[Shortfic] Xin lỗi

vuongnhatanh

Bị lười không hề nhẹ =)))
Thành viên thân thiết
Tham gia
17/4/2013
Bài viết
1.142
Tên fic : Xin lỗi
Author : vuongnhatanh
Pairing : ShinRan
Status : Completed (nhưg post từ từ)
Category : buồn !
Warning : Fan Shin đừng đánh mình, vì Shin trog này tội nghiệp, đáng thương, bla...bla....... Tóm lại là đau lòng lắm. Hix
Summary : Chuyện tình đôi ta xem như từ đây chấm hết.
 
Chap 1

Chuyện tình đôi ta xem như từ đây chấm dứt.

Tình yêu hôm qua đã đưa người đi đến phút cuối.

Giờ đây chia ly cách xa nhau thật rồi.

Người yêu hỡi xin đừng trách em.

----------------------------------------------------
"Cạch !"

Haibara đặt lọ thuốc trước mặt Conan, nói :
- Đây ! thuốc giải vĩnh viễn của APTX - 4869 đó !

Conan mừng rỡ, cầm lấy cái lọ, khuôn mặt đầy hạnh phúc như bắt được vàng :
- Thật à ? Tuyệt quá ! Cảm ơn cậu.
- Không có gì.
Conan chợt thấy trong lọ chỉr có một viên thuốc thì ngạc nhiên :
- Sao trong này chỉ có một viên vậy ? Chả lẽ cậu.........
Haibara gật đầu rồi nói :
- Phải. Tớ sẽ không uống thuốc giải.
- Tại sao ?
- Lí do gì mà phải ép mình đang từ chỗ hạnh phúc trở lại với sự cô đơn chứ.

Conan nhoẻn miệng cười. Vậy là Haibara đã thoát khỏi cái vỏ ốc đơn độc rồi, tất cả mọi chuyện đã ổn rồi. Haibara thấy Conan cứ đứng đó thì chọc :
- Hừ, cậu định làm phỗng đó à ? Mau uống đi chứ.

Conan giật mình , nghe thấy thế liền lắc đầu : "Chưa. Tớ nghĩ Conan cần phải chia tay với mọi người cái đã thì mới đi được chứ, đúng không ?"
Haibara nhíu mày, thở dài và đi vào phòng, bỏ lửng một câu "Kệ cậu".
Conan chạy về văn phòng thám tử Mori. Cậu không giấu nổi sự hạnh phúc của mình. Cuối cùng, Tổ chức áo đen đã bị tiêu diệt, thuốc giải cũng hoàn thành. Bậy giờ, cậu có thể quay lại hình dáng ban đầu, quay về với cô gái đang chờ đợi cậu, cô gái cậu yêu. Cậu rút điện thoại, bấm nhanh một số. Conan gọi cho "bà Fumiyo" về nước để đón cậu con trai "Conan". Cuộc gọi kết thúc và cậu cũng về dến văn phòng. Conan chạy lên nhà. Ông Mori đang ngồi vắt vẻo trên ghế xem chương trình của Okino Yoko

"Bác Mori, chị Ran đâu ạ ?" Conan hỏi. Ông thám tử nhìn cậu, lắc đầu :"Nó ở trên phòng làm bài tập. Con bé bảo sắp thi nên phải ôn bài"
Conan vội chạy lên. Ran đang ngồi viết bài, khuôn mặt cô ánh lên sự căng thẳng. Conan ngó vào, len lén nhìn. Sau đó, cậu rút điện thoại và cái nơ đổi giọng ra.
"Reng......."
Tiếng điện thoại vang lên ngay cạnh Ran. Cô nhấc máy "Alo"
- Ran à, tớ đây.
- Shinichi ?
- Ừ, tớ sắp hoàn thành công việc rồi. Có lẽ ngày mai hoặc ngày kia tớ về thôi.
- Thế à ? - Giọng Ran có phần lạnh nhạt - Vậy sao cậu phải gọi cho tớ ?
Thấy Ran lạnh nhạt hơn hẳn mọi ngày, Conan rất ngạc nhiên :
- R....Ran....?
- Nếu không có chuyện gì nữa thì tớ cúp máy đây
- Khoa...
"Cạch" Ran cúp máy, không để cho Shinichi nói tiếp. Bên ngoài , Conan nhìn vào với ánh mắt ngạc nhiên xen lẫn sự đau đớn :
- Ran, có chuyện gì vậy ? Sao cậu lại như thế ? Cậu giận tớ ư?
Conan lặng lẽ đi xuống tầng. Bên trong, Ran vẫn tập trung làm bài "Tớ xin lỗi, Shinichi vì chúng ta có duyên nhưng không có phận"

--------------------------------------------------------------------------
Mộng đẹp hôm qua thế thôi giờ đây khép lối.

Còn gì cho nhau trái tim giờ đây chia đôi.

Vì em, vì em đã yêu anh thật nhiều.

Nên em đã cho trái tim chia đôi.

End chap 1
 
Chap 2.1
Mộng đẹp hôm qua thế thôi giờ đây khép lối.

Còn gì cho nhau, trái tim chia đôi.

Vì em, vì em đã yêu anh thật nhiều.

Nên em đã cho trái tim chia đôi.

-------------------
Conan lặng lẽ đi xuống văn phòng. Đôi mắt màu xanh dương chất chứa nỗi buồn. Cậu đã mong chờ ngày này biết bao nhiêu, mong chờ ngày trở về bên Ran nhiều đến như thế nào. Vậy mà....vậy mà bây giờ Ran lại lạnh nhạt như thế. Cậu biết, cậu đã để Ran chờ đợi quá lâu. Nhưng trước giờ, Ran vẫn im lặng và kiên nhẫn chờ đợi cơ mà. Chả lẽ cô ấy đã hết yêu cậu rồi sao? Cô ấy quên cậu rồi sao? Hay......trái tim cô ấy ngay từ đầu đã ko có cậu? Những suy nghĩ khiến cậu như muốn phát điên lên. Trái tim cậu tan nát khi nghĩ đến việc Ran ko yêu cậu, dù chỉ 1 chút. Conan lầm lũi đi trên phố. Trong túi áo cậu vẫn còn viên thuốc giải. Cậu đưa tay thò vào túi, lấy lọ thuốc ra. "Thuốc giải APTX-4869 ? Đúng rồi ! Mình phải trở lại hình dáng Kudo Shinichi, phải hỏi cô ấy cho ra lẽ." Nghĩ vậy, Conan lập tức chạy về nhà mình, hay nói đúng hơn là biệt thự Kudo.
Một lúc sau, Shinichi xuất hiện trước cửa văn phòng thám tử Mori với hình dáng cũ. Cậu rút điện thoại, gọi cho Ran.
- Alo
- Là tớ, Shinichi đây.
- Có chuyện gì vậy? Ran lạnh lùng nói.
- Cậu xuống đây 1 lát dc ko? Tớ đang ở dưới nhà cậu.
- Được rồi. - Ran nhanh chóng cúp máy và đi xuống dưới nhà.
Shinichi đứng dựa vào tường, đôi mắt nhìn xa xăm. Thấy tiếng bước chân, Shinichi vội vàng quay ra :
- Ran.
- Có chuyện gì vậy, Kudo-kun? Ran nhìn thẳng vào mắt Shinichi.
- R....Ran? Sao cậu lại........?
- Có vấn đề gì à? Trước kia cậu thích được gọi thế lắm mà?
- Tớ........ Việc xảy ra ở London, cậu có thể....?
Ran khẽ nở nụ cười đầy khinh bỉ :
- Chuyện đó hả? Tớ quên lâu rồi. Mà cậu nhìn lại mình xem. Chẳng có gì để tớ thích cả. Hừ, thế lực thì chẳng có.
Shinichi sững sờ trước lời Ran nói. Sao cô ấy có thể buông ra những lời tàn nhẫn như vậy ?
Ran nói tiếp :
- Tớ đã nói xong. Bây giờ thì cậu về đi, tớ còn phải làm bài tập nữa.
Ran đi lên nhà, bỏ mặc Shinichi đang thẫn thờ đứng đó. Trái tim cậu vỡ ra thành từng mảnh. Một giọt nước mắt chảy dài trên má cậu. Thì ra, trong lòng cô ấy cậu chẳng là gì cả, không là gì hết. Bước đi trên con đường quen thuộc mà hai người đã cùng nhau đi suốt 17 năm trời, đôi mắt màu xanh dương nhìn vô định. Thỉnh thoảng cậu va phải 1 số người đi đường, bị người ta mắng té tát nhưng nào có hề gì. Đối với Shinichi bây giờ, chẳng còn gì là quan trọng nữa. Kudo Shinichi, từng là vị cứu tinh của cảnh sát Nhật Bản, thần tượng của biết bao cô gái, giờ chỉ còn là 1 anh chàng thất tình tội nghiệp. Bước vào nhà, cậu nhốt mình trong căn phòng suốt ngày hôm đó. Còn về phần Ran, cô cũng đau ko kém khi phải nói ra những lời tàn nhẫn đó. Cô đã rất vui khi nghe tin cậu ấy trở về. Nhưng cô đâu còn nhiều thời gian chứ. Ran lấy giấy bút và viết 1 lá thư. Rồi cô lấy di động, gọi cho ai đó "Alo, anh à, em đây. Em nhờ anh 1 việc được không ?"
End chap 2.1
 
Chap 2.2

*Sáng hôm sau, tại nhà Kudo*

Shinichi uể oải thức dậy. Đôi mắt cậu thâm quầng và sưng húp lên do thức đêm. Cậu lật đật đi chuẩn bị bữa sáng. Ăn xong, cậu cầm cặp sách đi học. Shinichi bước đi, đôi mắt nhìn xuống con đường mà không để ý mình đang đi đến nhà Ran. Cậu thấy Ran đi xuống. Shinichi định tiến lại gần thì.........
- Ran, nhanh lên em. Anh sẽ đưa em đi học.
- Vâng - Ran mỉm cười.
Ran khoác tay anh chàng, vui vẻ vào ôtô. Shinichi nhìn theo mà trái tim tan nát. Cậu bước đi với ánh mắt buồn bã.

*Trong xe*

- Ran, em có nhất thiết phải làm thế ko ?

Ran đang nhìn cửa kính sau xe, nước mắt rơi lã chã, trả lới :
- Em cũng ko biết nữa. Nhưng có lẽ đây là cách tốt nhất để cậu ấy quên em. Anh hai, làm ơn đừng nói gì với cậu ấy cho đến lúc đó. Hứa đi anh.

- Ran.....
- Làm ơn....

Người kia đành phải gật đầu. Ran lấy từ trong túi ra 1 lá thư, đưa cho người kia :
- Nếu em có chuyện gì, anh hãy đưa lá thư này cho Shinichi.
- Ran à.... Thôi được rồi.

Ran mỉm cười nhẹ. Đôi mắt tím buồn nhìn ra bên ngoài "Tớ xin lỗi, Shinichi !"
------------------
Đừng giận em.

Hãy thứ tha cho em

Khi người thấy em vui với ai

Để cho lòng anh nhói đau.

Tình yêu đó nay đã xa, xa tầm tay.

Người dấu yêu biết ko anh?

Giờ đây hết thời gian đón đưa.

Vì em đã ra đi ko về để anh u buồn.

Làm sao có nhau?

Lòng quay quắt vì em nhớ anh.

Anh yêu ơi, tha thứ cho em

Anh về đi.........

End chap 2.2
 
Chap 3
Từ sau hôm đó, Ran và Shinichi đối xử với nhau như ko quen biết. Dù cả hai đều rất đau nhưng ko ai biểu lộ ra. Nếu có chạm mặt thì cũng chỉ là mấy câu xã giao đơn giản. Hai người họ : đau ko dám kêu, nhớ ko dám nói, yêu nhưng ko dám thổ lộ. Họ cứ như thế cho tới 1 ngày..............

Hôm nay, Ran ko đến lớp. Shinichi cứ nhìn ra phía cửa, ngóng chờ điều gì đó. Hết buổi học mà ko thấy Ran khiến cậu lo lắng. Cậu định sang nhà Ran nhưng lại sợ thấy "cảnh đó". Hôm sau, hôm sau nữa, Ran vẫn chưa đến lớp. Shinichi hỏi Sonoko nhưng cô nàng ko nói mà chỉ khóc nức nở. Lần này, Shinichi quyết tâm đến nhà Ran hỏi thăm tình hình. Đứng trước văn phòng, cậu gọi cửa nhưng chẳng có ai ở nhà. Cậu đợi suốt 2 tiếng mà chẳng có ai về. Cậu đành lầm lũi ra về. Cứ thế, cứ thế suốt 1 tuần, Ran ko đến lớp cũng ko ở nhà. Vậy cô ấy ở đâu?
Shinichi thắc mắc mà ko để ý cô Jodie đã vào lớp. Ánh mắt cô đầy sự buồn bã. Sonoko đi từ phía sau, đôi mắt sưng húp lên vì khóc nhiều. Cô Jodie nói:
- Các em, hôm nay nhà trường cho lớp ta nghỉ 1 buổi để......để......hức.....
Cô Jodie bỗng khóc khiến cả lớp lo lắng:
- Cô ơi, có chuyện gì vậy cô?
- H....h.....hôm nay, Ran....Ran.....
- RAN LÀM SAO Ạ? - Shinichi bỗng hét lên
- Ran....cô bé......
- RAN SAO Ạ?
Sonoko nấc lên:
- Cậu ấy......cậu ấy QUA ĐỜI rồi !
"CÁI GÌ ?"
Shinichi hỏi Sonoko:
- Bệnh viện nào?
- Bệnh...hức...bệnh viện Beika.
Shinichi lao ra khỏi lớp. Cả lớp 11B cũng chạy theo. Shinichi nhảy lên 1 chiếc taxi, hét "Bác cho cháu đến bệnh viện Beika!" Ông tài xế phóng xe đi. Trên đường đi, Shinichi thầm nghĩ "Ran, cậu ko được chết. Tuyệt đối ko được"
Đến nơi, cậu lập tức xuống xe, chạy thẳng vào trong. Cậu nhìn thấy ông bà Mori đang khóc, cùng mấy người nữa, có cả anh chàng hôm trước nữa. Shinichi chạy tới, hỏi:
- Cô Eri, bác Mori, Ran đâu ạ?
Bà Eri vừa khóc vừa chỉ vào căn phòng. Shinichi đi vào, thấy Ran nằm đó, cậu vội chạy lại nắm lấy tay Ran:
- Đồ ngốc! Cậu là đồ ngốc! Sao lại xảy ra chuyện này? Tớ còn chưa nói tớ yêu cậu nhiều đến thế nào mà. Đồ ngốc, quay về đi. Mau quay về đi, tớ ra lệnh cho cậu đấy!
Shinichi gào lên trong đau khổ, nước mắt cậu rơi xuống khuôn mặt xinh đẹp của Ran. Người con trai đi cùng Ran lần trước lại gần chỗ Shinichi, đặt tay lên vai cậu, nói: "Ran nhờ tôi đưa cho cậu cái này". Anh ta đưa cho Shinichi 1 lá thư. Cậu nhận lấy lá thư và mở ra đọc
Shinichi mở lá thư
"Gửi Shinichi,khi cậu đọc lá thư này thì tớ đã ở trên thiên đường rồi. Xin lỗi cậu vì những lời nói tàn nhẫn của tớ trước đây. Lúc đó,thật sự tớ ko còn cách nào khác. Tớ có khối u trong não. Bác sĩ nói tớ chỉ còn sống được 1 thời gian ngắn. Xin lỗi vì đã lừa dối cậu. Bây giờ,sự thật duy nhất mà tớ có thể nói: Em yêu anh,Shinichi!"
Shinichi cầm lá thư trên tay mà trái tim tan nát "Em độc ác lắm Ran. Sao em ko cho tôi biết,sao em ko để tôi chăm sóc em. Ran,trở về đi. Làm ơn!Tôi phải sống thế nào đây?"
Shinichi đau đớn chạy ra khỏi viện. Cậu băng qua đường mà ko để ý có chiếc xe tải đang lao tới. "KÉT!" "RẦM!"
*1 tháng sau*
Mộ của Shinichi và Ran được xây cạnh nhau. Tất cả người thân bạn bè đều đến thăm họ. Buồn có, mừng cũng có. Mừng vì cuối cùng họ cũng dc ở bên nhau. Mãi mãi.
-----------------
Khi bên anh em vui tan sầu bi
Khi yêu anh em yêu ko tiếc chi
Nhưng sao em ra đi để anh cô đơn
Em yêu anh thương anh em cần anh
Em ko ngăn tim em xa cách anh
Em dang tay níu lấy anh quay về đây
Người dấu yêu đến bên em
Lòng da diết vì nỗi nhớ mong
Giờ ao ước anh ôm trong lòng ấm như hôm nào
Vì sao vỡ tan?
Vì yêu anh mà em dối gian
Anh yêu ơi tha thứ cho em
Anh về đi.

THE END
 
Fic bạn hay lắm đó nhưng sao mình cứ thấy thiéu gì ấy nhỉ không diễn tả được
 
×
Quay lại
Top Bottom