán mà.

Khỏi phải nói hai vợ chồng nhà họ cảm ơn tôi rối rít, lần đầu tiên tên Bourbon chịu nghe lời vợ cảm ơn tôi một tiếng rõ to, tới mức tôi leo tận chín tầng mây xanh, nhướn đôi mày tuyệt mĩ của mình về phía hắn, ngạo nghễ nhìn trần nhà mà cười nắc nẻ. Cũng vì hiếm khi có dịp để hắn không dùng dao với súng đạn mà tiếp tôi, thế nên tôi hãnh diện là phải. Hà hà, nghĩ lại mà vui thật, thế nên tôi xoa đầu thằng bé Shin hết mức có thể, thú thật lúc đó tôi không nghĩ đó là tóc hay một cái đầu, giờ nhớ lại thì chắc tôi tưởng là quả bóng chày thì phải.

Ở hiền gặp lành, người ta nói quả không sai, mà tôi lại là người hiền quá mức, thế nên được ưu ái cũng chẳng có gì lạ. Thằng nhóc Shin nhận tôi làm sư phụ, nghe oách ra phết, tôi gật đầu cái rụp. Tất nhiên sư phụ thì phải dạy để tử thân yêu ngón nghề gia truyền quý báu, là cái gì thì các bạn có thể hỏi nó, bởi...bởi......haizz....tôi đang bận một việc đây...

Những lần tiếp theo tôi vào, ừ thì vào bằng tàu lượn hay leo trèo, nhưng ra thì bằng lực đẩy tên lửa hoặc đạn khói gì đó của tên Bourbon chết bầm!!!

Sau khi nghe xong mấy lần đột nhập bất thành của tôi, chắc bạn thắc mắc tại sao tôi còn dám đi lần nữa. Ừm thì lần này quả là tôi có đột nhập, nhưng là tạo sự bất ngờ. Chả là tên Bon lại gửi đến nhà tôi một tấm thiệp mời sinh nhật vợ hắn, tức Kirill và dùng lời lẽ như ép tôi đi cho bằng được.

Tôi ấy à, tôi không sợ hắn đâu, thật đấy. Nhưng đã mời thì phải đi chứ, đã đi thì phải có gì bất ngờ chứ, vậy nên trò leo mái nhà này cũng không tệ. May là tên da đen đó đã chịu sửa lại cái mái cẩn thận. Mà thôi, tôi chuẩn bị bay sang nhà bên kia đây...

1...

2...

3...

Rầm!

Kaito Kid xuất hiện...

Cạch.
 
Hiệu chỉnh:
chap4_zps50285df9.png


-Thằng nhóc kia… Ta hận mi…

Chắc hẳn mọi người đang thắc mắc âm thanh chói tai đó phát ra từ đâu. Vâng, đó chính là tiếng hét thất thanh của một vật thể bay không xác định, toàn thân trắng toát. Từ chập tối, tớ phát hiện nó cứ bay qua, bay lại trong bụi cây gần nhà. Một giống chim lạ chăng? Phải công nhận nó cũng to thật đó, nếu bắt được nó, liệu "phát kiến vĩ đại" này của tớ có được UNESCO công nhận không ta? Không nghĩ gì nhiều, tớ lấy cây súng cao su mà Bon-sát-tình papa tặng nhân dịp sinh nhật lần thứ 6 nhắm thẳng mục tiêu và... bắn...

Tớ phấn khởi ra thu nhận chiến lợi phẩm nhưng ai dè lại là một chàng trai. Đến lúc kịp nhận ra thì anh ta đã “hạ cánh” tại nơi cún cưng nhà tớ đang “tọa lạc”. Tuy mặt mũi méo xệch nhưng ảnh vẫn điềm nhiên đứng dậy, nhìn thẳng vào đôi mắt to tròn long lanh của Ngao-kun nhà tớ và rồi rút ra một bông hồng từ trong tay áo. Tớ không biết anh ta đã nói gì chỉ biết “họ” bốn mắt nhìn nhau, ánh nhìn “si mê” và “chứa chan tình cảm”… Khung cảnh thật lẵng mạn làm sao! Tớ cũng chẳng rõ vật-thể-lạ nghĩ gì nhưng nhìn mắt "sáng như sao trời" của “bé cưng”, tớ biết Ngao-kun chắc chắn sẽ “yêu chiều” người đó hết mực. Trong bóng tối, tớ kịp nhận ra anh ta đã thở phào nhẹ nhõm, phải chăng ảnh nghĩ "Mỹ nam kế" có tác dụng với Ngao-kun?

-"Anh rất tốt nhưng em rất tiếc, Ngao-kun đâu có dễ dàng bị quyến rũ thế..."
Họ nhìn nhau một hồi, không ai có thêm bất cứ hành động gì... Và cuộc rượt đuổi bắt đầu… Kịch tính và nghẹt thở đến giây phút cuối cùng. Chúng ta đang được chứng kiến những pha "liên hoàn cắn" cực kì ngoạn mục của Ngao-kun. Vâng, hiện tại bé Ngao vẫn đang làm chủ thế trận, hoàn toàn áp đảo đối phương. Không chịu lép vế, vật-thể-lạ cũng bắt đầu những đợt phản công chớp nhoáng với những pha "liên hoàn né" vô cùng điêu luyện. Hai bên vẫn đang giành giật nhau từng điểm số... Trận đấu đang dần đi đến hồi kết, quả là khó tin, vật thể lạ về nơi trú ẩn một cách an toàn và có một sự xây xát không hề nhẹ. Phần thắng đương nhiên thuộc về Ngao-kun của chúng ta*vỗ tay*.

Tiện thể PR tý, mọi người có nhìn thấy tấm bảng "Tuyển người yêu" phía dưới không? Đúng rồi, nó đó.
upload-2014-3-3-16-41-42-png.26303
Bạn nào tìm được đối tượng thích hợp thì liên hệ với tớ theo chỉ dẫn trên nha. Ngao-kun nhà tớ muốn thoát khỏi cảnh FA lắm rồi

Chả hiểu sao hôm nay tầm ngắm của tớ gặp chút vấn đề. Để trúng được mục tiêu là cái anh chàng kỳ lạ ấy, phải có đến n viên đạn được bắn ra và khá nhiều trong số đó chọn dây phơi quần áo nhà anh hàng xóm làm đích đến. Không hiểu do quần áo của ảnh dệt bằng nam châm hay ảnh có duyên với súng đạn mà “tên bay đạn lạc” của tớ đều hạ cánh an toàn bên ở đó… Chắc mọi người cũng biết, ảnh tên là Heiji và là hàng xóm mới của gia đình tớ, tính tình hay quên, nóng nảy nhưng thật ra rất tốt bụng. Có lần anh ý sang nhà tớ xin ít mật ong về ướp thịt nướng, lúc đó đang bận nên mama bảo ảnh tự vào bếp lấy và ảnh tươi cười bước ra với lọ "mật ong" trên tay, vừa đi vừa huýt sáo, có vẻ rất yêu đời. Nhưng các bạn biết không? Có lẽ một phát minh vĩ đại nữa sẽ ra đời, “ướp thịt nướng bằng Nitroglixeryl”. Phải cái lọ "mật ong" đó chính là một "lọ hóa chất" trá hình trong phòng thí nghiệm của papa Bon-sát-tình. Nó chính là một loại thuốc nổ ở dạng lỏng, hơi keo lại, có màu vàng giống với mật ong. Khi tiếp xúc với lửa sẽ phát nổ...

-Đoàng…

Tiếng nổ vang trời nhanh chóng lan truyền trong không gian tĩnh mịch. Đâu đó không xa, gió ngừng thổi, lá ngừng rơi, chim ngừng hót, cá ngừng bơi. Thịt nướng bắn tung tóe và một trong số đó kịp nhảy vào khuôn miệng đang mở to hết cỡ của ảnh. Cũng có chút an ủi là dù không có món thịt nướng nhưng thay vào đó là món chim quay "nguyên lông". Về phía nhân vật chính của chúng ta, có lẽ mọi người không thể hình dung được khuôn mặt “tươi” như “nhụy hoa mặt trời" cùng với bộ dạng thảm hại của ảnh. Tớ nghĩ chuyện này đã xảy ra nhiều lần nên ảnh mới có “làn da ngăm” đặc biệt đến thế. Đúng là "tính đãng trí thâm niên" có khác, ngày nào ảnh cũng sang nhà dạy thêm cho tớ mà vẫn còn không phân biệt được phòng thí nghiệm với nhà bếp. Ảnh phải rõ hơn ai hết vật dụng trong phòng thí nghiệm nguy hiểm đến mức nào chứ, sao có thể nhầm lẫn tai hại đến vậy? Mà cũng không thể trách ảnh, ai bảo phòng thí nghiệm là một nhà bếp trá hình. Thay vì dung đèn cồn để cấp nhiệt cho các phản ứng papa lại dung bếp ga, lấy tên các gia vị đặt tên cho hóa chất, chế tạo bom và lựu đạn có lớp vỏ giống hoa quả, nhìn thôi cũng thấy thèm… Ảnh cũng là người duy nhất không nhớ được tên đầy đủ của mama Kir-gian-tà. Điều này làm gia đình tớ phát bực.

Ấy chết…Huyên thuyên từ nãy đến giờ mà chưa tự giới thiệu về bản thân. Tớ là Shin, con trai "độc nhất" của papa Bon-sát-tình và mama Kir-gian-tà. Hiện tại, gia đình tớ có 3 người nhưng đảm bảo nó sẽ không dừng lại ở đây mà tăng vùn vụt theo cấp số nhân. Tất nhiên tớ không thích điều đó chút nào, trẻ con luôn phiền phức, thật sự là chẳng thể tìm được điểm nào đáng yêu ở chúng cả.

Mọi người có đồng ý là “cái tên nói lên tất cả” không? Tớ nghĩ qua cách họ gọi nhau mọi người có lẽ cũng đoán được phần nào tính cách của hai người này rồi nhỉ? “Bon-sát-tình” chính là biệt danh mà mama đặt cho ba. Đại khái nó ám chỉ “Bourbon không chỉ là sát thủ lãnh khốc trên "chiến trường" mà còn đào hoa trong tình trường”. Cũng đúng thôi, một cô gái tuyệt vời như mama mà ba cũng chinh phục được thì quả là “sát tình”, một khi đã ra tay thì “gạo xay ra cháo”. Bình thường papa có vẻ khá lạnh lùng nhưng nhiều khi cũng “hiếu động” y như bà mẹ trẻ con của tớ vậy. Tớ luôn coi papa là hình mẫu lí tưởng của mình. Ở ba luôn có sự thu hút đặc biệt mà tớ không thể diễn tả nổi.

“Kir-gian-tà”-là cách papa gọi mama tớ đó, dễ thương lắm đúng không nào? Nhiều khi tớ không thể hiểu nổi hai người “lớn” này, luôn dùng những từ ngữ “giàu sức biểu cảm” nhất để gọi đối phương, nhiều khi cũng chỉ vì cách gọi không-thân-mật thôi mà chiến tranh lạnh mấy ngày liền. Lúc đó tớ tưởng mình đang bị nhốt trong “ngăn đá” luôn chứ… Nhưng tớ biết họ chẳng bao giờ giận nhau lâu. Tính mama tớ là thế, dễ giận hờn nhưng quên rất nhanh, luôn vui vẻ, lạc quan và yêu đời. Mama cũng luôn đặt phương diện thẩm mỹ lên hàng đầu, nói cách khác, bà là cong người của nghệ thuật. Mọi việc đều chu toàn đến nỗi không ai có thể chê trách. Ngay cả người khó tính như bác Gin-đồng nghiệp của ba tớ cũng phải thừa nhận điều này.

Bác Gin là một người khá cẩn thận, quy củ và trau chuốt về mọi thứ, cứ nhìn mái tóc bạch kim dài và suôn mượt đến từng nanomét thì biết. Vậy mà bác ý lại hoàn toàn tin tưởng mà giao nó cho mama tớ toàn quyền xử lí, nào là uốn, nào là tết nào là búi… nói tóm lại là tất cả những kiểu tóc đang thịnh hành nhất hiện nay. Và mỗi lần như thế bác “xinh trai” hẳn ra, không còn vẻ lạnh lùng, u ám hàng ngày. Có lần, bác nghe lời mama tớ sang Thái Lan "du lịch cho khuây khỏa" và khi trở về, bác đã trở thành một hot girl “chính hiệu”. Bác luôn nhỏ nhẹ với mọi người nhưng khi giận lên thì không ai biết một “cô gái nhu mì” như bác có thể làm ra những gì... Nghĩ thôi cũng đủ rùng mình…

Với mama tớ nói dối cũng là một nghệ thuật và “đỉnh cao của nghệ thuật nói dối chính là người đó không biết mình đang nói dối”. Nhiều lúc papa rất bực nhưng cũng không thể “bật” lại câu nào vì mama “nói như thật”, chuyện “lạ” mà "rất quen"…

Gần đây, mọi việc có vẻ diễn ra bình thường hơn, anh Heiji cũng không còn quá bỡ ngỡ như lúc ban đầu nữa, cũng không còn những bản trường ca “càu nhàu” bất tận vang lên mỗi sáng. Thay vào đó là một vài tia nhìn tích cực. Tớ nghĩ ảnh đã tìm ra một thứ gì đó “bình thường” trong ngôi nhà “bất thường" này.

“Từ khi sống gần các người , trí nhớ của tôi đã cải thiện đáng kể” - ảnh dã nói vậy đó. Mà cũng đúng thôi, sống trong môi trường “nguy hiểm là bạn, an toàn là thù” không cẩn thận cũng không được. Biết đâu một ngày nào đởm mắt ra và thấy mình đang trên thiên đàng…

Thỉnh thoảng, tớ cũng gặp lại anh chàng áo trắng đó, có lẽ anh ta vẫn không tìm được chỗ trú ẩn nào thích hợp hơn ngoài cái cây mà Ngao-kun hay tọa lạc. Phải chăng ảnh có tình cảm đặc biệt với “bé cưng” nhà mình nhỉ? Thường thì những ai đã gặp Ngao-kun một lần thì không có cơ hội đối diện với ẻm “lần thứ hai”, không biết tên này nghĩ gì mà vẫn đến. Có lẽ ảnh thấy mình vẫn chưa đủ độ tơi tả chăng? Tớ vẫn thắc mắc không hiểu anh ta vượt qua hàng rào chống trộm mà papa kì công thiết kế bằng cách nào nhưng phải công nhận một điều: Có thể bước vào căn nhà này một cách nguyên vẹn mà không phải đi qua cửa chính thì ảnh là người đầu tiên.

“Chẳng lẽ anh ta biết bay sao?”- một ý nghĩ thoáng qua trong đầu và ngay lập tức tớ phủ nhận ý nghĩ điên rồ đó. Anh ta cũng chỉ là người bình thường thôi, ảnh vẫn bị Ngao-kun “nuông chiều” đến tả tơi cơ mà. Mải theo đuổi những suy nghĩ mông lung mà không biết mình lỡ bóp cò từ bao giờ. Và lần này không-may-mắn như những lần trước, thay vì hướng tới dàn dây phơi quần áo nhà anh Heiji, viên đạn nhằm thằng vào Ngao-kun mà lao vun vút với tốc độ ánh sáng. Bé Ngao chỉ biết há hốc mồm ngạc nhiên, kết quả là “răng rơi, máu chảy”. Tớ biết mình động phải “tổ kiến lửa” rồi đây mà, ánh mắt ẻm “long lanh, trìu mến” như tìm được “thú vui” tiếp theo.

“Lần này chắc mình tiêu rồi”- tớ chẳng nghĩ được gì nữa, cho dù đây không phải lần đầu chọc giận Ngao-kun nhưng đây là lần đầu tớ thấy ẻm giận đến thế. Biết Ngao-kun vẫn đang chạy về phía mình nhưng tớ lại chẳng thể làm gì cả, đến động đậy cũng không được nữa rồi.

“Nó đang đến gần, rất gần, một chút nữa thôi…”. Tớ có thể cảm nhận được thần chết đang đi về phía mình, hàm răng sắc nhọn của Ngao-kun chỉ còn cách mình vài cm nữa thôi… Ai đó… Làm ơn… Cứu với… Trong lúc tớ tuyệt vọng nhất một bàn tay rắn chắc vươn ra, kéo tớ khỏi cái hố sâu đó, và chạy thật nhanh.

“Nhóc muốn chết hả?”

Trong thoáng chốc, giọng nói đó kéo tớ về với hiện tại. Ảnh chính là “vật thể lạ” hôm trước. Tớ còn tưởng ảnh rất hận mình nhưng có lẽ không phải vậy. Tớ nhận ra mình đang bay, cảm giác này thật tuyệt. Vậy là ước mơ bấy lâu nay đã thành sự thật rồi… Chính là nhờ chàng trai kì lạ này…


Từ đó trở đi, ảnh rất hay đến thăm tớ và tất nhiên pama đều không phản đối việc này bởi ảnh tân gia sư của tớ trong bộ môn “Môn-ta-chôm và Ca-pu-cắp”. Các phi vụ "chôm đồ nhà" đều vô thuận lợi, mặc dù tớ vẫn phân vân không biết papa sát tình của mình có phải là đang cố tình "nới lỏng hàng phòng ngự" vì tớ hay không. Tuy vẫn còn nhiều cãi vã, chủ yếu là do anh í cứ thấy sơ hở là lại bày trò, nhưng mọi người đã hòa hợp hơn trước rất nhiều. Có lẽ mọi người đã dần nhận ra những điểm tốt của đối phương. Căn nhà “nhỏ” luôn ôn ào, rộn rã tiếng cười bởi những con người bất thường với những bộ óc không bình thường. Cũng không biết từ bao giờ họ đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của tớ. Mọi người bù trừ cho nhau những ưu, khuyết điểm, là điểm tựa cho nhau mỗi khi yếu lòng.
Mà mọi người có biết “Bang phái biến thái và gian tà” không? Phải rồi, đó là một bang phái gồm 5 thành viên: Kir-gian-tà, Bon-sát-tình, Kai-vội-vã, Hei-thẫn-thờ và Shin-ngổ-ngáo. Và tất nhiên bang chủ của chúng ta còn ai khác ngoài nữ nhân duy nhất “Kir-gian-tà” *vỗ tay bộp bộp*. Sau đây bọn tớ có một buổi tiệc nho nhỏ nhân một ngày đo đỏ. Các bạn cùng tham gia nhé.

-Let's go...

cheanh_zps6d3cda07.jpg
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
Chào tất cả các đệ tử thân yêu ;))

Đầu tiên, sp có lời xin lỗi vì trả comt chậm T.T *shock vì món quà tinh thần quá mà* =)) Sp rất bất ngờ, cũng như vô cùng... vô cùng hạnh phúc vì món quà sinh nhật quá ý nghĩa này. Cám ơn các dt thân yêu đã dành thời gian và công sức *giấu cả sp cơ đấy* cùng hoàn thành món quà tuyệt vời này. Trước sinh nhật vài ngày, sp còn nhận được quà chuyển phát nhanh của chiho nữa ;)) Phải nói sp rất vui và hạnh phúc vì có những người bạn như các dt. Các dt cũng phải vô cùng bản lĩnh thì mới chịu đựng được một đứa trẻ trong lốt thiếu nữ 21 tuổi là sp đấy nhỉ =)) Cho dù nhiều lúc sp có dở hơi, đê tiện, làm nhiều trò quái đản đến đâu, sp biết là luôn có các dt ở phía sau ủng hộ hết mình =)) Cám ơn các dt yêu quý rất nhiều :3 Bang phái ta sẽ mãi ở bên nhau :D

Bang chủ BTGT
*Kí tên đóng dấu xoẹt xoẹt*

Kir Gian Tà
 
Thứ 3 ngày 3 tháng 3 của một năm sau =)) Xin đừng oánh dấu em tội spam ạ :">
Dt đến đây, nhận một công việc hết sức quan trọng đó là lôi cái fic này lên (vì fic mới đã có đâu) để ăn mừng ngày đầu tiên sp được gào thét la hét trên đời :"> Bao nhiêu ngày tháng đã trôi, Kirill của ngày hôm nay không còn là Kirill của năm ngoái, tức là đã bỏ zai Bon và theo zai khác mất rồi; cậu sinh viên Heiji đã chuyển đến một căn nhà mới khá hơn; anh Bon đã dắt bé Shin đi lăn lộn giang hồ. Tuy nhiên những dòng nhật ký này sẽ ghi lại biết bao điều, để nhớ một thời ta đã yêu :">
Mong một ngày tái ngộ.
Chúc sp tuổi mới ngày càng bựa, mọi việc đều hanh thông, các hành vi quậy phá được thực hiện trót lọt và có nhiều lì xì :v
 
×
Quay lại
Top Bottom