[Shortfic] Hoạt động theo dõi trong cơn ghen của Shinichi Kudou

Ran chan SRF

Thành viên
Tham gia
29/1/2017
Bài viết
6
● Title: Hoạt động theo dõi trong cơn ghen của Shinichi Kudou
  • Author: Ran chan SRF.
  • Status: Đang tiến hành.
  • Disclaimer: nhân vật thuộc về Aoyama Gosho
  • Category / Genre: general.
  • Rating: k+
  • Pairing: Shinichi Kudo/Ran Mori.

clip_image003.jpg
clip_image005.jpg


Hoàn Cảnh: Sau khi tiêu diệt tổ chức áo đen, Shinichi trở lại hình dáng cũ, mọi người biết được thân phận thật sự của Edogawa Conan, Shinichi và Ran trở lại học như bình thường, chỉ có Ran bắt đầu học lớp 12 còn Shinichi do nghỉ học quá nhiều nên buộc phải học lại lớp 11.

Chap 1

Trên con đường đến trường quen thuộc, nếu lúc trước người ta thường bắt gặp một nam sinh và một nữ sinh mặc đồng phục trường Teitan, cùng sánh bước tới trường, miệng luôn chí chóe cải nhau nhưng đôi lúc lại có những ánh nhìn khác lạ dành cho nhau, hay đôi lúc chàng trai đi phía trước, cô gái gọi theo phía sau, cô luôn là người đuổi theo cậu, chờ đợi cậu. Bây giờ, cũng trên con đường ấy, nhưng mọi sự đã khác, thời thế đã thay đổi, chỉ còn mõi mình cậu độc hành đến lớp.

Shinichi Pov’s.

Đã bảy ngày trôi qua Ran không đến gọi tôi đi học, cũng là bảy ngày tôi đi học muộn, nếu lúc trước cô ấy quan tâm tôi bao nhiêu thì bây giờ, cô ấy lại lạnh nhạt với tôi bấy nhiêu, dường như cô ấy cố tình tránh né tôi thì phải. Đã nhiều lần tôi chủ động đến tìm Ran để xin lỗi vì đã lừa dối cô ấy trong suốt thời gian tôi là Conan, nhưng lần nào đến cũng không gặp được cô ấy, chỉ gặp được bác Mori “chào đón” tôi bằng thái độ hằng hộc, cũng đúng thôi, vì bác ấy bị một tên nhóc như tôi quay như chong chóng suốt một thời gian dài. Xem ra phải dụ dỗ… à không, phải lấy lòng bố vợ trước thì con đường cưới vợ mới bớt gian nan.

Vì là học sinh cuối cấp nên lịch học của Ran rất dày đặc, cô ấy thường đến lớp sớm hơn, là hội trưởng hội học sinh nên nhiều thứ phải làm, lúc về lại muộn hơn mọi người vì phải tập karate. Thứ bảy, chủ nhật Ran lại đến bệnh viện phụ bác sĩ Araide vì cô dự định thi vào trường y, cô ấy muốn đến đó học hỏi thêm kinh nghiệm. Tôi biết được những việc này là do Sonoko kể lại, đổi lại tôi phải làm ông mai bất đắc vĩ, toàn bộ trai đẹp lớp tôi đều qua tay Sonoko.

Từ lúc trở lại hình dáng cũ, số lần tôi và Ran gặp nhau chỉ đếm trên đầu ngón tay, chủ yếu là tình cờ gặp nhau trong trường hay trên sân bóng, Ran là người băng bó vết thương cho các thành viên của đội bóng khi họ gặp chấn thương, từ khi Ran trở thành y tá của đội bóng, số người bị thương ngày càng tăng, tôi dù đầu đất đến đâu cũng biết nguyên nhân của việc này. Nghe có vẻ điên rồ nhưng đôi lúc tôi lại tiếc nuối khoảng thời gian tôi là Conan, được cô ấy chăm sóc, được ăn chung, ngủ chung,… tắm chung với cô ấy thật tuyệt… e hèm, mọi người đừng nhìn tôi như thế, tôi là chồng tương lai của cô ấy tôi có quyền. Tôi đã sớm xác định cô ấy là vợ tương lại từ lần gặp đầu tiên, thế là tôi đã luôn canh chừng cô ấy từ bé khỏi những tên con trai khác, tên nào muốn tiếp cận cô ấy phải bước qua xác của Kudo Shinichi này, tôi làm được điều đó là vì tôi và cô ấy luôn luôn học cùng lớp, dĩ nhiên đó không phải là ngẫu nhiên, vậy mà bây giờ chúng tôi lại phải học khác lớp, chúng tôi cách nhau đến một dãy phòng học, ngoài kia có biết bao tên háo sắc, biến thái luôn nhòm ngó Ran, tôi lại không thể ở ngay cạnh cô ấy để tiêu diệt bọn chúng, nguy cơ mất vợ của tôi đang ở mức báo động, suy nghĩ là thế nhưng tôi lại không có can đảm thổ lộ với cô ấy, đáng ghét.

“Kudo, mau lại tập hợp này, đến giờ ra sân rồi đấy” – tiếng đội trưởng câu lạc bộ bóng đá gọi tôi, hôm nay là buổi tập cuối cùng trước khi thi đấu vòng loại cấp thành phố

Tôi nhanh chóng hòa nhập vào đội bóng, trận tập bóng diễn ra rất thuận lợi, chỉ có một vấn đề duy nhất là số người bị thương lại tăng lên, điều này làm tôi muốn phát điên. Giờ nghỉ giải lao, như thói quen, tôi lại tìm kiếm bóng hình quen thuộc, quả đúng như dự đoán, Ran đang loay hoay băng bó vết thương cho các thành viên đội bóng, đột nhiên tôi lại cảm thấy ghét những tên bị thương kia kinh khủng

“Ran – chan, cậu xem giúp tớ với, dường như tay tớ bị trật khớp do chụp bóng lúc nảy” – một tên đang trưng ra bộ mặt đáng thương nhìn Ran, chụp bóng đến nổi trật khớp tay cơ đấy, hừ, định cướp vợ của tôi đây mà,

làm sao qua được mắt tôi

“Cậu ngồi xuống để tớ xem sao nhé” – Ran vui vẻ cười nói với tên kia, thật là chứng tai gai mắt.

“Rắt…”

“Au…, đau quá, gãy mất tay tớ rồi này, cậu làm gì vậy Kudo” – tên đó nhăn mặt nhìn tôi.

“Tôi chỉ giúp cậu sửa lại khớp tay thôi mà” – tôi lườm hắn cháy mặt, hắn có vẻ không cam tâm nhưng cũng nhanh chóng bỏ đi, miệng lẩm bẩm gì đó.

“Người tiếp theo” – tôi nói và đảo mắt vào những người bị thương còn lại

“À, tôi nghĩ chân tôi không đến nổi nào, tôi có thể tự trị được, không cần cậu giúp đâu, haha”.

“Tôi cũng thế đấy…”.

Những tên còn lại cũng toát mồ hôi, nhanh chóng giản ra khỏi Ran. Trong trường, tôi và Ran là một đôi ai cũng biết, nhưng do lúc này chúng tôi không đi cùng nhau nửa nên bọn con trai mới thừa cơ tấn công Ran, nhưng họ vẫn dè chừng tôi, nhìn biểu hiện của tôi như thế, họ có phần e ngại. Xem ra Ran phải cảm ơn tôi vì đã giải vây cho cô ấy đây, suy nghĩ ấy thoáng qua đầu tôi ba giây, rồi nhanh chống tan biến khi tôi nhìn sắc mặt của Ran.

“Cậu làm gì vậy, Shinichi? Họ sợ bỏ chạy hết rồi kìa”- Ran nói, trên gương mặt như đang kìm nén gì đó.

“Tớ đang giúp cậu đấy, bọn họ rỏ là đang giả vờ tiếp cận cậu, thế mà cậu lại…”

“Bọn họ tiếp cận tớ thì sao chứ? Không liên quan gì đến cậu” – tôi chưa nói hết Ran đã chen ngang, vẻ mặt tức giận quát tôi rồi bỏ chạy mất, tôi đã làm gì sai sao? Cô ấy đúng là vụ án rắc rối nhất tôi từng giải quyết.

Những ngày sau cô ấy càng tránh mặt tôi hơn, mỏi lần tôi đến gần Ran là y như rằng cô ấy sẻ có chuyện đột xuất cần giải quyết. Hôm nay tôi quyết định phải nói chuyện với Ran cho rõ ràng. Cô ấy đang nghe điện thoại nên không để ý tôi đang đến, vừa đến gần cô ấy, tôi đã phát hiện ra manh mối vô cùng quan trọng: chiếc móc khóa điện thoại hình con hải sâm tôi tặng cô ấy không còn nữa, thay vào đó là một cái móc khóa điện thoại khác, còn là loại móc khóa cặp đang rất thịnh hành, tên Heiji cũng mua tặng Kazuha một cái, chẳng lẻ cô ấy…có người khác, nếu đúng như vậy thì những hành động và thái độ của Ran những ngày qua hoàn toàn có thể giải thích, chưa hết bàng hoàng, tôi đã nghe được Ran đang nói chuyện với một người nào đó giọng thân mật:

“Em biết rồi, anh đừng lo lắng cho em quá, em sẽ nghĩ mình là trẻ con mất”.



“Dĩ nhiên là em nhớ, ngày mai 7h tại nhà hàng Beika đúng không, anh cứ nhắc đi nhắc lại làm sao em quên được’’.



“Được rồi, anh nhớ mặc thêm áo trước khi ngủ đấy, nếu không lại bệnh, em sẽ không chăm sóc cho anh nữa đâu, bye anh”.

Ran nói chuyện điện thoại với vẻ mặt vô cùng vui vẻ, không hề chú ý tôi đang ở gần đó, nếu đúng như những gì tôi nghĩ thì việc mà tôi luôn lo lắng sắp thành sự thật: TÔI SẮP MẤT VỢ.

“Các cậu, mau cứu tớ……”


End pov’s

Hôm sau, 3h30’ sáng, trong khi mọi thứ còn đang chìm trong giấc mộng, chỉ có tiếng côn trùng rả rít bên tai thì tại biệt thự nhà Kudo, một bóng đen và một bóng trắng xuất hiện ngay cổng:

“Hể, Hattori, sao cậu lại ở đây? Chẳng lẽ Kudo cũng gọi cho cậu?”- Kaito giật nảy mình khi nhìn thấy Heiji xuất hiện ở đây giờ này, lại còn trưng ra vẻ mặt sốt sắng.

“Đúng đúng, tớ đã phải bắt chuyến xe tốc hành ngay trong đêm để đến đây, cậu ấy gọi tớ nghe giọng gấp gáp lắm, tớ mong cậu ấy không bị kẻ thù ám sát, cậu biết đấy, cậu ấy ở một mình, còn là một thám tử đã giúp cảnh sát giải quyết rất nhiều vụ án, khả năng gây thù chuốc oán là rất cao, hoặc giả như thành viên của tổ chức áo đen còn sót lại trả thù thì…”- Heiji nói, vẻ mặt vô cùng lo lắng, trong đầu chỉ tâm niệm một điều là mong cho đứa bạn chí cốt bình an vô sự.

“Còn tớ phải dùng đến tàu lượng cơ đấy, hôm qua Kudo gọi cho tớ cầu cứu nghe giọng nói rất hoang mang, có lẻ cậu ấy bị trộm cũng nên, chúng ta mau vào thôi” – Kaito nói rồi kéo Heiji theo, tay lấy ra dụng cụ mở khóa.

“Cậu làm gì vậy, sao không bấm chuông cửa” – Hattori hỏi, vẻ mặt ngơ ngác.

“Cậu điên à, để tránh “bứt dây động rừng” tốt nhất ta nên đột nhập vào trong xem sao trước đã”

“Rắc…”

Cửa mở, Kaito vào trước phát tay ra dấu cho Heiji theo sau.

Trong nhà, mọi thứ tối om, hai chàng trai, kẻ trước người sau mò mẫm vào trong, tư thế vô cùng cảnh giác.

“Au, cậu giẫm lên chân tớ rồi”-Heiji cố nén giọng để không hét vào mặt Kaito, trong bóng tối chỉ thấy hàm răng trắng của Heiji lơ lửng trong không trung.

“Suỵt, nhỏ tiếng thôi, có lẽ bọn chúng không có ở đây, mau lên phòng cậu ấy xem sau”- Kaito trực tiếp bỏ qua vẻ mặt tối sầm của Heiji, hoặc giả như không nhìn thấy mà kéo Heiji đi thẳng lên lầu.

Hai chàng trai lại mò mẫm vào phòng Shinichi, cửa phòng bật mở, trước mặt họ, Shinichi đang nằm bất động trên gi.ường, cả hai quan sát xung quanh để đảm bảo không có kẻ đột nhập, sau khi xác nhận được mọi việc vẫn ổn, ngoại trừ tên đang bất động kia trên gi.ường kia, Kaito và Heiji nhìn nhau, nuốt một ngụm khí vào trong, Heiji gật đầu ra hiệu tiến lại gần Shinichi để kiểm tra cậu ta vẫn còn thở, cả hai lù lù tiến lại gần Shinichi, nghe tiếng động Shinichi lờ mờ mở mắt, một giây sau ánh mắt cậu khinh hải nhìn hai vật thể trước mặt mình, tay tát vào mặt mình một cái thật kêu, cậu ngồi bật dậy:

“Maaaa…..” – Shinichi hét lên vang dội, thật ra Shinichi không phải người hay tin vào chuyện ma quỷ, nhưng có lẽ mọi chuyện diễn ra quá nhanh, qá chân thật nên bộ não cậu chưa kịp hoạt động thì miệng đã phát ra từ đó.

Hai chàng trai bị tiếng hét làm giật mình:

“Ma đâu, ma đâu…” – Kaito hốt hoảng nhìn quanh.

Heiji nhanh tay bật đèn trong phòng, mọi thứ trong phòng được chiếu sáng, cả ba trợn mắt nhìn nhau.

“Hattori, Kaito, sau hai cậu lại đột nhập vào nhà tớ giờ này” – Shinichi hỏi hai cậu bạn, đáng lẻ bây giờ bọn họ không thể ở đây nhưng lại đang đứng trước mặt mình.

“Chẳng phải cậu gọi bọn tớ tới đây sao, à tớ không biết cậu cũng tin vào chuyện ma quỷ đấy” – Hattori nói, cậu cười ma mãnh.

“Hai cậu một trắng, một đen xuất hiện giờ này, cứ như hắc bạch vô thường làm tớ không muốn tin cũng không được” – Shinichi chống chế vì đã nói ra từ không nên xuất hiện trong từ điển của một thám tử.

“Nè, đủ rồi đấy hai cậu, cậu gọi bọn tớ tới đây gấp như vậy là có chuyện gì, cậu bị trộm à, và nhờ tớ đến lấy lại chúng?” – Kaito không nhịn được chen vào.

“Thật ra chuyện là…” – Shinichi kể lại mọi chuyện cho hai người bạn của mình.

“Mọi chuyện chỉ có thế thôi sao? Tớ cứ tưởng là chuyện kinh thiên động địa gì xảy ra với cậu, tớ đã phải thu dọn hành lí đi ngay trong đêm để đến kịp đây, thì ra là đến giúp cậu cưa gái, tên chết bầm này” – khói đang bóc trên đầu, Heiji ngiến răng ken két, chỉ hận không thể cho tên dở hơi này một trận, cậu đã bỏ hết các vụ án của mình chỉ vì lo cho tên đó, ai có ngờ đâu chỉ để giúp hắn cưa gái, thật là không thể chịu được.

“Tớ xin lổi vì đã khiến các cậu lo lắng, nhưng chuyện này rất quan trọng với tớ, hai cậu mau nghĩ cách giúp tớ đi” – Shinichi chấp tay nài nĩ hai cậu bạn mình.

“Tớ đã có cách, các cậu mau lại đây” – Kaito ngồi im lặng nãy giờ nhìn màng rượt đuổi của hai tên kia cuối cùng cũng đã lên tiếng, Heiji tạm thời đình chiến với Shinichi quay qua Kaito. Cả ba chụm đầu lại bàn tính kế hoạch giúp Shinichi.

“Hả, có ổn không đây” – Shinichi và Hattori méo mặt đồng thanh.

“Yên tâm, chắc chắn thành công, muahahahaha……” – tiếng Kaito cười vang cả biệt thự, tiếng côn trùng cũng im bặt bởi tiếng cười man rợ kia.
 
Fic bạn rất là hay luôn nha
Tự nhiên thấy ghét ghét chị Ran sao đó, anh Shin làm vậy cũng là có lí do mà :-L
À có một số lỗi type nhé
Bây giờ, cũng trên con đường ấy, nhưng mọi sự đã khác, thời thế đã thay đổi, chỉ còn mõi mình cậu độc hành đến lớp.
=> mỗi
Tôi biết được những việc này là do Sonoko kể lại, đổi lại tôi phải làm ông mai bất đắc , toàn bộ trai đẹp lớp tôi đều qua tay Sonoko.
=> dĩ
“Cậu ngồi xuống để tớ xem sao nhé” – Ran vui vẻ cười nói với tên kia, thật là chứng tai gai mắt.

Rắt
=> Rắc

Những tên còn lại cũng toát mồ hôi, nhanh chóng giản ra khỏi Ran. Trong trường, tôi và Ran là một đôi ai cũng biết, nhưng do lúc này chúng tôi không đi cùng nhau nửa nên bọn con trai mới thừa cơ tấn công Ran, nhưng họ vẫn dè chừng tôi, nhìn biểu hiện của tôi như thế, họ có phần e ngại. Xem ra Ran phải cảm ơn tôi vì đã giải vây cho cô ấy đây, suy nghĩ ấy thoáng qua đầu tôi ba giây, rồi nhanh chống tan biến khi tôi nhìn sắc mặt của Ran.
=> lặp quá nhiều từ Ran
“Tớ đang giúp cậu đấy, bọn họ rỏ là đang giả vờ tiếp cận cậu, thế mà cậu lại…”
=> rõ
Những ngày sau cô ấy càng tránh mặt tôi hơn, mỏi lần tôi đến gần Ran là y như rằng cô ấy sẻ có chuyện đột xuất cần giải quyết.
=> mỗi
cả hai lù lù tiến lại gần Shinichi, nghe tiếng động Shinichi lờ mờ mở mắt, một giây sau ánh mắt cậu khinh hải nhìn hai vật thể trước mặt mình, tay tát vào mặt mình một cái thật kêu, cậu ngồi bật dậy:
=> kinh
“Maaaa…..” – Shinichi hét lên vang dội, thật ra Shinichi không phải người hay tin vào chuyện ma quỷ, nhưng có lẽ mọi chuyện diễn ra quá nhanh, chân thật nên bộ não cậu chưa kịp hoạt động thì miệng đã phát ra từ đó.
=> quá
“Hattori, Kaito, sau hai cậu lại đột nhập vào nhà tớ giờ này ?” – Shinichi hỏi hai cậu bạn, đáng lẻ bây giờ bọn họ không thể ở đây nhưng lại đang đứng trước mặt mình.
=> thiếu ?
“Mọi chuyện chỉ có thế thôi sao? Tớ cứ tưởng là chuyện kinh thiên động địa gì xảy ra với cậu, tớ đã phải thu dọn hành lí đi ngay trong đêm để đến kịp đây, thì ra là đến giúp cậu cưa gái, tên chết bầm này” – khói đang bóc trên đầu, Heiji ngiến răng ken két, chỉ hận không thể cho tên dở hơi này một trận, cậu đã bỏ hết các vụ án của mình chỉ vì lo cho tên đó, ai có ngờ đâu chỉ để giúp hắn cưa gái, thật là không thể chịu được.
=> bốc
“Tớ xin lổi vì đã khiến các cậu lo lắng, nhưng chuyện này rất quan trọng với tớ, hai cậu mau nghĩ cách giúp tớ đi” – Shinichi chấp tay nài hai cậu bạn mình.
=> lỗi / nỉ

“Hả, có ổn không đây ?” – Shinichi và Hattori méo mặt đồng thanh.
=> thiếu ?

Chúc bạn viết tốt, hóng chap mới!
 
Đây là fic đầu của mình nên có nhìu sai sót, cảm ơn các bạn đã đóg góp ý kiến, mình sẽ cố gắng khắc phục
Về thái độ của Ran thì có lí do cả đấy, các bạn chờ chap sau nhé
 
Chap 2

Hôm nay cũng như bao ngày khác, Ran lại dậy thật sớm đến trường, tranh thủ lúc chưa vào học cô làm nốt công việc ở phòng hội trưởng, rồi lại vào lớp học, buổi chiều học xong thì đến câu lạc bộ karate luyện tập đến tối, những việc như thế cứ lập đi lập lại hàng ngày, đôi lúc nó làm cô có cảm giác mình như một robot được lập trình sẳn để thực hiện những việc đó, để giúp bản thân không có thời gian suy nghĩ lung tung, để giúp bản thân quên đi cái ngày ấy, ngày mà cô biết được sự thật, một sự thật ngay cả trong mơ cô cũng không ngờ tới.

Lashblack

7:am

Đường phố Tokyo đã tấp nập người qua lại, từ xa bóng dáng một cô gái nhỏ nhắn, mái tóc buông dài thước tha, trong bộ đồng phục của trường trung học Teitan đang xé gió lướt qua, làm không ít chàng trai trên đường phải ngước nhìn, vì cô đang lao đi với tốc độ ánh sáng trong khi chiếc váy đồng phục lại quá ngắn nên… bản thân cô dĩ nhiên biết rỏ lí do họ nhìn mình là gì, nhưng không còn cách nào khác, ai bảo cô dậy trể làm gì, nhưng đã lường trước được việc này sẽ xảy ra, trước khi đi học, cô đã kịp đội lên đầu chiếc mũ len còn đeo khẩu trang kín đáo, có lẻ không ai nhận ra, xem ra cô vẩn còn chút tỉnh táo, hehe.

Vất vả chạy đến lớp là thế, nhưng vừa đến 15’ thì cả lớp lại ồ ạt ra về trong con mắt ngưỡng mộ của học sinh lớp khác, chuyện là hôm nay giáo viên phụ trách bị cảm nặng nên không thể đến lớp. Ran đang rảo bước trở về nhà, trên con đường đầy hoa anh đào, thỉnh thoảng cô đưa tay đón lấy những cánh hoa đang thả mình theo làn gió. Bây giờ về nhà chẳng có gì làm, bố cô hôm nay đã đi đánh mạt chược từ sớm chắc đến tối mới về, Conan thì đã sang nhà bác tiến sĩ, “hay bây giờ mình đến nhà bác tiến sĩ chơi với bọn nhóc nhĩ’’ cô nghĩ rồi nhanh chống hướng về nhà tiến sĩ Agasa.

“Hửm, cửa không khóa lại không có ai ở nhà? chẳng phải Conan bảo sang đây sao?” cô nhìn quanh căn nhà, ánh mắt cô dừng lại ở cánh cửa tầng hầm, cô đến mở cánh cửa nhẹ nhàng đi xuống một chút, đập vào mắt cô là Conan và Haibara đang đứng đối diện nhau nói chuyện gì đó cô không thể nghe rõ, “họ đang nói chuyện gì mà trông mặt có vẻ căng thẳng nhĩ, sao lại phải vào đây?” cô bước xuống vài bậc thang định gọi hai người nhưng những lời nói cô nghe được làm cô như chết lặng:

“Tớ vừa nghe được tin FBI đã điều tra ra được xào nguyệt của bọn chúng, là một công ty sản xuất rượu trá hình, điều quan trọng là chủ tịch của công ty ấy sắp từ nước ngoài trở về” – Conan nghiêm giọng.

“Ý cậu là vị chủ tịch ấy là kẻ chủ mưu đứng sau vụ này” – Haibara có vẻ căng thẳng.

“Rất có thể, cậu đã từng gặp mặt ông ta chưa?”

“Vẫn chưa, tuy tớ gia nhập tổ chức từ nhỏ nhưng chưa bao giờ gặp được ông ta, tớ chỉ nghe nói ông ta rất ít khi về Nhật, chỉ những người thân cận mới có thể gặp mặt ông ta cũng như xào nguyệt của bọn chúng, lần này ông ta lộ mặt đúng là một cơ hội lớn cho FBI”

“Đúng vậy, hiện giờ FBI đang gấp rút chuẩn bị kế hoạch “đón tiếp” vị chủ tịch kia”

“Koudo, cậu nói chuyện này cho tớ nghe có phải muốn tớ cho cậu thuốc giải tạm thời?”

“Sao…sao cậu biết, haha”

“Từ trước đến giờ cậu luôn giấu tớ những chuyện về bọn chúng, nhưng lần này lại nói ra hẳn là muốn tớ giúp đỡ, mà điều tớ có thể giúp chính là thuốc giải APTX tạm thời, cậu muốn dùng thân phận Shinichi để cùng FBI tiêu diệt bọn chúng, vì cậu biết rằng họ sẽ không để cho cậu nhóc lớp một tham gia vào trận chiến khóc liệt đó, tớ nói đúng chứ?

“Đúng vậy, vậy cậu có thể…?”

“Khi nào cần hãy đến lấy”

“Cậu không ngăn cản tớ?”- Conan khá ngạc nhiên trước thái độ của Haibara.

“Cậu không cần cũng được” – thật ra trong lòng cô biết rõ dù có ngăn cản cũng vô ích, mọi chuyện liên quan đến tổ chức cậu đều bất chấp nguy hiểm mà lao vào điều tra, dù là manh mối nhỏ nhất, huống chi đây lần này Boss sẽ xuất hiện muốn ngăn cản cậu đúng là chuyện không tưởng, cô chỉ hi vọng FBI sẽ bảo vệ cho cậu.

“Tớ không có ý đó”

“Này Kudo, cậu có…”- ánh mắt Haibara thoáng qua tia hoảng hốt, nhưng nhanh chống lấy lại bình tỉnh – “cậu có nhớ đã hứa gì với tớ không? Dù thế nào cậu nhất định phải bảo vệ tớ đấy, Shinichi” – cô nói và nắm chặt tay Conan, trong giọng nói có phần yếu đuối.

“Cậu yên tâm đi, tớ đã nói thì nhất định làm được, dù phải hi sinh tớ cũng sẽ bảo vệ cậu đến cùng” – Conan đặt tay mình lên vai cô an ủi, đây là lần đầu tiên cậu thấy Haibara yếu đuối như thế. Ở một góc tối của cằn phòng, Ran đang cố gắng giữ bản thân bình tỉnh:

“Shin…ichi…không thể nào, sao Conan có thể là Shinichi được chứ, cậu ấy đang…bận phá án nên không thể về được thôi, nhất định không phải là Conan, cậu ấy sẽ không…lừa dối mình, chắc chắn tai mình có vấn đề” – cô cố gắng trấn tỉnh bản thân nhưng đôi mắt đã bắt đầu đỏ ửng lên, cô đưa bàn tay đang rung rẩy vào túi lấy ra chiếc điện thoại bấm số của ai đó, “chắc chắn là có sự nhầm lẩn gì đó” - cô áp chiếc điện thoại vào tai chờ đợi

“Ring…ring…ring…”

“Hủm, là Ran à” – cậu vội lấy chiếc nơ đổi giọng ra, “alô, cậu gọi tớ có việc gì?...Ran, này Ran…”

Ran đơ người ra như bức tượng, có gọi mấy cũng không trả lời, cô tựa lưng vào tường, từ từ ngồi trượt xuống đất vì đôi chân cô không thể đứng vững nửa, cô đưa tay lên miệng bịt chặt cố gắng không cho tiếng khóc vang lên, những giọt nước mắt đã làm ướt đẫm đôi tay cô, cô như không tin vào mắt mình, chẳn lẻ các giác quan trên cơ thể cô đều có vấn đề?. Sau vài phút cố gắng lấy lại bình tỉnh, Ran nhẹ bước trở ra, cô không thể để Conan… không, là Shinichi biết sự có mặt của cô ở đây, bây giờ cô chẳng thể đối mặt với cậu, sau khi ra khỏi nhà tiến sĩ Agasa, Ran chạy đi thật nhanh, chạy mãi, chạy đi bao lâu, đến nơi nào cô cũng chẳng biết, trong đầu chỉ lập đi lập lại hình ảnh và lời nói của cậu và bé Ai lúc nãy, thì ra bấy lâu nay cô như một con ngốc, tại sao đến bây giờ cô mới nhận ra sự thật này, đã có nhiều lần cô nghi ngờ thân phận của cậu, nhưng đều bị cậu qua mặt một cách dễ dàng.

Đến khi đôi chân cô chẳng thể nhấc nổi thêm bước nào nữa mới dừng lại, cô ngồi gục xuống bụi cây bên đường, lưng tựa vào hàng rào của một ngôi nhà khá lớn, đôi mắt cô dần khép lại, cô đã quá mệt mỏi, bây giờ cô chỉ muốn ngủ một giấc thật dài. Khi cô tỉnh dậy đã là xế chiều, bây giờ cô đã bình tỉnh hơn mà suy xét lại mọi chuyện.

“Tại sao Shinichi lại bị teo nhỏ lại thành Conan? tại sao cậu ấy lại giấu mình chuyện đó? Tại sao cậu ấy và bé Ai lại như thế, hai người họ có gì với nhau sao? không thể nào đâu, chắc chắn cậu ấy có nổi khổ riêng, hai người họ chắc chắn… hức…không có gì với nhau, cậu ấy vẩn luôn quan tâm mình, chắn chắn là như vậy, sẽ không sao… hức… không sao đâu mà, mọi chuyện sẽ ổn thôi” – cô cố nở nụ cười trấn an bản thân, nhưng sao nụ cười lại méo mó, khó coi như thế, nụ cười trên môi nhưng bàn tay cô lại rung rẩy, đưa lên vệt đi những giọt nước mắt lăn dài trên má. Bao nhiêu chuyện xảy ra trong một ngày, Shinichi lừa dối cô, cô đưa ra lý do vì cậu không muốn cô lo lắng và gặp nguy hiểm. Cậu và Haibara thân mật với nhau, cô lại biện minh cho cậu rằng cậu có nổi khổ riêng của mình, tự trấn an bản thân phải thật mạnh mẻ dù bản thân không ổn chút nào. Cô luôn nghĩ cho người khác như thế, luôn mạnh mẻ như thế.

Cô thất thỉu trở về nhà với một tâm trạng xám xịt như bầu trời hôm nay, vừa bước vào phòng, cô đã ngồi phịch xuống chiếc ghế sôpha, nhắm mắt và hít một hơi thật sâu.

“Cố lên, mọi chuyện sẽ ổn thôi, mình không thể để mọi người lo lắng” - cô tự nhũ với mình rồi vào nhà vệ sinh, rửa đi những giọt nước mắt còn đọng lại trên mi. Cô trở ra, định sẽ làm bửa tối cho ông Mori thì điện thoại cô reo lên, là số máy lạ, cô có chút do dự nhưng cũng bắt máy:

“Alô, tôi là Ran Mori”, đầu dây bên kia là một giọng nói lạnh lùng vang lên:

“… Xin chào, tôi là Haibara Ai, chúng ta có thể gặp nhau một chút không?” – Haibara im lặng một chút trước khi đề đưa ra nghị.

“Bé Ai ?... à được rồi, chúng ta sẽ gặp nhau ở đâu?” – Ran ban đầu có chút ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng hiểu ra vấn đề, cô cũng đoán được nội dung cuộc gặp mặt lần này, có lẽ mọi thắc mắc của cô sẽ được giải đáp, đột nhiên trong lòng có chút bất an. Khi biết được địa điểm và thời gian, Ran nhanh chóng thu xếp mọi thứ và đến điểm hẹn.

Địa điểm là một quán cà phê khá yên tỉnh, khi Ran đến nơi đã thấy Haibara ngồi đợi, tay khoanh trước ngực, mắt hướng ra cửa sổ như đang suy nghĩ điều gì đó, trên bàn là một tách cà phê nóng, nhìn dáng vẻ hoàn toàn không có chút gì là một cô bé bảy tuổi. Thấy Ran tới, Haibara quay mặt vào bàn.

“Em gọi chị ra đây có chuyện gì thế?” - Ran nhẹ cất giọng, rơi vào mắt Haibara là đôi mắt sưng đỏ của cô, Haibara thoáng cau mày, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ lạnh lùng vốn có.

“Tôi nghĩ cô đã đoán được nội dung của cuộc gặp lần này, đúng chứ?” - giọng nói và ánh mắt lạnh lùng của Haibara nhìn thẳng vào mắt Ran, làm cô thoáng rùng mình.

“Bé Ai, thật ra em là ai? và còn cả Conan-kun có phải là...”

“Đúng vậy, Conan-kun chính là Kudo Shinichi, tôi và cậu ấy bị một tổ chức tội phạm đầu độc, khiến cơ thể bị teo nhỏ như hiện tại.

“Thì ra Conan đúng là Shinichi bị teo nhỏ, có phải cậu ấy sắp tiêu diệt bọn người xấu đó không? Nếu vậy tôi có thể giúp…”

“Cô vẩn chưa hiểu sao? Cậu ấy chẳng nói gì với cô là vì cậu ấy không hề tin tưởng cô, thay vào đó, Kudo luôn chia sẽ mọi chuyện với tôi - bạn đồng hành, đồng thời là bạn gái cậu ấy – Miyano Shiho” – không để Ran nói hết câu, Haibara đã lên tiếng bẻ gãy câu nói của cô, và cố tình nhấn mạnh hai từ “bạn gái”.

“Không đúng, cậu ấy không cho tôi biết chắn chắn là… không muốn cho tôi lo lắng thôi, Shinichi vẫn hay gọi về cho tôi vì sợ tôi buồn, chứng tỏ cậu ấy rất quan tâm tôi” – nghe lời nói của Haibara, tâm trạng Ran đã chùng xuống một bật, nhưng vẩn cố không tin vào sự thật phủ phàng kia.

“Chẳng qua Kudo không muốn mất đi tình bạn giữa hai người mà thôi, cô hãy xem lại mình đi, có điểm nào hợp với cậu ấy, trong khi tôi lại là một nhà khoa học, có thể giúp cậu ấy rất nhiều trong công việc – Haibara mặt không đổi sắc, trong khi sắc mặt Ran ngày càng tái nhợt.

“Tôi…nhưng tại sao tôi phải tin lời nói của cô? chẳng có bằng chứng nào chứng minh mối quan hệ của hai người như lời cô nói cả” – Cô khó khăn cất lời, giọng cô bổng trở nên khàn đặc.

“Xem ra cô rất cứng đầu đấy Ran Mori, vậy thì cô thử nghe đoạn băng này đi” – Haibara lấy từ túi áo ra một chiếc máy ghi âm đưa cho Ran, ánh mắt như muốn nói “cô hãy mở nó lên”. Ran đưa tay lên nhấn vào nút mở âm thanh, giọng nói của cậu và người ngồi đối diện phát ra ngay bên tai cô:

Shinichi, cậu nói có thật không?”

“Tớ nói thật đấy, tớ rất thích cậu, Shiho”

“Còn Mori thì sao?”

“Tớ chỉ xem cô ấy là bạn thân, nhưng có lẻ cô ấy đã hiểu lầm, nếu tớ nói ra sự thật này, e rằng cô ấy sẽ rất buồn, tớ không biết nên làm sao mới phải”

“Cô đã nghe rỏ rồi chứ? Với tư cách là bạn gái của Shinichi, tôi mong cô đừng làm phiền đến cậu ấy nửa, chào cô” – Haibara rời khỏi đó, để lại Ran một mình trong quán. Đoạn ghi âm trên như một đòn chí mạng, đánh thẳng vào trái tim cô, Ran không còn lí do nào để biện minh cho cậu nửa,

Cô đã thật sự mất cậu, không, vốn dĩ từ đầu hai người đã chẳng thuộc về nhau thì làm sao mà mất được. Đôi mắt cô mệt mỏi nhìn vào khoảng không vô định, nó chẳng còn đủ sức để giữ lại những giọt nước mắt trên mi, mặc chúng tuôn rơi xuống đôi tay lạnh lẻo đang bấu chặt vạt áo.

Ran rời khỏi quán cà phê khi trời đang mưa lất phất, cô lê những bước chân nặng nề, trên tay chẳng có dù, nhưng trông cô chẳng có gì là vội vả như những người khác trên đường. Nhiều người qua đường nhìn cô hiếu kì, đập vào mắt họ là gương mặt trắng nhợt nhạt không cảm xúc, nổi bật là đôi mắt sưng húp, đỏ hoe kia, có lẻ nước mưa đã che đi dòng nước mặt chát trên mi cô. Trông họ hiện lên chút chút xót thương nhưng cũng vội vả quay đi, hoà vào dòng người tấp nập. Đôi chân cô không đủ sức bước tiếp nửa, đôi mắt cô đang mờ dần, chỉ còn thấy ánh đèn đường mờ ảo hòa với những giọt mưa, mọi thứ dần tắt liệm, một màng đêm bao phủ quanh cô.

Sau cơn mưa trời lại sáng, những tia nắng đầu tiên lọt vào căn phòng trắng tinh, nơi có người con gái vừa mất đi lẻ sống của đời mình. Ran khẽ mở mắt, cô đưa tay lên định che đi ánh nắng trước mặt mình, lại thấy dây truyền nước biển ghim trên tay, trên trán là một chiếc khăn ướt vẫn còn ấm, quan sát xung quanh thì đây chính xác là phòng bệnh, nhưng ai đã đưa cô vào đây? Đang suy nghĩ thì một vị bác sĩ bước vào:

“Ran-san, em tỉnh rồi à, em thấy khỏe hơn chưa?” – vị bác sĩ đó chính xác là Tomoaki Araide, trên tay còn mang theo một ít cháo nóng.

“Araide-sensi, anh đã đưa em vào đây sao?” – Ran ngạc nhiên khi nhìn thấy anh.

“Đúng vậy, hôm qua anh có việc đi ngang đó thì thấy em đang ngất xỉu trên đường nên đưa vào đây, hôm qua em sốt cao lắm đấy” – Araide mỉm cười dịu dàng nhìn cô, tay mút cháo ra bát cho cô.

“Cám ơn anh” – cô cuối gầm mặt, thấy biểu hiện của cô cộng thêm đôi mắt sưng đỏ kia, anh cũng đoán được cô đã gặp phải chuyện không vui, nhưng lại không muốn khơi lên khiến cô buồn, anh đưa bát cháo nóng về phía cô:

“Em ăn đi, hôm qua em không những bị sốt mà còn bị kiệt sức nửa đấy”

“Cám ơn anh, nhưng em không thấy đói… a em xin lổi nhưng bố em, em phải báo với ông ấy, nếu không ông ấy sẽ lo lắng lắm, em đã ở ngoài suốc đêm qua” – cô hốt hoảng khi nhận ra sự việc, vội tìm điện thoại định gọi về cho bố. Cô nàng là thế, tuy bản thân không ổn một chút nào nhưng lại luôn nghĩ cho người khác, đặc biệt là những người thân của mình.

“Em đừng lo lắng, hôm qua anh đã gọi cho bố em rồi, nói rằng em sẽ ở lại nhà Sonoko-san, em ra đây với anh một chút nhé” – anh đặt bát cháo xuống, dìu cô ra ngoài.

Hai người đi ngang qua khuôn viên bệnh viện, không khí trong lành bên ngoài làm tâm trạng cô khá hơn một chút, trên đường đi, anh luôn nói về những chuyện vui, nhưng có vẻ nó không có tác dụng với cô lúc này. Qua khỏi khuôn viên là một khu tách biệt, yên tỉnh, anh đưa cô đến trước một căn phòng, từ ngoài cửa sổ nhìn vào, bên trong là một bệnh nhân đang tiến hành hóa trị, gương mặt hốc hác, xanh xao, thỉnh thoảng lại đưa tay lên bịt chặc miệng, cố kiềm nén cơn buồn nôn do tác dụng phụ của hóa trị liệu. Qua thêm một phòng nửa, là một đứa bé, đầu cạo trọc, cơ thể gầy gò đang nằm trên gi.ường bệnh nhưng vẩn vô tư đùa giởn với bố mẹ mình. Cô quay sang anh, anh nhìn cô cười và nói:

“Đây là khu vực điều trị cho bệnh nhân ung thư, em thấy đó, tất cả bệnh nhân ở đây đều cố gắng giành lại sự sống cho mình từng giờ, từng phút. Anh không biết em đã gặp phải chuyện gì, nhưng sức khỏe khỏe là thứ vô giá, không ai được phép lấy đi nó, kể cả bản thân mình, nếu buồn em có thể khóc nhưng không nhưng không có nghĩa em phải làm tổn hại đến bản thân, em hiểu ý anh chứ?” – anh mỉm cười nhìn cô.

“Em hiểu rồi, cám ơn anh, bây giờ mình trở lại phòng được không?, em cảm thấy hơi đói rồi” – không muốn phụ lòng anh, cô nở nụ cười giả tạo.

Trở lại phòng bệnh, anh hâm lại cháo cho cô, nhân tiện mua một ít hoa tươi cấm vào bình, một vài bông hoa cũng làm tăng thêm sinh khí cho căn phòng, anh đang cấm hoa nhưng thỉnh thoảng lại quay sang nhìn cô ăn, anh định sẽ đúc cho cô nhưng cô lại một mực từ chối. Anh thầm nghĩ:“ Để một cô gái mạnh mẽ như Ran phải suy sụp như vậy, hẳn là chuyện rất quan trọng đối với cô ấy, không phải một hai ngày là quên đi được, hẳn là cô ấy đang kiềm nén trong lòng”, đúng thật đó chỉ là biểu hiện bên ngoài, không muốn anh lo lắng. Anh làm xong thì ngồi xuống bên cạnh cô nói:

“Nếu em muốn khóc thì hãy khóc đi, không cần phải kiềm nén” – anh dịu dàng nhìn cô, câu nói này sao mà quen thuộc quá, mười mấy năm trước cô đã nghe câu nói này, từ người con trai ấy, lời nói của anh như giọt nước tràn ly, bao nhiêu tâm tư kiềm nén vì một câu nói mà vở òa trong nước mắt.

“Em cứ khóc đi, nếu điều đó làm em thấy khá hơn” – anh đưa tay kéo cô về phía mình, để đầu cô tựa vào vai anh, tay vỗ nhẹ vào tấm lưng gầy gộc của cô an ủi, hồi lâu tiếng thút thít trong lòng ngực nhỏ dần và không còn nửa, anh nhẹ nhàng đặt cô xuống gi.ường tránh làm cô thức giấc, anh đưa tay lao đi những giọt nước mắt còn đọng lại trên mi cô, ngắm nhìn gương mặt đang ngủ say, đột nhiên trong anh dân lên cảm giác kì lạ, không hiểu sao khi nhìn thấy cô đau đớn, yếu đuối như vậy anh chỉ muốn bảo vệ, che chở, anh không biết cô đã xảy ra chuyện gì, vết thương trong lòng cô lớn như thế nào nhưng anh sẽ là người chữa lành nó.

Sau khi khỏe hơn, cô tạm biệt anh và ra về, trước khi về cô đã làm anh vui như mở hội, miệng cứ cười tủm tỉm khi nhớ đến những lời nói của cô: “Em có thể đến đây thường xuyên không? Em muốn giúp đở những bệnh nhân ở đây, nếu anh không phiền, em sẽ đến vào mỏi cuối tuần nhé”

Khi về nhà cậu đã rời khỏi đó, ông Mori nói là cậu đã được người nhà đón đi, như vậy cũng tốt, cô không cần phải suy nghĩ phải đối diện với cậu thế nào, cô và cậu không cần phải giả vờ đóng kịch trước mặt nhau. Tuy trong lòng đã quyết sẽ quên đi, sẽ từ bỏ nhưng sao trong lòng cô lại thấy vô cùng trống trải, nhất là những lúc một mình thế này, cô lại sắp rơi nước mắt ư, “không được, phải mạnh mẻ lên, mọi người sẽ rất lo lắng nếu mình thế này” – cô tự nhủ và ngồi vào bàn ăn, cố gắng đưa thức ăn vào miệng.

“bộp…bộp”

Bát cơm mặn chát vị nước mắt, cuối cùng cũng không thể kiềm nén, thôi thì hãy cho cô khóc thêm lần nửa, nước mắt cứ theo đà rơi lả chả, khuôn miệng méo mó nhưng vẩn tự nhủ với chính mình “sẽ ổn thôi mà”, cô đưa tay lên má mạnh bạo lao nước mắt. Bửa ăn vẩn tiếp tục, chỉ là chốc lác lại nghe tiếng khóc thút thít của cô.

Mọi chuyện cứ thế trôi qua, một tháng sau báo chí rầm rộ đưa tin cảnh sát vừa phá được một tổ chức mafia nguy hiểm, trong đó có sự tham gia của FBI, CIA, cái tên thám tử trung học Kudo Shinichi lại được đưa lên các mặt báo, sau một khoảng thời gian dài im hơi lặng tiếng. Trong một tháng đó cậu vô cùng phấn khích vì sắp tiêu diệt tổ chức áo đen, nhưng quan trọng là sắp gặp lại cô trong cơ thể của Shinichi. Ngược lại, cuộc sống của cô là một chuỗi ngày dài đau khổ, phải lao đầu vào làm việc, học tập một cách điên cuồng nhằm quên đi nổi nhớ cậu.

Endlash

Ran’pov

Hôm nay, tôi đã nghe Sonoko nói về Shinichi, rằng cậu ấy đã trở lại lớp, nói không quan tâm nửa thì đúng là quá dối lòng, nhưng dù tôi có quan tâm thì chắc gì cậu ấy đã cần, nên tốt nhất là lơ đi mà sống. Tôi không còn giữ thói quen đến gọi cậu ấy đi học nửa, hay nói đúng hơn là muốn tránh mặt cậu ấy càng xa càng tốt, tôi không muốn mình lại bị dao động bởi cậu. Nhưng đời đâu như mơ, chúng tôi học chung một trường thì kiểu gì chẳng đụng mặt nhau, tôi là thành viên của đội y tế trong trường, thường xuyên đến băng bó vết thương cho thành viên các câu lạc bộ, trong đó có câu lạc bộ bóng đá cậu tham gia. Và rồi, chuyện gì đến sẽ đến, chúng tôi lại gặp nhau, tôi lại dõi theo dáng cậu trên sân bóng như một thói quen khó bỏ, khi nhận ra chỉ trách bản thân lập trường không vững. Dường như hôm nay số người bị thương tăng lên thì phải.

“Ran – chan, cậu xem giúp tớ với, dường như tay tớ bị trật khớp do chụp bóng lúc nảy” – một bạn nam trong câu lạc bộ bóng đá đến trước mặt tôi, có vẻ khá nghiêm trọng.

“Cậu ngồi xuống để tớ xem sao nhé” – tôi nhẹ nhàng đở cậu ta ngồi xuống xem vết thương thế nào, thình lình Shinichi từ đâu tới bẻ luôn cổ tay cậu bạn kia, lại còn quắt mắt nhìn những người còn lại như cảnh cáo, như đe dọa, ánh mắt đó là sao?

“Cậu làm gì vậy, Shinichi? Họ sợ bỏ chạy hết rồi kìa”- Tôi thực không hiểu sao Shinichi làm vậy, hành động thật khiến người ta hiểu lầm.

“Tớ đang giúp cậu đấy, bọn họ rỏ là đang giả vờ tiếp cận cậu, thế mà cậu lại…”

“Bọn họ tiếp cận tớ thì sao chứ? Không liên quan gì đến cậu” – nói rồi tôi vội chạy đi, nếu còn ở lại nghe cậu ta nói những lời đó nửa, tôi không chắc sẽ giữ được vẻ lạnh lùng với cậu ấy, rỏ ràng đã có bạn gái sao lại đối xử tốt với tôi làm gì?

End pov’s

Hôm nay là thứ bảy, theo thường lệ Ran lại đến bệnh viện phụ bác sĩ Araide chăm sóc những bệnh nhân, chứng kiến họ vất vả giành giật sự sống từ tay tử thần, cô thấy mình vẩn còn may mắn hơn rất nhiều người. Thời gian qua, Ran cũng tích góp được khá nhiều kinh nghiệm bổ ích cho ngành học của mình sau này.

“Ran-chan, em nghĩ ngơi chút đi, đã làm từ sáng đến giờ rồi, nếu vì phụ anh mà ngã bệnh, mọi người ở đây sẽ không tha cho anh đâu” – bác sĩ Araide nửa thật nửa đùa, làm cô bật cười, Ran đến đây đã hơn một tháng, đối với mọi người, cô rất hòa đồng nên các y tá, bác sĩ hầu hết đều mến cô. Đối với bệnh nhân, cô giúp đở họ rất tận tình và chu đáo, nên các bệnh nhân Ran chăm sóc cũng rất yêu quý cô. Ran thường xuyên về nhà với túi đồ rũng rỉnh thức ăn, nào là trái cây, nào là cháo, súp… tất cả đều là của người nhà bệnh nhân tặng, có người còn nhận cô làm con nuôi, những người già lại tranh nhau bắt cô về làm cháu dâu, cô chỉ biết dở khóc dở cười nhìn họ.

“Được rồi, em vào ngay đây, em mới là người phải nói câu này đấy” – Anh luôn khuyên cô nghĩ ngơi đúng giờ nhưng người ngã bệnh lại là anh.

“Hihi, à anh có cái này cho em đây, hi vọng em thích nó”- anh gãi đầu cười cười, tay lấy ra chiếc móc khóa hình một thiên thần ôm trái tim rất đẹp.

“Oaaa, đẹp quá, nhưng mà em đã nói là không cần mua cái khác cho em, chỉ là sự cố thôi mà”- Ran khẻ cau mày, bởi vì anh ấy lở làm hỏng chiếc móc khóa hình con hải sâm mà Shinichi đã tặng, nên cố tình mua trả lại cô.

“Không được, không được, làm hỏng phải đền là chuyện tất nhiên, chỉ tiếc là anh không tìm thấy cái giống cái đã hỏng, em không thích nó à?” – thấy Ran cau mày, anh tỏ vẻ buồn buồn nhìn cô.

“Không phải, tất nhiên là em rất thích, nó rất đẹp, cảm ơn anh nhé Araide-sensi” – Ran cười tươi nhận lấy để không làm anh hụt hẫng mà không biết rằng đó là loại móc khóa cặp, nếu để gần nhau, sẽ là một vị thần Cuppi đang chuẩn bị bắn mũi tên tình yêu của mình vào trái tim của thiên thần mà Ran đang giử, dĩ nhiên anh đang giữ nửa còn lại.

“Em thích là được rồi, anh đã bảo là em cứ gọi anh bằng tên, gọi thế nghe xa lạ lắm, nhân tiện…tối thứ bảy tuần sau em rảnh không? Chúng ta đi ăn nhé, anh biết một nhà hàng mới mở rất ngon” – anh hơi ấp úng đưa ra đề nghị.

“À, cuối tuần em chỉ đến đây phụ anh, tối thì tất nhiên là rảnh, chúng ta quyết định vậy nhé Araide-sensi…à không, anh Tomoaki” – Ran vui vẻ nhận lời mà không biết rằng, cuộc hẹn lần này sẽ vô cùng bất ngờ và thú vị.
 
Hay wá chị ơi,em yêu fic này.Mà đoạn băng ghi âm đó sao mà Shiho có được vậy ạ

Dạ,nhưng chị dự định viết bao nhiêu chap ạ?E tò mò wá,kì này chắc e chuyển nghề làm thầy bói wá à!!Hihi,túm nại một câu quen thuộc em lót dép,lót gạch,lót đệm ngồi hóng đây!!I love you!!
 
Hiệu chỉnh:
Au ơi
Đoạn đó pé Ai nhà ta dùng máy đổi giọng đúng ko
Chứ mình nghĩ là Shin-sama nói thì bạn làm mềnh bùn lém đó :((
 
@I LoveShinRan KaiAo mình cũng là ma mới nè, mình nghĩ bạn nên tự tin vào mình, lúc đầu có thể sẽ k hay lắm, bạn đọc nhiều bài của các au khác để có thêm kinh nghiệm, dần sẽ viết tốt hơn, fic này cũng là fic đầu của mình đấy
Còn về đoạn bé Ai thì đúng như bạn nói, định chap sau sẽ tiết lộ mà bạn đã đoán ra
@RanKudo1234 mình rất vui vì bạn đã thích fic mình, còn ra chap mới thì có lẻ hơi lâu...hihi
 
×
Quay lại
Top Bottom