- Tham gia
- 19/5/2014
- Bài viết
- 373
Truyện ngắn về couple Shin – Ran.
Nếu không có ngày mai...
Ngọc Mai.
Pairings: Shinichi - Ran
Rating: K
Genre: Tình cảm
Status: Complete
Disclaimer: Lời thông báo nhân vật không thuộc người viết và người viết không có mục đích lợi nhuận.
Những comment có truyện: #1. #9. #12. #17
Lưu ý:Nếu không có ngày mai...
Ngọc Mai.
Pairings: Shinichi - Ran
Rating: K
Genre: Tình cảm
Status: Complete
Disclaimer: Lời thông báo nhân vật không thuộc người viết và người viết không có mục đích lợi nhuận.
Những comment có truyện: #1. #9. #12. #17
- Trong một suy nghĩ ngẫu hứng của một đứa cuồng DC nên đã ra đời fic này trong nháy mắt, nên không thể thiếu sai sót, mong được bỏ qua.
-Nếu có đọc qua dù hay hay không hay cũng để lại comment cho tớ, nhận xét giúp khả năng viết.
-Cuối cùng, tớ rất tôn trọng bản quyền, nên dù biết tác phẩm của mình có không hay, cũng không muốn bị post tùm lum mà không rõ nguồn và tên tác giả Vì vậy, đề nghị các bạn khi mang đi diễn đàn nào, cũng hỏi trước và để lại nguồn.
***
“Khi cậu mất Ran thật sự, cậu sẽ thấy cuộc sống này thật đáng chán như thế nào!”
1.
Tokio ngày nào cũng thế. Vẫn con phố đông đúc dân cư, vẫn là chuỗi ngày mệt mỏi với những công việc thường lệ. Có bất chợt khi ai đó hỏi “ngày mới của bạn có gì thú vị?”, Ran sẽ chỉ cười buồn mà trả lời “Vẫn là những công việc như thế, đi học rồi lại nấu ăn, thỉnh thoảng có vài vụ án xen vào”. Ran không thích những vụ án, điều đó làm cho cô cảm thấy con người đang ngày càng lạnh lùng hơn. Cô chẳng thể hiểu sao cậu bạn Shinichi của cô lại yêu chúng như vậy. Có lẽ vì cảm giác vui sướng khi lần ra đáp số cho một bài toán chăng? Chỉ là Ran không hiểu được cảm giác đó.
Bước đi bên cô, Sonoko nhìn cô bạn thân của mình lơ đãng, khẽ huých nhẹ vào tay cô:
- Sao mà đờ đẫn vậy cô bạn?
Ran chỉ cười nhẹ, bám lấy cô bạn mà chạy nhanh về phía cổng trường. Cô vẫn luôn thấy mình may mắn, khi có một cô bạn vô tư và đáng yêu như Sonoko, cô luôn tin rằng, khi cả thế giới bỏ rơi mình, Sonoko sẽ mãi ở bên cô. Đôi lúc, cô cũng cảm thấy bất an, khi mà cô đã từng tin tưởng, Shinichi cũng không bỏ rơi cô như Sonoko mãi luôn ở bên cô như thế. Nhưng Shinichi đã bỏ lại cô, phải chăng một lúc nào Sonoko cũng làm thế, như 11 năm trước, mẹ cô cũng rời xa cô.
Buổi học kết thúc, Ran từ chối lời mời khao bữa tối của Sonoko, cô bước về nhà trên con đường quen thuộc. Nhìn thấy văn phòng ngay trước mặt, cô bỗng thở dài. Conan ở lại nhà tiến sĩ Agasa ba ngày rồi, ngôi nhà chỉ còn lại hai bố con, cô cảm thấy căn nhà không còn hơi ấm, có lẽ do thiếu vắng nụ cười hồn nhiên của cậu nhóc Conan. Cô bước vào văn phòng, nhìn thấy bố cô đang say ngủ trong phòng làm việc của mình. Cô khẽ nở nụ cười, bố cô có thể tồi tệ trong mắt người khác, nhưng cô biết ông có tấm lòng nhân hậu, và yêu thương cô hơn cả bản thân mình. Cô không cho phép mình gục ngã, bởi vì bố cô cũng sẽ vì thế mà không thể đứng vững.
Ngày… tháng… năm….
Shinichi, cậu ở đâu?
Sao mãi cậu không về?
Cậu vẫn mãi như thế, luôn tiến về phía trước, lần lượt giải quyết hết các vụ án, nhưng chẳng bao giờ nhìn về phía tớ.
Tớ muốn lớn thật nhanh, để thoát khỏi chuỗi ngày u ám, nhàm chán không có cậu như thế này, nhưng tớ sợ, con đường tương lai của tớ, vẫn không có cậu.
Shinichi, cậu có sợ, một ngày nào đó, quay đầu lại mà không thấy tớ không?
Shinichi, cậu có buồn như cách tớ đau lòng, khi trong cuộc đời nhau, chúng ta không còn xuất hiện?
Đêm đó, trong thành phố Tokio rộng lớn, có một cô gái với đôi mắt vương lệ, ngủ quên trên bàn học của mình.
2.
Vẫn như ngày thường, sáng hôm sau, Ran vẫn đến trường cùng cô bạn thân. Khi buổi học kết thúc, Ran liền đến nhà tiến sĩ Agasa, cậu muốn đón Conan về, để căn phòng nhỏ lại có hơi ấm. Khi đi qua nhà có tấm biển Kudo, cô vẫn không kìm được lòng mà nhìn vào đó, rồi lại thất vọng cúi đầu, căn nhà đó có lẽ sẽ trở thành nhà hoang mất thôi.
Cô bước vào nhà của tiến sĩ Agasa khi được ông mở cửa, Ran thấy Conan và cô bé Ai đang chụm đầu vào nhau bàn tán. Đáng ra cô phải mỉm cười khi nhìn hai đứa nhóc thân thiện, nhưng cô chợt thấy lòng mình buồn bã. Có lẽ, cô cảm thấy cậu nhóc cô coi như em trai, sẽ không còn yêu quý cô như trước khi có một cô bạn xinh gái như bé Ai rồi. Ran bỗng cảm nhận ai đó níu áo cô, cô quay lại, nhìn thấy khuôn mặt rạng rỡ của Conan:
- Sao chị đứng vậy? Ngồi xuống ghế đi nào!
Cô bỗng giật mình. Vào thời khắc đó, cô như được nhìn lại Shinichi hồi bé. Lắc đầu cho những suy nghĩ vớ vẫn bay đi. Cô nhìn Conan cười rồi quay ra nói với tiến sĩ Agasa:
- Cháu đón Conan về nhé! Cháu nhớ nó lắm rồi – Nói đoạn, cô lại quay về phía Ai – Bé Ai cho chị đưa tên nhóc này về nhé!
Trên con đường nhộn nhịp đông đúc, cô mặc kệ bàn tay mình được nhóc Conan nắm chặt kéo đi, thả hồn vào những suy nghĩ suy tư, những câu hỏi mà tưởng chừng chẳng bao giờ cô tìm ra đáp án, bởi vì, cô không phải là thám tử…
Ngày… tháng… năm…
Shinichi, buồn cười lắm phải không?
Thời khắc đó, tớ tưởng rằng Conan là cậu.
Nhưng tớ phải gạt bỏ suy nghĩ đó thôi, vì tớ tin tưởng Shinichi?
Cậu sẽ không lừa dối tớ đúng không?
Cậu biết là tớ sợ bị lừa dối đến mức nào, cậu sẽ không bao giờ dẹp bỏ tự ái mà gọi “chị Ran” hoài như vậy đâu…
Cậu sẽ không như vậy…
Tớ cần cả Shinichi và Conan cho cả cuộc đời mình…
Nhưng cô bé Ai tuyệt lắm, Conan đứng cạnh Ai, mà tớ tưởng rằng đó là một bức tranh hoàn chỉnh.
Tớ sẽ cảm thấy mất mát lắm, khi mà hai cô cậu ấy càng gần nhau, vì tớ coi Conan là em trai của mình mà.
Shinichi này, tớ ích kỉ lắm, nên cậu đừng bỏ tớ đi lâu, nếu không tớ sẽ trả thù cậu đấy!
Shinichi, sẽ ra sao, nếu khi quay lại, cậu không còn thấy tớ?
Ran cùng ông Mori thất thần khi nghe câu nói Conan và tiến sĩ Agasa cùng tuyên bố:
- Ngày mai Conan sẽ trở về cùng gia đình. Bố mẹ nó không bận gì nữa rồi. Khoảng 8 giờ sáng mai sẽ bay.
Ran đã gần gũi Conan đến nỗi cô tưởng cậu nhóc là em trai do mẹ cô sinh ra rồi. Nhìn gương mặt rạng rỡ của thằng nhóc, cô buộc phải bỏ suy nghĩ níu giữ nó. Bản thân cô khi còn là một đứa trẻ, không thể chịu được khi phải rời xa mẹ mình, thì một cậu nhóc như Conan, làm sao mà vui khi phải xa bố mẹ mình lâu như vậy chứ. Cô khẽ cười, ôm lấy Conan:
- Hôm nay chị sẽ nấu cho em thật nhiều món ăn để ngày mai em đi nha!
Conan cảm nhận một giọt nước mắt rơi xuống vai mình. Cơ thể cậu như đông cứng. Nhưng cậu buộc phải khôi phục tình trạng sung sướng, cậu buông Ran ra, xua xua bàn tay:
- Không cần đâu chị Ran. Em sẽ ở lại nhà bác tiến sĩ cho đến ngày mai. Chị chỉ cần đến sân bay sáng mai và tiễn em thôi.
Đến lượt cơ thể Ran đông cứng. Cô cười cười chào tạm biệt Conan khi cậu bước lên xe của tiến sĩ Agasa. Khuỵu chân xuống nền đất lạnh, cô có thể cảm thấy đầu gối mình đau nhức, nhưng không khó chịu bằng cảm giác lạnh lẽo trong lòng cô. Giống như cảm giác mất mát khi Shinichi rời bỏ cô. Ông Mori đỡ Ran lên ghế, miệng lẩm bẩm vài câu như “Vậy mà cũng không để lại một khoản tiền…”. Nhưng Ran bỏ ngoài tai, cô bước lên phòng mình, bỏ lại câu nói với ông Mori đang ngơ ngác:
- Ba ăn bữa trưa một mình nha.
Ran trở lại phòng mình, vừa khóa trái cánh cửa, cô khuỵu chân xuống nền nhà, những giọt nước mắt lăn xuống. Ai cũng nói Ran là một cô bé ngoan ngoãn, thân thiện. Họ cho rằng cô hạnh phúc khi có một ông bố là thám tử lừng danh, mẹ là một luật sư nổi tiếng, bạn trai là một thám tử học sinh, bạn thân là cô con gái tập đoàn Suzuki. Nhưng họ chẳng bao giờ hiểu được hoàn cảnh của cô cả. Một cô gái không dám khóc trước mặt người khác, một cô gái khi mà tuổi thơ của cô đã chẳng được như người khác, một cô gái mà ấu thơ phải quán xuyến công việc gia đình. Họ chỉ nhìn thấy nụ cười của cô mà chẳng nhìn vào nỗi lòng đã ngủ sâu trong cô. Người ta nói đúng, sẽ chẳng ai cố gắng mà tìm hiểu tấm lòng của một người không thân thiết. Cô chưa bao giờ cho phép mình buông lỏng bản thân, kể cả khi Shinichi rời xa cô. Vậy mà bây giờ, cô chẳng cách nào đứng dậy nổi. Ran òa khóc to, cô chẳng muốn nghĩ gì cả. Trái tim cô nặng trĩu.
3.
4 giờ chiều, Ran xuống văn phòng, cô nhìn thấy một mẩu giấy ông Mỏi để lại, nói là hẹn gặp khách hàng. Cô lôi quyển album ra xem lại, những trang đầu là hình cả gia đình cô đoàn tụ, sau đó, khi lớn lên một chút, là những bức hình cô chụp chung với Shinichi, và gần đây nhất là những bức hình cô với Conan, với nhóm thám tử nhí. Ran bỗng bật dậy, cô chạy như bay đến nhà tiến sĩ Agasa, cô muốn có những kỉ niệm đẹp cuối cùng với Conan. Cô thở hồng hộc khi chạy đến nhà có tấm biển Kudo, theo thói quen, cô nhìn vào ngôi nhà đó. Có ánh đèn! Ran bàng hoàng, cô mở cánh cửa sắt, bước vào ngôi nhà quen thuộc, đã từng chứa bao nhiêu kỉ niệm của cô và Shinichi.
Dè dặt nhìn qua khe hở cửa cánh cửa nhà, cô bất chợt nhìn thấy Conan, đứng đó cùng bé Ai. Định đẩy cửa bước vào, cô nghe thấy Ai nói:
- Kudo, cậu có biết rằng chỗ sách này đủ để mở một thư viện thành phố?
Conan tay vẫn tìm những quyển sách, chán nản trả lời:
- Thế còn ít đấy, vì hết chỗ đựng nên tớ phải mang bớt qua phòng khác. Mà Shiho, mai chúng ta sẽ cùng uống thuốc để lấy lại hình dáng, sau đó cùng lên máy bay à?
- Ừ.
- Thế cậu không còn sợ tụi áo đen nữa à?
- Có! Nhưng phải liều thôi.
- Cậu có thể không đi mà! – Conan ngừng sắp xếp sách, hỏi.
Ai im lặng một lát, rồi quay sang nhìn Shinichi, cô vừa mở miệng định nói, nhưng có lẽ suy nghĩ gì đó:
- Không có gì!
Ran thấy lỗ tai mình lùng bùng khi nghe thấy điều đó, cô muốn chạy vào để hỏi Conan về những điều mình nghe về cuộc hội thoại đó. Nhưng đôi chân Ran nặng trĩu. Cô đưa tay kìm chặt tiếng khóc. Chạy nhanh về hướng cổng, cô muốn chạy thật nhanh trong con phố này, để chẳng thể nhớ điều gì. Bỗng một chiếc xe ô tô lao nhanh về phía cô.
- K…í…t….
Lái xe ghé đầu qua cánh cửa kính, chắc chắn không có nạn nhân nào, nói:
- Muốn chết à?
Ran vẫn như thế, khuôn mặt trắng bệch không còn sức sống, những suy nghĩ hòa trộn với dòng nước mắt. Có lẽ trong cả cuộc đời cô, chưa bao giờ cô thảm hại như thế này.
Ngày…tháng…năm…
Shinichi, cậu đang đùa tớ đúng không?
Đừng như vậy, đó sẽ là trò chơi kém thú vị nhất trong cuộc đời tớ.
Shinichi…
Sẽ không bao giờ tớ ngờ rằng, đến cậu cũng lừa dối tớ.
Tớ đã tưởng rằng, cậu là người tớ có thể tin tưởng, hơn cả bố và mẹ tớ.
Nhưng trong suốt thời gian chúng ta không gặp nhau, à phải là ở bên nhau mà tớ không được biết, cậu đã biến tớ thành một con ngốc.
Có lẽ đây là vai diễn cậu đạt nhất đấy, Shinichi…
Cậu đã lừa dối tớ…
Đã phản bội lòng tin của tớ…
Phản bội tớ…
Shinichi…
Shinichi…
Có lẽ, cả hai chúng ta đều không hiểu nhau, đều không thể thông cảm cho nhau nhỉ?
Tớ không thể tha thứ khi cậu lừa dối tớ vì bất cứ lí do nào… tớ cũng không muốn mình mờ mịt trong chính cuộc sống của mình…
Cũng giống như cậu, không thể hiểu rằng tớ sợ bị lừa dối, còn hơn chính bản thân tớ không còn trên cõi đời này.
Shinichi, chúng ta thua rồi, trong cuộc đời của chính nhau…
Shinichi….
Shinichi….
Cậu sẽ không nhìn thấy tớ nữa đâu, tớ sẽ bắt đầu trả thù cậu nhé?
Đồng hồ báo 2 giờ sáng, Ran lén lút bước vào phòng ông Mori, dán trên đầu gi.ường ông một tờ giấy:
“Ngày mai bố đi tiễn Conan một mình nhé, con sợ đi sẽ khóc làm Conan buồn mất. Hihi. Nói với em ấy, con vẫn luôn yêu em ấy!”
(Cont)
Hiệu chỉnh: