[Shortfic] Điều kì diệu của tình yêu

Autumn-pth

Thành viên thân thiết
Thành viên thân thiết
Tham gia
21/4/2014
Bài viết
34
Title: [One short] Điều kì diệu của tình yêu

Author: Autumn-tph

Rating: K+

Genre: lãng mạn, happy ending

Pairing: ShinxRan

Summary:

Hạnh phúc, Shinichi và Ran, họ đã chạm tới, nhưng lại tuột khỏi tay, liệu có thể tìm lại!
Khi xưa em chờ anh 3 năm, bây giờ anh chờ em 10 năm, 20 năm hay lâu hơn nữa, nhưng ... hãy trở về bên anh, em nhé!
Chap 1. Chạm vào hạnh phúc


Giấc mơ bao lâu nay đã trở thành hiện thực, vâng, tôi đã trở lại hình dáng ban đầu. Tôi muốn gửi ngàn nụ hôn đến Haibara, nhưng tôi chợt giật mình khi nghĩ đến ánh mắt lạnh như băng của cô ấy. Và tôi xin thề là sẽ không bao giờ có ý nghĩ điên rồ đó nữa. Viên thuốc này sẽ là khởi đầu cho viên thuốc giải cuối cùng, cô ấy nói vậy. Tôi sẽ trở lại trong 60 giờ.

- Ran, tớ đang trở về nhà!

Tôi gọi cho Ran khi đang đứng trước cửa văn phòng thám tử. Tôi có thể nhìn thấy bóng dáng mảnh mai bên khung cửa sổ, có thể nghe thấy tên của mình từ cô ấy, có thể ngửi thấy mùi hoa lan trong gió. Đúng, tôi đã về nhà, nơi có cô ấy, tất cả thuộc về cô ấy. Trong đó có cả tôi.

- Shinichi, cậu…

- Sao, không chào đón tớ sao?

- …

Cô ấy không thốt lên lời, nhưng những giọt nước mắt đã nói lên tất cả, những giọt nước mắt hạnh phúc. Cô ấy chạy tới ôm tôi, rồi ôm chặt hơn nữa.

- Ran, tớ không thở được

Cô ấy ngượng ngùng, khuôn mặt ửng hồng, hình ảnh này đẹp hơn bất cứ hình ảnh nào tôi đã từng thấy. Tôi đặt một nụ hôn lên gò má, lên mí mắt vẫn còn ướt đẫm và cuối cùng đôi môi của cô ấy, thật ngọt thật mềm, tôi như muốn chìm đắm trong nụ hôn ấy nếu không có tiếng ho của ngài thám tử.

- Cậu làm gì con tôi ở ngay trước cửa nhà tôi thế hả? Cậu có tin là tôi sẵn sàng đá cậu bay ra đường không?

Chúng tôi đỏ mặt khi bị người khác chứng kiến, có lẽ tôi đã sai khi không hẹn cô ấy đến nhà tôi thay vì chạy ngay đến nhà cô ấy để bị ông thám tử khó tính này bắt gặp. Ông ý đã không ưa tôi ngay từ khi tôi còn bé tí, may là có Ran ở đây, tôi nghĩ ông rất muốn hành động như những gì ông ấy nói.

- Bác, cho phép cháu đưa Ran đi chơi được không?

- Cậu xin phép tôi sau khi đã làm những điều đó với con bé? Câu trả lời của tôi là

- Ba, con đã hứa với Shinichi là sẽ đi với cậu ấy, con đã 20 tuổi rồi!

Sao tôi lại quên mất điều ấy chứ, chúng tôi đâu còn là những đứa bé 9 tuổi nữa chứ, sẽ không bị cấm túc, đúng thế, Ran có thể đi cùng tôi nếu cô ấy muốn.

- Thôi được, hãy đưa con bé về trước 9h tối, biết chưa!

Ông Mori nói và nhìn tôi với ánh mắt hình viên đạn, ôi, tương lai của tôi và Ran sẽ không được suôn sẻ như tôi mong đợi rồi.

- Ran, cậu lên thay đồ đi, hôm nay chúng ta sẽ đến Sky Tree để chào mừng tớ trở về nhé!

- usho, nhà hàng đó rất sang trọng cậu có biết không? Lẽ ra cậu phải gọi tớ sớm hơn chứ (tớ ước tớ có thể gọi cho cậu sớm hơn), tớ không thể ăn mặc như thế này đến đó được.

Cô ấy nhìn tôi - Cả cậu nữa đó, cậu có thực sự muốn đưa tớ đến đó không khi cậu vẫn mặc quần áo học sinh vậy.

- Tớ nhớ là có rất nhiều cửa hàng gần đó, và chúng ta sẽ có thứ chúng ta cần, phải không tiểu thư xinh đẹp.

Cô ấy xấu hổ, tôi rất thích những giây phút này, cô ấy thật quyến rũ. Đúng phải là từ quyến rũ vì tôi không thể nhìn thấy điều gì khác ngoài cô ấy.

8h tối chúng tôi có mặt ở nhà hàng trên Sky Tree, cái bàn cạnh cửa kính, nơi có thể nhìn thấy toàn thành phố Tokyo, hay có thể nhìn thấy hàng nghìn ngôi sao lấp lánh trên bầu trời. Một người lãng mạn như Ran nhất định sẽ thích vị trí này. Cô ấy quay lại mỉm cười với tôi. Tôi nghĩ mình có thể đã chết trong nụ cười ấy, tim của tôi đã ngừng đập vài giây. Nụ cười thiên thần cùng với bộ váy trắng tung bay giữa khung trời rộng lớn. Ran, thiên thần của riêng tôi.

- Ran, hôm nay tớ mời cậu đến đây là có điều rất quan trọng muốn nói với cậu. Đó là, đó…

- Là gì vậy, Shinichi. Tớ không nghĩ cậu sẽ có lúc mất 5 ph mà vẫn chưa nói được đâu.

Cô ấy cười, dù chỉ là cái nhăn mũi cũng khiến tôi mất kiểm soat.

- Cậu baka, sao lại ngắt lời của tớ chứ. Ran, 3 năm qua tớ không hề bỏ cậu một mình, tớ luôn dõi theo cậu, chứng kiến những giọt nước mắt của cậu. 3 năm qua, dù cậu không nhìn thấy tớ, nhưng tớ luôn ở bên cậu. Tớ đã muốn chạy ngay đến bên cậu nhưng tớ không thể, không thể, Ran Mori, tớ .. tớ yêu cậu, yêu cậu hơn bất kì thứ gì trên đời này. Tớ không thể để bất cứ điều gì ảnh hưởng đến sự an toàn của cậu. Tớ chính là Conan.

Sự im lặng, im lặng và im lặng. Chúng tôi cứ ngồi như thế, nhìn nhau. Khuôn mặt của cô ấy với bao cung bậc cảm xúc cứa lướt qua trước mắt tôi. Tôi như phạm nhân đang chờ quan tòa là cô ấy phán xử. Tôi không có một quyền tự bào chữa nào. Tôi đã làm cô ấy đau lòng quá nhiều. Mọi quyết định của cô ấy tôi sẽ không phản kháng. Nhưng tôi hy vọng, tôi hy vọng …

- Shinichi, Conan, cám ơn, cám ơn vì đã luôn bảo vệ tớ, đã không rời xa tớ. Tớ yêu cậu, yêu cậu hơn mọi nỗi đau cậu gây ra cho tớ, tớ biết cậu luôn có lý do của mình, tớ tin cậu. Niềm tin đó chưa bao giờ thay đổi. Nhưng…

Tôi sợ từ nhưng, Ran, làm ơn, làm ơn…

- Nhưng tớ không thể tha thứ cho cậu được trừ khi…

- Bất cứ điều gì tớ cũng sẽ làm

Tôi vội vàng nói, có lẽ đây sẽ là cơ hội cuối cùng của tôi

- Trừ khi cậu sẽ không bao giờ lừa dối tớ, không bao giờ một mình chịu nguy hiểm vì sự an toàn của tớ. Tớ sẽ không sống được nếu không có cậu, hãy để tớ ở bên cậu dù khó khăn hay vui sướng. Có được không?

- Ran,...Ran, tớ sẽ không bao giờ, không bao giờ lừa dối cậu thêm lần nào nữa, tớ hứa, nhưng nếu có nguy hiểm, tớ…

- Shinichi, tớ không yếu đuối đến mức đó, tớ muốn thực hiện mong muốn của mình khi học karate, đó là bảo vệ cậu, cậu có nhớ không?

- Nhưng, Ran..

- Shinichi, cậu biết 3 năm qua tớ đã rất đau khổ, sống nhưng trái tim đã chết thì có thể gọi là sống sao? Cậu muốn tớ sống như vậy sao?

- Ran. Tớ hứa, sẽ ở bên cậu dù bất cứ tình huống nào, dù nguy hiểm đến đâu. Ran Mori, hãy lấy tớ.

- Được, tất nhiên là tớ đồng ý. Cậu không biết tớ đã mơ ngày này bao nhiêu lần đâu.

Cô ấy mỉm cười, nụ cười hạnh phúc.

aaaaaaaa, tôi là người đàn ông may mắn nhất thế gian. Sau tất cả những gì tôi đã làm, tôi không nghĩ Ran sẽ tha thứ và nhận lời cầu hôn của tôi. Như một giấc mơ vậy.

Mọi lời nói dối đã trở về thế giới của nó, mọi nỗi đau đã gác lại phía sau, chúng tôi hạnh phúc tận hưởng giây phút lãng mạn sau 3 năm “xa cách”.

11h

Nhân viên phục vụ đến nói là đã sắp đến giờ đóng cửa. Chúng tôi không nghĩ thời gian lại trôi nhanh như thế. Tôi thực sự không muốn chia tay cô ấy một chút nào. Đã đến dưới văn phòng thám tử, tôi chắc chắn ngày Mori đang đứng sau cánh cửa chỉ đợi tôi mở ra là sẽ đá tôi bay ngay ra ngoài. Chúng tôi trao nhau 1 nụ hôn tạm biệt. Tôi vẫn đang ngất ngây với niềm hạnh phúc thì chợt “Đoàng”. Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra, trước mắt tôi, màu trắng và màu đỏ, và gương mặt của người con gái tôi yêu. Cô ấy đứng đối diện với tôi, môi vẫn nở nụ cười.

- Hãy sống thật hạnh phúc nhé Shinichi. Em yêu anh!

- Ran, em nói gì vậy, tất nhiên là chúng ta sẽ sống hạnh phúc, anh cũng yêu em, .. rất nhiều.

Rồi em đột ngột kéo tôi xuống, một phát đạn nữa đã trúng ngực của em. Tôi ghét em, ghét karate. Tại sao em lại phản xả nhanh như vậy. Tôi không quan tâm tôi có trúng đạn hay không, tôi muốn cùng em, trúng đạn cùng em, không quan tâm Gin đang muốn làm gì. Nhưng sao em lại phản bội lời hứa của chúng tôi, dù bất cứ tình huống nào cũng ở bên nhau. Sao em lại chịu đựng một mình. Tôi không thể để em chết, nhất định. tôi gào thét tên em, em đang ngủ nhất định là như vậy. Chỉ là ngủ thôi.

- Cậu không muốn cô ấy chết đúng không, thám tử?

Tôi nhìn người trước mặt, Kid

- Cậu có cách đúng không, nhà ảo thuật, tôi xin cậu

- Tôi không thể làm cô ấy sống lại được nhưng tôi có thể giúp cậu không mất cô ấy

- Như vậy nghĩa là sao?

- Hãy đi theo tôi

Chúng tôi đến một nới không xa nhà cô ấy nhiều, một ngôi nhà đẹp, một căn phòng đông lạnh, như một cung điện mùa đông. Tôi đặt cô ấy lên chiếc gi.ường băng đặt giữa phòng. Cô ấy nhìn thật bình yên, như một nàng công chúa.

Kid đưa một viên thuốc vào miệng cô ấy

- Nó sẽ giúp cô ấy nhưng đến mức nào thì còn tùy vào sự may mắn của cậu, Tantei san


Chap 2. Chờ đợi mỏi mòn


Trường cấp 3 Teitan vẫn không có nhiều thay đổi kể từ khi tôi còn học ở đây. Một lần nữa, tôi lại ngồi cái bàn này, bên cạnh không có ai ngồi vì chỗ đó vốn là của Ran Mori, tôi không muốn bất cứ ai ngồi vị trí đó. Đã 7 năm rồi, 7 năm không được nhìn nụ cười của cô ấy, 7 năm không có cô ấy ở bên. Tôi đã từ chối viên thuốc giải cuối cùng, không phải là từ chối mà là chưa đến lúc. Đúng không Ran, chưa đến lúc.

Lời của Ayumi

Conan đã không cười từ 7 năm trước, từ cái ngày mà Ran nechan chết, cậu ấy dường như cũng đã chết. Chỉ có những vụ án mới được nhìn một Conan của ngày xưa. Tôi luôn cảm nhận được sự khác biệt của Ran nechan với các cô gái khác trong mắt Conan. Dù biết nhưng tôi vẫn luôn hy vọng, hy vọng một ngày nào đó cậu ấy sẽ nhìn tôi như nhìn Ran nechan. Tôi đã đi học karate, để tóc dài. Tôi còn nhớ bác Agasa luôn nói tôi giống Ran chan khi tôi còn nhỏ. Tôi đã nghĩ, nếu tôi giống Ran nechan, cậu ấy nhất định sẽ để ý đến tôi.

Tiếng chuông báo hết giờ, Conan chạy ra ngoài đầu tiên. Hôm nay là thứ 6 tôi biết, sẽ như thế. Tuần nào cũng vậy, thứ 6, đội thám tử không phải làm nhiệm vụ, cậu ấy luôn về trước tiên. Cậu ấy luôn vui vẻ hơn bình thường vào ngày thứ 6. Tôi không muốn vén bức màn bí mật của cậu ấy, thực sự không muốn, tôi cũng không hiểu vì sao. Nhưng nhìn thấy cậu ấy vui tôi cũng cảm thấy vui, thế đã là mãn nguyện rồi. Dù người làm cậu ấy vui không phải là tôi.

3 năm, chúng tôi đã tốt nghiệp cấp 3. Conan vào trường đại học Tokyo, trường đại học Ran nechan đã từng học. Tôi cũng học cùng trường với cậu ấy. Tôi đã phải cố gắng rất nhiều để có thể ở gần cậu ấy. Nhưng cậu ấy vẫn không chú ý đến tôi.

Đội thám tử nhí vẫn hoạt động, văn phòng của chúng tôi chính là văn phòng thám tử Mori ngày trước. Ngày Mori đã nghỉ việc, và chuyển đến ở cùng bà luật sư Kisaki. Ran nechan nhất định sẽ rất hạnh phúc khi biết thông tin này.

Hôm nay, như mọi ngày, tôi đến sớm, thay hoa vào bình. Mùi hoa lan thơm ngát nhưng tôi lại thấy có vị đắng. Conan luôn yêu cầu hoa lan, tôi biết, tôi không phản đối. Tôi luôn mua hoa lan, luôn đến sơm nhất (trừ Conan) vì cậu ấy sống ở đây. Ngoài những giờ học trên trường, chúng tôi đội thám tử nhí ngày nào luôn có mặt ở đây. Tôi ước cuộc sống cứ như thế này mãi, chỉ cần gần nhau như thế này mãi.


Lời của Genta

Đã 2 ngày Ayumi không nói gì, từ hôm Conan nói sẽ không sống ở văn phòng thám tử nữa mà chuyển về sống ở nhà Kudo. Cô ấy luôn nhìn bình hoa lan trong thầm lặng, thi thoảng lại đưa tay lên lau má, cô ấy đang khóc. Đã bao lần, tôi phải nhìn cô ấy khóc như thế này rồi tôi cũng không nhớ nữa. Cô ấy không nhìn tôi, tôi biết. Tôi đã gầy hơn xưa, tôi đeo kính mặc dù tôi không thích nhưng cô ấy cũng không để ý. Trong mắt cô ấy luôn chỉ có 1 người, Conan. Tôi không trách cô ấy được, Conan hơn tôi ở mọi điểm. Tôi chỉ có thể bên cạnh cô ấy thầm lặng, như khi tôi đứng ở bên dưới văn phòng thám tử chở đến khi cô ấy ra về rồi lặng lẽ đi theo cô ấy chỉ để khẳng định cô ấy đã an toàn vì cô ấy về rất muộn. Tôi biết lý do vì sao.

Nhưng hôm nay, tôi không muốn nhìn cô ấy khóc nữa, tôi muốn lau những giọt nước mắt của cô ấy.

- Genta, là cậu sao, tớ không nghĩ cậu còn ở đây vào giờ này.

- Cậu luôn không biết, tớ luôn ở đây vào giờ này nếu cậu còn chưa ra khỏi.

Cô ấy khóc, những giọt nước mắt lăn dài nhưng cô ấy không cố che giấu nữa.

- Rồi mọi chuyện sẽ ổn, bầu trời không chỉ có 1 ngôi sao, Ayumi

- Hãy để tớ khóc lần cuối cùng này thôi, Genta. .. Cám ơn cậu, Genta.

Tôi thấy cô ấy cười, nụ cười buồn. Có lẽ lần này cô ấy sẽ từ bỏ. Đúng, sẽ từ bỏ. Theo đuổi một điều mãi mãi không thể thuộc về mình đã quá mệt mỏi rồi. Là cô ấy, hay là tôi?


Lời của Conan

Tôi đang đứng trong căn phòng đó, lạnh nhưng với tôi lại ấm áp hơn bất cứ đâu, nơi này mới đúng là nhà của tôi, vì nơi này có em. Tại nơi đây, tôi lại tìm lại được nụ cười của mình, tìm được thiên thần của mình. 10 năm rồi em có biết không, tôi đã chờ em mười năm. 10 năm thì đã sao, 10 năm nữa thì đã sao. Chỉ cần tôi có thể nhìn em như thế này, ôm em như thế này đã là quá đủ. Tôi nói chuyện với em, tưởng tượng cảnh em và tôi sẽ có một gia đình hạnh phúc và những đứa con đáng yêu giống em. Tôi kể cho em nghe Heiji và Kazuha đã kết hôn và có 1 cậu con trai 3 tuổi. Họ đến thăm em nhưng tất nhiên là mộ của em vì tôi không muốn ai biết em đang ở đây, em chỉ là của riêng tôi. Tôi không thể để một sự bất trắc nào xảy ra với em nữa. Ngay cả những người thân quen nhất cũng không được.

- Cool guy, cậu không nên lãng phí tuổi thanh xuân của mình như thế này

Tôi lo sợ, tại sao có người biết tôi ở đây. Sự an nguy của em sẽ ra sao nếu có người biết. Veltmot, chỉ có thể là Veltmot. Tất cả các thành viên khác đã bị bắt. Chỉ còn duy nhất 1 người, đó là Veltmot.

- Veltmot, bà không thể. Cô ấy là của riêng tôi, tôi đã tha cho bà 1 lần, nếu bà còn muốn đụng đến cô ấy, tôi nhất định sẽ không để yên.

- Cool guy, sao cậu lại nghĩ tôi muốn hại angle. Tôi chỉ muốn đến nói với cậu, biết bao cô gái đang nhìn cậu, sao cậu lại bỏ lỡ. Sherry thì sao? Cô ấy rất hoàn hảo?

- Bà muốn gì, đừng vòng vo nữa. Chúng ta quá hiểu nhau, khỏi phải chơi mấy trò này nữa.

- Khá lắm Cool guy...Tôi có một món quà cho Angle.

Veltmot đưa 1 viên thuốc màu đỏ cho tôi.

- Sẽ có phép màu xảy ra nếu để Angle nuốt nó.

Veltmot bước ra khỏi căn phòng đó “ tạm biệt, và hãy sống hạnh phúc nhé, angle, cool guy”.

Tôi không tin, không tin. Nhưng nếu viên thuốc đó là thật thì sẽ thế nào. Tôi không dám mơ sẽ được ngắm nhìn nụ cười của Ran một lần nữa, thực sự không dám mơ nữa là tin. Tôi...nhưng …

Trăm mối tơ vò, phải làm sao đây Ran.

- Ran, nếu cậu chết, tớ sẽ chết cùng cậu. Ran, chúng ta sẽ mãi bên nhau.


Chương 3. Trở lại


10 phút, lại 10 phút. Tôi có thể nhìn thấy những tia hy vọng đầu tiên rồi. Khuông mặt của cô ấy đã có nét hồng hào rồi. Có phải mơ không.

- Ran, Ran, Ran

Tôi gọi tên cô ấy, gọi và gọi

- Cậu là ai?

Cô ấy mở mắt, cô ấy nói. Giọng nói của cô ấy, mới dễ nghe làm sao, mới dịu dàng làm sao. Tôi đã khát khao được nghe giọng nói này biết bao.

- Ran, chúng ta ra ngoài. Tớ cần đưa cậu đến một nơi.

Tôi bế cô ấy ra ngoài, ra ngoài, thật khó tin. 10 năm, tôi đã có thể chờ được ngày này. Tôi có thể cùng cô ấy ra ngoài, dưới ánh sáng mặt trời ấm áp.

Chiếc xe lao vút trên con đường dẫn tới nhà bác tiến sĩ Agasa.

- Haibara, tiến sĩ Agasa, mau ra đây, cháu cần mọi người giúp đỡ.

- Shinichi, Shinichi, sao lại như thế này? Cơ thể của cô ấy sẽ bị phân hủy nếu đi ra ngoài…

- Haibara, mau lại đây, hãy kiểm tra cô ấy thật kĩ lưỡng.

Haibara và tiến sĩ Agasa ngạc nhiên nhìn nhau, là sự thật, sự thật Ran Mori đang đứng trước mắt họ, và hoàn toàn bình thường.

- Không thể tin được Kudo, mọi tế bào đã hoạt động bình thường trở lại, không có vấn đề gì đáng lo. Có điều…

- Có điều gì Haibara, cậu có thể nói hết được không đừng dọa tớ như thế chứ.

- Bình tĩnh Kudo, Ran hoàn toàn bình thường trong vòng 25 ngày nữa. Tạm thời cô ấy rất mong manh, nếu để bất cứ một tai nạn nào dù là nhỏ nhất cũng sẽ thành nguy hiểm.

- Yên tâm, tớ sẽ chăm sóc cô ấy 24/24, sẽ không có bất cứ tai nạn nào.

Tôi đưa Ran về nhà tôi, ngôi nhà tôi đã được sinh ra. Gia đình Kudo.

Tôi đưa cô ấy lên phòng của tôi, cô ấy sẽ cùng phòng với tôi. Đúng thế, sẽ không có bất cứ nguy hiểm nào, sẽ không.

- Cậu tên gì?

Giờ tôi mới để ý đến câu hỏi của Ran.

- Ran, cậu không nhớ gì sao?

- Tôi không biết, tôi tên Ran ư?

- Không sao, chúng ta hãy làm quen từ đầu nhé! Tớ là Conan, Edogawa Conan. Cậu là Ran, Kudo Ran. Chúng ta là bạn học. Cậu bị thương từ 3 năm trước khi còn học lớp 11 đến giờ.

- 3 năm ư?

Gương mặt của cô ấy như không thể tin được. “ Tớ ước gì chỉ là 3 năm thôi”
- Tớ chỉ có cậu là người thân thôi ư?

- Ran, cậu có bố mẹ. Bố mẹ cậu đã đi khắp nơi để tìm bác sĩ cho cậu, giờ họ đang ở Mĩ. Tớ đã gọi cho họ, ngày mai họ sẽ trở về.

- Cám ơn cậu. Nhưng có điều này, chúng ta chỉ là bạn thôi sao?

Sự bối rối trong mắt cô ấy, sự thẹn thùng trên gò má của cô ấy. Tôi nhớ, rất nhớ. Tôi đặt 1 nụ hôn lên đôi môi mà tôi vẫn luôn mơ trước sự ngỡ ngàng của cô ấy.

- Chúng ta là bạn, là người yêu, và sẽ là vợ chồng. Nhưng bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu lại từ đầu nhé.

Chúng tôi nhìn nhau mỉm cười, tôi hạnh phúc, dù cô ấy không nhớ tôi, nhưng có là gì, cô ấy nói, cô ấy cười đã vượt quá hạnh phúc mà tôi mong đợi. Cuộc sống của tôi lại có không khí để thở, có ánh sáng của mặt trời, có hơi ấm của con người. Tôi đã sống trở lại, với cô ấy, tôi có tất cả.

- Chúng ta sẽ ở chung phòng sao? Hình như không tốt lắm.

Cô ấy thắc mắc, tôi biết là không tốt, nhưng không có cách nào khác.

- Tớ không thể để cậu gặp nguy hiểm được. chỉ 25 ngày thôi, khi mọi thứ bình thường, tớ và cậu sẽ không ở chung phòng nữa. Và yên tâm, tớ sẽ ngủ ở sopha, bảo vệ an toàn cho cậu.

- Cám ơn, Conan.


Ps. Tạm thời tại đây nhé! Conan và Kudo Ran sẽ bắt đầu cuộc sống mới như thế nào đây? Ayumi và Genta liệu có thể không? hãy đọc và comment giúp mình với nhé! Please!!!
 
Autumn-pth chap này hay lắm đó :KSV@03:. Nhưng hình như phần Shinichi tỏ tình với Ran hơi nhanh thì phải, đó là ý kiến riêng của mình, ^^. Với cả bạn viết sai tên của Vermouth rồi thì phải, là Vermouth nhá ko phải Veltmot ^^. Chúc bạn viết fic tốt hơn nữa nhé, mình hóng chap tiếp nha :KSV@03:
 
Có lãng mạng, ShinRan và happy ending là mình ủng hộ bạn hết mình ^^ chờ chap mới của bạn à mà chap sau bạn cũng nên nói về Haibara nha!
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
Au có cốt truyện hay qúa đi cả fic món qùa vô giá cũng thế ^^ đừng bỏ bê 2 đứa này nhá không ... * tự hiểu * ;) mà chap này tình tiết diễn biến có qúa nhanh không nhỉ?
Nhưng sao anh Shin lại đổi tên chị Ran thành Kudo thế kia??? Ảnh nghĩ chị là vợ mình thật rồi hay sao ý . Mơ đi!!! Au nhớ hành anh Shin nhiều nhiều chút nha ^^
 
ayumi và genta có thể lắm chứ au, mình nghĩ kết thúc truyện cũng nên cho haibara và misuhiko thành một đôi chứ nhỉ :KSV@01: happy ending là ok nhất rồi :))))))
 
FujimotoloveKobato Bạn đọc kĩ lại chap1 nhé. Anh Shin đã không dùng viên thuốc giải cuối cùng, nên hiện tại vẫn là Conan. Và đã 10 năm trôi qua, Ran hiện tại vẫn 20 tuổi vì trong 10 năm các tế bào ngừng hoạt động. Shinichi Kudo và Ran Mori không tồn tại nữa.

vinie Ồ ồ, cám ơn nhé! Nói đúng suy nghĩ của tác giả luôn.

Lưu ly giá băng Cám ơn bạn nhé, nhưng mờ Hơ hơ, khổ thân anh Shin. Ran Mori đã chết 10 năm trước rồi, chỉ có 3 người biết sự tồn tại thật sự của Ran là Conan, Haibara, và tiến sĩ Agase thôi. Giờ mà lật lại toàn bộ sự việc sợ Ran sẽ gặp nguy hiểm nên coi như Ran bắt đầu 1 cuộc sống mới, ko còn Ran Mori, ko còn Shinichi Kudo.

chikarin230800 Cám ơn bạn. Mình bị nhầm, cái tội nóng vội không thể nào bỏ được. Xin lỗi các bạn đọc vì sự nhầm lẫn không đáng có. hixxxx. Mình sẽ cố gắng viết tốt hơn. Thaks bạn nhiều nha.
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
Chap 4. Một thoáng quá khứ


Lời của Hatori Heji


Ánh nắng hiu hắt còn xót lại không đủ xua tan đi bầu không khí lạnh lẽo. Kazuha đang tựa đầu vào vai tôi, nấc lên từng tiếng. Tay cô ấy nắm tay tôi, nhưng cô ấy không nhìn tôi. Ánh mắt xa xăm và ướt đẫm. Tôi không thể làm gì khác ngoài việc nắm tay cô ấy chặt hơn. Vâng, không ai có thể làm được gì. Bên cạnh tôi, là bố mẹ của Shinichi, ông bà Kudo, tiếp đó là ông Mori và bà luật sư Kisaki, tiếp nữa là Sonoko, còn có rất nhiều rất nhiều, những vị cảnh sát tôi đã quen mặt, có cả đội thám tử nhí. Tất cả đều khóc, phụ nữ và trẻ em có thể gào thét, những người đàn ông như tôi lặng lẽ rơi lệ và cố gắng giữ lấy những người phụ nữ bên cạnh để họ không khuỵ ngã. Giữa khung cảnh tang thương ấy, chỉ có một người, duy nhất một người khác biệt, Shinichi Kudo. Cậu ấy đứng phía trước tôi, bất động. Tất cả mọi người đều ra về, cậu vẫn đứng đó, lặng lẽ như tảng đá không cảm xúc. Tôi có thể hiểu được tình yêu cậu ấy rành cho Nee chan nhiều như thế nào khi cậu ấy còn là một cậu bé 7 tuổi. Niềm hạnh phúc không thể giấu được trên gương mặt của cậu ấy khi cậu ấy kể với tôi sẽ cầu hôn Nee chan cách đây 1 tuần. Tất cả như một thước phim đẹp lướt qua trong đầu tôi. Mối tình của họ có thể làm cảm động bất cứ ai, tôi nói bất cứ ai là con người, và thần chết không thuộc số đó. Tôi thật không ngờ, kết cục của họ lại đau thương như thế. Đám tang Ran Mori đã cướp đi bao niềm vui của bao cuộc sống, bao con người. Người con gái ấy luôn mang tình yêu, niềm tin và sự hy vọng đến với những người xung quanh. Biết bao người yêu thương cô ấy thì cũng từng ấy người phải oán hận ông trời sao quá nhẫn tâm. Kudo, tôi biết phải nói gì với cậu đây khi tôi cũng đau lòng. Tôi để cậu ấy lại một mình, có lẽ giờ chưa phải là lúc.

1 tháng sau đám tang, tôi lên Tokyo. Tôi không nói với Kazuha, đây là chuyện giữa tôi và Kudo, sẽ tốt hơn nếu không có cô ấy. Tôi đang đứng trước cửa căn biệt thự nhà Kudo, cánh cửa đóng kín, không có dấu hiệu của con người. Cậu ấy đã sang Mỹ với bố mẹ rồi sao? Tôi tự hỏi, cảm thấy thật ngu ngốc khi không liên lạc với cậu ấy trước. Tôi sang nhà bác tiến sĩ Agasa, rất may là bác ấy có nhà. Tôi định hỏi mượn chìa khoá nhà Kudo nhưng có lẽ không cần nữa

- Hatori, đã lâu không gặp

- Bác Agasa, bác khoẻ chứ. Cháu muốn hỏi bác về cậu ấy.

- Shinichi? Cậu ấy vẫn ở nhà ông Mori, giờ ông Mori đã chuyển đến ở cùng Eri nên cậu ấy sống một mình.

- Sao lại có chuyện đó?

- À, Shinichi vẫn là cậu bé 10 tuổi, vẫn là Conan. Có lẽ thằng bé chưa nói cho cháu biết.

- Chúng cháu đã không liên lạc từ hôm đó. Nhưng tại sao?...

- Cháu hãy đến văn phòng thám tử, giờ này thằng bé chắc đã đi học về.

Văn phòng thám tử Mori đã không còn biển hiệu nữa, ngoài cái đó ra thì vẫn không có gì thay đổi. Tôi bấm chuông cửa và chờ đợi. Một cậu nhóc trong bộ đồng phục học sinh cấp 1 xuất hiện trước mắt tôi. Kudo đây ư? Chỉ có ánh mắt là giống, khuôn mặt sao hốc hác, đôi mắt thâm quầng như thiếu ngủ cả tháng trời. Tôi không tin vào mắt mình nữa.

- Này Kudo, cậu không ăn không ngủ cả tháng qua phải không?

- Hatori, nếu cậu đến đây chỉ để nhắc những điều này thì tôi mời cậu về cho, tôi đã nghe quá nhiều những câu tương tự như thế rồi.

Cậu không nhìn tôi, đi vào bếp rồi mang ra 2 ly cà phê.

- Nhưng cậu không thể như thế này được. Trước khi uống cà phê có thể cho tôi ăn gì đó không? Tôi nhớ lần nào đến đây cũng có cooki rất ngon, cậu không bủn xỉn đến mức ấy chứ!

Tôi cô gắng cười để không khí bớt căng thẳng, nhưng đối diện với nụ cười của tôi là ánh mắt đau buồn, sâu thăm thẳm của Kudo.

- Đó là bánh Ran vẫn thường làm, tôi ước gì có thể mời cậu.

Cậu ấy không nói thêm, ánh mắt xa xăm nhìn về phía phòng bếp. Ở phía đó, Nee chan thường hay đứng nấu ăn khi tôi đến đây chơi. Ở phía đó, Kudo luôn mỉm cười.

Mình đã nói gì thế này, xin lỗi Kudo, xin lỗi, tôi không biết. Tôi chỉ muốn cậu ăn và nói gì đó để cậu vui hơn thôi. Xin lỗi Kudo, tôi không muốn nhắc lại.

- Cậu không phải làm bộ mặt như vừa giết người như thế Hatori. Tôi vẫn luôn nhớ cô ấy như thế. Như lúc này, cô ấy mặc chiếc tạp dề màu trắng có bông hoa Lan ở phía trước đang đứng trong bếp nấu ăn và thi thoảng quay sang mỉm cười với tôi, hay khi cô ấy đứng bên cửa sổ ngắm nhìn những vì sao và nhớ đến tôi, có khi cô ấy đứng cạnh cái bàn này và tươi cười nói chuyện điện thoại với tôi, khi…

- Kudo, Nee chan không muốn cậu như thế. Cậu có thể nhớ cô ấy, nhưng nỗi nhớ không thể nuôi sống cậu được.

- Hatori, tôi sẽ ăn nếu là thức ăn do cô ấy nấu. Đã 3 năm tôi đã quen với việc đó, tôi không thể ăn thức ăn do người khác nấu, nó không giống như những thứ cô ấy làm.

- Kudo, cuộc sống này cô ấy mang đến cho cậu. Không trân trọng nó có nghĩa cậu đã phụ lòng cô ấy, cậu có biết không.

Cậu ấy tức giận, thực sự tức giận rồi. Tôi có thể thấy được điều đó trong mắt cậu ấy.

- Hatori, ra ngoài, tôi không muốn nghe thêm bất cứ điều gì nữa. Ra ngoài.

Cậu ấy vào phòng, chúng tôi không nói gì nữa. Thời gian cứ thế trôi. Tôi ngồi ở phòng khách nhấm nháp ly cafe, sao cafe không ngon như mọi khi nhỉ? Có lẽ Kudo đúng, cuộc sống của cậu ấy luôn có bóng dáng của người con gái đó. Cậu ấy sẽ không thể sống nổi nếu thiếu cô ấy.

Nhưng tôi không thể thất bại dễ dàng như vậy.

Đã quá giờ ăn tối, cậu ấy vẫn không ra. Tôi phải đến gõ cửa phòng cậu ta. Phòng không khoá, không có ai bên trong. Cậu ấy không ở đây. Tôi nhìn cánh cửa bên cạnh. Cậu ấy thật hết thuốc chữa rồi.

- Kudo, cậu không thể đối đãi với khách như thế được. Tớ lặn lội từ Osaka đến đây đấy.

Cánh cửa từ từ mở ra, Kudo, cậu ổn chứ?

- Hatori, xin lỗi, tớ không nên đối xử với người bạn tốt nhất của mình như thế. Tớ không biết phải làm sao (Giọt nước mắt cô đơn trượt ra khỏi khoé mắt, lăn xuống mũi cậu rồi rơi xuống đất ) Hatori giật mình, “Như vậy sẽ tốt hơn, Kudo” cậu nghĩ.

- Cô ấy cười với tớ trước khi cô ấy nhắm mắt, Hatori, nụ cười ấy tớ không thể quên được.

- Chúng ta có thể xuống quán Poirot phía dưới, uống cafe và ăn chút gì đó rồi từ từ nói chuyện. Hatori cầm tay Conan, kéo cậu về phía cánh cửa.

Tại quán Poirot

Cậu ấy luôn nhìn về phía cửa kính, bên ngoài đâu có gì ngoài mấy cô cậu học sinh trong bộ đồng phục. Tôi đưa ly cà phê lên miệng, tốt nhất không nên làm phiền cậu ấy lúc này.

- Hatori, cảm ơn cậu.

Tôi nhìn vào mắt cậu, không còn giận dữ, không còn đau khổ, một sự bình lặng đến lạ kì.

- Không có gì

Rồi cậu ấy hỏi tôi sau khi chúng tôi tim lặng khá lâu

- Hôm nay mới là thứ 5, sao cậu lại được nghỉ thế?

- Cậu quên tớ đã là sinh viên rồi hả? Mà sinh viên có quyền được nghỉ không lý dó không phải sao cậu nhóc, học sinh tiểu học.

Cậu ấy lườm tôi nhưng không nói gì. Có lẽ cậu ấy đang nhớ đến Nee chan, nhớ đến 2 chữ sinh viên mà tôi nói.

- Mai cậu có thể về được rồi. Thứ 6 và cuối tuần tớ rất bận.

- Này, Kudo, tớ vừa mới đi mấy tiếng đồng hồ đến đây không phải để cậu đuổi về không thương tiếc như thế.

- Cuối tuần cậu bận với Kazuha không phải sao? Đừng có nói là không?

- ơ, ơ, sao cậu biết.

- Đừng quên tớ là thám tử. Chắc chắn cậu sợ Kazuha sẽ đòi đi theo nếu cậu đi vào cuối tuần, vì cậu đã có hẹn với cô ấy có đúng không?

- Nhưng tớ có thể ở đây đến thứ 7, sáng thứ 7 tớ sẽ về sớm.

- Không được, mai tớ bận rồi.

- Không thể ngờ cậu lại đối xử với bạn thân như thế đâu đấy. Thôi được, mai tớ sẽ về, giờ thì ăn thôi. Tớ có vài vụ án muốn thảo luận với cậu đây.



Tạm biệt Kudo, cậu nhất định phải mạnh mẽ.


Lời của Haibara Ai

Thứ 6 rồi, nhanh thật đấy, hôm nay Kudo sẽ không về trước 11h.

Đã luôn là như thế từ 10 năm trước. Cậu ấy sống với các vụ án từ thứ 2 đến thứ thứ 5, và thứ 6 cuối tuần sẽ dành cho một người đặc biệt, tại 1 nơi đặc biệt không ai được phép biết. Cậu ấy sẽ mất tích từ chiều thứ 6 và cuối tuần như thế, không lý do, không giải thích. Và cứ như thế, 10 năm qua, chúng tôi đã quá quen với hành động mờ ám đó của cậu. Tôi biết tất cả điều đó, vì cậu ấy không giấu bất cứ điều gì với tôi, tôi là nhà khoa học, là bác sĩ mà cậu ấy tin tưởng nhất để trao đổi tình trạng của Ran. Ran Mori, công chúa tuyết, cậu ấy luôn nói thế. Ran tuy không chết, nhưng viên đạn đã trúng tim, mọi sự tác động bây giờ chỉ làm cơ thể cô ấy không phân huỷ, các tế bào ngừng hoạt động. Tôi không thể giúp cô ấy sống lại được. Lần kiểm tra đầu tiên và duy nhất cách đây 10 năm đã cho tôi biết tất cả. Đám tang là giả, Ran Mori vẫn chưa chết, cô ấy chỉ là bị thành người thực vật trong môi trường nhiệt độ -10 độ C. Cô ấy không chết, cậu ấy đã làm tất cả để cô ấy không chết. Nhưng cậu ấy thì vẫn đang sống, cậu ấy không thế cứ kéo dài như thế này mãi. Đã 10 năm, 10 năm chỉ để duy trì một cơ thể không phân huỷ.

-Cậu có thấy mệt mỏi không, Kudo? Đã 5 năm rồi.

- Tớ mệt mỏi, Haibara, tớ chỉ muốn ở bên cô ấy, muốn ở căn phòng đó mãi mãi.


Tôi ngỡ ngàng, tôi quá bất ngờ với câu trả lời của cậu ấy. Tôi đã hết hy vọng, thực sự hết hy vọng. Tình yêu của tôi dành cho cậu ấy chỉ như ngọn đèn sắp tắt trước tình yêu bất diệt cậu ấy dành cho người con gái đó. Tôi mỉm cười, cười chính cái tình cảm mà mình gọi là tình yêu, và cười cho tình cảm của họ. Họ đã làm cho tôi tin vào một tình yêu bất diệt. Cám ơn Kudo.


Nhìn lại những thành viên trong đội thám tử, Genta cùng Mitsuhiko đang bận bàn luận về game. Đúng thôi, họ học về lập trình game mà. Ayumi đang tổng hợp thông tin những vụ án nhưng chốc chốc lại nhìn ra cửa sổ. Ayumi, phải nói thế nào đây? Bất cứ ai có mắt cũng nhìn ra tình cảm của cậu ấy dành cho Conan. Từ khi còn 7 tuổi, đến bây giờ đã là 20 tuổi. Số phận thật trớ trêu khi ngay từ đầu cậu ấy đã là người thua cuộc trong trận chiến tình yêu này. Cậu ấy đã không có 1 cơ hội nào dù là mong manh nhất ngay từ xuất phát điểm. Cậu ấy xinh đẹp là thế, dịu dàng sâu sắc là thế, nhưng lại đặt trái tim vào nơi không nên đặt. Bao giờ cậu ấy mới hiểu đây. Đã 13 năm rồi, Ayumi, tôi thực sự không biết phải làm gì với cậu.

Tôi đã từng như cậu, nhưng tôi không mù quáng như cậu. Có lẽ vì tôi đã biết được sự thật còn cậu thì không, tôi đã biết mình sai đường, còn cậu thì không, tôi biết tương lai sẽ như cậu bây giờ nếu tôi bước theo cậu, còn cậu thì không. Ayumi, xin lỗi, không thể cho cậu biết lý do khi bao lần tôi khuyên cậu nên từ bỏ. Tôi khuyên cậu hãy nhìn những người con trai khác, dù tôi biết không ai bằng người trong lòng cậu. Nhưng trái tim họ ở bên cậu không giống người con trai cậu đang theo đuổi. Người con trai cậu đang mơ không dành cho cậu, còn người khác nếu cậu đồng ý sẽ là của riêng cậu. Ayumi, hãy từ bỏ đi thôi.

Bỗng một cảm giác mắt lạnh bên tay tôi. Một lon cocacola đặt ngay cạnh tay tôi, và một bàn tay khác. Mitsuhiko, đó là người con trai của tôi, của riêng tôi. Tôi mỉm cười với cậu ấy. Chúng tôi đã chính thức hẹn hò cách đây 2 năm, vào ngày lễ tốt nghiệp cấp 3. Hôm nay là kỉ niệm tròn 2 năm, tôi biết cậu ấy không quên. Cậu ấy có rất nhiều ngày kỉ niệm mà chính tôi còn không biết. Kỉ niệm cái nắm tay đầu tiên, kỉ niệm nụ hôn đầu tiên, kỉ niệm ngày tuyết rơi đầu tiên chúng tôi ở bên nhau, …. Ngày hôm nay, tôi biết cậu ấy chắc chắn đã chuẩn bị tất cả. Tôi thấy mình thật may mắn, may mắn vì nhỏ lại 10 tuổi để gặp cậu ấy, may mắn vì không yêu Conan đủ nhiều, may mắn vì cậu ấy yêu tôi.
 
Hiệu chỉnh:
trời ơi ta ko biết làm thế nào giật tem và phong bì nên chỉ lặng câm cmt thôi, nói thế nào nhỉ c rất thích fic của e vì trong rất nhiều fic mà c đọc thì đây là fic đầu tiên hợp vs suy nghĩ của c là bắt shin chờ Ran trong khi Ran vẫn còn sống và ko còn chênh lệch tuổi tác nữa,thực sự thì cho dù họ cách nhau 10t đi nữa thì ty của họ vẫn luôn bất diệt,nhưng dù sao thì e xây dựng tình tiết truyện cũng khá mới. C sẽ luôn ủng hộ e,cố găng e nhé
 
fic của bạn mình cảm thấy nó thực sự là hay :) , không có lỗi type :) , bạn là một author rất tâm huyết đấy :)
Tuy nhiên thì một số đoạn hình như diễn biến hơi nhanh, đoạn shin tỏ tình ấy, bạn viết chậm lại và miêu tả kĩ một chút sẽ hay hơn :) và đoạn Gin bắn Ran đó, mình cũng không hiểu đoạn này, đáng nhẽ Gin phải có hành động gì đó kiểu như cười hay nói gì đó, rồi một lúc sau Kid mới đến, chứ vừa mới bắn xong mà Kid đã đến thì hơi vô lí @@
Đó là một số nhận xét của mình, có gì sai sót mong bạn thông cảm ^^ :) , fic bạn hay lắm nhé ^^ hóng chap mới rất nhiều :3
 
Thiên thần Ran Mori ohayo. oki, chúng ta cũng hướng tới japan nhé. yoroshiku onegaishimasu.

dragon_princess Cái phần tỏ tình thì mình thực sự không biết viết thế nào cho hay vì cái lúc lãng mạn là mình mù tịt. Còn lúc Ran bị bắn, mình sẽ kể chi tiết ở phần sau bởi người khác chứ ko pải anh Shin nhé. Vì lời thoại của Shinichi lúc đó ko thể rõ ràng đc vì Ran bị bắn, anh Shin không nghe, ko nhìn thấy bất cứ điều gì khác ngoài Ran nữa. hihi. Cám ơn bạn đã comt, nhờ comt của bạn mình có thêm ý tưởng để viết tiếp. hy vọng bạn luôn ủng hộ nhé ^^^
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
Sáng nay dậy sớm, tranh thủ edit lại chap mới, hơi ngán, mọi người thông cảm nhé. Please, comment!

Chương 5.1 Cuộc sống mới (phần 1)

Ran POV

Tỉnh giấc, tôi giật mình thấy khuôn mặt cậu. Trong đêm tối tôi không nhìn rõ nhưng tôi biết cậu ấy đang nhìn tôi. Sự lo lắng trong đôi mắt cậu tôi không sao giải thích được.

- Cậu không ngủ sao? Sao lại nhìn tôi như vậy?

Cậu ấy vẫn không ngừng nhìn tôi, như sợ tôi tan biết mất vậy.

- Tớ chưa buồn ngủ, nhìn cậu như vậy có làm cậu sợ không?

Tôi hơi bối rối trước câu hỏi của cậu ấy. Tôi có sợ không? Thật lạ vì câu trả lời là không. Cậu ấy cho tôi cảm giác an toàn và ấm áp. Tôi lắc đầu và mỉm cười. Cậu ây cũng mỉm cười. Ánh mắt xanh thẳm như đại dương khiến tôi như bị đắm chìm trong đó.

- Cậu cười đẹp hơn rất nhiều. Đừng lo lắng, tớ sẽ không bốc hơi được đâu.

Khuôn mặt cậu lại trở nên nghiêm túc, dường như tôi đã động chạm vào điều gì đó mà cậu không muốn nhắc đến. Cậu sợ tôi biến mất thật sao? Tôi ngạc nhiên với thái độ của cậu. Tôi là người, người làm sao biến mất được. Chắc chắn cậu ấy đã suy nghĩ quá nhiều.

- Ran, xin lỗi. Tớ sợ khi nhắm mắt lại rồi, tất cả sẽ biến mất như một giấc mơ. Nếu đây là giấc mơ thì tớ nguyện sẽ ở mãi trong giấc mơ, không bao giờ tỉnh lại.

Ánh mắt cậu nhìn tôi như bầu trời bao la, như biển cả mênh mông, tôi không biết làm sao để đáp trả lại tình cảm ấy. Tôi không nhớ, không nhớ gì, kí ức của tôi chỉ là một màu trắng. Tôi thực sự bối rối. Tôi đưa tay lên, chạm nhẹ vào khuôn mặt cậu. Tôi véo má cậu khiến ai đó phải thét lên.

- Cậu thấy đấy, không phải là mơ.

Chúng tôi cùng cười.

- Tớ không ngủ được nếu cậu cứ nhìn tớ như thế. Nằm cạnh tớ, chúng ta sẽ cùng ngủ.

Tôi đỏ mặt, cúi xuống nhìn tấm chăn đang che ngang bụng. Cậu ấy sẽ nghĩ tôi dễ dãi chăng? Tôi không dám ngẩng mặt lên nhìn cậu ấy.

Cậu ấy cầm tay tôi, buộc tôi phải nhìn lên. Tôi thấy cậu ấy cười, tôi thấy mặt cậu ấy cũng đỏ. Tôi bật cười trước thái độ của tôi và cậu.

- Tớ sẽ không làm gì đến khi cậu thực sự sẵn sàng, mặc dù tớ rất muốn.

Cậu ấy nháy mắt với tôi. Tôi có thể tưởng tượng được mặt tôi lúc này chẳng khác gì quả cà chua.

Cậu ấy nằm ngay cạnh tôi nhưng không chạm vào người tôi trừ việc vẫn không chịu bỏ tay tôi ra. Cậu ấy nói hãy để cậu ấy cầm tay tôi thêm 1 lúc nữa. Tôi im lặng, lắng nghe tiếng tim đập loạn nhịp trong lồng ngực. Tôi không nhớ cậu ấy nhưng cảm giác ở bên cậu ấy thật đặc biệt. Cậu ấy kể tôi nghe về cuộc sống hiện tại, về trường đại học, về nhóm thám tử, về mọi thứ trong cuộc sống của cậu ấy,... trừ tôi. Không hiểu sao cậu ấy không nói về quá khứ giữa tôi và cậu. Tôi không hiểu, nhưng tôi tin cậu. Cậu sẽ có lý do chính đáng cho việc đó. Tôi lại thấy một sự khác biệt nữa, tại sao tôi lại tin cậu đến vậy, tin vô điều kiện. Dường như đó là điều hiển nhiên vậy, có lẽ từ trong tiềm thức, tôi đã luôn như thế.

Rồi tôi ngủ lúc nào cũng không biết, mở mắt ra đã không thấy cậu bên cạnh. Hơi ấm vẫn còn ngay đây, có lẽ cậu mới dậy. Mùi của cậu ấy thật dễ chịu. Tôi luyến tiếc hít hà chiếc gối bên cạnh thêm vài giây trước khi bước ra khỏi gi.ường. Tôi phải tranh thủ đi lại, cậu ấy mà trở về nhất định lại bắt tôi nằm trên gi.ường. Người tôi đã mỏi lắm rồi khi phải nằm mãi như thế mặc dù chiếc gi.ường rất êm. Tôi mỉm cười đến bên khung cửa sổ. Tấm rèm trắng được kéo ra cho ánh nắng ùa vào, lung linh mờ ảo. Căn phòng trở lên rực rỡ hơn bao giờ hết. Tôi nhìn xuống khu vườn phía dưới. Cây cối có vẻ rậm rạp quá, có lẽ tôi nên đi xuống dọn dẹp một chút.

Những bậc cầu thang được phủ một màu vàng của gỗ, bức tường màu trắng bên cạnh được trang trí bởi những bức ảnh gia đình ấm áp. Trong số ấy, tôi thấy bức ảnh tôi và cậu với nụ cười tươi rói trên môi được treo ngay phía trên bậc thang cuối cùng. Trong bức ảnh, tôi không khác lúc này nhiều, nhưng cậu thì như một con người hoàn toàn khác vậy. Thực ra cũng không hoàn toàn như vậy. Phải nói thế nào nhỉ, là ánh mắt. Nếu như trong ảnh là một bầu trời trong xanh không một gợn mây thì hiện tại lại ẩn hiện cả một khoảng không u ám, không lối thoát. Tôi tự hỏi, 3 năm qua cậu ấy đã trải qua những gì? Tôi không biết nhưng chắc hẳn nó đã rất tồi tệ. Và cậu sẽ không bao giờ nhắc đến dù tôi có hỏi. Tôi lại một lần nữa ngạc nhiên, tại sao tôi hiểu rõ cậu như thế? Lắc đầu, tôi đến bên những khóm hoa mọc lộn xộn trong khu vườn.

“ Á”, một giọt máu rơi ra, tôi đưa tay lên miệng. Khi tay tôi gần như chạm vào môi thì bị một vật gì đó cản lại và giật mạnh về phía khác. Tôi sững người trước hành động bất ngờ ấy. Tại sao cậu lại trở nên đáng sợ như thế, ánh mắt cậu ấy, giận dữ, đau đớn. Rồi không nói không rằng, cậu bế tôi lên, đi thẳng lên lầu, đặt tôi nằm lên gi.ường. Cậu ấy nhìn tôi, đưa tay tôi lên miệng cậu. Tôi cảm thấy có chút xót, có chút ngọt ngào, có chút ấm áp.

- Tại sao máu lại không ngừng chảy, tại sao??? Cậu ấy quát lên với ngón tay của tôi. Tôi không biết, tôi lấy khăn giấy lau đi, nhưng máu đúng là không ngừng chảy. Tôi sợ, không phải sợ máu mà sợ cậu ấy. Cảm giác mất kiểm soát hiện rõ trên khuôn mặt cậu ấy. Cả sự hoảng hốt, hỗn loạn. Sau một hồi vò đầu bứt tai, cậu ấy đút tay vào túi lấy ra chiếc điện thoại có treo hình 1 con cá heo. Cậu ấy bấm loạn bàn phím (cậu ấy bấm nhanh quá khiến tôi có cảm giác là cậu ấy đang bấm loạn)

- Haibara, mau qua đây. Cô ấy không ngừng chảy máu.

Cậu ấy gập máy, ánh mắt cậu ấy vô hồn, đau đớn, như xoáy sâu vào tay tôi, vào cơ thể tôi.

- Xin lỗi, tớ không cố ý làm cậu sợ. Tớ chỉ muốn dọn dẹp 1 chút, tớ không nghĩ sẽ ra cơ sự này. Xin lỗi. Làm ơn hãy nhìn tớ, Conan.

Cậu ấy nhìn tôi, nói như thét lên bên tai tôi

- Nằm xuống, không cho phép rời khỏi gi.ường, cậu đã nghe rõ chưa.

Tôi bàng hoàng, lần đầu tiên cậu ấy to tiếng với tôi. Tôi quay lưng về phía cậu, tôi giận cậu. Cậu ấy lao đến ôm tôi, ôm chặt hơn và chặt hơn. Mắt tôi mở to, không hiểu hành động của cậu ấy. Nó thay đổi nhanh như một cái chớp mắt. Cậu ấy thì thầm bên tai tôi.

- Máu của cậu làm tim tớ ngừng đập. Đừng để tớ nhìn thấy một lần nữa. Hãy hứa với tớ.

Máu của tôi, nó khác gì máu của những người khác. Cậu là thám tử, nhìn thấy tử thi, thấy máu hẳn là việc bình thường đi, sao lại sợ máu của tôi. Phải chăng nó có liên quan đến điều tồi tệ cậu phải chịu trong quá khứ.

Tôi không nói gì cho đến khi cánh cửa bật mở, Haibara bước vào với một hộp y tế. Cô ấy tiến đến, mở hộp lấy ra 1 lọ thuốc màu trắng. Cô ấy im lặng làm việc như không biết có sự tồn tại của 2 con người là tôi và Conan.

- Tôi đã nói với cậu rồi, dù vết thương nhỏ cũng trở nên nghiêm trọng. Cơ thể cô ấy chưa hoàn toàn phục hồi. Còn 10 ngày nữa. Đừng để điều gì tương tự xảy ra.

Cô ấy lạnh lùng nhìn Conan trong khi đang thu dọn đống dụng cụ mà cô ấy mang đến.

- Yên tâm, sẽ không bao giờ có điều tương tự.

Vẻ mặt cậu ấy nghiêm túc hơn bao giờ hết. 10 ngày tới nhất định sẽ là địa ngục với tôi đây. Tôi đau đớn tự nhủ.

Haibara bước đến cánh cửa, trước khi đóng lại cô ấy nói

- Tớ biết điều đó.

Tiếng đóng cửa đưa căn phòng trờ về trạng thái im lặng vốn có. Chúng tôi không ai nói gì, sự kiện đến quá bất ngờ, không biết phải đối mặt như thế nào. Giận cậu ư, tôi có. Trách cậu ư, không, chắc chắn không. Nhưng tôi không muốn bị giam trong 4 bức tường, tôi muốn hít thở không khí bên ngoài, muốn được làm việc, muốn được nấu những món mình thích, tôi quá chán thức ăn nấu sẵn. Tôi không biết phải nói gì với cậu vào lúc này.

- Ran, nhìn tớ. Tớ biết cậu đang giận tớ, nhưng tớ không biết phải như thế nào mới là tốt cho cậu. Tớ cảm giác, chỉ rời mắt khỏi cậu 1 giây thôi cũng mang đến nguy hiểm cho cậu.

- Conan, tớ không còn bé nữa. Lần này chỉ là tai nạn, lần sau tớ sẽ chú ý. Đừng tự trách mình, cậu đã chăm sóc tớ rất tốt.

- Không, không tốt, bằng chứng là những gì vừa xảy ra. Từ giờ cậu không được phép rời tớ nửa bước.

Cậu ấy trừng mắt nhìn tôi, như cảnh cáo rằng “Ran, lời tớ nói cậu không thể thay đổi”.

- Nhưng cậu còn công việc, còn việc học nữa.

- Cậu sẽ đi cùng tớ, mọi lúc mọi nơi. Ok?

- yatta, tớ có thể ra ngoài sao, thật tuyệt.

Tôi vui vẻ cầm tay cậu, cười với cậu. Điều này thật tuyệt, ngoài sức tưởng tượng của tôi. Cậu ấy cũng cười.

- Tớ sẽ giới thiệu cậu với các thành viên đội thám tử vào bữa trưa.

Cậu ấy nhìn đồng hồ, đứng dậy ra khỏi phòng để lại 1 lời nói

- Mau thay đồ đi, còn 15ph nữa đến giờ hẹn rồi.

Tôi vui mừng chạy lại tủ quần áo. Những bộ váy lộng lẫy, tôi khá bất ngờ và có cảm giác nó không hợp với tôi, tôi không cảm thấy quen thuộc với những bộ cánh đắt tiền này. Tôi lựa mãi mới được 1 bộ giản dị nhất. Chiếc váy liền, dài đến gối, màu xanh da trời với những bông hoa cúc trắng li ti. Tiếp đến tôi lại phải chọn các phụ kiện khác, 15 ph trôi nhanh hơn tôi tưởng, tôi cảm giác như bị ngập trong cửa hàng quần áo.

Bất lực, tôi ngước mắt lên nhìn thì thấy cậu đang đứng trước cửa quan sát tôi đánh vật với đống đồ trang sức.

- Tôi không tin tất cả chúng là của tôi Conan.

“ Tất nhiên chúng không phải của cậu Ran, nó là của mẹ tớ, mà cậu biết đấy, mẹ tớ là diễn viên nổi tiếng mà” Tôi không biết cậu đang nghĩ gì với nụ cười nửa miệng trên môi. Cậu tiến đến, lấy một chuỗi vòng có điềm những viên đá màu trắng rất đẹp đeo lên cổ tôi. Khi tay cậu chạm vào, một dòng điện chạy thẳng vào tim tôi. Chân tôi run như không đứng vững nổi. Lúc tôi tỉnh táo lại thì chúng tôi đã ở bên ngoài căn nhà và cậu ấy đang cầm tay tôi.

Tại Poirot

- Conan, cậu đến muộn. Chúng tớ sắp chết vì đói.

Một cậu con trai tương đối to lớn nói như hét lên khi nhìn thấy chúng tôi. Sau đó, tất cả mọi người đều mở to mắt nhìn tôi. Tôi bối rối, tại sao họ lại nhìn tôi như thế. Họ quen tôi sao. Có lẽ vậy, vì tôi là bạn của Conan, mà họ cũng là bạn của Conan, có khi chúng tôi là bạn. Kí ức về họ trong tôi hoàn toàn là con số không.

- Ran neechan?



Tạm thời như thế đã cả nhà, chap tiếp, Ran sẽ hoà nhập với cuộc sống mới như thế nào? Mong cả nhà sẽ ủng hộ và review nhé.
 
Hiệu chỉnh:
^^ , bay vô com cho bạn đây, đọc fic của bạn mình có cảm giác nó hơi buồn buồn (tất nhiên rồi -_-) , nhưng cũng rất dễ thương, cảnh conan với ran ý :D . Chap này vẫn nhẹ nhàng sâu lắng, việc nhân vật xưng "tôi" sẽ dễ dàng bộc lộ cảm xúc của mình hơn. Nói chung mình rất thích ;)) :3 :">. Cơ mà mình hay super soi chính tả đấy nhé ^^ .
Uh, có lẽ vậy, vì tôi là bạn của Conan, mà họ cũng là bạn của Conan, có lẽ chúng tôi đã gặp nhau.
Bạn lưu ý tuyệt đối không sử dụng tiếng việt không dấu, từ viết tắt và ngôn ngữ teen trong fic nhé. Đây là điều tối kị khi viết fic.
 
Ừ, vậy nếu rảnh thì bạn qua tường mình nha! Còn trong chap này thì mình thấy bạn đã viết rất tốt, nhưng cũng giống như bạn dragon_princess nói, bạn lưu ý không sử dụng ngôn ngữ teen trong fic nhé!:)
P/S: Cho mình xin tem và phong bì ha!:KSV@01:
 
"tớ sẽ không làm gì đến khi cậu thật sự sẵng sàng mặc dù tớ rất muốn". *tò mò* làm gì là làm gì e, nghĩ lung tung vs những sn hết sức *chong sáng* :v
 
Part 2 của chap 5 nhé .

Sự ngạc nhiên hiện rõ trên gương mặt những người bạn mới.

- Ran nechan?

Tiếng nói phát ra từ 3 cái miệng cùng một lúc. Tôi bất ngờ với câu nói của họ. Họ biết tôi, thì có thể nhưng sao gọi tôi là chị. Tôi với họ chỉ bằng tuổi mà thôi.

Sau đó họ quay ra nhìn Conan.

- Giới thiệu với mọi người đây là Ran Kudo. Còn giới thiệu với Ran đây là thành viên đội thám tử. Genta, Mitsuhiko, và Ayumi.

Chúng tôi bắt tay nhau như một phép lịch sự tối thiểu nhưng tôi biết họ đang có rất nhiều điều thắc mắc.

- Ran Kudo, không phải Ran Mori sao?

Giọng nói trầm buồn cất lên từ phía Ayumi. Tôi để ý thấy cô ấy rất khác, không còn ngạc nhiên như các bạn, khuôn mặt tĩnh lặng như mặt hồ. Đôi mắt long lanh như đính thêm những hạt sương đêm. Khác với Haibara, sắc sảo, thông minh, cô ấy đẹp, dịu dàng và ấm áp. Cô ấy không nhìn tôi, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ, ngắm nhìn con đường trải dài một màu vàng của cây rẻ quạt.

Conan nhìn cô ấy, sự cảm thương thể hiện rõ trong đôi mắt, cậu và cô ấy có quan hệ gì đặc biệt sao. Một cảm giác nghẹn đắng nơi nồng ngực.

- Ayumi, Ran Mori đã chết, đây là Ran Kudo, bạn gái của mình. Từ hôm nay, cô ấy sẽ cùng tham gia với đội thám tử. Mong mọi người giúp đỡ.

Mitsuhiko và Genta trao đổi ánh mắt cho nhau, từ ngạc nhiên đến lo lắng.


- Được, cậu cứ yên tâm. Chúng tớ nhất định sẽ giúp đỡ cô ấy.

Ayumi mỉm cười với Conan, với tôi, với những người còn lại. Họ trao nhau những cái nhìn, im lặng đến đáng sợ.

- Cám ơn các bạn. Tớ sẽ cố gắng không làm phiền các bạn. Mong các bạn giúp đỡ.

Cô mỉm cười với những người bạn mới. Vậy là cô đã có việc để làm, có người để nói chuyện dù cô biết sẽ khó khăn lắm để họ chấp nhận cô.

Không gian tĩnh lặng, tâm hồn cô tĩnh lặng.

Cô không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Cô là ai? Ran Mori, cái tên nghe rất quen, cô nghĩ mình đã từng nghe thấy trong quá khứ. Conan nói Ran Mori đã chết, còn cô, cô là ai, Ran Kudo, không ai biết, không quá khứ, không bạn bè. Cô có thực sự tồn tại? Cô đắm chìm trong những suy nghĩ của riêng mình.

- Ran, Ran, … Ran

Cô bất giác ngẩng lên, cười hì hì với Conan

- Tớ không điếc, cậu làm gì mà hét to dữ vậy hả?

Cô trừng mắt nhìn Conan. Cậu cười đáp lại cô

- Ơn trời là cậu đã trở lại mặt đất.

“Cậu khiến tớ nhớ thời thơ ấu của chúng ta quá”

- Reng...Reng (tiếng chuông điện thoại reo)

- Moshi moshi, Conan Edogawa desu.

“- Conan kun, thanh tra Megure đây. Cháu hãy mau đến số số 4 Haitsu, Gifu ku nhé. Có vụ án cần cháu giúp đỡ”

- Vâng, cháu sẽ có mặt sau 15ph nữa.

Cả đội mau chóng thu dọn và lên đường. Chiếc xe do Mitsuhiko cầm lái đang lao vút trên con đường rợp bóng cây. Bầu trời trong xanh không một gợn mây, những con đường trải dài một màu vàng của cây rẻ quạt. Tokyo vào mùa thu thật đẹp. Cô thầm nghĩ khi hướng ánh mắt vào những chiếc lá đang bay bay trong gió. Nơi đây thật quen thuộc, khung cảnh gần gũi thân thương lạ kì. Cô thoáng thấy hình bóng hai đứa trẻ với những chiếc cặp sách che gọn tấm lưng nhỏ đang cùng nhau bước trên vỉa hè. Cậu bé im lặng lắng nghe những điều cô bé nói, thi thoảng lại ngoảnh sang nhìn cô bé. Bất giác cô nở nụ cười. Quá khứ của cô và cậu chăng?

Xe dừng lại, cô cùng các bạn xuống xe, đứng trước cánh cổng căn biệt thự tráng lệ, nhưng có phần cô đơn. Một cảm giác ấm áp từ đầu ngón tay lan tỏa đến nồng ngực. Cô nhìn cậu, cậu cũng đang nhìn cô. Ánh mắt cậu chắc chắn, vững vàng, và an toàn biết bao. Cô nắm tay cậu chặt hơn.

- Conan kun, cháu đến rồi. Mau lại đây.

Người đàn ông luống tuổi, mái tóc hoa râm vẫy tay với cậu. Bác ấy bỗng mở to mắt khi nhìn thấy cô. Lại cảm giác này, tại sao thái độ của mọi người lại lạ như vậy chứ? Cô giống cô gái đã chết đó đến vậy sao?

Bác ấy ngạc nhiên trong vài giây, ai không chú ý sẽ không biết những gì vừa diễn ra. Conan đến bên nạn nhân. Một người đàn ông trong trang phục đồ ngủ đang nằm trong vũng máu. Cô sợ hãi, gương mặt trắng bệch. Conan nắm tay cô chặt hơn. Cậu chấn an cô. “Có tớ ở đây, sẽ không có chuyện gì xảy ra” lời cậu thì thầm bên tai cô. Cô mỉm cười, bình tĩnh đi bên cậu, nghe cậu suy luận, nghe cậu phỏng vấn những người có liên quan, cùng cậu tìm thêm chứng cứ. Mọi thứ không tồi tệ như cô tưởng. Bên cậu, cô luôn cảm thấy an toàn, dù có bất cứ chuyện gì xảy ra. Cô nhìn cậu, mỉm cười, tin tưởng.

- Hung thủ chính là anh!

Hai, tạm thời như vậy đã. Mong các bạn vào ủng hộ, comt cho mình hoản thiện hơn. Phần cuối đã viết xong, nhưng chưa edit được, còn 2 chương nữa thôi. Không biết có nên viết ngoại truyện không nữa. (Ngoại truyện về cuộc sống vợ chồng của các nhân vật chính). Nếu các bạn động viên mình sẽ cố gắng hơn. Mong cả nhà ủng hộ!!!
 
×
Quay lại
Top Bottom