*Giới thiệu nhân vật.
#Sơ lược nội dung:
Trong fic này có xuất hiện của các n.vật trong bộ truyện conan như Shiho, Shinichi, Ran, Vermouth, tuy nhiên vẫn chỉ là nhân vật phụ. Một số nhân vật chính sẽ đổi tên thành tiếng Trung nha. Shiho sẽ là con gái của Vermouth. Bố của Shiho có lấy 1 người vợ hai và đẻ ra một cô bé tên là Cung Dã Anh Tử - n.vật chính của fic này. Đến năm 16 tuổi, cô được mẹ con nhà Vermouth chiếu cố cho về ở cùng.
Và... cuộc sống của cô hoàn toàn bước sang 1 trang khác. Cuộc đời nở hoa hay cuộc sống bế tắc? HÃY ĐÓN XEM VÀ ẤN NÚT LIKE
1. Cung Dã Anh Tử
Em cùng cha khác mẹ của Shiho. Ngây thơ, trong sáng và có tài diễn xuất cực đỉnh. Giỏi che giấu cảm xúc. Vui tính, bá đạo. Trí thông minh vượt trội nhưng chẳng bao giờ thể hiện trong học tập. Khuôn mặt không mấy đặc biệt nhưng có một tấm lòng cao cả hiếm ai bằng. Thật ra, thân phận thực sự của cô là...
Thuộc cung Sư Tử.
2. Hoàng Nhân Nguyên
Từ nhỏ đã rất đẹp trai với gương mặt baby hút hồn. Thành tích học tập cao. Nhà mặt phố bố làm to. Rất yêu Anh Tử nhưng lại chẳng hiểu gì về cô. Dễ xấu hổ (hễ ai nhắc tới Anh Tử là mặt đỏ như trái cà chua). Nhưng từ khi chơi với Lệ Xử thì mọi thứ đã khác... Có niềm đam mê đặc biệt với loài mèo.
Thuộc cung Nhân Mã.
3. Vương Lệ Xử
Hotgirl xinh đẹp nhưng kiêu kì và hư hỏng. Giỏi công việc tán trai. Người thứ 3 xen giữa cuộc tình của Anh Tử và Nhân Nguyên. Đã từng là bạn thân nhất của Anh Tử. Con nhà đại gia (giàu nhờ làm việc phi pháp). Thành tích học tập tương đối bình thuờng.
Thuộc cung Xử Nữ.
4. Triệu Kim Dương
Lạnh lùng boy, đẹp trai kiểu người lớn. Rất chững chạc và giỏi giang. Cái gì cũng biết làm. Biểu ca (anh họ) đồng thời là bạn cùng bàn của Anh Tử. Tốt bụng, nhà giàu. Luôn giúp Anh Tử hàn gắn lại với Nhân Nguyên.
Thuộc cung Kim Ngưu.
5. Phan Phong Linh
Học giỏi nhất lớp. Bạn thân nhất, bạn tốt nhất, tri kỉ, có thể gọi là tỉ muội kết nghĩ trăm năm của Anh Tử (never phản bội bạn bè như Lệ Xử). Giỏi Karate, chăm chỉ đến lạ thường nhưng vẫn rất quan tâm đến bạn bè.
Thuộc cung Nhân Mã.
6. Hà Ngọc Thiên và Mã Kết Quân
Ngọc Thiên: xuất thân từ một gia đình đầy những đầu gấu đầu mèo nên bản thân cũng thế. Bạn thân (đã bị phản bội) của Lệ Xử. Là người đầu tiên tiêm nhiễm nhưng thói hư tật xấu vào đầu Lệ Xử. Nhưng từ khi gặp Kết Quân - cậu bạn thân - xuất thân từ một gia đình danh giá - người lành tính và rất chung thủy, Ngọc Thiên thay đổi thành 1 con người khác: vừa ngoan hiền vừa chăm chỉ.
Ngọc Thiên thuộc cung Bọ Cạp.
Kết Quân thuộc cung Ma Kết.
Chap1: Find
4h30' a.m
Cô gái vận chiếc áo blue trắng dành cho các nhà khoa học, mái tóc màu nâu đỏ tuyệt đẹp, làn da trắng ngần và đôi mắt xa xăm xanh màu ngọc lục bảo vừa toát ra vẻ lạnh lùng vừa quyến rũ nhưng đã xuất hiện quầng thâm bên dưới, uống một ngụm caffe cho tỉnh táo rồi ngồi vào bàn làm việc, bắt đầu dán mắt vào chiếc laptop và tay thì không ngừng gõ lạch cạch sau 3 tiếng đồng hồ "nghỉ" đêm.
7h15' a.m
- Con đi làm đây - Cô cầm tập tài liệu chạy vội ra ngoài một cách mệt mỏi.
- Đợi đã!- Một quý bà xinh đẹp từ trong nhà bước ra. - Hôm nay nghỉ làm đi - Bà ta nói.
- Tại sao thế? - "Nữ vương" của chúng ta: Shiho quay lại ngạc nhiên.
- Đi với mẹ đến một chỗ này. - Và... "Thân Mẫu của Nữ Vương Shiho", từng là nữ sát thủ máu lạnh gợi cảm: Vermouth.
- Thôi mà, mẹ biết con rất bận mà, lại còn bao nhiêu tài liệu cần nghiên...
- E...hèm - Giọng nói lạnh lùng bị ngắt quãng bởi câu nói của quý bà Vermouth:
- Mẹ bắt đầu đếm... 1...
...2...
......
- Thôi mẹ ơi, con đi là được chứ gì...- Shiho toát mồ hôi, bất lực treo áo và mũ lại mắc. Có ai hỏi tại sao một nữ tử hán đại trượng phu đầu đội trời chân đạp đất như Shiho mà lại sợ mama không? Bà Vermouth đúng là có 1 công lực ghê gớm.
___________________________________________
- Mẹ... Bây giờ có thể nói cho con biết ta đang đi đâu được không? - Shiho thở dài.
- Uhm, bình tĩnh nhé... Việc là thế này, bố con lúc đương thời từng có một người vợ hai. Tuy bà ấy đã mất vì tai nạn nhưng...
- What @#!!$?/ VỢ HAI?
- Mẹ đã bảo bình tĩnh rồi mà. Bà ấy mất để lại một đứa con gái lúc đó tầm khoảng 7; 8 tuổi gì gì đó. Bây giờ 16 tuổi rồi. Hôm nay,... ta đi đón nó về ở cùng, con thấy được không?
Shiho: ( Sock toàn tập)
- Này, bé Shi..., Shiho,... Uhm...
SHIHO MIYANO
- Sau tiếng "thì thầm" kinh thiên động của bà Vermouth thì đầu Shiho như muốn nổ tung.
- Mẹ biết việc này rất bất ngờ nhưng hoàn cảnh của con bé rất đáng thương...
- Thôi mẹ ơi, không cần phải nói nữa, mẹ nghĩ con là người vô tình đến thế sao. Mẹ cứ làm gì mẹ muốn đi? - Shiho tỏ vẻ lạnh nhạt nhưng lại vô cùng ấm áp.
Vermouth nở một nụ cười phúc hậu mà cực kì hiếm hoi.
- Bây giờ mẹ hãy kể cho con thêm về cô bé ấy đi!
- Con bé tên là Cung Dã Anh Tử, mới học hết lớp 9 thôi nhưng đang nghỉ hè nên tranh thủ kiếm tiền để chuẩn bị vào cấp 3. Nghe nói vất vả lắm. Trước đấy thì nó sống dựa vào bà họ nhưng bà ấy mới mất...
-...
- Mẹ có đến nói chuyện với nó vài lần rồi nhưng vì bận quá nên chưa có thời gian tìm hiểu tính cách. Có một điều chắc chắn rằng, con sẽ rất bất ngờ khi gặp Anh Tử...
- Chắc là vâỵ rồi,... thế sao mẹ biêt đến Anh Tử?
- Là bố con... để lại mật thư, bảo rằng đúng khi nó 16t mới được đón về.
____oOo____
Cứ đi lòng vòng hết nửa ngày, mẹ con Vermouth đến một căn nhà nhỏ xinh xắn nằm giữa một ngôi làng thuộc tỉnh Trùng Khánh, nhìn có vẻ nghèo nàn nhưng lại rất êm đềm. Gần đấy chỉ lác đác vài căn nhà nhỏ khác mà lại có bao nhiêu người trò chuyện. Những cơn gió heo hút rít lên từng đợt rợn cả người mà trời vẫn nắng đẹp. Một không gian sáng sủa bao trùm lên mọi vật.
- Đến nơi rồi
Vermouth dừng xe.
- Chỗ này sao, mẹ?
- Ừ, Anh Tử sống ở đây. Nghe nói khổ nhưng mà vui lắm, ta vào thôi.
Vermouth gõ cửa, chiếc cửa làm bằng gỗ mun đã mòn đi một ít, gọi:
- Tử nhi, là bác này, mở cửa ra.
- Vâng, cháu ra ngay đây. - Từ trong nhà vọng ra tiếng nói trong trẻo như chim họa mi. Rồi chiếc cửa từ từ mở ra, hiện lên một cô bé xinh xắn với vẻ mặt trong sáng (Tuy phong cách ăn mặc có hơi quê mùa) khiến Shiho không khỏi ngỡ ngàng:
" Cô bé này...
... GIỐNG HỆT CHỊ AKEMI"
- Cháu chào bác... ơ ai đây. - Anh Tử nhìn Shiho với đôi mắt ánh lên sự thân thiện.
- Đây là*bla blo ... xì xà xì xồ* (au: đây là đoạn giới thiệu cho Anh Tử biết về Shiho và đón anh Tử về nhà. Em mỏi tay quá ngại viết xin đừng giận mà đọc tiếp đuy =P)
Sau đó, Anh Tử đến từng nhà chào hàng xóm xung quanh có vẻ rất luyến tiếc. Phải mất một lúc sau, cả 3 người mới bắt đầu hành trình về nhà.
***
- Phòng cháu ở đây, có gì cần cứ gọi bác, đừng gọi chị Shiho, nó đang bận nghiên cứu. - Vermouth nói. - À còn nữa... từ mai cháu sẽ đi học ở trường cấp 3 Teitan.
- Vâng, à... Bác ơi, cháu thật sựu cảm ơn bác vì đã cho cháu về đây sống. Nếu như một đứa con rơi của chồng thì hẳn bác phải ghét bỏ cháu lắm...!
- Cháu nghĩ thế thật sao? Bác thì không thế đâu!!
_____________________________________________
Trường THPT Intelligen...
- Cả lớp trật tự nào, hôm nay, ta sẽ đón một học sinh mới. - Cô giáo (đã từng dạy Shiho) nói.
- Chào các bạn, mình là Cung Dã Anh Tử, rất hân hạnh được làm quen.
- Chúng ta phải giúp bạn làm quen nhé!
" Trời ạ, sao chị với em gì mà khác nhau quá trời, một người lạnh lùng, ít nói, một người vừa ngây thơ, thân thiện lại có dấu hiệu củ bệnh lắm mồm đây..." Cô giáo liếc nhìn Anh Tử, nghĩ đến Shiho.
- Miyano, xuống chỗ kia ngồi nhé! - Rồi cô quay xuống một chỗ trống - Lệ Xử, giơ tay của em lên cho bạn biết.
- Dạ. - Một cô bé xinh đẹp, khuôn mặt ánh lên sự sắc sảo nhưng nhìn đi nhìn lại cũng thấy đáng yêu.
- Em về chỗ đi.
- Vâng.
***
- Chào cậu - Anh Tử nói.
- Chào Anh Tử. - Cô bé kia tỏ vẻ ngại ngùng, không quay mặt ra mà trả lời.
- Cậu tên gì?
- Vương Lệ Xử. - Rồi, Lệ Xử quay mặt ra cười mỉm. Gương mặt cô hiện lên, sang trọng quý phái nhưng không ít giản dị chân chất. Cả ngày hôm ấy, Anh Tử và Lệ Xử cùng trò chuyện dù là mới quen...
Chap2: Predestined
...Start a mistake friendship ...
- Anh Tử, em đến sau thì mượn vở bạn mà xem bài trước nhé! - Cô giáo nói.
- Vâng. - Sau đó, Anh Tử quay ra Lệ Xử - Cậu cho tớ mượn vở nhé!
Lệ Xử không quay ra mà nói:
- Tớ chưa nói với cậu à? Tớ cũng là ma mới mà. Tớ mới chuyển từ lớp bên kia sang. Cậu có thể mượn bạn bên dưới.
Rồi Lệ Xử lại hí hoáy viết lách cái gì đó.
Anh Tử quay xuống, bàn bên dưới có một bạn nữ và một bạn nam. Cô nhìn chéo sang nói với bạn nữ có nước da nâu khỏe khoắn, khuôn mặt lộ rõ vẻ đanh đá nhưng lại rất duyên, mái tóc xoăn nâu có lẽ là đi nhuộm và hình dáng kiểu như: khôn quắt người lại:" Cho tớ mượn vở một tý được không?" - Anh Tử nói.
- Ừ. - Người kia nhìn Anh Tử bằng cặp mắt kì thị khiến cô đã ngại lại càng ngại hơn.
Nhìn nét mặt + nét chữ của người này, Anh Tử nghĩ chắc người này cung Thiên Yết gì gì đó. Những cung đó thường rất "đầu gấu"...
- Này, cậu ơi trả vở tớ. - Người đó gọi.
- À... ừ
Một lúc sau...
- Lên bảng làm bài nào,... Ngọc Thiên, lên đi.
- Vâng
"Hả" Anh Tử quay xuống thấy cô bạn lúc nãy rồi cười thầm:"Đúng là Thiên Yết". Rồi giả vờ liếc xuống dưới mình, một người con trai trông trắng trẻo mà xinh trai lắm, nhìn tướng cứ nghĩ là con gái mà thế này cỡ hot boy đây, chuẩn gu của Anh Tử luôn, "đẹp giai à, đẹp giai thì lắm tên lắm... Kệ đi, đẹp giai với ai chứ mình thì cũng thấy bình thường thôi. "
- Lên bảng làm tiếp theo nào, Nhân Nguyên. - Cô giáo gọi tiếp.
Anh Tử quay xuống lần nữa, thấy cậu bạn bàn dưới đứng lên:"Quả thật, tên giống người." Để ý thêm nữa, Anh Tử thấy mấy đứa con gái cứ nhìn chằm chằm vào Nhân Nguyên cố ra vẻ như quyến "rủ" lắm.
Một lúc sau... Cô giáo ra khỏi lớp. Cậu bạn kia quay lại chỗ.
- Này, sao cậu cứ nhìn tớ mãi thế? - Cậu ta nhìn Anh Tử với vẻ mặt ngây ngô giả nai.
- Hả...? - Anh Tử giật mình.
- Chắc tại thấy tớ đẹp trai quá chứ gì? - Rồi lại dương dương tự đắc khiến cho Anh Tử muốn phì cười.
- Đẹp trai cái con khỉ ấy! Nhìn cái mặt buồn nôn.
Lệ Xử quay xuống mỉa mai.
- Cái con Ebola kia nữa...- Vừa nói, Nhân Nguyên vừa cốc đầu Lệ Xử.
- Mày...
- Thằng kia, ngồi yên. - Ngọc Thiên quay sang quát.
Nhân Nguyên giật mình, nghe lệnh ngay.
"Wow, không ngờ ở lớp lại vui thế."- Anh Tử mừng thầm
- À này, cả họ tên cậu là gì? - Nhân Nguyên nhìn Anh Tử nở một nụ cười tỏa nắng.
- Cung Dã Anh Tử... Còn cậu
- Hoàng Nhân Nguyên, con sư tử này là Hà Ngọc Thiên, còn con kia... Uhm mày tên gì ấy nhỉ? - Nhân Nguyên trêu.
- Thôi, tớ biết tên Lệ Xử rồi... - Anh Tử cười trừ.
Chưa nói hết thì cô đã thấy Ngọc Thiên đã cho Nhân Nguyên một trận nhừ xương.
Nào, nào... Cô giáo vào lớp.
- Anh Tử, quay lên em.
- Dạ vâng. - Anh Tử quay lên thì đã thấy Lệ Xử cặm cụi viết gì đó từ bao giờ. Anh Tử cố hỏi:
- Cô giáo ở đây hay gọi học sinh bằng tên nhỉ!
- Chứ ở chỗ cậu cô giáo gọi HS bằng họ à? - Lệ Xử trả lời 1 cách thiếu tự nhiên
- Ờ, là ở Nhật.
- Cô Minh Hương thân thiện lắm. - Lệ Xử đặt bút xuống, buông một lời cho nó có.
- Mà cậu đang làm cái gì thế ? - Anh Tử cố nhoài người vào xem nhưng Lệ Xử vội vàng ôm lấy tập giấy, rồi quay đi, nói:
- Không phải chuyện của cậu.
Anh Tử tỏ ra hơi buồn nhưng lại thôi, nói với Lệ Xử:
- Tớ biết cậu đang làm gì rồi, cái đấy còn nhiều điều phải sửa chữa lắm. Có gì thắc mắc cứ hỏi đây...- Anh Tử giả bộ như biết điều, đặt tay trước ngực tự hào.
- Vậy thì...- Lệ Xử ngập ngừng. - Này, cậu xem đi...
Cô bé đưa cho Anh Tử một quyển vở tự đóng. Điều làm Anh Tử bất ngờ là:
LỆ XỬ ĐANG VIẾT TRUYỆN
- Là truyện tình cảm à? - Anh Tử hỏi
- Ừ. - lệ Xử cúi đầu xấu hổ. - Có lẽ tớ đã sai lầm khi cho cậu đọc. Trả tớ đi.- Lệ Xử vội vã giật lấy xấp giấy nhưng đã bị Anh Tử giữ chặt, quay ngoắt sang bên kia.
- Có gì ngại đâu, cậu viết hay lắm! - Anh Tử trầm trồ.
- Vậy chúng ta cùng làm nhé!
- Ừ.
Sau khi viết xong truyện, người đầu tiên mà Anh Tử và Lệ Xử cho xem là Ngọc Thiên. Nhưng có vẻ Ngọc Thiên không hứng thú với mấy thứ này lắm nên tạm khen cho qua. Lệ Xử cũng không nhận ra điều này.
Không lâu sau, truyện của cả hai được đăng báo. Và... chỉ lấy tên Lệ Xử thôi vì Anh Tử bảo thế. Đối với Anh Tử, thời gian đó ở bên cạnh Lệ Xử là vui vẻ và êm đềm nhất.
Anh Tử vốn là cung Sư Tử, là người hiền lành, dễ tính nhưng không ít bá đạo. Có chuyện gì vui hay bí mật gì, cô đều tâm sự với Lệ Xử hết. Hai người có lẽ là 2 người bạn tri kỉ. Nhưng, tình bạn này kéo dài được bao lâu...?
Mấy tuần sau...
- Anh Tử, cứu tớ với... - Tiếng Nhân Nguyên vang lên thất thanh.
- Thằng chó, đứng lại - Hòa lẫn tiếng hét của Nhân Nguyên là tiếng gào long trời lở đất của Ngọc Thiên và hùa theo đó là Lệ Xử.
- Eh, sao lại gọi tớ. - Anh Tử tỏ vẻ tỉnh bơ.
- Anh Tử tránh ra!!!- Lệ Xử quát.
- Nhưng... - Anh Tử liếc nhìn Nhân Nguyên đang sợ sệt nấp sau lưng cô rồi nghĩ:"Con trai con đứa thế này à!!??"
- Không nhưng nhị gì hết, tránh ra nếu không là cậu yêu Nhân Nguyên. - Ngọc Thiên uy hiếp.
- Hả... - Anh Tử ngạc nhiên rồi quay lại phía Nhân Nguyên vỗ vào vai cậu rồi nói - Tớ rất xin lỗi nhưng cậu phải tự lực cánh sinh thôi. *chuồn lẹ*
Và sau đó, kết cục thế nào các bạn cũng biết. Nhìn cái cảnh "dã man con ngan" ấy khiến Anh Tử phải bịt mắt lại.
***
Giờ nghỉ giải lao...
- Sao lúc nãy cậu không cứu tớ? - Nhân Nguyên hậm hực xoa xoa cánh tay đang bị "thương" trách móc Anh Tử.
- Chứ không là tớ yêu cậu à? - Anh Tử phì thẳng vào mặt Nhân Nguyên.
- Ờ... thế cũng được chứ sao... thà yêu cậu còn hơn bị đánh...- Nhân Nguyên đỏ mặt quay đi.
Còn Anh Tử ngượng không biết nói gì, huých một phát vào chân Yuuichi khiến cậu nhỏ đáng thương tối sầm mặt mũi.
- Mày gan phết! - Anh Tử giận dỗi bỏ đi.
***
Hoàng Nhân Nguyên là một cậu quý tử cực kì vui tính và đáng yêu. Trong trường hầu như giáo viên nào cũng yêu quý cậu ta mà có chút thiên vị.
Vào một giờ thể dục, trời nắng...
- Thầy ơi, cho lên lớp đi thầy, nắng lắm. - Ngọc Thiên kêu than.
- Lên đi thầy... - Cả lớp nhao nhao lên.
Thầy giáo không hề mềm lòng mặt lạnh tanh khác hẳn với thời tiết hôm đó:
- Yên, xếp hàng vào.
Cả lớp uể oải vào hàng nhưng mọi mệt mỏi bị dập tắt khi Nhân Nguyên lên tiếng:
- Cho bọn em lên đi thầy ơi, em quý thầy nhứt đó. - Cậu ta làm mặt nũng nịu như một đứa con gái.
- Uhm... thôi cả lớp lên đi. - Thầy giáo bất lực ra lệnh
- Yeah...
Tất cả mọi người như vỡ òa trong niềm vui sướng.
___
- Bọn mày thấy chưa, nhờ tao cả đấy - Nhân Nguyên tự đắc khoe Ngọc Thiên và Lệ Xử.
Cả 2 không nói được gì. Gần đấy, Anh Tử đang đọc truyện tranh. Nhìn thấy thế, Nhân Nguyên trêu:
- Lớn như cái bồ rồi mà còn đọc cái này à?
- Ừ, tớ đang tái hiện tuổi thơ. - Anh Tử lạnh lùng nói.
Chợt, Nhân Nguyên nhìn thấy cảnh có đứa đang hôn gió trong truyện, liền quay ra, nói:
- Nhìn tao hôn gió đây này... - Rồi, chu mỏ lên, *chụt*, *phù*.
- HA...HA... Buồn cười quá đi. - Machiko và Eriko cười phá lên
- NÀy... các cậu... - Anh Tử rời mắt khỏi quyển truyện, ngước lên một cách ngơ ngác.- Tớ bỏ lỡ truyện gì vui à?
- Thằng này, nó... hôn gió, ha...ha - Machiko không giấu khỏi sự buồn cười.
- Hở...
Chưa kịp để Anh Tử hết ngạc nhiên, Nhân Nguyên tặng "nàng" luôn một phát. Trớ trêu thay, một cô bạn tên là Trương Đài gần đấy đã bắt gặp cảnh tượng này. Tai họa bắt đầu từ đây. Nghiệt duyên, đúng là nghiệt duyên....