[Shortfic] Chocolate ngọt ngào

Các bạn thấy chuyện như thế nào?

  • Tốt

  • Tạm

  • Khá


Bạn chỉ được xem kết quả sau khi tham gia bình chọn.

Miya.

Thành viên thân thiết
Thành viên thân thiết
Tham gia
19/6/2016
Bài viết
30
Titlle: Chocolate ngọt ngào
Author: Mewsuyp
Disclaimer: Nhân vật là của Aoyama. Nhưng số phận là do tôi quyết định.
Summary: Đã 5 tháng kể từ ngày Ran bước vào lớp 10. Cô còn nhớ như in lần đầu cô nhìn thấy anh. Cô yêu anh từ cái nhìn đầu tiên nhưng.. anh không yêu cô. Anh luôn nhớ đến tiểu công chúa năm xưa của anh... Ran quyết định tỏ tình vào ngày valentine nhưng cô đã bị anh từ chối. Cô đau lòng, thầm nhớ đến cậu bé năm xưa cũng bỏ cô đi...
Có lẽ cô không đáng để được yêu thương ???
 

Đính kèm

  • Meitantei.jpg
    Meitantei.jpg
    226,3 KB · Lượt xem: 16
Hiệu chỉnh:
Chap 1: Valentine Đau
Đã 5 tháng kể từ ngày Ran bước vào lớp 10. Cô còn nhớ như in cái cảm giác.. phải nói thế nào bây giờ nhỉ?

--- Flashback ---

Tháng 9, trời se lạnh. Cô nằm cuộn mình trong chiếc chăn nhỏ, mơ màng chìm đắm trong giấc mộng. " RENG ~ RENG ~ RENG " Cô bực dọc cầm chiếc đồng hồ ở trên bàn và... chiếc đồng hồ đã yên vị ở dưới đất. Cô trùm chăn kín mít, tiếp tục chìm trong giấc ngủ ngàn thu.. í lộn ngàn vàng.

- RAN... CON KHÔNG ĐI HỌC SAO ??? - Mẹ cô bắt đầu xuất chiêu ... sư tử gầm để gọi con gái dậy.

Ran bịt tai lại, hình như cô đã quên mất cái gì a~ Vội vàng nhặt đồng hồ dưới đất, cô ngạc nhiên hét to:

- A..AAAA.. MUỘN GIỜ RỒI

Ran lao vào VSCN với tốc độ ánh sáng. Cô vội vàng thay quần áo, buộc tóc rồi nhanh chóng đi học. Trước khi đi, cô không quên quay lại, trách cứ mẹ:

- Sao mẹ không gọi con dậy sớm? Hôm nay con nhất định phải đến đúng giờ. ( Chỉ là.. đã 9 năm chị í không tham dự khai giảng vì dậy trễ )

Mẹ cô lắc đầu , nhìn đứa con gái đang bán mạng chạy. Ran đã mất cha từ nhỏ nên bà dành hết tình yêu thương cho cô... chỉ mong có thể bù đắp khoảng trống trong trái tim cô. Bà dành cả đời làm việc cũng chỉ để chăm lo cho đứa con gái... Khẽ thở dài, bà quay lưng vào nhà chuẩn bị đi làm.

Ran lao nhanh như bay đến trường. Từ nhà cô đến trường mất 10' nên cô đi bộ. Nhưng hôm nay vì đã muộn giờ khai giảng nên cô chạy chỉ mất 3'. Cô vừa đến cổng trường cũng là lúc tiếng trống trường vang lên. Ran hít lấy hít để không khí. Lúc nãy cô chạy nhanh đến nỗi tưởng như tim ngừng đập. Mệt mỏi về chỗ ngồi, Ran nghẹn ngào nhìn không khí khai giảng tràn ngập toàn khắp cả trường. " Ôi cảm động quá! Đây là lần đầu tiên mình dự lễ khai giảng trong đời. " Ran thầm nghĩ. Trong lúc cô đang lâng lâng hạnh phúc thì Sonoko - nhỏ bạn thân đã nhìn thấy cô. Nhỏ gõ đầu cô, ác độc nói:

- Cậu vui đến phát điên rồi hả con kia ? - Ngưng 1 lát, nhỏ nói tiếp - Mà cũng phải, đây là lần đầu tiên cậu dự lễ khai giảng, vui mừng cũng đúng. Mà tớ cũng phục mẹ cậu thật đấy... lần đầu tiên đánh thức cậu dậy sớm sau những tháng hè. Chắc mẹ cậu phải mở tiệc ăn mừng quá nhỉ?

- Cậu im lặng cho tớ. Cậu có sở thích phá hạnh phúc của tớ à?- Ran nhíu mày nói.

5' sau.. 10' sau vẫn không thấy con bạn thân trả lời, Ran tò mò quay sang nhìn nhỏ. Với tính cách ấy của nhỏ thì đã phản bác cô lâu rồi. Nhìn theo ánh mắt nhỏ, cô nhìn thấy 1 chàng trai có nụ cười tỏa nắng đang nhìn nhỏ. Cô liếc mắt nhìn nhỏ rồi thở dài. " Tật mê trai của con nhỏ này suốt kiếp không bỏ được. " Ran nhân cơ hội trả đũa, gõ đầu nhỏ, lớn giọng nói:

- Anh ấy tên là Makoto Kyogoku vô định karate của trường, hiện đang học lớp 11.

- Ôi, anh ấy đẹp trai quá. Ảnh đang nhìn tớ kìa. - Suy nghĩ 1 lát, nhỏ quay sang nhìn cô, nghi ngờ hỏi - Cậu quen anh ấy ?

- Ừm. Thì tớ với anh ấy tập luyện karate chung mà.

- Cậu giới thiệu ảnh cho tớ. - Nhỏ quay sang nhìn Ran, mắt sáng ngời. - Nha~~ nha ~

Ran rất sợ giọng điệu làm nũng của nhỏ nên đành chấp nhận.

- Được rồi, cậu thôi làm nũng cho tớ. Ghê quá !

Ran nói rồi xua đuổi Sonoko. Nhỏ bĩu môi làm dáng, tức giận nói:

- Rồi.. Rồi. Chịu cậu luôn. Anh bên cạnh cũng đẹp trai mày ạ.

Ran nhíu mày, quay sang nhỏ, giọng điệu trách cứ:

- Cậu muốn bắt cá 2 tay ?

Nhỏ suy đi nghĩ lại thì anh Makoto vẫn được hơn nên nhỏ vội vàng nói:

- Không.. không. Tớ chỉ thích anh Makoto thôi.

- Ừm.

Ran lơ đễnh trả lời. Ánh mắt liếc về phía chàng trai đứng cạnh anh Makoto... PHẬP ( thần tình yêu bắn trúng á mấy nàng )

--- End Flashback ---

Từ lúc đó cho đến bây giờ, cô không ngừng "đeo bám", tìm hiểu về anh. Anh chính là Kudo Shinichi - chàng thám tử nổi tiếng trong trường. Anh được biết với tên " Chàng thám tử lạnh lùng ". Như tên gọi, anh rất lạnh lùng nhất là đối với phụ nữ. Nhưng dù anh lạnh lùng đến đâu cô cũng đã quyết tâm theo đuổi anh vi.. cô yêu anh. Dù cô bị anh xua đuổi bao nhiêu lần đi chăng nữa, cô cũng không thay đổi quyết định." CỐ LÊN!" Ran thầm nói với lòng mình.

Còn mấy ngày nữa là đến valentine. Cô vẫn chưa tìm hiểu được anh thích gì vậy nên cô đành tặng khăn tay do cô tự đan. Cô đã thức suốt mấy đêm liền để làm kịp thời gian tặng quà cho anh. Cuối cùng ngày cô mong đợi đã đến. Cô mệt mỏi xoa xoa mi tâm, khẽ nhắm mắt lại. Cô đã thức liền mấy đêm nên bị suy nhược, khá mệt. Nhưng cô sẽ không để công sức mình bị uổng phí. Cô đã nhờ anh Makoto hẹn Shin ra vườn hoa anh đào sau trường. Cũng sắp đến giờ hẹn, Ran vội thay đồ, sửa soạn lại mọi thứ rồi cầm lấy món quà, cô chạy nhanh đến trường. ( Vì Valentine vào T2 mà chưa hết hẳn mùa đông nên rất lạnh nhé )

z27260797.gif
Tại vườn hoa anh đào, Shin đã đến từ sớm. Anh nhíu mày nhìn thời gian.. chắc Makoto cũng sắp đến. Anh tựa vào 1 cây hoa đào, nhìn lên trên bầu trời cao. Anh nhớ đến cô công chúa nhỏ trong lòng anh... Cô bé là người đầu tiên anh yêu.. nhưng anh đã để lạc mất cô bé từ khi 5 tuổi. Hôm nay cũng là ngày anh và cô bé xa cách nhau.. Shin nhắm mắt, hồi tưởng lại tất cả mọi chuyện trong quá khứ. Cô bé còn nhớ đến anh không ?

Ran hồi hộp bước vào vườn hoa. Khi nhìn thấy Shin đang dựa vào gốc cây gần đó, cô hồi hộp thở đến mức tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cô nhanh chóng bước đến trước mặt Shin. Anh cũng nhận ra sự hiện diện của người nào đó.. chắc là Makoto. Shin mở mắt ra nhìn người trước mắt, anh nhíu mày nhìn, lạnh giọng nói:

- Makoto ?

Như hiểu được lời chất vấn của anh, cô khẽ nói:

- Em xin lỗi vì đã lừa anh. Em đã nhờ anh Makoto hẹn anh.. Em không cố tình.. Em muốn nói... EM THÍCH ANH! - Ran đỏ bừng mặt, hồi hộp đưa món quà cho anh.

- Valentine? -Suy nghĩ 1 lát, Shin tiếp lời - Không.

Shin nói xong anh vẫn đứng tại chỗ, xem biểu hiện của cô. " Chắc cô ta cũng như những đứa con gái khác, đều thích vẻ bề ngoài của mình. Tỏ tình không được thì khóc lóc ăn vạ. " Shin khinh bỉ nghĩ. Nhưng anh đã sai lầm thật rồi. Cô không khóc, không ăn vạ mà cô đang cười! Đúng vậy, là cười a~ Chẳng lẽ anh đã sai ?

Cô biết trước khả năng này rất cao nhưng sao tim vẫn đau... Cô nặn ra 1 nụ cười hoản hảo nhất, dịu dàng nói:

- Vậy.. - Ran ngập ngừng - Xin lỗi anh vì đã tốn thời gian của anh. Em sẽ không làm như vậy nữa. Nhưng xin anh hãy để em ở bên cạnh anh như 1 người bạn.. và nhận lấy món quà này của em, được không? - Như sợ anh hiểu lầm, cô vội nói tiếp - Chỉ là món quà làm quen giữa bạn bè thôi.. không có ý gì khác đâu ạ!

Suy nghĩ 1 lát, lại nhìn cô gái trước mắt. Anh cảm nhận được nỗi đau của cô đang che giấu trong đáy mắt. Anh sai thật sao ?

- Được.

Chỉ đợi câu nói này của anh, Ran xoay người, chạy thật nhanh. Cô không muốn anh thấy dáng vẻ yếu đuổi, thảm hại của cô. Đi cách chỗ anh khá xa, đôi chân cô buốt lạnh dẫm dưới nền tuyết tưởng như đã đạt đến cực hạn, cô ngã dưới đất. Cô đau.. đau hơn cái lạnh cắt da cắt thị ngoài trời, đau gấp bội lần. Nước mắt nóng hổi như những viên trân châu không ngừng rơi xuống, chạm nhẹ trên nền tuyết, vỡ òa. Cô ngồi dưới nền tuyết lạnh lẽo, ôm đầu gối khóc. Cô rất cô đơn, bây giờ cũng vậy. Cô đã quen với sự cô đơn nhưng vẫn sợ, vẫn đau. Lần thứ 2 cô mở lòng nhưng lại bị từ chối... thật thảm hại! Cười nhạt, cô nhớ về cậu bé ngày xưa. Cậu bé đã sống gần nhà cô 2 năm, nhưng 5 tuổi cậu bé đã chuyển đi. Cậu bé chính là người đầu tiên cô yêu nhưng cậu đã nhẫn tâm bỏ cô lại 1 mình. Hôm nay là ngày cô đau nhất, cậu bé đã rời bỏ cô, và người thứ 2 cô yêu lại không yêu cô...

Có lẽ cô không đáng để được yêu thương ???


z27260797.gif

 
Hiệu chỉnh:
@Miya. Chào bạn, có vẻ mình là người đầu tiên đọc fic và comment cho bạn rồi. Bạn viết fic rất dễ thương, tình tiết nhẹ nhàng về 1 đôi bạn thân vô tình bị lạc mất nhau, nay lại có cơ duyên gặp lại. Dù Ran tỏ tình thất bại nhưng mình tin là mối quan hệ của họ rồi sẽ tốt đẹp thôi.
Mình có ý kiến vậy nè, bạn thay đổi cách xưng hô của Ran và Sonoko là "cậu - tớ" hay "bạn - mình" được không, mình thấy họ thân thiết lắm nên xưng hô thê có vẻ hợp hơn. Bạn mau ra chap mới nhé, ủng hộ bạn
 
Chào au, mình xin nhận xét luôn nhé

Khi viết Văn bằng Tiếng Việt, chúng ta đã được giáo viên dạy cho quy tắc. Và quy tắc đó vẫn được áp dụng trong viết fic.


"Ngưng 1 lát"

Đây là ví dụ trong chap của bạn. Đáng lẽ phải viết bằng chữ nhưng bạn lại viết số và còn nhiều chỗ khác nữa nhé

Còn được viết số ví dụ như ngày tháng năm hay giờ giấc, như thế này:

" Từ nhà cô đến trường mất 10' "



Vậy nhé. Còn một số chỗ diễn đạt chưa được lắm nhưng theo mình thấy thế là khá tốt rồi.

Còn một vài chỗ bạn dùng dấu chấm lửng quá nhiều:


Nước mắt nóng hổi như những viên trân châu không ngừng rơi xuống... chạm nhẹ trên nền tuyết.. vỡ òa. Cô ngồi dưới nền tuyết lạnh lẽo, ôm đầu gối khóc. Cô rất cô đơn.. bây giờ cũng vậy. Cô đã quen với sự cô đơn nhưng vẫn sợ, vẫn đau. Lần thứ 2 cô mở lòng nhưng lại bị từ chối... thật thảm hại! Cười nhạt, cô nhớ về cậu bé ngày xưa... cậu bé đã sống gần nhà cô 2 năm.. nhưng 5 tuổi cậu bé đã chuyển đi. Cậu bé chính là người đầu tiên cô yêu nhưng cậu đã nhẫn tâm bỏ cô lại 1 mình... Hôm nay là ngày cô đau nhất.. cậu bé đã rời bỏ cô.. và người thứ 2 cô yêu lại không yêu cô...


Ưu điểm:
-Ngôn từ mềm mại
-Cốt truyện nhẹ nhàng, vừa phải không nhanh không chậm

p.s:Hóng chap nha bạn :*
 
Chap 2: Quá khứ của Ran

Năm tháng cứ thế qua đi. Ran vẫn ở bên cạnh Shin mỗi ngày. Dù không được anh yêu nhưng cô vẫn sẽ yêu anh, âm thầm, lặng lẽ. Ran nhớ về cậu bé năm xưa...

--- flashback ---

Từ lúc sinh ra, bố đã không ở bên cạnh cô. Mẹ là người vất vả nuôi cô khôn lớn. Những lúc cô hỏi về bố thì mẹ im lặng, không nói gì. Cô biết là mẹ đang run.. "khóc! Mẹ khóc vì bố. Tại sao? Tại sao bố lại không ở bên mẹ và con?"- Cô bé nghĩ. Cô ôm lấy mẹ, lo lắng nói:

- Mẹ ơi! Mẹ đừng khóc mà. Con sai rồi. Con sẽ không hỏi về bố nữa. Mẹ đừng giận con mẹ nhé!?

Bà ôm con gái vào lòng, gượng cười trấn an sự sợ hãi đang len lỏi trong cô bé:

- Mẹ không giận con đâu. Con không có lỗi. Sau này con sẽ hiểu thôi.

- Dạ.

Cô rúc sâu vào trong lòng mẹ. Cô không có bố thì đã sao? Cô chỉ cần có mẹ là đủ rồi. Cô sẽ bảo vệ mẹ, không để mẹ khóc nữa.

Kể từ lúc cô sinh ra, họ hàng bên ngoại đã không ưa gì mẹ con cô. Họ nói những lời ác độc về mẹ và cả cô. Cô chỉ là đứa bé ngây thơ, cô không có tội gì nhưng sao họ vẫn kì thị cô, nói cô là đứa con không cha, họ nói mẹ cô ngoại tình nên cha cô bỏ đi... Những lúc như vậy, cô chỉ biết ôm mẹ, và mẹ nhẹ nhàng xoa đầu cô, an ủi cô. Không chỉ họ hàng mà cả khu phố cũng không ưa gì cô bé. Mỗi khi thấy cô họ sợ hãi tránh xa như tránh thứ gì đó ghê tởm vậy. Không ai chịu chơi với cô cho đến một ngày... cô gặp cậu bé đó...

Trong lúc chạy, cô bị ngã. Cô nằm dưới đất, chống tay cố đứng dậy nhưng sức lực cô quá yếu. Khi cô bé đang cố hết sự chống đỡ cơ thể nặng nề thì một cậu bé chạy tới, cậu mỉm cười tỏa nắng để lộ chiếc răng khểnh vô cùng dễ thương. Cậu lo lắng hỏi cô bé:

- Em không sao chứ?

- Dạ. - Cô bé trả lời, mỉm cười với cậu.

- Em đứng lên đi, em đau không? - Cậu thấy cô bé kì lạ nên hỏi han cô.

Cô bé không nói gì, gật đầu một cái. Cậu bé ngạc nhiên hỏi:

- Tại sao em không khóc?

- Đau là phải khóc sao? - Cô bé nhíu mày nhìn cậu. Cô đã làm quen với tất cả từ bé. Cô cũng tự biết khi vấp ngã sẽ phải tự đứng lên. Tuy cô mới 5 tuổi nhưng cô đã trưởng thành hơn rất nhiều.

- Không.. không.

Cậu bé thất thần nhìn cô. Cậu đã tiếp xúc rất nhiều với mấy cô nàng tiểu thư. Các cô nàng khi thấy cậu là bám riết không buông, giở mọi thủ đoạn: khóc lóc, ăn vạ, giả vờ ngã để cậu đỡ,... Nhưng cô là người đầu tiên không như vậy. Cô ngã mà vẫn có thể mỉm cười, tự đứng lên. Cậu ngắm nhìn kĩ khuôn mặt của cô. Cô bé rất đẹp! Khuôn mặt thiên sứ bầu bĩnh, đôi mắt xanh dương to tròn, đôi môi anh đào chúm chím, cô còn có má lúm a~ Khi cô bé cười thật đẹp! Trên đầu cô còn có cái " sừng " vô cùng dễ thương. Cô bị nhìn đến mất tự nhiên, quơ tay loạn xạ trước mặt cậu, tò mò hỏi:

- Anh sao thế? Mặt em dính gì à?

Cậu bé đỏ bừng mặt, lắp bắp trả lời:

- Không.. anh không sao. - Cậu nhìn dưới chân cô, lo lắng hỏi han - Chắc em không đi được. Anh đưa em về nhà nhé? Nhà em ở đâu?

- Nhà em ở xxx ( địa chỉ nhé ) ạ. - Cô bé mỉm cười, tò mò hỏi - Anh không sợ, không kì thị em sao?

- Tại sao anh lại sợ và kì thị em? - Cậu bé sửng sốt hỏi.

- Các bạn trong khu phố không ai chơi với em. Mỗi khi nhìn thấy em họ lại chạy rất xa. Em không có làm gì các bạn ấy mà... Tại sao các bạn ấy lại đối với em như vậy? - Mắt cô bé rưng rưng nhìn thẳng vào cậu bé.

Cậu xoa đầu cô, gạt đi một giọt nước mắt còn chưa kịp hình thành, dịu dàng nói"

- Sẽ không. Anh sẽ chơi với em, được chứ ?

- Dạ

Cô nở nụ cười hạnh phúc, ôm lấy cậu. Cậu bé cũng dang tay ôm thân hình nhỏ bé của cô. Nhẹ nhàng hỏi:

- Em tên gì?

- Mori Ran ạ!

- Em bao nhiêu tuổi?

- 4 tuổi.

- Được rồi. Gọi anh là Shin nhé? - Cậu bé nháy mắt. - Anh 5 tuổi.

- Vâng ạ. - Cô bé non nớt trả lời.

- Giờ anh đưa em về nhà, chịu không?

Cô bé gật gật đầu. Cậu đỡ cô dậy, đưa cô về nhà. Từ đó, cậu thường đến nhà cô chơi. Cậu đưa cô đi chơi khắp nơi, có hôm còn về muộn, quần áo lấm lem và cả hai đứa đã bị mắng xối xả, nhưng rất vui. Cho đến một ngày, cậu bé phải đi du học. Cậu đã hẹn ước nhất định sẽ quay lại và cưới cô bé. Trước khi đi, cậu đã trao cho cô bé một cặp dây chuyền, của cô chữ S và của cậu chữ R, đại diện cho tình yêu cậu dành cho cô. Nhưng sau khi cậu bé đi một năm thì mẹ cũng phải chuyển nhà vì chỗ làm ở xa và cậu không biết nên hai người đã lạc mất nhau từ đây...

--- End flashback ---

Cậu bé ấy chính là mối tình đầu của cô. Người mà cô suốt đời không bao giờ quên được. Nhưng bây giờ cậu đang ở đâu?

Nhận thấy Ran đang chìm đắm trong suy nghĩ, Sonoko khẽ lay cô, "lo lắng" hỏi:

- Cậu sao thế? Thất tình đến mức thất thần rồi à? - Ran không trả lời làm Sonoko càng "lo lắng". - Này MORI RAN.

- Hả - Ran nhăn mày, bịt tai lại.

- Hả? - Shin đang ngồi gần đó ( chả là chỗ của anh í cạnh Ma mà Ma cạnh So ) ngạc nhiên hỏi. - Tên em là gì?

Ran ngạc nhiên trước thái độ của Shin, khẽ nói:

- Mori Ran.

- Em nói lại đi.

- Mori Ran

- Mori Ran.

Hai người đồng thanh nói. Shin Ran ngạc nhiên nhìn nhau, Ran tò mò nhìn Shin hỏi:

- Anh sao thế?

Shin đăm chiêu suy nghĩ và anh đã đưa ra quyết định của mình:

- Anh không sao. Không có gì đâu.

Shin mỉm cười. Lần đầu tiên anh mỉm cười với cô. Nụ cười anh thật đẹp, để lộ răng khểnh nhỏ xinh. Ran nhìn đến thất thần, một cảm giác quen thuộc lan tràn trong trí óc cô. "Không lẽ anh chính là.." Cô lập tức loại bỏ suy nghĩ ấy ra khỏi đầu mình. Shinichi lạnh lùng còn Shin rất ấm áp, dịu dàng. Chắc không phải đâu, chỉ là trùng hợp, trùng hợp, đúng vậy! Trong lúc Ran đang rối rắm thì Shin rất vui vẻ và hạnh phúc, anh thầm nghĩ:

"Tìm được em rồi, tiểu công chúa của anh!"
z27260797.gif
 
Hiệu chỉnh:
Viết rất tốt, lần này Miyu không có gì cmt nhiều, chỉ nhắc chút ít về type chính tả


- Tại sao anh lại sợ và thị em? - Cậu bé sửng sốt hỏi.

Và còn
Shin Ran ngạc nhiên nhìn nhau, Ran tò mò nhìn Shin hỏi:
Chỗ này nên thêm dấu ngăn cách vào chứ để vậy là đọc thành một tên đấy nhé.

p.s: Hết=)) Viết tốt nhé
 
Tò mò Shin có kế hoạch gì với Ran đây . Bạn viết rất hay. Và hình như đây là fic đầu mình đọc mà Ran nhỏ tuổi hơn Shin nhỉ. Thấy cũng lạ hồi hộp chờ fic mới . Thank tác giả nha
 
@Miya. , xin chào, ra chap mới nhanh zậy ta. Chap mới rất hay và nhẹ nhàng. Có đièu mình thấy shinichi nhận ra Ran hơi bị nhanh. Nhưng chắc chap sau sẽ có sự thay đổi lớn về cách đối xử với Ran cho xem. Tạm biệt nhé. Chúc bạn viết tốt
 
@bunnythao91 ân, tại ta viết shortfic nên phải đẩy nhanh tiến độ a~ vi chủ đề chính liên quan đến valentine ~> chocolate a~ :KSV@05:
 
Chap 3: Người lạ
Thời gian trôi qua thật nhanh, mới đó đã chuẩn bị đến năm mới. Ran cùng mẹ đang quét dọn nhà cửa thì có người đến nhà. Cánh cổng vừa được mở ra, cô ngạc nhiên, há mồm nhìn " người lạ ". Anh thu hết biểu hiện của cô vào trong mắt, mỉm cười nói:

- Em không cần ngạc nhiên đến vậy chứ? Anh đã báo trước rồi mà.

Sau một khắc ngạc nhiên, cuối cùng Ran cũng đã bình tâm trở lại, nhíu mày nhìn Shin, hỏi:

- Em tưởng anh không đến chứ, ai ngờ...

--- Flashback ---

Thời tiết đã bắt đầu chuyển sang mùa đông, trời se lạnh. Ran ngồi trong lớp khẽ xoa hai tay, than thầm trong lòng " Sao năm nay lại lạnh đến vậy chứ? ". Sonoko nhìn nhỏ bạn thân, khẽ mỉm cười, nói:

- Lạnh lắm à? Sao cậu không mặc thêm áo vào. - Nhỏ hỏi. Nhỏ biết cô không chịu được lạnh nhưng lại không thích mặc nhiều áo nên cũng đành bó tay với cô bạn.

- Em lạnh? - Ran chưa kịp trả lời thì anh đã bước về phía cô, nhíu mày hỏi.

Ran nhìn anh đang đến gần, mỉm cười nói:

- Không. Em không sao.

Shin lấy tay áp lên má Ran, xua tan đi sự lạnh lẽo. " Tay anh ấy thật ấm áp. " Ran thầm nghĩ, mặt cũng dần dần đỏ lên. Shin thấy biểu hiện đáng yêu của Ran, đáy mắt anh nhàn nhạt ưu thương nhìn cô, cau mày nói:

- Còn nói không lạnh, má ôm lạnh ngắt rồi này.

Shin bỏ tay ra khỏi hai má đã ửng hồng của cô. Cảm giác ấm áp dần biến mất thay vào đó là sự lạnh lẽo. Ran bỗng nhiên cảm thấy sự mất mát không thể nói thành lời. Khẽ cắn cắn môi, Ran cúi thấp đầu không nhìn Shin. Anh chăm chú nhìn Ran, như đoán được suy nghĩ của cô, anh khẽ mỉm cười, cởi khăn quàng ấm áp trên cổ, anh nhẹ nhàng quấn lên cổ Ran. Ran đang mải suy nghĩ, một cảm giác ấm áp trên cổ, Ran nhíu mày sờ tay lên cổ, kinh ngạc nhìn Shin:

- Anh không lạnh sao?

- Có.

- Vậy sao anh không quàng?

- Anh có thể chịu được. Em cầm đi.

Shin mỉm cười nói. Đây vốn là quà valentine Shin định tặng cô nhưng anh không biết phải đưa như thế nào nên đành dùng cách này tặng trước. Năm nay, sau khi đón Tết xong anh sẽ phải đi sang Mỹ một thời gian để giúp pama làm việc. Anh định tỏ tình với cô vào valentine nhưng chắc không được rồi. Khẽ thở dài, một ý nghĩ thoáng lướt qua đầu anh. Shin quay sang Ran, ánh mắt nóng rực, khẽ nói:

- Năm nay anh qua nhà em đón năm mới được không?

Ran tò mò nhìn Shin, hỏi:

- Tại sao?

- Vì năm nay pama anh bận, sẽ không về đây nên anh muốn qua nhà em đón năm mới.

- Được. - Ran mỉm cười tỏa nắng, để lộ má lúm xinh xinh. - Chỉ sợ anh chê thôi.

Nụ cười của Ran làm tim ai đó khẽ lệnh một nhịp, mặt anh đỏ bừng lên, nhanh chóng nói:

- Sẽ không.

Ran thấy khuôn mặt của anh đỏ bừng lên, lo lắng nhìn anh:

- Mặt anh đỏ lên kìa, có phải ốm không?

Ran nói. Cái tay không yên phận sờ soạn khắp mặt Shin, vô tình lướt qua đôi môi của anh. Mặt anh càng ngày càng nóng, Shin quay mặt đi về lớp, bỏ lại ánh mắt tò mò của Ran đằng sau lưng.

--- End Flashback ---

Shin cùng Ran đi vào nhà. Mẹ cô nhìn thấy Shin khẽ ngạc nhiên. Shin nháy mắt ra hiệu cho bà đừng nói gì. Bà cũng gật đầu, mỉm cười chào đón anh:

- Cháu đến chơi.

Shin cũng gật đầu với bà, " Vâng " một tiếng rồi quay ra nhìn Ran, khẽ hỏi:

- Em đang làm gì?

- Em với mẹ đang dọn dẹp nhà cửa thì anh đến đó. - Ran liếc mắt nhìn Shin.

Mẹ Ran mỉm cười, nhìn hành động "thân mật" của hai đứa, nói:

- Ran, con đi mua đồ năm mới đi. - Rồi bà quay sang Shin, nháy mắt một cái. - Cháu đưa Ran đi giúp cô nhé?

Shin thầm cảm ơn " mẹ vợ tương lai ", nói:

- Vâng.

Ran quay sang nhìn Shin, lo lắng hỏi:

- Phiền anh không?

- Không sao.

Shin nói, kéo cô ra siêu thị gần nhà. Cô và anh bắt tay vào việc lựa chọn đồ ăn cho bữa tối. Ran muốn ăn thịt bò nhưng Shin lại thích thịt gà và... cuộc chiến bắt đầu.

- Tối nay mình ăn thịt gà nhé Ran? - Shin mở lời. ( như vck ms cưới í )

- Không. Em thích ăn thịt bò. Lâu lắm rồi em chưa ăn. - Ran nói.

- Nhưng anh thích thịt gà. - Shin cau mày.

- Em thích thịt bò. - Ran bất mãn nói.

- Gà.

- Bò.

- Gà.

- Bò.

...

Hai người thay phiên nhau nói đến khi cả hai đều không thể nói được nữa thì cuộc chiến mới kết thúc. Ran bực tức nhìn Shin, lạnh nhạt nói:

- Thì lấy cả hai đi.

- Được.

Hai người lấy bò và gà bỏ vào trong xe đẩy. Ran bực tức bỏ đi trước, không thèm quay lại nhìn Shin
z27260797.gif

Buổi chiều, Shin phụ giúp hai mẹ con làm việc. Anh được giao cho nhiệm vụ nhặt rau. Sau khi nhặt xong, anh mỉm cười, quay ra gọi Ran:

- Anh làm xong rồi này. - Shin cười tươi, đưa rổ rau cho Ran.

Ran nhìn rổ rau nát bét, nhìn khuôn mặt tươi cười của Shin, khẽ thở dài, cô cầm rổ rau đem ra ngoài đổ đi. Rau trong rổ nhìn không ra được hình thù, nát bét, chẳng khác gì rau cho lợn ăn. Shin nhíu mày nhìn Ran đang định đổ rau:

- Em làm gì đấy?

- Đổ. - Ran tỉnh bơ trả lời.

- Sao lại đổ?

- Hỏng.

- Em... - Shin bất mãn nhìn Ran, lại nhìn rổ rau. Công sức hơn một giờ đồng hồ của anh mà cô chỉ nói vẻn vẹn " Đổ " - Giải thích rõ đi. - Shin lạnh giọng.

Ran nhìn Shin, cô im lặng không nói gì. Cô biết anh là "thiếu gia", hôm nay phải hạ mình làm những việc này mà lại bị đổ bỏ đi thì cũng hơi quá. Suy nghĩ một hồi, Ran quyết định giữ lại rổ rau, mặc dù không dùng được nhưng có lẽ sẽ có ích. Ran cầm rổ rau vô bếp, cô để trong tủ lạnh rồi quay ra nhặt rau. Công việc khá vất vả. Mẹ cô đang ở trên phòng làm nốt công việc nên chỉ có mình cô nấu ăn. Thở dài nhìn những món ăn được bày biện trên bàn. Bình thường chỉ có hai mẹ con nên ăn rất đơn giản. Nhưng hôm nay có Shin nên sẽ phải khác đi rồi.

Ran lên phòng gọi mẹ xuống ăn. Cô để mặc Shin cho đến khi mẹ bảo ra gọi anh thì cô mới miễn cưỡng " lết " ra phòng khách:

- Ăn.

Chưa kịp để Shin trả lời cô đã quay trở lại phòng, bắt đầu ăn cơm. Ran thản nhiên ăn, không nhìn Shin lấy một cái. Trong lúc ăn, hai người vô tình đụng phải đũa của nhau. Ran cau mày ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Shin. Tay cô linh hoạt kéo miếng thịt bò lại. Shin cũng không bằng lòng, đưa tay đoạt lại. Ran bực tức nói:

- Của em.

- Không.

Mẹ cô thấy tình hình căng thẳng thì đứng ra giảng hòa:

- Hai đứa, chọn miếng khác?

- Không.

- Không.

Cả hai cùng lên tiếng khiến bà vô cùng khó xử. Bà lấy kéo, cắt thành hai nửa. Hai con người đang tranh giành nhìn miếng thịt thơm ngon bị cắt muốn lòi cả tròng mắt. Ran tức giận, buông đũa xuống, dù sao hôm nay cô cũng không muốn ăn. Ran đi ra vườn chơi. Những cơn gió mát nhè nhẹ thổi tóc cô bồng bềnh bay trong gió. Shin thấy Ran không ăn nữa, anh cũng không muốn ăn. Shin đi theo Ran ra vườn. Thấy cô đang ngồi, Shin nhẹ nhàng đến ngồi cạnh cô. Ran nhìn lên bầu trời, lạnh nhạt hỏi:

- Sao anh ra đây?

- Theo em.

Ran im lặng không nói gì. Shin quay sang nhìn cô, nhẹ nhàng hỏi:

- Em đã từng yêu?

Ran sửng sốt nhìn Shin, cô khẽ nói:

- Đã.

Shin nhận được câu trả lời của Ran, đỏ mặt hỏi:

- Người ấy đâu?

Ran không thèm nhìn biểu hiện của Ran, cô nhìn lên bầu trời, mắt rưng rưng như đang nhớ lại quá khứ. Cô nhẹ nhàng trả lời:

- Đã đi.

- Đi đâu?

- Đi rất xa. Em sẽ đợi anh ấy trở về. - Ran mỉm cười nhìn Shin.

- Em yêu anh?

Ran đỏ mặt. Chuyện như vậy mà anh cũng hỏi được. Shin nhận được câu trả lời từ Ran ( Im lặng là đồng ý á ), anh mỉm cười. Tiểu công chúa của anh vẫn đợi anh về, vẫn đang yêu anh, anh có gì hối hận nữa chứ? Shin xoa đầu Ran, ánh mắt nhàn nhạt ưu thương nhìn thẳng vào cô. Anh khẽ nói:

- Anh sẽ phải đi sang Mỹ một năm. Năm sau anh sẽ trở về, vào dịp noel. Đến lúc đó em có thể ra gặp anh?

Ran nghe anh nói, tim cô đau như cắt. Cố kiềm chế cảm xúc, Ran gượng cười:

- Được.

Nghe được câu này của Ran, anh cười buồn:

- Sẽ gặp lại em sau, nhớ chú ý sức khỏe, nhất là vào mùa đông. Năm sau, anh không muốn đi chơi noel với người ốm được không?

- Ừ.

Ran quay mặt đi. Cô sợ anh sẽ nhìn thấy cô yếu đuối, thấy cô khóc. Mỹ? Đó cũng là đất nước người đầu tiên cô yêu đi và anh ấy đã biến mất như chưa từng tồn tại. Có phải Shin cũng sẽ biến mất như cậu bé năm xưa?

Shin thấy Ran quay mặt đi, anh hiểu cô đang khóc. Anh vội vàng ra khỏi nhà cô. Nếu anh còn chần chừ thêm nữa anh sợ sẽ không nỡ rời xa cô. Ran thấy Shin đã đi xa, cô ngước nhìn bầu trời cao, nước mắt khẽ rơi. Valentine năm nay cô lại cô đơn rồi. Giờ cô đã hiểu được cảm giác yêu đơn phương. Cô chỉ cần anh được hạnh phúc và cô luôn được ngắm nhìn anh là đủ.

Nhưng giờ... anh đã đi mất rồi!
z27260797.gif
 
Hiệu chỉnh:
Chap 4: Đau
Shin đã rời đi gần 1 năm rồi. Mùa đông lại đến. Ran thẫn thờ ngồi nhìn cửa sổ. Tuyết rơi mỗi lúc một dày, cô đưa tay ra, hứng lấy những bông tuyết mỏng manh nhưng lạnh lẽo. Trong lòng cô cũng vậy, lạnh lẽo còn hơn cả tuyết. Nhỏ ngồi bên cạnh khẽ ôm cô, xua tan sự lạnh lẽo còn đọng lại. Nhỏ lo lắng hỏi:

- Ran, sắp đến Noel rồi đấy! Cậu định làm gì?

Ran sửng sốt nhìn nhỏ. Đúng vậy! Sắp đến Noel và Shin sẽ vê với cô... phải không? Thấy cô im lặng, lòng nhỏ cũng trùng xuống, nhỏ nhẹ nhàng nói:

- Giữa Shin và hoàng tử, mày sẽ phải lựa chọn. - Nhỏ lo lắng nhìn cô. Ngày ấy sẽ đến, cô phải lựa chọn một trong hai người cô yêu thương nhất, sẽ như thế nào đây?

" Đúng vậy! Mình nên chọn ai đây? Hoàng tử có quay về hay là không?" Ran lo lắng, cô suy nghĩ về hoàng tử và Shin, tất cả mọi chuyện với hai người... Những suy nghĩ cứ quanh quẩn trong đầu khiến cô rối rắm, cô đã đưa ra quyết định. Ran ngẩng đầu, ánh mắt kiên định nhìn nhỏ rồi lại nhìn qua khung cửa sổ. Cô sẽ nghe theo trái tim mình. Nhỏ mỉm cười động viên nhìn cô:

- Tớ tôn trọng sự lựa chọn của cậu. Chúng ta đi mua quà Noel nhé?

- Ừ.

Nhỏ và cô thay đồ, đi dạo phố. " Shin thích cái gì nhỉ? Hay mình làm bánh ngọt? Nhưng anh không thích ăn đồ ngọt mà. " Cô suy nghĩ, bỗng nhiên cô nghĩ đến "Chocolate? Nhưng chắc anh sẽ không thích đâu." Ran quay sang nhìn nhỏ, cô mỉm cười:

- Cậu tặng gì cho Makoto?

- Tớ sẽ làm bánh quy tặng anh Makoto hihi. - Nhỏ mơ mộng nói - Thử tưởng tượng mà xem... anh ấy cầm lấy chiếc bánh, cắn một miếng và khen " Em giỏi quá, mẫu người yêu lí tưởng của anh! ". Thật hạnh phúc biết bao! ( thông cảm, bà chị bị ATSM cấp độ cao a~ )

- Ôi, chắc tớ không giám ở gần cậu quá. - Cô nhìn nhỏ, cười đểu.

- Tại sao? - Nhỏ ngây thơ hỏi.

- Trong miệng cậu có gắn bom a~

Chữ vừa tuôn hết khỏi miệng, nhỏ nhìn lại đã không thấy cô đâu. Nhỏ tức giận nhìn lên phía trước, cô đã quay lại lè lưỡi với nhỏ kìa. Nhỏ tức muốn hộc máu, chạy nhanh đuổi theo cô. Hai cô gái như hai đứa bé dễ thương đang chơi đùa... được về với tuổi thơ, với những kí ức đẹp đẽ.

Ran đang chạy đột nhiên cô hốt hoảng dừng lại. Người bên kia, chẳng phải là Shinichi ? Sao anh lại đi với một cô bé? Ran ngạc nhiên đứng đó, nước mắt cô rơi.. một giọt... hai giọt.. ba giọt... đắng và mặn chát. Những giọt nước mắt như xát muối vào trái tim nhỏ bé đang đau đớn như ngàn vạn con dao đâm vào.. đau! Ran chạy thật nhanh, cô không muốn nhìn thấy người cô yêu đi với người con gái khác. Cô muốn anh hạnh phúc nhưng cô không đủ trái tim cao thượng để mỉm cười chúc phúc cho anh. " Đã bao lâu rồi cô chưa khóc? Một năm. Phải rồi, lúc anh đi cô đã khóc và lúc anh về cũng vậy. Sao cô lại đau vì một người con trai không yêu cô chứ? Thật ngốc! " - Ran mỉm cười khinh miệt chính bản thân mình. Là cô đã nhầm lẫn giữa tình yêu và tình bạn?

Nhỏ đang đuổi theo cô thấy cô bỗng chốc dừng lại, nhỏ chạy đến đập vô vai cô, mỉm cười nói:

- Ran.. tớ...

Nhỏ kinh ngạc nhìn cô, cô đang khóc. Nhưng tại sao? Nhìn theo ánh mắt cô, nhỏ vô cùng tức giận khi thấy một cặp đôi đang vui vẻ nói cười. Đó là Shin, cô gái bên cạnh anh ta là ai? Nhỏ tức giận muốn xông lên đòi lại công bằng cho Ran nhưng khi nhỏ nhìn lại cô đã đi mất rồi. Nhỏ lo lắng đuổi theo cô, miệng không ngừng gọi:

- Ran. Ran. Ran. Rannnnnnnnnnn. - Nhỏ thở dốc nhìn cô, cuối cùng cô cũng đã đứng lại. Nhỏ lo lắng hỏi: - Cậu có hay không sao?

- Không. - Ran lạnh lẽo trả lời. Nước mắt cô đã cạn, tim cũng đã đau. Bây giờ cô còn cần gì nữa?

- Ran.. - Nhỏ lo lắng gọi: - Cậu đừng như thế mà.

- Như thế? - Cô lạnh lùng nhìn nhỏ.

Nhỏ kinh hãi khi nhìn thẳng vào ánh mắt cô. Ánh mắt đó lạnh lẽo, sâu thẳm như muốn cuốn hút nhỏ vào đó. Nhỏ lo lắng:

- Ran.. tớ xin cậu, cậu buồn thì hãy khóc đi. - nhỏ mếu máo nhìn cô. Nước mắt tuôn rơi như mưa.

- Tại sao phải buồn ? - Ran cười lạnh.

- Chúng ta về nhà, được chứ? - Nhỏ biết không nói lại cô, thấp giọng hỏi.

- Được.

Cô xoay người đi trước, để mặc nhỏ đi sau. Cô âm trầm đi trước, cô không ngừng nghĩ đến Shin và cô gái kia mà cõi lòng thì cũng đã tan nát. Ran về nhà cùng Sonoko, cô thất thần đi lên phòng để mặc nhỏ đằng sau. Nhỏ bước vô phòng. Cô đang ngồi trên gi.ường, đôi mắt vô thần nhìn ra cửa sổ. Cô đang xõa tóc, mái tóc dài tung bay theo gió.

" Khụ.. khụ.."

Nhỏ lo lắng chạy vào, nhẹ nhàng hỏi:

- Ran, cậu không sao? - Nhỏ sờ tay lên trán cô, nóng như hỏa lò. - Cậu bị cảm rồi.

- Ừ. - Cô lơ đãng trả lời.

- Tớ xin cậu, đừng như vậy. Hắn không đáng để cậu hi sinh nhiều đến thế.

- Ừ.

Đôi mắt xanh biếc vẫn nhìn ra cửa sổ. Khuôn mặt cô nhợt nhạt, đôi môi khô nứt nẻ.

" Khụ khụ"

Sonoko hoảng hốt nói:

- Ran, đợi tớ đi lấy thuốc.

Ran im lặng. Cô âm trầm nhìn bầu trời đêm khuya lạnh lẽo. Nhỏ bước vào, lo lắng đến bên gi.ường. Nhỏ định đóng cửa sổ nhưng một bàn tay đã ngăn nhỏ lại. Nhỏ nhíu mày nhìn cô nhưng cũng dừng hành động lại. Nhỏ khóc, lo lắng nói:

- Cậu uống thuốc nhé?

- Không.

- Cậu hãy kiên cường lên một chút được không? Đem thuốc uống vào đi. Shin không đáng để cậu làm vậy. Cậu còn phải sống vì mẹ cậu chứ.

Cô im lặng không nói gì. Cầm lấy thuốc và nước trên bàn, cô nhanh chóng uống vào rồi lại thờ ơ ngồi bên cửa sổ.

- Cậu không nghỉ ngơi?

- Không.

Biết không thể khuyên bạn, nhỏ thở dài đi ra ngoài mà lòng vẫn lo lắng không yên. Chắc chắn rằng nhỏ đã đi ra ngoài, nước mắt cô không kìm nén được mà rơi xuống. Cô có chết cũng cố chịu đựng không khóc thành tiếng. Tâm đã vỡ thành từng mảnh, nếu cái chết có thể đem những thống khổ đó vùi lấp, cô tình nguyện chết. Nhưng còn mẹ? Mẹ làm tất cả mọi việc cũng chỉ vì cô, cô sao có thể bất hiếu với mẹ được chứ? Ran ngồi đó, cô nhìn những bông tuyết, nở nụ cười nhẹ. Cô sẽ kiên cường. Họ không muốn cô sống thì cô sẽ sống thật tốt. Họ muốn làm cô đau cô sẽ không để họ hoàn thành tâm nguyện. Cô sống vì bản thân cô, vì mẹ không phải vì bất cứ ai khác nên cô sẽ không tha thứ cho ai làm tổn thương mẹ và chính bản thân cô.
z27260797.gif
 
Hiệu chỉnh:
Chap 5: Merry Christmas
Sáng hôm sau tỉnh giấc, Ran thấy đầu mình đau như búa bổ. Khẽ cau mày, nhìn chiếc chăn mỏng trên vai, Ran khẽ mỉm cười. Cô bước xuống gi.ường, cấm mảnh giấy trên bàn, cô đọc nhanh chóng rồi bước vô VSCN. Ran xuống nhà ăn sáng thì nhỏ đã đi học.” Hôm nay là thứ hai, ngày mai là đến giáng sinh rồi.” Cười buồn. “ Mình đang nghĩ gì vậy? Người ta đã phản bội mình thì mình còn thiết tha, cầu mong gì nữa đây?” Ran ngồi xuống cầm bánh lên ăn. Ăn xong , cô uống cốc sữa rồi lên phòng tay quần áo đi học.

Thấy Ran đến trường, nhỏ rất ngạc nhiên, vội chạy ra chỗ Ran, tức giận hỏi:

- Sao cậu lại đi học? Cậu cũng phải biết tự chăm sóc mình chứ. Hôm qua cậu còn sốt rất cao đấy… - Nhỏ nói một lèo làm cô không kịp trả lời.

- Im. – Cô quát khẽ. – Tớ không sao.

Nhỏ im lặng nhìn cô. Nhỏ lo lắng cho cô, cô biết chứ. Nhưng cô không phải là Mori Ran của ngày hôm qua rồi. Cô sống vì cô, tại sao lại ngược đãi chính bản thân mình chứ?

- Được rồi. Nhưng cậu phải nhớ mệt thì nói với tớ nhé. – Nhỏ sờ tay lên chán Ran, lo lắng nói – Cậu vẫn còn sốt khá cao đấy.

- Ừ.

Ran lạnh lùng nói rồi kéo nhỏ vô lớp. Trước cửa lớp, Makoto đang đứng đó chờ nhỏ. Ran cười nhẹ, đẩy nhỏ đến trước mặt cậu, nháy mắt nói:

- Tớ vào lớp trước. Tâm sự với chàng xong thì nhớ vô lớp nhé!

Chưa đợi nhỏ trả lời, Ran quay lưng bước vào lớp để mặc nhỏ đứng đấy với khuôn mặt đỏ bừng. Nhỏ đỏ mặt, e thẹn nhìn Makoto:

- Anh tìm em có việc?

- À.. không.. – Thấy biểu hiện đáng yêu của nhỏ, cậu nhìn đến ngây ngẩn cả người, khuôn mặt càng ngày càng đỏ: - Mai em đi chơi giáng sinh với ai không?

Nhỏ lắc đầu.

- Vậy mai đi với anh nhé?

- Được.

Nhỏ gật đầu, xoay ngươi bước vào lớp. Tiếng chuông vang lên, Makoto cũng nhanh chóng bước về lớp. Vừa thấy nhỏ, Ran đã mỉm cười:

- Chàng mời câu đi chơi giáng sinh đúng không?

- Sao cậu biết? – Nhỏ đỏ mặt hỏi.

- Tớ là nhà tiên tri vĩ đại nhất lịch sử, không biết cũng hơi lạ a~ - Ran nháy mắt nói. ( chị đang có khuynh hướng ảo tưởng sức mạnh cao. )

- Thôi đi cô nương, cô bay cao quá rồi đấy. – Nhỏ cốc vô đầu cô một cái. – Mà mai cậu có hẹn với....

- Không. Tối mai tớ bận rồi. – Ran lạnh nhạt nói. – Chúc cậu đi chơi vui vẻ.

- Ừ. – Nhỏ lo lắng nói.

Ran xoay người lên, tập trung nghe giảng. Nói tập trung cho oai chứ thực ra đầu cô đang đấu tranh suy nghĩ về giáng sinh.”Vui? Buồn?“ đó không phải cảm xúc của cô bây giờ. Có lẽ cô đã bị căn bệnh vô cảm đang thịnh hành hiện nay mất rồi.

Buổi học hôm nay kết thúc nhanh chóng, Ran mệt mỏi đi về nhà. Hôm nay nhỏ không về cùng cô. Nhỏ đang bận làm bánh chocolate hâm nóng tình yêu rồi, quan tâm đến cô làm gì nữa. Ran đi lên phòng, cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

" Ran.. Ran.. "

Không biết đã bao lâu, một giọng nói nhẹ nhàng truyền vào tai cô:

- Ran... Ran... - Thấy người trước mắt đã tỉnh, bà thở phào nhẹ nhõm - Con bị sốt rất cao, đã ngủ một đêm rồi đấy.

- Một đêm? Con nhớ mình vừa chợp mắt thôi mà. - Cô nhíu mày hỏi - Một đêm? Vậy có nghĩa, hôm nay đã là.....

- Con mới tỉnh đừng nghĩ nhiều. Mẹ đi lấy cháo.

Bà xoay người đi xuống nhà bếp. Ran ngồi trên phòng, cô ngẩn ngơ ngồi nhìn trời... Thật đẹp! Những bông tuyết trắng tinh khiết nhè nhẹ rơi xuống, bầu trời trong xanh không một gợn mây. Hôm nay chính là buổi sáng 24/12. " Shin làm sao rồi nhỉ? " - Cô nhanh chóng lắc đầu. " Sao mình phải nghĩ đến hắn chứ? ". Bà bước lên phòng, thấy con gái đang ngồi đó liều mạng lắc đầu. Bà khó hiểu vô cùng nhưng bà không hỏi. Bà sao không hiểu tính cách con gái mình chứ?

- Con ăn cháo đi.

- Vâng. - Ran cầm lấy tô cháo, cô ăn nhanh rồi uống hai viên thuốc ở đầu gi.ường. Thấy con gái đã ăn xong, cũng đã uống thuốc, bà mới an tâm rời đi. Trước khi đi, bà quay lại hỏi con:

- Hôm nay con đi chơi ở đâu không? Với anh chàng năm ngoái đến nhà mình ấy.

- Không, con hơi mệt.

Bà thở dài, xoay người rời đi. Chàng trai đó chính là cậu bé Shin năm ấy, nhưng sao đứa con ngốc nghếch, khờ khạo của bà vẫn không nhận ra chứ?

Ran chán nản ngồi trong phòng. Hôm nay trường được nghỉ nên cô không phải đi học. Nhớ đến Sonoko, chắc nhỏ đang đi chơi với chàng rồi. Ran ngồi đó một lúc lâu sau, cô quyết định đi dạo phố. Đi từng bước nhỏ trên đường, Ran ngao ngán nhìn những cặp tình nhân gần đó đang ôm ấp, che chở lẫn nhau. Tiến lại chiếc ghế gần đó, cô ngồi xuống, suýt xoa đôi bàn tay lạnh lẽo. Cạnh đó có một đôi tình nhân đang ngồi, hình như còn rất ấm áp nữa. " Chờ chút... " Ran hốt hoảng nhìn kĩ cặp tình nhân. " Là Shinichi. " Trái tim cô một lần nữa lại vỡ vụn. Cô đau lòng nhìn một màn tình cảm trước mắt, không tự chủ mà chạy đi. Cô không biết sẽ đi đâu, nhưng cô không muốn ở lại. Nhìn hai người ân ái, trái tim cô như tan thành từng mảnh, muốn chết đi vì nghẹt thở. Nước mắt nóng hổi chảy ra.

Ran lao ra đường lớn. Một chiếc xe oto đang đi tới, ánh sáng mờ ảo.. " RẦM " Tiếng va chạm xảy ra. Một cô gái xinh đẹp, cô mặc bộ quần áo trắng như tuyết, nhìn cô như một thiên sứ, đang bị chảy máu... Máu! Phải rồi, cô bé bị đâm. Những vệt máu chảy dài trên nền tuyết lạnh lẽo. Máu, tuyết như hòa vào làm một, một màu đỏ tuyệt đẹp.. khiến người ta nhìn đến ngây ngẩn cả người. Shin bước đến nhìn cô gái đang khó thở, hô hấp từng đợt yếu đi rất nhiều. Trái tim anh đau nhói. Anh vội vã bế cô lên, chạy thẳng đến bệnh viện. Ran đang rất mệt mỏi. Cơ thể như không nghe theo sự điều khiển của cô nữa rồi. Ran chìm vào giấc ngủ sâu. Trong mơ, cô thấy một cô bé xinh đẹp, đang mỉm cười với cô. Nụ cười của cô bé như một thiên sứ. Cô... đã chết rồi sao? Cô bé nhìn cô, mỉm cười nói:

- Chị.

- Chị đã chết rồi phải không? - Cười khổ, Ran nhớ lại tất cả mọi chuyện và cô biết mình đã chết.

Cô bé lắc đầu, cười nhẹ:

- Không. Chị không chết. - Ngưng một lát, cô bé nói tiếp. - Có một chàng trai đã cứu chị, anh ta đang rất đau khổ chờ chị ở ngoài phòng bệnh, hình như rất yêu chị thì phải.

- Yêu? Còn ai có thể yêu chị? - Ran ngạc nhiên, hỏi.

- Chị. Chị có thể lựa chọn. Sống hoặc chết?

- Sống... hoặc chết? - Ran thẫn thờ hỏi.

- Vâng. Chàng trai đó đang chờ chị, mẹ chị, bạn thân chị cũng vậy... Chị có thể lựa chọn.

- Sống - Ran thầm nghĩ đến những tháng ngày đau khổ, Shin đã bỏ cô đi mất rồi, cô còn sống làm gì nữa? Nhưng còn mẹ. Cô phải sống, bắt buộc phải sống.

- Vâng. Chị sẽ được về bên mọi người... ngay bây giờ. - Cô bẻ mỉm cười nhu hòa.

Trước mắt Ran tối sầm lại, cô khẽ gọi cô bé nhưng không ai đáp trả cô. Bóng tối, sự cô đơn, lạnh lẽo như bủa vây lấy cô. Sợ! Cô rất sợ! Một tiếng nói vang lên trong đầu cô... " Ran... Ran" - Lại là tiếng nói quen thuộc xâm nhập vào giấc mơ của cô hằng đêm. Có phải cô đang mơ ngủ không? Ran tỉnh lại. Cô nhìn xung quanh, một màu trắng quen thuộc. Mùi thuốc nồng nặc đánh thức suy nghĩ của cô. Đây là bệnh viện. Ran cảm giác được tay mình bị vật nặng đè lên, cô cau mày định nhấc tay lên, thì khẽ hoảng hốt. Shin! Sao anh lại ngủ ở đây? Khẽ xoa đầu anh. Cảm nhận được bàn tay đang không ngưng làm loạn trên mái tóc, Shin cau mày tỉnh giấc.

- Ran... em tỉnh rồi.

- Ừm. - Ran lạnh nhạt nói. - Anh ở đây?

- Em không nhớ gì sao? Em đã hôn mê gần hai tháng rồi.

- Hả?? - Ran há hốc mồm. - Sao lại thế được? Tôi nhớ chỉ có một ngày thôi mà.

- Thôi, em đừng nói nữa. Nghỉ ngơi đi. - Shin vuốt ve mái tóc Ran, mỉm cười ấm áp.

Ran tránh né hành động thân mật này của Shin, lạnh lùng nói:

- Anh về.

- Ran à.. tất cả chỉ là hiểu lầm, em nghe anh nói có được không?

- Sao tôi phải nghe anh nói? Tôi hiểu lầm anh?

- Anh...

Chưa đợi Shin nói, cô đã cắt lời anh:

- Tôi mệt, anh đi đi.

Thấy sự cương quyết của cô, anh khẽ thở dài dời đi. Ran nhìn ra bầu trời rộng lớn, đã hai tháng rồi.. vậy sắp đến Valentine rồi....

" Hoàng tử, cậu có định về với tớ không? Tớ đã đợi biết bao nhiêu mùa valentine nhưng sao cậu vẫn không về? Tớ mệt mỏi lắm rồi! "
z27260797.gif
 
Hiệu chỉnh:
Chap mới hay lắm Au à.Đọc đến đoạn Ran-neechan bị xe đâm rồi vào bệnh viện cấp cứu mình cứ tưởng chị ấy sẽ chết nhưng ko phải chị ấy vẫn còn sống.Mình hi vọng sẽ có một cái kết có hậu.Cuối cùng là câu nói muôn thuở của các Re mong Au nhanh ra chap mới.
Thân
Aki :KSV@03:
 
Chap 6: Vui - Đau - Lạnh
Ran chán nản tĩnh dưỡng ở bệnh viện. Cô đã nằm đây được gần một tuần. Trong những ngày qua, mẹ không cho cô làm bất cứ cái gì, ngày nào cũng lặp lại... ăn, ngủ. Cô còn đang sợ mình sẽ phát triển quá giới hạn thành heo mất.

- Mai con được xuất viện rồi đó. - Bà chán nản nói.

- Oh yeah! Mai con sẽ xuất thử vài chiêu karatedo, lấy ai thử nghiệm bây giờ?

- Con với cái. Bác sĩ nói cấm vận động một tháng.

- HẢ???

Ran há miệng hét to. Sau khi ý thức được việc làm vô lễ vừa rồi, cô xấu hổ bịt mồm lại.

- Con nghỉ ngơi đi, mẹ đi làm.

- Con đã nghỉ ngơi hơn hai tháng rồi đấy mẹ à. - Miệng nói nhưng cô vẫn ngoan ngoãn làm theo.

Bà thấy con gái đã nghỉ ngơi, an tâm rời đi. Ran chỉ đợi mẹ đi, cô chán nản ngồi đó, gọi Sonoko đến trò chuyện:

- Con kia, đến đây đi, tớ chán quá.

- Ờ. Đợi tớ tí.

Nhỏ vừa cúp máy khoảng 5' sau đã thấy bóng dáng ở trong phòng bệnh. Nhỏ hưng phấn nói:

- Còn ba ngày nữa là đến Valentine rồi đó. Giáng sinh tớ đã không được đi hẹn hò cùng anh Makoto... - Nói đến đây, nhỏ quắc mắt nhìn Ran. - Buổi hẹn hò đầu tiên của tớ...

- Hì hì - Cô cười khì khi nhận được cái liếc của nhỏ. - Tớ cũng đâu có muốn vậy đâu.

- Mà cậu với Shin giải quyết xong chưa?

-...

Cô im lặng không nói gì. Nhỏ khẽ thở dài nhìn bạn, nhẹ nhàng khuyên:

- Cậu hiểu lầm Shin rồi. Đó là cô thư kí của Shin, cô ấy theo anh ta về đây để giải quyết một vài công việc và ở lại đây thăm gia đình trong kì nghỉ đông. Shin coi cô ấy như em gái. Mà hình như cô ấy cũng sắp phải về Mĩ rồi hay sao ấy.

- Ừ.

Cô lơ đễnh trả lời. Thư kí? Coi như em gái? Nghĩ cô là đứa bé mới lên năm sao? Cô biết Shin yêu cô, có lẽ là thật. Nhưng người đó cũng yêu Shin. Cô không muốn cùng người phụ nữ tranh dành nam nhân kể cả đó là nam nhân cô yêu. Cô cũng có lòng tự trọng của cô. Người đó.. hay bất kì ai cũng không thể xúc phạm.

Trong phút chốc, không khí trở nên trầm lặng. Nhỏ lo lắng hỏi:

- Cậu có tha thứ?

- Tớ với anh ta là gì?

-...

Nhỏ im lặng. Đúng vậy, Shin với Ran chưa phải là gì, làm sao có tha thứ hay không được?

- Thế nên chuyện của anh ta cũng không liên quan đến tớ.

- Có.

Một giọng nói quen thuộc vang lên. Shin bước vào phòng bệnh, tiến lên chỗ Ran, nhẹ nhàng quỳ xuống:

- Ran. Anh yêu em. Anh yêu em từ ngày đầu gặp mặt. Lúc đó, em là một cô bé ngây thơ hồn nhiên nhưng lại có ánh mắt long lanh đượm buồn. Em dần dần lớn lên và anh cũng phải đi Mĩ, xa em mãi... - Ngưng một lát, Shin nói tiếp. - Lúc trở về, anh đã đi tìm em khắp nơi, nhưng ngay cả một tin tức nhỏ nhặt về em cũng không có. Em như bốc hơi khỏi đất nước này vậy... Anh gần như muốn tuyệt vọng.. nhưng anh tin, em sẽ trở về. - Shin kiên định nhìn thẳng vào Ran, đôi mắt anh ngập tràn yêu thương. - Rồi anh quyết định đi học. Anh trở thành thám tử, đồng thời quyết định kế thừa sự nghiệp của bố để gây sự chú ý, mong em sẽ sớm nghe được tin tức nhưng cũng không có một cô bé nào tên Ran tìm tới. Anh gần như lật toàn nước Nhật lên chỉ vì tìm một cô bé tên là Mori Ran, em có biết? Anh như phát điên khi không tìm được em. Vào valentine năm trước, em tỏ tình với anh, lúc đó anh khinh thường em.. vì nghĩ em cũng như những đứa con gái " lẳng lơ " khác. Anh... - Shin lo lắng nhìn vào Ran, nhẹ nhàng nói - Nhưng rồi anh thay đổi suy nghĩ. Em rất mạnh mẽ nhưng bên trong lại vô cùng yếu đuối. Anh muốn đuổi theo em, nhưng theo bản năng, anh không cho phép. Vì trong tim anh, anh vẫn yêu nàng công chúa bé bỏng năm xưa. Khi biết được em là cô bé năm xưa, anh rất vui mừng cũng như hạnh phúc. Nhưng anh không muốn nói cho em biết, anh muốn em yêu anh vì anh là Kudo Shinichi chứ không phải cậu bé Shin ngày nào. Anh thay đổi đa phần không phải vì em là cô bé đó, anh đã rung động từ lúc em tỏ tình với anh.. nhưng cũng tại trái tim anh cố chấp, anh xin lỗi. Anh quyết định tỏ tình với em vào Valentine năm ngoái nhưng công ty có việc, anh bắt buộc phải sang đó quản lí công ti. Và anh đã về vào đúng dịp noel như đã hẹn ước. Nhưng có lẽ, giữa chúng ta đã có hiểu lầm rất lớn. Anh muốn hẹn em vào đêm 24/ 12, nhưng em đã... Lúc nhìn thấy em chạy nhanh khỏi quảng trường, nước mắt em rơi từng giọt như xát muối vào trái tim anh. Anh đuổi theo, muốn giải thích nhưng lại không kịp. Khoảnh khắc em bị xe đâm, tuyết rơi trắng xóa kết hợp với màu máu đỏ tươi tung bay trong gió khiến anh đau muốn chết đi sống lại. Anh vẫn nhớ như in khoảnh khắc em nằm đó, đôi mắt nhắm nghiền, bất động. Đôi môi khô nứt nẻ, khuôn mặt tái nhợt, mái tóc rối loạn tung bay.. từng hình ảnh như chạm khắc vào trái tim anh. Lúc đó, anh rất sợ.. rất sợ anh sẽ mất em mãi mãi... - Một giọt nước mắt khẽ hình thành, từng kí ức như khơi gợi lại nỗi đau, sự sợ hãi trong anh. - Anh yêu em. Anh nguyện suốt đời ở bên cạnh săn sóc, bảo vệ em. Chỉ cần em hạnh phúc là được. Nếu em không chấp nhận tình yêu của anh, chỉ cần em được hạnh phúc. Anh bằng lòng từ bỏ. - Shin đứng dậy, xoay người bước đi. Một giọt nước mắt khẽ rơi. - Chúc em hạnh phúc.

- Khoan đã. Một giọng nói tức giận vang lên. Cô thư kí ( Cô ta ) bước vào, đôi mắt rưng rưng chắn trước người Shin. - Em yêu anh mà, tại sao anh lại yêu cô ta ( bà này ghét Ran nên nói zậy á ).

- Tôi không yêu cô. - Shin lạnh lùng nói.

- Anh yêu em, em biết anh rất yêu em. Đều tại con hồ ly tinh kia. Tại nó mà anh không yêu em. Em giết nó.

Cô ta căm tức nói, nhào lên gi.ường, đang tính tát Ran một cái thì bị một bàn tay giữ lại. Shin tức giận tát cho cô ra một bạt tai. Cô ta thẫn thờ nhìn Shin, ánh mắt long lanh không che giấu sự tức giận và sợ hãi. " Shin.. Shin.. anh đánh em chỉ vì cô ta sao? " - Cô ta oa oa khóc, bám chặt lấy Shin ăn vạ. - Shin lạnh lùng đá cô ta ra, khinh miệt nói:

- Cút. Đừng để tôi thấy cô.

Ran nhìn một màn này, ánh mắt lộ rõ sự châm biếm. Cô không thích tranh dành. Người của cô mãi mãi là của cô. Nếu không phải, dù có yêu cô cũng sẵn sàng từ bỏ. Nhưng sao tim lại đau thế này?

- Đi.

Ran quay sang nói với Sonoko. Cô đứng dậy thay quần áo xuất viện, bỏ mặc Sonoko đi làm thủ tục. Đi trên đường từng bước, từng bước. Đôi mắt thẫn thờ nhìn bầu trời đen kịt. Một giọt.. hai giọt.. ba giọt. Mưa? Nước mắt rơi, hòa vào mưa, lạnh lẽo thấu tận tim gan. Ran thích mưa, đơn giản vì không ai thấy nước mắt cô rơi, bờ vai cô run rẩy vì đau... Lạnh ngắt. Yêu sao phải chịu nhiều nỗi đau? Yêu sao phải gặp nhiều khó khăn như vậy? Yêu...

Giờ phút này, Ran đau, Shin cũng đau chứ. Chấp nhận buông tay người con gái mình yêu, trao cho kẻ khác, anh không cao thượng đến vậy.

Cơn mưa đã xóa hết những yêu thương nhạt nhòa.

Chỉ còn mình anh ngu ngơ, mong cho cơn mưa...

Tan trong yêu thương không vội vã.
z27260797.gif
 
Hiệu chỉnh:
Chap 7: Lời tỏ tình dễ thương
Ran ngồi trên phòng, đôi mắt đau thương nhìn ra cửa sổ. Có phải cô đã quá ích kỉ khi đối xử như vậy với anh? Cô rất hối hận nhưng tất cả đều đã muộn. Không biết Shin đang làm gì? Anh có nhớ cô như cô đang nhớ đến anh không?

Shin ngồi trong phòng. Anh đang rất mệt mỏi. Đôi mắt xanh khép lại, từ từ chìm vào giấc ngủ. Trong mơ, anh mơ thấy một cô bé đáng yêu đang cười tươi để lộ đôi má lúm xinh xinh. Cô bé đó... là Ran! Tất cả những kỉ niệm ngày xưa như thước phim tua thật chậm, khơi gợi nỗi đau trong tim anh. Những kí ức đó.. phai dần rồi biến mất hẳn!

- Đây là....

Đôi mắt khẽ nhíu lại nhìn xung quanh. Không khí nồng nặc mùi thuốc, cả không gian được bao phủ bởi màu trắng tinh lạnh lẽo. Shin cố gắng chống đỡ th.ân thể đang mềm yếu, tựa vào thành gi.ường, đôi mắt u buồn nhìn ra cửa sổ.

Bây giờ đang là đầu xuân nhưng tiết trời vẫn còn rất lạnh. Cơn mưa lạnh lẽo, phủ kín cả một bầu trời. Đông đi, xuân sẽ đến.. vậy sau cơn mưa, trời lại sáng?

Ran bước vào, trên khuôn mặt cô là biểu tình vô cùng phức tạp. Vui mừng có, đau thương có, nhớ nhung có. Ran bước đến, cười nhẹ, cô dịu dàng nói:

- Anh đã tỉnh.

Shin ngạc nhiên khi nghe thấy giọng nói quen thuộc, là cô gái mà anh hằng nhớ nhung suốt thời gian qua, có phải anh đang mở không? Cười nhạt, Shin chưa kịp đưa tay định véo mình một cái, Ran đã ngăn anh lại. Cô lớn giọng trách móc:

- Anh đang làm gì thế hả? Có biết anh bị sốt rất cao không? Anh sốt đến ngốc rồi à?

Shin ngạc nhiên quay sang, anh vui mừng nói:

- Là em!

- Phải, là em. Em không....

Ran chưa kịp nói xong, Shin đã ngắt lời cô.

- Anh sẽ đi.

Đáp lại vẫn là sự tĩnh lặng. Shin đứng dậy, đôi mắt bi thương nhìn Ran.

- Anh sẽ đi sang Mỹ. Trong vòng năm năm anh sẽ tiếp quản công ty của bố và sẽ cố gắng... quên em. Anh không muốn em chịu tổn thương, chúc em hạnh phúc. Sẽ có người thay anh yêu em. Suốt những năm qua, anh không thể làm em yêu anh. Nhưng trong tương lai sẽ có người mà em dùng cả trái tim để yêu thương...Lúc đó, hãy trân trọng và phải hạnh phúc nhé?

Shin đau đớn nói ra từng chữ một. Anh chẳng còn hi vọng về một thứ tình yêu mãi mãi không bao giờ xảy ra đối với anh. Shin quay đi, tất cả trong lòng anh đã vỡ vụn.

Nhưng.. một vòng tay ôm lấy anh. Anh sững sờ đứng đó. Khuôn mặt Ran áp vào lưng anh. Những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài, thấm ướt cả lưng áo, đi từ từ vào trái tim anh...

- Đừng đi...

Anh ôm lấy cô gái bé nhỏ đằng sau, ngạc nhiên nói.

- Anh...

Ran nức nở nói.

- Xin anh đừng đi, xin đừng bỏ em lại một mình...

Shin quay lại nhìn Ran, đôi mắt đầy ưu thương. Ran ôm anh rất chặt, làm Shin vô cùng vất vả khi hô hấp. Shin gỡ tay cô ra, hành động này làm Ran hiểu lầm. Cô buông tay tay ra, lùi dần về phía sau, nghẹn ngào nói.

- Anh đi đi. Em sẽ không níu giữ anh.

Ran lùi dần, cách Shin một khoảng khá xa. Cô cắn môi đến bật máu, kìm nén không phát ra tiếng nức nở nhưng sao nước mắt vẫn cứ rơi. Từng giọt nước mắt như những viên trân châu sáng lấp lánh chảy dài trên gò má, đáp xuống đất.. vỡ vụn!

Shin không thể ngờ trước được đáp án này. Anh chỉ nghĩ sẽ nói hết tất cả với cô, và sẽ ra đi trong sự lạnh nhạt, đau đớn đến tột cùng. Nhưng... tất cả khiến anh rất bất ngờ và vui sướng. Shin tiến đến bên cạnh Ran, ôm cô vào lòng, tham lam hít mùi oải hương trên mái tóc cô.

- Anh sẽ không đi, trừ khi.. em từ bỏ anh!

Ran ngước đôi mắt trong suốt như lưu ly nhìn Shin. Đôi mắt anh sâu thẳm như muốn cuốn hút cô vào đó. Shin hôn lên giọt nước mắt vẫn còn đọng lại nơi khóe mắt cô. Ran thẫn thờ đứng đó, cô nhin thẳng vào mắt anh như tìm kiếm câu trả lời.

- Thật sao?

- Thật.

Shin mỉm cười, đôi mắt ưu thương nhìn Ran.

- Anh yêu em.

Shin hôn nhẹ lên đôi môi đỏ mọng bị ai đó cắn đến bật máu. Nhẹ giọng trách:

- Lần sau không được như vậy nữa nhé?

- Vâng.

Ran mỉm cười, ôm Shin chặt hơn khiến Shin vừa vui sướng vừa đau khổ mà than thở:

- Ran, anh vẫn đang ốm.

- Phạt anh đấy, đáng đời.

Shin thầm than trong lòng. Vợ của anh sao ngày càng bướng bỉnh vậy?

- Được rồi. Anh muốn xuất viện.

- Được.

Ran quay người định đi, Shin nắm lấy, kéo Ran lại gần anh, mỉm cười ôn nhu nhìn Ran.

- Mai là valentine.. nhưng anh có việc rồi, không thể đi chơi với em được. Anh...

Chưa đợi Shin nói hết, Ran đã ngắt lời anh.

- Không sao. Em đi.

Sau khi lam xong thủ tục xuất viện, Ran và Shin vui vẻ, tay trong tay về nhà. Ran hơi nuối tiếc khi mai không được đi chơi valentine với Shin nhưng không sao. Sau này vẫn còn rất nhiều cơ hội và quan trọng hơn, cô yêu anh và anh yêu cô là đủ. Còn tất cả hình thức như: hẹn hò, kết hôn, cầu hôn... cô đều không quan trọng.

z27260797.gif
Sáng hôm sau, Ran dậy từ sớm. Cơn mưa đêm qua đã biến mât, thay vào đó là ánh nắng nhàn nhạt đang lan tỏa. Bầu trời hôm nay thật đẹp[, rất thích hợp để đi chơi. Ran bước vào VSCN, sau đó Ran nhanh chóng chọn một bộ quần áo đơn giản, cầm lấy chiếc điện thoại, cô gọi cho Sonoko.

- Alo

- Ran à?

- Ừ. Đi shopping không?

Vừa nghe đến đi shopping, mắt nhỏ sáng như sao, vội vàng trả lời rồi cúp máy đi chuẩn bị. Nhỏ vừa cúp máy được một lúc, Makoto đã gọi điện cho nhỏ.

- Alo, Sonoko?

- Anh gọi em có việc gì không ạ?

- Là như vầy.....

- Wow.

- ....

- Dạ.

-....

- Tuân lệnh.

Không biết người bên kia nói gì đó mà mắt nhỏ còn sáng hơn đèn xe oto, vui mừng gật đầu liên tục.

z27260797.gif
Nhỏ nhanh chóng đến đón Ran, hai đứa cùng nhau đi đến trung tâm thương mại nổi tiếng nhất ở đây. Nhỏ đi vòng quanh khắp trung tâm, tìm một bộ váy thật đặc biệt vậy mà mãi không thấy. Nhỏ bực tức nói.

- Trung tâm thương mại này thật nghèo nàn.

- Nghèo? Đây là trung tâm thương mại nổi tiếng nhất thành phố đấy. Cậu chọn đồ làm gì?

- Chọn cho cậu. Tối nay đi công viên với tớ.

Chưa kịp để cô thắc mắc, nhỏ đã kéo cô đến trước một chiếc váy cúp ngực màu trắng tinh, nhìn qua nhìn lại gật gật đầu vài cái rồi kéo Ran ra quầy tính tiền. Nhỏ nhanh chóng đưa cô đến tiệm thời trang nổi tiếng gần đó.

Cô gái ở quầy tiếp tân mỉm cười, cúi đầu chào hai đứa.

- Kính chào quí khách.

- Sắp xếp cho cô gái này. Tối nay cô ấy phải trở thành người đẹp nhất.

- Vâng.

Cô tiếp tân trả lời, đưa Ran vào bên trong.

Một lúc sau, Ran bước ra... Cô đẹp như một thiên thần. Chiếc váy cúp ngực tôn lên những đường cong hoàn hảo. Đôi bờ vai lộ ra những xương quai xanh quyến rũ. Làn da cô trắng hồng, rực rỡ. Mái tóc vấn nhẹ lên, những lọn tóc nhỏ rơi xuống, che đi cái cổ trắng ngần. Nhìn Ran như một thiên sứ, cô đẹp một cách hoàn hảo, không vương chút bụi trần.

Nhỏ nhìn Ran muốn rơi cằm, đôi mắt hiện rõ hình trái tim làm Ran vô cùng ngượng ngùng.

- Cậu nhìn đủ chưa? Đi công viên mặc như vậy làm gì?

- Wow cậu càng ngày càng đẹp đó Ran. Đúng là người đẹp vì lụa mà.

Nhỏ không ngừng xuýt xoa nhìn Ran. Sau khi nhìn chán chê, nhỏ kéo cô về chuẩn bị.

- Alo..

- Chỗ em đã chuẩn bị xong rồi a?

- Dạ. Chỗ anh cũng xong?

- Ừ. Chuẩn bị đi, một tiếng nữa đưa Ran đến đây.

- Vâng.

Nhỏ nói mà mắt không ngừng liếc qua Ran làm cô thấy ớn lạnh.

- Cậu nói chuyện với ai đấy?

- Anh Makoto.

- Tối nay cậu không đi chơi với anh ấy à?

- Không. Thôi, cậu đừng hỏi nữa. Chuẩn bị đi đến công viên nào.

- Được.

Nhỏ và cô cùng nhau đi chuẩn bị. Nói là chuẩn bị thôi chứ thật ra cô đang chán nản nằm đó, còn nhỏ cầm điện thoại nói chuyện, miệng cười toe toét đến tận mang tai.
z27260797.gif
Tại công viên, nhỏ và cô nhanh chóng bước đến, nhỏ lấy cớ chạy đi mua nước uống làm cô vô cực bực mình.. vì nhỏ biến mất luôn. Đi quanh công viên tìm nhỏ, Ran vô tình lạc bước vào trung tâm của công viên. WOA... Thật đẹp! Kia là... Kudo Shinichi, anh đang làm gì ở đây vậy? Sẽ không phải là... Ran nghĩ thầm mà mặt cũng bắt đầu đỏ bừng lên. Ran bước đến trước mặt Shin, lúng túng hỏi.

- Anh làm gì ở đây vậy?

- Không có gì. Ran này, em dạy anh tỏ tình được không? Anh muốn tỏ tình với người con gái anh yêu vào hôm nay.

Ran thẫn thờ.

- Người con gái anh.. yêu? Dạy?

Ran đau lòng nhìn Shin. Dạy? Vậy người đó sẽ là người khác sao?

- Được. Trước tiên, anh phải quỳ xuống và thành khẩn bày tỏ với người con gái đó, em tin nếu anh thảnh khẩn thì người đó sẽ.. chấp nhận anh thôi!

Shin nhìn Ran bằng đôi mắt thành khẩn.

- Vậy anh tập với em được chứ?

- Được.

Chỉ đợi câu nói đó, Shin quỳ xuống, nâng tay Ran lên, nhẹ nhàng hỏi:

- Em đồng ý làm bạn gái anh chứ?

Ran xúc động nhìn anh. Cô vô thức gật gật đầu. Mặc dù người đó không phải là cô nhưng xin anh, hãy cho em được ước mơ dù chỉ một lần.

- Shin, nghe em nói dù chỉ một lần, được không?

Chưa đợi Shin trả lời, cô nói tiếp.

- Em xin lỗi vì những lời sẽ nói. Có thể sẽ làm người anh yêu hiểu lầm. Nhưng em vẫn phải nói. Em đúng là ngốc quá, không nhận ra tình cảm của mình nên đã... Giờ em đã hiểu, em yêu anh vì anh là chính anh, em yêu tất cả những gì thuộc về anh. Em xin lỗi đã ích kỉ khi muốn anh là của riêng anh. Anh không thuộc về ai cả, anh thuộc về chính anh vì vậy nên em không bắt ép anh làm bất cứ cái gì. Em chỉ muốn nói: Em yêu anh, anh làm bạn trai em nhé?

SHin nghệt mặt ra nhìn Ran, mãi lúc lâu sau anh mới ngây ngô lên tiếng:

- Em. đang tỏ tình với anh đấy à?

Ran bực tức đập Shin một cái, anh ngây ngô nhìn cô cười:

- Anh cũng yêu em. Mãi mãi chỉ yêu mình em.

Shin cầm lấy chiếc nhẫn trong hộp, đeo vào tay cô.

- Anh.. người con gái anh yêu?

- Là Mori Ran. Anh vốn định tỏ tình với cô ấy, không ngờ được cô bé tỏ tình lại. Em nói xem, con gái thời nay cũng táo bạo thật đấy. Mặc dù bình thường phải là trâu đi tìm cọc, nhưng giờ thời đại đổi mới, cọc đi tìm trâu cũng được,em nhỉ?

Chưa đợi Ran phát tiết, Shin hôn lấy đôi môi mềm mại của cô. Một nụ hôn ôn nhu mà mãnh liệt, chứa đựng biết bao nỗi nhớ nhung, tình yêu thương.

- Anh yêu em...

Chẳng biết ngày mai sẽ ra sao.. nhưng giờ khắc này đây, Shin đã hiểu được, anh yêu cô và cô yêu anh. Tương lai ra sao, anh và cô sẽ cùng nhau xây dựng. Những trang giấy trắng tinh sẽ được hai người viết lên từng trang một với bao kỉ niệm, yêu thương ngọt ngào như hương vị của chococlate...
2667665pbmjzpy6i5.gif
Cảm ơn các bạn đã theo dõi và ủng hộ truyện =)) Đây là fic đầu tiên miya viết, vì vậy không tránh khỏi sai sót :"> mong các bạn sẽ góp ý cho miya rút kinh nghiệm :)) Cảm ơn các bạn rất nhiều :*:*:*
 
Hiệu chỉnh:
×
Quay lại
Top Bottom